Đảo mắt đã hai tháng trôi qua, Mạnh Hạo trở thành đệ tử nội tông đã được mấy tháng, trong thời gian này hắn không ra ngoài, chỉ có Tiểu bàn tử ở bên ngoài như cá gặp nước, vô cùng tiêu diêu tự tại. Bản thân Mạnh Hạo dành gần hết thời gian ở nơi lưu giữ công pháp của tông môn.
Một hôm, hắn ngồi trong Các, tập trung nhìn một mảnh thẻ tre, tay phải nâng lên bấm pháp quyết, một màn hào quang hiện ra bao quanh tay hắn, chiếu rõ khuôn mặt hắn. Đột nhiên, một quả thủy cầu vừa mới ngưng tụ trên tay phải của hắn vỡ ra, sương mù tản đi bốn phía. Hắn nhíu mày, buông thẻ tre xuống rồi lấy từ trong ngực ra một miếng ngọc giản đang phát sáng.
Ngọc giản màu trắng, mơ hồ phát ra tầng tầng sương mù che mờ phần nào ánh sáng long lanh ẩn chứa đằng sau.
“Trần Phàm, Hứa Thanh, Mạnh Hạo, ba người các ngươi mau đến Đông phong đại điện.” Thanh âm nguy nghiêm từ trong ngọc giản truyền ra. Âm thanh này chính là giọng nói của chương môn Hà Lạc Hoa.
Mạnh Hạo thu hồi ngọc giản, đứng dậy bước ra ngoài Các, tiến về phía đỉnh núi. Gần như cùng lúc đó, có hai bóng người cũng hướng về đỉnh núi mà đi tới. Một người vẻ mặt ôn hòa, tỏa ra chính khí là Trần Phàm, người còn lại là nữ tử xinh đẹp Hứa Thanh.
Hứa Thanh nhìn thấy Mạnh Hạo, cũng là lần gặp mặt đầu tiên từ hôm nàng tới động phủ hỏi thăm Mạnh Hạo sau khi hắn trở thành đệ tử nội tông. Ba người cùng nhau đi tới đỉnh núi, một thời gian ngắn sau đã tới đại điện của Kháo Sơn Tông. Đại điện mang màu sắc cổ xưa tỏa ra khí thế tang thương. Nơi này tất nhiên là trọng địa của Kháo Sơn Tông, chỉ có đệ tử nội tông mới được bước vào.
Trong đại điện có dựng chín pho tượng, phía ngoài cùng là một lão giả, thần sắc không giận mà có uy, hai mắt như có hào quang song lại có phần ảm đạm, nhìn vào rất sống động. Lão giả để tay phải sau lưng, tay trái nâng lên chỉ về phía trước, hơi nâng cằm như đang quan sát muôn dân trăm họ phía dưới mình. Phía sau đó là tám bức tượng đứng thành hai hàng, mỗi bức tượng đều mang vẻ tiên phong đạo cốt.
Mạnh Hạo lần đầu tiên bước vào nơi này, hắn cúi người hành lễ trước những pho tượng. Bức tượng lão giả uy nghiêm kia chính là Kháo Sơn lão tổ, sau đó là những tổ tiên khác trải qu thời gian của Kháo Sơn Tông.
Phía dưới pho tượng của Kháo Sơn lão tổ, chưởng môn Hà Lạc Hoa quay lưng về phía ba người Mạnh Hạo, nhìn bức tượng lão tổ với ánh mắt kinh ngạc, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì. Đứng bên cạnh hắn là Âu Dương đại trưởng lão, thần sắc nghiêm cẩn khẽ gật đầu với ba người Mạnh Hạo.
“Tham bái lão tổ.” Âu Dương đại trưởng lão mở miệng, trầm giọng nói.
Mạnh Hạo, Hứa Thanh và Trần Phàm đều nghiêm túc hẳn, cúi người thật sâu trước pho tượng lão tổ.
“Ngày lão tổ mất tích, ta mới chỉ là một đệ tử ngoại tông vừa mới nhập môn. Kháo Sơn Tông khi đó còn vô cùng huy hoàng.” Sau một lúc trầm ngâm, Hà Lạc Hoa than nhẹ, sau đó xoay người nhìn ba đệ tử trước mắt.
