Tu sĩ đầu to nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo, đáy lòng dâng lên cảm giác vô lực. Mấy ngày liên tục bỏ chạy, không ngừng bị đuổi giết, khiến cho tâm thần của tu sĩ đầu to đã mỏi mệt không chịu nổi. Lại càng vì nhiều lần triển khai cấm thuật, nên thương thế của gã lúc trước không cách nào khôi phục, càng phát ra nghiêm trọng. Giờ phút này tu vi có thể phát huy chỉ xấp xỉ hai ba thành thời kỳ toàn thịnh.
Tu vi như vậy, đối mặt với Mạnh Hạo, người đã giết mấy trăm người của mình, lại càng giết những tu sĩ mà mình cầu cứu, tu sĩ đầu to không sinh ra nổi chút phản kháng cùng với giãy dụa nào.
Trốn, là chết. Không trốn lại càng chết. Trước sau đều phải chết, không bằng chết oanh oanh liệt liệt.
Đây là suy nghĩ lúc này của tu sĩ đầu to. Gã nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo, gần như ngay khi Mạnh Hạo vừa mới mở miệng, gã phát ra một tiếng gầm nhẹ. Không phải ra tay, không phải tự bạo, mà là đem áp lực của mình suốt mấy ngày nay hóa thành gào thét, lớn tiếng rống lên.
“Lão phu Âu Dương, cho dù có chết, cũng sẽ không hướng về phía ác đồ như ngươi cúi đầu. Hôm nay lão phu có thể sẽ chết, nhưng nhiều năm sau, lão phu vẫn là một tu sĩ!
Hồn phi phách tán cũng không nghịch được luân hồi. Lão phu không cách nào quyết định sinh như thế nào, nhưng có thể quyết định được chết ra sao. Ngươi cái ác đồ thiên lôi đánh xuống...” Tu sĩ đầu to lớn tiếng gầm nhẹ. Nhưng khi lời nói vừa mới nói ra xong một cái mở đầu, ngập tràn oán khí vừa muốn lộ ra dấu hiệu muốn phát tiết ra ngoài, thì đột nhiên...
Trời trong nắng ấm, không có nửa điểm mây đen, không có bất kỳ dấu hiệu nào, bỗng có một đạo tia chớp từ trong hư vô xuất hiện, thẳng đến Mạnh Hạo mà giáng xuống. Tốc độ cực nhanh, đến quá đột nhiên, căn bản là không để cho người ta có chút cơ hội phản ứng nào. Oanh một tiếng, đã trực tiếp bổ lên trên cái mũ ở trên đầu Mạnh Hạo.
Điện quang chạy bốn phía cái mũ, càng có một ít lan xuống thân hình Mạnh Hạo, khiến cho tóc gáy toàn thân Mạnh Hạo lập tức dựng đứng, đồng thời, cái mũ trên đỉnh đầu của hắn cũng tràn ra một làn khói xanh.
Giống như ngay cả trời xanh cũng cảm thấy Mạnh Hạo đuổi giết như vậy là không đạo đức, nghe thấy lời gầm nhẹ của tu sĩ đầu to mà đánh xuống thiên lôi...
Tu sĩ đầu to sửng sốt. Gã ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo, đây là lần thứ hai gã nhìn thấy lôi đình vô duyên vô cớ rơi lên người đối phương trong mấy ngày qua. Đạo lôi đình vừa rồi, nhìn như bình thường, nhưng trên thực tế lại có uy lực đủ để diệt sát một vị tu sĩ Kết Đan sơ kỳ.
“Báo ứng, thiên lôi đánh xuống, đây là báo ứng của ác đồ ngươi!” Thân hình tu sĩ đầu to run rẩy một cái, sau đó cười lên ha hả. Sắc mặt Mạnh Hạo có chút khó coi, hắn đã nhìn ra tên tu sĩ đầu to trước mắt này đã không còn ý chí chiến đấu, sẽ không tiếp tục trốn nữa. Nhưng trước mắt, đáy lòng hắn lại càng đem nhiều lực chú ý đặt lên trên bầu trời.
“Đây là lần thứ hai!” Cảm giác không ổn trong lòng Mạnh Hạo càng thêm mãnh liệt. Không đến nửa tháng thời gian, đã có hai đạo lôi đình vô thanh vô tức giáng xuống, tôc độ cực nhanh lại cực kỳ đột nhiên, giống như chẳng phân biệt địa điểm, chẳng cần phân biệt thời gian, tùy thời sẽ giáng xuống. Mà mỗi đạo thiểm điện đều có khí tức của thiên kiếp.
