Nửa tháng không dài nhưng đối với Ô Mộc mà nói thì khoảng thời gian này chính là tra tấn mà cả đời gã chưa từng trải qua, đối mặt với một tên tu sĩ nghiên cứu Đồ Đằng đến nhập ma kia, cả người gã, từ máu huyết đến xương cốt, từ Đồ đằng đến công pháp, hết thảy đều bị Mạnh Hạo nắm giữ lấy.
Mạnh Hạo nghiên cứu càng sâu, càng nắm chắc sự tình có thể luyện thành Nguyên Anh. Mãi nửa tháng sau, khi Mạnh Hạo không còn có thu hoạch gì từ trên Ô Mộc kia nữa, hắn cũng cảm thấy không nên làm khó cho người hữu duyên mang lại cho hắn thêm kiến thức về đan đạo kết hợp với tu vi như vậy, nên đem thả ra.
Trước khi đi, Ô Mộc run rẩy nhìn Mạnh Hạo, gã thề cả đời này cũng sẽ không muốn gặp lại đối phương nữa, rồi dùng tốc độ nhanh nhất tranh thủ rời khỏi đây.
“Còn cần thêm nhiều Đồ Đằng nữa mới hoàn thiện được suy nghĩ của ta.” Mạnh Hạo nhìn Ô Mộc rời đi, bên tai hắn truyền tới nhiều tiếng nổ vang trong thành. Trong nửa tháng này, ở bên ngoài thành trì càng ngày càng có thêm nhiều tu sĩ Mặc Thổ cùng với tu sĩ Tây Mạc, cứ khoảng vài ngày thì sẽ có mấy trăm người từ xa gào thét mà đến đây.
Bên ngoài thành cũng đã có hơn năm ngàn tu sĩ đem toàn bộ Thánh Tuyết Thành vây khốn, càng là có rất nhiều hung thú phô thiên cái địa, còn có thêm từng chiếc chiến xa thỉnh thoảng lại tán ra u quang oanh kích xuống Thánh Thành.
Chỉ là Kinh Thứ còn sống trong một tháng kia có uy lực cường đại, cho dù là dạng tấn công kiểu gì thì cũng không thể phá vỡ được mà tiến vào bên trong.
Chẳng qua là khi đám tu sĩ bên ngoài đồng loạt ra tay, tiếng nổ ngập trời, đám gai nhọn xung quanh thành trì cũng không ngừng vỡ nát, lộ ra dấu hiệu không thể nào chống chọi lâu dài được.
Mấy ngày sau, một đại quân Mặc Thổ gồm khoảng hai ngàn người từ bên cạnh gào thét mà đến, người dẫn đầu đeo mặt nạ màu vàng Kim, chính là đạo tử Mặc Thổ La Trùng!
Ánh mắt gã đầy âm trầm, lại như có như không chút đục ngầu, trên người gã cũng có chút gì đó quỷ dị. Mấy ngày nay đối với gã mà nói thì tâm tình cũng đầy ác liệt, loại độc dược năm đó gã bị hạ trên người, sau khi về tới Mặc Thổ Cung thì tìm mọi cách cũng không thể nào giải trừ được. Điều này khiến cho gã kinh hồn bạt vía, đồng thời còn có một loại trực giác mơ hồ, dường như sinh tử của bản thân chỉ nằm tại một ý niệm của đối phương mà thôi.
Gã không dám làm to chuyện mà chuyện này cũng không thể làm ầm lên được, vì bản thân gã đã từng thử qua tất cả các phương pháp giải độc có thể nghĩ đến, thậm chí loại độc chất đáng sợ này sau khi được sư tôn gã phát hiện ra cũng phải biến sắc.
“Loại độc này tu sĩ không có khả năng hóa giải, mà chỉ có thảo mộc thì may ra.” Lời này chính là từ một vị Đan sư Đông Thổ được sư tôn gã mời đến, sau khi nhìn đến chất độc này thì vẻ mặt đã đầy ngưng trọng nói ra.
Trong lòng La Trùng, vị Yêu chủ thần bí kia đã trở thành ác mộng của gã, thậm chí mỗi lần nghĩ đến đối phương, trong lòng gã bất giác dâng lên một luồng khí lạnh.
Gã nghiêm khắc tuân thủ theo ước định của đối phương, phàm là nơi ở của đối phương thì trong phạm vi trăm dặm, gã cũng không dám bước vào nửa bước.