“Các ngươi đã đọc qua điển tịch của Kháo Sơn Tông ta, cũng biết mấy trăm năm trước tông môn chúng ta huy hoàng ra sao. Đối với ba cấp độ Trúc Cơ cũng đã hiểu không ít. Hôm nay lão phu triệu tập các ngươi lại đây là không muốn giấu giếm điều gì.” Hà Lạc Hoa chậm rãi lên tiếng.
“Kháo Sơn Tông ta có thể huy hoàng như vậy là bởi Kháo Sơn lão tổ có tu vi đủ chấn nhiếp cả Triệu quốc này, danh chấn Nam Vực. Tu vi ấy có liên hệ với một cuốn Thái Linh Kinh.” Hà Lạc Hoa nói xong, ánh mắt Trần Phàm liền lộ ra quang mang mãnh liệt, hai mắt Hứa Thanh cũng tràn đầy mong chờ. Duy chỉ có Mạnh Hạo thì ngơ ngác không biết Thái Linh Kinh rốt cuộc là gì.
“Ngưng Khí Quyển?” Trần Phàm khẽ nói. Hắn là đại đệ tử nên biết được khá nhiều sự tình, có một số việc hắn đã đoán ra từ lâu.
“Thái Linh Kinh là một trong tam đại kinh thư trên khắp Nam Vực, được lưu truyền đã lâu. Lúc đầu có bảy quyển, sau này thất lạc đi mất phần lớn, trong đó dùng Ngưng Khí Quyển có thể tu thành vô hạ Trúc Cơ, Trúc Cơ Quyển có thể tu thành tử đan đại đạo mà không phải là xích đan, tạp đan. Còn Kết Đan Quyển có thể giúp tu luyện ngưng tụ thành Nguyên Anh… Có thể nói mỗi một quyển đều có thể khiến cho người tu hành đạt tới tu vi mạnh nhất trong cảnh giới ấy.” Hà Lạc Hoa nhìn ba người, chậm rãi nói.
“Lão tổ năm đó lấy được chính là Ngưng Khí Quyển, Vương Đằng Phi năm đó gia nhập Kháo Sơn Tông ta cũng chính là vì Thái Linh Kinh – Ngưng Khí Quyển này.”
Ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra quang mang, trái tim hắn như muốn nhảy dựng lên. Những việc có liên quan tới Trúc Cơ cảnh hắn đã từng nghe Trần Phàm sư huynh nói qua, bây giờ mới hiểu Kháo Sơn lão tổ mạnh mẽ như vậy là vì sao, cũng đã hiểu vì sao Vương Đằng Phi lại chọn gia nhập Kháo Sơn Tông.
“Nếu ta có thể xem được…” Trong lòng Mạnh Hạo hiện lên khát vọng mãnh liệt.
“Đáng tiếc, Ngưng Khí Quyển này ngay cả lão phu cũng chưa được xem qua, lại càng không nói tới người ngoài. Kinh văn này không có truyền thừa, chỉ có trong trí nhớ của lão tổ mà thôi.” Hà Lạc Hoa nhàn nhạt nói.
Mạnh Hạo lâm vào trầm mặc, Trần Phàm thì như nhớ ra điều gì đó, còn Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn về pho tượng của Kháo Sơn lão tổ. Cả đại điện bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường.
“Bốn trăm năm nay, người ngoài đa phần đều cho rằng lão tổ đã chết, nhưng chỉ có lão phu và mấy người biết được, lão tổ chưa chết.” Hà Lạc Hoa lên tiếng, thanh âm rơi vào tai ba người tạo nên một tiếng nổ vang.
“Bốn trăm năm trước lão tổ đã đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ đại viên mãn, nhưng thọ nguyên còn thiếu để có thể trùng kích vào cảnh giới Trảm Linh Cảnh. Từ xưa đã có truyền lại, vượt quá ngàn tuổi thì không thể nghịch thiên. Lão tổ lựa chọn bế quan, chém hạ linh thân của bản thân mình để được tái sinh. Thời gian bế quan này mất tới bốn trăm năm.”
“Bốn trăm năm trước, trước khi bế quan, lão tổ đã lưu lại mệnh lệnh, cứ mỗi một trăm năm sẽ xuất ra trảm ngọc, đệ tử nội tông cầm trảm ngọc này tiến vào khu vực bế quan của lão tổ, mượn trảm ngọc để thiêu đốt khí huyết lực lượng. Nếu có cơ duyên, sẽ đoạt được Thái Linh Kinh.” Âm thanh Hà Lạc Hoa vang lên quanh quẩn, Mạnh Hạo và hai người còn lại đều ngẩng đầu, ánh mắt đầy mong chờ.
