Ngũ Gia ta biết rõ!
Ngươi không biết!
“A a a, ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của Thượng cổ Tiên điểu!” Hai mắt Anh Vũ chợt biến thành màu xanh lục, tôn nghiêm bị khiêu khích như vậy, nó bèn không chịu được mà mở miệng nói. Vừa nói xong, nó bèn vỗ cánh một cái, một luồng ánh sáng hỗn tạp từ trên người nó xuất hiện rồi nhanh chóng khuếch tán ra bốn phía, rồi dung nhập vào toàn bộ ngọn đồi này.
Trong nháy mắt đó, hào quang nhanh chóng có rút lại, đồng thời như mang theo một ít thứ gì đó. Sau một lúc thì dần ngưng tụ lại thành một đám đất màu xanh đen cỡ ngón tay.
“Thấy thế nào, đây chính là bí mật của vùng đất màu đen này đấy. Những thứ này chỉ ở trong phạm vi ngọn đồi bị ta luyện hóa ra mà thôi.” Vẻ mặt Anh Vũ đầy cuồng vọng mà nói tiếp.
Bì Đống phía bên cạnh lại chợt yên tĩnh mà há hốc mồm ra, nhưng dường như nó vừa được quán đỉnh một vòng mà chợt bừng tỉnh, sau đó lại nhanh chóng nổi lên một vẻ hiếu kì mới.
“Đây là thứ đồ chơi gì vậy?” Hai mắt Bì Đống chợt xoay tròn, vừa nghĩ tới những lời nói vừa rồi của Mạnh Hạo khiến cho Anh Vũ kia có vẻ vô cùng tức tối. Trong lòng nó cũng có chút kích động.
“Thứ bỏ đi này để làm gì chứ, lão điểu ngươi lại lừa gạt người a. Căn bản là ngươi không biết cái gì cả.” Bì Đống liền vội nói tiếp.
Anh Vũ chợt liếc nhìn Bì Đống đầy khinh miệt, nhưng lúc này lại không phản ứng gì cả, khiến cho Bì Đống sửng sốt không thôi.
Nhìn đám bùn đất màu xanh đen này, hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe lên, nhưng hắn cũng không cảm nhận được chút gì gọi là kì dị cả, chỉ tựa như một nắm đất bình thường mà thôi.
“Không biết lấy được nắm bùn đất này từ chỗ vớ vẩn nào, xong rồi cũng dám vỗ ngực nói mình không gì không biết?” Mạnh Hạo bình thản nói. Hắn cũng phát hiện ra, dường như Anh Vũ này tựa như…có chút dễ bị người khác khích.
Tuy Bì Đống cũng vừa mới dùng đến biện pháp này mà không có hiệu quả, nhưng Mạnh Hạo vẫn cứ quyết định thử nghiệm thêm một chút nữa.
Hắn vừa nói xong, toàn bộ lông mao đầy hỗn tạp của nó đều dựng lên, lục quang trong mắt toát ra, đỉnh đầu dường như còn có một luồng khí trắng bốc lên. Giống như nó cảm thấy tôn nghiêm của bản thân vừa bị khinh thị vô cùng nặng nề khiến niềm kiêu ngạo của nó không cách nào chịu đựng nổi.
Dường như nò không thèm để ý tới lời nói của Bì Đống, nhưng chỉ cần một mình Mạnh Hạo nói khích một chút là nó không thể nào chịu đựng được.
“Ngươi dám xem thường Ngũ gia. Ngũ gia ta là Thượng cổ Tiên điểu, không gì không biết. Sơn hải thương khung này có ai không biết tin Ngũ gia sẽ được vĩnh sinh! Ngươi nghe cho kỹ Ngũ gia nói đây, đây chính là Tiên Thức thổ!”
“Đây là chuyện liên quan tới rất nhiều năm về trước, có một vị đại năng đã vẽ ra một tấm phù trong tinh không này ném xuống. Ý định của hắn là nhằm phong ấn cả khỏa tinh cầu này, nhưng lúc cuối lại bị người khác ngăn cản, Phù văn này sau khi tiến vào trong tinh cầu cũng bị thiêu đốt thành tro.
Nhưng vị đại năng kia có tu vi thông thiên, phù văn lại ẩn chứa thần thông của hắn bên trong nên cho dù có bị cháy thành tro cũng vẫn có lực lượng Tiên gia như trước. Mà tro xám này rơi xuống mặt đất, cũng chính là rơi xuống chỗ này.
Vì vậy mà toàn bộ vùng đất này đều hóa thành màu đen, vì vậy bên trong đất đai tại đây cũng ẩn chứa dấu vết phù văn bị thiêu đốt thành tro!”
