Mạnh đại sư, ta là Nghiêm Tung. . . Một giọng nói từ khu vực bên ngoài truyền tới ý thức của Mạnh Hạo.
“Mạnh đạo hữu, từ lúc từ biệt đến nay, nhiều lần Nghiêm mỗ nhớ lại, thì càng cảm thấy Chu Đức Khôn kia có chỗ không đúng, ài…nhưng hôm nay Chu Đức Khôn cũng đã bị đưa đi Tây Mạc rồi, Nghiêm mỗ cũng không có cơ hội xác minh lại được.
Mạnh đạo hữu, lần này Nghiêm mỗ tới đây chính là vì tìm ngươi, thân thể này chỉ là một đám ý thức của ta ký gửi bên trong đó, cũng không phải chân thân của Nghiêm mỗ.”
“Nghiêm mỗ kính nể Đan đạo của đạo hữu, lúc này cũng không nói dông dài, Nghiêm mỗ chỉ nói thêm hai câu nữa mà thôi. Với tạo nghệ đan đạo của đạo hữu, chắc cũng đã nghe đến Trảm Linh Đan!”
“Nếu như đạo hữu có hứng thú với đan này, tại đêm trăng ở thành Đông sau ba ngày nữa, Nghiêm mỗ nguyện cùng đạo hữu giải thích kỹ lưỡng hơn.”
Tới đây thì giọng nói trên cũng biến mất, hai mắt Mạnh Hạo chớp động. Lúc này ngoài thành, tiếng kêu thê lương không ngừng truyền ra, rồi cũng dần dần biến mất, chỉ còn không nhiều tu sĩ dốc hết tất cả bí pháp mà chạy trốn có thể sống sót được thì toàn bộ số còn lại lúc này đã trở thành thây khô.
Cùng lúc đó, ý thức của Mạnh Hạo bên trong nhánh gai chính kia cũng chợt tiêu tán, chỉ còn sót lại một tia liên hệ rất mờ nhạt mà thôi. Những gai nhọn tràn ngập thành trì cũng dần co rút lại, phân bố xung quanh nhánh gai chính này, chính vì vậy mà nhánh gai chính này nhìn qua vô cùng dễ thấy.
Lúc này, tiếng kèn lệnh cũng vang lên, đến lúc này thì đợt tấn công đầu tiên của Mặc Thổ Cung và Tây Mạc cũng không thể không lui bước. Chỉ là cuộc chiến này vẫn chưa chấm dứt, vì số lượng tu sĩ Mặc Thổ Cung và Tây Mạc lúc này tuy không còn nhiều lắm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy mấy ngàn đạo cầu vồng phía xa lại tiếp tục gào thét tiến đến nơi này.
Sắc trời không còn là đêm khuya nữa, mà đã là sáng sớm rồi, vẻ mệt mỏi cũng lan tràn khắp toàn bộ thành trì. Trong sự an tĩnh khó có được như vậy, Mạnh Hạo đứng lên, lúc này Tứ đại trưởng lão đang cất bước tiến đến trước mặt hắn.
Bốn người này đều có chút vẻ tiều tụy, bà lão trong tứ đại trưởng lão còn mang chút thương thế trên người, lúc này bốn người đã đi đến trước mặt Mạnh Hạo, mang theo ánh mắt đầy phức tạp nhìn hắn.
“Kinh thứ có thể tồn tại trong một tháng, một tháng này hẳn là sẽ an toàn. Bốn người bọn ta sẽ hết sức giúp đỡ ngươi luyện chế Hàn Tuyết Tằm.” Đại trưởng lão trầm mặc một chút rồi nói, sau đó lão nhìn Mạnh Hạo thật sâu rồi mới quay người rời đi.
Đám người Nhị trưởng lão, cả bà lão cũng mang ánh mắt đầy phức tạp nhìn Mạnh Hạo, rồi cũng không nói gì mà lần lượt rời đi. Hàn Tuyết San cũng đã được bà lão kia mang đi, trước khi đi nàng quay đầu lại nhìn Mạnh Hạo định nói thêm gì đó nhưng lại thôi.
Đám tu sĩ còn sống sót và đám tộc nhân Hàn Tuyết gia tộc lại tiếp tục phân tán nhau đi tu bổ thành trì, sửa sang lại trận pháp. Tuy nói trong thời gian một tháng này có thể tạm an toàn, thế nhưng những chuẩn bị thông thường là vẫn cần thiết đấy.
Toàn bộ tu sĩ trong thành lúc này đầy mệt mỏi, tuy thương thế trên người đã lành nhưng bại ý ttong lòng rất khó tiêu tán đi. Cả đám trầm mặc ngồi xuống, khiến cho cả thành trì chợt chìm vào một mảnh đầy yên tĩnh.
