“Nơi này có thể bị phá hủy bất cứ lúc nào. Một khi nó bị phá hủy thì bọn ta cũng sẽ vị truyền tổng ra ngoài!”Giọng nói của Diệp Phi Mục đầy suy yếu. Không phải gã nói với tu sĩ Tây Mạc, mà là nhắc nhở những tu sĩ Tử Vận Tông khác ở bên cạnh.
Sắc mặt của gã tái nhợt, nhưng trong sắc trắng lại thỉnh thoảng có vài hắc tuyến lóe lên. Đây không phải là độc, mà ngược lại giống như có một loại ký sinh trùng nào đó ở trong người. Đây chính là một thuật pháp quỷ dị của Tây Mạc, một khi trúng phải, tuy không chết nhưng sẽ bị thương, hơn nữa tu vi cũng sẽ rơi xuống nghiêm trọng.
Nếu không phải như thế thì lấy tu vi của Diệp Phi Mục cũng sẽ không có kết quả như ngày hôm nay.
Sở Ngọc Yên cắn răng, tay phải vỗ túi trữ vật, lấy ra đan dược nuốt vào. Vẻ mặt của những người khác đều mang theo kiên định, ngoài Sở Ngọc Yên ra thì trên gương mặt của những người khác đều có hắc tuyến, đều đã bị loại trùng này ký sinh.
Tu vi của mấy tu sĩ Tây Mạc cũng không phải là vượt xa quá nhiều so với đám người Sở Ngọc Yên, ngoại trừ một người có tu vi tương đối cao ra thì những người còn lại đều là Kết Đan sơ kỳ, mà còn chưa tới đỉnh phong. Lúc này bọn hắn cũng có chút do dự, lúc trược bọn hắn vốn cũng không muốn ra sát chiêu, vì không muốn ở Nam Vực trêu chọc phiền toái quá mức. Nhưng cái thạch bích kia, trong lòng bọn hắn biết đích thị đó là một bảo vật, lúc này thấy những người Tử Vận Tông kia kiên quyết, thì sau khi nhìn nhau một cái, trong mắt đều hiện lên ý muốn giết người.
“Giết bọn chúng đi, đoạt lấy trước khi chỗ này sụp đổ!” Hai mắt đám người này lóe lên, lực lượng đồ đằng ầm ầm biến ảo, hóa thành bốn đầu hung thú cực lớn, lao thẳng đến đám người Sở Ngọc Yên.
Trong khoảnh khắc nguy cơ này, Mạnh Hạo dùng sương mù che đậy hình dáng bên ngoài, nháy mắt đã đến, không đợi cho mấy tu sĩ Tây Mạc kia kịp nhìn thấy, đã trực tiếp xuất hiện ở trước mặt đám người Sở Ngọc Yên. Tay phải của hắn nâng lên vung về phía trước, lập tức có một mảnh ánh sáng tím trừ trên người Mạnh Hạo tràn ra, hóa thành một hình vòng cung cự đại.
Vòng cung này hóa thành lực chém cùng đụng chạm với bốn đầu hung thú kia cùng một chỗ, tạo thành một tiếng nổ vang rất mạnh. Bốn tu sĩ Tây Mạc kia biến sắc, đồng loạt thối lui về phía sau, nhưng trong đó, vẫn có hai người đồ đằng toàn thân trực tiếp bị sụp đổ, không cách nào có thể chống cự, thân thể bị chém đôi, trực tiếp diệt vong.
Hai người còn lại, một người thì phun ra máu tươi, suýt nữa thì tránh được. Còn một người khác, cũng chính là tu sĩ Tây Mạc mạnh nhất ở nơi đây, thì đang áp chế Diệp Phi Mục, gã có tu vi Kết Đan trung kỳ.
Mạnh Hạo xuất hiện, lập tức làm cho đám người Sở Ngọc Yên sững sờ. Nhưng ngay sau khi bọn hắn thấy được Tử Nguyệt Trảm thì lại lập tức chấn động.
Thuật pháp này chỉ Tử Vận Tông mới có, người ngoài không có khả năng nắm giữ.
“Cút!” Ánh mắt Mạnh Hạo lạnh lẽo nhìn hai người còn lại, hờ hững mở miệng.
