Quyển 4: Ngũ sắc chí tôn
Dịch: Ma Đạo Tử
Ta là Kỳ Nam.
Ta vốn là một trong Chúng Linh của Đệ Cửu Hải, rơi xuống Nam Thiên, Tây Mạc. . . Gặp được điểm hóa, mở ra Linh trí nhưng chưa kịp Phong Yêu. Ta lưu lại huyết mạch của mình tại Nam Thiên, diễn hóa ra bộ tộc. Qua nhiều đời, người có đầy đủ huyết mạch của ta không còn nhiều.
Kỳ Nam có hai đầu thân Rồng đuôi Phượng, cả đời không rơi nước mắt, đến cuối cùng khóc cho cả đời.
Ta đã đi khỏi Nam Thiên, về cố hương. . . Trừ Phong Yêu Nhất Mạch, không phải con cháu ta thì không thể lấy được truyền thừa này! Khi âm thanh này vang lên trong đầu Mạnh Hạo, bên ngoài thân thể hắn chợt xuất hiện ngàn vạn hào quang. Một con dị thú thân Rồng đuôi Phượng khổng lồ lớn ngàn trượng bỗng xuất hiện!
Ngay khi Song Đầu Kỳ Nam xuất hiện, thiên địa biến sắc, vạn vật nổ vang, Mạnh Hạo có thể cảm nhận rõ ràng được một lực lượng kì lạ không nói lên lời từ Kỳ Nam mạnh mẽ truyền vào cơ thể của mình.
Cùng lúc đó Lôi Nhận mà hắc y nhân đánh ra từng khúc từng khúc tan vỡ. Sắc mặt gã lập tức đại biến nhanh chóng lùi ra phía sau, đôi mắt lộ vẻ hoảng sợ, từ trên người song đầu dị thú gã cảm nhận được sự đáng sợ trước nay chưa từng thấy.
Trốn! Hắc y nhân không chút do dự lui về phía sau. Hiện tại phản ứng đầu tiên của gã là chạy khỏi nơi đây. Tuy gã có tu vi Trảm Linh nhưng tính cách cẩn thận, nếu không sẽ nhiều lần thăm dò nơi đây.
Cũng vì tính cẩn thận nên bây giờ gã cũng không để ý mình là lão tổ Trảm Linh mà đối phương thực ra chỉ là tiểu bối Kết Đan thôi. Vấn đề liên quan đến sĩ diện này gã không hề quan tâm. Lúc này điều duy nhất gã để ý là nguy cơ sinh tử mãnh liệt xuất hiện trong tâm thần mình.
Giết hắn đi! Ngay khi hắc y tu sĩ bỏ chạy, một âm thanh xuất hiện trong đầu Mạnh Hạo, hắn biết âm thanh này là của ai, đời thứ sáu Hàn Tuyết Bạo!
Giết hắn đi! Ngay sau đó, lại có thêm âm thanh xuất hiện. Đời thứ năm Hàn Tuyết Đại Tư Long!
Giết hắn đi!
Giết hắn đi!
Từng âm thanh tang thương không ngừng nối tiếp nhau, đời thứ sáu, đời thứ năm cho đến đời thứ hai Kỳ Nam Thiên lần lượt truyền ra. Mắt Mạnh Hạo lập tức lóe lên tia sáng lạnh, chậm rãi giơ tay phải lên.
Cùng lúc đó thân thể Song Đầu Kỳ Nam nhanh chóng trở nên mờ nhạt, hóa thành từng đạo ánh sáng chui vào trong thân thể Mạnh Hạo, rồi biến mất, bị hắn hấp thu!
Phong bạo! Mạnh Hạo thở sâu, chậm rãi mở miệng. Ngay sau đó hắc sắc phong bạo ầm ầm xuất hiện xung quanh thân thể hắn, khuếch tán ra cả bầu trời, khiến cho nơi này như trở thành Phong Bạo thế giới.
Bên trong phong bạo, thân ảnh cao lớn của Phong Bạo bỗng xuất hiện. Thân ảnh ấy có chút mơ hồ, nhưng có khí thế đội trời đạp đất. Sau khi xuất hiện liền nhìn về hắc y tu sĩ.
