Nhiều năm về sau, những tu sĩ có mặt bên ngoài Vãng Sinh Động đều không quên được những gì đã xảy ra ở đây lúc bây giờ.
Trong trí nhớ của bọn hắn, có một vì sao rơi từ bên trong thung lũng, từ bên trong sương mù xông thẳng ra ngoài. Vì sao này thiêu đốt, phóng ra hỏa diễm kinh thiên. Hào quang tản ra đủ khiến cho người ta cả đời khó quên.
Bên trong hào quang và hỏa diễm ấy chính là Mạnh Hạo!
Đệ tử truyền thừa của Tử Vận Tông, đại sư Đan Đỉnh của Nam Vực, kẻ có được Thái Linh Kinh, là người nhận được Huyết Tiên truyền thừa. Bất kỳ cơ duyên nào ở trong ấy đều có thể biến một tu sĩ bình thường trở nên vang danh.
Còn nếu tất cả đều tập trung trên một người thì, người này chính là truyền kỳ khắp Nam Vực này. Mà không nghi ngờ gì nữa, Mạnh Hạo đã trở thành truyền kỳ. Dù tu vi không cao, thời gian ở Nam Vực không dài, nhưng những lý do ấy không thể ngăn cản hắn tỏa sáng như mặt trời ban trưa.
Không ai quên được, bên ngoài đạo lưu tinh là một hư ảnh Côn Bằng cực lớn. Cự thú Côn Bằng này mang theo Mạnh Hạo ở trung tâm xông ra khỏi thung lũng mà tất cả tu sĩ có mặt chỉ biết ngước nhìn.
Mọi người nhìn thấy Mạnh Hạo hắn chạy khỏi hơn mười lão giả Nguyên Anh đên từ Quý gia, Lý gia, trực tiếp phá vỡ phong ấn bốn phía, xông lên bầu trời, sau đó biến mất tại vạn dặm bên ngoài Vãng Sinh Động.
Hư không hình thành vóng xoáy, sau đó biên mất không để lại dấu tích gì.
Tu sĩ Tử Vận Tông, kể cả hai lão tổ Trảm Linh ở bên trong đều ngước nhìn bầu trời, tận mắt thấy Mạnh Hạo rời đi mà thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Thần sắc gương mặt Ngô Đinh Thu đầy vẻ phức tạp, đáy lòng có chút cảm khái. Hắn nhớ tới năm đó ở Triệu quốc đã nhìn thấy đối phương, lại nhớ tới câu chuyện về thanh thiết thương. Mọi chuyện xảy ra như một giấc mộng khiến hắn khó mà tin được.
Tống lão quái cũng nhìn lên bầu trời, vẻ mặt không khác gì Ngô Đinh Thu.
Tống Giai trầm mặc. Nàng nhìn lên bầu trời, hai hàng lông mày nhăn lại u ám, không cách nào thừa nhận sự việc. Người này trên danh nghĩa là phu quân của nàng, nhưng từ đầu tới cuối đều chưa từng nói với nhau một câu.
Tử La lão tổ cũng trầm mặc. Hắn lắc đầu, cười khổ. Thanh La Tông rất quen thuộc với Mạnh Hạo, những chuyện xảy ra trong thượng cổ phúc địa, Cực Yếm nhận chủ,… những việc này đều khiến cho Mạnh Hạo trở thành tử thù của Thanh La Tông. Chỉ là hắn không thể nghĩ tới, sau khi Mạnh Hạo hóa thân thành Phương Mộc lại dám nghênh ngang đi vào Thanh La Tông, tham gia nội chiến đan sư, thậm chí còn vì bọn họ mà luyện đan.
Hết thảy mọi việc đã xảy ra đều hiện về khiến cho vị lão tổ này bội phục từ đáy lòng.
Nhất Kiếm Tông, Kim Hàn Tông, còn có đám người Vương gia, mỗi người mang một vẻ mặt. Cũng may Vương Đằng Phi không có mặt ở đây, nếu không chắc hắn sẽ chấn động tinh thần.