Xa xa kia, lại có thêm một đám tu sĩ Tây Mạc đến tiếp viện khiến nhân số đối nghịch với Thánh Tuyết Thành lại lên tới mấy ngàn người. Tuy bọn chúng vẫn chưa khởi xướng tiến công, nhưng cũng đã phân tán ra, hoàn toàn vây khốn Thánh Tuyết Thành vào bên trong.
Mạnh Hạo cũng đầy mỏi mệt, hắn bước xuống thành trì. Một đường đi, những tu sĩ gặp phải hắn đều lộ ra thần sắc đầy kính sợ, nhanh chóng cúi đầu bái kiến, càng không có ai dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Sự xuất hiện của đám gai nhọn kia đã khiến cho Mạnh Hạo tồn tại trong ánh mắt mọi người, chính là đại biểu cho sự khủng bố. Loại khủng bố mà cho dù hắn mang thân phận đại sư cũng không có cách nào có thể trung hòa được.
Thậm chí đám tộc nhân Hàn Tuyết gia tộc nhìn thấy Mạnh Hạo cũng lộ ra vẻ cực kỳ cung kính. Trận chiến lúc trước, có thể nói một mình Mạnh Hạo đã quyết định thắng bại của cả trận này, nếu không có Mạnh Hạo hẳn lúc này Thánh Tuyết Thành chỉ còn trơ lại xương cốt mà thôi.
Vì chống lại sự xâm lấn của Mặc Thổ Cung mà Hàn Tuyết gia tộc cũng dựa theo thành tích chiến công, đưa ra không ít bảo vật. Trong lúc hòa bình ngắn ngủi này, có không ít tu sĩ tranh thủ chạy đến một chỗ bên trong cung điện này đổi lấy một vài vật phẩm cần thiết dựa vào những chiến công trên chiến trường được người phụ trách ghi lại.
Mạnh Hạo đang đầy mỏi mệt, hắn dự định quay về đình viện, trên đường đi ngang qua chỗ này. Hắn chợt suy nghĩ đôi chút rồi đổi hướng đi tới.
Nơi đây không ít người, cũng đang có hơn một trăm tu sĩ không ngừng lui tới, so với những chỗ trống trải trong thành thì nơi này quả thật náo nhiệt nhất đấy.
Mạnh đại sư. . .
Bái kiến Mạnh đại sư!
Mạnh Hạo tới nơi này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Tất cả tu sĩ nơi này vừa nhìn thấy Mạnh Hạo, thì tâm thần cũng chợt chấn động, theo bản năng mà chắp tay cúi đầu chào, cũng không giấu được vẻ kính sợ trên mặt.
Mạnh Hạo gật nhẹ đầu rồi lướt qua đám người đi đến một cột sáng cực lớn giữa đại điện. Cột sáng này đầy hư ảo, trên đó có một danh sách các tên, phía dưới mỗi tên là một con số.
Đây chính là chiến công thủ thành, căn cứ vào quá trình chém giết địch nhân mà thu được những chiến công khác nhau.
Bên cạnh cột sáng là hai tộc nhân Hàn Tuyết gia tộc, khi nhìn thấy Mạnh Hạo, bọn hắn nhanh chóng đứng dậy, cung kính chắp tay cúi đầu chào.
Trong nháy mắt đó, đám người bốn phía cũng lập tức yên tĩnh lại.
Mạnh Hạo không nói gì mà nhìn về phía cột sáng, ánh mắt rơi xuống vị trí đầu tiên nhất.
Mạnh đại sư, chiến công chín vạn bảy ngàn năm trăm bốn mươi hai!
Vị trí xếp thứ hai, chiến công cũng chỉ đến hai ngàn mà thôi, mức độ chênh lệch như vậy khiến cho Mạnh Hạo không khỏi trầm ngâm suy nghĩ trong chốc lát, xem xem bản thân nên dùng chiến công để đổi lấy vật phẩm gì.
Trong này có công pháp, pháp bảo, đan dịch, còn cò một chút tài liệu luyện đan và luyện khí đặc thù chỉ có ở Hàn Tuyết gia tộc, trong đó cũng có một vài vật phẩm mà Mạnh Hạo nhìn thấy cũng động tâm.
Hơn nữa, quan trọng nhất là lượng chiến công để đổi những vật này so với chiến công của hắn thì chỉ như chín trâu mất một cọng lông mà thôi.
Ngay khi Mạnh Hạo còn đang trầm tư suy nghĩ xem bản thân mình có nên đổi lấy toàn bộ vật phẩm nơi này hay không thì trên cột sáng chợt lóe lên, rồi trên bản danh sách dùng chiến công để đổi chợt tăng thêm bốn loại nữa.
“Hạt giống Kinh Thứ, mười vạn chiến công một hạt!”