Những lời này truyền ra mang theo một cỗ uy áp, khiến cho tên tu sĩ Tây Mạc suýt nữa tránh được Tử Nguyệt Trảm lúc trước kia không chút do dự quay người rời đi. Tu sĩ Tây Mạc bọn hắn, sinh sống cực kỳ gian khổ, những sự tình vinh quang căn bản là không có, sinh tồn được mới là lựa chọn lớn nhất, cho nên lúc này thấy không địch lại thì không chút do dự lựa chọn tránh lui. .
Trước khi đi, gã còn hướng về phía Mạnh Hạo ôm quyền cúi đầu, giống như là đối với cường giả, cho dù không phải là đồng bạn của mình nhưng cũng đáng được tôn trọng.
Về phần tu sĩ Tây Mạc khác, vị nam tử Kết Đan trung kỳ kia thì lúc này do dự một chút, nhìn Mạnh Hạo rồi lại nhìn đám người Diệp Phi Mục, quay người định chạy đi.
“Đem thuốc giải lưu lại!” Mạnh Hạo lạnh giọng mở miệng. Nam tử kia thầm than, ném ra một cái bình đen rồi nháy mắt đi xa. Mạnh Hạo không hề lo người này có âm mưu, bởi vì nơi này sắp sụp đổ, một khi nó sụp đổ thì tất cả mọi người đều sẽ ra ngoài, đến lúc đó thì tất cả vấn đề đều có thể được giải quyết dễ dàng.
“Nơi đây sắp sụp đổ rồi, các ngươi... Tự giải quyết cho tốt.” Mạnh Hạo quay đầu lại, cách một làn sương mù, nhìn thoáng qua bọn người Sở Ngọc Yên, vẻ mặt có chút phức tạp, rồi quay người đi về hướng xa xa.
“Ngươi là ai?” Sở Ngọc Yên bỗng nhiên nói.
Mạnh Hạo không trả lời, mà trầm mặc đi xa. Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên Diệp Phi Mục nhìn qua bóng lưng của Mạnh Hạo rồi đột nhiên mở miệng.
“Phương Mộc, chuyện gì đã xảy ra!”
Những lời này vừa ra lập tức khiến cho Sở Ngọc Yên chấn động, những đệ tử của Tử Khí nhất mạch bên cạnh nàng cũng đều đồng loạt nhìn về Mạnh Hạo ở phía xa xa.
“Từ nay về sau, Tử Vận Tông đã không còn Phương Mộc...” Bước chân của Mạnh Hạo hơi dừng lại, than nhẹ một tiếng, không nói thêm gì nữa mà tiếp tục đi xa.
Sở Ngọc Yên cùng với Diệp Phi Mục ngẩn người, vẻ mặt lộ ra mờ mịt. Nhưng rất nhanh, đôi mắt phượng của Sở Ngọc Yên lập tức co rút lại.
“Giọng nói vừa rồi...” Hô hấp của nàng lập tức trở nên dồn dập, đến khi ngẩng đầu nhìn lại thì phía trước đã không còn thân ảnh của Mạnh Hạo.
Tiếng nổ vang lên quanh quẩn, vách tường bốn phía sụp đổ với phạm vi lớn, thậm chí có một vài nơi đã trực tiếp sụp xuống làm xuất hiện khoảng không, khiến cho một ít tu sĩ xung quanh trực tiếp bị ném vào trong đó, biến mất vô ảnh.
Hai mắt Mạnh Hạo lộ ra ngưng trọng, hết sức cẩn thận. Hắn không biết lúc này bên ngoài đang có trạng thái thế nào, nhưng có thể tưởng tượng được là chắc chắn sẽ có hung hiểm, nên không có lập tức hành động thiếu suy nghĩ, mà quan sát những chỗ sụp xuống làm xuất hiện khoảng không kia.
Thời gian không lâu sau, khi những âm thanh nổ vang càng mãnh liệt thì nơi đây sụp đổ ngày càng nhiều. Ánh mắt của Mạnh Hạo lóe lên, đang muốn đứng dậy bước vào bên trong một khoảng không thì bỗng nhiên sắc mặt của hắn biến hóa, tay phải lập tức nâng lên vung mạnh về phía bên cạnh. Trong chốc lát đã có đại lượng tử khí truyền ra, mà ở trong túi trữ vật của Mạnh Hạo, hai thanh mộc kiếm giống như không thể bị phá hủy kia trực tiếp bay ra, chắn ở trước người Mạnh Hạo.