Da đầu hắc y tu sĩ run lên, cảm giác tử vong càng lúc càng mãnh liệt, mãnh liệt đến mức làm gã vô cùng buồn cười. Là lão tổ Trảm Linh mà trước mặt tiểu bối Kết Đan gã lại có cảm giác tử vong.
Điều này làm gã sợ hãi nhưng cũng khiến gã thấy buồn cười vô cùng.
Vạn Long. Mạnh Hạo lại mở miệng, tay phải giơ lên, trên trời lần nữa xuất hiện Vạn Long Đàm. Lúc này bên trong đầm nước có vạn con Hắc Long gào thét bay ra. Sau đó chợt có một thân ảnh già nua mặc hắc bào, mắt lạnh nhìn hắc y tu sĩ.
Lão tổ đời thứ năm!
Hoàng Tuyền! Mạnh Hạo nói câu thứ ba, tiếng nổ vang ngập trời. Hoàng Tuyền hiện ra giữa Thiên Địa, bên trong thế giới màu xám, từng tia tử Khí nồng đậm hóa thành một thân ảnh mặc áo bào trùm đầu, cầm một đầu lâu, khí xám bốn phía biến ảo ra các loại kỳ hung dị thú.
Lão tổ đời thứ tư!
Kỳ Hàn! Mạnh Hạo cảm nhận được sức mạnh, sức mạnh này đến từ xung quanh, đến từ ấn ký trong đầu, đến từ sức mạnh kỳ dị của Kỳ Nam tràn vào cơ thể hắn!
Lão tổ đời thứ ba bỗng xuất hiện bên trong gió tuyết. Gió tuyết lạnh làm mặt đất đóng băng, tiếng ken két vang lên. Lúc này Kỳ Nam Sơn trên trời có gió tuyết vờn quanh, gió này vô tận, tuyết này vô biên. Trên đỉnh núi như có một thân ảnh già nua, đang đứng nhìn xuống mặt đất, quan sát hắc y tu sĩ.
Hắc y tu sĩ sắc mặt tái nhợt, gã phun ra máu tươi, tốc độ tăng lên dữ dội. Trong khi chạy, hai tay không ngừng muốn xé rách hư vô để na di nhưng không thể.
Tứ Quý! Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên sát cơ, ngay khi sát cơ này xuất hiện, bầu trời biến đổi, một mảnh trời có đủ bốn mùa bỗng xuất hiện, bao trùm thế giới.
Kỳ Nam! Mạnh Hạo nói xong câu này, tay phải cũng hoàn toàn hạ xuống, chỉ về hắc y tu sĩ lúc này đã ở phía xa.
Theo một chỉ này, hắc sắc phong bạo ngưng tụ lại hóa thành một đôi cánh khổng lồ!
Vạn Long gào thét, còn cả Long Đàm trên trời lập tức hóa thành một cái đầu rồng!
Hoàng Tuyền vặn vẹo, kéo theo cả mười tám tầng Địa Ngục, chỉ trong tích tắc liền biến thành một thân thể khổng lồ gần như ngàn trượng, đây là thân rồng!
Kỳ Nam Sơn tuyết lở, nhanh chóng vỡ vụn ra, biến thành móng vuốt và đuôi rồng!
Cuối cùng là Tứ Quý Thiên, lúc này bốn mùa dung hợp lại tạo thành cái đầu thứ hai, tạo thành một con Kỳ Nam, khi xưa từng quát tháo tang thương!
Phong sí, Long đầu, Hoàng Tuyền thân, Sơn vĩ, Tứ Quý Thiên!
Kỳ Nam xuất hiện, rống lên một tiếng kinh thiên nghiền nát bầu trời, đánh vỡ mặt đất tạo thành một mảnh hư vô tất cả đều bị hủy diệt. Nó quét ngang về phía trước, hắc y tu sĩ kia gào lên thê lương, gã cảm nhận được nguy cơ sinh tử trước nay chưa từng có, là hủy diệt mà gã không thể vượt qua. Gã thấy con Kỳ Nam khổng lồ bao phủ cả Thiên Địa kia tới hủy diệt gã.
Đôi mắt hắc y tu sĩ kia co rụt lại, hai tay nhanh chóng bấm quyết, từng Pháp bảo bị hắn lấy ra, cuối cùng cả người gã hắc quang ngập trời, lần nữa hóa thành Hắc Sắc Thái Dương.