“Ti Long bí thuật của Hàn Tuyết gia tộc, hai mươi vạn chiến công một bộ!”
“Ngũ tinh Tuyết trận, năm vạn chiến công!”
“Đan phương Tự Yêu Đan, mười vạn chiến công!”
Ánh mắt Mạnh Hạo chợt chớp động, hơi thở của đám tu sĩ xung quanh bỗng chốc mà trở nên dồn dập, bọn họ có thể không biết cái gì là Ti Long bí pháp, nhưng hạt giống Kinh Thứ thì trong trận chiến vừa rồi, sự cường đại đến khủng bố của nó căn bản khiến cho bọn họ không cách nào quên được đầy.
“Còn có Ngũ Tinh Tuyết trận, chính là trận pháp chỉ Hàn Tuyết gia tộc có, có thể luyện thành Ngũ Tinh pháp quang…”
Ngay trong lúc đám tu sĩ xung quanh còn đang bàn luận xôn xao, thì Mạnh Hạo lại như có điều suy nghĩ. Hạt giống Kinh Thứ kia thuộc về vật phẩm tiêu hao, có uy lực to lớn khiến cho cả Mạnh Hạo đều cảm thấy kinh hãi. Lúc trước là do Hàn Tuyết San đưa cho hắn, về sau nếu muốn thì hẳn là không khó để có được.
Chỉ là hắn càng thêm coi trong, chín là Ngũ Tinh Tuyết trận.
“Chẳng lẽ trận này chính là những Ngôi sao năm cánh lơ lửng trên vầu trời kia?” Mạnh Hạo đầy suy tư, rồi nhìn về phía dòng chữ đan phương Tự Yêu Đan.
“Đây là đan gì?” Mạnh Hạo cười cười. Tất nhiên hắn có thể nhận ra, mấy loại vật phẩm này chính là bên phía Hàn Tuyết gia tộc tận lực xuất ra, chỉ đơn giản là nhằm mục đích thu hút sự chú ý của mình.
“Xem ra trận chiến sắp tới khiến cho Hàn Tuyết gia tộc phải dồn hết tâm lực rồi a.” Mạnh Hạo nghĩ tới đây, cũng đã dứt khoát không đổi những tài liệu kia nữa mà nhìn về phía tộc nhân của Hàn Tuyết gia tộc đang đứng cạnh cột sáng.
“Không biết nơi này có cho thiếu nợ chiến công?” Mạnh Hạo mỉm cười hỏi. Hắn vừa nói ra, đám tu sĩ xung quanh đồng loạt sững người mà nhìn về phía Mạnh Hạo, bọn hắn vậy mà chưa từng nghĩ tới có thể đề xuất việc thiếu nợ.
Dường như đã nắm được điểm mấu chốt là Thánh Tuyết Thành lúc này tràn đầy nguy cơ như vậy, ánh mắt của cả đám tu sĩ nơi này nhanh chóng lóe sáng đầy kì dị.
Vị Hàn Tuyết tộc nhân được Mạnh Hạo hỏi thăm là một nữ tử trung niên, nàng có chút sửng sốt, còn chưa biết làm thế nào thì đột nhiên trên cột sáng kia lại lóe lên, mà con số chiến công của Mạnh Hạo từ hơn mười vạn cũng vọt thẳng lên hơn mười chín vạn.
Hai mắt Mạnh Hạo sáng ngời, đưa tay phải chỉ vào vật phẩm bên trong cột sáng mà mình coi trọng kia. Cột sáng này chợt lóng lánh, rồi từ bên trong đó bay ra hai miếng ngọc giản, một cái là Ngũ Tinh Tuyết trận, còn cái kia chính là đan phương Tự Yêu Đan.
Mà ở cột sáng chiến công tên của Mạnh Hạo từ vị trí đệ nhất cũng biến mất, xuất hiện lại ở vị trí cuối cùng, số chiến công đột nhiên trở thành số âm, lúc này chiến công của hắn là âm gần năm vạn.
Cầm lấy hai miếng ngọc giản, trong ánh mắt đầy hâm mộ của đám người bốn phía, Mạnh Hạo chậm rãi bước ra khỏi đại điện, đi về một khu vực trống trải trong thành trì, trở về đình viện của hắn.
Khoanh chân ngồi cạnh Liên hoa, hắn cúi đầu nhìn ngọc giản. Thời gian cũng chậm rãi trôi qua, khi ngẩng đầu lên thì ánh mắt của Mạnh Hạo cũng chợt lóe sáng ngời.
“Trận pháp này có chút kì diệu, đáng tiếc ta lại không biết nhiều về trận pháp. Nếu như có người nào đó có được tạo nghệ về trận pháp, hẳn có thể trợ giúp ta bố trí ra được.”