“Cứ như vậy, thời gian trôi đi nhất định sẽ có đệ tử có thể thành công lấy được Thái Linh Kinh nhưng hai trăm năm trước, việc tu hành của lão tổ xảy ra việc ngoài ý muốn, mệnh giản vị vỡ, lúc nào cũng có thể ngã xuống. Việc cảm ngộ trong khu vực bế quan cũng yếu hơn trước, cấm chế được tăng cường, trảm ngọc không thấy xuất ra nữa. Cho tới năm năm trước, lão tổ mới lại xuất ra ba miếng trảm ngọc, nghĩa là chỉ có ba đệ tử nội tông có thể bước vào nơi bế quan của lão tổ. Khu vực bế quan rộng lớn đều có cấm chế, chỉ có ba địa phương có thể cảm ngộ.” Tay phải Hà Lạc Hoa phất lên, ba đạo huyết quang bay thẳng tới trước mặt ba người Mạnh Hạo, trôi lơ lửng trên không.
Đấy chính là trảm ngọc nổi danh.
“Ba người các ngươi hôm nay đã là đệ tử nội tông, ta ban ba miếng trảm ngọc này cho các ngươi. Có thể cảm ngộ mà lấy được Thái Linh Kinh hay không, phải trông chờ vào tạo hóa và cơ duyên của các ngươi.” Hà Lạc Hoa nói xong, phất tay áo lên, lập tức pho tượng Kháo Sơn lão tổ nổ vang, hai mắt tượng tỏa ra hào quang vạn trượng, từ trên không hình thành một côn lốc xoáy.
“Bước vào bên trong, cảm ngộ tạo hóa!” Âm thanh Hà Lạc Hoa vang lên như sấm. Trong chớp mắt, ba người Mạnh Hạo cùng với Trần Phàm, Hứa Thanh hóa thành cầu vồng nắm lấy trảm ngọc, bay thẳng vào trong vòng xoáy rồi biến mất trong đó. Vòng xoáy này vẫn tồn tại ở đó, nhưng nếu không có trảm ngọc, dù tu sĩ Nguyên Anh kỳ muốn vào cũng không có cách nào.
“Không biết trong ba người bọn họ, ai có thể đạt được Thái Linh Kinh, hay là lại không thu hoạch được gì như trước kia…” Âm thanh của Âu Dương đại trưởng lão vang lên khe khẽ, lão ngẩng đầu nhìn vòng nước xoáy cảm thán.
“Cơ duyên của mỗi người, nghĩ nhiều cũng vô dụng.” Hà Lạc Hoa khoanh chân ngồi ở một bên rồi chìm vào yên lặng.
Mạnh Hạo bước vào trong vùng xoáy, phía trước mắt chợt hiện lên một vùng ánh sáng chói mắt khiến hắn không thể mở mắt, bên tai vang lên từng tiếng nổ và những tiếng gào rú kỳ dị. Toàn thân hắn chấn động mạnh, tiếng nổ và những tiếng gào rú chợt biến mất. Hắn mở hai mắt, thấy mình đang đứng trên một tế đàn cao cỡ vài trượng, đưa mắt nhìn ra bốn phía.
Đây là một khu vực cực lớn, phía trên là một màu đen như bùn đất có từng điểm linh quang rơi lả tả, bốn phía là một khoảng mông lung nhìn không rõ ràng, cảm giác như đang nhìn xuyên qua một màn băng gạc. Chỉ thấy mọi nơi lầu các đều có sương mù giăng giăng.
“Nơi này thật hoang vu! Mấy trăm năm rồi không có ai tới nơi này…” Trần Phàm từ xa đi tới, thân ảnh xuất hiện trong sương mù, trông qua có thể thấy hắn cũng được di chuyển tới một địa phương có những tế đàn lớn nhỏ khoảng mấy trượng như vậy.
“Phía trên là cấm chế bùn đất, chỗ này chắc là cung điện của tông môn ở dưới mặt đất rồi.” Hứa Thanh từ một hướng khác đi tới, toàn thân một màu trắng, cả người hiện lên vẻ đẹp mỹ diệu vô cùng.