Nếu là bất kỳ bản thể nào trong số các ngươi xuất hiện lão phu chắc chắn phải chết, nhưng ta dù sao cũng là Trảm Linh lần thứ hai. Hôm nay dù có Kỳ Nam ảnh dung hợp các ngươi không thể nào diệt được Luân Hồi của ta, chỉ có thể giết đệ nhất thân mà thôi!
Có Luân Hồi, lão phu vẫn sống, nhân quả không bị diệt, trên Phong Thần đài có tục danh lão phu. Lưỡi câu của các ngươi không thể lấy nhân quả lão phu ra thì lão phu vẫn có thể sống lại! Hắc y tu sĩ ngửa mặt lên trời rống to, hóa thành Hắc sắc Thái Dương, trực tiếp đối cứng với Kỳ Nam ảnh. Âm thanh nổ vang ngập trời, trong nháy mắt làm vỡ tan đại địa, toàn bộ tu sĩ trên mặt đất tử vong.
Nhưng La Trùng lại khá may mắn, từ lúc Mạnh Hạo lấy được ấn ký truyền thừa đời thứ năm, gã đã cảm thấy không ổn, tranh thủ thời gian chạy ra. Cũng nhờ động tác cẩn thận này, mấy trăm tu sĩ chạy theo gã mới may mắn thoát được.
Tiếng nổ vang vọng, thân ảnh Kỳ Nam chậm rãi biến mất, Hắc Sắc Thái Dương cũng dần mất đi hào quang. Bên trong Hắc Sắc Thái Dương có thể nhìn thấy mơ hồ thân thể hắc y tu sĩ dần dần trở thành tro bụi. Theo một đạo ánh sáng cực mạnh quét ngang thiên địa rồi biến mất, Kỳ Nam không còn, Hắc Dương cũng không còn.
Hắc y tu sĩ cũng biến mất không còn tăm hơi.
Gã sống hay chết Mạnh Hạo cũng không biết. Lúc này thiên địa đã khôi phục trở lại, hắn cảm thấy suy yếu vô cùng, mắt tối sầm, sắp rơi vào hôn mê.
Thế nhưng trước khi hôn mê, hắn cắn đầu lưỡi một cái, mượn một ít lực lượng không thuộc về hắn còn lưu lại trong người truyền một đạo thần niệm mà ngày thường hắn không thể làm được về Đông Lạc Thành.
Đây là điều cuối cùng Mạnh Hạo có thể làm được, sau đó mắt mũi hắn tối sầm, cơ thể rơi xuống mặt đất.
Lúc này trên mặt đất, Thánh Tuyết Thành vẫn còn nhưng cũng đã gần như sụp đổ hoàn toàn. Tu sĩ bên trong thành trì hiện tại chỉ còn hơn ba trăm người, sắc mặt bọn họ đều tái nhợt, bao gồm cả tứ đại trưởng lão kia. Lúc này ánh mắt bọn họ nhìn về Mạnh Hạo đều vô cùng kính nể.
Mạnh Hạo không nhìn rõ bốn phía, chỉ cảm thấy mình bị kẻ khác ôm lấy, một mùi hương truyền vào trong mũi hắn rồi thế giới trở thành màu đen, thế nhưng trong thế giới màu đen này lại có một. . .
Âm thanh tang thương chậm rãi vang lên.
Người thừa kế của ta, đọc thầm Kỳ Nam, hình chiếu của ta có thể zuất hiện ba lần, giúp ngươi thoát chết.
Cùng lúc này tại Đông Lạc Thành cách Thánh Tuyết Thành rất xa có hơn năm nghìn tu sĩ vừa chạy vòng vòng vừa rống to.
Tin Ngũ Gia được Vĩnh Sinh, Ngũ Gia vừa ra, ai dám tranh phong!
Hơn năm nghìn tu sĩ chạy vòng quanh thành trì, khí thế kinh người, đại địa chấn động. Theo bọn họ chạy sương mù cũng trở nên cuồn cuộn, thậm chí ở sâu bên trong sương mù dường như tồn tại một đạo cường quang.