“Mà ta với tư cách là Thượng cổ Tiên điểu, năm đó cũng tận mắt nhìn thấy một màn này, sao có thể nhầm lẫn được!” Anh Vũ giận dữ mà hét lên chói tai. Mạnh Hạo nghe những lời này, hai mắt hắn cũng chợt co rút, trong lòng lại chấn động.
Có thể vẽ ra một tấm phù từ trong tinh không, phong ấn lực lượng một tinh cầu, nếu đổi lại lúc trước khi chuyện tại Vãng Sinh động xảy ra, có nói thế nào Mạnh Hạo cũng không dễ dàng tin có loại tu sĩ như vậy ở trên đời này. Nhưng sau khi bản thân gặp được Sửu Môn Đài, Mạnh Hạo mới có một chút hiểu biết thêm về những bậc đại năng ở trình độ này.
Lúc này hắn hít sâu một hơi nhìn Anh Vũ vẫn còn mang vẻ tức giận bên kia, trong nội tâm cũng có phần khẳng định tới bảy tám phần.
“Bậc đại năng có thể vẽ ra một tấm phù phong ấn một tinh cầu đã là kinh người rồi, nhưng phù văn này lại vì có người quấy nhiễu mà không thể phong ấn, chỉ có thể thiêu đốt mà hình thành nên Mặc thổ…Như vậy ngươi đã quấy nhiễu việc này, là ai?” Mạnh Hạo trầm mặc, nhưng trong đầu hắn lúc này lại hiện lên, một chữ Quý.
“Hư ảo mờ mịt như vậy, cho dù chuyện này không sai đi, nhưng ai biết được thật giả trong chuyện này là gì chứ.” Trong lòng Mạnh Hạo cũng đã xác định không ít, nhưng trên mặt vẫn là một bộ dạng không thay đổi gì, vẫn bình thản nói như lúc đầu.
Anh Vũ càng thêm giận dữ, nó nổi giận mà bay quanh động phủ này vài vòng, ánh mắt đầy mãnh liệt nhìn về phía Mạnh Hạo. Rồi đột nhiên nó há miệng hộc ra một đạo lục mang đi thẳng tới Mạnh Hạo.
Tốc độ của lục mang này quá nhanh, Mạnh Hạo cũng không kịp né tránh. Đạo lục mang này nhanh chóng dung nhập vào giữa trán Mạnh Hạo, sau đó hóa thành một đoạn tin tức khắc vào trong đầu hắn.
Đoạn tin này chỉ có khoảng mấy trăm chữ, nhưng lại vô cùng phức tạp. Mạnh Hạo nhìn sơ qua thì lập tức nhận ra, đoạn văn này chính là một loại đồng thuật.
“Ngươi tự mình dùng thuật này nhìn lại lần nữa! Đây chính là lạc ấn Tiên thuật, không cần cảm ngộ cũng có thể học được Tiên thuật này!” Anh Vũ nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo. Tựa như nếu không thể khiến cho Mạnh Hạo hiểu được là nó nói đúng thì sẽ không chịu bỏ qua.
Hai mắt Mạnh Hạo nhắm nghiền lại. Sau một lúc thì hắn mở hai mắt ra, trong nháy mắt đồng tử bên mắt phải hắn chợt co rút lại, cũng chỉ là hơi co rụt một chút mà thôi. Nhưng Mạnh Hạo cũng cảm nhận được tu vi của hắn nhanh chóng bị mắt phải rút đi.
Trong phút chốc, tu vi toàn thân Mạnh Hạo như muốn héo rũ lại khiến cho lòng hắn chấn kinh. Đột nhiên Tiên linh khí trong cơ thể hắn chợt tách ra một tia rồi nhanh chóng dung nhập vào trong mắt phải.
Mắt phải của Mạnh Hạo phải chịu một cảm giác đau đớn, như muốn cả chảy nước mắt ra, nhưng trước mắt hắn lại có một vài hình ảnh ẩn ẩn không rõ nét trong khoảnh khắc này chợt sáng tỏ. Giây lát này, hắn chợt phát hiện thế giới trong mắt phải của hắn có chút khác biệt với lúc đầu, chỉ là khác nhau ở chỗ nào thì hắn không nhận ra được.
Sau đó, ánh mắt hắn cũng rơi xuống đám bùn ánh xanh đen kia.
Dưới cái nhìn này, tâm thần Mạnh Hạo chợt chấn động mạnh mẽ. Hắn mơ hồ nhìn thấy trong đám bùn xanh đen kia lại có một tia khí tức màu vàng đang dập dờn dao động rồi ngưng tụ giữa không trug một phù văn mỏng manh không trọn vẹn. Những phù văn này đều có màu vàng kim tràn ra một cỗ uy áp mãnh liệt mà chỉ lúc này Mạnh Hạo mới cảm nhận được.