Khí tức này người ngoài có lẽ rất khó phát giác ra, nhưng Mạnh Hạo quen thuộc thiên kiếp, nên giờ phút này đã cực kỳ xác định, tia sét này chính là kiếp lôi.
“Tại sao lại như thế. Đã có hai lần, có hay không còn có lần thứ ba, thậm chí là thêm nữa...” Mạnh Hạo nghĩ tới đây, bỗng nhiên trong đầu hiện ra một câu. Đó là sau khi Anh Vũ ngủ say, Bì Đống trước khi biến thành cái mũ nghỉ ngơi, đã từng nói đến sự tình năm đó nó cùng với Anh Vũ cũng giúp người độ kiếp, ngược lại lại bị đuổi giết.
“Chẳng lẽ là... Đây là di chứng độ lôi? Luôn sẽ có lôi đình thỉnh thoảng hàng lâm đánh xuống?” Sắc mặt khó coi, thu hồi ánh mắt, rơi lên người tu sĩ đầu to.
“Ngươi muốn lựa chọn chết như thế nào?” Lúc Mạnh Hạo hờ hững mở miệng, thì lập tức mặt đất phía dưới lập tức nhấp nhô, một nhánh cây dữ tợn bay ra, vờn quanh bốn phía, không có tới gần. Nhưng những cái nhánh dây kia đều mở ra miệng lớn, lộ ra hàm răng sắc bén cùng với lượng lớn dịch nhờn đang chảy xuống.
Nó có màu đỏ thẫm, lắc lư yêu dị. Bộ dạng khủng bố, còn có từng trận khí tức gió tanh, khiến cho người ta vừa liếc mắt nhìn là sẽ cảm thấy kinh hãi không thôi.
“Lão phu...” Tu sĩ đầu to cười lạnh, khinh miệt liếc nhìn Mạnh Hạo, thần sắc ngạo nghễ, tay phải bỗng nhiên nâng lên, đang muốn đánh xuống một chưởng xuống mi tâm của mình.
Không phải gã không có lòng muốn sống, nhưng lòng dạ gã biết rõ, đoạn đường này đối phương đuổi giết, chính mình rất khó mà tránh được kiếp nạn này. Đã như vậy, thì dứt khoát chết oanh liệt hơn một chút.
Nhưng nháy mắt khi tay phải của gã sắp chụp xuống, thì nháy mắt, bầu trời yên tĩnh trong xanh nắng ấm, trong giây lats lại có một đạo thiểm điện, nháy măt thẳng hướng Mạnh Hạo mà đến. Tốc độ của tia chớp này cực nhanh, lập tức đã tới gần đỉnh đầu của Mạnh Hạo ba trượng.
Nhưng hai lần lôi đình giáng xuống lúc trước đã khiến cho Mạnh Hạo sớm phân ra một ít tâm thần nhìn chằm chằm vào bầu trời. Gần như ngay khi tia chớp vừa giáng xuống, tay phải của Mạnh Hạo vỗ túi trữ vật, khi nhấc lên, trong tay của hắn đã có một đạo hồn thể hơi mờ.
Hồn thể này chính là Lý gia lão tổ, có một đạo sợi tơ nối liền lão với mặt nạ huyết sắc ở bên trong túi trữ vật của Mạnh Hạo, khiến cho Lý gia lão tổ này giống như là bèo không có rễ, dù ở bên ngoài, nhưng lại không thể thoát ly, sinh tử nằm trong một ý niệm của Mạnh Hạo.
Giờ phút này khi bị lấy ra, Lý gia lão tổ này vẫn còn mờ mịt. Đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm mà lão thấy được bầu trời bên ngoài. Nhưng lão còn chưa kịp cảm khái cái gì thì đã bị ném mạnh về giữa không trung.
Lôi đình nổ vang, trực tiếp bổ xuống hồn thể của Lý gia lão tổ. Tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền ra, toàn thân Lý gia lão tổ run rẩy, phát ra tiếng gào rú thống khổ phẫn nộ. Hồn thể của lão như muốn vỡ vụn, khiến cho Lý gia lão tổ bị dọa không tiếc dùng giá nào, tranh thủ thời gian ngưng tụ hồn thể.
