Tiếng cười trào phúng vang lên, toàn bộ đám người Hán Thủy tông cùng không ít tu sĩ đuổi giết tới đây mang theo ánh mắt đầy vẻ dữ tợn hướng thẳng về phía mặt đất, lao về phía hơn một trăm người đang chạy trốn bên dưới.
“Một đám tiểu nhân vật không đáng chú ý, không cần quan tâm tới bọn chúng. Đến đến, tập trung hô to theo Ngũ gia ta…” Anh Vũ đang bay tới bay lui trên không trung, chuông lục lạc trên chân vang vang, thanh âm liên tục truyền ra.
Ngay khi tiếng hô của một trăm người này vang lên, thì đám sĩ Đông Lạc Thành trên không trung cũng vừa mới bay tới. Lúc này đám tu sĩ Đông Lạc Thành đuổi giết Mạnh Hạo vừa đặt chân xuống mặt đất, cách rất gần khu vực mà một trăm người đang chay bộ này, thì bỗng nhiên sắc mặt của cả đám chợt đại biến. Bọn hắn chợt cảm nhận được một cơn gió thổi tới.
Cơn gió này ập vào mặt, thổi tung quần áo, tóc tai của bọn họ, hơn nữa còn ập thẳng vào thân thể còn đang di động của bọn họ, buộc những thân ảnh của đám tu sĩ đang vọt tới không thể không dừng lại. Lúc này, đám người này chẳng những quần áo loạn xạ, tóc tai rối mù, mà sắc mặt cũng đầy kịch biến.
Đây là cơn gió lốc nhu hòa từ trên thân thể của một trăm người đang chạy bộ kia tản ra, nhưng ra đến bên ngoài lại đem hết thảy tu sĩ Đông lạc Thành muốn tiến tới đây ngăn cản lại. Hơn nữa, khi cơn gió này vừa cản bọn họ lại thì như xảy ra biến hóa, không còn nhu hòa nữa mà đã thành cuồng phong gào rú mang theo âm thanh gào thét kinh thiên động địa.
Âm thanh này còn xen lẫn với tiếng hô vang của hơn một trăm người kia, trở nên ầm ầm vang trời, cuồng phong như muốn xé rách cả thương khung, khiến cho cả đám tu sĩ Đông Lạc thành hoảng sợ mà cấp tốc rút lui. Nhưng vẫn còn một số ít người không chạy kịp mà rớt lại phía sau, lập tức bị cuồng phong bạo ngược quét qua, toàn thân nổ vang rồi phun ra máu tươi, thậm chí nội tạng bên trong cũng nát vụn mà hòa trộn cùng máu tươi phun thẳng ra ngoài.
Còn hơn mười người có tu vi yếu ớt thì chợt phát ra tiếng kêu thảm thiết trong cuồng phong, âm thanh thê lương này như hòa quyện trong làn gió mà truyền tới tai của tất cả mọi người. Những người này đầy hoảng sợ khi chứng kiến cảnh hơn mười đồng bạn này, trong tích tắc khi phát ra âm thanh thê lương thảm thiết kia thì quần áo trên người cũng bị xé rách, tóc tai nháy mắt hóa thành tro, làn da nứt toác ra từng mảng lớn như bị lăng trì, còn huyết nhục cũng bị phân ly ra khỏi thân thể trong cơn gió, chỉ chớp mắt này….
Hơn mười người, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy toàn bộ cơ thể đã mất đi hoàn toàn huyết nhục, chỉ còn lại trơ lại đầu lâu khung xương mà thôi. Trong tiếng gió, đám xương này chợt phanh phanh vài tiếng rồi vỡ nát thành những mảnh nhỏ, hòa vào trong cơn gió, biến mất không còn tăm hơi.
Cảnh tượng vừa nhìn thấy khiến cho toàn bộ đám tu sĩ đuổi giết tới đây không khỏi tê dại cả da đầu. Trên mặt cũng lộ ra vẻ hoảng sợ và không cách nào tin nổi, hơi thở cũng trở nên dồn dập, cả bọn đều nhanh chóng lùi về phía sau. Trong khoảng thời gian ngắn, không ai dám tiến lên nửa bước, không gian lặng ngắt như tờ, ngoại trừ…cuồng phong đang nức nở nghẹn ngào vần vũ bốn phía, ngoại trừ…hơn một trăm bóng dáng tu sĩ bản địa đang ẩn hiện bên trong cơn gió kia mà chạy băng băng, phát ra loáng thoáng âm thanh.
