Mạnh Hạo khoanh chân ngồi trong động phủ, tay phải chạm vào mặt đất, hai mắt khép kín. Lúc này linh thức của hắn đã dung hợp cùng với yêu khí của vùng núi này, khiến cho phạm vi mở rộng của linh thức lớn hơn rất nhiều. Đồng thời dường như hắn còn có cảm giác chuẩn bị ngưng tụ ra hóa thân càng thêm mãnh liệt.
Mảnh thế giới bên phía đạo tử Mặc thổ La Trùng cùng với nữ tử Tây Mạc kia, trong mắt của Mạnh Hạo lúc này chợt vặn vẹo. Hư không bốn phía, còn có cả mặt đất cùng toàn bộ không gian đều trở nên mơ mơ hồ hồ như không thuộc về phiến thiên địa này vậy.
Trong mảnh thế giới này, cho dù là thân ảnh La Trùng cùng với bốn người sau lưng hắn cũng trở nên vặn vẹo mờ ảo. Nhưng chỉ duy nhất nữ tử tuyệt mỹ kia, ấn kí Hồ Điệp trên trán nàng chợt bay lượn rồi chốc lát sau, hình dáng của nàng như trở thành thân ảnh duy nhất rõ ràng.
Mạnh Hạo nhìn về phía nữ tử này, trong tích tắc đó, nàng ta cũng nhìn thấy được Mạnh Hạo.
Có điều, trong mắt nàng, Mạnh Hạo cũng không phải là hình dạng con người, mà là một ngọn núi mơ hồ!
Núi này không cao, nhưng lại tràn ra một uy áp nguy nga hùng vĩ, còn thêm cảm giác vô cùng hùng hậu sừng sững trong thiên địa, tràn ra từng trận uy áp khiến cho sắc mặt nữ tử này biến hóa không thôi.
Yêu. . . Ánh mặt nàng này chợt chớp động, đồng tử cũng co rút lại.
Tại hạ Đóa Lan, đến từ Tây Mạc. Thực sự không có ý định mạo phạm yêu chủ…” Nữ tử này bèn hạ thấp bản thân nói, bộ dạng vô cùng kiêng kị.
Mạnh Hạo không nói gì, chỉ nhìn cẩn thận cô gái này một lần nữa, đặc biệt là tại ấn kí đồ đằng giữa trán đối phương. Hình ảnh ngọn núi cũng dần dần tan biến cho tới khi không còn chút bóng dáng nào nữa.
Hắn rời đi, thân thể Đóa Lan chấn động, hai mắt sáng ngời, hơi thở trở nên dồn dập một hồi khiến cho khuôn ngực cũng phập phồng theo, La Trùng kinh ngạc bèn đưa mắt nhìn sang.
Đóa Lan Tiên Tử, vừa nãy vừa xảy ra chuyện gì vậy?” La Trùng nhìn sắc mặt đối phương chợt tái mét liền vội hỏi. Thực ra đừng nói La Trùng, mà bốn người phía sau gã cũng không phát giác một chút nào.
Không có gì. Đóa Lan mỉm cười, sắc mặt cũng khôi phục lại như bình thường. Chỉ là sâu trong mắt nàng lúc này đã phát sinh ra một tia kiêng kị vô cùng đối với vùng đất này.
Lúc này, tại động phủ bên trong ngọn đồi này, Mạnh Hạo mở hai mắt ra. Hai mắt hắn chợt lóe sáng, đồng thời hắn chậm rãi đưa hai ngón tay phải lên.
“Không ngờ dưới trạng thái này, vậy mà lần đầu tiên có thể nhìn ra được … cái gọi là lực lượng đồ đằng, lại có liên quan tới Yêu!” Hai mắt Mạnh Hạo chợt trầm tư. Trước đây hắn cũng có nghiên cứu qua một chút biến hóa của đồ đằng, nhưng lại không thể nào nắm bắt được trọng điểm. Nhưng ngay trong chớp mắt vừa rồi, khi nàng kia triển khai lực lượng đồ đằng phát giác được sự hiện diện của bản thân mình, thì Mạnh Hạo cũng cảm nhận được yêu khí từ đồ đằng trên người cô gái kia.
Có chút ý tứ. Mạnh Hạo lại nhắm nghiền hai mắt thêm lần nữa.
Không lâu sau thì tại thế lực phụ cận động phủ của Mạnh Hạo, La Trùng, Đóa Lan cùng với bốn vị tu sĩ Kết đan kia cũng gào thét phi hành tới tiếp cận.
