Lão phu cũng rất ngưỡng mộ đan đạo hiển hách của Đan Đỉnh đại sư, đáng tiếc chưa từng đi qua Nam Vực, không thể gặp mặt. Lão giả có vết thẹo hình trăng khuyết ở mi tâm mỉm cười nói, thần sắc vô cùng chân thành, hiển nhiên lão có nghe về chuyện Mạnh Hạo, nhưng vẫn chưa biết sự tình ở Vãng Sinh Động.
Chu tiên sinh thân là cao đồ của Đan Quỷ đại sư, sư huynh của Đan đỉnh đại sư, đan đạo kinh thiên động địa, lão hủ bội phục, bội phục! Có đại sư ở đây, Thánh Tuyết Thành đã định là không thể phá được ! Tứ trưởng lão cũng vô cùng khách khí nói.
Chu Đức Khôn cười cười, đáy lòng cảm khái, ban đầu hắn ở Nam Vực cũng không có cuồng ngạo như vậy, nhưng ở nơi chim không thèm ỉa như Mặc Thổ, muốn sống sót, muốn làm cho người tôn kính thì tuyệt đối không thể khiêm tốn, điều này hắn đã từng nếm qua giáo huấn sâu sắc, giờ phút này lão ngạo nghễ gật đầu, tỏ ý ngươi nói rất đúng.
Đáy lòng của lão cũng cảm khái, nhớ lúc trước mình bị bắt vào Mặc Thổ mà tuyệt vọng, chua xót vì cuộc đời có lẽ không thể trở về tông môn, nghĩ đến khi xưa được người khác hầu hạ, được các gia tộc tu chân cung phụng, lão cảm thấy nhân sinh của mình chỉ còn là màu xám.
Không ngờ rằng khổ tẫn cam lai( giông giống sau cơn mưa trời lại nắng), lão lại được người ta coi là bảo bối. Cũng là vì lão tùy tiện luyện chế vài viên đan dược làm kinh động mọi người, từ đó về sau sống sung sướng, không những vậy lão còn được người ta đưa đến hai tiểu nữ tử làm bạn, thời gian qua so với Đan Đông nhất mạch còn thoải mái hơn nhiều.
Nghĩ lại cả cuộc đời mình, Chu Đức Khôn càng thêm cảm khái, lão sợ là cả đời này cũng không thể gặp lại đồng tông năm đó rồi, nhưng mà như vậy cũng tốt...
Nghĩ tới đây, hắn vội ho một tiếng, tiếp tục giữ vẻ mặt ngạo nghễ.
Cũng chỉ là tiểu độc mà thôi, cũng không tính là gì, đợi lão phu luyện chế ra một ít đảm bảo những tu sĩ Tây mạc kia không thể không phục! Chu Đức Khôn tiếp tục nói khoác.
Nếu Chu đại sư đã có kiến giải với loại độc này như vậy thì cũng có thể mời tên tu sĩ kia ra khỏi bổn thành rồi. Đại trưởng lão trầm ngâm một lúc rồi chậm rãi mở miệng.
Nhị trưởng lão cùng Tứ trưởng lão lập tức gật đầu, bọn họ còn chưa kịp mở miệng đồng ý thì bà lão nhíu mày nhàn nhạt nói.
Ta không đồng ý, Chu tiên sinh đích thật là Đan Đạo Đại Sư, nhưng độc của vị tu sĩ kia có thể khiến Chu tiên sinh phải nghiên cứu mấy ngày, cũng đã cho thấy hiệu quả, điều quan trọng là lão thân tận mắt thấy qua uy lực của nó! Để phòng ngừa vạn nhất, nếu muốn mời hắn ra khỏi Thánh Tuyết Thành còn cần xác định độc của hắn đến cùng có hiệu quả như thế nào. Chu tiên sinh thân là Đan Đạo Đại Sư, hay là cùng người này so thử một chút, cũng để cho chúng ta xem xem tài năng của hắn đến đâu. Bà lão nói, nhìn về phía Đại trưởng lão.
Đại trưởng lão chần chờ một chút rồi đưa tay ý bảo Nhị trưởng lão cùng Tứ trưởng lão đừng nói, nhìn về phía Chu Đức Khôn.
Chu đại sư, ý của ngươi thì sao?