“Tin Ngũ gia…được Vĩnh sinh…”
Tại thời điểm gần như yên tĩnh như vậy, lão già tóc đỏ hừ lạnh một tiếng, một tu sĩ Kết đan trung kì sau lưng hắn chợt bước ra. Rồi lão già mặt rỗ đang đứng cạnh vị tu sĩ Kết đan trung kì này cũng cắn răng cùng bước ra theo.
Một vị nam tử trung niên tu vi Kết đan trung kì thuộc tông môn còn lại trong Tam đại tông cũng bước ra, người này có thân thể cao lớn, thường theo sau lưng lão tổ gã tới đây. Ba người nhanh chóng hóa thành cầu vồng hướng về phía mặt đất mà lao đi.
Ba người như muốn xuyên qua đám gió bụi mù mịt trên mặt đất, diệt sát một trăm người bên trong.
Nhưng khi cả người bọn họ vừa mới tới gần, thì sắc mặt cũng chợt biến, đồng thời gầm nhẹ một tiếng, trên đỉnh đầu của bọn họ đều hiện ra một lượng lớn đan khí rồi huyễn hóa ra pháp bảo riêng của từng người. Sau đó ba người mới mạnh mẽ lao vào trong đám phong vụ.
Khi bọn hắn lao vào tới phân nửa quãng đường, khoảng cách tới hơn một trăm người đang chạy băng băng kia cũng không tới mười trượng. Thì đột nhiên bên trong phiến phong vụ này hình thành nên một thân ảnh không lồ bằng gió, nháy mắt xuất hiện!
Thân ảnh ấy cao gần mười trượng, gương mặt không nhìn thấy rõ được, chỉ có thể nhìn thấy thân hình to lớn, quần áo hư ảo bay phấp phới. Mà động tác thân ảnh lúc này cũng đang chạy băng băng. Sau khi xuất hiện, trong miệng thân ảnh này chợt gào rú ra những âm thanh không rõ ràng, rồi như không nhìn thấy ba người mà chạy nhanh về phía bọn họ.
Sát cơ trong mắt ba người lóe lên, mỗi người đều đưa hai tay bấm niệm pháp quyết, đám đan khí trên đỉnh đầu bọn họ cũng bạo phát, hóa thành một mảnh hoàng thổ, thành vô số phi kiếm bay lượn, một người thì có đan khí huyễn hóa thành một bộ Sơn hà đồ. Tất cả đều bao phủ bốn phía rồi lao thẳng tới cái thân ảnh đang chạy băng băng về phía mình.
“Vỡ cho ta!” Một trong ba người quát lạnh một tiếng.
Chỉ là ngày sau đó, vô thanh vô tức, pháp bảo đan khí của bọn họ chợt xuyên thẳng qua thân ảnh khổng lồ đang chạy kia, như thể thân ảnh ấy là hư ảo trong suốt nên trực tiếp đâm xuyên qua.
Cảnh tượng này khiến cho ba người chợt sững sờ. Nhưng ngay sau đó, thân ảnh khổng lồ kia trong chớp mắt đã lao tới gần bọn hắn.
Vốn phải là va chạm vô hình, nhưng thân thể ba người này chợt nổ vang, sắc mặt nhanh chóng trở nên tái nhợt mà phun ra máu tươi. Sắc mặt của cả đám đầy hoảng sợ, đang định lùi ra phía sau thì chợt nhìn thấy thân ảnh thứ hai, thứ ba, thứ tư…đến mười thân ảnh khổng lồ đều nhanh chóng biến ảo ra trong phong vụ, rồi nhanh chóng chạy băng băng tới như sắp đâm vào thân thể ba người. Sắc mặt của cả ba đều đại biến, không chút do dự mà lui nhanh về phía sau.
Chỉ là tốc độ của tu sĩ Kết đan Hán Thủy tông có chút chậm hơn một ít nên chỉ mới lùi được vài bước thì đã bị một thân ảnh trực tiếp tông vào. Ánh mắt gã lộ ra vẻ tàn nhẫn bèn cắn chót lưỡi phun ra một ngụm tiên huyết, hai tay điểm liên tục lên ngụm tiên huyết này, kết xuất ra một ấn kí huyết sắc sau đó đẩy ra bên ngoài.