“Khiến ta thấy hứng thú đấy, lại là Tự Yêu Đan này, đan dược này không phải dành cho tu sĩ phục dụng mà là để cho Dị yêu, hay chính là cho hung thú sử dụng.” Mạnh Hạo trầm ngâm trong chốc lát liền đem hai miếng ngọc giản này cất đi, rồi khoanh chân ngồi khôi phục tinh lực.
Mấy ngày sau, trời trong trăng sáng, đêm khuya đầy yên tĩnh, đám gai nhọn bên ngoài thành trì lúc này đã trở thành thủ đoạn đề phòng cuối cùng của nơi này, Mấy ngày nay cũng có không ít tu sĩ Mặc Thổ tiến đến thăm dò, nhưng toàn bộ đều bị ngăn trở ở bên ngoài, tuy là không có nhiều người tử thương nhưng lại mang đến hiệu quả chấn nhiếp vô cùng hữu hiệu.
Trong đình viện, Mạnh Hạo đang khoanh chân ngồi chợt mở mắt ra, đưa tay phải nhấn xuống mặt đất.Yêu khí bốn phía lập tức ngưng tụ lại trong nháy mắt, hình thành một thân ảnh mờ ảo ngay trước mặt Mạnh Hạo. Thân ảnh này dần rõ ràng hơn, rồi sau khi biến thành Mạnh Hạo, nó nhoáng lên rồi bay ra ngoài.
Phía đông thành trì này, trên một con đường phố đầy vắng vẻ, bốn phía xung quanh không một bóng người, không lâu sau đó chợt xuất hiện một đạo hư ảnh, chính là Mạnh Hạo.
Hắn bước đi trên con đường phố này, ước chùng nửa nén nhang trôi qua, tại một góc hẻo lánh, Mạnh Hạo chợt dừng chân đồng thời quay đầu lại nhìn về phía sau.
“Ngươi đi theo cũng lâu rồi, còn muốn theo tới khi nào nữa?”
“Mạnh đạo hữu chẳng những là đan đạo đại sư, mà còn là tu sĩ Kết đan có Linh thức mạnh nhất mà Nghiêm mỗ đã từng gặp, gần như tương đương với Nghiêm mỗ.” Giọng nói khàn khàn truyền tới từ sau lưng Mạnh Hạo. Rồi một bóng ma chợt vặn vẹo, hiện ra thân ảnh của Nghiêm Tung, gã nhìn Mạnh Hạo rồi cười cười.
“Ngươi có cơ hội nói ba câu.” Mạnh Hạo nhàn nhạt nói, vừa nói xong thì trên mặt đất cũng đột ngột xuất hiện một mảnh gai nhọn.
“Nghiêm mỗ từng vô tình đoạt được một quyển mật thư, trong đó có ghi một loại đan đạo Viễn cổ, chính là phương pháp luyện chế Trảm Linh đan. Đan này có thể đem lại hiểu quả nhất định trong quá trình đột phá Trảm Linh.
Căn cứ vào điều tra nhiều năm của Nghiêm mỗ, loại đan đạo truyền thừa này ở bên trong một khu vực của Tây Mạc. Ta từng đi qua một lần, dùng thực lực của ta, tuyệt đối không cách nào đạt được. Ta cũng cần tạo nghệ đan đạo của Mạnh đạo hữu, nếu như việc này thành công, Đan phương này có thể cùng sở hữu.” Nghiêm Tung không dài dòng mà tập tức trả lời.
“Dùng tu vi của Mạnh mỗ lúc này, không hứng thú lớn với đan dược này.” Mạnh Hạo nhàn nhạt đáp lời rồi quay người như muốn rời khỏi nơi này.
“Việc này Mạnh đạo hữu nên suy nghĩ kỹ một chút, với tạo nghệ đan đạo của ngươi, đột phá lên Nguyên Anh không phải là chuyện khó. Nếu như không sớm chuẩn bị cho Trảm Linh, sợ là chỉ cần Ngộ đạo không thì khó có thể trảm ra được Đệ nhất đao của chính mình, mà khu vực kia chẳng những có Đan phương, mà còn có cả thành phẩm Trảm Linh đan!” Nghiêm Tung vừa nói, tay phải cũng vung lên, một phiến gỗ nhỏ cũng bay ra.
“Vật này chính là một tấm thẻ trong mật quyển, Mạnh đạo hữu dựa vào đây có thể xác định được lời ta nói là thật hay giả. Nếu đạo hữu thay đổi chủ ý, có thể tùy thời dùng vật này thông báo cho tại hạ, mà khu vực Tây Mạc kia lại ở gần vài bộ lạc, nếu như không có ta trợ giúp, ngươi cũng không có cách nào che giấu khí tức tu sĩ, coi như cũng không có cách nào tiến vào Tây Mạc được cả.” Nghiêm Tung liếc nhìn Mạnh Hạo, thân ảnh gã cũng dần mơ hồ rồi biến mất tung tích.