Cả năm đại tông và tam tộc ở Nam Vực, trong những năm gần đây dù vô tình hay hữu ý đều đã quen thuộc với cái tên Phương Mộc này.
Hàn Bối than nhẹ. Hình ảnh Mạnh Hạo và Phương Mộc thay nhau hiện ra, khắc sâu vào trong trí nhớ nàng. Hình tượng ấy là hình ảnh một người áo bào hồng, mang mặt nạ lại ngửa mặt lên trời cất tiếng cười cao ngạo.
Vương Hữu Tài trầm mặc, hắn nhớ tới ngọn núi Đại Thanh Sơn, nhớ tới huyện Vân Kiệt quê hương của hai người.
Sở Ngọc Yên cắn môi dưới. Nàng không thể biết chính mình đang suy nghĩ những gì. Lúc này, trong người nàng có cảm giác đau đớn xen lẫn phiền muộn như vừa mất đi một cái gì rất quan trọng.
Diệp Phi Mục cúi đầu. Hắn không nhìn lên trời nhưng trong mắt lại lóe lên một tia chấp nhất. Hắn tin dù ở nơi nào, Mạnh Hạo cũng sẽ quật khởi, còn bản thân hắn không thể thanh thản được. Trong tương lai, hai người gặp lại nhau, trên con đường đan đạo nhất định hắn phải vượt qua đối phương.
Lúc này Trần Phàm đang thở dài. Hắn đã không hiểu rõ vị sư đệ bao nhiêu năm của mình. Hai người cùng đi, nhưng thực tế, năm đó chia tay ở Kháo Sơn Tông xong là hai người đã bước trên hai con đường khác nhau rồi.
Sâu tận đáy lòng, hắn rất hâm mộ Mạnh Hạo. Không phải hâm mộ thân phận của đối phương mà là hâm mộ con đường và cuộc sống của người này sinh động hơn của mình rất nhiều.
“Có lẽ, đây mới là tu sĩ…” Trần Phàm thì thào.
Trong mắt Lý Thi Kỳ hiện ra một tia dị mang. Nàng nghĩ tới những điều lão tổ thần bí đã nói với mình trước khi tới nơi này.
“Liệu có gặp lại không?”. Nàng mỉm cười tự hỏi.
“Nhất định sẽ còn gặp lại!” Hứa Thanh nhìn về phương xa, đáy lòng kiên định ý nghĩ ấy. Tính cách nàng đơn giản, vẻ ngoài nàng lãnh đạm. Nàng có thể không thông minh hơn, nhưng chấp nhất thì lại nhiều hơn người khác nhiều. Sự chấp nhất này phần nào đã trở thành một lời hứa hẹn.
“Ta chờ ngươi…” Tự đáy lòng, Hứa Thanh nói với chính mình.
*****
Thiên Hà Hải chia cắt đại địa Nam Thiệm thành hai phần Đông, Bắc và Tây, Nam.
Đông Thổ Đại Đường.
Bắc Mạc Khương Địch.
Nam Vực quần hùng và Tây Mạc đồ đằng. Ngoài Đông Thổ Đại Đường cường thế, Bắc Mạc Khương Địch hào dã, Nam Vực ra thì còn có Tây Mạc, hay còn gọi là Tây Man, Tây Ma… Dù là cái tên nào thì cũng đều là những cái tên cuồng loạn.
Loạn là thế cục duy nhất tại Tây Mạc. Không có tông môn, chỗ này chỉ có các bộ lạc. Các bộ lạc liên minh với nhau để tạo ra những thế lực lớn.
Vì nơi này cằn cỗi, tài nguyên thưa thớt nên tu sĩ Tây Mạc giết chóc rất tàn nhẫn. Đám tu sĩ tu lực lượng đồ đằng với khát vọng một ngày có thể làm chủ Nam Vực phì nhiêu.
Hai lần đại chiến cùng Nam Vực tạo ra phong ấn ngăn giữa hai khu vực, chỉ có một nơi không bị không ấn, trở thành thông đạo duy nhất nối liền hai khu vực gọi là Mặc Thổ.