Bên trong cỗ uy áp, những phù văn như lần lượt hóa thành những tiểu nhân Kim sắc đang đưa tay phải hướng về hư không, như định vẽ cái gì đó.
Cỗ uy áp này chỉ có một tia, nhưng một tia này lại khiến cho tâm thần Mạnh Hạo ầm vang, linh thức chợt bất ổn. Hắn bèn mạnh mẽ nhắm chặt lấy hai mắt ngăn cản ánh nhìn, tán đi đồng thuật. Chỉ mới nhìn như vậy, nhưng sắc mặt hắn cũng tái nhợt, mãi một lúc lâu sau mới khôi phục lại được. Lúc mở ra, mắt phải của Mạnh Hạo đã đỏ vằn đầy tơ máu.
“Cảm nhận thấy chưa? Ngũ gia cái gì cũng biết, đây cũng chỉ là bùn đất ẩn chứa một điểm nhỏ của ý chí phù văn mà thôi, nếu như năm đó ngươi gặp phù văn biến thành tro thật sự thì cũng tâm thần ngươi cũng không chỉ hoảng hốt như vậy đâu, mà coi như hẳn phải chết a!
Hơn nửa, bùn đất này chính là trải khắp mảnh đất đen này, tuy không phải rất nhiều nhưng cũng không ít a.
Phóng nhãn khắp thiên hạ, những người có thể phát hiện ra được bùn đất này không tầm thường cũng không nhiều lắm. Trong những người này, có thể nhìn thấy ý chí Tiên phù tận mắt như người thì quả thật càng là phượng mao lân giác.Nếu không phải nơi này là ách tiên thì những thứ này cũng không được bảo tồn đến ngày nay.
Mà đám bùn đất này một khi rời khỏi nơi này thì sẽ trở thành đất chết. Mặt khác ta cũng nói cho ngươi một bí mật, nếu ngươi có đủ đại cơ duyên, đại tạo hóa, có thể tìm kiếm một vài đám bùn đất nơi này, biết đâu có thể cảm ngộ ra ra thần thông phù văn của bậc đại năng kia không chừng. Hiện ngươi có thể hô to, tin Ngũ gia được vĩnh hằng, Ngũ gia bước ra, ai dám tranh phong!
Những lời này, rất nhiều năm trước cũng đã có vô số người nói qua!” Anh Vũ ngạo nghễ nói. Đồng thời nó nhìn sắc mặt Mạnh Hạo càng tái nhợt, càng cảm thấy mình lợi hại mà càng thêm cuồng vọng.
“Khí thế thật cường đại… Chỉ một nắm bùn đất nhỏ như vậy đã có lực lượng kinh người như vậy. Nếu như là toàn bộ Mặc thổ, thì có đến bao nhiêu bùn đất đi…” Mạnh Hạo cũng không còn để ý tới Anh Vũ nữa, lúc này hắn đang hít sâu, hai mắt sáng ngời.
Hắn nghĩ tới thanh âm vang lên từ Phong yêu Cổ ngọc.
Cửu sơn chi tiên, nhất bút chi đỉnh, chúng sinh chi phù, băng diệt thương thiên. . . dùng lực dung thổ, hóa diệt tử, nạp yêu sinh, nơi này. . . có thể tu. . . Phong chính thuật!
Ánh mặt Mạnh Hạo chớp động, cách thức tu luyện Phong Chính thuật thế nào thì đã có sẵn trong đầu hắn. Nhưng trước kia vì hắn phải chữa thương nên cũng không rảnh tìm hiểu, lúc này nhìn nắm bùn đất trong tay, Mạnh Hạo như chợt có điều suy tư.
Thời gian trôi qua đã được nửa tháng, Anh Vủ và Bì Đống cũng không ở trong động phủ mà đã đi đâu đó. Mấy ngày này, đôi oan gia kia thỉnh thoảng lại ra ngoài, dường như Bì Đống ngày nào cũng cố tình đâm chọt Anh Vũ, nhưng thường Anh Vũ kia sau khi nói ra dăm ba câu thì Bì Đống lại phải co rúm lại.
Mạnh Hạo thì chuyên tâm nghiên cứu Phong Chính thuật, thỉnh thoảng lại dùng đồng thuật nhìn qua đám bùn đất, mỗi lần như vậy hắn lại có thêm một chút lĩnh ngộ không trọn vẹn. Trong quá trình đắm chìm vào nghiên cứu tìm hiểu, hắn cũng vài lần lấy túi trữ vật của Quý Hồng Đông ra xem xét, nhìn thấy phù văn ấn kí phía trên vẫn còn nhưng lại có phần yếu ớt hơn trước. Mạnh Hạo thử mấy lấy thì cũng đoán không bao lâu nữa hắn có thể mở được túi trữ vật này ra.
