“Đan Đông nhất mạch không thể đụng chạm tới bất cứ nơi nào trên thi thể, đệ tử Tử Khí nhất mạch đi theo lão phu, tranh thủ thời gian một nén hương lấy được tiên huyết!” Hai mắt Ngô Đinh Thu lóe sáng, nháy mắt đã nhảy lên không bay thẳng về phía trước.
Sau lưng hắn, tu sĩ Tử Khí nhất mạch theo nhau bay lên. Mạnh Hạo và tu sĩ Đan Đông nhất mạch cũng dùng tốc độ nhanh nhất tiến tới.
Sở Ngọc Yên hung hăng, trợn mắt liếc Mạnh Hạo. Vòng eo thon thả, hai chân thon dài, phần hông vun cao,… khiến Mạnh Hạo không tự chủ được liếc mắt nhìn qua trong lúc nàng ta cùng với đám người Lâm Hải Long tiến thẳng tới thung lũng trong Vãng Sinh Động.
Sâu trong thung lũng chính là thi thể của vị tiên nhân kia.
Mạnh Hạo hít thở sâu, không nghĩ tới Sở Ngọc Yên nữa mà ngưng thần vào mục tiêu trước mắt. Theo sau bên cạnh hắn còn có một người nữa, chính là Diệp Phi Mục.
“Bên ngoài cỗ thi thể kia tuy không có bích chướng tồn tại, nhưng phàm là ai đụng phải đều bị hút vào một không gian kỳ dị. Có người biến mất rồi quay lại, cũng có người không quay về nữa.
“Mỗi ngày, chỉ có ở thời điểm này, lực lượng quỷ dị trên thi thể này mới tiêu tán đi phân nửa làm cho chúng ta có thể chống cự lại chút ít. Cho nên, lúc này nếu bị hút vào Vãng Sinh Động thì chúng ta cũng có thể ra ngoài.”
“Cho nên tông môn mới cần tới các lão tổ xuất hiện để trấn thủ, tranh thủ chút thời gian cho đám đệ tử chúng ta.” Sau mấy nhịp hô hấp, Diệp Phi Mục thấp giọng nói với Mạnh Hạo.
“Không giống với các tông môn khác, thứ chúng ta cần chỉ là máu, còn Tử Khí nhất mạch còn có mục đích khác. Họ cần phải phối hợp với chúng ta để lấy huyết dịch, sau đó mới hoàn thành mục đích riêng của mình. Sở dĩ có nhiều đan sư xuất hiện như vậy là vì máu của thi thể này vốn vô hình. Chỉ có tu sĩ tu đan đạo như chúng ta mới có thể trong thời gian ngắn, dùng phương pháp luyện hư không để luyện chế đan dược, luyện ra tiên huyết.”
Diệp Phu Mục giải thích kỹ càng cho Mạnh Hạo. Sau khi nói xong, hắn cúi đầu, tốc độ tăng lên đột biến rồi lao thẳng về phía trước, tựa như lúc trước hắn đi cạnh Mạnh Hạo chỉ là để giải thích cho hắn rõ những điều ấy mà thôi.
Mạnh Hạo cảm nhận được ý muốn tạo quan hệ hòa hoãn của đối phương nhưng cũng thấy được ý tứ khiêu chiến toát ra từ đó. Để xem ai là người luyện ra tiên huyết trước tiên!
Có điều, hôm nay Mạnh Hạo tới đây lại không phải vì huyết mạch hay thứ gì khác, mà là vì âm thanh triệu hoán gửi tới hắn. Người này, hình như còn chưa mất mạng!
Trong đầu Mạnh Hạo hiện lên rất nhiều suy nghĩ trong lúc hắn hóa thành cầu vồng bay về phía trước. Hắn nhìn thấy Lý Đạo Nhất, Chu Kiệt và mấy người Hứa Thanh cũng đang lao tới trước như mình.