Đúng lúc này, một tiếng nổ vang lập tức truyền ra, một nắm đấm của một cô gái, giống như từ trong hư không vươn ra, trực tiếp xuất hiện ở bên cạnh Mạnh Hạo. Một quyền này đánh lên trên sương mù màu tím nồng đậm kia, khiến cho đoàn sương mù màu tím này trực tiếp sụp đổ. Nắm đấm này vẫn không có chút nào dừng lại, đã rơi xuống hai thanh mộc kiếm của Mạnh Hạo.
Một tiếng nổ kinh thiên vang lên.
Hai thanh mộc kiếm ông minh run rẩy, bị cuốn ngược vào ngực Mạnh Hạo. Dùng thân thể cùng với tu vi của hắn hôm nay, mà vẫn cảm thấy trong đầu ông lên một tiếng, toàn thân đau nhức kịch liệt, thân hình bay ngược như diều đứt dây, phun ra một ngụm lớn máu tươi.
Hắn nhìn thấy chủ nhân của nắm đấm kia là một cô gái, chính là tu sĩ họ Phương. Nàng mặc một bộ trường bào màu xanh, vừa thanh lịch lại mang theo cao ngạo, bước từng bước một từ trong hư vô đi ra.
Một cô gái xinh đẹp như vậy, nhưng lại đánh ra một quyền làm cho Mạnh Hạo hoảng sợ. Lực lượng của một quyền kia đã vượt qua Kết Đan sơ kỳ. Loại lực lượng thân thể cường hãn này, lại khiến cho Mạnh Hạo cảm thấy khủng bố.
Toàn thân Mạnh Hạo chớp mắt đã tràn ngập tử khí, hai đồng tử của hắn đã trở thành màu tím, thương thế trong cơ thể nhanh chóng khôi phục. Chỉ mất vài hơi thở đã khôi phục như thường, chỉ là sắc mặt có hơi tái đi một ít.
Mạnh Hạo lau đi máu tươi ở khóe miệng, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào nữ tử họ Phương, sắc mặt âm trầm.
“Rất mạnh... Phi thường mạnh! Vượt xa Quý Hồng Đông quá nhiều. Thậm chí chỉ với một quyền vừa rồi, thì cũng có thể đem một cái Kết Đan sơ kỳ tầm thường giết chết!” Hai mắt Mạnh Hạo co rút lại.
“Chạy rất nhanh, nhìn trên phân thượng ngươi đã giết Quý Hồng Đông, tên gia hỏa làm người ta chán ghét, ta có thể không giết ngươi. Đem tiên tàng của ngươi lấy ra, đây không phải thứ mà ngươi có thể có được.” Cô gái này hờ hững mở miệng. Trên người nàng không có cái vẻ cao cao tại thương như của Quý Hồng Đông, nhưng cái loại cao ngạo này lại mãnh liệt hơn Quý Hồng Đông rất nhiều.
Càng có một cỗ bá đạo mãnh liệt, duy ngã độc tôn.
“Không đồng ý? Vậy ngươi có thể chết được rồi!” Cô gái này liếc nhìn Mạnh Hạo, chỉ chờ có hai hơi thở đã nói ra một lần nữa, thân hình bước về phía trước một bước bước đi, tốc độ rất nhanh, nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt Mạnh Hạo, tay phải nâng lên, đánh xuống một quyền về phía trước.
Hai tay Mạnh Hạo bấm niệm pháp quyết, năm ngón tay toàn bộ triển khai huyết ấn, dưới chân còn có ánh sáng Huyết Sát giới khuếch tán ra, huyết thân trọng điệp, giống như muốn cùng dung hợp với bản thân. Trong một khắc khi nắm đấm của cô gái kia tiến đến, cùng theo một chưởng mà đi.
Âm thanh nổ vang vang lên kinh thiên, một cỗ đại lực ở giữa hai người bùng khởi, khiến cho vách tường bốn phía lập tức sụp xuống, bắt đầu xuất hiện vòng xoáy hư vô.
Mạnh Hạo phun ra máu tươi, thân hình bay ngược trở lại, tử khí tràn ngập toàn thân, hai đồng tử lại càng lộ ra ánh sáng màu tím, thương thế trên người chớp mắt đã một lần nữa khôi phục, nhưng sắc mặt thì càng thêm tái nhợt.
