Giờ phút này, Anh Vũ đang bay ở trên bầu trời, không ngừng truyền ra những âm thanh bén nhọn.
“Các ngươi nghe cho kỹ, Ngũ Gia là tiên điểu, thượng cổ tiên điểu. Trên biết thương khung dưới rõ cửu u, không có gì là Ngũ Gia không biết. Nếu Ngũ Gia cao hứng, nói không chừng sẽ truyền thụ cho các ngươi một ít tiên pháp. Tiên pháp đó có biết không. Đến đây cùng hô to với ta, tin Ngũ Gia, được vĩnh sinh, Ngũ Gia vừa ra, ai dám tranh phong!” Vừa nói, Anh Vũ đã đậu xuống đỉnh đầu của Hoàng Đại Tiên, thần sắc ngạo nghễ, mang theo vẻ cao cao tại thượng.
“Ngươi chỉ là một con chim, là một con chim tạp mao, vậy mà cũng đòi tự xưng là tiên điểu, cuối cùng vẫn là chim. Còn Ngũ Gia, ngũ là mấy? Ngươi tối đa là nhất gia!” Âm thanh của Bì Đống cũng truyền ra, nó ghé sát vào đỉnh đầu một tên tu sĩ Trúc Cơ đại viên mãn, vẻ mặt rất là nghiêm túc. Còn tên tu sĩ ở dưới nó thì tái mặt, cười khổ không nói.
“Dạy ngươi mấy kiếp rồi mà vẫn chỉ là gia hỏa biết đếm đến ba, không có tư cách cùng Ngũ Gia nói chuyện!” Anh Vũ ở giữa không trung đưa mắt khinh miệt nhìn Bì Đống.
“Ngươi có thể đếm tới mấy!” Bì Đống cảm thấy nhục nhã rồi, tức giận nói.
“Ta có thể đếm tới chín!” Anh Vũ trừng mắt, cuồng ngạo mở miệng. Câu này vừa nói ra làm cho Bì Đống sửng sốt một chút, giống như trong lòng đang cân nhắc xem chín là bao nhiêu để mà phản bác, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng cuồng ngạo của Anh Vũ thì đột nhiên có cảm giác rằng chín hẳn là một con số phi thường lớn, đáy lòng có chút tự ti.
Những tu sĩ khác ở bốn phía cũng đều lộ ra thần sắc cổ quái, nhưng cũng không dám mở miệng. Cái đoạn đối thoại kia lại khiến cho bọn hắn cảm thấy da đầu có chút run lên. Mấy ngày này, bọn hắn đã thấy được sự khủng bố của hai cái sinh vật này.
Cái Bì Đống kia căn bản là đánh không chết. Hai tháng trước, có thế lực ở gần đây tham lam tìm đến, nhưng Bì Đống này đã hóa thành một đám bọt khí cực lớn, đem những người kia bao phủ ở bên trong, mặc cho mấy chục tên tu sĩ kia có đánh như thế nào cũng không có chút sứt mẻ.
Nhìn thấy người ở bốn phía trợn mắt há mồm, cho đến khi những tu sĩ kia tuyệt vọng, lúc này Bì Đống mới buông tha, nhìn sang Anh Vũ đầy khiêu khích.
Nhưng ngay sau đó, một thời gian nữa lại có một thế lực phụ cận khác tiến đến. Lần này đám tu sĩ này mới chính thích thấy được, cái gì gọi là điên cuồng, cái gì gọi là thê thảm.
Cũng bởi vì ở trong những tu sĩ này có người mắng Anh Vũ một câu, vì thế mà cái con Anh Vũ thoạt nhìn tạp mao này, rõ ràng nhìn thấy lỗ liền xuyên qua... Tốc độ cực nhanh, thường thường cứ nháy mắt lại có tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền ra. Hơn phân nửa đám tu sĩ tiến đến đều toàn thân đầy lỗ máu, đã bị con Anh Vũ này xuyên thấu qua.
Âm thanh thê lương làm mọi người đến nay vẫn còn nhớ tới.
Về phần tên gia hỏa mắng chửi người kia, Anh Vũ lại đe dọa Bì Đống, khiến cho Bì Đống biến tên gia hỏa xui xẻo kia thành một con khỉ đột đầy lông.
Kế tiếp... mới là ác mộng mà đến giờ mọi người vẫn còn thấy khủng bố.
Anh Vũ gào lớn, như một tia chớp lao thẳng đến bờ mông của tên tu sĩ đã bị Hoàng Đại Tiên biến thành Viên Hầu lông mao rậm rạp kia...