Đạo cường quang này giống như kiếm, ngưng mà không phát, nhưng lại tỏa ra khí tức khủng bố, một con vẹt đang khẩn trương, cẩn thận vỗ cánh bay quanh cường quang.
Tru Tiên Trận, Ngũ Gia lại tự mình sáng tạo Tru Tiên Trận. Chết tiệt, trận pháp này cho tới giờ vẫn chưa làm cho Ngũ Gia chết tới chín lần, chưa từng! Anh Vũ nghiến răng nghiến lợi, nó như rất khó khăn để hạ quyết tâm, hét lên một tiếng định phóng tới đạo cường quang kia, nhưng đúng lúc này, đạo thần niệm của Mạnh Hạo truyền tới.
Thân thể Anh Vũ chợt khựng lại, ngẩn ra một lúc rồi lập tức rống to.
Làm ta sợ muốn chết, thiếu chút nữa là làm rối loạn ý chí Ngũ Gia rồi, hả, Mạnh Hạo gặp nạn? Có nên cứu hắn hay không nhỉ? Mà thôi mà thôi, chắc sau đó hắn sẽ mang đến cho ta nhiều lông, như vậy ta đến cứu hắn một lần được. Vẹt đôi rung cánh nhanh chóng bay đi.
Chúng tiểu nhân, Kim Quang Lão Tổ của các ngươi đã gặp nạn, chúng ta đi cứu hắn. Đến đến đến, chúng ta cùng một chỗ chạy vòng vòng, làm giống như Ngũ Gia dạy các ngươi, dùng bộ pháp Tru Tiên Trận, trái ba vòng, phải ba vòng, bờ mông uốn éo. . . Tốc độ nhanh như vậy, chúng ta cùng hô nào. . .
Tiếng nổ vang lên, đại địa chấn động, tán tu được che chở, sống ở quanh Kim Quang Giáo, lúc này trợn mắt há hốc mồm nhìn lên bầu trời, hơn năm nghìn tu sĩ xếp thành hàng dài, chạy vòng vòng tạo ra sương mù ngập trời, cuồn cuộn giống như mây đen vậy, gào thét đi về hướng xa xa.
Dịch: Ma Đạo Tử
Ta là Kỳ Nam.
Ta vốn là một trong Chúng Linh của Đệ Cửu Hải, rơi xuống Nam Thiên, Tây Mạc. . . Gặp được điểm hóa, mở ra Linh trí nhưng chưa kịp Phong Yêu. Ta lưu lại huyết mạch của mình tại Nam Thiên, diễn hóa ra bộ tộc. Qua nhiều đời, người có đầy đủ huyết mạch của ta không còn nhiều.
Kỳ Nam có hai đầu thân Rồng đuôi Phượng, cả đời không rơi nước mắt, đến cuối cùng khóc cho cả đời.
Ta đã đi khỏi Nam Thiên, về cố hương. . . Trừ Phong Yêu Nhất Mạch, không phải con cháu ta thì không thể lấy được truyền thừa này! Khi âm thanh này vang lên trong đầu Mạnh Hạo, bên ngoài thân thể hắn chợt xuất hiện ngàn vạn hào quang. Một con dị thú thân Rồng đuôi Phượng khổng lồ lớn ngàn trượng bỗng xuất hiện!
Ngay khi Song Đầu Kỳ Nam xuất hiện, thiên địa biến sắc, vạn vật nổ vang, Mạnh Hạo có thể cảm nhận rõ ràng được một lực lượng kì lạ không nói lên lời từ Kỳ Nam mạnh mẽ truyền vào cơ thể của mình.
Cùng lúc đó Lôi Nhận mà hắc y nhân đánh ra từng khúc từng khúc tan vỡ. Sắc mặt gã lập tức đại biến nhanh chóng lùi ra phía sau, đôi mắt lộ vẻ hoảng sợ, từ trên người song đầu dị thú gã cảm nhận được sự đáng sợ trước nay chưa từng thấy.
Trốn! Hắc y nhân không chút do dự lui về phía sau. Hiện tại phản ứng đầu tiên của gã là chạy khỏi nơi đây. Tuy gã có tu vi Trảm Linh nhưng tính cách cẩn thận, nếu không sẽ nhiều lần thăm dò nơi đây.