“Ta nhập môn trước các ngươi, đã từng làm người giữ chánh điện nên biết được một số nơi các ngươi không biết. Nơi này đúng là cung điện của tông môn ở dưới mặt đất, phía trên kia là khu vực của đệ tử ngoại tông.” Trần Phàm nhìn xung quanh một lượt rồi từ tốn giải thích.
Mạnh Hạo bước ra khỏi tế đàn, tới đứng bên cạnh hai người Trần Phàm và Hứa Thanh. Bốn phía xung quanh mênh mông những lầu các và không ít cỏ cây đã khô héo, quanh cảnh thật tĩnh mịch và có phần hoang dã, thê lương.
“Những màn sương mù này hẳn là cấm chế ở đây, thoạt nhìn đều có hai màu đen trắng, không có màu sắc gì khác.” Mạnh Hạo nhíu mày lên tiếng.
“Đúng là vậy. Các ngươi không cần phải chạm vào chúng làm gì. Những cấm chế này vì sự suy yếu của lão tổ nên đã mất đi sự khống chế, ba người chính ta đều có trảm ngọc trong tay, việc cần làm là đi tìm địa phương để cảm ngộ.” Trần Phàm nghiêm túc bảo.
“Thời gian cảm ngộ không biết sẽ kéo dài bao lâu, chúng ta phải chờ đợi những người còn lại sau đó mới có thể cùng thoát ra ngoài. Hứa sư muội, Mạnh sư đệ, vi huynh chúc hai người thành công.” Trần Phàm nhìn Mạnh Hạo và Hứa Thanh, sau đó rót linh lực vào trong trảm ngọc, lập tức từ trong trảm ngọc tỏa ra một vùng huyết quang bay tới phía trước, Trần Phàm theo đó mà di chuyển đi xa dần.
Hứa Thanh nhìn Mạnh Hạo rồi gật nhẹ, cũng theo huyết quang từ trảm ngọc của mình mà rời đi.
Mạnh Hạo nhìn xung quanh, đang muốn dựa vào trảm ngọc để đi tìm địa phương cảm ngộ thì đột nhiên vang lên một tiếng gào thét thảm thiết từ cách đó không xa truyền tới. Tiếng hét càng ngày càng gần. Trong nháy mắt, tiếng gào thét chỉ còn cách Mạnh Hạo có vài chục trượng.
Một hôm, hắn ngồi trong Các, tập trung nhìn một mảnh thẻ tre, tay phải nâng lên bấm pháp quyết, một màn hào quang hiện ra bao quanh tay hắn, chiếu rõ khuôn mặt hắn. Đột nhiên, một quả thủy cầu vừa mới ngưng tụ trên tay phải của hắn vỡ ra, sương mù tản đi bốn phía. Hắn nhíu mày, buông thẻ tre xuống rồi lấy từ trong ngực ra một miếng ngọc giản đang phát sáng.
Ngọc giản màu trắng, mơ hồ phát ra tầng tầng sương mù che mờ phần nào ánh sáng long lanh ẩn chứa đằng sau.
“Trần Phàm, Hứa Thanh, Mạnh Hạo, ba người các ngươi mau đến Đông phong đại điện.” Thanh âm nguy nghiêm từ trong ngọc giản truyền ra. Âm thanh này chính là giọng nói của chương môn Hà Lạc Hoa.
Mạnh Hạo thu hồi ngọc giản, đứng dậy bước ra ngoài Các, tiến về phía đỉnh núi. Gần như cùng lúc đó, có hai bóng người cũng hướng về đỉnh núi mà đi tới. Một người vẻ mặt ôn hòa, tỏa ra chính khí là Trần Phàm, người còn lại là nữ tử xinh đẹp Hứa Thanh.
Hứa Thanh nhìn thấy Mạnh Hạo, cũng là lần gặp mặt đầu tiên từ hôm nàng tới động phủ hỏi thăm Mạnh Hạo sau khi hắn trở thành đệ tử nội tông. Ba người cùng nhau đi tới đỉnh núi, một thời gian ngắn sau đã tới đại điện của Kháo Sơn Tông. Đại điện mang màu sắc cổ xưa tỏa ra khí thế tang thương. Nơi này tất nhiên là trọng địa của Kháo Sơn Tông, chỉ có đệ tử nội tông mới được bước vào.