Tiếng kêu thê lương thảm thiết của tên tu sĩ kia cùng với tiếng cười gian đầy tà ác cùng với kích động của Anh Vũ, khiến cho bốn phía lập tức trở nên hoàn toàn yên tĩnh...
Hai cuộc chiến liên tiếp này đã đưa cỗ thế lực ở nơi này trở thành mạnh nhất ở xung quanh đây, không ai dám trêu chọc.
Nhất là Anh Vũ rất kiêu ngạo, lại ưa thích mắng chửi người, còn có lòng dạ hẹp hòi, phi thường thù dai, thì ai cũng biết.
Về phần Hoàng Đại Tiên, mỗi lần gã nhìn thấy Hoàng Đại Tiên và Anh Vũ thì đều a dua nịnh hót. Những người khác cũng dần dần học theo, vì vậy nơi đây đã triệt để trở thành địa bàn của Anh Vũ và Hoàng Đại Tiên.
Từ đó về sau, hầu như là ngày nào đám tu sĩ kia cũng hô to: “Tin Bì Đống được vĩnh sinh, Bì Đống vừa ra, ai dám tranh phong!”
Nhân số gia tăng, phạm vi thế lực được mở rộng, cũng khiến cho lượng Tiên Thổ thu thập được cũng ngày càng nhiều.
Mạnh Hạo thu hồi linh thức, nhìn nhìn túi trữ vật, có chút đau đầu. Nhân số nơi đây quá nhiều, mà Mạnh Hạo cảm thấy tựa như vẫn còn tiếp tục tăng thêm. Cứ như thế này thì cho dù đan dược của hắn có nhiều hơn nữa thì cũng có lúc không đủ.
Trầm ngâm một lát, Mạnh Hạo đứng dậy. Hắn đã bế quan mấy tháng, đây là lần đầu đi ra khỏi động phủ. Hắn vừa đi ra thì Hoàng Đại Tiên đã lập tức bay tới, Anh Vũ tuy rất không tình nguyện nhưng cùng lượn vòng quanh đỉnh đầu của Mạnh Hạo, còn có những nhánh dây kia cũng đều giống như là đang hoan hô chui lên từ trong lòng đất. Và cả những tu sĩ tận mắt nhìn thấy sự cường hãn của Mạnh Hạo lúc trước cũng rối rít đến đây bái kiến.
Cũng khiến cho nơi đây có chút hỗn loạn. Tuyệt đại đa số tu sĩ là chưa từng gặp qua Mạnh Hạo nhưng cũng đã nghe nói đến, đều thi nhau nhìn về phía hắn.
Mạnh Hạo đưa mắt nhìn mọi người ở nơi đây, nhíu mày. Hắn trầm tư đi tới dòng suối ở bên cạnh động phủ. Sau khi nhìn dòng suối này, trong lòng hắn khẽ động, tay phải lạp tức nâng lên vỗ túi trữ vật, lấy ra ba viên đan dược.
Không đợi cho mọi người nhìn rõ, Mạnh Hạo đã hất lên, ném ba viên thuốc xuống dưới dòng suối. Sau đó tay phải của Mạnh Hạo bấm niệm pháp quyết rồi nhúng một ngón tay vào dòng suối. Nháy mắt nước suối như sôi trào, tràn ra nhiệt độ cao giống như đang bị một ngọn lửa vô hình thiêu đốt.
Chỉ một lúc sau, một cỗ linh khí nồng đậm lập tức tràn ra từ trong dòng suối, bao phủ khắp bốn phía, khiến cho sắc mặt của đám tu sĩ kia đều biến hóa, lộ ra vẻ khiếp sợ, đồng thời cũng có cả kích động.
Linh khí này quá đậm đặc, một ngụm nước suối kia sợ rằng có thể so sánh với đan dịch.
“Đan tuyền này, mỗi người một ngày chỉ được uống một ngụm!” Mạnh Hạo đưa mắt nhìn Hoàng Đại Tiên, rồi lại nhìn mấy tên tu sĩ Trúc Cơ đại viên mãn. Những người này bị ánh mắt của Mạnh Hạo lần lượt đảo qua thì đều run rẩy, đạo đài Trúc Cơ bất ổn, cảm nhận được một cách mãnh liệt sự khủng bố cùng với đáng sợ của Mạnh Hạo.
Sau khi tất cả rối rít cúi đầu đồng ý, Mạnh Hạo mới quay người, lấy đi Tiên Thổ sưu tập được trong mấy ngày qua, đi trở về trong động phủ, bắt đầu cảm ngộ Tiên Thổ.