Một khi tản ra, thì đại biểu lão từ nay về sau thực sự tan thành mây khói.
Vẻ mở mịt của lão biến mất, giống như bị cưỡng ép nghịch chuyển, giờ phút này đang gào rú trong phẫn nộ, ở giữa không trung nghiến răng nghiến lợi nhìn Mạnh Hạo. Cái loại hận nay nếu có thể giết người, thì lão tất nhiên là sẽ đem Mạnh Hạo từng miếng từng miếng mà ăn tươi nuốt sống.
Lần này lôi đình giáng xuống cũng không phải chỉ có hai đạo, mà trong mấy hơi thở tiếp theo, đạo tia chớp thứ tư trong tiếng nổ vang nháy mắt mà đến. Nhưng chưa kịp rơi xuống, Mạnh Hạo mặt không biểu tình đã ném Lý gia lão tổ ra ngoài.
Tia chớp đều rơi lên người Lý gia lão tổ, khiến cho lão liên tục kêu lên thảm thiết. Cũng may hồn thể của lão no đủ, hơn nữa đã thừa nhận qua sự tra tấn của Bì Đống, nhìn như suy yếu, nhưng trên thực tế vẫn đủ sức chống cự.
Tiếng nổ vang qua đi, toàn thân Lý gia lão tổ gần như trở thành hư ảo. Nhưng lão còn chưa kịp thở ra một hơi, đạo tia chớp thứ năm đã ầm ầm rơi xuống, kêu lên thảm thiết thê lương. tu sĩ đầu to nhìn một màn này mà trợn mắt há mồm.
Trong mắt gã lần đầu tiên ở trước mặt Mạnh Hạo lộ ra kiêng kị. Đối với cái hồn thể kia, gã cực kỳ đồng tình. Theo gã thấy, cái tên Mạnh Hạo ở trước mắt này thật sự là tu sĩ hung tàn nhất trong thiên địa, cơ hồ việc ác bất tận, người thần đều công phẫn.
“Cái hồn thể này đã như vậy mà hắn rõ ràng còn tra tấn như thế. Giữa bọn hắn có bao nhiêu thâm cừu đại hận a. Nhìn bộ dạng của cái hồn thể này, đoán chừng khó mà tránh khỏi hồn phi phách tán.” Tu sĩ đầu to âm thầm cảm khái, đối với sự tà ác của Mạnh Hạo đã trở thành ý nghĩ thâm căn cố đế ở trong đầu.
“Người này đích thị là rất sợ chết, không nhanh quyết định, cho nên mới bị tên tu sĩ hung tàn này nhiếp hồn, mà ý chí của lão phu kiên định, tuyệt đối không quan tâm đến việc này. Coi như là bị nhiếp hồn, thì cũng chỉ là thừa nhận một chút tra tấn ngắn ngủi cuối cùng trước khi hồn phi phách tán mà thôi.” Trong lòng tu sĩ đầu to ngạo nghễ, đang định đánh vào trán, thì ngay sau đó, thân hình của gã run rẩy mãnh liệt, cách nghĩ lúc trước lập tức hỏng mất.
Gã càng mở to mắt, mang theo vẻ không thể nào tin cùng với sợ hãi mãnh liệt. Bởi vì gã nhìn thấy cái hồn thể kia lúc sắp tán loạn ở trong lôi điện, thì hai mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên lóe lên ánh sáng tím, mở miệng phun ra một ngụm khí tức màu vàng kim. Khí tức này ẩn chứa bổn mạng sinh cơ của Mạnh Hạo, tuy không nhiều lắm, nhưng sau khi dung nhập vào hồn thể của Lý gia lão tổ thì lập tức khiến cho thương thế của lão khôi phục một ít.
Nhưng gần như vừa mới khôi phục, thì đạo lôi đình thứ sáu nổ vang mà đến. Một lần nữa, tiếng kêu thảm thiết lại truyền ra ở bên trong sấm sét, ánh mắt Lý gia lão tổ lộ ra bi ai, mang theo tuyệt vọng. Đó là tuyệt vọng muốn sống không được, muốn chết không xong.
Cảnh tượng này, làm tu sĩ đầu to nhìn mà da đầu run lên. Giờ phút này sắc mặt gã tái nhợt, thân thể mơ hồ run rẩy, vốn là muốn mở miệng nói ra hào ngôn, thì giờ phút này đã theo nước miếng mà nuốt vào trong bụng. Còn có cánh tay phải kia nâng lên muốn đánh xuống, lúc này cũng vô thức buông xuôi, vẻ ngạo nghễ ở trong mắt bị tuyệt vọng thay thế.