Mà phòng trường hợp vô tình có thể làm trái ước định, gã đã trốn ở trong Mặc Thổ Cung rất lâu, đây là lần đầu tiên gã ra ngoài sau khi bị hạ độc. Thành trì này hoang vắng nên theo hắn thì nơi này tuyệt đối sẽ không thể gặp được vị Yêu chủ đáng sợ kia được.
Vì vậy, gã định đem tất cả ấm ức trong lòng phát tiết ra nơi này một chút.
“Nghe nói gia tộc Hàn Tuyết này có một mỹ nữ tên là Hàn Tuyết San.” Hai mắt La Trùng lộ ra một vẻ đầy dâm tà.
Phía sau gã là một lão giả đeo mặt nạ màu bạc, toàn thân tản ra tu vi Nguyên Anh kinh thiên động địa. Sự có mặt của lão cũng khiến thế lực bên ngoài lúc này có đủ năm vị tu sĩ Nguyên Anh.
Trên chiến trường dạng này, nhiều hơn một Nguyên Anh lại mang theo tác dụng to lớn khó có thể hình dung được.
“Đạo hữu Hàn Tuyết gia tộc, chư vị Thánh Thành, đạo tử Mặc Thổ La Trùng hôm nay tới đây, không định tham dự sự tình công chiến này, chỉ là vì khiêu chiến quần hùng thiên hạ!” Đám người La Trùng tới gần, không ít tu sĩ Mặc Thổ Cung trên mặt đất không ngừng bay ra, cung kính nghênh đón.
Giữa không trung, La Trùng mang theo mặt nạ vàng kim, thần sắc dưới lớp mặt nạ đầy ngạo nghễ nhìn về phía Thành thành như muốn sụp đổ, vây quanh là đám gai nhọn tràn ngập.
“Nếu không phải là tộc nhân của Hàn Tuyết gia tộc, thì chỉ cần người nào chống cự được mười hơi thở trong tay của La mỗ thì bản đạo tử có thể làm chủ thả người an toàn rời khỏi đây!” La Trùng cất bước về phía trước, đứng bên ngoài Thánh Tuyết Thành, thanh âm vang vọng truyền vào trong thành.
Bên cạnh gã có không ít tu sĩ Mặc Thổ, còn có thêm một vài tu sĩ Tây Mạc ở hai bên, hiển nhiên có thể nhận ra gã ở đây chính là người có thân phận địa vị cao nhất. Thậm chí một nơi xa xa, có năm lão giả Nguyên Anh cũng đang nhìn về phía này, nếu như Nguyên Anh Thánh Tuyết Thành dám ra đây thì nhất định năm người họ sẽ ra tay.
“Đại thế thiên hạ lúc này sẽ là của một phương Mặc Thổ Cung ta, không tới nửa tháng nữa thành này tất bị phá. Ngày thành này bị phá, tất cả bọn người đều trở thành tượng đất chôn cùng với Hàn Tuyết gia tộc luôn a!” La Trùng ngẩng đầu, ánh mắt đầy vẻ cao cao tại thượng đầy ngạo nghễ, tiếp tục nói tiếp.
Những từ ngữ như vậy, với thân phận của gã nói ra liền tạo thành uy áp bao phủ toàn bộ Thánh Thành.
“Hiện tại, nói cho bản đạo tử biết, trong đám các ngươi còn có người nào dám ra tay, đường đường chính chính chiến một trận!”
Mà bên cạnh La Trùng, mấy tên tu sĩ đi theo gã cũng không ngừng truyền ra âm thanh đầy trào phúng, không ngừng khiêu khích.
Lúc này, trong Thánh Tuyết Thành cũng có khoảng mấy trăm tu sĩ không thuộc Hàn Tuyết gia tộc, sắc mặt tất cả mọi người đầy khó coi, còn trong lòng có băn khoăn hay không thì không ai biết được.
Tứ đại trưởng lão cùng với các tộc nhân Hàn Tuyết gia tộc cũng trầm mặc lại. Bọn họ lúc này không có khả năng ngăn cản đấy, một khi ngăn cản tất sẽ gây ra hiệu ứng ngược bộc phát hơn nữa. Huống hồ đối phương lúc này lại là đạo tử Mặc Thổ Cung, thân phận cực cao, cho dù tu vi không phải là Nguyên Anh nhưng cũng là đạo tử, đại biểu cho cả Mặc Thổ Cung.