Mỗi một lần khôi phục, Mạnh Hạo đều phải tiêu hao sinh cơ của bản thân, mà sinh cơ chính là đại biểu cho thọ nguyên. Giờ phút này trong lúc lùi lại, mắt hắn lóe lên tia sáng lạnh, tay phải nâng lên vỗ túi trữ vật, mặt nạ huyết sắc nháy mắt đã xuất hiện ở trong tay.
Thân hình cô gái kia lui ra phía sau hai bước, khi nhìn về phía Mạnh Hạo thì hai mắt phượng lộ ra vẻ lăng lệ ác liệt.
“Bên trong Kết Đan sơ kỳ, mà có thể làm cho ra lùi lại hai bước, ngươi là người đầu tiên!” Cô gái này ngạo nghễ mở miệng.
“Ta còn có thể làm cho ngươi đổ máu.” Trong mắt Mạnh Hạo cũng lộ ra vẻ lạnh như băng. Tay phải của hắn nâng lên, đang muốn đem mặt nạ đeo lên mặt. Đúng lúc này, nữ tử họ Phương hừ lạnh một tiếng, ý muốn giết người trong mắt càng mãnh liệt hơn, thân hình lập tức lao ra, nháy mắt lao thẳng đến chỗ Mạnh Hạo, tay phải nâng lên, lại đánh ra một quyền.
“Phương!” Trong miệng nàng khẽ nói ra một chữ. Nắm đấm của nàng ở trong thời khắc này, nháy mắt đã biến thành màu xanh, có vô số tia chớp màu xanh xẹt qua, tản mát ra một cỗ khí tức khủng bố làm cho da đầu Mạnh Hạo run lên, thấy mà hoảng sợ.
Nhất là tốc độ cực nhanh của cô gái này, nháy mắt đã tới gần, khiến cho trong lòng Mạnh Hạo dâng lên nguy cơ mãnh liệt. Cái nguy cơ này, cho dù lúc hắn có gặp Quý Hồng Đông cũng đều không có. Thậm chí có thể nói, đã từ rất lâu rồi, hắn không bị người cũng thế hệ áp chế như thế.
“Chết!” Giọng nói của nữ tử họ Phương vang lên quanh quẩn, tay phải nháy mắt đã rơi xuống chỗ Mạnh Hạo.
Vào giây phút này, tay phải Mạnh Hạo đã nâng lên, mặt nạ đã được đeo lên mặt. Một cỗ sát khí huyết sắc từ trên người hắn ầm ầm bộc phát ra.
Cũng chính vào lúc này, tay phải Mạnh Hạo, bởi vì cầm mặt nạ đeo lên mặt, cho lên đưa lưng tay về phía nữ tử họ Phương kia. Mà trong tích tắc này, trên mu bàn tay của Mạnh Hạo, bởi vì Kết Đan mà tạo thành một cái ấn ký màu xanh, không có hoàn toàn tiêu tán, mà là chậm chạp chớp động. Lúc này... chính là một khoảnh khắc mà nó chớp động.
ấn ký màu xanh giống như là phù văn lập lòe, lập tức đã rơi vào trong mắt của nữ tử họ Phương. Khi cô gái này vừa nhìn thấy cái ấn ký kia thì hai mắt đột nhiên mở to, lộ ra thần sắc không cách nào tin cùng với không thể tưởng tượng nổi.
Lập tức khi mà cái nắm đấm này đã cách Mạnh Hạo rất gần, thì nữ tử họ Phương này bỗng nhiên gầm lên một tiếng tức giận, liều mạng bị cắn trả mà mãnh mẽ nghịch chuyển phương hướng, lại trực tiếp rơi xuống mặt đất ở bên cạnh Mạnh Hạo.
Oanh một tiếng, mặt đất hoàn toàn vỡ vụn, tạo thành hư vô. Thậm chí ngay cả chỗ hư vô này cũng đều run lên, giống như bị lực lượng của một quyền này làm cho suýt chút nữa thì sụp đổ.
Cô gái này phun ra một ngụm máu tươi, tóc tai có chút tán loạn, quay đầu nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo, trong mắt lại lộ ra tức giận cùng với xoắn xuýt.