Cho đến khi lại một tháng trôi qua, thời gian mà Mạnh Hạo quan sát được những kim sắc phù văn do tiên nhân phác họa ở trên những tiên thổ kia đã duy trì được nửa nén hương.
Nhưng theo phán đoán của Mạnh Hạo thì những bút họa này là không trọn vẹn, chỉ là một trong số mấy trăm phù văn nguyên vẹn, muốn cảm ngộ nhiều hơn nữa thì số lượng Tiên Thổ cũng cần phải nhiều thêm.
Cùng lúc đó, hắn cũng đã áp chế khả năng sinh ra đan khí của mình. bởi vì một khi đan khí xuất hiện, vậy thì Kết Đan cũng hoàn toàn cứng lại, cũng đem con đường hoàn mỹ Kết Đan chặt đứt.
đối với vật căn bản của đan khí, Mạnh Hạo cũng có ý nghĩ riêng, chỉ là điều này cần phải sau khi đạt tới hoàn mỹ Kết Đan thì mới có thể thực hiện. Hắn tin tưởng, sau khi đạt được hoàn mỹ Kết Đan thì chiến lực của chính mình sẽ lại một lần nữa đột nhiên tăng mạnh.
một ngày này, sau khi Mạnh Hạo đã cảm ngộ xong, nghỉ ngơi một lát, rồi lại một lần nữa thi triển Phong Chính Thuật. Mấy ngày này, hắn đều luân phiên tu hành hai thứ này, chỉ có điều mỗi lần triển khai Phong Chính Thuật thì hắn sẽ không đi tới gần cái phiến khu vực loạn thạch kia.
Càng thi triển thuật này nhiều, Mạnh Hạo càng có lý giải càng sâu, đối với việc nắm chắc từng khâu đã làm được đơn giản. Ý thức dung hợp với yêu khí, ngưng tụ thành một cái hóa thân.
Khi tay phải của Mạnh Hạo đập xuống mặt đất, cảm giác trọng điệp ở bốn phía lại một lần nữa xuất hiện. Linh thức của Mạnh Hạo lập tức dung hợp với khí tức ở xung quanh rồi mãnh liệt tản ra. Ngày hôm nay hắn đã có thể làm cho phạm vi bao trùm trong khoảng sáu trăm dặm. Loại trình độ linh thức này đã thuộc về mức độ của Kết Đan hậu kỳ.
Vượt qua ngàn dặm thì chỉ có lão quái Nguyên Anh.
Lúc linh khí của Mạnh Hạo dung hợp với yêu khí rồi tản ra, hắn có thể cảm nhận được hình như mình đã có một cỗ thân thể vô hình ở bên ngoài động phủ này. Thân thể này nằm ở trong phạm vi sáu trăm dặm, chỉ cần một ý nghĩ thì có thể xuất hiện ở bất kỳ địa phương nào.
Hắn thấy được số lượng tu sĩ ở bên ngoài động phủ ngày hôm nay đã tăng lên đến bảy tám chục người. Những người này đều đang tự tu hành, nhiệm vụ mỗi ngày là đi ra ngoài thu thập Tử Thanh Tiên Thổ, mặc kệ là dùng phương pháp gì, dùng số lượng để đổi lấy đan tuyền.
Mạnh Hạo nhìn thoáng qua rồi không hề để ý tới nữa, mà tiếp tục đắm chìm ở bên trong trạng thái này, đi lại ở trong thiên địa, cảm nhận cái loại khí tức yêu dị này cùng với cách vận dụng.
Bất tri bất giác, nửa canh giờ đã trôi qua, dựa theo kinh nghiệm của Mạnh Hạo, thì cái hóa thân được hình thành từ Phong Chính Thuật này có thể tồn tại được hơn nửa canh giờ một chút. Lúc này Mạnh Hạo đang muốn tán đi thuật này thì cỗ hóa thân này mạnh mẽ quay đầu, hai mắt co rút lại nhìn về phía xa xa, nhưng vẻ mặt lại không có kinh hoảng, mà là bình tĩnh.
Ánh mắt của Mạnh Hạo hướng tới, chính là khu vực loạn thạch. Giờ phút này ở nơi đó, bất thình lình có một cỗ sương mù màu đen tản ra, ngưng tụ thành một thân ảnh lão giả cực lớn.
Nếu so sánh với Mạnh Hạo thì thân ảnh lão giả kia như là người khổng lồ, đang ngóng nhìn Mạnh Hạo.