“Mà thôi, mỗi người có chí riêng, có thể đứng dưới tường rào đổ này thì hẳn người đó cũng cần phải có đảm lượng lớn. Những đạo hữu đã muốn đi thì cũng không thể ngăn cản được, dù sao thì bọn họ đã có đại ân với Hàn Tuyết gia tộc chúng ta.” Đại trưởng lão có chút trầm mặc một chút rồi than nhẹ.
Mạnh Hạo cũng trong đám người này, thông qua đám gai nhọn bên ngoài thành, hắn có thể nhìn thấy La Trùng đang đứng trên không trung bên ngoài, khóe miệng hắn chợt mỉm cười nhếch lên. Độc trên người đối phương còn chưa được giải, Độc đan do chính tay Mạnh Hạo luyện chế, hắn tự tin thiên hạ này không có nhiều người có thể giải được đấy.
Thánh Tuyết Thành chợt lâm vào yên tĩnh một lúc, rồi một thân ảnh mạnh mẽ lao ra. Là một nam tử trung niên, người này Mạnh Hạo cũng có chút ấn tượng vì đã từng đến chỗ mình thỉnh cầu đan dược, có tu vi Kết đan Trung kì. Tu vi này trong đám người có thể được coi là cường giả, nếu như ở nơi khác hẳn với tu vi này gã có thể xưng bá một phương.
Sắc mặt vị nam tử trung niên này có chút tiều tụy do áp lực mấy ngày nay khiến gã gần như muốn sụp đổ. Lúc này, cả người gã bay ra, xuyên qua đám gai nhọn, trong lòng gã cũng thở phào một hơi.
“Ta cũng đã xuất hết lực xem như đã báo đáp đủ ân tình của Hàn Tuyết gia tộc năm đó.” Trong lòng nam tử trung niên này nghĩ thầm, đồng thời lao về phía sau, chắp tay hướng về đám người La Trùng.
“Tại hạ tuân theo ý muốn của đạo tử, dùng chiến đổi sinh cơ.” Nam tử trung niên này vừa nói xong thì chợt thấy trong ánh mắt của La Trùng lóe lên một vẻ tàn nhẫn. Cùng lúc đó, ba tu sĩ bên người La Trùng chớp mắt cũng bay ra với một tốc độ cực nhanh khiến nam tử trung niên đầy mệt mỏi này vội biến sắc mặt.
Gã lập tức bấm niệm pháp quyết, thuật pháp lóe sáng chói mắt, tiếng nổ vang vọng. Chỉ là sau năm hơi thở, một đạo kiếm đen sáng lóng lánh lóe lên, ba người bên cạnh La Trùng trở về, trong tay một người còn cầm theo một cái đầu lâu, cung kính nộp lên cho La Trùng.
“Đáng tiếc, không đến mười hơi thở.” La Trùng cười cười, đưa tay phải lên điểm chỉ vào cái đầu lâu chấn nát bấy ra.
“Các ngươi còn ai muốn thử nữa không? Nếu không dám thì cũng vẫn còn khả năng, bản đạo tử cho các ngươi lựa chọn, ai có thể đem đệ nhất mỹ nữ của Hàn Tuyết gia tộc Hàn Tuyết San cho bản đạo tử, ta chẳng những miễn tội chết cho hắn, mà còn có ban thưởng hậu!” La Trùng cười ha hả, nhìn về phía Thánh Tuyết Thành. Lúc này trong thành hoàn toàn yên tĩnh, sắc mặt tất cả các tu sĩ đều trở nên đầy âm trầm.
Nhất là trong tộc nhân của Hàn Tuyết gia tộc, Hàn Tuyết San cũng ở bên trong, mắt phượng đã đầy sát khí. Nàng vốn xinh đẹp, lúc này thần sắc càng thêm nổi bật, trong chớp mắt này La Trùng cũng đã chú ý tới, hai mắt sáng lên, nở nụ cười.
“Quả nhiên là sắc nước hương trời, lần này thật không uổng công đến đây.” La Trùng chợt tươi cười sáng lạng.
“Đường đường là đạo tử Mặc Thổ Cung, lại có thể hèn hạ đến như vậy!”