Đoàn người vừa tới đây, cả đám tu sĩ đều ngẩng đầu lên nhìn. Khi bọn hắn nhìn thấy mặt nạ Kim sắc trên mặt La Trùng, đồng thời nhìn thấy hai tu sĩ đeo mặt nạ Xanh và hai tu sĩ Tây Mạc phía sau thì đều đồng loạt biến sắc, lộ ra vẻ kính sợ.
Tại Mặc thổ, có hai thế lực khổng lồ có địa vị như bậc Đế vương tồn tại, một là Mặc Thổ cung, còn cái thứ hai chính là Cửu Minh.
So sánh với chín tòa thành trì gia tộc Mặc thổ hình thành Cửu Minh, thì Mặc Thổ Cung đáng sợ hơn rất nhiều. Những tu sĩ trong đó chủ yếu đều đeo mặt nạ, từng màu sắc khác nhau đại biểu cho thân phận và tu vi cũng khác hẳn nhau.
Mặt nạ xanh đại biểu cho Kết đan, mặt nạ bạc đại biểu là Nguyên Anh, còn mặt nạ vàng kim, đại biểu cho Đạo tử.
Mặc Thổ Cung tại Mặc thổ vô cùng bá đạo. Có thể nói đây là thế lực đứng đầu nơi này, mà thực tế đã chứng minh điều đó vì sau lưng bọn họ có Tây Mạc cường đại chống lưng. Do vậy, đừng nói là Mặc thổ, mà cả các đại tông môn Nam Vực cũng đầy kiêng kị đối với Mặc Thổ Cung này.
Lúc này, nhìn thấy đạo tử Mặc Thổ Cung xuất hiện tại đây, thân phận của hắn trong mắt mọi người chính là Thiên chi kiêu tử, một lời có thể quyết định sinh tử của bọn hắn, là trời, mà bọn hắn cũng chỉ là con sâu cái kiến mà thôi.
Anh vũ hất mỏ lên khinh miệt nhìn đoàn người trên bầu trời, Bì Đống ở một bên cũng đầy nghiêm túc, thì thào nói nhỏ.
“Mấy tên này không có đạo đức, mấy tên này quá tà ác…”
Đứng giữa không trung, ánh mắt La Trùng khẽ đảo qua mặt đất rồi bỗng hừ lạnh một tiếng.
Một tiếng hừ lạnh này truyền ra, rơi vào trong tai mọi người như là biểu hiện của phẫn nộ của một bậc quân vương, khiến cho mọi người đang còn trầm mặc vội vàng nhao nhao cúi đầu quỳ lạy.
Nhìn về phía đám người trước mặt, ánh mắt của La Trùng như chợt nhớ ra điều gì đó bèn quay lại nhìn vị nữ tử tuyệt mỹ Đóa Lan bên cạnh.
“Đóa Lan tiên tử, nàng cần tìm cái gì? Vừa hay nơi này lại có một đám hạ nhân tán tu thô tục, để cho bọn chúng giúp nàng tìm kiếm, thế nào?” La Trùng cũng chợt mỉm cười nói. Trong ngôn từ của gã, căn bản cũng không xem những người phía dưới kia là tu sĩ, mà dường như đã thật sự chỉ là một đám sâu kiến mà thôi.
Đôi mi thanh tú của Đóa Lan có chút cau lại, nàng chần chừ đôi chút nhưng suy nghĩ một chút cũng rất cần có những người quen thuộc đường đi nước bước về địa phương cần tìm kiếm. Đang lúc nàng định gật đầu thì chợt hai mắt nàng mãnh mẽ co rút lại, bởi vì nàng thấy được vị trí trung tâm mà đám hạ nhân này cư trú, lại là một ngọn đồi.
Làn đầu tiên ánh mắt nàng nhìn về phía ngọn đồi này, thực sự cũng không nhìn thấy chỗ thần kỳ nào, nhưng lần thứ hai nhìn lại, lại có một cảm giác thâm bất khả trắc. Trong giây lát nàng chợt nghĩ tới vị Yêu mà lúc nãy vừa diện kiến…
Cũng chính lúc này, La Trùng nhìn theo ánh mắt của Đóa Lan, cũng lướt qua ngọn đồi núi bên kia, rơi xuống bên một đan đầm gần đó. Nhìn kỹ, hai mắt gã mạnh mẽ co rút lại, gương mặt cũng chợt biến hóa, cả người nhoáng một cái xuyên qua đám người đang quỳ dưới đất mà tiến thẳng tới một khu vực bên cạnh đầm nước.