Ấn kí này như bị thiêu đốt rồi hóa thành một cái đầu lâu huyết sắc to lớn gào thét phóng tới thân ảnh kia. Nhưng khi bọn chúng tiếp xúc với nhau, đầu lâu huyết sắc vẫn cứ bị xuyên thấu đi qua, đến khi thân ảnh thứ tám xuyên qua thì đầu lâu này cũng tiêu tán đi.
Tên tu sĩ Kết đan Hán Thủy tông lộ ra ánh mắt đầy tuyệt vọng, khi một thân ảnh ầm ầm tông thẳng vào, gã phun ra máu tươi đồng thời kêu lên một tiếng đầy thê lương thảm thiết.
Lão tổ cứu ta... Giọng nói của gã mang theo lo lắng, khẩn trương, còn mang theo hoảng sợ cực độ khiến lão già mặt rỗ chợt biến sắc. Lúc nãy lão đã xông ra, lúc này cũng đến gần đang muốn xông đến cứu gã thì hai mắt lão cũng nhanh chóng co rút lại, tâm thần đầy chấn động không dám đi tới ứng cứu mà nhanh chóng lùi về.
Bởi vì lúc này lão đã nhìn thấy được mấy chục thân ảnh cách đó không xa, với tốc độ cực nhanh, gào thét lao tới. Những thân ảnh này chớp mắt đã tới gần, rồi mặt đất chấn động như có người khổng lồ đang thi nhau dẫm đạp lên, sau khi tiếng gào rú đi qua thì tiếng kêu thảm thiết cũng biến mất. Hiển nhiên vị tu sĩ Kết đan Hán Thủy tông kia đã bị giẫm đạp thành thịt nát, cũng đã sớm tắt thở tử vong rồi.
Một màn này khiến tâm thần của cả đám tu sĩ tham gia truy sát đều rơi lộp bộp một tiếng. Sắc mặt mọi người bất kể là tu vì đều tái mét lại, nhìn về hướng cuồng phong bụi mù kia, bọn họ không có chút trào phúng nào nữa, mà chỉ còn cảm giác khủng bố mà thôi.
Giờ phút này trong đầu một số người đã xuất hiện ý định lùi bước, nhưng khi đám người này muốn quay về thì chợt phát hiện, không biết từ lúc nào mà phía sau lưng bọn hắn cũng đã xuất hiện một phiến phong vụ, bao phủ lấy bốn phía như Thiên la Địa võng, vây kín bọn họ vào bên trong.
Một màn này khiến cho mấy trăm kẻ này lúc trước còn khí thế hùng hổ truy sát, lúc này đều dâng lên một trận hàn khí nồng đậm trong lòng.
Nhất là khi bọn còn nhìn thấy trong đám phong vụ trước mặt và sau lưng đều có mấy chục thân ảnh đang xếp thành hàng mà chạy băng băng, khiến mặt đất đều chấn động run rẩy, có thể tưởng tượng ra chỉ cần bị bọn họ tông nhẹ, cầm chắc không chết thì cũng bị trọng thương.
Huống hồ, những thân ảnh này lúc nãy còn cứng rắn đem một vị tu sĩ Kết đan trung kì ra dẫm đạp đến chết! Càng khiến cho bọn hắn cảm thấy kinh hãi đến khủng bố.
Khi những thân ảnh chạy băng băng trong phong vụ đến gần hơn, có thể nhìn rõ mặt mũi của bọn chúng, bọn họ mới nhận ra đây chính là hơn một trăm người mà lúc nãy bọn họ còn cười nhạo.
Những người này chạy vòng quanh bốn phía, thanh âm loáng thoáng không rõ ràng trong miệng lúc trước, bây giờ khi đã có nhiều người hơn, thì cũng dần rõ ràng hơn hẳn.
“Tin Ngũ gia, được Vĩnh sinh, Ngũ gia vừa ra, ai dám tranh phong!” Thanh âm ồn ào, kinh thiên động địa, mặt đất chấn động run rẩy khiến sắc mặt của đám tu sĩ này càng thêm tái.