Người làm Mạnh Hạo đặc biệt chú ý là thanh niên họ Quý kia. Người này tu vi đạt tới Kết Đan sơ kỳ đỉnh phong, bên người hắn có bảy, tám lão giả thủ hộ. Hắn bay về phía trước trong bộ dáng ngạo nghễ, không quan tâm tới tu sĩ Nam Vực đang dùng tốc độ nhanh nhất lao đi.
Cùng lúc đó, nữ tử Phương gia kia vẫn giữ thần sắc lạnh lùng, lúc bay về phía trước thì toàn thân lóe ra ngân quang (ánh sáng trắng). Từng tia sáng từ đó phát ra như những mũi tên, khiến cho bất cứ tu sĩ bình thường nào nhìn phải cũng thấy đau đớn.
Thanh niên họ Quý và nữ tử Phương gia này dù vô tình hay cố ý thì cũng đều trở thành những người gây chú ý nhất tại đây. Trước mặt bọn họ, đám tu sĩ vẫn được gọi là thiên kiêu hay đạo tử chẳng khác nào con sâu cái kiến, thân phận chênh lệch là vô cùng lớn. Điều này làm đám tu sĩ Nam Vực cảm thấy rất bất mãn nhưng tông môn đã có dặn dò về thế lực khủng bổ đằng sau đối phương nên họ chỉ còn biết im lặng, giữ thái độ trầm mặc.
Còn những tu sĩ Tây Mạc có thân thể cao lớn, trên da vẽ đầy đồ đằng (hình xăm) lúc này cũng đang lao về phía trước. Đồ đằng trên người họ tỏa ra hào quang rất không tầm thường.
Thời gian một nén nhang vô cùng ngắn ngủi, tất cả tu sĩ có mặt đều tiến về phía trước, tìm tới thi thể để cạnh tranh xem ai sẽ thành công thu được lợi ích cho bản thân và tông môn. Sau lưng bọn họ, đám đệ tử ngoại tông cũng vòng trong vòng ngoài, chen nhau lao tới.
Mạnh Hạo tăng tốc độ lên nhanh hơn, ước chừng hơn mười tức thời gian sau bỗng hắn cảm nhận được có một luồng gió từ phía trước thổi tới. Luồng gió mang theo khí tức ẩm mục làm hắn có cảm giác thân thể nhớp nháp, tựa như đã đổ rất nhiều mồ hôi ra vậy.
Thậm chí luồng gió kỳ dị này còn thẩm thấu vào trong cơ thể khiến Mạnh Hạo biến sắc. Hắn liền phát hiện, tất cả mọi người xung quanh đều bị như mình.
Khí tức của những tu sĩ đạt tới Nguyên Anh nhanh chóng bị giảm đi. Cnagf gần tới thi thể, tu vi của họ càng bị áp chế nhiều hơn, chỉ có tu sĩ từ cảnh giới Kết Đan trở xuống mới cảm thấy không bị áp chế tu vi.
Không bao lâu sau, tu vi của Ngô Đinh Thu đã bị ép xuống chỉ còn Kết Đan đại viên mãn, sắc mặt hắn hơi tái nhưng vẫn mang theo mọi người lao qua luồng khói đen tiến gần tới thi thể trông như một ngọn núi nhỏ kia.
Ngay khi Mạnh Hạo nhìn thấy thi thể ấy, thấy làn da màu xám hiện lên vô số lạc ấn như phù văn quỷ dị đang nhúc nhích, tỏa ra từng đợt hào quang đủ loại màu sắc giao thoa giữa không trung nhưng lại bị làn khói đen che mờ nên người ngoài nhìn không rõ. Chỉ những người ở trong này mới nhìn thấy rõ ràng, những phù văn này tập hợp lại thành từng đoạn văn tự.
“Đạo Thần Kinh!”