“Đã nói là một trận quyết đấu quyết sinh tử, vậy mà lại có thể hết lần này tới lần khác bỉ ổi đến như vậy. Lẽ nào người của Mặc Thổ Cung cũng chỉ có như thế này!” Bên trong Thánh Tuyết Thành, có tu sĩ không nhịn được mà lên giọng mỉa mai.
Lời bọn hắn truyền đến cũng chỉ khiến La Trùng nghe được mà cười ha ha, trong mắt hắn mang theo vẻ cao cao tại thượng đầy ngạo nghễ. Gã căn bản không để sinh tử của đám người này trong lòng, mấy lời lúc nãy chỉ là đùa cợt mua vui mà thôi. Dù sao thì trước khi đám gai nhọn xung quanh Thánh Tuyết Thành chưa biến mất, thì những người trong Thánh Tuyết Thành cũng sẽ không phát động công kích, do vậy cứ dứt khoát ở nơi này trêu đùa một chút, gia tăng thêm một chút vui thú cho cuộc sống này.
“Mà thôi, bản đạo tử cũng không làm khó đám các ngươi. Thế này đi, Tuyết San đạo hữu, chỉ cần ngươi đồng ý làm Lô đỉnh cho bản đạo tử tối này, thì bản đạo tử sẽ lập tức dẫn hai ngàn tu sĩ nơi này rời đi, khiến áp lực của Thánh Tuyết Thành các ngươi giảm xuống một chút, ngươi thấy thế nào?” La Trùng cười nói, ánh mắt sáng ngời nhìn Hàn Tuyết San đầy tư thái duyên dáng bên kia. Trong lòng gã cũng có một luồng tà hỏa bốc lên.
Hàn Tuyết San phẫn nộ đến run người, nhìn chằm chằm vào La Trùng. Nhưng trong lòng nàng cũng nhanh chóng chìm vào bi ai, bởi vì nàng nhìn thấy đám tộc nhân bốn phía xung quanh chỉ còn trầm mặc. Cho dù không ai nói thẳng ra nhưng ánh mắt của bọn họ nhìn nàng cũng đủ cho nàng biết đáp án, trong lòng đau đớn không thôi.
Nàng đành cười thảm một tiếng, bất giác ánh mắt Hàn Tuyết San theo bản năng nhìn qua Mạnh Hạo, dường như lúc này, đáp án của Mạnh Hạo mới chính là điều nàng để tâm nhất.
Hai mắt Mạnh Hạo nheo lại, tập trung nhìn về phía ba người bên cạnh La Trùng vừa lao ra lúc trước, trong đó có một vị tu sĩ Tây Mạc, cũng chính là người trực tiếp chém giết vị nam tử trung niên kia. Đồ đằng mà gã sử dụng, lại là một thanh kiếm!
Kiếm ảnh Đồ Đằng, biến ảo thành kiếm, uy lực không tầm thường.
“Hẳn đây chính là Kim thuộc tính?” Mạnh Hạo như có chút suy nghĩ, cả người cất bước đi ra, đạp lên không trung, ánh mắt nhìn về phía La Trùng.
Sự xuất hiện của hắn hấp dẫn không ít chú ý của người khác. Lập tức có một tu sĩ nào đó tới gần La Trùng, ghé tai gã nói nhỏ ra thân phận của Mạnh Hạo, nghe vậy hai mắt La Trùng sáng ngời, gương mặt dưới mặt nạ cũng chợt nhếch lên cười.
“Trước kia cũng đã nghe nói đến vị Mạnh đại sư này chỉ trong mấy ngày mà thanh danh nổi lên nổi lên như cồn, diệt trừ được hắn, thành này cũng có thể phá nhanh chóng!” Sát cơ trong mắt La Trùng lóe lên. Cùng lúc đó, ánh mắt của năm tu sĩ Nguyên Anh cũng tập trung toàn bộ trên người Mạnh Hạo, chỉ cần chờ hắn ra khỏi phạm vi đám gai nhọn kia, bọn họ lập tức sẽ ra tay.
Chỉ là hết lần này tới lần khác, Mạnh Hạo chẳng qua chỉ là đi đến tường thành, vẫn còn trong phạm vi của đám gai nhọn. Hắn cũng không bước ra nữa, mà dừng chân lại, lơ lửng trên không trung, vẻ mặt cười như không cười mà nhìn về phía La Trùng.