Cảnh tượng này, lại làm cho Mạnh Hạo sửng sốt một chút. Hắn có chút nhìn không ra vì sao cô gái này ở lúc mấu chốt kia, lại cưỡng ép cải biến phương hướng của nắm đấm. Phải biết rằng nếu ở thời điểm đó mà làm như vậy, thì người bị thương tất nhiên chính là cô ta.
Sắc mặt của gã tái nhợt, nhưng trong sắc trắng lại thỉnh thoảng có vài hắc tuyến lóe lên. Đây không phải là độc, mà ngược lại giống như có một loại ký sinh trùng nào đó ở trong người. Đây chính là một thuật pháp quỷ dị của Tây Mạc, một khi trúng phải, tuy không chết nhưng sẽ bị thương, hơn nữa tu vi cũng sẽ rơi xuống nghiêm trọng.
Nếu không phải như thế thì lấy tu vi của Diệp Phi Mục cũng sẽ không có kết quả như ngày hôm nay.
Sở Ngọc Yên cắn răng, tay phải vỗ túi trữ vật, lấy ra đan dược nuốt vào. Vẻ mặt của những người khác đều mang theo kiên định, ngoài Sở Ngọc Yên ra thì trên gương mặt của những người khác đều có hắc tuyến, đều đã bị loại trùng này ký sinh.
Tu vi của mấy tu sĩ Tây Mạc cũng không phải là vượt xa quá nhiều so với đám người Sở Ngọc Yên, ngoại trừ một người có tu vi tương đối cao ra thì những người còn lại đều là Kết Đan sơ kỳ, mà còn chưa tới đỉnh phong. Lúc này bọn hắn cũng có chút do dự, lúc trược bọn hắn vốn cũng không muốn ra sát chiêu, vì không muốn ở Nam Vực trêu chọc phiền toái quá mức. Nhưng cái thạch bích kia, trong lòng bọn hắn biết đích thị đó là một bảo vật, lúc này thấy những người Tử Vận Tông kia kiên quyết, thì sau khi nhìn nhau một cái, trong mắt đều hiện lên ý muốn giết người.
“Giết bọn chúng đi, đoạt lấy trước khi chỗ này sụp đổ!” Hai mắt đám người này lóe lên, lực lượng đồ đằng ầm ầm biến ảo, hóa thành bốn đầu hung thú cực lớn, lao thẳng đến đám người Sở Ngọc Yên.
Trong khoảnh khắc nguy cơ này, Mạnh Hạo dùng sương mù che đậy hình dáng bên ngoài, nháy mắt đã đến, không đợi cho mấy tu sĩ Tây Mạc kia kịp nhìn thấy, đã trực tiếp xuất hiện ở trước mặt đám người Sở Ngọc Yên. Tay phải của hắn nâng lên vung về phía trước, lập tức có một mảnh ánh sáng tím trừ trên người Mạnh Hạo tràn ra, hóa thành một hình vòng cung cự đại.
Vòng cung này hóa thành lực chém cùng đụng chạm với bốn đầu hung thú kia cùng một chỗ, tạo thành một tiếng nổ vang rất mạnh. Bốn tu sĩ Tây Mạc kia biến sắc, đồng loạt thối lui về phía sau, nhưng trong đó, vẫn có hai người đồ đằng toàn thân trực tiếp bị sụp đổ, không cách nào có thể chống cự, thân thể bị chém đôi, trực tiếp diệt vong.
Hai người còn lại, một người thì phun ra máu tươi, suýt nữa thì tránh được. Còn một người khác, cũng chính là tu sĩ Tây Mạc mạnh nhất ở nơi đây, thì đang áp chế Diệp Phi Mục, gã có tu vi Kết Đan trung kỳ.
Mạnh Hạo xuất hiện, lập tức làm cho đám người Sở Ngọc Yên sững sờ. Nhưng ngay sau khi bọn hắn thấy được Tử Nguyệt Trảm thì lại lập tức chấn động.
Thuật pháp này chỉ Tử Vận Tông mới có, người ngoài không có khả năng nắm giữ.
“Cút!” Ánh mắt Mạnh Hạo lạnh lẽo nhìn hai người còn lại, hờ hững mở miệng.
Những lời này truyền ra mang theo một cỗ uy áp, khiến cho tên tu sĩ Tây Mạc suýt nữa tránh được Tử Nguyệt Trảm lúc trước kia không chút do dự quay người rời đi. Tu sĩ Tây Mạc bọn hắn, sinh sống cực kỳ gian khổ, những sự tình vinh quang căn bản là không có, sinh tồn được mới là lựa chọn lớn nhất, cho nên lúc này thấy không địch lại thì không chút do dự lựa chọn tránh lui. .