Vì lý do trên mà Mặc Thổ không thuộc về Nam Vực, cũng không thuộc về Tây Mạc. Đây là một khu vực tự do, cũng vô cùng tàn khốc.
Một nửa Mặc Thổ cằn cỗi nhưng cũng có phân nửa giàu có khiến cho sự phân hóa diễn ra rõ rệt. Việc giết chóc diễn ra liên miên làm cho mảnh đất này tựa hồ như cũng ẩn chứa hương vị huyết tinh.
Giờ khắc này, ở cách khu vực giao giới giữa Nam Vực và Mặc Thổ chừng một ngày đường, trên một vùng cỏ dại chợt xuất hiện một vòng xoáy.
Vòng xoáy như một cái hố lớn màu đen vô thanh vô tức xuất hiện giữa không trung. Thời gian đang là buổi trưa, bốn phía nổi gió làm cỏ dại lắc lư phát ra những tiếng sột soạt. Vòng xoáy này xuất hiện không khiến người nào chú ý. Bốn phía khu vực này, bình thường có rất ít tu sĩ tìm tới.
Từ trong vòng xoáy bước ra một thân ảnh, bộ dáng lảo đảo, trên đầu là một mái tóc trắng. Trên mi tâm có một ấn ký hình thoi nhìn như một mảnh lân phiến.
Hắn chính là Mạnh Hạo!
Mượn lực lượng của Côn Bằng xông ra khỏi động, Mạnh Hạo thi triển Như Ý Ấn xuất hiện ở nơi này.
Hắn đứng giữa không trung, nhìn vòng xoáy biến mất. Vẻ mặt hắn mờ mịt, bốn phía không gian thật yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi ù ù…
Hồi lâu sau, Mạnh Hạo cúi đầu xuống lấy ngọc giản ra rồi chăm chú quan sát. Sau khi xác định vị trí, hắn than nhẹ một tiếng, hướng về Tử Vận Tông cúi đầu thật sâu.
Hắn giữ tư thế ấy mấy tức sau mới ngẩng lên, vẻ mờ mịt trong mắt cũng biến mất, thay vào đó là sự kiên định.
“Ta an nhàn ở Tử Vận Tông gần mười năm, giờ đã quên mất cách sinh hoạt của một tán tu rồi.” Mạnh Hạo thầm nhủ. Hắn vung tay phải lên, một hạt giống Tử sắc bay ra rơi xuống mặt đất. Mặt đất ầm ầm chấn động, một nhánh cây vừa to vừa thô vươn lên vờn quanh Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo khoanh chân ngồi trên một nhánh dây, hai mắt lóe sáng. Sau khi truyền đi ý niệm, nhánh cây đột nhiên bay lên, mang Mạnh Hạo hướng về Mặc Thổ mà đi.
Hai mắt Mạnh Hạo nhắm nghiền. Hắn muốn nhanh chóng rời khỏi Nam Vực, không chút chậm trễ. Chỉ là hiện giờ tu vi của hắn đã vững, thương thế nghiêm trọng, sinh cơ thọ nguyên chỉ còn lại không đến sáu mươi năm. Không phải việc bất đắc dĩ, Mạnh Hạo không muốn tiêu hao thêm nữa.
“Ta cần mau chóng tiến vào Mặc Thổ, kiếm một nơi chữa thương. Không biết người của Quý gia sau bao lâu sẽ đuổi tới giết.” Thần sắc Mạnh Hạo vẫn bình tĩnh. Hắn khoanh chân ngồi trên nhánh dây, điều khiển nó bay với tốc độ nhanh nhất, vừa tranh thủ chữa trị thương thế.
Một lúc sau, hắn vỗ vào túi trữ vật, lấy ra mảnh gương đồng. Sau khi nhìn kỹ mới mang nó cất đi.