“Đây là trận pháp gì chứ!” Lão già tóc đỏ hãi hùng khiếp vía nhìn thân ảnh mơ hồ trong mảnh phong vụ. Bên cạnh lão là lão già mặt rỗ cũng với sắc mặt tái nhợt cùng với vẻ khó coi mà không nói gì.
Người nói, chính là một tu sĩ khác, người này thấp bé, nhưng lại có cái đầu vô cùng lớn. Lẽ ra, trong đám người thì người này hẳn là rất dễ thu hút sự chú ý, thế nhưng lão chỉ toàn đứng sau người khác nên chính bản thân Mạnh Hạo cũng không chú ý tới sự hiện diện của lão.
Lúc này tên tu sĩ đầu to cũng chậm rãi bước ra. Lão bước ra, đám người bên cạnh cũng chợt cũng chợt cung kính mà lùi lại ra sau. Người này thuộc về tông môn còn lại trong Tam đại tông ngoài tu sĩ mặt rỗ Hán Thủy tông và lão giả tóc đỏ Vân Tiêu tông, là lão tổ của Kỳ Vật tông.
Người này có tu vi Kết đan hậu kì, thủ đoạn tàn nhẫn khiến cho toàn bộ Đông Lạc thành rất ít người dám trêu vào lão. Hơn nữa người này lại có tạo nghệ Trận pháp vô cùng bất phàm. Lúc này bước ra, lão liếc mắt nhìn nhìn về mảnh phong vụ, đồng thời tay phải vỗ túi Trữ vật lấy ra một cái vòng tay. (*Thủ trạc)
Lão già tóc đỏ và lão già mặt rỗ lập tức nhìn về túi trữ vật của tu sĩ Kết đan đầu to này, rồi chợt trầm mặc cười khổ không thôi, cũng không lên tiếng hỏi han. Hiển nhiên là trận cướp đoạt Linh thạch trước đó người này không tham gia, nên túi Trữ vật của đối phương vẫn còn nguyên vẹn.
“Hay cho một NhânTiên trận, đây là một trận pháp thời kỳ viễn cổ trong truyền thuyết đã sớm bị thất truyền. Rõ ràng có người đến đây bố trí ra lần nữa.!” Tu sĩ đầu to nhìn chằm chằm vào vòng ngọc trong tay, khi thấy bên trên vòng ngọc này chợt đục ngầu rồi xuất hiện một trăm điểm trắng đang di động bèn nhìn kỹ lại. Sau đó mới hít vào một hơi, sắc mặt cũng đầy khiếp sợ, tâm thần cũng dậy sóng.
“Nhân Tiên trận, lấy trận nhãn chính là lực lượng của tu sĩ luyện thể viễn cổ, dùng con người làm căn nguyên trận pháp, số lượng người càng nhiều thì uy lực trận pháp càng lớn…Trận này có thể tạo ra cuồng phong diệt Tiên, những thân ảnh hư ảo kia được gọi là Nhân Tiên!” tu sĩ đầu to kia chợt cảm thấy da đầu tê dại. Sau đó lão cũng mạnh mẽ quay đầu lại nhìn cẩn thận trong đám phong vụ bên kia, ánh mắt chợt lóe sáng.
“Bất quá trận này cũng chỉ có hơn một trăm người, lại không phải là những tu sĩ viễn cổ, tu vi yếu ớt hỗn tạp. Trận như vậy…có lẽ sẽ phá được!”
“Vậy lựa chọn của các ngươi là như thế nào? Là phá phong vụ trước mặt diệt sát đám người này, hay phá phong vụ phía sau thoát vòng vây mà ra ngoài. Hay còn muốn lựa chọn cách khác?” Hai mắt tu sĩ đầu to chợt lóe lên u mang, ngẩng đầu nhìn về lão giả mặt rỗ cùng với lão giả tóc đỏ.
Ba người nhìn nhau, chợt thấy vẻ quyết đoán trong mắt nhau.
“Ta không cần nhiều, chỉ muốn con Anh Vũ kia.” Tu sĩ đầu to mỉm cười, ánh mắt lóe lên một tia tham lam khó mà nhìn ra được.
“Vật phẩm trên thân tên này, ngoại trừ đồ vật thuộc về ta, thì ta muốn thêm một nửa!” Lão giả mặt rỗ âm trầm nói.