Chu Đức Khôn cười ngạo nghễ.
Tốt, lão phu cũng muốn đi gặp tiểu tử hậu bối này, chỉ dạy hắn một chút, để cho hắn biết được đan đạo Nam Vực, hắn phải biết Nam Vực Đan Sư là chí cao vô thượng.
Nghe Chu Đức Khôn nói, Đại trưởng lão mỉm cười gật đầu. Đại trưởng lão cũng bội phục vị Chu tiên sinh trước mắt này, lão đã tự mình khảo nghiệm đan dược của đối phương, khẳng định người này tuyệt đối là Mặc Thổ đệ nhất nhân. Đại trưởng lão cười to, đứng dậy ôm quyền, ba người cạnh hắn cũng đều như thế. Bà lão thầm than một tiếng, thầm nghĩ cũng chỉ có thể làm đến như vậy, mình cực lực nói giúp cho hắn cũng coi như báo đáp hai lần đối phương cứu Hàn Tuyết San.
Tất nhiên sẽ có tộc nhân đến chỗ hắn để thông báo, trận đấu so đan đạo này sẽ diễn ra vào ba ngày sau.
Việc này truyền khắp Thánh Tuyết Thành, kể cả tộc nhân Hàn Tuyết gia tộc hay tu sĩ ngoại thành nghe được tin tức này đều chấn động, bọn họ biết danh tiếng của Chu Đức Khôn, mấy năm qua ba chữ Chu đại sư, bên trong Thánh Tuyết Thành như mặt trời ban trưa.
Cũng là bởi vì có Chu đại sư, mới khiến cho Thánh Tuyết Thành hấp dẫn rất nhiều tán tu, bọn hắn đến đây không tiếc bất cứ giá nào để đổi lấy đan dược.
Dù là trong nội tâm hay ngoài miệng, đều coi Chu Đức Khôn là Mặc Thổ đệ nhất Đan sư, thậm chí không ít tu sĩ sau khi nuốt vào đan dược của lão lập tức chấn động, cho rằng dù ở toàn bộ Nam Vực, Chu Đức Khôn nhất định cũng là đỉnh phong đại sư.
Kể từ đó, thanh danh của lão tại Thánh Tuyết Thành càng lúc càng lớn, chỉ là vì Đông Lạc Thành cách nơi này quá xa, cho nên Mạnh Hạo mới không điều tra ra.
Giờ phút này nghe nói Chu Đức Khôn muốn so đấu đan đạo, toàn bộ tu sĩ trong thành đều oanh động, bọn họ đều muốn đi quan sát, một mặt là trợ uy cho Chu đại sư, một mặt là xem lão luyện đan như thế nào.
Việc này vốn đã oanh động Thánh Tuyết Thành, nhưng ngay sau đó, thì từ chỗ Chu Đức Khôn truyền ra tin tức, đến ngày đó Chu đại sư quyết định dựa vào chiến công tuyển ra mười người, lão sẽ tự mình luyện đan cho mười người này, tin tức này lập tức tạo thành oanh động lần hai.
Trong khi đó, Mạnh Hạo đang khoanh chân ngồi trong sân, rất nhiều đóa liên hoa quanh hắn đua nở, trên tay cầm một tấm thiệp mời biểu lộ cổ quái, tự tiếu phi tiếu, khiến cho Hàn Tuyết San bên cạnh không nhìn ra tâm tư hắn.
Này, vẻ mặt của ngươi là sao hả? Hàn Tuyết San kìm lại nội tâm lo lắng, nàng cũng không biết vì sao, từ ngày Mạnh Hạo ở trên đỉnh đầu Man Cự Nhân mỉm cười với mình, nói ra những lời kia, nàng như bị ma xui quỷ khiến, bất tri bất giác vì hắn mà lo lắng. Nhất là hôm nay khi nghe được sự tình Chu đại sư liền chạy ngay tới nơi này nói cho Mạnh Hạo.
Không có gì, chỉ là cảm thấy Chu Đức Khôn này có chút ý tứ. Mạnh Hạo mỉm cười, nhàn nhạt mở miệng.
Ngươi! Hàn Tuyết San lo lắng dậm chân.