Có chút thời gian rảnh khi không nghiên cứu mấy chuyện này, thì hắn trầm ngâm suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng không nuốt Thiên Phương đan mà sư tôn cho hắn. Đan dược này có thể gia tăng thọ nguyên, nhưng chính yếu nhất là áp chế Bỉ Ngạn hoa cùng với đột phá bình chướng.
Cả đời chỉ được nuốt ba viên. Nếu lúc này nuốt vào, thì lại có phần lãng phí.
Về phần Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan, có thể tăng thọ nguyên nhưng Mạnh Hạo chỉ có một viên, mà hắn cũng không còn Linh thạch để phục chế lại. Nên sau khi trầm ngâm, hắn quyết định đè các loại suy nghĩ xuống, dù sao thương thế trên người hắn cũng đã khỏi hẳn, thọ nguyên tuy không còn nhiều lắm nhưng cũng chưa tới lúc khẩn cấp.
Ngoại trừ chuyện này, hắn còn bận tâm tới thiên kiếp hoàn mỹ Kim đan sắp tới. Lúc này, dược thảo luyện chế hoàn mỹ Kim đan trong túi trữ vật của hắn cũng chỉ còn thiếu một gốc nữa là có thể hoàn thành việc thu thập dược thảo.
Thiếu một gốc, nhưng cũng không phải là loại dược thảo hiếm thấy. Tuy bây giờ đang ở Mặc thổ nhưng Mạnh Hạo suy đoán vẫn có thể tìm được đấy.
Chỉ là thiên kiếp của hoàn mỹ Kim đan, Mạnh Hạo cũng đã suy nghĩ rất nhiều nhưng ngoại trừ dùng Bì Đống đối phó với thiên kiếp thì hắn cũng có biện pháp nào khác cả.
Hôm nay, trong lúc Mạnh Hạo còn đang cảm ngộ Tiên thổ thì tâm thần chợt động, linh thức chợt tản ra trăm dặm thì thấy được cách động phủ hắn hơn trăm dặm, tê Hoàng Đại Tiên kia đang cẩn thận từng li từng tí mang theo bốn tên tu sĩ Trúc cơ với vẻ mặt đầy âm trầm lệ khí.
“Bốn vị tiền bối, phía trước chính là chỗ gia hỏa kia đang ở.” Hoàng Đại Tiên thấp giọng nói, lúc này mặt mũi hắn đầy vết bầm dập, răng rụng mất mấy cái, thần sắc đầy mệt mỏi.
“Nói nhảm ít thôi, mau đi trước dẫn đường!” Một tên tu sĩ trong bốn tên Trúc cơ kia liền hừ lạnh một tiếng.
“Ta ngược lại cũng muốn xem xem người này có ba đầu sáu tay gì mà có được đan dược tới bậc này chứ!” Ánh mắt bốn người đều đầy vẻ tham lam.Trong bốn tên tu sĩ Trúc cơ này, có một người có tu vi Trúc cơ đại viên mãn, ba người kia đều là Trúc cơ trung kì. Bốn người này đi cùng nhau, thường xuyên hoành hành bá đạo, hung danh không nhỏ. Trên người bọn họ đều có ấn kí Đồ đằng giống như những tu sĩ Tây mạc, nhưng cũng có vài nét khá riêng biệt.
“Một lát nữa cũng nên cẩn thận một chút, người này có đan dược bậc này sợ rằng cũng không phải phàm phu. Nếu trước khi chết mà hắn hủy mất túi Trữ vật thì coi như chúng ta cũng không bù đắp nổi tổn thất a.
“Đúng vậy, lát nữa chúng ta phải lập tức ra tay diệt sát hắn, không để cho hắn có cơ hội hủy túi Trữ vật được!” Bốn người đồng loạt nhìn nhau, thấp giọng nói nhỏ.
Hoàng Đại Tiên vô cùng giận dữ nhưng cũng không dám nói gì. Chỉ đành khẽ vâng dạ.
Mạnh Hạo thu hồi lại linh thức, trên người Hoàng Đại Tiên có lạc ấn linh thức của hắn, nên hắn có thể biết hết thảy cử động của đối phương. Kể cả lúc đối phương vì đan dược gây mầm tai họa mà bị người bắt được.
Việc này Mạnh Hạo vốn có thể dễ dàng diệt sát, nhưng nghĩ tới Tiên thổ ẩn chứa ý chí Tiên phù nên hắn thay đổi chủ ý. Để mặc cho Hoàng Đại Tiên dẫn người tới đây.
“Ta cần có thêm Tiên thổ, càng nhiều Tiên thổ, thì cảm ngộ mới càng toàn diện.” hai mắt Mạnh Hạo chợt nhắm nghiền lại.