“Trước khi Kết Đan thành công, ta có cảm giác chỉ cần tĩnh tâm, dung nhập mảnh gương này là có thể thức tỉnh Khí Linh. Đáng tiếc, tình huống lúc ấy quá nguy hiểm…”
Mạnh Hạo trầm mặc. Hắn không biết khi Khí Linh xuất hiện sẽ có điều gì ngoài ý muốn hay không. Hiện giờ cũng không phải thời điểm để làm việc ấy. Trước mắt hắn cần tập trung hoàn toàn vào việc chữa thương.
Trên đường đi, hắn lấy túi trữ vật của Quý Hồng Đông ra xem xét.
Nhìn thoáng qua, bên ngoài túi trữ vật này có một đạo phù văn phong ấn. Hắn không tìm cách mở ra mà suy nghĩ một lúc lâu, sau đó lại cất đi. Sau đó hắn lật tay, lấy ra một cái chuông.
Đây chính là pháp bảo ngày đó Quý Hồng Đông đã lấy ra. Hắn nghiên cứu một lúc, rồi lại nhắm mắt tiếp tục chữa thương.
Hoàng hôn hôm sau, nhánh dây và Mạnh Hạo đã tiến vào khu vực Mặc Thổ. Mặt đất nơi đây mang màu đen, thực vật sinh trưởng trên đó chủ yếu cũng mang màu này.
Nhưng Mạnh Hạo vừa vượt qua ranh giới Mặc Thổ, trong đầu hắn chợt vang lên thanh âm cổ xưa từ Phong Yêu Cổ Ngọc.
“Chín núi chi tiên, một số chi đỉnh, chúng sinh chi phù, băng diệt Thương thiên… Này lực dung thổ, hóa diệt chết, nạp yêu sinh… Chỗ này, có thể tu Phong Chính Thuật!”
Tinh thần Mạnh Hạo chấn động, bật mở mắt.
Hắn lấy ra Phong Yêu Cổ Ngọc, vừa chạm tay vào thì một cỗ khí tức lạnh như băng theo ngón tay hắn truyền vào trong óc, hóa thành một đoạn khẩu quyết, hóa thành thức đầu tiên. Đây mới chính là thần thông của Phong Yêu nhất mạch.
Phong Chính Thuật, phong vạn vật thành yêu!
Trong trí nhớ của bọn hắn, có một vì sao rơi từ bên trong thung lũng, từ bên trong sương mù xông thẳng ra ngoài. Vì sao này thiêu đốt, phóng ra hỏa diễm kinh thiên. Hào quang tản ra đủ khiến cho người ta cả đời khó quên.
Bên trong hào quang và hỏa diễm ấy chính là Mạnh Hạo!
Đệ tử truyền thừa của Tử Vận Tông, đại sư Đan Đỉnh của Nam Vực, kẻ có được Thái Linh Kinh, là người nhận được Huyết Tiên truyền thừa. Bất kỳ cơ duyên nào ở trong ấy đều có thể biến một tu sĩ bình thường trở nên vang danh.
Còn nếu tất cả đều tập trung trên một người thì, người này chính là truyền kỳ khắp Nam Vực này. Mà không nghi ngờ gì nữa, Mạnh Hạo đã trở thành truyền kỳ. Dù tu vi không cao, thời gian ở Nam Vực không dài, nhưng những lý do ấy không thể ngăn cản hắn tỏa sáng như mặt trời ban trưa.
Không ai quên được, bên ngoài đạo lưu tinh là một hư ảnh Côn Bằng cực lớn. Cự thú Côn Bằng này mang theo Mạnh Hạo ở trung tâm xông ra khỏi thung lũng mà tất cả tu sĩ có mặt chỉ biết ngước nhìn.
Mọi người nhìn thấy Mạnh Hạo hắn chạy khỏi hơn mười lão giả Nguyên Anh đên từ Quý gia, Lý gia, trực tiếp phá vỡ phong ấn bốn phía, xông lên bầu trời, sau đó biến mất tại vạn dặm bên ngoài Vãng Sinh Động.
Hư không hình thành vóng xoáy, sau đó biên mất không để lại dấu tích gì.