Nửa dưới lão giả này hoàn toàn là khói đen, một đầu tóc trắng phiêu diêu, hai mắt sáng như điện, thần sắc tang thương. Nhưng ở chỗ mi tâm lại có một đạo khe hở, ở bên trong đó có một con rắn nhỏ màu đen đang lắc lư chập chờn, thỉnh thoảng phát ra những âm thanh xì xì.
Vãn bối bái kiến tiền bối. Mạnh Hạo ôm quyền cúi đầu.
Lão phu đã quan sát ngươi mấy lần rồi. Trả lời ta, trên người của ngươi tại sao lại có Quý gia nhân quả tuyến! Lão giả này nhìn Mạnh Hạo thật lâu, lúc này mới không khách khí nói.
Việc này không có quan hệ với tiền bối. Mạnh Hạo nhíu mày, lạnh nhạt nói ra.
À? Hai mắt lão giả này lập tức trở nên sắc bén, khí tức nổ vang, thân hình ở trong chớp mắt như là thiên uy. Khói đen cuộn trào như muốn tràn lên ngập trời. Con rắn nhỏ ở trong cái khe chỗ mi tâm lão cùng bò ra, mãnh liệt hướng tới chỗ Mạnh Hạo, đồng thời phát ra tiếng rít gào hung tợn.
cũng ở trong chớp mắt này, ở trước người của lão giả kia, xuất hiện hơn một trăm hư ảnh mãng xà khổng lồ màu đen, giống như là bóng của những con rắn nhỏ kia. Sau khi xuất hiện, lập tức khuếch tán ra bát phương, khí thế thoạt nhìn kinh thiên động địa.
Cảnh tượng này đương nhiên là người ngoài không nhìn thấy được, nhưng vẻ mặt của Mạnh Hạo vẫn bình tĩnh như trước.
Lần trước ngươi tới, đã nhìn ra lão phu đang bị phong ấn trấn áp, cho nên không sợ hãi sao... Lão giả nhìn Mạnh Hạo, chậm rãi nói. giọng nói của lão quanh quẩn bát phương, như là sấm sét.
Đúng vậy. Mạnh Hạo hờ hững trả lời.
Lão giả nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo cả nửa ngày, chợt cười to.
Hay cho một câu đúng vậy. Trên người của ngươi có Quý gia nhân quả tuyến, đã định sẵn cuộc đời này khó tránh khỏi Quý tộc nhân quả. Chỉ cần là tu sĩ cảm ngộ được bổn nguyên của đệ cửu Sơn Hải thì đều là vật mà Quý gia săn bắt.
Ngươi tuổi cũng không lớn lắm, mà đã có thể cảm thụ được bổn nguyên của đệ cửu Sơn Hải, xem ra đích thị là có đạo truyền thừa. Tuy nhiên con đường này... Nhất định là phải tranh đoạt cùng với Quý gia, lão phu thấy ngươi có thể đi được rất xa. Tiếng cười của lão giả này quanh quẩn, liếc nhìn một cái thật sâu, rồi quay người, khói đen cũng tiêu tán.
Mạnh Hạo nghe được những lời nói của lão giả này thì có chút ngây ngẩn. Mắt nhìn thấy đối phương sắp biến mất, thì hắn đột nhiên nghĩ ra điều gì, vội vã mở miệng.
Bổn nguyên của đệ cửu Sơn Hải là cái gì? Vì sao Quý gia phải đuổi bắt?
Trong bao la mờ mịt có chín ngọn núi, mỗi núi có bốn ngôi sao, nhật nguyệt quay xung quanh. Mỗi một Sơn Hải có một bổn nguyên, người lấy được bổn nguyên của Sơn Hải chính là chủ nhân của Sơn Hải... Chủ của đệ cửu Sơn Hải họ Lý, kiếp trước đã vẫn lạc, núi này vô chủ, quần tiên tranh đoạt!
Lưỡng chiến tiên dưới trướng Lý chủ, người bên trái là mạnh nhất, thay đổi họ, che thiên trên đầu chữ lý, tự xưng là Quý. Từ đó về sau Quý tổ chiếm Thiên Cung, săn giết tang thương, đổi bầu trời của bốn ngôi sao, phong thành Vạn Tiên Đài...
Sơn Hải kiếp, tinh thần chiến, Tiên đạo vẫn, thương mang khóc. Chúng sinh ngẩng đầu, nhìn thấy không còn là tinh không, mà là bầu trời của họ Quý! Âm thanh của lão giả thê lương, cười như điên dại, dần dần tán đi.
Mạnh Hạo giật mình đứng ở giữa không trung, trong đầu nổ vang, quanh quẩn đều là những lời nói như điên và tiếng cười thê lương của đối phương.