Ngươi không biết!
“A a a, ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của Thượng cổ Tiên điểu!” Hai mắt Anh Vũ chợt biến thành màu xanh lục, tôn nghiêm bị khiêu khích như vậy, nó bèn không chịu được mà mở miệng nói. Vừa nói xong, nó bèn vỗ cánh một cái, một luồng ánh sáng hỗn tạp từ trên người nó xuất hiện rồi nhanh chóng khuếch tán ra bốn phía, rồi dung nhập vào toàn bộ ngọn đồi này.
Trong nháy mắt đó, hào quang nhanh chóng có rút lại, đồng thời như mang theo một ít thứ gì đó. Sau một lúc thì dần ngưng tụ lại thành một đám đất màu xanh đen cỡ ngón tay.
“Thấy thế nào, đây chính là bí mật của vùng đất màu đen này đấy. Những thứ này chỉ ở trong phạm vi ngọn đồi bị ta luyện hóa ra mà thôi.” Vẻ mặt Anh Vũ đầy cuồng vọng mà nói tiếp.
Bì Đống phía bên cạnh lại chợt yên tĩnh mà há hốc mồm ra, nhưng dường như nó vừa được quán đỉnh một vòng mà chợt bừng tỉnh, sau đó lại nhanh chóng nổi lên một vẻ hiếu kì mới.
“Đây là thứ đồ chơi gì vậy?” Hai mắt Bì Đống chợt xoay tròn, vừa nghĩ tới những lời nói vừa rồi của Mạnh Hạo khiến cho Anh Vũ kia có vẻ vô cùng tức tối. Trong lòng nó cũng có chút kích động.
“Thứ bỏ đi này để làm gì chứ, lão điểu ngươi lại lừa gạt người a. Căn bản là ngươi không biết cái gì cả.” Bì Đống liền vội nói tiếp.
Anh Vũ chợt liếc nhìn Bì Đống đầy khinh miệt, nhưng lúc này lại không phản ứng gì cả, khiến cho Bì Đống sửng sốt không thôi.
Nhìn đám bùn đất màu xanh đen này, hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe lên, nhưng hắn cũng không cảm nhận được chút gì gọi là kì dị cả, chỉ tựa như một nắm đất bình thường mà thôi.
“Không biết lấy được nắm bùn đất này từ chỗ vớ vẩn nào, xong rồi cũng dám vỗ ngực nói mình không gì không biết?” Mạnh Hạo bình thản nói. Hắn cũng phát hiện ra, dường như Anh Vũ này tựa như…có chút dễ bị người khác khích.
Tuy Bì Đống cũng vừa mới dùng đến biện pháp này mà không có hiệu quả, nhưng Mạnh Hạo vẫn cứ quyết định thử nghiệm thêm một chút nữa.
Hắn vừa nói xong, toàn bộ lông mao đầy hỗn tạp của nó đều dựng lên, lục quang trong mắt toát ra, đỉnh đầu dường như còn có một luồng khí trắng bốc lên. Giống như nó cảm thấy tôn nghiêm của bản thân vừa bị khinh thị vô cùng nặng nề khiến niềm kiêu ngạo của nó không cách nào chịu đựng nổi.
Dường như nò không thèm để ý tới lời nói của Bì Đống, nhưng chỉ cần một mình Mạnh Hạo nói khích một chút là nó không thể nào chịu đựng được.
“Ngươi dám xem thường Ngũ gia. Ngũ gia ta là Thượng cổ Tiên điểu, không gì không biết. Sơn hải thương khung này có ai không biết tin Ngũ gia sẽ được vĩnh sinh! Ngươi nghe cho kỹ Ngũ gia nói đây, đây chính là Tiên Thức thổ!”
“Đây là chuyện liên quan tới rất nhiều năm về trước, có một vị đại năng đã vẽ ra một tấm phù trong tinh không này ném xuống. Ý định của hắn là nhằm phong ấn cả khỏa tinh cầu này, nhưng lúc cuối lại bị người khác ngăn cản, Phù văn này sau khi tiến vào trong tinh cầu cũng bị thiêu đốt thành tro.
Nhưng vị đại năng kia có tu vi thông thiên, phù văn lại ẩn chứa thần thông của hắn bên trong nên cho dù có bị cháy thành tro cũng vẫn có lực lượng Tiên gia như trước. Mà tro xám này rơi xuống mặt đất, cũng chính là rơi xuống chỗ này.
Vì vậy mà toàn bộ vùng đất này đều hóa thành màu đen, vì vậy bên trong đất đai tại đây cũng ẩn chứa dấu vết phù văn bị thiêu đốt thành tro!”