Trước khi đi, gã còn hướng về phía Mạnh Hạo ôm quyền cúi đầu, giống như là đối với cường giả, cho dù không phải là đồng bạn của mình nhưng cũng đáng được tôn trọng.
Về phần tu sĩ Tây Mạc khác, vị nam tử Kết Đan trung kỳ kia thì lúc này do dự một chút, nhìn Mạnh Hạo rồi lại nhìn đám người Diệp Phi Mục, quay người định chạy đi.
“Đem thuốc giải lưu lại!” Mạnh Hạo lạnh giọng mở miệng. Nam tử kia thầm than, ném ra một cái bình đen rồi nháy mắt đi xa. Mạnh Hạo không hề lo người này có âm mưu, bởi vì nơi này sắp sụp đổ, một khi nó sụp đổ thì tất cả mọi người đều sẽ ra ngoài, đến lúc đó thì tất cả vấn đề đều có thể được giải quyết dễ dàng.
“Nơi đây sắp sụp đổ rồi, các ngươi... Tự giải quyết cho tốt.” Mạnh Hạo quay đầu lại, cách một làn sương mù, nhìn thoáng qua bọn người Sở Ngọc Yên, vẻ mặt có chút phức tạp, rồi quay người đi về hướng xa xa.
“Ngươi là ai?” Sở Ngọc Yên bỗng nhiên nói.
Mạnh Hạo không trả lời, mà trầm mặc đi xa. Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên Diệp Phi Mục nhìn qua bóng lưng của Mạnh Hạo rồi đột nhiên mở miệng.
“Phương Mộc, chuyện gì đã xảy ra!”
Những lời này vừa ra lập tức khiến cho Sở Ngọc Yên chấn động, những đệ tử của Tử Khí nhất mạch bên cạnh nàng cũng đều đồng loạt nhìn về Mạnh Hạo ở phía xa xa.
“Từ nay về sau, Tử Vận Tông đã không còn Phương Mộc...” Bước chân của Mạnh Hạo hơi dừng lại, than nhẹ một tiếng, không nói thêm gì nữa mà tiếp tục đi xa.
Sở Ngọc Yên cùng với Diệp Phi Mục ngẩn người, vẻ mặt lộ ra mờ mịt. Nhưng rất nhanh, đôi mắt phượng của Sở Ngọc Yên lập tức co rút lại.
“Giọng nói vừa rồi...” Hô hấp của nàng lập tức trở nên dồn dập, đến khi ngẩng đầu nhìn lại thì phía trước đã không còn thân ảnh của Mạnh Hạo.
Tiếng nổ vang lên quanh quẩn, vách tường bốn phía sụp đổ với phạm vi lớn, thậm chí có một vài nơi đã trực tiếp sụp xuống làm xuất hiện khoảng không, khiến cho một ít tu sĩ xung quanh trực tiếp bị ném vào trong đó, biến mất vô ảnh.
Hai mắt Mạnh Hạo lộ ra ngưng trọng, hết sức cẩn thận. Hắn không biết lúc này bên ngoài đang có trạng thái thế nào, nhưng có thể tưởng tượng được là chắc chắn sẽ có hung hiểm, nên không có lập tức hành động thiếu suy nghĩ, mà quan sát những chỗ sụp xuống làm xuất hiện khoảng không kia.
Thời gian không lâu sau, khi những âm thanh nổ vang càng mãnh liệt thì nơi đây sụp đổ ngày càng nhiều. Ánh mắt của Mạnh Hạo lóe lên, đang muốn đứng dậy bước vào bên trong một khoảng không thì bỗng nhiên sắc mặt của hắn biến hóa, tay phải lập tức nâng lên vung mạnh về phía bên cạnh. Trong chốc lát đã có đại lượng tử khí truyền ra, mà ở trong túi trữ vật của Mạnh Hạo, hai thanh mộc kiếm giống như không thể bị phá hủy kia trực tiếp bay ra, chắn ở trước người Mạnh Hạo.