“Một nửa kia là của lão phu, ta còn muốn mạng của tên này!” Sát cơ trong mắt lão giả tóc đỏ cũng chợt lóe lên.
“Một đám tiểu nhân vật không đáng chú ý, không cần quan tâm tới bọn chúng. Đến đến, tập trung hô to theo Ngũ gia ta…” Anh Vũ đang bay tới bay lui trên không trung, chuông lục lạc trên chân vang vang, thanh âm liên tục truyền ra.
Ngay khi tiếng hô của một trăm người này vang lên, thì đám sĩ Đông Lạc Thành trên không trung cũng vừa mới bay tới. Lúc này đám tu sĩ Đông Lạc Thành đuổi giết Mạnh Hạo vừa đặt chân xuống mặt đất, cách rất gần khu vực mà một trăm người đang chay bộ này, thì bỗng nhiên sắc mặt của cả đám chợt đại biến. Bọn hắn chợt cảm nhận được một cơn gió thổi tới.
Cơn gió này ập vào mặt, thổi tung quần áo, tóc tai của bọn họ, hơn nữa còn ập thẳng vào thân thể còn đang di động của bọn họ, buộc những thân ảnh của đám tu sĩ đang vọt tới không thể không dừng lại. Lúc này, đám người này chẳng những quần áo loạn xạ, tóc tai rối mù, mà sắc mặt cũng đầy kịch biến.
Đây là cơn gió lốc nhu hòa từ trên thân thể của một trăm người đang chạy bộ kia tản ra, nhưng ra đến bên ngoài lại đem hết thảy tu sĩ Đông lạc Thành muốn tiến tới đây ngăn cản lại. Hơn nữa, khi cơn gió này vừa cản bọn họ lại thì như xảy ra biến hóa, không còn nhu hòa nữa mà đã thành cuồng phong gào rú mang theo âm thanh gào thét kinh thiên động địa.
Âm thanh này còn xen lẫn với tiếng hô vang của hơn một trăm người kia, trở nên ầm ầm vang trời, cuồng phong như muốn xé rách cả thương khung, khiến cho cả đám tu sĩ Đông Lạc thành hoảng sợ mà cấp tốc rút lui. Nhưng vẫn còn một số ít người không chạy kịp mà rớt lại phía sau, lập tức bị cuồng phong bạo ngược quét qua, toàn thân nổ vang rồi phun ra máu tươi, thậm chí nội tạng bên trong cũng nát vụn mà hòa trộn cùng máu tươi phun thẳng ra ngoài.
Còn hơn mười người có tu vi yếu ớt thì chợt phát ra tiếng kêu thảm thiết trong cuồng phong, âm thanh thê lương này như hòa quyện trong làn gió mà truyền tới tai của tất cả mọi người. Những người này đầy hoảng sợ khi chứng kiến cảnh hơn mười đồng bạn này, trong tích tắc khi phát ra âm thanh thê lương thảm thiết kia thì quần áo trên người cũng bị xé rách, tóc tai nháy mắt hóa thành tro, làn da nứt toác ra từng mảng lớn như bị lăng trì, còn huyết nhục cũng bị phân ly ra khỏi thân thể trong cơn gió, chỉ chớp mắt này….
Hơn mười người, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy toàn bộ cơ thể đã mất đi hoàn toàn huyết nhục, chỉ còn lại trơ lại đầu lâu khung xương mà thôi. Trong tiếng gió, đám xương này chợt phanh phanh vài tiếng rồi vỡ nát thành những mảnh nhỏ, hòa vào trong cơn gió, biến mất không còn tăm hơi.
Cảnh tượng vừa nhìn thấy khiến cho toàn bộ đám tu sĩ đuổi giết tới đây không khỏi tê dại cả da đầu. Trên mặt cũng lộ ra vẻ hoảng sợ và không cách nào tin nổi, hơi thở cũng trở nên dồn dập, cả bọn đều nhanh chóng lùi về phía sau. Trong khoảng thời gian ngắn, không ai dám tiến lên nửa bước, không gian lặng ngắt như tờ, ngoại trừ…cuồng phong đang nức nở nghẹn ngào vần vũ bốn phía, ngoại trừ…hơn một trăm bóng dáng tu sĩ bản địa đang ẩn hiện bên trong cơn gió kia mà chạy băng băng, phát ra loáng thoáng âm thanh.