“Mạnh đạo hữu, từ lúc từ biệt đến nay, nhiều lần Nghiêm mỗ nhớ lại, thì càng cảm thấy Chu Đức Khôn kia có chỗ không đúng, ài…nhưng hôm nay Chu Đức Khôn cũng đã bị đưa đi Tây Mạc rồi, Nghiêm mỗ cũng không có cơ hội xác minh lại được.
Mạnh đạo hữu, lần này Nghiêm mỗ tới đây chính là vì tìm ngươi, thân thể này chỉ là một đám ý thức của ta ký gửi bên trong đó, cũng không phải chân thân của Nghiêm mỗ.”
“Nghiêm mỗ kính nể Đan đạo của đạo hữu, lúc này cũng không nói dông dài, Nghiêm mỗ chỉ nói thêm hai câu nữa mà thôi. Với tạo nghệ đan đạo của đạo hữu, chắc cũng đã nghe đến Trảm Linh Đan!”
“Nếu như đạo hữu có hứng thú với đan này, tại đêm trăng ở thành Đông sau ba ngày nữa, Nghiêm mỗ nguyện cùng đạo hữu giải thích kỹ lưỡng hơn.”
Tới đây thì giọng nói trên cũng biến mất, hai mắt Mạnh Hạo chớp động. Lúc này ngoài thành, tiếng kêu thê lương không ngừng truyền ra, rồi cũng dần dần biến mất, chỉ còn không nhiều tu sĩ dốc hết tất cả bí pháp mà chạy trốn có thể sống sót được thì toàn bộ số còn lại lúc này đã trở thành thây khô.
Cùng lúc đó, ý thức của Mạnh Hạo bên trong nhánh gai chính kia cũng chợt tiêu tán, chỉ còn sót lại một tia liên hệ rất mờ nhạt mà thôi. Những gai nhọn tràn ngập thành trì cũng dần co rút lại, phân bố xung quanh nhánh gai chính này, chính vì vậy mà nhánh gai chính này nhìn qua vô cùng dễ thấy.
Lúc này, tiếng kèn lệnh cũng vang lên, đến lúc này thì đợt tấn công đầu tiên của Mặc Thổ Cung và Tây Mạc cũng không thể không lui bước. Chỉ là cuộc chiến này vẫn chưa chấm dứt, vì số lượng tu sĩ Mặc Thổ Cung và Tây Mạc lúc này tuy không còn nhiều lắm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy mấy ngàn đạo cầu vồng phía xa lại tiếp tục gào thét tiến đến nơi này.
Sắc trời không còn là đêm khuya nữa, mà đã là sáng sớm rồi, vẻ mệt mỏi cũng lan tràn khắp toàn bộ thành trì. Trong sự an tĩnh khó có được như vậy, Mạnh Hạo đứng lên, lúc này Tứ đại trưởng lão đang cất bước tiến đến trước mặt hắn.
Bốn người này đều có chút vẻ tiều tụy, bà lão trong tứ đại trưởng lão còn mang chút thương thế trên người, lúc này bốn người đã đi đến trước mặt Mạnh Hạo, mang theo ánh mắt đầy phức tạp nhìn hắn.
“Kinh thứ có thể tồn tại trong một tháng, một tháng này hẳn là sẽ an toàn. Bốn người bọn ta sẽ hết sức giúp đỡ ngươi luyện chế Hàn Tuyết Tằm.” Đại trưởng lão trầm mặc một chút rồi nói, sau đó lão nhìn Mạnh Hạo thật sâu rồi mới quay người rời đi.
Đám người Nhị trưởng lão, cả bà lão cũng mang ánh mắt đầy phức tạp nhìn Mạnh Hạo, rồi cũng không nói gì mà lần lượt rời đi. Hàn Tuyết San cũng đã được bà lão kia mang đi, trước khi đi nàng quay đầu lại nhìn Mạnh Hạo định nói thêm gì đó nhưng lại thôi.
Đám tu sĩ còn sống sót và đám tộc nhân Hàn Tuyết gia tộc lại tiếp tục phân tán nhau đi tu bổ thành trì, sửa sang lại trận pháp. Tuy nói trong thời gian một tháng này có thể tạm an toàn, thế nhưng những chuẩn bị thông thường là vẫn cần thiết đấy.
Toàn bộ tu sĩ trong thành lúc này đầy mệt mỏi, tuy thương thế trên người đã lành nhưng bại ý ttong lòng rất khó tiêu tán đi. Cả đám trầm mặc ngồi xuống, khiến cho cả thành trì chợt chìm vào một mảnh đầy yên tĩnh.