Trong đại điện có dựng chín pho tượng, phía ngoài cùng là một lão giả, thần sắc không giận mà có uy, hai mắt như có hào quang song lại có phần ảm đạm, nhìn vào rất sống động. Lão giả để tay phải sau lưng, tay trái nâng lên chỉ về phía trước, hơi nâng cằm như đang quan sát muôn dân trăm họ phía dưới mình. Phía sau đó là tám bức tượng đứng thành hai hàng, mỗi bức tượng đều mang vẻ tiên phong đạo cốt.
Mạnh Hạo lần đầu tiên bước vào nơi này, hắn cúi người hành lễ trước những pho tượng. Bức tượng lão giả uy nghiêm kia chính là Kháo Sơn lão tổ, sau đó là những tổ tiên khác trải qu thời gian của Kháo Sơn Tông.
Phía dưới pho tượng của Kháo Sơn lão tổ, chưởng môn Hà Lạc Hoa quay lưng về phía ba người Mạnh Hạo, nhìn bức tượng lão tổ với ánh mắt kinh ngạc, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì. Đứng bên cạnh hắn là Âu Dương đại trưởng lão, thần sắc nghiêm cẩn khẽ gật đầu với ba người Mạnh Hạo.
“Tham bái lão tổ.” Âu Dương đại trưởng lão mở miệng, trầm giọng nói.
Mạnh Hạo, Hứa Thanh và Trần Phàm đều nghiêm túc hẳn, cúi người thật sâu trước pho tượng lão tổ.
“Ngày lão tổ mất tích, ta mới chỉ là một đệ tử ngoại tông vừa mới nhập môn. Kháo Sơn Tông khi đó còn vô cùng huy hoàng.” Sau một lúc trầm ngâm, Hà Lạc Hoa than nhẹ, sau đó xoay người nhìn ba đệ tử trước mắt.
“Các ngươi đã đọc qua điển tịch của Kháo Sơn Tông ta, cũng biết mấy trăm năm trước tông môn chúng ta huy hoàng ra sao. Đối với ba cấp độ Trúc Cơ cũng đã hiểu không ít. Hôm nay lão phu triệu tập các ngươi lại đây là không muốn giấu giếm điều gì.” Hà Lạc Hoa chậm rãi lên tiếng.
“Kháo Sơn Tông ta có thể huy hoàng như vậy là bởi Kháo Sơn lão tổ có tu vi đủ chấn nhiếp cả Triệu quốc này, danh chấn Nam Vực. Tu vi ấy có liên hệ với một cuốn Thái Linh Kinh.” Hà Lạc Hoa nói xong, ánh mắt Trần Phàm liền lộ ra quang mang mãnh liệt, hai mắt Hứa Thanh cũng tràn đầy mong chờ. Duy chỉ có Mạnh Hạo thì ngơ ngác không biết Thái Linh Kinh rốt cuộc là gì.
“Ngưng Khí Quyển?” Trần Phàm khẽ nói. Hắn là đại đệ tử nên biết được khá nhiều sự tình, có một số việc hắn đã đoán ra từ lâu.
“Thái Linh Kinh là một trong tam đại kinh thư trên khắp Nam Vực, được lưu truyền đã lâu. Lúc đầu có bảy quyển, sau này thất lạc đi mất phần lớn, trong đó dùng Ngưng Khí Quyển có thể tu thành vô hạ Trúc Cơ, Trúc Cơ Quyển có thể tu thành tử đan đại đạo mà không phải là xích đan, tạp đan. Còn Kết Đan Quyển có thể giúp tu luyện ngưng tụ thành Nguyên Anh… Có thể nói mỗi một quyển đều có thể khiến cho người tu hành đạt tới tu vi mạnh nhất trong cảnh giới ấy.” Hà Lạc Hoa nhìn ba người, chậm rãi nói.
“Lão tổ năm đó lấy được chính là Ngưng Khí Quyển, Vương Đằng Phi năm đó gia nhập Kháo Sơn Tông ta cũng chính là vì Thái Linh Kinh – Ngưng Khí Quyển này.”
Ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra quang mang, trái tim hắn như muốn nhảy dựng lên. Những việc có liên quan tới Trúc Cơ cảnh hắn đã từng nghe Trần Phàm sư huynh nói qua, bây giờ mới hiểu Kháo Sơn lão tổ mạnh mẽ như vậy là vì sao, cũng đã hiểu vì sao Vương Đằng Phi lại chọn gia nhập Kháo Sơn Tông.