Chu đại sư đan đạo đỉnh phong, Mặc Thổ đan đạo đệ nhất nhân, dù là ở Nam Vực cũng có thanh danh hiển hách, là đệ tử than truyền của Đan Quỷ đại sư! Không những vậy còn là sư huynh của Đan Đỉnh đại sư, ngươi có biết Đan Quỷ đại sư, có nghe qua Đan Đỉnh đại sư chưa? Thiên kiêu như vậy ngươi còn không để ý sao? Ngươi chỉ luyện ra chút ít Độc đan mà thôi, ngươi vẫn có thể bình tĩnh được sao! Hàn Tuyết San nhìn Mạnh Hạo, tỏ vẻ rất tức giận.
Nàng vốn xinh đẹp, có biểu lộ như vậy lại càng trở nên xinh đẹp, cùng hoa sen bốn phía tranh nhau tỏa sáng, Mạnh Hạo lắc đầu cười hai mắt hơi lóe lên, âm thầm suy nghĩ câu nói của Hàn Tuyết San.
Đan Quỷ đại sư tại hạ đương nhiên nghe nói qua, cũng vô cùng tôn kính, nhưng Đan Đỉnh đại sư là? Mạnh Hạo nghi hoặc hỏi.
Ngươi không biết Đan Đỉnh đại sư sao? Hàn Tuyết San mở to mắt, dáng vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Cũng khó trách, ngươi là tán tu không có tiếp xúc với Nam Vực, càng không thể tiếp xúc với người Nam Vực, không biết Đan Đỉnh đại sư cũng là bình thường. Hàn Tuyết San có chút đắc ý nói.
Nói cho ngươi biết a, Đan Đỉnh đại sư chính là Đệ Nhất thiên kiêu Nam Vực Tử Vận Tông, tên Phương Mộc, là truyền thừa đệ tử của Đan Quỷ đại sư, đan đạo chấn động thiên hạ, ngày sau nhất định sẽ là một đại nhân vật danh tiếng truyền khắp bát phương. Hắn am hiểu luyện chế Độc đan, đối với đan đạo có đặc biệt kiến giải đặc biệt. Ở Mặc Thổ Cửu Minh không ai không biết. Cuộc đời này ta có một nguyện vọng, giá như một ngày kia có thể đi Nam Vực bái phỏng Đan Đỉnh đại sư, khẩn cầu hắn luyện chế một viên thuốc cho ta. Hàn Tuyết San nói, ánh mắt sùng bái.
Mạnh Hạo ho khan một tiếng.
Cũng không khoa trương như vậy chứ. Hắn vô thức mở miệng, nhưng lời nói vừa ra khỏi miệng thì ánh mắt Hàn Tuyết San có chút bất thiện.
Ngươi không tin, không phục? Hàn Tuyết San trừng mắt lên, từ khi Mạnh Hạo cứu nàng hai lần, nàng phát hiện mình ở trước mặt đối phương đã mất đi(e hèm ace không nên hiểu nhầm nha) sự sợ hãi, khẩn trương mà trở nên tùy ý rất nhiều.
Ngươi có thể không tin, không phục người khác, nhưng ngươi không thể không tôn trọng Đan Đỉnh đại sư, Đan Đỉnh đại sư Phương Mộc 17 tuổi bái nhập Tử Vận Tông trở thành dược đồng, vừa nhập môn đã làm kinh sợ người khác, khi hắn vận chuyển Tử Vận Tông Đan Đông công pháp liển hiển lộ tư chất trước nay chưa từng có. Thậm chí Đan Đông một vị trưởng lão làm chủ cho hắn tư cách thí luyện tấn chức Đan sư, trở thành người đầu tiên nhập môn không đến một năm đã tham dự thí luyện, trong thí luyện thảo mộc trở thành đệ nhất nhân tự cổ chí kim!
Sau đó, dùng ưu thế áp đảo trực tiếp tấn chức Đan sư, tự nghĩ ra Nhập Ma Đan, gây ra oanh động kinh thiên ở Nam Vực. Thậm chí cùng Sơn Cửu đại sư đánh bạc, luyện chế ra một viên đan dược về sau được gọi Vạn Cương Đan bất phá bất diệt, trở thành chủ lô!