“Mà ta với tư cách là Thượng cổ Tiên điểu, năm đó cũng tận mắt nhìn thấy một màn này, sao có thể nhầm lẫn được!” Anh Vũ giận dữ mà hét lên chói tai. Mạnh Hạo nghe những lời này, hai mắt hắn cũng chợt co rút, trong lòng lại chấn động.
Có thể vẽ ra một tấm phù từ trong tinh không, phong ấn lực lượng một tinh cầu, nếu đổi lại lúc trước khi chuyện tại Vãng Sinh động xảy ra, có nói thế nào Mạnh Hạo cũng không dễ dàng tin có loại tu sĩ như vậy ở trên đời này. Nhưng sau khi bản thân gặp được Sửu Môn Đài, Mạnh Hạo mới có một chút hiểu biết thêm về những bậc đại năng ở trình độ này.
Lúc này hắn hít sâu một hơi nhìn Anh Vũ vẫn còn mang vẻ tức giận bên kia, trong nội tâm cũng có phần khẳng định tới bảy tám phần.
“Bậc đại năng có thể vẽ ra một tấm phù phong ấn một tinh cầu đã là kinh người rồi, nhưng phù văn này lại vì có người quấy nhiễu mà không thể phong ấn, chỉ có thể thiêu đốt mà hình thành nên Mặc thổ…Như vậy ngươi đã quấy nhiễu việc này, là ai?” Mạnh Hạo trầm mặc, nhưng trong đầu hắn lúc này lại hiện lên, một chữ Quý.
“Hư ảo mờ mịt như vậy, cho dù chuyện này không sai đi, nhưng ai biết được thật giả trong chuyện này là gì chứ.” Trong lòng Mạnh Hạo cũng đã xác định không ít, nhưng trên mặt vẫn là một bộ dạng không thay đổi gì, vẫn bình thản nói như lúc đầu.
Anh Vũ càng thêm giận dữ, nó nổi giận mà bay quanh động phủ này vài vòng, ánh mắt đầy mãnh liệt nhìn về phía Mạnh Hạo. Rồi đột nhiên nó há miệng hộc ra một đạo lục mang đi thẳng tới Mạnh Hạo.
Tốc độ của lục mang này quá nhanh, Mạnh Hạo cũng không kịp né tránh. Đạo lục mang này nhanh chóng dung nhập vào giữa trán Mạnh Hạo, sau đó hóa thành một đoạn tin tức khắc vào trong đầu hắn.
Đoạn tin này chỉ có khoảng mấy trăm chữ, nhưng lại vô cùng phức tạp. Mạnh Hạo nhìn sơ qua thì lập tức nhận ra, đoạn văn này chính là một loại đồng thuật.
“Ngươi tự mình dùng thuật này nhìn lại lần nữa! Đây chính là lạc ấn Tiên thuật, không cần cảm ngộ cũng có thể học được Tiên thuật này!” Anh Vũ nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo. Tựa như nếu không thể khiến cho Mạnh Hạo hiểu được là nó nói đúng thì sẽ không chịu bỏ qua.
Hai mắt Mạnh Hạo nhắm nghiền lại. Sau một lúc thì hắn mở hai mắt ra, trong nháy mắt đồng tử bên mắt phải hắn chợt co rút lại, cũng chỉ là hơi co rụt một chút mà thôi. Nhưng Mạnh Hạo cũng cảm nhận được tu vi của hắn nhanh chóng bị mắt phải rút đi.
Trong phút chốc, tu vi toàn thân Mạnh Hạo như muốn héo rũ lại khiến cho lòng hắn chấn kinh. Đột nhiên Tiên linh khí trong cơ thể hắn chợt tách ra một tia rồi nhanh chóng dung nhập vào trong mắt phải.
Mắt phải của Mạnh Hạo phải chịu một cảm giác đau đớn, như muốn cả chảy nước mắt ra, nhưng trước mắt hắn lại có một vài hình ảnh ẩn ẩn không rõ nét trong khoảnh khắc này chợt sáng tỏ. Giây lát này, hắn chợt phát hiện thế giới trong mắt phải của hắn có chút khác biệt với lúc đầu, chỉ là khác nhau ở chỗ nào thì hắn không nhận ra được.
Sau đó, ánh mắt hắn cũng rơi xuống đám bùn ánh xanh đen kia.
Dưới cái nhìn này, tâm thần Mạnh Hạo chợt chấn động mạnh mẽ. Hắn mơ hồ nhìn thấy trong đám bùn xanh đen kia lại có một tia khí tức màu vàng đang dập dờn dao động rồi ngưng tụ giữa không trug một phù văn mỏng manh không trọn vẹn. Những phù văn này đều có màu vàng kim tràn ra một cỗ uy áp mãnh liệt mà chỉ lúc này Mạnh Hạo mới cảm nhận được.