Cũng vì tính cẩn thận nên bây giờ gã cũng không để ý mình là lão tổ Trảm Linh mà đối phương thực ra chỉ là tiểu bối Kết Đan thôi. Vấn đề liên quan đến sĩ diện này gã không hề quan tâm. Lúc này điều duy nhất gã để ý là nguy cơ sinh tử mãnh liệt xuất hiện trong tâm thần mình.
Giết hắn đi! Ngay khi hắc y tu sĩ bỏ chạy, một âm thanh xuất hiện trong đầu Mạnh Hạo, hắn biết âm thanh này là của ai, đời thứ sáu Hàn Tuyết Bạo!
Giết hắn đi! Ngay sau đó, lại có thêm âm thanh xuất hiện. Đời thứ năm Hàn Tuyết Đại Tư Long!
Giết hắn đi!
Giết hắn đi!
Từng âm thanh tang thương không ngừng nối tiếp nhau, đời thứ sáu, đời thứ năm cho đến đời thứ hai Kỳ Nam Thiên lần lượt truyền ra. Mắt Mạnh Hạo lập tức lóe lên tia sáng lạnh, chậm rãi giơ tay phải lên.
Cùng lúc đó thân thể Song Đầu Kỳ Nam nhanh chóng trở nên mờ nhạt, hóa thành từng đạo ánh sáng chui vào trong thân thể Mạnh Hạo, rồi biến mất, bị hắn hấp thu!
Phong bạo! Mạnh Hạo thở sâu, chậm rãi mở miệng. Ngay sau đó hắc sắc phong bạo ầm ầm xuất hiện xung quanh thân thể hắn, khuếch tán ra cả bầu trời, khiến cho nơi này như trở thành Phong Bạo thế giới.
Bên trong phong bạo, thân ảnh cao lớn của Phong Bạo bỗng xuất hiện. Thân ảnh ấy có chút mơ hồ, nhưng có khí thế đội trời đạp đất. Sau khi xuất hiện liền nhìn về hắc y tu sĩ.
Da đầu hắc y tu sĩ run lên, cảm giác tử vong càng lúc càng mãnh liệt, mãnh liệt đến mức làm gã vô cùng buồn cười. Là lão tổ Trảm Linh mà trước mặt tiểu bối Kết Đan gã lại có cảm giác tử vong.
Điều này làm gã sợ hãi nhưng cũng khiến gã thấy buồn cười vô cùng.
Vạn Long. Mạnh Hạo lại mở miệng, tay phải giơ lên, trên trời lần nữa xuất hiện Vạn Long Đàm. Lúc này bên trong đầm nước có vạn con Hắc Long gào thét bay ra. Sau đó chợt có một thân ảnh già nua mặc hắc bào, mắt lạnh nhìn hắc y tu sĩ.
Lão tổ đời thứ năm!
Hoàng Tuyền! Mạnh Hạo nói câu thứ ba, tiếng nổ vang ngập trời. Hoàng Tuyền hiện ra giữa Thiên Địa, bên trong thế giới màu xám, từng tia tử Khí nồng đậm hóa thành một thân ảnh mặc áo bào trùm đầu, cầm một đầu lâu, khí xám bốn phía biến ảo ra các loại kỳ hung dị thú.
Lão tổ đời thứ tư!
Kỳ Hàn! Mạnh Hạo cảm nhận được sức mạnh, sức mạnh này đến từ xung quanh, đến từ ấn ký trong đầu, đến từ sức mạnh kỳ dị của Kỳ Nam tràn vào cơ thể hắn!
Lão tổ đời thứ ba bỗng xuất hiện bên trong gió tuyết. Gió tuyết lạnh làm mặt đất đóng băng, tiếng ken két vang lên. Lúc này Kỳ Nam Sơn trên trời có gió tuyết vờn quanh, gió này vô tận, tuyết này vô biên. Trên đỉnh núi như có một thân ảnh già nua, đang đứng nhìn xuống mặt đất, quan sát hắc y tu sĩ.
Hắc y tu sĩ sắc mặt tái nhợt, gã phun ra máu tươi, tốc độ tăng lên dữ dội. Trong khi chạy, hai tay không ngừng muốn xé rách hư vô để na di nhưng không thể.