“Các ngươi nghe cho kỹ, Ngũ Gia là tiên điểu, thượng cổ tiên điểu. Trên biết thương khung dưới rõ cửu u, không có gì là Ngũ Gia không biết. Nếu Ngũ Gia cao hứng, nói không chừng sẽ truyền thụ cho các ngươi một ít tiên pháp. Tiên pháp đó có biết không. Đến đây cùng hô to với ta, tin Ngũ Gia, được vĩnh sinh, Ngũ Gia vừa ra, ai dám tranh phong!” Vừa nói, Anh Vũ đã đậu xuống đỉnh đầu của Hoàng Đại Tiên, thần sắc ngạo nghễ, mang theo vẻ cao cao tại thượng.
“Ngươi chỉ là một con chim, là một con chim tạp mao, vậy mà cũng đòi tự xưng là tiên điểu, cuối cùng vẫn là chim. Còn Ngũ Gia, ngũ là mấy? Ngươi tối đa là nhất gia!” Âm thanh của Bì Đống cũng truyền ra, nó ghé sát vào đỉnh đầu một tên tu sĩ Trúc Cơ đại viên mãn, vẻ mặt rất là nghiêm túc. Còn tên tu sĩ ở dưới nó thì tái mặt, cười khổ không nói.
“Dạy ngươi mấy kiếp rồi mà vẫn chỉ là gia hỏa biết đếm đến ba, không có tư cách cùng Ngũ Gia nói chuyện!” Anh Vũ ở giữa không trung đưa mắt khinh miệt nhìn Bì Đống.
“Ngươi có thể đếm tới mấy!” Bì Đống cảm thấy nhục nhã rồi, tức giận nói.
“Ta có thể đếm tới chín!” Anh Vũ trừng mắt, cuồng ngạo mở miệng. Câu này vừa nói ra làm cho Bì Đống sửng sốt một chút, giống như trong lòng đang cân nhắc xem chín là bao nhiêu để mà phản bác, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng cuồng ngạo của Anh Vũ thì đột nhiên có cảm giác rằng chín hẳn là một con số phi thường lớn, đáy lòng có chút tự ti.
Những tu sĩ khác ở bốn phía cũng đều lộ ra thần sắc cổ quái, nhưng cũng không dám mở miệng. Cái đoạn đối thoại kia lại khiến cho bọn hắn cảm thấy da đầu có chút run lên. Mấy ngày này, bọn hắn đã thấy được sự khủng bố của hai cái sinh vật này.
Cái Bì Đống kia căn bản là đánh không chết. Hai tháng trước, có thế lực ở gần đây tham lam tìm đến, nhưng Bì Đống này đã hóa thành một đám bọt khí cực lớn, đem những người kia bao phủ ở bên trong, mặc cho mấy chục tên tu sĩ kia có đánh như thế nào cũng không có chút sứt mẻ.
Nhìn thấy người ở bốn phía trợn mắt há mồm, cho đến khi những tu sĩ kia tuyệt vọng, lúc này Bì Đống mới buông tha, nhìn sang Anh Vũ đầy khiêu khích.
Nhưng ngay sau đó, một thời gian nữa lại có một thế lực phụ cận khác tiến đến. Lần này đám tu sĩ này mới chính thích thấy được, cái gì gọi là điên cuồng, cái gì gọi là thê thảm.
Cũng bởi vì ở trong những tu sĩ này có người mắng Anh Vũ một câu, vì thế mà cái con Anh Vũ thoạt nhìn tạp mao này, rõ ràng nhìn thấy lỗ liền xuyên qua... Tốc độ cực nhanh, thường thường cứ nháy mắt lại có tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền ra. Hơn phân nửa đám tu sĩ tiến đến đều toàn thân đầy lỗ máu, đã bị con Anh Vũ này xuyên thấu qua.
Âm thanh thê lương làm mọi người đến nay vẫn còn nhớ tới.
Về phần tên gia hỏa mắng chửi người kia, Anh Vũ lại đe dọa Bì Đống, khiến cho Bì Đống biến tên gia hỏa xui xẻo kia thành một con khỉ đột đầy lông.
Kế tiếp... mới là ác mộng mà đến giờ mọi người vẫn còn thấy khủng bố.
Anh Vũ gào lớn, như một tia chớp lao thẳng đến bờ mông của tên tu sĩ đã bị Hoàng Đại Tiên biến thành Viên Hầu lông mao rậm rạp kia...