Đúng lúc này, một tiếng nổ vang lập tức truyền ra, một nắm đấm của một cô gái, giống như từ trong hư không vươn ra, trực tiếp xuất hiện ở bên cạnh Mạnh Hạo. Một quyền này đánh lên trên sương mù màu tím nồng đậm kia, khiến cho đoàn sương mù màu tím này trực tiếp sụp đổ. Nắm đấm này vẫn không có chút nào dừng lại, đã rơi xuống hai thanh mộc kiếm của Mạnh Hạo.
Một tiếng nổ kinh thiên vang lên.
Hai thanh mộc kiếm ông minh run rẩy, bị cuốn ngược vào ngực Mạnh Hạo. Dùng thân thể cùng với tu vi của hắn hôm nay, mà vẫn cảm thấy trong đầu ông lên một tiếng, toàn thân đau nhức kịch liệt, thân hình bay ngược như diều đứt dây, phun ra một ngụm lớn máu tươi.
Hắn nhìn thấy chủ nhân của nắm đấm kia là một cô gái, chính là tu sĩ họ Phương. Nàng mặc một bộ trường bào màu xanh, vừa thanh lịch lại mang theo cao ngạo, bước từng bước một từ trong hư vô đi ra.
Một cô gái xinh đẹp như vậy, nhưng lại đánh ra một quyền làm cho Mạnh Hạo hoảng sợ. Lực lượng của một quyền kia đã vượt qua Kết Đan sơ kỳ. Loại lực lượng thân thể cường hãn này, lại khiến cho Mạnh Hạo cảm thấy khủng bố.
Toàn thân Mạnh Hạo chớp mắt đã tràn ngập tử khí, hai đồng tử của hắn đã trở thành màu tím, thương thế trong cơ thể nhanh chóng khôi phục. Chỉ mất vài hơi thở đã khôi phục như thường, chỉ là sắc mặt có hơi tái đi một ít.
Mạnh Hạo lau đi máu tươi ở khóe miệng, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào nữ tử họ Phương, sắc mặt âm trầm.
“Rất mạnh... Phi thường mạnh! Vượt xa Quý Hồng Đông quá nhiều. Thậm chí chỉ với một quyền vừa rồi, thì cũng có thể đem một cái Kết Đan sơ kỳ tầm thường giết chết!” Hai mắt Mạnh Hạo co rút lại.
“Chạy rất nhanh, nhìn trên phân thượng ngươi đã giết Quý Hồng Đông, tên gia hỏa làm người ta chán ghét, ta có thể không giết ngươi. Đem tiên tàng của ngươi lấy ra, đây không phải thứ mà ngươi có thể có được.” Cô gái này hờ hững mở miệng. Trên người nàng không có cái vẻ cao cao tại thương như của Quý Hồng Đông, nhưng cái loại cao ngạo này lại mãnh liệt hơn Quý Hồng Đông rất nhiều.
Càng có một cỗ bá đạo mãnh liệt, duy ngã độc tôn.
“Không đồng ý? Vậy ngươi có thể chết được rồi!” Cô gái này liếc nhìn Mạnh Hạo, chỉ chờ có hai hơi thở đã nói ra một lần nữa, thân hình bước về phía trước một bước bước đi, tốc độ rất nhanh, nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt Mạnh Hạo, tay phải nâng lên, đánh xuống một quyền về phía trước.
Hai tay Mạnh Hạo bấm niệm pháp quyết, năm ngón tay toàn bộ triển khai huyết ấn, dưới chân còn có ánh sáng Huyết Sát giới khuếch tán ra, huyết thân trọng điệp, giống như muốn cùng dung hợp với bản thân. Trong một khắc khi nắm đấm của cô gái kia tiến đến, cùng theo một chưởng mà đi.
Âm thanh nổ vang vang lên kinh thiên, một cỗ đại lực ở giữa hai người bùng khởi, khiến cho vách tường bốn phía lập tức sụp xuống, bắt đầu xuất hiện vòng xoáy hư vô.
Mạnh Hạo phun ra máu tươi, thân hình bay ngược trở lại, tử khí tràn ngập toàn thân, hai đồng tử lại càng lộ ra ánh sáng màu tím, thương thế trên người chớp mắt đã một lần nữa khôi phục, nhưng sắc mặt thì càng thêm tái nhợt.
Mỗi một lần khôi phục, Mạnh Hạo đều phải tiêu hao sinh cơ của bản thân, mà sinh cơ chính là đại biểu cho thọ nguyên. Giờ phút này trong lúc lùi lại, mắt hắn lóe lên tia sáng lạnh, tay phải nâng lên vỗ túi trữ vật, mặt nạ huyết sắc nháy mắt đã xuất hiện ở trong tay.