Tứ Quý! Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên sát cơ, ngay khi sát cơ này xuất hiện, bầu trời biến đổi, một mảnh trời có đủ bốn mùa bỗng xuất hiện, bao trùm thế giới.
Kỳ Nam! Mạnh Hạo nói xong câu này, tay phải cũng hoàn toàn hạ xuống, chỉ về hắc y tu sĩ lúc này đã ở phía xa.
Theo một chỉ này, hắc sắc phong bạo ngưng tụ lại hóa thành một đôi cánh khổng lồ!
Vạn Long gào thét, còn cả Long Đàm trên trời lập tức hóa thành một cái đầu rồng!
Hoàng Tuyền vặn vẹo, kéo theo cả mười tám tầng Địa Ngục, chỉ trong tích tắc liền biến thành một thân thể khổng lồ gần như ngàn trượng, đây là thân rồng!
Kỳ Nam Sơn tuyết lở, nhanh chóng vỡ vụn ra, biến thành móng vuốt và đuôi rồng!
Cuối cùng là Tứ Quý Thiên, lúc này bốn mùa dung hợp lại tạo thành cái đầu thứ hai, tạo thành một con Kỳ Nam, khi xưa từng quát tháo tang thương!
Phong sí, Long đầu, Hoàng Tuyền thân, Sơn vĩ, Tứ Quý Thiên!
Kỳ Nam xuất hiện, rống lên một tiếng kinh thiên nghiền nát bầu trời, đánh vỡ mặt đất tạo thành một mảnh hư vô tất cả đều bị hủy diệt. Nó quét ngang về phía trước, hắc y tu sĩ kia gào lên thê lương, gã cảm nhận được nguy cơ sinh tử trước nay chưa từng có, là hủy diệt mà gã không thể vượt qua. Gã thấy con Kỳ Nam khổng lồ bao phủ cả Thiên Địa kia tới hủy diệt gã.
Đôi mắt hắc y tu sĩ kia co rụt lại, hai tay nhanh chóng bấm quyết, từng Pháp bảo bị hắn lấy ra, cuối cùng cả người gã hắc quang ngập trời, lần nữa hóa thành Hắc Sắc Thái Dương.
Nếu là bất kỳ bản thể nào trong số các ngươi xuất hiện lão phu chắc chắn phải chết, nhưng ta dù sao cũng là Trảm Linh lần thứ hai. Hôm nay dù có Kỳ Nam ảnh dung hợp các ngươi không thể nào diệt được Luân Hồi của ta, chỉ có thể giết đệ nhất thân mà thôi!
Có Luân Hồi, lão phu vẫn sống, nhân quả không bị diệt, trên Phong Thần đài có tục danh lão phu. Lưỡi câu của các ngươi không thể lấy nhân quả lão phu ra thì lão phu vẫn có thể sống lại! Hắc y tu sĩ ngửa mặt lên trời rống to, hóa thành Hắc sắc Thái Dương, trực tiếp đối cứng với Kỳ Nam ảnh. Âm thanh nổ vang ngập trời, trong nháy mắt làm vỡ tan đại địa, toàn bộ tu sĩ trên mặt đất tử vong.
Nhưng La Trùng lại khá may mắn, từ lúc Mạnh Hạo lấy được ấn ký truyền thừa đời thứ năm, gã đã cảm thấy không ổn, tranh thủ thời gian chạy ra. Cũng nhờ động tác cẩn thận này, mấy trăm tu sĩ chạy theo gã mới may mắn thoát được.
Tiếng nổ vang vọng, thân ảnh Kỳ Nam chậm rãi biến mất, Hắc Sắc Thái Dương cũng dần mất đi hào quang. Bên trong Hắc Sắc Thái Dương có thể nhìn thấy mơ hồ thân thể hắc y tu sĩ dần dần trở thành tro bụi. Theo một đạo ánh sáng cực mạnh quét ngang thiên địa rồi biến mất, Kỳ Nam không còn, Hắc Dương cũng không còn.
Hắc y tu sĩ cũng biến mất không còn tăm hơi.
Gã sống hay chết Mạnh Hạo cũng không biết. Lúc này thiên địa đã khôi phục trở lại, hắn cảm thấy suy yếu vô cùng, mắt tối sầm, sắp rơi vào hôn mê.