“Tin Ngũ gia…được Vĩnh sinh…”
Tại thời điểm gần như yên tĩnh như vậy, lão già tóc đỏ hừ lạnh một tiếng, một tu sĩ Kết đan trung kì sau lưng hắn chợt bước ra. Rồi lão già mặt rỗ đang đứng cạnh vị tu sĩ Kết đan trung kì này cũng cắn răng cùng bước ra theo.
Một vị nam tử trung niên tu vi Kết đan trung kì thuộc tông môn còn lại trong Tam đại tông cũng bước ra, người này có thân thể cao lớn, thường theo sau lưng lão tổ gã tới đây. Ba người nhanh chóng hóa thành cầu vồng hướng về phía mặt đất mà lao đi.
Ba người như muốn xuyên qua đám gió bụi mù mịt trên mặt đất, diệt sát một trăm người bên trong.
Nhưng khi cả người bọn họ vừa mới tới gần, thì sắc mặt cũng chợt biến, đồng thời gầm nhẹ một tiếng, trên đỉnh đầu của bọn họ đều hiện ra một lượng lớn đan khí rồi huyễn hóa ra pháp bảo riêng của từng người. Sau đó ba người mới mạnh mẽ lao vào trong đám phong vụ.
Khi bọn hắn lao vào tới phân nửa quãng đường, khoảng cách tới hơn một trăm người đang chạy băng băng kia cũng không tới mười trượng. Thì đột nhiên bên trong phiến phong vụ này hình thành nên một thân ảnh không lồ bằng gió, nháy mắt xuất hiện!
Thân ảnh ấy cao gần mười trượng, gương mặt không nhìn thấy rõ được, chỉ có thể nhìn thấy thân hình to lớn, quần áo hư ảo bay phấp phới. Mà động tác thân ảnh lúc này cũng đang chạy băng băng. Sau khi xuất hiện, trong miệng thân ảnh này chợt gào rú ra những âm thanh không rõ ràng, rồi như không nhìn thấy ba người mà chạy nhanh về phía bọn họ.
Sát cơ trong mắt ba người lóe lên, mỗi người đều đưa hai tay bấm niệm pháp quyết, đám đan khí trên đỉnh đầu bọn họ cũng bạo phát, hóa thành một mảnh hoàng thổ, thành vô số phi kiếm bay lượn, một người thì có đan khí huyễn hóa thành một bộ Sơn hà đồ. Tất cả đều bao phủ bốn phía rồi lao thẳng tới cái thân ảnh đang chạy băng băng về phía mình.
“Vỡ cho ta!” Một trong ba người quát lạnh một tiếng.
Chỉ là ngày sau đó, vô thanh vô tức, pháp bảo đan khí của bọn họ chợt xuyên thẳng qua thân ảnh khổng lồ đang chạy kia, như thể thân ảnh ấy là hư ảo trong suốt nên trực tiếp đâm xuyên qua.
Cảnh tượng này khiến cho ba người chợt sững sờ. Nhưng ngay sau đó, thân ảnh khổng lồ kia trong chớp mắt đã lao tới gần bọn hắn.
Vốn phải là va chạm vô hình, nhưng thân thể ba người này chợt nổ vang, sắc mặt nhanh chóng trở nên tái nhợt mà phun ra máu tươi. Sắc mặt của cả đám đầy hoảng sợ, đang định lùi ra phía sau thì chợt nhìn thấy thân ảnh thứ hai, thứ ba, thứ tư…đến mười thân ảnh khổng lồ đều nhanh chóng biến ảo ra trong phong vụ, rồi nhanh chóng chạy băng băng tới như sắp đâm vào thân thể ba người. Sắc mặt của cả ba đều đại biến, không chút do dự mà lui nhanh về phía sau.
Chỉ là tốc độ của tu sĩ Kết đan Hán Thủy tông có chút chậm hơn một ít nên chỉ mới lùi được vài bước thì đã bị một thân ảnh trực tiếp tông vào. Ánh mắt gã lộ ra vẻ tàn nhẫn bèn cắn chót lưỡi phun ra một ngụm tiên huyết, hai tay điểm liên tục lên ngụm tiên huyết này, kết xuất ra một ấn kí huyết sắc sau đó đẩy ra bên ngoài.