Đám tu sĩ thấy được những phù văn này đều kinh ngạc mở miệng. Càng ngày càng có nhiều tu sĩ tiến tới, hơn phân nửa đã khoanh chân ngồi xuống quan sát kinh văn. Đám người này theo tới mục đích chính là để tìm hiểu Đạo Thần Kinh này.
Bên phía Tử Vận Tông cũng có một ít đệ tử dừng lại, khoanh chân ngồi rải ra bốn phía nhìn ngắm phù văn tản ra. Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn, hai mắt co rút. Chỉ trong chớp mắt, hắn thấy linh thức trong đầu hiện lên nhiều dấu hiệu hỗn loạn.
Mạnh Hạo vội thu hồi ánh mắt, cúi đầu bay thẳng tới thi thể giống như rất nhiều tu sĩ quanh hắn. Giữa lúc Ngô Đinh Thu mang theo đệ tử Tử Khí nhất mạch liều mạng, dù có bị truyền tống cũng quyết phá vỡ làn da của thi thể, lấy đi huyết dịch thì càng tới gần, tiếng triệu hoán càng vang lên trong lòng Mạnh Hạo rõ hơn.
“…đến nơi này với ta…”
“Ta đã đợi ngươi rất lâu rồi…”
“Tất cả chân tướng, sự thực sẽ được làm sáng tỏ. người thừa kế của ta, ngươi sẽ biết đáp án…”
Âm thanh triệu hoán tràn ngập tâm trí Mạnh Hạo khiến hắn chấn động tinh thần. Hắn quay nhìn những tu sĩ khác xung quanh thì phát hiện, hình như tất cả mọi người ở đây không ai nghe thấy những âm thanh triệu hoán này.
Trong lúc Mạnh Hạo quay nhìn bốn phía, chợt có một tiếng nổ kinh thiên động địa từ cỗ thi thể vang khắp bốn phương. Cùng lúc ấy, mặt đất khắp thung lũng Vãng Sinh Động chấn động, đất rung đá chuyển khiến thần sắc đám tu sĩ có mặt nơi đây đại biến.
“Có chuyển động! Ta vừa thấy cánh tay phải thi thể này chuyển động!”
“Sao có thể? Đây là một cái thi thể đã nằm ở chỗ này bao nhiêu năm tháng rồi, sao có thể chuyển động được?”
“Ta cũng vừa chứng kiến, tay phải của thi thể này nhúc nhích mà, chẳng lẽ lại là ảo giác…”
Có rất nhiều tu sĩ đang có mặt bỗng nghẹn giọng, hốt hoảng kêu lên.
Hô hấp của Mạnh Hạo cũng trở nên dồn dập. Hắn đã tận mắt thấy cánh tay của cỗ thi thể đang bất động kia chợt nhúc nhích trong nháy mắt.
Mạnh Hạo biết mình không hề nhìn lầm, mà căn bản là hắn cũng sớm biết, cái thi thể này không phải là một người chết! Đối phương… vẫn còn sống!
Vào thời điểm mọi người ồ lên kinh ngạc, đột nhiên có tiếng nổ vang, rồi mọi ánh mắt lại tập trung về phía thi thể. Cánh tay phải của thi thể chậm rãi giơ lên, tốc độ rất chậm. Cánh tay từ từ đưa lên đỉnh đầu, sau đó đột nhiên bổ xuống vỗ vào mặt đất.
Đám tu sĩ nhìn thấy cảnh ấy thì trợn mắt, da đầu tê dại, đang muốn lui về sau nhưng chưa kịp rời khỏi thì bàn tay đó đã đập xuống mặt đất.
Uỳnh!!!
Uỳnh!!!
Tiếng nổ chấn động mang theo khói đen đầy trời đang quay cuồng chợt biến mất, mặt đất như hóa thành biển cả, từ đó nhấc lên từng gợn sóng trùng kích ra bốn phía.
Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, sau đó là cảnh tượng hỗn loạn vô cùng.