Gã bèn cúi đầu đưa tay phải vốc lên một ít nước, sau khi cảm thụ được thì hai mắt gã sáng ngời mãnh liệt.
“Chỗ này vậy mà lại có thể xuất hiện đan dịch đầm tự nhiên, mà chất lượng rất cao, có thể coi là hàng cao cấp!’ La Trùng cười ha hả, không thèm để ý đến sắc mặt đầy phẫn nộ của đám tu sĩ bốn phía mà vung tay phải lên. Trong tay gã lập tức xuất hiện một bình ngọc với ý định đem toàn bộ đan tuyền nơi này thu vào bên trong.
“Nếu như lấy Đan thạch nơi này đem chuyển đến địa cung, cũng coi như là đem chuyển được đan đầm này tới đó a!” La trùng nghĩ vậy, càng thêm đắc ý. Gã cảm thấy vận khí của mình lúc này quả thật không tệ, vừa cùng mỹ nhân đi ra ngoài một vòng, vậy mà lại có thêm thu hoạch loại này.
Bình ngọc lơ lửng giữa không trung, hút một dòng nước trong đan đầm này vào thẳng trong bình. Hơn một trăm tu sĩ bốn phía trông thấy cảnh này thì đầy phẫn giận, cũng không biết ai đứng lên đầu tiên, nhưng sau đó cả hơn một trăm người này cũng nhanh chóng đứng dậy, ánh mắt cũng lộ ra đầy vẻ hung ác. Dù sao, bản thân tu sĩ Mặc thổ vốn hung tàn, không chấp nhận bị quản giáo, cho dù bọn họ kinh sợ Mặc Thổ Cung nhưng hôm nay nhìn thấy cảnh căn cứ tu hành bị cướp đoạt trắng trợn như vậy, cho dù có kính sợ hơn nữa thì bọn hắn cũng đã bị điên cuồng chiếm cứ hết thảy rồi.
Ngay khi đám người này vừa đồng loạt đứng lên, thì một tên tu sĩ mặt nạ xanh Kết đan trung kì đứng giữa không trung chợt hừ lạnh một tiếng. Chỉ một tiếng hừ lạnh, dường như đã hóa thành Thiên lôi cuồn cuộn trong nháy mắt quét ngang đại địa khiến cho toàn bộ hơn một trăm tu sĩ này tái mét mặt mày. Trong đó cũng có không ít người còn phun máu tươi ra ngoài.
“Thật to gan, bản Đạo tử nhìn trúng đan đầm này chính là vận mệnh của nó, cũng là vận mệnh của các ngươi. Nếu không phải còn cần các ngươi đi giúp Đóa Lan tiên tử thì chỉ cần hành động vừa rồi, dựa theo tính tình của bản Đạo tử thì đã giết toàn bộ đám các ngươi rồi!” La Trùng cười lạnh, ngạo nghễ nói.
“Lá gan rất lớn sao, nhưng ta lại cảm thấy được cũng không lớn như tính tình của ngươi.” Ngay trong nháy mắt khi giọng nói của La Trùng vừa truyền ra, thì một thanh âm xuất phát từ trong ngọn đồi thấp bên cạnh hắn cũng bình thản truyền ra.
Thanh âm này đột ngột xuất hiện, khiến cho La Trùng vội vàng xoay người lại, ánh mắt cũng đầy ngưng trọng. Mà hai tên tu sĩ Kết đan mặt nạ xanh trên không trung nháy mắt cũng đã xuất hiện ở hai bên La Trùng, trong mắt hai người cũng lóe sáng. Lúc nãy bọn hắn đã từng dùng linh thức quét qua ngọn đồi này nhưng lại không phát hiện chút bóng dáng nào cả, cho nên thanh âm này vừa xuất hiện cũng khiến cho bọn họ đều kinh hãi trong lòng.
Thanh âm Mạnh Hạo truyền ra, thì trong động phủ, hắn cũng nâng tay phải ra đặt một ngón tay lên mặt đất. Lập tức cả đại địa này vô thanh vô tức mà chấn động một cái, sau đó xuất hiện một lượng yêu khí ngập trời tràn ra. Lượng yêu khí nồng đậm này men theo mặt đất rồi chui ra khỏi ngọn đồi, ngưng tụ trực tiếp trên đỉnh đồi.