“La Trùng, ta nhớ lần trước đã nói với ngươi, trong vòng trăm dặm quanh ta, ngươi không được phép bước vào, đã quên?”
Mạnh Hạo nghiên cứu càng sâu, càng nắm chắc sự tình có thể luyện thành Nguyên Anh. Mãi nửa tháng sau, khi Mạnh Hạo không còn có thu hoạch gì từ trên Ô Mộc kia nữa, hắn cũng cảm thấy không nên làm khó cho người hữu duyên mang lại cho hắn thêm kiến thức về đan đạo kết hợp với tu vi như vậy, nên đem thả ra.
Trước khi đi, Ô Mộc run rẩy nhìn Mạnh Hạo, gã thề cả đời này cũng sẽ không muốn gặp lại đối phương nữa, rồi dùng tốc độ nhanh nhất tranh thủ rời khỏi đây.
“Còn cần thêm nhiều Đồ Đằng nữa mới hoàn thiện được suy nghĩ của ta.” Mạnh Hạo nhìn Ô Mộc rời đi, bên tai hắn truyền tới nhiều tiếng nổ vang trong thành. Trong nửa tháng này, ở bên ngoài thành trì càng ngày càng có thêm nhiều tu sĩ Mặc Thổ cùng với tu sĩ Tây Mạc, cứ khoảng vài ngày thì sẽ có mấy trăm người từ xa gào thét mà đến đây.
Bên ngoài thành cũng đã có hơn năm ngàn tu sĩ đem toàn bộ Thánh Tuyết Thành vây khốn, càng là có rất nhiều hung thú phô thiên cái địa, còn có thêm từng chiếc chiến xa thỉnh thoảng lại tán ra u quang oanh kích xuống Thánh Thành.
Chỉ là Kinh Thứ còn sống trong một tháng kia có uy lực cường đại, cho dù là dạng tấn công kiểu gì thì cũng không thể phá vỡ được mà tiến vào bên trong.
Chẳng qua là khi đám tu sĩ bên ngoài đồng loạt ra tay, tiếng nổ ngập trời, đám gai nhọn xung quanh thành trì cũng không ngừng vỡ nát, lộ ra dấu hiệu không thể nào chống chọi lâu dài được.
Mấy ngày sau, một đại quân Mặc Thổ gồm khoảng hai ngàn người từ bên cạnh gào thét mà đến, người dẫn đầu đeo mặt nạ màu vàng Kim, chính là đạo tử Mặc Thổ La Trùng!
Ánh mắt gã đầy âm trầm, lại như có như không chút đục ngầu, trên người gã cũng có chút gì đó quỷ dị. Mấy ngày nay đối với gã mà nói thì tâm tình cũng đầy ác liệt, loại độc dược năm đó gã bị hạ trên người, sau khi về tới Mặc Thổ Cung thì tìm mọi cách cũng không thể nào giải trừ được. Điều này khiến cho gã kinh hồn bạt vía, đồng thời còn có một loại trực giác mơ hồ, dường như sinh tử của bản thân chỉ nằm tại một ý niệm của đối phương mà thôi.
Gã không dám làm to chuyện mà chuyện này cũng không thể làm ầm lên được, vì bản thân gã đã từng thử qua tất cả các phương pháp giải độc có thể nghĩ đến, thậm chí loại độc chất đáng sợ này sau khi được sư tôn gã phát hiện ra cũng phải biến sắc.
“Loại độc này tu sĩ không có khả năng hóa giải, mà chỉ có thảo mộc thì may ra.” Lời này chính là từ một vị Đan sư Đông Thổ được sư tôn gã mời đến, sau khi nhìn đến chất độc này thì vẻ mặt đã đầy ngưng trọng nói ra.
Trong lòng La Trùng, vị Yêu chủ thần bí kia đã trở thành ác mộng của gã, thậm chí mỗi lần nghĩ đến đối phương, trong lòng gã bất giác dâng lên một luồng khí lạnh.
Gã nghiêm khắc tuân thủ theo ước định của đối phương, phàm là nơi ở của đối phương thì trong phạm vi trăm dặm, gã cũng không dám bước vào nửa bước.