Tu sĩ Tử Vận Tông, kể cả hai lão tổ Trảm Linh ở bên trong đều ngước nhìn bầu trời, tận mắt thấy Mạnh Hạo rời đi mà thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Thần sắc gương mặt Ngô Đinh Thu đầy vẻ phức tạp, đáy lòng có chút cảm khái. Hắn nhớ tới năm đó ở Triệu quốc đã nhìn thấy đối phương, lại nhớ tới câu chuyện về thanh thiết thương. Mọi chuyện xảy ra như một giấc mộng khiến hắn khó mà tin được.
Tống lão quái cũng nhìn lên bầu trời, vẻ mặt không khác gì Ngô Đinh Thu.
Tống Giai trầm mặc. Nàng nhìn lên bầu trời, hai hàng lông mày nhăn lại u ám, không cách nào thừa nhận sự việc. Người này trên danh nghĩa là phu quân của nàng, nhưng từ đầu tới cuối đều chưa từng nói với nhau một câu.
Tử La lão tổ cũng trầm mặc. Hắn lắc đầu, cười khổ. Thanh La Tông rất quen thuộc với Mạnh Hạo, những chuyện xảy ra trong thượng cổ phúc địa, Cực Yếm nhận chủ,… những việc này đều khiến cho Mạnh Hạo trở thành tử thù của Thanh La Tông. Chỉ là hắn không thể nghĩ tới, sau khi Mạnh Hạo hóa thân thành Phương Mộc lại dám nghênh ngang đi vào Thanh La Tông, tham gia nội chiến đan sư, thậm chí còn vì bọn họ mà luyện đan.
Hết thảy mọi việc đã xảy ra đều hiện về khiến cho vị lão tổ này bội phục từ đáy lòng.
Nhất Kiếm Tông, Kim Hàn Tông, còn có đám người Vương gia, mỗi người mang một vẻ mặt. Cũng may Vương Đằng Phi không có mặt ở đây, nếu không chắc hắn sẽ chấn động tinh thần.
Cả năm đại tông và tam tộc ở Nam Vực, trong những năm gần đây dù vô tình hay hữu ý đều đã quen thuộc với cái tên Phương Mộc này.
Hàn Bối than nhẹ. Hình ảnh Mạnh Hạo và Phương Mộc thay nhau hiện ra, khắc sâu vào trong trí nhớ nàng. Hình tượng ấy là hình ảnh một người áo bào hồng, mang mặt nạ lại ngửa mặt lên trời cất tiếng cười cao ngạo.
Vương Hữu Tài trầm mặc, hắn nhớ tới ngọn núi Đại Thanh Sơn, nhớ tới huyện Vân Kiệt quê hương của hai người.
Sở Ngọc Yên cắn môi dưới. Nàng không thể biết chính mình đang suy nghĩ những gì. Lúc này, trong người nàng có cảm giác đau đớn xen lẫn phiền muộn như vừa mất đi một cái gì rất quan trọng.
Diệp Phi Mục cúi đầu. Hắn không nhìn lên trời nhưng trong mắt lại lóe lên một tia chấp nhất. Hắn tin dù ở nơi nào, Mạnh Hạo cũng sẽ quật khởi, còn bản thân hắn không thể thanh thản được. Trong tương lai, hai người gặp lại nhau, trên con đường đan đạo nhất định hắn phải vượt qua đối phương.
Lúc này Trần Phàm đang thở dài. Hắn đã không hiểu rõ vị sư đệ bao nhiêu năm của mình. Hai người cùng đi, nhưng thực tế, năm đó chia tay ở Kháo Sơn Tông xong là hai người đã bước trên hai con đường khác nhau rồi.
Sâu tận đáy lòng, hắn rất hâm mộ Mạnh Hạo. Không phải hâm mộ thân phận của đối phương mà là hâm mộ con đường và cuộc sống của người này sinh động hơn của mình rất nhiều.
“Có lẽ, đây mới là tu sĩ…” Trần Phàm thì thào.
Trong mắt Lý Thi Kỳ hiện ra một tia dị mang. Nàng nghĩ tới những điều lão tổ thần bí đã nói với mình trước khi tới nơi này.