Khí tức này có thể ngoại nhân không nhìn thấy được, bọn người La Trùng cũng không phát hiện ra, nhưng bọn hắn có thể mơ hồ cảm nhận một uy áp cùng với sự nguy hiểm. Chỉ có sắc mặt hai tên tu sĩ đến từ Tây Mạc lúc này là đại biến, còn người rõ ràng nhất là Đóa Lan, trong mắt của nàng nhìn thấy được bên trên đỉnh ngọn đồi, là một lượng khí tức nồng đậm ngưng tụ thành một thân ảnh mơ hồ.
Thân ảnh ấy toàn thân màu đen, cũng không thể nhìn thấy rõ mặt nhưng khi hắn đứng trên ngọn đồi kia, cảm giác như hắn đã dung hợp thành một thể thống nhất với ngọn đồi. Dường như ngọn đồi kia chính là hắn, mà hắn cũng chính là ngọn đồi kia vậy.
Loại cảm giác này cùng với yêu khí mà lúc nãy nàng cảm nhận được, lại giống nhau như đúc!
Lúc này Đóa Lan chợt quay lại nhìn xung quanh lần nữa, nàng phát hiện ra hơn một trăm tu sĩ bốn phía lúc này đều lộ ra thần sắc cung kính, mặc dù bọn họ không hướng về phía ngọn đồi kia quỳ lạy. Nhưng một màn này không khỏi làm Đóa Lan liên tưởng tới hình ảnh của một bộ lạc ở Tây Mạc.
Những tộc nhân trong bộ lạc kia cũng chỉ ngày đêm thờ cúng cường giả đồ đằng của riêng bộ lạc họ, do đó đạt được lực lượng đồ đằng…Mà nơi này, hiển nhiên lại xuất hiện hình thức ban đầu.
Đúng lúc này, bỗng nhiên thân ảnh màu đen bên trên ngọn đồi mạnh mẽ nhoáng lên một cái mang theo yêu khí nồng nặc bốn phía mà đến, trong nháy mắt lao thẳng tới đám ba người La trùng. Tuy ba người này không nhìn thấy thân ảnh kia, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nguy cơ đang tồn tại bèn nhanh chóng lùi về phía sau.
Bọn hắn lùi lại nhưng tốc độ dĩ nhiên không nhanh được như thân ảnh màu đen kia, trong nháy mặt chợt va chạm vào nhau. Chớp mắt đó, sắc mặt Đóa lan chợt biến, nàng không thể để cho Đạo tử Mặc Thổ Cung tử vong trước mặt mình được, nếu không thì uy tín của bản thân sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Đến đây nàng bèn nâng tay phải lên, hướng một ngón tay xuống phía dưới, lập tức Hồ Điệp trên trán nàng bay ra, lao thẳng tới ba người La Trùng.
Cùng lúc đó, hai tên tu sĩ Tây Mạc cũng gầm nhẹ lên một tiếng, một ấn kí đồ đằng biến thành một con con Gấu lớn, còn một ấn kí đồ đằng kia cũng hóa thành một con Voi nhanh chóng trùng kích đến.
Nháy mắt đó, hư ảnh do Mạnh Hạo dùng Phong Chính thuật hóa thành chẳng khác nào chống lại một kích liên thủ của sáu người.
Tiếng nổ ầm ầm vang vọng, thân ảnh yêu khí của Mạnh Hạo chấn động rồi tiêu tán, La Trùng phun máu tưới, sắc mặt hai tên tu sĩ mặt nạ xanh bên cạnh hắn cũng tái nhợt lại, rồi bọn họ nhanh chóng kéo La Trùng lùi lại. Hai tên tu sĩ Tây Mạc kia cũng gầm nhẹ rồi lui lại vài bước, về phần Đóa Lan, sắc mặt nàng có chút phớt đỏ thoáng qua, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại.
“Yêu Chủ các hạ, hôm nay chúng ta. . . Nàng hít sâu, trong lòng có chút an tâm, đang định mở miệng giảng hòa thì chợt một tiếng hừ lạnh trong ngọn đồi kia truyền ra.
“Cái hóa thân này, đích thật có hơi yếu.” Mạnh Hạo trong động phủ chợt nhẹ giọng, sau đó hắc khí cũng chợt lan ra rồi bao phủ toàn thân hắn. Cả người hắn hóa thành một đạo khói đen chớp nhoáng lao ra khỏi động phủ.