Từ đó về sau, đi lên con đường của riêng mình. Tại Thượng Cổ đạo hồ cảm ngộ, giết chết Lục Diện(mặt xanh) tu sĩ Kết Đan, chấn nhiếp Đạo Tử Mặc Thổ Cung, danh chấn thiên hạ, sau đó ở Tử Vận Tông Tử Lô thí luyện, đoạt được thành tích đệ nhất nhân khoáng tuyệt cổ kim lực áp thiên kiêu, trở thành Tử Lô, trở thành đệ tử truyền thừa của Đan Đông nhất mạch!
Mà đây chỉ là trong vòng mấy năm thôi, nhân vật như vậy mà ngươi không phục, ngươi không tin? Hàn Tuyết San giống như giận thật à, lời nói rất nhanh, nói không ngừng, Mạnh Hạo đứng ở trong tai, đều sửng sốt một chút, trên mặt ửng đỏ, có chút không tốt lắm ý tứ.
Dù sao bị người đang tại mặt như vậy đi khích lệ, đi tán thưởng, hắn còn không quá thích ứng. Chỉ là đối với Hàn Tuyết San tại đây lại có thể biết rõ chuyện của mình như vậy, Mạnh Hạo cảm thấy có chút khó tin.
Hẳn là nàng này cố ý tìm kiếm qua chuyện của ta? Mạnh Hạo lần nữa ho khan một tiếng, đáy lòng có chút đắc ý, mắt nhìn Hàn Tuyết San cái loại nầy nếu như ai không tôn trọng Đan Đỉnh đại sư, nàng sẽ dốc sức liều mạng biểu lộ, Mạnh Hạo giống như cười mà không phải cười.
Nếu như vị này Đan Đỉnh đại sư biết rõ tại Mặc Thổ cũng có Giai Nhân sùng kính mình, đoán chừng cũng sẽ rất vui vẻ. Mạnh Hạo ha ha cười cười, trêu ghẹo nói.
Hừ, ngươi không cần trào phúng, bổn cô nương thích Đan Đỉnh đại sư thì sao? Ta thích hắn đấy, hắn chính là tình lữ trong mộng của ta! Hàn Tuyết San khẽ hừ một tiếng.
Mạnh Hạo cười cười, giờ phút này cũng đã rõ, chuyện cũ của mình không biết do đâu mà người Mặc Thổ đều không biết, có lẽ là do tin tức bế tắc, cũng có thể là... Chuyện của hắn ở Vãng Sinh Động năm đó đã bị người ta che giấu!
Chu tiên sinh thân là cao đồ của Đan Quỷ đại sư, sư huynh của Đan đỉnh đại sư, đan đạo kinh thiên động địa, lão hủ bội phục, bội phục! Có đại sư ở đây, Thánh Tuyết Thành đã định là không thể phá được ! Tứ trưởng lão cũng vô cùng khách khí nói.
Chu Đức Khôn cười cười, đáy lòng cảm khái, ban đầu hắn ở Nam Vực cũng không có cuồng ngạo như vậy, nhưng ở nơi chim không thèm ỉa như Mặc Thổ, muốn sống sót, muốn làm cho người tôn kính thì tuyệt đối không thể khiêm tốn, điều này hắn đã từng nếm qua giáo huấn sâu sắc, giờ phút này lão ngạo nghễ gật đầu, tỏ ý ngươi nói rất đúng.
Đáy lòng của lão cũng cảm khái, nhớ lúc trước mình bị bắt vào Mặc Thổ mà tuyệt vọng, chua xót vì cuộc đời có lẽ không thể trở về tông môn, nghĩ đến khi xưa được người khác hầu hạ, được các gia tộc tu chân cung phụng, lão cảm thấy nhân sinh của mình chỉ còn là màu xám.
Không ngờ rằng khổ tẫn cam lai( giông giống sau cơn mưa trời lại nắng), lão lại được người ta coi là bảo bối. Cũng là vì lão tùy tiện luyện chế vài viên đan dược làm kinh động mọi người, từ đó về sau sống sung sướng, không những vậy lão còn được người ta đưa đến hai tiểu nữ tử làm bạn, thời gian qua so với Đan Đông nhất mạch còn thoải mái hơn nhiều.
Nghĩ lại cả cuộc đời mình, Chu Đức Khôn càng thêm cảm khái, lão sợ là cả đời này cũng không thể gặp lại đồng tông năm đó rồi, nhưng mà như vậy cũng tốt...