Xa xa kia, lại có thêm một đám tu sĩ Tây Mạc đến tiếp viện khiến nhân số đối nghịch với Thánh Tuyết Thành lại lên tới mấy ngàn người. Tuy bọn chúng vẫn chưa khởi xướng tiến công, nhưng cũng đã phân tán ra, hoàn toàn vây khốn Thánh Tuyết Thành vào bên trong.
Mạnh Hạo cũng đầy mỏi mệt, hắn bước xuống thành trì. Một đường đi, những tu sĩ gặp phải hắn đều lộ ra thần sắc đầy kính sợ, nhanh chóng cúi đầu bái kiến, càng không có ai dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Sự xuất hiện của đám gai nhọn kia đã khiến cho Mạnh Hạo tồn tại trong ánh mắt mọi người, chính là đại biểu cho sự khủng bố. Loại khủng bố mà cho dù hắn mang thân phận đại sư cũng không có cách nào có thể trung hòa được.
Thậm chí đám tộc nhân Hàn Tuyết gia tộc nhìn thấy Mạnh Hạo cũng lộ ra vẻ cực kỳ cung kính. Trận chiến lúc trước, có thể nói một mình Mạnh Hạo đã quyết định thắng bại của cả trận này, nếu không có Mạnh Hạo hẳn lúc này Thánh Tuyết Thành chỉ còn trơ lại xương cốt mà thôi.
Vì chống lại sự xâm lấn của Mặc Thổ Cung mà Hàn Tuyết gia tộc cũng dựa theo thành tích chiến công, đưa ra không ít bảo vật. Trong lúc hòa bình ngắn ngủi này, có không ít tu sĩ tranh thủ chạy đến một chỗ bên trong cung điện này đổi lấy một vài vật phẩm cần thiết dựa vào những chiến công trên chiến trường được người phụ trách ghi lại.
Mạnh Hạo đang đầy mỏi mệt, hắn dự định quay về đình viện, trên đường đi ngang qua chỗ này. Hắn chợt suy nghĩ đôi chút rồi đổi hướng đi tới.
Nơi đây không ít người, cũng đang có hơn một trăm tu sĩ không ngừng lui tới, so với những chỗ trống trải trong thành thì nơi này quả thật náo nhiệt nhất đấy.
Mạnh đại sư. . .
Bái kiến Mạnh đại sư!
Mạnh Hạo tới nơi này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Tất cả tu sĩ nơi này vừa nhìn thấy Mạnh Hạo, thì tâm thần cũng chợt chấn động, theo bản năng mà chắp tay cúi đầu chào, cũng không giấu được vẻ kính sợ trên mặt.
Mạnh Hạo gật nhẹ đầu rồi lướt qua đám người đi đến một cột sáng cực lớn giữa đại điện. Cột sáng này đầy hư ảo, trên đó có một danh sách các tên, phía dưới mỗi tên là một con số.
Đây chính là chiến công thủ thành, căn cứ vào quá trình chém giết địch nhân mà thu được những chiến công khác nhau.
Bên cạnh cột sáng là hai tộc nhân Hàn Tuyết gia tộc, khi nhìn thấy Mạnh Hạo, bọn hắn nhanh chóng đứng dậy, cung kính chắp tay cúi đầu chào.
Trong nháy mắt đó, đám người bốn phía cũng lập tức yên tĩnh lại.
Mạnh Hạo không nói gì mà nhìn về phía cột sáng, ánh mắt rơi xuống vị trí đầu tiên nhất.
Mạnh đại sư, chiến công chín vạn bảy ngàn năm trăm bốn mươi hai!
Vị trí xếp thứ hai, chiến công cũng chỉ đến hai ngàn mà thôi, mức độ chênh lệch như vậy khiến cho Mạnh Hạo không khỏi trầm ngâm suy nghĩ trong chốc lát, xem xem bản thân nên dùng chiến công để đổi lấy vật phẩm gì.
Trong này có công pháp, pháp bảo, đan dịch, còn cò một chút tài liệu luyện đan và luyện khí đặc thù chỉ có ở Hàn Tuyết gia tộc, trong đó cũng có một vài vật phẩm mà Mạnh Hạo nhìn thấy cũng động tâm.
Hơn nữa, quan trọng nhất là lượng chiến công để đổi những vật này so với chiến công của hắn thì chỉ như chín trâu mất một cọng lông mà thôi.
Ngay khi Mạnh Hạo còn đang trầm tư suy nghĩ xem bản thân mình có nên đổi lấy toàn bộ vật phẩm nơi này hay không thì trên cột sáng chợt lóe lên, rồi trên bản danh sách dùng chiến công để đổi chợt tăng thêm bốn loại nữa.
“Hạt giống Kinh Thứ, mười vạn chiến công một hạt!”
“Ti Long bí thuật của Hàn Tuyết gia tộc, hai mươi vạn chiến công một bộ!”