Thân hình cô gái kia lui ra phía sau hai bước, khi nhìn về phía Mạnh Hạo thì hai mắt phượng lộ ra vẻ lăng lệ ác liệt.
“Bên trong Kết Đan sơ kỳ, mà có thể làm cho ra lùi lại hai bước, ngươi là người đầu tiên!” Cô gái này ngạo nghễ mở miệng.
“Ta còn có thể làm cho ngươi đổ máu.” Trong mắt Mạnh Hạo cũng lộ ra vẻ lạnh như băng. Tay phải của hắn nâng lên, đang muốn đem mặt nạ đeo lên mặt. Đúng lúc này, nữ tử họ Phương hừ lạnh một tiếng, ý muốn giết người trong mắt càng mãnh liệt hơn, thân hình lập tức lao ra, nháy mắt lao thẳng đến chỗ Mạnh Hạo, tay phải nâng lên, lại đánh ra một quyền.
“Phương!” Trong miệng nàng khẽ nói ra một chữ. Nắm đấm của nàng ở trong thời khắc này, nháy mắt đã biến thành màu xanh, có vô số tia chớp màu xanh xẹt qua, tản mát ra một cỗ khí tức khủng bố làm cho da đầu Mạnh Hạo run lên, thấy mà hoảng sợ.
Nhất là tốc độ cực nhanh của cô gái này, nháy mắt đã tới gần, khiến cho trong lòng Mạnh Hạo dâng lên nguy cơ mãnh liệt. Cái nguy cơ này, cho dù lúc hắn có gặp Quý Hồng Đông cũng đều không có. Thậm chí có thể nói, đã từ rất lâu rồi, hắn không bị người cũng thế hệ áp chế như thế.
“Chết!” Giọng nói của nữ tử họ Phương vang lên quanh quẩn, tay phải nháy mắt đã rơi xuống chỗ Mạnh Hạo.
Vào giây phút này, tay phải Mạnh Hạo đã nâng lên, mặt nạ đã được đeo lên mặt. Một cỗ sát khí huyết sắc từ trên người hắn ầm ầm bộc phát ra.
Cũng chính vào lúc này, tay phải Mạnh Hạo, bởi vì cầm mặt nạ đeo lên mặt, cho lên đưa lưng tay về phía nữ tử họ Phương kia. Mà trong tích tắc này, trên mu bàn tay của Mạnh Hạo, bởi vì Kết Đan mà tạo thành một cái ấn ký màu xanh, không có hoàn toàn tiêu tán, mà là chậm chạp chớp động. Lúc này... chính là một khoảnh khắc mà nó chớp động.
ấn ký màu xanh giống như là phù văn lập lòe, lập tức đã rơi vào trong mắt của nữ tử họ Phương. Khi cô gái này vừa nhìn thấy cái ấn ký kia thì hai mắt đột nhiên mở to, lộ ra thần sắc không cách nào tin cùng với không thể tưởng tượng nổi.
Lập tức khi mà cái nắm đấm này đã cách Mạnh Hạo rất gần, thì nữ tử họ Phương này bỗng nhiên gầm lên một tiếng tức giận, liều mạng bị cắn trả mà mãnh mẽ nghịch chuyển phương hướng, lại trực tiếp rơi xuống mặt đất ở bên cạnh Mạnh Hạo.
Oanh một tiếng, mặt đất hoàn toàn vỡ vụn, tạo thành hư vô. Thậm chí ngay cả chỗ hư vô này cũng đều run lên, giống như bị lực lượng của một quyền này làm cho suýt chút nữa thì sụp đổ.
Cô gái này phun ra một ngụm máu tươi, tóc tai có chút tán loạn, quay đầu nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo, trong mắt lại lộ ra tức giận cùng với xoắn xuýt.
Cảnh tượng này, lại làm cho Mạnh Hạo sửng sốt một chút. Hắn có chút nhìn không ra vì sao cô gái này ở lúc mấu chốt kia, lại cưỡng ép cải biến phương hướng của nắm đấm. Phải biết rằng nếu ở thời điểm đó mà làm như vậy, thì người bị thương tất nhiên chính là cô ta.
/391
|