“Liệu có gặp lại không?”. Nàng mỉm cười tự hỏi.
“Nhất định sẽ còn gặp lại!” Hứa Thanh nhìn về phương xa, đáy lòng kiên định ý nghĩ ấy. Tính cách nàng đơn giản, vẻ ngoài nàng lãnh đạm. Nàng có thể không thông minh hơn, nhưng chấp nhất thì lại nhiều hơn người khác nhiều. Sự chấp nhất này phần nào đã trở thành một lời hứa hẹn.
“Ta chờ ngươi…” Tự đáy lòng, Hứa Thanh nói với chính mình.
*****
Thiên Hà Hải chia cắt đại địa Nam Thiệm thành hai phần Đông, Bắc và Tây, Nam.
Đông Thổ Đại Đường.
Bắc Mạc Khương Địch.
Nam Vực quần hùng và Tây Mạc đồ đằng. Ngoài Đông Thổ Đại Đường cường thế, Bắc Mạc Khương Địch hào dã, Nam Vực ra thì còn có Tây Mạc, hay còn gọi là Tây Man, Tây Ma… Dù là cái tên nào thì cũng đều là những cái tên cuồng loạn.
Loạn là thế cục duy nhất tại Tây Mạc. Không có tông môn, chỗ này chỉ có các bộ lạc. Các bộ lạc liên minh với nhau để tạo ra những thế lực lớn.
Vì nơi này cằn cỗi, tài nguyên thưa thớt nên tu sĩ Tây Mạc giết chóc rất tàn nhẫn. Đám tu sĩ tu lực lượng đồ đằng với khát vọng một ngày có thể làm chủ Nam Vực phì nhiêu.
Hai lần đại chiến cùng Nam Vực tạo ra phong ấn ngăn giữa hai khu vực, chỉ có một nơi không bị không ấn, trở thành thông đạo duy nhất nối liền hai khu vực gọi là Mặc Thổ.
Vì lý do trên mà Mặc Thổ không thuộc về Nam Vực, cũng không thuộc về Tây Mạc. Đây là một khu vực tự do, cũng vô cùng tàn khốc.
Một nửa Mặc Thổ cằn cỗi nhưng cũng có phân nửa giàu có khiến cho sự phân hóa diễn ra rõ rệt. Việc giết chóc diễn ra liên miên làm cho mảnh đất này tựa hồ như cũng ẩn chứa hương vị huyết tinh.
Giờ khắc này, ở cách khu vực giao giới giữa Nam Vực và Mặc Thổ chừng một ngày đường, trên một vùng cỏ dại chợt xuất hiện một vòng xoáy.
Vòng xoáy như một cái hố lớn màu đen vô thanh vô tức xuất hiện giữa không trung. Thời gian đang là buổi trưa, bốn phía nổi gió làm cỏ dại lắc lư phát ra những tiếng sột soạt. Vòng xoáy này xuất hiện không khiến người nào chú ý. Bốn phía khu vực này, bình thường có rất ít tu sĩ tìm tới.
Từ trong vòng xoáy bước ra một thân ảnh, bộ dáng lảo đảo, trên đầu là một mái tóc trắng. Trên mi tâm có một ấn ký hình thoi nhìn như một mảnh lân phiến.
Hắn chính là Mạnh Hạo!
Mượn lực lượng của Côn Bằng xông ra khỏi động, Mạnh Hạo thi triển Như Ý Ấn xuất hiện ở nơi này.
Hắn đứng giữa không trung, nhìn vòng xoáy biến mất. Vẻ mặt hắn mờ mịt, bốn phía không gian thật yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi ù ù…
Hồi lâu sau, Mạnh Hạo cúi đầu xuống lấy ngọc giản ra rồi chăm chú quan sát. Sau khi xác định vị trí, hắn than nhẹ một tiếng, hướng về Tử Vận Tông cúi đầu thật sâu.
Hắn giữ tư thế ấy mấy tức sau mới ngẩng lên, vẻ mờ mịt trong mắt cũng biến mất, thay vào đó là sự kiên định.