Tiếng kêu thê lương thảm thiết của tên tu sĩ kia cùng với tiếng cười gian đầy tà ác cùng với kích động của Anh Vũ, khiến cho bốn phía lập tức trở nên hoàn toàn yên tĩnh...
Hai cuộc chiến liên tiếp này đã đưa cỗ thế lực ở nơi này trở thành mạnh nhất ở xung quanh đây, không ai dám trêu chọc.
Nhất là Anh Vũ rất kiêu ngạo, lại ưa thích mắng chửi người, còn có lòng dạ hẹp hòi, phi thường thù dai, thì ai cũng biết.
Về phần Hoàng Đại Tiên, mỗi lần gã nhìn thấy Hoàng Đại Tiên và Anh Vũ thì đều a dua nịnh hót. Những người khác cũng dần dần học theo, vì vậy nơi đây đã triệt để trở thành địa bàn của Anh Vũ và Hoàng Đại Tiên.
Từ đó về sau, hầu như là ngày nào đám tu sĩ kia cũng hô to: “Tin Bì Đống được vĩnh sinh, Bì Đống vừa ra, ai dám tranh phong!”
Nhân số gia tăng, phạm vi thế lực được mở rộng, cũng khiến cho lượng Tiên Thổ thu thập được cũng ngày càng nhiều.
Mạnh Hạo thu hồi linh thức, nhìn nhìn túi trữ vật, có chút đau đầu. Nhân số nơi đây quá nhiều, mà Mạnh Hạo cảm thấy tựa như vẫn còn tiếp tục tăng thêm. Cứ như thế này thì cho dù đan dược của hắn có nhiều hơn nữa thì cũng có lúc không đủ.
Trầm ngâm một lát, Mạnh Hạo đứng dậy. Hắn đã bế quan mấy tháng, đây là lần đầu đi ra khỏi động phủ. Hắn vừa đi ra thì Hoàng Đại Tiên đã lập tức bay tới, Anh Vũ tuy rất không tình nguyện nhưng cùng lượn vòng quanh đỉnh đầu của Mạnh Hạo, còn có những nhánh dây kia cũng đều giống như là đang hoan hô chui lên từ trong lòng đất. Và cả những tu sĩ tận mắt nhìn thấy sự cường hãn của Mạnh Hạo lúc trước cũng rối rít đến đây bái kiến.
Cũng khiến cho nơi đây có chút hỗn loạn. Tuyệt đại đa số tu sĩ là chưa từng gặp qua Mạnh Hạo nhưng cũng đã nghe nói đến, đều thi nhau nhìn về phía hắn.
Mạnh Hạo đưa mắt nhìn mọi người ở nơi đây, nhíu mày. Hắn trầm tư đi tới dòng suối ở bên cạnh động phủ. Sau khi nhìn dòng suối này, trong lòng hắn khẽ động, tay phải lạp tức nâng lên vỗ túi trữ vật, lấy ra ba viên đan dược.
Không đợi cho mọi người nhìn rõ, Mạnh Hạo đã hất lên, ném ba viên thuốc xuống dưới dòng suối. Sau đó tay phải của Mạnh Hạo bấm niệm pháp quyết rồi nhúng một ngón tay vào dòng suối. Nháy mắt nước suối như sôi trào, tràn ra nhiệt độ cao giống như đang bị một ngọn lửa vô hình thiêu đốt.
Chỉ một lúc sau, một cỗ linh khí nồng đậm lập tức tràn ra từ trong dòng suối, bao phủ khắp bốn phía, khiến cho sắc mặt của đám tu sĩ kia đều biến hóa, lộ ra vẻ khiếp sợ, đồng thời cũng có cả kích động.
Linh khí này quá đậm đặc, một ngụm nước suối kia sợ rằng có thể so sánh với đan dịch.
“Đan tuyền này, mỗi người một ngày chỉ được uống một ngụm!” Mạnh Hạo đưa mắt nhìn Hoàng Đại Tiên, rồi lại nhìn mấy tên tu sĩ Trúc Cơ đại viên mãn. Những người này bị ánh mắt của Mạnh Hạo lần lượt đảo qua thì đều run rẩy, đạo đài Trúc Cơ bất ổn, cảm nhận được một cách mãnh liệt sự khủng bố cùng với đáng sợ của Mạnh Hạo.
Sau khi tất cả rối rít cúi đầu đồng ý, Mạnh Hạo mới quay người, lấy đi Tiên Thổ sưu tập được trong mấy ngày qua, đi trở về trong động phủ, bắt đầu cảm ngộ Tiên Thổ.