Bởi vì gã bỗng nhiên nghĩ tới chính mình, coi như là gã có tự đánh xuống mà chết, nhưng tu sĩ, có quá nhiều cách để luyện hồn trong khoảng thời gian ngắn ngủi trước khi chết.
Mặc dù có tự bạo, nhưng đối với cái tên Mạnh Hạo trước mắt này thành thạo tra tấn hồn thể, tu sĩ đầu to cảm giác mình lựa chọn tử vong có lẽ cũng không phải là một cái giải thoát chính thức.
Có lẽ gã không sợ chết, nhưng gã sợ sống không bằng chết.
Mạnh Hạo căn bản là không có để ý tới tên tu sĩ đầu to ở trước mắt, hắn để ý lúc này chính là lôi đình ở trên bầu trời, ánh mắt thời khắc đều quan sát hồn của Lý gia lão tổ.
Hắn phát hiện, lúc hồn thể của Lý gia lão tổ sắp sụp đổ, thì lại có không ít lôi đình tản ra, dung nhập vào hồn của lão, cho nên một ngụm sinh cơ của Mạnh Hạo khi trước mới có thể làm cho lão khôi phục. Lần này phục hồi lại, theo Mạnh Hạo thấy, thì lôi đình trong hồn thể của Lý gia lão tổ lại càng ngày càng nhiều.
“Luyện lôi hồn sao... Xem ra cái lôi hồn này đích thật là cần phải tế luyện!” Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, tiếp tục chờ đợi lôi đình. Cho đến khi nửa nén nhang trôi qua, sau khi một đạo thiểm điện cuối cùng giáng xuống, bị Lý gia lão tổ hấp thu xong, hắn mới đem Lý gia lão tổ hấp hối, đang điên cuồng nguyền rủa Mạnh Hạo thu hồi vào bên trong mặt nạ huyết sắc.
Đến lúc này như mới nghĩ tới điều gì, quay đầu nhìn về phía tu sĩ đầu to, tay phải nâng lên, đang định trực tiếp diệt sát người này, rồi để cho nhánh dây thôn phệ gã tinh luyện công pháp.
Dù sao tên tu sĩ đầu to lúc trước có thái độ quá kiên quyết, ôm lòng phải chết, Mạnh Hạo cân nhắc, hẳn là không thể nào tự nói ra cho mình công pháp truyền thừa.
Nhưng nháy mắt khi tay phải của Mạnh Hạo nâng lên, thân hình tu sĩ đầu to run rẩy mạnh một cái, trên mặt lại lộ ra vẻ khẩn trương cùng với sợ hãi mãnh liệt.
“Đạo hữu... Đạo hữu nghe ta nói một lời. Ta biết rõ chỗ tam đại tông môn, trong Tàng Bảo Các của tam đại tông môn này có không ít tài nguyên!
Hết thảy mọi thứ của Kỳ Vật Tông ta đều nguyện dâng tặng cho đạo hữu.
Mà ngay cả ta, phàm là đạo hữu cần tới, thì coi như là núi đao biển lửa, ta cũng đều tuyệt không nhăn nửa điểm chân mày!” tu sĩ đầu to vội vã mở miệng. Giờ phút này gã thật sự triệt để sợ hãi rồi, nghĩ đến thủ đoạn lúc vừa rồi của Mạnh Hạo mà toàn thân phát run. Gã cũng không muốn sau khi chết mà hồn phách lại bị tra tấn như thế.
Mạnh Hạo khẽ giật mình, nhìn tu sĩ đầu to một cái, lập tức khiến cho gã hô hấp dồn dập, càng thêm khẩn trương, phù phù một tiếng quỳ xuống, vẻ mặt kiên quyết, rồi lại phát ra lời thề độc, lại càng căn răng bức ra một đám hồn huyết dâng lên. Một khi Mạnh Hạo thu hồn huyết, thì có thể quyết định sinh tử của gã.
Tu sĩ đầu to tin tưởng, chỉ có khi mình quyết đoán như vậy mới có thể chính thức tránh được kiếp nạn này.
Mạnh Hạo hơi suy nghĩ một chút, sau khi nghĩ đến nguyên nhân, thì giống như cười mà không phải cười nhìn tu sĩ đầu to. Sau khi trầm ngâm một lát, thì vung tay phải bắt lấy hồn huyết.