Nghĩ tới đây, hắn vội ho một tiếng, tiếp tục giữ vẻ mặt ngạo nghễ.
Cũng chỉ là tiểu độc mà thôi, cũng không tính là gì, đợi lão phu luyện chế ra một ít đảm bảo những tu sĩ Tây mạc kia không thể không phục! Chu Đức Khôn tiếp tục nói khoác.
Nếu Chu đại sư đã có kiến giải với loại độc này như vậy thì cũng có thể mời tên tu sĩ kia ra khỏi bổn thành rồi. Đại trưởng lão trầm ngâm một lúc rồi chậm rãi mở miệng.
Nhị trưởng lão cùng Tứ trưởng lão lập tức gật đầu, bọn họ còn chưa kịp mở miệng đồng ý thì bà lão nhíu mày nhàn nhạt nói.
Ta không đồng ý, Chu tiên sinh đích thật là Đan Đạo Đại Sư, nhưng độc của vị tu sĩ kia có thể khiến Chu tiên sinh phải nghiên cứu mấy ngày, cũng đã cho thấy hiệu quả, điều quan trọng là lão thân tận mắt thấy qua uy lực của nó! Để phòng ngừa vạn nhất, nếu muốn mời hắn ra khỏi Thánh Tuyết Thành còn cần xác định độc của hắn đến cùng có hiệu quả như thế nào. Chu tiên sinh thân là Đan Đạo Đại Sư, hay là cùng người này so thử một chút, cũng để cho chúng ta xem xem tài năng của hắn đến đâu. Bà lão nói, nhìn về phía Đại trưởng lão.
Đại trưởng lão chần chờ một chút rồi đưa tay ý bảo Nhị trưởng lão cùng Tứ trưởng lão đừng nói, nhìn về phía Chu Đức Khôn.
Chu đại sư, ý của ngươi thì sao?
Chu Đức Khôn cười ngạo nghễ.
Tốt, lão phu cũng muốn đi gặp tiểu tử hậu bối này, chỉ dạy hắn một chút, để cho hắn biết được đan đạo Nam Vực, hắn phải biết Nam Vực Đan Sư là chí cao vô thượng.
Nghe Chu Đức Khôn nói, Đại trưởng lão mỉm cười gật đầu. Đại trưởng lão cũng bội phục vị Chu tiên sinh trước mắt này, lão đã tự mình khảo nghiệm đan dược của đối phương, khẳng định người này tuyệt đối là Mặc Thổ đệ nhất nhân. Đại trưởng lão cười to, đứng dậy ôm quyền, ba người cạnh hắn cũng đều như thế. Bà lão thầm than một tiếng, thầm nghĩ cũng chỉ có thể làm đến như vậy, mình cực lực nói giúp cho hắn cũng coi như báo đáp hai lần đối phương cứu Hàn Tuyết San.
Tất nhiên sẽ có tộc nhân đến chỗ hắn để thông báo, trận đấu so đan đạo này sẽ diễn ra vào ba ngày sau.
Việc này truyền khắp Thánh Tuyết Thành, kể cả tộc nhân Hàn Tuyết gia tộc hay tu sĩ ngoại thành nghe được tin tức này đều chấn động, bọn họ biết danh tiếng của Chu Đức Khôn, mấy năm qua ba chữ Chu đại sư, bên trong Thánh Tuyết Thành như mặt trời ban trưa.
Cũng là bởi vì có Chu đại sư, mới khiến cho Thánh Tuyết Thành hấp dẫn rất nhiều tán tu, bọn hắn đến đây không tiếc bất cứ giá nào để đổi lấy đan dược.
Dù là trong nội tâm hay ngoài miệng, đều coi Chu Đức Khôn là Mặc Thổ đệ nhất Đan sư, thậm chí không ít tu sĩ sau khi nuốt vào đan dược của lão lập tức chấn động, cho rằng dù ở toàn bộ Nam Vực, Chu Đức Khôn nhất định cũng là đỉnh phong đại sư.
Kể từ đó, thanh danh của lão tại Thánh Tuyết Thành càng lúc càng lớn, chỉ là vì Đông Lạc Thành cách nơi này quá xa, cho nên Mạnh Hạo mới không điều tra ra.