Trong nháy mắt đó hắn chợt xuất hiện trước người tu sĩ Tây Mặc có đồ đằng con gấu lớn, nâng tay phải đang đeo Thiền dực Thủ sáo, đánh xuống một quyền.
Mảnh thế giới bên phía đạo tử Mặc thổ La Trùng cùng với nữ tử Tây Mạc kia, trong mắt của Mạnh Hạo lúc này chợt vặn vẹo. Hư không bốn phía, còn có cả mặt đất cùng toàn bộ không gian đều trở nên mơ mơ hồ hồ như không thuộc về phiến thiên địa này vậy.
Trong mảnh thế giới này, cho dù là thân ảnh La Trùng cùng với bốn người sau lưng hắn cũng trở nên vặn vẹo mờ ảo. Nhưng chỉ duy nhất nữ tử tuyệt mỹ kia, ấn kí Hồ Điệp trên trán nàng chợt bay lượn rồi chốc lát sau, hình dáng của nàng như trở thành thân ảnh duy nhất rõ ràng.
Mạnh Hạo nhìn về phía nữ tử này, trong tích tắc đó, nàng ta cũng nhìn thấy được Mạnh Hạo.
Có điều, trong mắt nàng, Mạnh Hạo cũng không phải là hình dạng con người, mà là một ngọn núi mơ hồ!
Núi này không cao, nhưng lại tràn ra một uy áp nguy nga hùng vĩ, còn thêm cảm giác vô cùng hùng hậu sừng sững trong thiên địa, tràn ra từng trận uy áp khiến cho sắc mặt nữ tử này biến hóa không thôi.
Yêu. . . Ánh mặt nàng này chợt chớp động, đồng tử cũng co rút lại.
Tại hạ Đóa Lan, đến từ Tây Mạc. Thực sự không có ý định mạo phạm yêu chủ…” Nữ tử này bèn hạ thấp bản thân nói, bộ dạng vô cùng kiêng kị.
Mạnh Hạo không nói gì, chỉ nhìn cẩn thận cô gái này một lần nữa, đặc biệt là tại ấn kí đồ đằng giữa trán đối phương. Hình ảnh ngọn núi cũng dần dần tan biến cho tới khi không còn chút bóng dáng nào nữa.
Hắn rời đi, thân thể Đóa Lan chấn động, hai mắt sáng ngời, hơi thở trở nên dồn dập một hồi khiến cho khuôn ngực cũng phập phồng theo, La Trùng kinh ngạc bèn đưa mắt nhìn sang.
Đóa Lan Tiên Tử, vừa nãy vừa xảy ra chuyện gì vậy?” La Trùng nhìn sắc mặt đối phương chợt tái mét liền vội hỏi. Thực ra đừng nói La Trùng, mà bốn người phía sau gã cũng không phát giác một chút nào.
Không có gì. Đóa Lan mỉm cười, sắc mặt cũng khôi phục lại như bình thường. Chỉ là sâu trong mắt nàng lúc này đã phát sinh ra một tia kiêng kị vô cùng đối với vùng đất này.
Lúc này, tại động phủ bên trong ngọn đồi này, Mạnh Hạo mở hai mắt ra. Hai mắt hắn chợt lóe sáng, đồng thời hắn chậm rãi đưa hai ngón tay phải lên.
“Không ngờ dưới trạng thái này, vậy mà lần đầu tiên có thể nhìn ra được … cái gọi là lực lượng đồ đằng, lại có liên quan tới Yêu!” Hai mắt Mạnh Hạo chợt trầm tư. Trước đây hắn cũng có nghiên cứu qua một chút biến hóa của đồ đằng, nhưng lại không thể nào nắm bắt được trọng điểm. Nhưng ngay trong chớp mắt vừa rồi, khi nàng kia triển khai lực lượng đồ đằng phát giác được sự hiện diện của bản thân mình, thì Mạnh Hạo cũng cảm nhận được yêu khí từ đồ đằng trên người cô gái kia.
Có chút ý tứ. Mạnh Hạo lại nhắm nghiền hai mắt thêm lần nữa.
Không lâu sau thì tại thế lực phụ cận động phủ của Mạnh Hạo, La Trùng, Đóa Lan cùng với bốn vị tu sĩ Kết đan kia cũng gào thét phi hành tới tiếp cận.