Bên trong cỗ uy áp, những phù văn như lần lượt hóa thành những tiểu nhân Kim sắc đang đưa tay phải hướng về hư không, như định vẽ cái gì đó.
Cỗ uy áp này chỉ có một tia, nhưng một tia này lại khiến cho tâm thần Mạnh Hạo ầm vang, linh thức chợt bất ổn. Hắn bèn mạnh mẽ nhắm chặt lấy hai mắt ngăn cản ánh nhìn, tán đi đồng thuật. Chỉ mới nhìn như vậy, nhưng sắc mặt hắn cũng tái nhợt, mãi một lúc lâu sau mới khôi phục lại được. Lúc mở ra, mắt phải của Mạnh Hạo đã đỏ vằn đầy tơ máu.
“Cảm nhận thấy chưa? Ngũ gia cái gì cũng biết, đây cũng chỉ là bùn đất ẩn chứa một điểm nhỏ của ý chí phù văn mà thôi, nếu như năm đó ngươi gặp phù văn biến thành tro thật sự thì cũng tâm thần ngươi cũng không chỉ hoảng hốt như vậy đâu, mà coi như hẳn phải chết a!
Hơn nửa, bùn đất này chính là trải khắp mảnh đất đen này, tuy không phải rất nhiều nhưng cũng không ít a.
Phóng nhãn khắp thiên hạ, những người có thể phát hiện ra được bùn đất này không tầm thường cũng không nhiều lắm. Trong những người này, có thể nhìn thấy ý chí Tiên phù tận mắt như người thì quả thật càng là phượng mao lân giác.Nếu không phải nơi này là ách tiên thì những thứ này cũng không được bảo tồn đến ngày nay.
Mà đám bùn đất này một khi rời khỏi nơi này thì sẽ trở thành đất chết. Mặt khác ta cũng nói cho ngươi một bí mật, nếu ngươi có đủ đại cơ duyên, đại tạo hóa, có thể tìm kiếm một vài đám bùn đất nơi này, biết đâu có thể cảm ngộ ra ra thần thông phù văn của bậc đại năng kia không chừng. Hiện ngươi có thể hô to, tin Ngũ gia được vĩnh hằng, Ngũ gia bước ra, ai dám tranh phong!
Những lời này, rất nhiều năm trước cũng đã có vô số người nói qua!” Anh Vũ ngạo nghễ nói. Đồng thời nó nhìn sắc mặt Mạnh Hạo càng tái nhợt, càng cảm thấy mình lợi hại mà càng thêm cuồng vọng.
“Khí thế thật cường đại… Chỉ một nắm bùn đất nhỏ như vậy đã có lực lượng kinh người như vậy. Nếu như là toàn bộ Mặc thổ, thì có đến bao nhiêu bùn đất đi…” Mạnh Hạo cũng không còn để ý tới Anh Vũ nữa, lúc này hắn đang hít sâu, hai mắt sáng ngời.
Hắn nghĩ tới thanh âm vang lên từ Phong yêu Cổ ngọc.
Cửu sơn chi tiên, nhất bút chi đỉnh, chúng sinh chi phù, băng diệt thương thiên. . . dùng lực dung thổ, hóa diệt tử, nạp yêu sinh, nơi này. . . có thể tu. . . Phong chính thuật!
Ánh mặt Mạnh Hạo chớp động, cách thức tu luyện Phong Chính thuật thế nào thì đã có sẵn trong đầu hắn. Nhưng trước kia vì hắn phải chữa thương nên cũng không rảnh tìm hiểu, lúc này nhìn nắm bùn đất trong tay, Mạnh Hạo như chợt có điều suy tư.
Thời gian trôi qua đã được nửa tháng, Anh Vủ và Bì Đống cũng không ở trong động phủ mà đã đi đâu đó. Mấy ngày này, đôi oan gia kia thỉnh thoảng lại ra ngoài, dường như Bì Đống ngày nào cũng cố tình đâm chọt Anh Vũ, nhưng thường Anh Vũ kia sau khi nói ra dăm ba câu thì Bì Đống lại phải co rúm lại.
Mạnh Hạo thì chuyên tâm nghiên cứu Phong Chính thuật, thỉnh thoảng lại dùng đồng thuật nhìn qua đám bùn đất, mỗi lần như vậy hắn lại có thêm một chút lĩnh ngộ không trọn vẹn. Trong quá trình đắm chìm vào nghiên cứu tìm hiểu, hắn cũng vài lần lấy túi trữ vật của Quý Hồng Đông ra xem xét, nhìn thấy phù văn ấn kí phía trên vẫn còn nhưng lại có phần yếu ớt hơn trước. Mạnh Hạo thử mấy lấy thì cũng đoán không bao lâu nữa hắn có thể mở được túi trữ vật này ra.