Mà phòng trường hợp vô tình có thể làm trái ước định, gã đã trốn ở trong Mặc Thổ Cung rất lâu, đây là lần đầu tiên gã ra ngoài sau khi bị hạ độc. Thành trì này hoang vắng nên theo hắn thì nơi này tuyệt đối sẽ không thể gặp được vị Yêu chủ đáng sợ kia được.
Vì vậy, gã định đem tất cả ấm ức trong lòng phát tiết ra nơi này một chút.
“Nghe nói gia tộc Hàn Tuyết này có một mỹ nữ tên là Hàn Tuyết San.” Hai mắt La Trùng lộ ra một vẻ đầy dâm tà.
Phía sau gã là một lão giả đeo mặt nạ màu bạc, toàn thân tản ra tu vi Nguyên Anh kinh thiên động địa. Sự có mặt của lão cũng khiến thế lực bên ngoài lúc này có đủ năm vị tu sĩ Nguyên Anh.
Trên chiến trường dạng này, nhiều hơn một Nguyên Anh lại mang theo tác dụng to lớn khó có thể hình dung được.
“Đạo hữu Hàn Tuyết gia tộc, chư vị Thánh Thành, đạo tử Mặc Thổ La Trùng hôm nay tới đây, không định tham dự sự tình công chiến này, chỉ là vì khiêu chiến quần hùng thiên hạ!” Đám người La Trùng tới gần, không ít tu sĩ Mặc Thổ Cung trên mặt đất không ngừng bay ra, cung kính nghênh đón.
Giữa không trung, La Trùng mang theo mặt nạ vàng kim, thần sắc dưới lớp mặt nạ đầy ngạo nghễ nhìn về phía Thành thành như muốn sụp đổ, vây quanh là đám gai nhọn tràn ngập.
“Nếu không phải là tộc nhân của Hàn Tuyết gia tộc, thì chỉ cần người nào chống cự được mười hơi thở trong tay của La mỗ thì bản đạo tử có thể làm chủ thả người an toàn rời khỏi đây!” La Trùng cất bước về phía trước, đứng bên ngoài Thánh Tuyết Thành, thanh âm vang vọng truyền vào trong thành.
Bên cạnh gã có không ít tu sĩ Mặc Thổ, còn có thêm một vài tu sĩ Tây Mạc ở hai bên, hiển nhiên có thể nhận ra gã ở đây chính là người có thân phận địa vị cao nhất. Thậm chí một nơi xa xa, có năm lão giả Nguyên Anh cũng đang nhìn về phía này, nếu như Nguyên Anh Thánh Tuyết Thành dám ra đây thì nhất định năm người họ sẽ ra tay.
“Đại thế thiên hạ lúc này sẽ là của một phương Mặc Thổ Cung ta, không tới nửa tháng nữa thành này tất bị phá. Ngày thành này bị phá, tất cả bọn người đều trở thành tượng đất chôn cùng với Hàn Tuyết gia tộc luôn a!” La Trùng ngẩng đầu, ánh mắt đầy vẻ cao cao tại thượng đầy ngạo nghễ, tiếp tục nói tiếp.
Những từ ngữ như vậy, với thân phận của gã nói ra liền tạo thành uy áp bao phủ toàn bộ Thánh Thành.
“Hiện tại, nói cho bản đạo tử biết, trong đám các ngươi còn có người nào dám ra tay, đường đường chính chính chiến một trận!”
Mà bên cạnh La Trùng, mấy tên tu sĩ đi theo gã cũng không ngừng truyền ra âm thanh đầy trào phúng, không ngừng khiêu khích.
Lúc này, trong Thánh Tuyết Thành cũng có khoảng mấy trăm tu sĩ không thuộc Hàn Tuyết gia tộc, sắc mặt tất cả mọi người đầy khó coi, còn trong lòng có băn khoăn hay không thì không ai biết được.
Tứ đại trưởng lão cùng với các tộc nhân Hàn Tuyết gia tộc cũng trầm mặc lại. Bọn họ lúc này không có khả năng ngăn cản đấy, một khi ngăn cản tất sẽ gây ra hiệu ứng ngược bộc phát hơn nữa. Huống hồ đối phương lúc này lại là đạo tử Mặc Thổ Cung, thân phận cực cao, cho dù tu vi không phải là Nguyên Anh nhưng cũng là đạo tử, đại biểu cho cả Mặc Thổ Cung.