Đoàn người vừa tới đây, cả đám tu sĩ đều ngẩng đầu lên nhìn. Khi bọn hắn nhìn thấy mặt nạ Kim sắc trên mặt La Trùng, đồng thời nhìn thấy hai tu sĩ đeo mặt nạ Xanh và hai tu sĩ Tây Mạc phía sau thì đều đồng loạt biến sắc, lộ ra vẻ kính sợ.
Tại Mặc thổ, có hai thế lực khổng lồ có địa vị như bậc Đế vương tồn tại, một là Mặc Thổ cung, còn cái thứ hai chính là Cửu Minh.
So sánh với chín tòa thành trì gia tộc Mặc thổ hình thành Cửu Minh, thì Mặc Thổ Cung đáng sợ hơn rất nhiều. Những tu sĩ trong đó chủ yếu đều đeo mặt nạ, từng màu sắc khác nhau đại biểu cho thân phận và tu vi cũng khác hẳn nhau.
Mặt nạ xanh đại biểu cho Kết đan, mặt nạ bạc đại biểu là Nguyên Anh, còn mặt nạ vàng kim, đại biểu cho Đạo tử.
Mặc Thổ Cung tại Mặc thổ vô cùng bá đạo. Có thể nói đây là thế lực đứng đầu nơi này, mà thực tế đã chứng minh điều đó vì sau lưng bọn họ có Tây Mạc cường đại chống lưng. Do vậy, đừng nói là Mặc thổ, mà cả các đại tông môn Nam Vực cũng đầy kiêng kị đối với Mặc Thổ Cung này.
Lúc này, nhìn thấy đạo tử Mặc Thổ Cung xuất hiện tại đây, thân phận của hắn trong mắt mọi người chính là Thiên chi kiêu tử, một lời có thể quyết định sinh tử của bọn hắn, là trời, mà bọn hắn cũng chỉ là con sâu cái kiến mà thôi.
Anh vũ hất mỏ lên khinh miệt nhìn đoàn người trên bầu trời, Bì Đống ở một bên cũng đầy nghiêm túc, thì thào nói nhỏ.
“Mấy tên này không có đạo đức, mấy tên này quá tà ác…”
Đứng giữa không trung, ánh mắt La Trùng khẽ đảo qua mặt đất rồi bỗng hừ lạnh một tiếng.
Một tiếng hừ lạnh này truyền ra, rơi vào trong tai mọi người như là biểu hiện của phẫn nộ của một bậc quân vương, khiến cho mọi người đang còn trầm mặc vội vàng nhao nhao cúi đầu quỳ lạy.
Nhìn về phía đám người trước mặt, ánh mắt của La Trùng như chợt nhớ ra điều gì đó bèn quay lại nhìn vị nữ tử tuyệt mỹ Đóa Lan bên cạnh.
“Đóa Lan tiên tử, nàng cần tìm cái gì? Vừa hay nơi này lại có một đám hạ nhân tán tu thô tục, để cho bọn chúng giúp nàng tìm kiếm, thế nào?” La Trùng cũng chợt mỉm cười nói. Trong ngôn từ của gã, căn bản cũng không xem những người phía dưới kia là tu sĩ, mà dường như đã thật sự chỉ là một đám sâu kiến mà thôi.
Đôi mi thanh tú của Đóa Lan có chút cau lại, nàng chần chừ đôi chút nhưng suy nghĩ một chút cũng rất cần có những người quen thuộc đường đi nước bước về địa phương cần tìm kiếm. Đang lúc nàng định gật đầu thì chợt hai mắt nàng mãnh mẽ co rút lại, bởi vì nàng thấy được vị trí trung tâm mà đám hạ nhân này cư trú, lại là một ngọn đồi.
Làn đầu tiên ánh mắt nàng nhìn về phía ngọn đồi này, thực sự cũng không nhìn thấy chỗ thần kỳ nào, nhưng lần thứ hai nhìn lại, lại có một cảm giác thâm bất khả trắc. Trong giây lát nàng chợt nghĩ tới vị Yêu mà lúc nãy vừa diện kiến…
Cũng chính lúc này, La Trùng nhìn theo ánh mắt của Đóa Lan, cũng lướt qua ngọn đồi núi bên kia, rơi xuống bên một đan đầm gần đó. Nhìn kỹ, hai mắt gã mạnh mẽ co rút lại, gương mặt cũng chợt biến hóa, cả người nhoáng một cái xuyên qua đám người đang quỳ dưới đất mà tiến thẳng tới một khu vực bên cạnh đầm nước.