“Đem cái truyền thừa quỷ dị kia của ngươi nói kỹ càng lại cho ta.” Mạnh Hạo hờ hững nói ra.
Tu vi như vậy, đối mặt với Mạnh Hạo, người đã giết mấy trăm người của mình, lại càng giết những tu sĩ mà mình cầu cứu, tu sĩ đầu to không sinh ra nổi chút phản kháng cùng với giãy dụa nào.
Trốn, là chết. Không trốn lại càng chết. Trước sau đều phải chết, không bằng chết oanh oanh liệt liệt.
Đây là suy nghĩ lúc này của tu sĩ đầu to. Gã nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo, gần như ngay khi Mạnh Hạo vừa mới mở miệng, gã phát ra một tiếng gầm nhẹ. Không phải ra tay, không phải tự bạo, mà là đem áp lực của mình suốt mấy ngày nay hóa thành gào thét, lớn tiếng rống lên.
“Lão phu Âu Dương, cho dù có chết, cũng sẽ không hướng về phía ác đồ như ngươi cúi đầu. Hôm nay lão phu có thể sẽ chết, nhưng nhiều năm sau, lão phu vẫn là một tu sĩ!
Hồn phi phách tán cũng không nghịch được luân hồi. Lão phu không cách nào quyết định sinh như thế nào, nhưng có thể quyết định được chết ra sao. Ngươi cái ác đồ thiên lôi đánh xuống...” Tu sĩ đầu to lớn tiếng gầm nhẹ. Nhưng khi lời nói vừa mới nói ra xong một cái mở đầu, ngập tràn oán khí vừa muốn lộ ra dấu hiệu muốn phát tiết ra ngoài, thì đột nhiên...
Trời trong nắng ấm, không có nửa điểm mây đen, không có bất kỳ dấu hiệu nào, bỗng có một đạo tia chớp từ trong hư vô xuất hiện, thẳng đến Mạnh Hạo mà giáng xuống. Tốc độ cực nhanh, đến quá đột nhiên, căn bản là không để cho người ta có chút cơ hội phản ứng nào. Oanh một tiếng, đã trực tiếp bổ lên trên cái mũ ở trên đầu Mạnh Hạo.
Điện quang chạy bốn phía cái mũ, càng có một ít lan xuống thân hình Mạnh Hạo, khiến cho tóc gáy toàn thân Mạnh Hạo lập tức dựng đứng, đồng thời, cái mũ trên đỉnh đầu của hắn cũng tràn ra một làn khói xanh.
Giống như ngay cả trời xanh cũng cảm thấy Mạnh Hạo đuổi giết như vậy là không đạo đức, nghe thấy lời gầm nhẹ của tu sĩ đầu to mà đánh xuống thiên lôi...
Tu sĩ đầu to sửng sốt. Gã ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo, đây là lần thứ hai gã nhìn thấy lôi đình vô duyên vô cớ rơi lên người đối phương trong mấy ngày qua. Đạo lôi đình vừa rồi, nhìn như bình thường, nhưng trên thực tế lại có uy lực đủ để diệt sát một vị tu sĩ Kết Đan sơ kỳ.
“Báo ứng, thiên lôi đánh xuống, đây là báo ứng của ác đồ ngươi!” Thân hình tu sĩ đầu to run rẩy một cái, sau đó cười lên ha hả. Sắc mặt Mạnh Hạo có chút khó coi, hắn đã nhìn ra tên tu sĩ đầu to trước mắt này đã không còn ý chí chiến đấu, sẽ không tiếp tục trốn nữa. Nhưng trước mắt, đáy lòng hắn lại càng đem nhiều lực chú ý đặt lên trên bầu trời.
“Đây là lần thứ hai!” Cảm giác không ổn trong lòng Mạnh Hạo càng thêm mãnh liệt. Không đến nửa tháng thời gian, đã có hai đạo lôi đình vô thanh vô tức giáng xuống, tôc độ cực nhanh lại cực kỳ đột nhiên, giống như chẳng phân biệt địa điểm, chẳng cần phân biệt thời gian, tùy thời sẽ giáng xuống. Mà mỗi đạo thiểm điện đều có khí tức của thiên kiếp.