Thế nhưng trước khi hôn mê, hắn cắn đầu lưỡi một cái, mượn một ít lực lượng không thuộc về hắn còn lưu lại trong người truyền một đạo thần niệm mà ngày thường hắn không thể làm được về Đông Lạc Thành.
Đây là điều cuối cùng Mạnh Hạo có thể làm được, sau đó mắt mũi hắn tối sầm, cơ thể rơi xuống mặt đất.
Lúc này trên mặt đất, Thánh Tuyết Thành vẫn còn nhưng cũng đã gần như sụp đổ hoàn toàn. Tu sĩ bên trong thành trì hiện tại chỉ còn hơn ba trăm người, sắc mặt bọn họ đều tái nhợt, bao gồm cả tứ đại trưởng lão kia. Lúc này ánh mắt bọn họ nhìn về Mạnh Hạo đều vô cùng kính nể.
Mạnh Hạo không nhìn rõ bốn phía, chỉ cảm thấy mình bị kẻ khác ôm lấy, một mùi hương truyền vào trong mũi hắn rồi thế giới trở thành màu đen, thế nhưng trong thế giới màu đen này lại có một. . .
Âm thanh tang thương chậm rãi vang lên.
Người thừa kế của ta, đọc thầm Kỳ Nam, hình chiếu của ta có thể zuất hiện ba lần, giúp ngươi thoát chết.
Cùng lúc này tại Đông Lạc Thành cách Thánh Tuyết Thành rất xa có hơn năm nghìn tu sĩ vừa chạy vòng vòng vừa rống to.
Tin Ngũ Gia được Vĩnh Sinh, Ngũ Gia vừa ra, ai dám tranh phong!
Hơn năm nghìn tu sĩ chạy vòng quanh thành trì, khí thế kinh người, đại địa chấn động. Theo bọn họ chạy sương mù cũng trở nên cuồn cuộn, thậm chí ở sâu bên trong sương mù dường như tồn tại một đạo cường quang.
Đạo cường quang này giống như kiếm, ngưng mà không phát, nhưng lại tỏa ra khí tức khủng bố, một con vẹt đang khẩn trương, cẩn thận vỗ cánh bay quanh cường quang.
Tru Tiên Trận, Ngũ Gia lại tự mình sáng tạo Tru Tiên Trận. Chết tiệt, trận pháp này cho tới giờ vẫn chưa làm cho Ngũ Gia chết tới chín lần, chưa từng! Anh Vũ nghiến răng nghiến lợi, nó như rất khó khăn để hạ quyết tâm, hét lên một tiếng định phóng tới đạo cường quang kia, nhưng đúng lúc này, đạo thần niệm của Mạnh Hạo truyền tới.
Thân thể Anh Vũ chợt khựng lại, ngẩn ra một lúc rồi lập tức rống to.
Làm ta sợ muốn chết, thiếu chút nữa là làm rối loạn ý chí Ngũ Gia rồi, hả, Mạnh Hạo gặp nạn? Có nên cứu hắn hay không nhỉ? Mà thôi mà thôi, chắc sau đó hắn sẽ mang đến cho ta nhiều lông, như vậy ta đến cứu hắn một lần được. Vẹt đôi rung cánh nhanh chóng bay đi.
Chúng tiểu nhân, Kim Quang Lão Tổ của các ngươi đã gặp nạn, chúng ta đi cứu hắn. Đến đến đến, chúng ta cùng một chỗ chạy vòng vòng, làm giống như Ngũ Gia dạy các ngươi, dùng bộ pháp Tru Tiên Trận, trái ba vòng, phải ba vòng, bờ mông uốn éo. . . Tốc độ nhanh như vậy, chúng ta cùng hô nào. . .
Tiếng nổ vang lên, đại địa chấn động, tán tu được che chở, sống ở quanh Kim Quang Giáo, lúc này trợn mắt há hốc mồm nhìn lên bầu trời, hơn năm nghìn tu sĩ xếp thành hàng dài, chạy vòng vòng tạo ra sương mù ngập trời, cuồn cuộn giống như mây đen vậy, gào thét đi về hướng xa xa.
/391
|