Gã bèn cúi đầu đưa tay phải vốc lên một ít nước, sau khi cảm thụ được thì hai mắt gã sáng ngời mãnh liệt.
“Chỗ này vậy mà lại có thể xuất hiện đan dịch đầm tự nhiên, mà chất lượng rất cao, có thể coi là hàng cao cấp!’ La Trùng cười ha hả, không thèm để ý đến sắc mặt đầy phẫn nộ của đám tu sĩ bốn phía mà vung tay phải lên. Trong tay gã lập tức xuất hiện một bình ngọc với ý định đem toàn bộ đan tuyền nơi này thu vào bên trong.
“Nếu như lấy Đan thạch nơi này đem chuyển đến địa cung, cũng coi như là đem chuyển được đan đầm này tới đó a!” La trùng nghĩ vậy, càng thêm đắc ý. Gã cảm thấy vận khí của mình lúc này quả thật không tệ, vừa cùng mỹ nhân đi ra ngoài một vòng, vậy mà lại có thêm thu hoạch loại này.
Bình ngọc lơ lửng giữa không trung, hút một dòng nước trong đan đầm này vào thẳng trong bình. Hơn một trăm tu sĩ bốn phía trông thấy cảnh này thì đầy phẫn giận, cũng không biết ai đứng lên đầu tiên, nhưng sau đó cả hơn một trăm người này cũng nhanh chóng đứng dậy, ánh mắt cũng lộ ra đầy vẻ hung ác. Dù sao, bản thân tu sĩ Mặc thổ vốn hung tàn, không chấp nhận bị quản giáo, cho dù bọn họ kinh sợ Mặc Thổ Cung nhưng hôm nay nhìn thấy cảnh căn cứ tu hành bị cướp đoạt trắng trợn như vậy, cho dù có kính sợ hơn nữa thì bọn hắn cũng đã bị điên cuồng chiếm cứ hết thảy rồi.
Ngay khi đám người này vừa đồng loạt đứng lên, thì một tên tu sĩ mặt nạ xanh Kết đan trung kì đứng giữa không trung chợt hừ lạnh một tiếng. Chỉ một tiếng hừ lạnh, dường như đã hóa thành Thiên lôi cuồn cuộn trong nháy mắt quét ngang đại địa khiến cho toàn bộ hơn một trăm tu sĩ này tái mét mặt mày. Trong đó cũng có không ít người còn phun máu tươi ra ngoài.
“Thật to gan, bản Đạo tử nhìn trúng đan đầm này chính là vận mệnh của nó, cũng là vận mệnh của các ngươi. Nếu không phải còn cần các ngươi đi giúp Đóa Lan tiên tử thì chỉ cần hành động vừa rồi, dựa theo tính tình của bản Đạo tử thì đã giết toàn bộ đám các ngươi rồi!” La Trùng cười lạnh, ngạo nghễ nói.
“Lá gan rất lớn sao, nhưng ta lại cảm thấy được cũng không lớn như tính tình của ngươi.” Ngay trong nháy mắt khi giọng nói của La Trùng vừa truyền ra, thì một thanh âm xuất phát từ trong ngọn đồi thấp bên cạnh hắn cũng bình thản truyền ra.
Thanh âm này đột ngột xuất hiện, khiến cho La Trùng vội vàng xoay người lại, ánh mắt cũng đầy ngưng trọng. Mà hai tên tu sĩ Kết đan mặt nạ xanh trên không trung nháy mắt cũng đã xuất hiện ở hai bên La Trùng, trong mắt hai người cũng lóe sáng. Lúc nãy bọn hắn đã từng dùng linh thức quét qua ngọn đồi này nhưng lại không phát hiện chút bóng dáng nào cả, cho nên thanh âm này vừa xuất hiện cũng khiến cho bọn họ đều kinh hãi trong lòng.
Thanh âm Mạnh Hạo truyền ra, thì trong động phủ, hắn cũng nâng tay phải ra đặt một ngón tay lên mặt đất. Lập tức cả đại địa này vô thanh vô tức mà chấn động một cái, sau đó xuất hiện một lượng yêu khí ngập trời tràn ra. Lượng yêu khí nồng đậm này men theo mặt đất rồi chui ra khỏi ngọn đồi, ngưng tụ trực tiếp trên đỉnh đồi.