Khí tức này người ngoài có lẽ rất khó phát giác ra, nhưng Mạnh Hạo quen thuộc thiên kiếp, nên giờ phút này đã cực kỳ xác định, tia sét này chính là kiếp lôi.
“Tại sao lại như thế. Đã có hai lần, có hay không còn có lần thứ ba, thậm chí là thêm nữa...” Mạnh Hạo nghĩ tới đây, bỗng nhiên trong đầu hiện ra một câu. Đó là sau khi Anh Vũ ngủ say, Bì Đống trước khi biến thành cái mũ nghỉ ngơi, đã từng nói đến sự tình năm đó nó cùng với Anh Vũ cũng giúp người độ kiếp, ngược lại lại bị đuổi giết.
“Chẳng lẽ là... Đây là di chứng độ lôi? Luôn sẽ có lôi đình thỉnh thoảng hàng lâm đánh xuống?” Sắc mặt khó coi, thu hồi ánh mắt, rơi lên người tu sĩ đầu to.
“Ngươi muốn lựa chọn chết như thế nào?” Lúc Mạnh Hạo hờ hững mở miệng, thì lập tức mặt đất phía dưới lập tức nhấp nhô, một nhánh cây dữ tợn bay ra, vờn quanh bốn phía, không có tới gần. Nhưng những cái nhánh dây kia đều mở ra miệng lớn, lộ ra hàm răng sắc bén cùng với lượng lớn dịch nhờn đang chảy xuống.
Nó có màu đỏ thẫm, lắc lư yêu dị. Bộ dạng khủng bố, còn có từng trận khí tức gió tanh, khiến cho người ta vừa liếc mắt nhìn là sẽ cảm thấy kinh hãi không thôi.
“Lão phu...” Tu sĩ đầu to cười lạnh, khinh miệt liếc nhìn Mạnh Hạo, thần sắc ngạo nghễ, tay phải bỗng nhiên nâng lên, đang muốn đánh xuống một chưởng xuống mi tâm của mình.
Không phải gã không có lòng muốn sống, nhưng lòng dạ gã biết rõ, đoạn đường này đối phương đuổi giết, chính mình rất khó mà tránh được kiếp nạn này. Đã như vậy, thì dứt khoát chết oanh liệt hơn một chút.
Nhưng nháy mắt khi tay phải của gã sắp chụp xuống, thì nháy mắt, bầu trời yên tĩnh trong xanh nắng ấm, trong giây lats lại có một đạo thiểm điện, nháy măt thẳng hướng Mạnh Hạo mà đến. Tốc độ của tia chớp này cực nhanh, lập tức đã tới gần đỉnh đầu của Mạnh Hạo ba trượng.
Nhưng hai lần lôi đình giáng xuống lúc trước đã khiến cho Mạnh Hạo sớm phân ra một ít tâm thần nhìn chằm chằm vào bầu trời. Gần như ngay khi tia chớp vừa giáng xuống, tay phải của Mạnh Hạo vỗ túi trữ vật, khi nhấc lên, trong tay của hắn đã có một đạo hồn thể hơi mờ.
Hồn thể này chính là Lý gia lão tổ, có một đạo sợi tơ nối liền lão với mặt nạ huyết sắc ở bên trong túi trữ vật của Mạnh Hạo, khiến cho Lý gia lão tổ này giống như là bèo không có rễ, dù ở bên ngoài, nhưng lại không thể thoát ly, sinh tử nằm trong một ý niệm của Mạnh Hạo.
Giờ phút này khi bị lấy ra, Lý gia lão tổ này vẫn còn mờ mịt. Đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm mà lão thấy được bầu trời bên ngoài. Nhưng lão còn chưa kịp cảm khái cái gì thì đã bị ném mạnh về giữa không trung.
Lôi đình nổ vang, trực tiếp bổ xuống hồn thể của Lý gia lão tổ. Tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền ra, toàn thân Lý gia lão tổ run rẩy, phát ra tiếng gào rú thống khổ phẫn nộ. Hồn thể của lão như muốn vỡ vụn, khiến cho Lý gia lão tổ bị dọa không tiếc dùng giá nào, tranh thủ thời gian ngưng tụ hồn thể.
Một khi tản ra, thì đại biểu lão từ nay về sau thực sự tan thành mây khói.