Tiếng sấm kinh thiên cùng chấn động từ mặt đất khiến đám lão tổ đang đối mặt với Vãng Sinh Động ở xa đều biến sắc. Làn khói đen phiêu phù giữa không trung quay tròn kịch liệt rồi rất nhanh lao thẳng xuống mặt đất.
Ngay sau đó, từ thi thể này truyền ra hấp lực làm đám tu sĩ không kịp giãy dụa chống cự đã bị hấp lực kéo về phía thi thể, sau đó biến mất không để lại dấu tích gì.
Lý Thi Kỳ, Vương Hữu Tài, Lý Đạo Nhất và mấy người Vương Lệ Hải, Chu Kiệt, Trần Phàm cũng không thể bỏ chạy, toàn bộ bị luồng hấp lực cuốn vào trong thi thể, biến mất không thấy tăm hơi.
Thân thể Mạnh Hạo như bị bàn tay vô hình bắt lấy, thân thể không được khống chế lao thẳng đi nhưng thần sắc hắn lại trấn tĩnh rất nhanh. Hắn cảm nhận được đối phương làm vậy không có ác ý, nếu không, với thần thông của hắn, dù Mạnh Hạo ở rất xa cũng không thể an toàn được.
“Ngươi đã kêu gọi ta tới mấy lần rồi, hiện giờ ta đã ở đây, ngươi định làm gì?”
Hai mắt Mạnh Hạo lộ ra một vòng tinh mang. Theo tiếng triệu hoán gọi hắn, hắn đã biết mình nhất định phải tới nơi này.
Thiên địa bao la, cha mẹ mới là quan trọng nhất!
Sự việc liên quan tới cha mẹ mình, Mạnh Hạo vẫn canh cánh trong lòng. Hắn tin rằng ở chỗ này, hắn sẽ tìm được đáp án.
Vừa đụng phải thi thể, thân ảnh Mạnh Hạo liền biến mất. Trước đó, hắn còn kịp nhìn thấy thanh niên họ Quý và nữ tử Phương gia cũng biến mất theo minh.
Rồi trước mắt Mạnh Hạo là một mảng đen kịt…
Sau lưng hắn, tu sĩ Tử Khí nhất mạch theo nhau bay lên. Mạnh Hạo và tu sĩ Đan Đông nhất mạch cũng dùng tốc độ nhanh nhất tiến tới.
Sở Ngọc Yên hung hăng, trợn mắt liếc Mạnh Hạo. Vòng eo thon thả, hai chân thon dài, phần hông vun cao,… khiến Mạnh Hạo không tự chủ được liếc mắt nhìn qua trong lúc nàng ta cùng với đám người Lâm Hải Long tiến thẳng tới thung lũng trong Vãng Sinh Động.
Sâu trong thung lũng chính là thi thể của vị tiên nhân kia.
Mạnh Hạo hít thở sâu, không nghĩ tới Sở Ngọc Yên nữa mà ngưng thần vào mục tiêu trước mắt. Theo sau bên cạnh hắn còn có một người nữa, chính là Diệp Phi Mục.
“Bên ngoài cỗ thi thể kia tuy không có bích chướng tồn tại, nhưng phàm là ai đụng phải đều bị hút vào một không gian kỳ dị. Có người biến mất rồi quay lại, cũng có người không quay về nữa.
“Mỗi ngày, chỉ có ở thời điểm này, lực lượng quỷ dị trên thi thể này mới tiêu tán đi phân nửa làm cho chúng ta có thể chống cự lại chút ít. Cho nên, lúc này nếu bị hút vào Vãng Sinh Động thì chúng ta cũng có thể ra ngoài.”
“Cho nên tông môn mới cần tới các lão tổ xuất hiện để trấn thủ, tranh thủ chút thời gian cho đám đệ tử chúng ta.” Sau mấy nhịp hô hấp, Diệp Phi Mục thấp giọng nói với Mạnh Hạo.