“Ngũ tinh Tuyết trận, năm vạn chiến công!”
“Đan phương Tự Yêu Đan, mười vạn chiến công!”
Ánh mắt Mạnh Hạo chợt chớp động, hơi thở của đám tu sĩ xung quanh bỗng chốc mà trở nên dồn dập, bọn họ có thể không biết cái gì là Ti Long bí pháp, nhưng hạt giống Kinh Thứ thì trong trận chiến vừa rồi, sự cường đại đến khủng bố của nó căn bản khiến cho bọn họ không cách nào quên được đầy.
“Còn có Ngũ Tinh Tuyết trận, chính là trận pháp chỉ Hàn Tuyết gia tộc có, có thể luyện thành Ngũ Tinh pháp quang…”
Ngay trong lúc đám tu sĩ xung quanh còn đang bàn luận xôn xao, thì Mạnh Hạo lại như có điều suy nghĩ. Hạt giống Kinh Thứ kia thuộc về vật phẩm tiêu hao, có uy lực to lớn khiến cho cả Mạnh Hạo đều cảm thấy kinh hãi. Lúc trước là do Hàn Tuyết San đưa cho hắn, về sau nếu muốn thì hẳn là không khó để có được.
Chỉ là hắn càng thêm coi trong, chín là Ngũ Tinh Tuyết trận.
“Chẳng lẽ trận này chính là những Ngôi sao năm cánh lơ lửng trên vầu trời kia?” Mạnh Hạo đầy suy tư, rồi nhìn về phía dòng chữ đan phương Tự Yêu Đan.
“Đây là đan gì?” Mạnh Hạo cười cười. Tất nhiên hắn có thể nhận ra, mấy loại vật phẩm này chính là bên phía Hàn Tuyết gia tộc tận lực xuất ra, chỉ đơn giản là nhằm mục đích thu hút sự chú ý của mình.
“Xem ra trận chiến sắp tới khiến cho Hàn Tuyết gia tộc phải dồn hết tâm lực rồi a.” Mạnh Hạo nghĩ tới đây, cũng đã dứt khoát không đổi những tài liệu kia nữa mà nhìn về phía tộc nhân của Hàn Tuyết gia tộc đang đứng cạnh cột sáng.
“Không biết nơi này có cho thiếu nợ chiến công?” Mạnh Hạo mỉm cười hỏi. Hắn vừa nói ra, đám tu sĩ xung quanh đồng loạt sững người mà nhìn về phía Mạnh Hạo, bọn hắn vậy mà chưa từng nghĩ tới có thể đề xuất việc thiếu nợ.
Dường như đã nắm được điểm mấu chốt là Thánh Tuyết Thành lúc này tràn đầy nguy cơ như vậy, ánh mắt của cả đám tu sĩ nơi này nhanh chóng lóe sáng đầy kì dị.
Vị Hàn Tuyết tộc nhân được Mạnh Hạo hỏi thăm là một nữ tử trung niên, nàng có chút sửng sốt, còn chưa biết làm thế nào thì đột nhiên trên cột sáng kia lại lóe lên, mà con số chiến công của Mạnh Hạo từ hơn mười vạn cũng vọt thẳng lên hơn mười chín vạn.
Hai mắt Mạnh Hạo sáng ngời, đưa tay phải chỉ vào vật phẩm bên trong cột sáng mà mình coi trọng kia. Cột sáng này chợt lóng lánh, rồi từ bên trong đó bay ra hai miếng ngọc giản, một cái là Ngũ Tinh Tuyết trận, còn cái kia chính là đan phương Tự Yêu Đan.
Mà ở cột sáng chiến công tên của Mạnh Hạo từ vị trí đệ nhất cũng biến mất, xuất hiện lại ở vị trí cuối cùng, số chiến công đột nhiên trở thành số âm, lúc này chiến công của hắn là âm gần năm vạn.
Cầm lấy hai miếng ngọc giản, trong ánh mắt đầy hâm mộ của đám người bốn phía, Mạnh Hạo chậm rãi bước ra khỏi đại điện, đi về một khu vực trống trải trong thành trì, trở về đình viện của hắn.
Khoanh chân ngồi cạnh Liên hoa, hắn cúi đầu nhìn ngọc giản. Thời gian cũng chậm rãi trôi qua, khi ngẩng đầu lên thì ánh mắt của Mạnh Hạo cũng chợt lóe sáng ngời.
“Trận pháp này có chút kì diệu, đáng tiếc ta lại không biết nhiều về trận pháp. Nếu như có người nào đó có được tạo nghệ về trận pháp, hẳn có thể trợ giúp ta bố trí ra được.”