Vẻ mở mịt của lão biến mất, giống như bị cưỡng ép nghịch chuyển, giờ phút này đang gào rú trong phẫn nộ, ở giữa không trung nghiến răng nghiến lợi nhìn Mạnh Hạo. Cái loại hận nay nếu có thể giết người, thì lão tất nhiên là sẽ đem Mạnh Hạo từng miếng từng miếng mà ăn tươi nuốt sống.
Lần này lôi đình giáng xuống cũng không phải chỉ có hai đạo, mà trong mấy hơi thở tiếp theo, đạo tia chớp thứ tư trong tiếng nổ vang nháy mắt mà đến. Nhưng chưa kịp rơi xuống, Mạnh Hạo mặt không biểu tình đã ném Lý gia lão tổ ra ngoài.
Tia chớp đều rơi lên người Lý gia lão tổ, khiến cho lão liên tục kêu lên thảm thiết. Cũng may hồn thể của lão no đủ, hơn nữa đã thừa nhận qua sự tra tấn của Bì Đống, nhìn như suy yếu, nhưng trên thực tế vẫn đủ sức chống cự.
Tiếng nổ vang qua đi, toàn thân Lý gia lão tổ gần như trở thành hư ảo. Nhưng lão còn chưa kịp thở ra một hơi, đạo tia chớp thứ năm đã ầm ầm rơi xuống, kêu lên thảm thiết thê lương. tu sĩ đầu to nhìn một màn này mà trợn mắt há mồm.
Trong mắt gã lần đầu tiên ở trước mặt Mạnh Hạo lộ ra kiêng kị. Đối với cái hồn thể kia, gã cực kỳ đồng tình. Theo gã thấy, cái tên Mạnh Hạo ở trước mắt này thật sự là tu sĩ hung tàn nhất trong thiên địa, cơ hồ việc ác bất tận, người thần đều công phẫn.
“Cái hồn thể này đã như vậy mà hắn rõ ràng còn tra tấn như thế. Giữa bọn hắn có bao nhiêu thâm cừu đại hận a. Nhìn bộ dạng của cái hồn thể này, đoán chừng khó mà tránh khỏi hồn phi phách tán.” Tu sĩ đầu to âm thầm cảm khái, đối với sự tà ác của Mạnh Hạo đã trở thành ý nghĩ thâm căn cố đế ở trong đầu.
“Người này đích thị là rất sợ chết, không nhanh quyết định, cho nên mới bị tên tu sĩ hung tàn này nhiếp hồn, mà ý chí của lão phu kiên định, tuyệt đối không quan tâm đến việc này. Coi như là bị nhiếp hồn, thì cũng chỉ là thừa nhận một chút tra tấn ngắn ngủi cuối cùng trước khi hồn phi phách tán mà thôi.” Trong lòng tu sĩ đầu to ngạo nghễ, đang định đánh vào trán, thì ngay sau đó, thân hình của gã run rẩy mãnh liệt, cách nghĩ lúc trước lập tức hỏng mất.
Gã càng mở to mắt, mang theo vẻ không thể nào tin cùng với sợ hãi mãnh liệt. Bởi vì gã nhìn thấy cái hồn thể kia lúc sắp tán loạn ở trong lôi điện, thì hai mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên lóe lên ánh sáng tím, mở miệng phun ra một ngụm khí tức màu vàng kim. Khí tức này ẩn chứa bổn mạng sinh cơ của Mạnh Hạo, tuy không nhiều lắm, nhưng sau khi dung nhập vào hồn thể của Lý gia lão tổ thì lập tức khiến cho thương thế của lão khôi phục một ít.
Nhưng gần như vừa mới khôi phục, thì đạo lôi đình thứ sáu nổ vang mà đến. Một lần nữa, tiếng kêu thảm thiết lại truyền ra ở bên trong sấm sét, ánh mắt Lý gia lão tổ lộ ra bi ai, mang theo tuyệt vọng. Đó là tuyệt vọng muốn sống không được, muốn chết không xong.
Cảnh tượng này, làm tu sĩ đầu to nhìn mà da đầu run lên. Giờ phút này sắc mặt gã tái nhợt, thân thể mơ hồ run rẩy, vốn là muốn mở miệng nói ra hào ngôn, thì giờ phút này đã theo nước miếng mà nuốt vào trong bụng. Còn có cánh tay phải kia nâng lên muốn đánh xuống, lúc này cũng vô thức buông xuôi, vẻ ngạo nghễ ở trong mắt bị tuyệt vọng thay thế.