“Không giống với các tông môn khác, thứ chúng ta cần chỉ là máu, còn Tử Khí nhất mạch còn có mục đích khác. Họ cần phải phối hợp với chúng ta để lấy huyết dịch, sau đó mới hoàn thành mục đích riêng của mình. Sở dĩ có nhiều đan sư xuất hiện như vậy là vì máu của thi thể này vốn vô hình. Chỉ có tu sĩ tu đan đạo như chúng ta mới có thể trong thời gian ngắn, dùng phương pháp luyện hư không để luyện chế đan dược, luyện ra tiên huyết.”
Diệp Phu Mục giải thích kỹ càng cho Mạnh Hạo. Sau khi nói xong, hắn cúi đầu, tốc độ tăng lên đột biến rồi lao thẳng về phía trước, tựa như lúc trước hắn đi cạnh Mạnh Hạo chỉ là để giải thích cho hắn rõ những điều ấy mà thôi.
Mạnh Hạo cảm nhận được ý muốn tạo quan hệ hòa hoãn của đối phương nhưng cũng thấy được ý tứ khiêu chiến toát ra từ đó. Để xem ai là người luyện ra tiên huyết trước tiên!
Có điều, hôm nay Mạnh Hạo tới đây lại không phải vì huyết mạch hay thứ gì khác, mà là vì âm thanh triệu hoán gửi tới hắn. Người này, hình như còn chưa mất mạng!
Trong đầu Mạnh Hạo hiện lên rất nhiều suy nghĩ trong lúc hắn hóa thành cầu vồng bay về phía trước. Hắn nhìn thấy Lý Đạo Nhất, Chu Kiệt và mấy người Hứa Thanh cũng đang lao tới trước như mình.
Người làm Mạnh Hạo đặc biệt chú ý là thanh niên họ Quý kia. Người này tu vi đạt tới Kết Đan sơ kỳ đỉnh phong, bên người hắn có bảy, tám lão giả thủ hộ. Hắn bay về phía trước trong bộ dáng ngạo nghễ, không quan tâm tới tu sĩ Nam Vực đang dùng tốc độ nhanh nhất lao đi.
Cùng lúc đó, nữ tử Phương gia kia vẫn giữ thần sắc lạnh lùng, lúc bay về phía trước thì toàn thân lóe ra ngân quang (ánh sáng trắng). Từng tia sáng từ đó phát ra như những mũi tên, khiến cho bất cứ tu sĩ bình thường nào nhìn phải cũng thấy đau đớn.
Thanh niên họ Quý và nữ tử Phương gia này dù vô tình hay cố ý thì cũng đều trở thành những người gây chú ý nhất tại đây. Trước mặt bọn họ, đám tu sĩ vẫn được gọi là thiên kiêu hay đạo tử chẳng khác nào con sâu cái kiến, thân phận chênh lệch là vô cùng lớn. Điều này làm đám tu sĩ Nam Vực cảm thấy rất bất mãn nhưng tông môn đã có dặn dò về thế lực khủng bổ đằng sau đối phương nên họ chỉ còn biết im lặng, giữ thái độ trầm mặc.
Còn những tu sĩ Tây Mạc có thân thể cao lớn, trên da vẽ đầy đồ đằng (hình xăm) lúc này cũng đang lao về phía trước. Đồ đằng trên người họ tỏa ra hào quang rất không tầm thường.
Thời gian một nén nhang vô cùng ngắn ngủi, tất cả tu sĩ có mặt đều tiến về phía trước, tìm tới thi thể để cạnh tranh xem ai sẽ thành công thu được lợi ích cho bản thân và tông môn. Sau lưng bọn họ, đám đệ tử ngoại tông cũng vòng trong vòng ngoài, chen nhau lao tới.