“Mà thôi, mỗi người có chí riêng, có thể đứng dưới tường rào đổ này thì hẳn người đó cũng cần phải có đảm lượng lớn. Những đạo hữu đã muốn đi thì cũng không thể ngăn cản được, dù sao thì bọn họ đã có đại ân với Hàn Tuyết gia tộc chúng ta.” Đại trưởng lão có chút trầm mặc một chút rồi than nhẹ.
Mạnh Hạo cũng trong đám người này, thông qua đám gai nhọn bên ngoài thành, hắn có thể nhìn thấy La Trùng đang đứng trên không trung bên ngoài, khóe miệng hắn chợt mỉm cười nhếch lên. Độc trên người đối phương còn chưa được giải, Độc đan do chính tay Mạnh Hạo luyện chế, hắn tự tin thiên hạ này không có nhiều người có thể giải được đấy.
Thánh Tuyết Thành chợt lâm vào yên tĩnh một lúc, rồi một thân ảnh mạnh mẽ lao ra. Là một nam tử trung niên, người này Mạnh Hạo cũng có chút ấn tượng vì đã từng đến chỗ mình thỉnh cầu đan dược, có tu vi Kết đan Trung kì. Tu vi này trong đám người có thể được coi là cường giả, nếu như ở nơi khác hẳn với tu vi này gã có thể xưng bá một phương.
Sắc mặt vị nam tử trung niên này có chút tiều tụy do áp lực mấy ngày nay khiến gã gần như muốn sụp đổ. Lúc này, cả người gã bay ra, xuyên qua đám gai nhọn, trong lòng gã cũng thở phào một hơi.
“Ta cũng đã xuất hết lực xem như đã báo đáp đủ ân tình của Hàn Tuyết gia tộc năm đó.” Trong lòng nam tử trung niên này nghĩ thầm, đồng thời lao về phía sau, chắp tay hướng về đám người La Trùng.
“Tại hạ tuân theo ý muốn của đạo tử, dùng chiến đổi sinh cơ.” Nam tử trung niên này vừa nói xong thì chợt thấy trong ánh mắt của La Trùng lóe lên một vẻ tàn nhẫn. Cùng lúc đó, ba tu sĩ bên người La Trùng chớp mắt cũng bay ra với một tốc độ cực nhanh khiến nam tử trung niên đầy mệt mỏi này vội biến sắc mặt.
Gã lập tức bấm niệm pháp quyết, thuật pháp lóe sáng chói mắt, tiếng nổ vang vọng. Chỉ là sau năm hơi thở, một đạo kiếm đen sáng lóng lánh lóe lên, ba người bên cạnh La Trùng trở về, trong tay một người còn cầm theo một cái đầu lâu, cung kính nộp lên cho La Trùng.
“Đáng tiếc, không đến mười hơi thở.” La Trùng cười cười, đưa tay phải lên điểm chỉ vào cái đầu lâu chấn nát bấy ra.
“Các ngươi còn ai muốn thử nữa không? Nếu không dám thì cũng vẫn còn khả năng, bản đạo tử cho các ngươi lựa chọn, ai có thể đem đệ nhất mỹ nữ của Hàn Tuyết gia tộc Hàn Tuyết San cho bản đạo tử, ta chẳng những miễn tội chết cho hắn, mà còn có ban thưởng hậu!” La Trùng cười ha hả, nhìn về phía Thánh Tuyết Thành. Lúc này trong thành hoàn toàn yên tĩnh, sắc mặt tất cả các tu sĩ đều trở nên đầy âm trầm.
Nhất là trong tộc nhân của Hàn Tuyết gia tộc, Hàn Tuyết San cũng ở bên trong, mắt phượng đã đầy sát khí. Nàng vốn xinh đẹp, lúc này thần sắc càng thêm nổi bật, trong chớp mắt này La Trùng cũng đã chú ý tới, hai mắt sáng lên, nở nụ cười.
“Quả nhiên là sắc nước hương trời, lần này thật không uổng công đến đây.” La Trùng chợt tươi cười sáng lạng.
“Đường đường là đạo tử Mặc Thổ Cung, lại có thể hèn hạ đến như vậy!”
“Đã nói là một trận quyết đấu quyết sinh tử, vậy mà lại có thể hết lần này tới lần khác bỉ ổi đến như vậy. Lẽ nào người của Mặc Thổ Cung cũng chỉ có như thế này!” Bên trong Thánh Tuyết Thành, có tu sĩ không nhịn được mà lên giọng mỉa mai.