Cho đến khi lại một tháng trôi qua, thời gian mà Mạnh Hạo quan sát được những kim sắc phù văn do tiên nhân phác họa ở trên những tiên thổ kia đã duy trì được nửa nén hương.
Nhưng theo phán đoán của Mạnh Hạo thì những bút họa này là không trọn vẹn, chỉ là một trong số mấy trăm phù văn nguyên vẹn, muốn cảm ngộ nhiều hơn nữa thì số lượng Tiên Thổ cũng cần phải nhiều thêm.
Cùng lúc đó, hắn cũng đã áp chế khả năng sinh ra đan khí của mình. bởi vì một khi đan khí xuất hiện, vậy thì Kết Đan cũng hoàn toàn cứng lại, cũng đem con đường hoàn mỹ Kết Đan chặt đứt.
đối với vật căn bản của đan khí, Mạnh Hạo cũng có ý nghĩ riêng, chỉ là điều này cần phải sau khi đạt tới hoàn mỹ Kết Đan thì mới có thể thực hiện. Hắn tin tưởng, sau khi đạt được hoàn mỹ Kết Đan thì chiến lực của chính mình sẽ lại một lần nữa đột nhiên tăng mạnh.
một ngày này, sau khi Mạnh Hạo đã cảm ngộ xong, nghỉ ngơi một lát, rồi lại một lần nữa thi triển Phong Chính Thuật. Mấy ngày này, hắn đều luân phiên tu hành hai thứ này, chỉ có điều mỗi lần triển khai Phong Chính Thuật thì hắn sẽ không đi tới gần cái phiến khu vực loạn thạch kia.
Càng thi triển thuật này nhiều, Mạnh Hạo càng có lý giải càng sâu, đối với việc nắm chắc từng khâu đã làm được đơn giản. Ý thức dung hợp với yêu khí, ngưng tụ thành một cái hóa thân.
Khi tay phải của Mạnh Hạo đập xuống mặt đất, cảm giác trọng điệp ở bốn phía lại một lần nữa xuất hiện. Linh thức của Mạnh Hạo lập tức dung hợp với khí tức ở xung quanh rồi mãnh liệt tản ra. Ngày hôm nay hắn đã có thể làm cho phạm vi bao trùm trong khoảng sáu trăm dặm. Loại trình độ linh thức này đã thuộc về mức độ của Kết Đan hậu kỳ.
Vượt qua ngàn dặm thì chỉ có lão quái Nguyên Anh.
Lúc linh khí của Mạnh Hạo dung hợp với yêu khí rồi tản ra, hắn có thể cảm nhận được hình như mình đã có một cỗ thân thể vô hình ở bên ngoài động phủ này. Thân thể này nằm ở trong phạm vi sáu trăm dặm, chỉ cần một ý nghĩ thì có thể xuất hiện ở bất kỳ địa phương nào.
Hắn thấy được số lượng tu sĩ ở bên ngoài động phủ ngày hôm nay đã tăng lên đến bảy tám chục người. Những người này đều đang tự tu hành, nhiệm vụ mỗi ngày là đi ra ngoài thu thập Tử Thanh Tiên Thổ, mặc kệ là dùng phương pháp gì, dùng số lượng để đổi lấy đan tuyền.
Mạnh Hạo nhìn thoáng qua rồi không hề để ý tới nữa, mà tiếp tục đắm chìm ở bên trong trạng thái này, đi lại ở trong thiên địa, cảm nhận cái loại khí tức yêu dị này cùng với cách vận dụng.
Bất tri bất giác, nửa canh giờ đã trôi qua, dựa theo kinh nghiệm của Mạnh Hạo, thì cái hóa thân được hình thành từ Phong Chính Thuật này có thể tồn tại được hơn nửa canh giờ một chút. Lúc này Mạnh Hạo đang muốn tán đi thuật này thì cỗ hóa thân này mạnh mẽ quay đầu, hai mắt co rút lại nhìn về phía xa xa, nhưng vẻ mặt lại không có kinh hoảng, mà là bình tĩnh.
Ánh mắt của Mạnh Hạo hướng tới, chính là khu vực loạn thạch. Giờ phút này ở nơi đó, bất thình lình có một cỗ sương mù màu đen tản ra, ngưng tụ thành một thân ảnh lão giả cực lớn.
Nếu so sánh với Mạnh Hạo thì thân ảnh lão giả kia như là người khổng lồ, đang ngóng nhìn Mạnh Hạo.