Mạnh Hạo tăng tốc độ lên nhanh hơn, ước chừng hơn mười tức thời gian sau bỗng hắn cảm nhận được có một luồng gió từ phía trước thổi tới. Luồng gió mang theo khí tức ẩm mục làm hắn có cảm giác thân thể nhớp nháp, tựa như đã đổ rất nhiều mồ hôi ra vậy.
Thậm chí luồng gió kỳ dị này còn thẩm thấu vào trong cơ thể khiến Mạnh Hạo biến sắc. Hắn liền phát hiện, tất cả mọi người xung quanh đều bị như mình.
Khí tức của những tu sĩ đạt tới Nguyên Anh nhanh chóng bị giảm đi. Cnagf gần tới thi thể, tu vi của họ càng bị áp chế nhiều hơn, chỉ có tu sĩ từ cảnh giới Kết Đan trở xuống mới cảm thấy không bị áp chế tu vi.
Không bao lâu sau, tu vi của Ngô Đinh Thu đã bị ép xuống chỉ còn Kết Đan đại viên mãn, sắc mặt hắn hơi tái nhưng vẫn mang theo mọi người lao qua luồng khói đen tiến gần tới thi thể trông như một ngọn núi nhỏ kia.
Ngay khi Mạnh Hạo nhìn thấy thi thể ấy, thấy làn da màu xám hiện lên vô số lạc ấn như phù văn quỷ dị đang nhúc nhích, tỏa ra từng đợt hào quang đủ loại màu sắc giao thoa giữa không trung nhưng lại bị làn khói đen che mờ nên người ngoài nhìn không rõ. Chỉ những người ở trong này mới nhìn thấy rõ ràng, những phù văn này tập hợp lại thành từng đoạn văn tự.
“Đạo Thần Kinh!”
Đám tu sĩ thấy được những phù văn này đều kinh ngạc mở miệng. Càng ngày càng có nhiều tu sĩ tiến tới, hơn phân nửa đã khoanh chân ngồi xuống quan sát kinh văn. Đám người này theo tới mục đích chính là để tìm hiểu Đạo Thần Kinh này.
Bên phía Tử Vận Tông cũng có một ít đệ tử dừng lại, khoanh chân ngồi rải ra bốn phía nhìn ngắm phù văn tản ra. Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn, hai mắt co rút. Chỉ trong chớp mắt, hắn thấy linh thức trong đầu hiện lên nhiều dấu hiệu hỗn loạn.
Mạnh Hạo vội thu hồi ánh mắt, cúi đầu bay thẳng tới thi thể giống như rất nhiều tu sĩ quanh hắn. Giữa lúc Ngô Đinh Thu mang theo đệ tử Tử Khí nhất mạch liều mạng, dù có bị truyền tống cũng quyết phá vỡ làn da của thi thể, lấy đi huyết dịch thì càng tới gần, tiếng triệu hoán càng vang lên trong lòng Mạnh Hạo rõ hơn.
“…đến nơi này với ta…”
“Ta đã đợi ngươi rất lâu rồi…”
“Tất cả chân tướng, sự thực sẽ được làm sáng tỏ. người thừa kế của ta, ngươi sẽ biết đáp án…”
Âm thanh triệu hoán tràn ngập tâm trí Mạnh Hạo khiến hắn chấn động tinh thần. Hắn quay nhìn những tu sĩ khác xung quanh thì phát hiện, hình như tất cả mọi người ở đây không ai nghe thấy những âm thanh triệu hoán này.
Trong lúc Mạnh Hạo quay nhìn bốn phía, chợt có một tiếng nổ kinh thiên động địa từ cỗ thi thể vang khắp bốn phương. Cùng lúc ấy, mặt đất khắp thung lũng Vãng Sinh Động chấn động, đất rung đá chuyển khiến thần sắc đám tu sĩ có mặt nơi đây đại biến.
“Có chuyển động! Ta vừa thấy cánh tay phải thi thể này chuyển động!”