Khí tức này có thể ngoại nhân không nhìn thấy được, bọn người La Trùng cũng không phát hiện ra, nhưng bọn hắn có thể mơ hồ cảm nhận một uy áp cùng với sự nguy hiểm. Chỉ có sắc mặt hai tên tu sĩ đến từ Tây Mạc lúc này là đại biến, còn người rõ ràng nhất là Đóa Lan, trong mắt của nàng nhìn thấy được bên trên đỉnh ngọn đồi, là một lượng khí tức nồng đậm ngưng tụ thành một thân ảnh mơ hồ.
Thân ảnh ấy toàn thân màu đen, cũng không thể nhìn thấy rõ mặt nhưng khi hắn đứng trên ngọn đồi kia, cảm giác như hắn đã dung hợp thành một thể thống nhất với ngọn đồi. Dường như ngọn đồi kia chính là hắn, mà hắn cũng chính là ngọn đồi kia vậy.
Loại cảm giác này cùng với yêu khí mà lúc nãy nàng cảm nhận được, lại giống nhau như đúc!
Lúc này Đóa Lan chợt quay lại nhìn xung quanh lần nữa, nàng phát hiện ra hơn một trăm tu sĩ bốn phía lúc này đều lộ ra thần sắc cung kính, mặc dù bọn họ không hướng về phía ngọn đồi kia quỳ lạy. Nhưng một màn này không khỏi làm Đóa Lan liên tưởng tới hình ảnh của một bộ lạc ở Tây Mạc.
Những tộc nhân trong bộ lạc kia cũng chỉ ngày đêm thờ cúng cường giả đồ đằng của riêng bộ lạc họ, do đó đạt được lực lượng đồ đằng…Mà nơi này, hiển nhiên lại xuất hiện hình thức ban đầu.
Đúng lúc này, bỗng nhiên thân ảnh màu đen bên trên ngọn đồi mạnh mẽ nhoáng lên một cái mang theo yêu khí nồng nặc bốn phía mà đến, trong nháy mắt lao thẳng tới đám ba người La trùng. Tuy ba người này không nhìn thấy thân ảnh kia, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nguy cơ đang tồn tại bèn nhanh chóng lùi về phía sau.
Bọn hắn lùi lại nhưng tốc độ dĩ nhiên không nhanh được như thân ảnh màu đen kia, trong nháy mặt chợt va chạm vào nhau. Chớp mắt đó, sắc mặt Đóa lan chợt biến, nàng không thể để cho Đạo tử Mặc Thổ Cung tử vong trước mặt mình được, nếu không thì uy tín của bản thân sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Đến đây nàng bèn nâng tay phải lên, hướng một ngón tay xuống phía dưới, lập tức Hồ Điệp trên trán nàng bay ra, lao thẳng tới ba người La Trùng.
Cùng lúc đó, hai tên tu sĩ Tây Mạc cũng gầm nhẹ lên một tiếng, một ấn kí đồ đằng biến thành một con con Gấu lớn, còn một ấn kí đồ đằng kia cũng hóa thành một con Voi nhanh chóng trùng kích đến.
Nháy mắt đó, hư ảnh do Mạnh Hạo dùng Phong Chính thuật hóa thành chẳng khác nào chống lại một kích liên thủ của sáu người.
Tiếng nổ ầm ầm vang vọng, thân ảnh yêu khí của Mạnh Hạo chấn động rồi tiêu tán, La Trùng phun máu tưới, sắc mặt hai tên tu sĩ mặt nạ xanh bên cạnh hắn cũng tái nhợt lại, rồi bọn họ nhanh chóng kéo La Trùng lùi lại. Hai tên tu sĩ Tây Mạc kia cũng gầm nhẹ rồi lui lại vài bước, về phần Đóa Lan, sắc mặt nàng có chút phớt đỏ thoáng qua, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại.
“Yêu Chủ các hạ, hôm nay chúng ta. . . Nàng hít sâu, trong lòng có chút an tâm, đang định mở miệng giảng hòa thì chợt một tiếng hừ lạnh trong ngọn đồi kia truyền ra.
“Cái hóa thân này, đích thật có hơi yếu.” Mạnh Hạo trong động phủ chợt nhẹ giọng, sau đó hắc khí cũng chợt lan ra rồi bao phủ toàn thân hắn. Cả người hắn hóa thành một đạo khói đen chớp nhoáng lao ra khỏi động phủ.
Trong nháy mắt đó hắn chợt xuất hiện trước người tu sĩ Tây Mặc có đồ đằng con gấu lớn, nâng tay phải đang đeo Thiền dực Thủ sáo, đánh xuống một quyền.
/391
|