Nửa dưới lão giả này hoàn toàn là khói đen, một đầu tóc trắng phiêu diêu, hai mắt sáng như điện, thần sắc tang thương. Nhưng ở chỗ mi tâm lại có một đạo khe hở, ở bên trong đó có một con rắn nhỏ màu đen đang lắc lư chập chờn, thỉnh thoảng phát ra những âm thanh xì xì.
Vãn bối bái kiến tiền bối. Mạnh Hạo ôm quyền cúi đầu.
Lão phu đã quan sát ngươi mấy lần rồi. Trả lời ta, trên người của ngươi tại sao lại có Quý gia nhân quả tuyến! Lão giả này nhìn Mạnh Hạo thật lâu, lúc này mới không khách khí nói.
Việc này không có quan hệ với tiền bối. Mạnh Hạo nhíu mày, lạnh nhạt nói ra.
À? Hai mắt lão giả này lập tức trở nên sắc bén, khí tức nổ vang, thân hình ở trong chớp mắt như là thiên uy. Khói đen cuộn trào như muốn tràn lên ngập trời. Con rắn nhỏ ở trong cái khe chỗ mi tâm lão cùng bò ra, mãnh liệt hướng tới chỗ Mạnh Hạo, đồng thời phát ra tiếng rít gào hung tợn.
cũng ở trong chớp mắt này, ở trước người của lão giả kia, xuất hiện hơn một trăm hư ảnh mãng xà khổng lồ màu đen, giống như là bóng của những con rắn nhỏ kia. Sau khi xuất hiện, lập tức khuếch tán ra bát phương, khí thế thoạt nhìn kinh thiên động địa.
Cảnh tượng này đương nhiên là người ngoài không nhìn thấy được, nhưng vẻ mặt của Mạnh Hạo vẫn bình tĩnh như trước.
Lần trước ngươi tới, đã nhìn ra lão phu đang bị phong ấn trấn áp, cho nên không sợ hãi sao... Lão giả nhìn Mạnh Hạo, chậm rãi nói. giọng nói của lão quanh quẩn bát phương, như là sấm sét.
Đúng vậy. Mạnh Hạo hờ hững trả lời.
Lão giả nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo cả nửa ngày, chợt cười to.
Hay cho một câu đúng vậy. Trên người của ngươi có Quý gia nhân quả tuyến, đã định sẵn cuộc đời này khó tránh khỏi Quý tộc nhân quả. Chỉ cần là tu sĩ cảm ngộ được bổn nguyên của đệ cửu Sơn Hải thì đều là vật mà Quý gia săn bắt.
Ngươi tuổi cũng không lớn lắm, mà đã có thể cảm thụ được bổn nguyên của đệ cửu Sơn Hải, xem ra đích thị là có đạo truyền thừa. Tuy nhiên con đường này... Nhất định là phải tranh đoạt cùng với Quý gia, lão phu thấy ngươi có thể đi được rất xa. Tiếng cười của lão giả này quanh quẩn, liếc nhìn một cái thật sâu, rồi quay người, khói đen cũng tiêu tán.
Mạnh Hạo nghe được những lời nói của lão giả này thì có chút ngây ngẩn. Mắt nhìn thấy đối phương sắp biến mất, thì hắn đột nhiên nghĩ ra điều gì, vội vã mở miệng.
Bổn nguyên của đệ cửu Sơn Hải là cái gì? Vì sao Quý gia phải đuổi bắt?
Trong bao la mờ mịt có chín ngọn núi, mỗi núi có bốn ngôi sao, nhật nguyệt quay xung quanh. Mỗi một Sơn Hải có một bổn nguyên, người lấy được bổn nguyên của Sơn Hải chính là chủ nhân của Sơn Hải... Chủ của đệ cửu Sơn Hải họ Lý, kiếp trước đã vẫn lạc, núi này vô chủ, quần tiên tranh đoạt!
Lưỡng chiến tiên dưới trướng Lý chủ, người bên trái là mạnh nhất, thay đổi họ, che thiên trên đầu chữ lý, tự xưng là Quý. Từ đó về sau Quý tổ chiếm Thiên Cung, săn giết tang thương, đổi bầu trời của bốn ngôi sao, phong thành Vạn Tiên Đài...
Sơn Hải kiếp, tinh thần chiến, Tiên đạo vẫn, thương mang khóc. Chúng sinh ngẩng đầu, nhìn thấy không còn là tinh không, mà là bầu trời của họ Quý! Âm thanh của lão giả thê lương, cười như điên dại, dần dần tán đi.
Mạnh Hạo giật mình đứng ở giữa không trung, trong đầu nổ vang, quanh quẩn đều là những lời nói như điên và tiếng cười thê lương của đối phương.
/391
|