Có chút thời gian rảnh khi không nghiên cứu mấy chuyện này, thì hắn trầm ngâm suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng không nuốt Thiên Phương đan mà sư tôn cho hắn. Đan dược này có thể gia tăng thọ nguyên, nhưng chính yếu nhất là áp chế Bỉ Ngạn hoa cùng với đột phá bình chướng.
Cả đời chỉ được nuốt ba viên. Nếu lúc này nuốt vào, thì lại có phần lãng phí.
Về phần Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan, có thể tăng thọ nguyên nhưng Mạnh Hạo chỉ có một viên, mà hắn cũng không còn Linh thạch để phục chế lại. Nên sau khi trầm ngâm, hắn quyết định đè các loại suy nghĩ xuống, dù sao thương thế trên người hắn cũng đã khỏi hẳn, thọ nguyên tuy không còn nhiều lắm nhưng cũng chưa tới lúc khẩn cấp.
Ngoại trừ chuyện này, hắn còn bận tâm tới thiên kiếp hoàn mỹ Kim đan sắp tới. Lúc này, dược thảo luyện chế hoàn mỹ Kim đan trong túi trữ vật của hắn cũng chỉ còn thiếu một gốc nữa là có thể hoàn thành việc thu thập dược thảo.
Thiếu một gốc, nhưng cũng không phải là loại dược thảo hiếm thấy. Tuy bây giờ đang ở Mặc thổ nhưng Mạnh Hạo suy đoán vẫn có thể tìm được đấy.
Chỉ là thiên kiếp của hoàn mỹ Kim đan, Mạnh Hạo cũng đã suy nghĩ rất nhiều nhưng ngoại trừ dùng Bì Đống đối phó với thiên kiếp thì hắn cũng có biện pháp nào khác cả.
Hôm nay, trong lúc Mạnh Hạo còn đang cảm ngộ Tiên thổ thì tâm thần chợt động, linh thức chợt tản ra trăm dặm thì thấy được cách động phủ hắn hơn trăm dặm, tê Hoàng Đại Tiên kia đang cẩn thận từng li từng tí mang theo bốn tên tu sĩ Trúc cơ với vẻ mặt đầy âm trầm lệ khí.
“Bốn vị tiền bối, phía trước chính là chỗ gia hỏa kia đang ở.” Hoàng Đại Tiên thấp giọng nói, lúc này mặt mũi hắn đầy vết bầm dập, răng rụng mất mấy cái, thần sắc đầy mệt mỏi.
“Nói nhảm ít thôi, mau đi trước dẫn đường!” Một tên tu sĩ trong bốn tên Trúc cơ kia liền hừ lạnh một tiếng.
“Ta ngược lại cũng muốn xem xem người này có ba đầu sáu tay gì mà có được đan dược tới bậc này chứ!” Ánh mắt bốn người đều đầy vẻ tham lam.Trong bốn tên tu sĩ Trúc cơ này, có một người có tu vi Trúc cơ đại viên mãn, ba người kia đều là Trúc cơ trung kì. Bốn người này đi cùng nhau, thường xuyên hoành hành bá đạo, hung danh không nhỏ. Trên người bọn họ đều có ấn kí Đồ đằng giống như những tu sĩ Tây mạc, nhưng cũng có vài nét khá riêng biệt.
“Một lát nữa cũng nên cẩn thận một chút, người này có đan dược bậc này sợ rằng cũng không phải phàm phu. Nếu trước khi chết mà hắn hủy mất túi Trữ vật thì coi như chúng ta cũng không bù đắp nổi tổn thất a.
“Đúng vậy, lát nữa chúng ta phải lập tức ra tay diệt sát hắn, không để cho hắn có cơ hội hủy túi Trữ vật được!” Bốn người đồng loạt nhìn nhau, thấp giọng nói nhỏ.
Hoàng Đại Tiên vô cùng giận dữ nhưng cũng không dám nói gì. Chỉ đành khẽ vâng dạ.
Mạnh Hạo thu hồi lại linh thức, trên người Hoàng Đại Tiên có lạc ấn linh thức của hắn, nên hắn có thể biết hết thảy cử động của đối phương. Kể cả lúc đối phương vì đan dược gây mầm tai họa mà bị người bắt được.
Việc này Mạnh Hạo vốn có thể dễ dàng diệt sát, nhưng nghĩ tới Tiên thổ ẩn chứa ý chí Tiên phù nên hắn thay đổi chủ ý. Để mặc cho Hoàng Đại Tiên dẫn người tới đây.
“Ta cần có thêm Tiên thổ, càng nhiều Tiên thổ, thì cảm ngộ mới càng toàn diện.” hai mắt Mạnh Hạo chợt nhắm nghiền lại.
/391
|