Lời bọn hắn truyền đến cũng chỉ khiến La Trùng nghe được mà cười ha ha, trong mắt hắn mang theo vẻ cao cao tại thượng đầy ngạo nghễ. Gã căn bản không để sinh tử của đám người này trong lòng, mấy lời lúc nãy chỉ là đùa cợt mua vui mà thôi. Dù sao thì trước khi đám gai nhọn xung quanh Thánh Tuyết Thành chưa biến mất, thì những người trong Thánh Tuyết Thành cũng sẽ không phát động công kích, do vậy cứ dứt khoát ở nơi này trêu đùa một chút, gia tăng thêm một chút vui thú cho cuộc sống này.
“Mà thôi, bản đạo tử cũng không làm khó đám các ngươi. Thế này đi, Tuyết San đạo hữu, chỉ cần ngươi đồng ý làm Lô đỉnh cho bản đạo tử tối này, thì bản đạo tử sẽ lập tức dẫn hai ngàn tu sĩ nơi này rời đi, khiến áp lực của Thánh Tuyết Thành các ngươi giảm xuống một chút, ngươi thấy thế nào?” La Trùng cười nói, ánh mắt sáng ngời nhìn Hàn Tuyết San đầy tư thái duyên dáng bên kia. Trong lòng gã cũng có một luồng tà hỏa bốc lên.
Hàn Tuyết San phẫn nộ đến run người, nhìn chằm chằm vào La Trùng. Nhưng trong lòng nàng cũng nhanh chóng chìm vào bi ai, bởi vì nàng nhìn thấy đám tộc nhân bốn phía xung quanh chỉ còn trầm mặc. Cho dù không ai nói thẳng ra nhưng ánh mắt của bọn họ nhìn nàng cũng đủ cho nàng biết đáp án, trong lòng đau đớn không thôi.
Nàng đành cười thảm một tiếng, bất giác ánh mắt Hàn Tuyết San theo bản năng nhìn qua Mạnh Hạo, dường như lúc này, đáp án của Mạnh Hạo mới chính là điều nàng để tâm nhất.
Hai mắt Mạnh Hạo nheo lại, tập trung nhìn về phía ba người bên cạnh La Trùng vừa lao ra lúc trước, trong đó có một vị tu sĩ Tây Mạc, cũng chính là người trực tiếp chém giết vị nam tử trung niên kia. Đồ đằng mà gã sử dụng, lại là một thanh kiếm!
Kiếm ảnh Đồ Đằng, biến ảo thành kiếm, uy lực không tầm thường.
“Hẳn đây chính là Kim thuộc tính?” Mạnh Hạo như có chút suy nghĩ, cả người cất bước đi ra, đạp lên không trung, ánh mắt nhìn về phía La Trùng.
Sự xuất hiện của hắn hấp dẫn không ít chú ý của người khác. Lập tức có một tu sĩ nào đó tới gần La Trùng, ghé tai gã nói nhỏ ra thân phận của Mạnh Hạo, nghe vậy hai mắt La Trùng sáng ngời, gương mặt dưới mặt nạ cũng chợt nhếch lên cười.
“Trước kia cũng đã nghe nói đến vị Mạnh đại sư này chỉ trong mấy ngày mà thanh danh nổi lên nổi lên như cồn, diệt trừ được hắn, thành này cũng có thể phá nhanh chóng!” Sát cơ trong mắt La Trùng lóe lên. Cùng lúc đó, ánh mắt của năm tu sĩ Nguyên Anh cũng tập trung toàn bộ trên người Mạnh Hạo, chỉ cần chờ hắn ra khỏi phạm vi đám gai nhọn kia, bọn họ lập tức sẽ ra tay.
Chỉ là hết lần này tới lần khác, Mạnh Hạo chẳng qua chỉ là đi đến tường thành, vẫn còn trong phạm vi của đám gai nhọn. Hắn cũng không bước ra nữa, mà dừng chân lại, lơ lửng trên không trung, vẻ mặt cười như không cười mà nhìn về phía La Trùng.
“La Trùng, ta nhớ lần trước đã nói với ngươi, trong vòng trăm dặm quanh ta, ngươi không được phép bước vào, đã quên?”
/391
|