Giờ phút này nghe nói Chu Đức Khôn muốn so đấu đan đạo, toàn bộ tu sĩ trong thành đều oanh động, bọn họ đều muốn đi quan sát, một mặt là trợ uy cho Chu đại sư, một mặt là xem lão luyện đan như thế nào.
Việc này vốn đã oanh động Thánh Tuyết Thành, nhưng ngay sau đó, thì từ chỗ Chu Đức Khôn truyền ra tin tức, đến ngày đó Chu đại sư quyết định dựa vào chiến công tuyển ra mười người, lão sẽ tự mình luyện đan cho mười người này, tin tức này lập tức tạo thành oanh động lần hai.
Trong khi đó, Mạnh Hạo đang khoanh chân ngồi trong sân, rất nhiều đóa liên hoa quanh hắn đua nở, trên tay cầm một tấm thiệp mời biểu lộ cổ quái, tự tiếu phi tiếu, khiến cho Hàn Tuyết San bên cạnh không nhìn ra tâm tư hắn.
Này, vẻ mặt của ngươi là sao hả? Hàn Tuyết San kìm lại nội tâm lo lắng, nàng cũng không biết vì sao, từ ngày Mạnh Hạo ở trên đỉnh đầu Man Cự Nhân mỉm cười với mình, nói ra những lời kia, nàng như bị ma xui quỷ khiến, bất tri bất giác vì hắn mà lo lắng. Nhất là hôm nay khi nghe được sự tình Chu đại sư liền chạy ngay tới nơi này nói cho Mạnh Hạo.
Không có gì, chỉ là cảm thấy Chu Đức Khôn này có chút ý tứ. Mạnh Hạo mỉm cười, nhàn nhạt mở miệng.
Ngươi! Hàn Tuyết San lo lắng dậm chân.
Chu đại sư đan đạo đỉnh phong, Mặc Thổ đan đạo đệ nhất nhân, dù là ở Nam Vực cũng có thanh danh hiển hách, là đệ tử than truyền của Đan Quỷ đại sư! Không những vậy còn là sư huynh của Đan Đỉnh đại sư, ngươi có biết Đan Quỷ đại sư, có nghe qua Đan Đỉnh đại sư chưa? Thiên kiêu như vậy ngươi còn không để ý sao? Ngươi chỉ luyện ra chút ít Độc đan mà thôi, ngươi vẫn có thể bình tĩnh được sao! Hàn Tuyết San nhìn Mạnh Hạo, tỏ vẻ rất tức giận.
Nàng vốn xinh đẹp, có biểu lộ như vậy lại càng trở nên xinh đẹp, cùng hoa sen bốn phía tranh nhau tỏa sáng, Mạnh Hạo lắc đầu cười hai mắt hơi lóe lên, âm thầm suy nghĩ câu nói của Hàn Tuyết San.
Đan Quỷ đại sư tại hạ đương nhiên nghe nói qua, cũng vô cùng tôn kính, nhưng Đan Đỉnh đại sư là? Mạnh Hạo nghi hoặc hỏi.
Ngươi không biết Đan Đỉnh đại sư sao? Hàn Tuyết San mở to mắt, dáng vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Cũng khó trách, ngươi là tán tu không có tiếp xúc với Nam Vực, càng không thể tiếp xúc với người Nam Vực, không biết Đan Đỉnh đại sư cũng là bình thường. Hàn Tuyết San có chút đắc ý nói.
Nói cho ngươi biết a, Đan Đỉnh đại sư chính là Đệ Nhất thiên kiêu Nam Vực Tử Vận Tông, tên Phương Mộc, là truyền thừa đệ tử của Đan Quỷ đại sư, đan đạo chấn động thiên hạ, ngày sau nhất định sẽ là một đại nhân vật danh tiếng truyền khắp bát phương. Hắn am hiểu luyện chế Độc đan, đối với đan đạo có đặc biệt kiến giải đặc biệt. Ở Mặc Thổ Cửu Minh không ai không biết. Cuộc đời này ta có một nguyện vọng, giá như một ngày kia có thể đi Nam Vực bái phỏng Đan Đỉnh đại sư, khẩn cầu hắn luyện chế một viên thuốc cho ta. Hàn Tuyết San nói, ánh mắt sùng bái.