Ấn kí này như bị thiêu đốt rồi hóa thành một cái đầu lâu huyết sắc to lớn gào thét phóng tới thân ảnh kia. Nhưng khi bọn chúng tiếp xúc với nhau, đầu lâu huyết sắc vẫn cứ bị xuyên thấu đi qua, đến khi thân ảnh thứ tám xuyên qua thì đầu lâu này cũng tiêu tán đi.
Tên tu sĩ Kết đan Hán Thủy tông lộ ra ánh mắt đầy tuyệt vọng, khi một thân ảnh ầm ầm tông thẳng vào, gã phun ra máu tươi đồng thời kêu lên một tiếng đầy thê lương thảm thiết.
Lão tổ cứu ta... Giọng nói của gã mang theo lo lắng, khẩn trương, còn mang theo hoảng sợ cực độ khiến lão già mặt rỗ chợt biến sắc. Lúc nãy lão đã xông ra, lúc này cũng đến gần đang muốn xông đến cứu gã thì hai mắt lão cũng nhanh chóng co rút lại, tâm thần đầy chấn động không dám đi tới ứng cứu mà nhanh chóng lùi về.
Bởi vì lúc này lão đã nhìn thấy được mấy chục thân ảnh cách đó không xa, với tốc độ cực nhanh, gào thét lao tới. Những thân ảnh này chớp mắt đã tới gần, rồi mặt đất chấn động như có người khổng lồ đang thi nhau dẫm đạp lên, sau khi tiếng gào rú đi qua thì tiếng kêu thảm thiết cũng biến mất. Hiển nhiên vị tu sĩ Kết đan Hán Thủy tông kia đã bị giẫm đạp thành thịt nát, cũng đã sớm tắt thở tử vong rồi.
Một màn này khiến tâm thần của cả đám tu sĩ tham gia truy sát đều rơi lộp bộp một tiếng. Sắc mặt mọi người bất kể là tu vì đều tái mét lại, nhìn về hướng cuồng phong bụi mù kia, bọn họ không có chút trào phúng nào nữa, mà chỉ còn cảm giác khủng bố mà thôi.
Giờ phút này trong đầu một số người đã xuất hiện ý định lùi bước, nhưng khi đám người này muốn quay về thì chợt phát hiện, không biết từ lúc nào mà phía sau lưng bọn hắn cũng đã xuất hiện một phiến phong vụ, bao phủ lấy bốn phía như Thiên la Địa võng, vây kín bọn họ vào bên trong.
Một màn này khiến cho mấy trăm kẻ này lúc trước còn khí thế hùng hổ truy sát, lúc này đều dâng lên một trận hàn khí nồng đậm trong lòng.
Nhất là khi bọn còn nhìn thấy trong đám phong vụ trước mặt và sau lưng đều có mấy chục thân ảnh đang xếp thành hàng mà chạy băng băng, khiến mặt đất đều chấn động run rẩy, có thể tưởng tượng ra chỉ cần bị bọn họ tông nhẹ, cầm chắc không chết thì cũng bị trọng thương.
Huống hồ, những thân ảnh này lúc nãy còn cứng rắn đem một vị tu sĩ Kết đan trung kì ra dẫm đạp đến chết! Càng khiến cho bọn hắn cảm thấy kinh hãi đến khủng bố.
Khi những thân ảnh chạy băng băng trong phong vụ đến gần hơn, có thể nhìn rõ mặt mũi của bọn chúng, bọn họ mới nhận ra đây chính là hơn một trăm người mà lúc nãy bọn họ còn cười nhạo.
Những người này chạy vòng quanh bốn phía, thanh âm loáng thoáng không rõ ràng trong miệng lúc trước, bây giờ khi đã có nhiều người hơn, thì cũng dần rõ ràng hơn hẳn.
“Tin Ngũ gia, được Vĩnh sinh, Ngũ gia vừa ra, ai dám tranh phong!” Thanh âm ồn ào, kinh thiên động địa, mặt đất chấn động run rẩy khiến sắc mặt của đám tu sĩ này càng thêm tái.
“Đây là trận pháp gì chứ!” Lão già tóc đỏ hãi hùng khiếp vía nhìn thân ảnh mơ hồ trong mảnh phong vụ. Bên cạnh lão là lão già mặt rỗ cũng với sắc mặt tái nhợt cùng với vẻ khó coi mà không nói gì.