“Khiến ta thấy hứng thú đấy, lại là Tự Yêu Đan này, đan dược này không phải dành cho tu sĩ phục dụng mà là để cho Dị yêu, hay chính là cho hung thú sử dụng.” Mạnh Hạo trầm ngâm trong chốc lát liền đem hai miếng ngọc giản này cất đi, rồi khoanh chân ngồi khôi phục tinh lực.
Mấy ngày sau, trời trong trăng sáng, đêm khuya đầy yên tĩnh, đám gai nhọn bên ngoài thành trì lúc này đã trở thành thủ đoạn đề phòng cuối cùng của nơi này, Mấy ngày nay cũng có không ít tu sĩ Mặc Thổ tiến đến thăm dò, nhưng toàn bộ đều bị ngăn trở ở bên ngoài, tuy là không có nhiều người tử thương nhưng lại mang đến hiệu quả chấn nhiếp vô cùng hữu hiệu.
Trong đình viện, Mạnh Hạo đang khoanh chân ngồi chợt mở mắt ra, đưa tay phải nhấn xuống mặt đất.Yêu khí bốn phía lập tức ngưng tụ lại trong nháy mắt, hình thành một thân ảnh mờ ảo ngay trước mặt Mạnh Hạo. Thân ảnh này dần rõ ràng hơn, rồi sau khi biến thành Mạnh Hạo, nó nhoáng lên rồi bay ra ngoài.
Phía đông thành trì này, trên một con đường phố đầy vắng vẻ, bốn phía xung quanh không một bóng người, không lâu sau đó chợt xuất hiện một đạo hư ảnh, chính là Mạnh Hạo.
Hắn bước đi trên con đường phố này, ước chùng nửa nén nhang trôi qua, tại một góc hẻo lánh, Mạnh Hạo chợt dừng chân đồng thời quay đầu lại nhìn về phía sau.
“Ngươi đi theo cũng lâu rồi, còn muốn theo tới khi nào nữa?”
“Mạnh đạo hữu chẳng những là đan đạo đại sư, mà còn là tu sĩ Kết đan có Linh thức mạnh nhất mà Nghiêm mỗ đã từng gặp, gần như tương đương với Nghiêm mỗ.” Giọng nói khàn khàn truyền tới từ sau lưng Mạnh Hạo. Rồi một bóng ma chợt vặn vẹo, hiện ra thân ảnh của Nghiêm Tung, gã nhìn Mạnh Hạo rồi cười cười.
“Ngươi có cơ hội nói ba câu.” Mạnh Hạo nhàn nhạt nói, vừa nói xong thì trên mặt đất cũng đột ngột xuất hiện một mảnh gai nhọn.
“Nghiêm mỗ từng vô tình đoạt được một quyển mật thư, trong đó có ghi một loại đan đạo Viễn cổ, chính là phương pháp luyện chế Trảm Linh đan. Đan này có thể đem lại hiểu quả nhất định trong quá trình đột phá Trảm Linh.
Căn cứ vào điều tra nhiều năm của Nghiêm mỗ, loại đan đạo truyền thừa này ở bên trong một khu vực của Tây Mạc. Ta từng đi qua một lần, dùng thực lực của ta, tuyệt đối không cách nào đạt được. Ta cũng cần tạo nghệ đan đạo của Mạnh đạo hữu, nếu như việc này thành công, Đan phương này có thể cùng sở hữu.” Nghiêm Tung không dài dòng mà tập tức trả lời.
“Dùng tu vi của Mạnh mỗ lúc này, không hứng thú lớn với đan dược này.” Mạnh Hạo nhàn nhạt đáp lời rồi quay người như muốn rời khỏi nơi này.
“Việc này Mạnh đạo hữu nên suy nghĩ kỹ một chút, với tạo nghệ đan đạo của ngươi, đột phá lên Nguyên Anh không phải là chuyện khó. Nếu như không sớm chuẩn bị cho Trảm Linh, sợ là chỉ cần Ngộ đạo không thì khó có thể trảm ra được Đệ nhất đao của chính mình, mà khu vực kia chẳng những có Đan phương, mà còn có cả thành phẩm Trảm Linh đan!” Nghiêm Tung vừa nói, tay phải cũng vung lên, một phiến gỗ nhỏ cũng bay ra.
“Vật này chính là một tấm thẻ trong mật quyển, Mạnh đạo hữu dựa vào đây có thể xác định được lời ta nói là thật hay giả. Nếu đạo hữu thay đổi chủ ý, có thể tùy thời dùng vật này thông báo cho tại hạ, mà khu vực Tây Mạc kia lại ở gần vài bộ lạc, nếu như không có ta trợ giúp, ngươi cũng không có cách nào che giấu khí tức tu sĩ, coi như cũng không có cách nào tiến vào Tây Mạc được cả.” Nghiêm Tung liếc nhìn Mạnh Hạo, thân ảnh gã cũng dần mơ hồ rồi biến mất tung tích.
/391
|