Mạnh Hạo ho khan một tiếng.
Cũng không khoa trương như vậy chứ. Hắn vô thức mở miệng, nhưng lời nói vừa ra khỏi miệng thì ánh mắt Hàn Tuyết San có chút bất thiện.
Ngươi không tin, không phục? Hàn Tuyết San trừng mắt lên, từ khi Mạnh Hạo cứu nàng hai lần, nàng phát hiện mình ở trước mặt đối phương đã mất đi(e hèm ace không nên hiểu nhầm nha) sự sợ hãi, khẩn trương mà trở nên tùy ý rất nhiều.
Ngươi có thể không tin, không phục người khác, nhưng ngươi không thể không tôn trọng Đan Đỉnh đại sư, Đan Đỉnh đại sư Phương Mộc 17 tuổi bái nhập Tử Vận Tông trở thành dược đồng, vừa nhập môn đã làm kinh sợ người khác, khi hắn vận chuyển Tử Vận Tông Đan Đông công pháp liển hiển lộ tư chất trước nay chưa từng có. Thậm chí Đan Đông một vị trưởng lão làm chủ cho hắn tư cách thí luyện tấn chức Đan sư, trở thành người đầu tiên nhập môn không đến một năm đã tham dự thí luyện, trong thí luyện thảo mộc trở thành đệ nhất nhân tự cổ chí kim!
Sau đó, dùng ưu thế áp đảo trực tiếp tấn chức Đan sư, tự nghĩ ra Nhập Ma Đan, gây ra oanh động kinh thiên ở Nam Vực. Thậm chí cùng Sơn Cửu đại sư đánh bạc, luyện chế ra một viên đan dược về sau được gọi Vạn Cương Đan bất phá bất diệt, trở thành chủ lô!
Từ đó về sau, đi lên con đường của riêng mình. Tại Thượng Cổ đạo hồ cảm ngộ, giết chết Lục Diện(mặt xanh) tu sĩ Kết Đan, chấn nhiếp Đạo Tử Mặc Thổ Cung, danh chấn thiên hạ, sau đó ở Tử Vận Tông Tử Lô thí luyện, đoạt được thành tích đệ nhất nhân khoáng tuyệt cổ kim lực áp thiên kiêu, trở thành Tử Lô, trở thành đệ tử truyền thừa của Đan Đông nhất mạch!
Mà đây chỉ là trong vòng mấy năm thôi, nhân vật như vậy mà ngươi không phục, ngươi không tin? Hàn Tuyết San giống như giận thật à, lời nói rất nhanh, nói không ngừng, Mạnh Hạo đứng ở trong tai, đều sửng sốt một chút, trên mặt ửng đỏ, có chút không tốt lắm ý tứ.
Dù sao bị người đang tại mặt như vậy đi khích lệ, đi tán thưởng, hắn còn không quá thích ứng. Chỉ là đối với Hàn Tuyết San tại đây lại có thể biết rõ chuyện của mình như vậy, Mạnh Hạo cảm thấy có chút khó tin.
Hẳn là nàng này cố ý tìm kiếm qua chuyện của ta? Mạnh Hạo lần nữa ho khan một tiếng, đáy lòng có chút đắc ý, mắt nhìn Hàn Tuyết San cái loại nầy nếu như ai không tôn trọng Đan Đỉnh đại sư, nàng sẽ dốc sức liều mạng biểu lộ, Mạnh Hạo giống như cười mà không phải cười.
Nếu như vị này Đan Đỉnh đại sư biết rõ tại Mặc Thổ cũng có Giai Nhân sùng kính mình, đoán chừng cũng sẽ rất vui vẻ. Mạnh Hạo ha ha cười cười, trêu ghẹo nói.
Hừ, ngươi không cần trào phúng, bổn cô nương thích Đan Đỉnh đại sư thì sao? Ta thích hắn đấy, hắn chính là tình lữ trong mộng của ta! Hàn Tuyết San khẽ hừ một tiếng.
Mạnh Hạo cười cười, giờ phút này cũng đã rõ, chuyện cũ của mình không biết do đâu mà người Mặc Thổ đều không biết, có lẽ là do tin tức bế tắc, cũng có thể là... Chuyện của hắn ở Vãng Sinh Động năm đó đã bị người ta che giấu!
/391
|