Người nói, chính là một tu sĩ khác, người này thấp bé, nhưng lại có cái đầu vô cùng lớn. Lẽ ra, trong đám người thì người này hẳn là rất dễ thu hút sự chú ý, thế nhưng lão chỉ toàn đứng sau người khác nên chính bản thân Mạnh Hạo cũng không chú ý tới sự hiện diện của lão.
Lúc này tên tu sĩ đầu to cũng chậm rãi bước ra. Lão bước ra, đám người bên cạnh cũng chợt cũng chợt cung kính mà lùi lại ra sau. Người này thuộc về tông môn còn lại trong Tam đại tông ngoài tu sĩ mặt rỗ Hán Thủy tông và lão giả tóc đỏ Vân Tiêu tông, là lão tổ của Kỳ Vật tông.
Người này có tu vi Kết đan hậu kì, thủ đoạn tàn nhẫn khiến cho toàn bộ Đông Lạc thành rất ít người dám trêu vào lão. Hơn nữa người này lại có tạo nghệ Trận pháp vô cùng bất phàm. Lúc này bước ra, lão liếc mắt nhìn nhìn về mảnh phong vụ, đồng thời tay phải vỗ túi Trữ vật lấy ra một cái vòng tay. (*Thủ trạc)
Lão già tóc đỏ và lão già mặt rỗ lập tức nhìn về túi trữ vật của tu sĩ Kết đan đầu to này, rồi chợt trầm mặc cười khổ không thôi, cũng không lên tiếng hỏi han. Hiển nhiên là trận cướp đoạt Linh thạch trước đó người này không tham gia, nên túi Trữ vật của đối phương vẫn còn nguyên vẹn.
“Hay cho một NhânTiên trận, đây là một trận pháp thời kỳ viễn cổ trong truyền thuyết đã sớm bị thất truyền. Rõ ràng có người đến đây bố trí ra lần nữa.!” Tu sĩ đầu to nhìn chằm chằm vào vòng ngọc trong tay, khi thấy bên trên vòng ngọc này chợt đục ngầu rồi xuất hiện một trăm điểm trắng đang di động bèn nhìn kỹ lại. Sau đó mới hít vào một hơi, sắc mặt cũng đầy khiếp sợ, tâm thần cũng dậy sóng.
“Nhân Tiên trận, lấy trận nhãn chính là lực lượng của tu sĩ luyện thể viễn cổ, dùng con người làm căn nguyên trận pháp, số lượng người càng nhiều thì uy lực trận pháp càng lớn…Trận này có thể tạo ra cuồng phong diệt Tiên, những thân ảnh hư ảo kia được gọi là Nhân Tiên!” tu sĩ đầu to kia chợt cảm thấy da đầu tê dại. Sau đó lão cũng mạnh mẽ quay đầu lại nhìn cẩn thận trong đám phong vụ bên kia, ánh mắt chợt lóe sáng.
“Bất quá trận này cũng chỉ có hơn một trăm người, lại không phải là những tu sĩ viễn cổ, tu vi yếu ớt hỗn tạp. Trận như vậy…có lẽ sẽ phá được!”
“Vậy lựa chọn của các ngươi là như thế nào? Là phá phong vụ trước mặt diệt sát đám người này, hay phá phong vụ phía sau thoát vòng vây mà ra ngoài. Hay còn muốn lựa chọn cách khác?” Hai mắt tu sĩ đầu to chợt lóe lên u mang, ngẩng đầu nhìn về lão giả mặt rỗ cùng với lão giả tóc đỏ.
Ba người nhìn nhau, chợt thấy vẻ quyết đoán trong mắt nhau.
“Ta không cần nhiều, chỉ muốn con Anh Vũ kia.” Tu sĩ đầu to mỉm cười, ánh mắt lóe lên một tia tham lam khó mà nhìn ra được.
“Vật phẩm trên thân tên này, ngoại trừ đồ vật thuộc về ta, thì ta muốn thêm một nửa!” Lão giả mặt rỗ âm trầm nói.
“Một nửa kia là của lão phu, ta còn muốn mạng của tên này!” Sát cơ trong mắt lão giả tóc đỏ cũng chợt lóe lên.
/391
|