Bởi vì gã bỗng nhiên nghĩ tới chính mình, coi như là gã có tự đánh xuống mà chết, nhưng tu sĩ, có quá nhiều cách để luyện hồn trong khoảng thời gian ngắn ngủi trước khi chết.
Mặc dù có tự bạo, nhưng đối với cái tên Mạnh Hạo trước mắt này thành thạo tra tấn hồn thể, tu sĩ đầu to cảm giác mình lựa chọn tử vong có lẽ cũng không phải là một cái giải thoát chính thức.
Có lẽ gã không sợ chết, nhưng gã sợ sống không bằng chết.
Mạnh Hạo căn bản là không có để ý tới tên tu sĩ đầu to ở trước mắt, hắn để ý lúc này chính là lôi đình ở trên bầu trời, ánh mắt thời khắc đều quan sát hồn của Lý gia lão tổ.
Hắn phát hiện, lúc hồn thể của Lý gia lão tổ sắp sụp đổ, thì lại có không ít lôi đình tản ra, dung nhập vào hồn của lão, cho nên một ngụm sinh cơ của Mạnh Hạo khi trước mới có thể làm cho lão khôi phục. Lần này phục hồi lại, theo Mạnh Hạo thấy, thì lôi đình trong hồn thể của Lý gia lão tổ lại càng ngày càng nhiều.
“Luyện lôi hồn sao... Xem ra cái lôi hồn này đích thật là cần phải tế luyện!” Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, tiếp tục chờ đợi lôi đình. Cho đến khi nửa nén nhang trôi qua, sau khi một đạo thiểm điện cuối cùng giáng xuống, bị Lý gia lão tổ hấp thu xong, hắn mới đem Lý gia lão tổ hấp hối, đang điên cuồng nguyền rủa Mạnh Hạo thu hồi vào bên trong mặt nạ huyết sắc.
Đến lúc này như mới nghĩ tới điều gì, quay đầu nhìn về phía tu sĩ đầu to, tay phải nâng lên, đang định trực tiếp diệt sát người này, rồi để cho nhánh dây thôn phệ gã tinh luyện công pháp.
Dù sao tên tu sĩ đầu to lúc trước có thái độ quá kiên quyết, ôm lòng phải chết, Mạnh Hạo cân nhắc, hẳn là không thể nào tự nói ra cho mình công pháp truyền thừa.
Nhưng nháy mắt khi tay phải của Mạnh Hạo nâng lên, thân hình tu sĩ đầu to run rẩy mạnh một cái, trên mặt lại lộ ra vẻ khẩn trương cùng với sợ hãi mãnh liệt.
“Đạo hữu... Đạo hữu nghe ta nói một lời. Ta biết rõ chỗ tam đại tông môn, trong Tàng Bảo Các của tam đại tông môn này có không ít tài nguyên!
Hết thảy mọi thứ của Kỳ Vật Tông ta đều nguyện dâng tặng cho đạo hữu.
Mà ngay cả ta, phàm là đạo hữu cần tới, thì coi như là núi đao biển lửa, ta cũng đều tuyệt không nhăn nửa điểm chân mày!” tu sĩ đầu to vội vã mở miệng. Giờ phút này gã thật sự triệt để sợ hãi rồi, nghĩ đến thủ đoạn lúc vừa rồi của Mạnh Hạo mà toàn thân phát run. Gã cũng không muốn sau khi chết mà hồn phách lại bị tra tấn như thế.
Mạnh Hạo khẽ giật mình, nhìn tu sĩ đầu to một cái, lập tức khiến cho gã hô hấp dồn dập, càng thêm khẩn trương, phù phù một tiếng quỳ xuống, vẻ mặt kiên quyết, rồi lại phát ra lời thề độc, lại càng căn răng bức ra một đám hồn huyết dâng lên. Một khi Mạnh Hạo thu hồn huyết, thì có thể quyết định sinh tử của gã.
Tu sĩ đầu to tin tưởng, chỉ có khi mình quyết đoán như vậy mới có thể chính thức tránh được kiếp nạn này.
Mạnh Hạo hơi suy nghĩ một chút, sau khi nghĩ đến nguyên nhân, thì giống như cười mà không phải cười nhìn tu sĩ đầu to. Sau khi trầm ngâm một lát, thì vung tay phải bắt lấy hồn huyết.
“Đem cái truyền thừa quỷ dị kia của ngươi nói kỹ càng lại cho ta.” Mạnh Hạo hờ hững nói ra.
/391
|