“Sao có thể? Đây là một cái thi thể đã nằm ở chỗ này bao nhiêu năm tháng rồi, sao có thể chuyển động được?”
“Ta cũng vừa chứng kiến, tay phải của thi thể này nhúc nhích mà, chẳng lẽ lại là ảo giác…”
Có rất nhiều tu sĩ đang có mặt bỗng nghẹn giọng, hốt hoảng kêu lên.
Hô hấp của Mạnh Hạo cũng trở nên dồn dập. Hắn đã tận mắt thấy cánh tay của cỗ thi thể đang bất động kia chợt nhúc nhích trong nháy mắt.
Mạnh Hạo biết mình không hề nhìn lầm, mà căn bản là hắn cũng sớm biết, cái thi thể này không phải là một người chết! Đối phương… vẫn còn sống!
Vào thời điểm mọi người ồ lên kinh ngạc, đột nhiên có tiếng nổ vang, rồi mọi ánh mắt lại tập trung về phía thi thể. Cánh tay phải của thi thể chậm rãi giơ lên, tốc độ rất chậm. Cánh tay từ từ đưa lên đỉnh đầu, sau đó đột nhiên bổ xuống vỗ vào mặt đất.
Đám tu sĩ nhìn thấy cảnh ấy thì trợn mắt, da đầu tê dại, đang muốn lui về sau nhưng chưa kịp rời khỏi thì bàn tay đó đã đập xuống mặt đất.
Uỳnh!!!
Uỳnh!!!
Tiếng nổ chấn động mang theo khói đen đầy trời đang quay cuồng chợt biến mất, mặt đất như hóa thành biển cả, từ đó nhấc lên từng gợn sóng trùng kích ra bốn phía.
Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, sau đó là cảnh tượng hỗn loạn vô cùng.
Tiếng sấm kinh thiên cùng chấn động từ mặt đất khiến đám lão tổ đang đối mặt với Vãng Sinh Động ở xa đều biến sắc. Làn khói đen phiêu phù giữa không trung quay tròn kịch liệt rồi rất nhanh lao thẳng xuống mặt đất.
Ngay sau đó, từ thi thể này truyền ra hấp lực làm đám tu sĩ không kịp giãy dụa chống cự đã bị hấp lực kéo về phía thi thể, sau đó biến mất không để lại dấu tích gì.
Lý Thi Kỳ, Vương Hữu Tài, Lý Đạo Nhất và mấy người Vương Lệ Hải, Chu Kiệt, Trần Phàm cũng không thể bỏ chạy, toàn bộ bị luồng hấp lực cuốn vào trong thi thể, biến mất không thấy tăm hơi.
Thân thể Mạnh Hạo như bị bàn tay vô hình bắt lấy, thân thể không được khống chế lao thẳng đi nhưng thần sắc hắn lại trấn tĩnh rất nhanh. Hắn cảm nhận được đối phương làm vậy không có ác ý, nếu không, với thần thông của hắn, dù Mạnh Hạo ở rất xa cũng không thể an toàn được.
“Ngươi đã kêu gọi ta tới mấy lần rồi, hiện giờ ta đã ở đây, ngươi định làm gì?”
Hai mắt Mạnh Hạo lộ ra một vòng tinh mang. Theo tiếng triệu hoán gọi hắn, hắn đã biết mình nhất định phải tới nơi này.
Thiên địa bao la, cha mẹ mới là quan trọng nhất!
Sự việc liên quan tới cha mẹ mình, Mạnh Hạo vẫn canh cánh trong lòng. Hắn tin rằng ở chỗ này, hắn sẽ tìm được đáp án.
Vừa đụng phải thi thể, thân ảnh Mạnh Hạo liền biến mất. Trước đó, hắn còn kịp nhìn thấy thanh niên họ Quý và nữ tử Phương gia cũng biến mất theo minh.
Rồi trước mắt Mạnh Hạo là một mảng đen kịt…
/391
|