“Ta an nhàn ở Tử Vận Tông gần mười năm, giờ đã quên mất cách sinh hoạt của một tán tu rồi.” Mạnh Hạo thầm nhủ. Hắn vung tay phải lên, một hạt giống Tử sắc bay ra rơi xuống mặt đất. Mặt đất ầm ầm chấn động, một nhánh cây vừa to vừa thô vươn lên vờn quanh Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo khoanh chân ngồi trên một nhánh dây, hai mắt lóe sáng. Sau khi truyền đi ý niệm, nhánh cây đột nhiên bay lên, mang Mạnh Hạo hướng về Mặc Thổ mà đi.
Hai mắt Mạnh Hạo nhắm nghiền. Hắn muốn nhanh chóng rời khỏi Nam Vực, không chút chậm trễ. Chỉ là hiện giờ tu vi của hắn đã vững, thương thế nghiêm trọng, sinh cơ thọ nguyên chỉ còn lại không đến sáu mươi năm. Không phải việc bất đắc dĩ, Mạnh Hạo không muốn tiêu hao thêm nữa.
“Ta cần mau chóng tiến vào Mặc Thổ, kiếm một nơi chữa thương. Không biết người của Quý gia sau bao lâu sẽ đuổi tới giết.” Thần sắc Mạnh Hạo vẫn bình tĩnh. Hắn khoanh chân ngồi trên nhánh dây, điều khiển nó bay với tốc độ nhanh nhất, vừa tranh thủ chữa trị thương thế.
Một lúc sau, hắn vỗ vào túi trữ vật, lấy ra mảnh gương đồng. Sau khi nhìn kỹ mới mang nó cất đi.
“Trước khi Kết Đan thành công, ta có cảm giác chỉ cần tĩnh tâm, dung nhập mảnh gương này là có thể thức tỉnh Khí Linh. Đáng tiếc, tình huống lúc ấy quá nguy hiểm…”
Mạnh Hạo trầm mặc. Hắn không biết khi Khí Linh xuất hiện sẽ có điều gì ngoài ý muốn hay không. Hiện giờ cũng không phải thời điểm để làm việc ấy. Trước mắt hắn cần tập trung hoàn toàn vào việc chữa thương.
Trên đường đi, hắn lấy túi trữ vật của Quý Hồng Đông ra xem xét.
Nhìn thoáng qua, bên ngoài túi trữ vật này có một đạo phù văn phong ấn. Hắn không tìm cách mở ra mà suy nghĩ một lúc lâu, sau đó lại cất đi. Sau đó hắn lật tay, lấy ra một cái chuông.
Đây chính là pháp bảo ngày đó Quý Hồng Đông đã lấy ra. Hắn nghiên cứu một lúc, rồi lại nhắm mắt tiếp tục chữa thương.
Hoàng hôn hôm sau, nhánh dây và Mạnh Hạo đã tiến vào khu vực Mặc Thổ. Mặt đất nơi đây mang màu đen, thực vật sinh trưởng trên đó chủ yếu cũng mang màu này.
Nhưng Mạnh Hạo vừa vượt qua ranh giới Mặc Thổ, trong đầu hắn chợt vang lên thanh âm cổ xưa từ Phong Yêu Cổ Ngọc.
“Chín núi chi tiên, một số chi đỉnh, chúng sinh chi phù, băng diệt Thương thiên… Này lực dung thổ, hóa diệt chết, nạp yêu sinh… Chỗ này, có thể tu Phong Chính Thuật!”
Tinh thần Mạnh Hạo chấn động, bật mở mắt.
Hắn lấy ra Phong Yêu Cổ Ngọc, vừa chạm tay vào thì một cỗ khí tức lạnh như băng theo ngón tay hắn truyền vào trong óc, hóa thành một đoạn khẩu quyết, hóa thành thức đầu tiên. Đây mới chính là thần thông của Phong Yêu nhất mạch.
Phong Chính Thuật, phong vạn vật thành yêu!
/391
|