“Nếu ta có thể xem được…” Trong lòng Mạnh Hạo hiện lên khát vọng mãnh liệt.
“Đáng tiếc, Ngưng Khí Quyển này ngay cả lão phu cũng chưa được xem qua, lại càng không nói tới người ngoài. Kinh văn này không có truyền thừa, chỉ có trong trí nhớ của lão tổ mà thôi.” Hà Lạc Hoa nhàn nhạt nói.
Mạnh Hạo lâm vào trầm mặc, Trần Phàm thì như nhớ ra điều gì đó, còn Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn về pho tượng của Kháo Sơn lão tổ. Cả đại điện bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường.
“Bốn trăm năm nay, người ngoài đa phần đều cho rằng lão tổ đã chết, nhưng chỉ có lão phu và mấy người biết được, lão tổ chưa chết.” Hà Lạc Hoa lên tiếng, thanh âm rơi vào tai ba người tạo nên một tiếng nổ vang.
“Bốn trăm năm trước lão tổ đã đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ đại viên mãn, nhưng thọ nguyên còn thiếu để có thể trùng kích vào cảnh giới Trảm Linh Cảnh. Từ xưa đã có truyền lại, vượt quá ngàn tuổi thì không thể nghịch thiên. Lão tổ lựa chọn bế quan, chém hạ linh thân của bản thân mình để được tái sinh. Thời gian bế quan này mất tới bốn trăm năm.”
“Bốn trăm năm trước, trước khi bế quan, lão tổ đã lưu lại mệnh lệnh, cứ mỗi một trăm năm sẽ xuất ra trảm ngọc, đệ tử nội tông cầm trảm ngọc này tiến vào khu vực bế quan của lão tổ, mượn trảm ngọc để thiêu đốt khí huyết lực lượng. Nếu có cơ duyên, sẽ đoạt được Thái Linh Kinh.” Âm thanh Hà Lạc Hoa vang lên quanh quẩn, Mạnh Hạo và hai người còn lại đều ngẩng đầu, ánh mắt đầy mong chờ.
“Cứ như vậy, thời gian trôi đi nhất định sẽ có đệ tử có thể thành công lấy được Thái Linh Kinh nhưng hai trăm năm trước, việc tu hành của lão tổ xảy ra việc ngoài ý muốn, mệnh giản vị vỡ, lúc nào cũng có thể ngã xuống. Việc cảm ngộ trong khu vực bế quan cũng yếu hơn trước, cấm chế được tăng cường, trảm ngọc không thấy xuất ra nữa. Cho tới năm năm trước, lão tổ mới lại xuất ra ba miếng trảm ngọc, nghĩa là chỉ có ba đệ tử nội tông có thể bước vào nơi bế quan của lão tổ. Khu vực bế quan rộng lớn đều có cấm chế, chỉ có ba địa phương có thể cảm ngộ.” Tay phải Hà Lạc Hoa phất lên, ba đạo huyết quang bay thẳng tới trước mặt ba người Mạnh Hạo, trôi lơ lửng trên không.
Đấy chính là trảm ngọc nổi danh.
“Ba người các ngươi hôm nay đã là đệ tử nội tông, ta ban ba miếng trảm ngọc này cho các ngươi. Có thể cảm ngộ mà lấy được Thái Linh Kinh hay không, phải trông chờ vào tạo hóa và cơ duyên của các ngươi.” Hà Lạc Hoa nói xong, phất tay áo lên, lập tức pho tượng Kháo Sơn lão tổ nổ vang, hai mắt tượng tỏa ra hào quang vạn trượng, từ trên không hình thành một côn lốc xoáy.
“Bước vào bên trong, cảm ngộ tạo hóa!” Âm thanh Hà Lạc Hoa vang lên như sấm. Trong chớp mắt, ba người Mạnh Hạo cùng với Trần Phàm, Hứa Thanh hóa thành cầu vồng nắm lấy trảm ngọc, bay thẳng vào trong vòng xoáy rồi biến mất trong đó. Vòng xoáy này vẫn tồn tại ở đó, nhưng nếu không có trảm ngọc, dù tu sĩ Nguyên Anh kỳ muốn vào cũng không có cách nào.
“Không biết trong ba người bọn họ, ai có thể đạt được Thái Linh Kinh, hay là lại không thu hoạch được gì như trước kia…” Âm thanh của Âu Dương đại trưởng lão vang lên khe khẽ, lão ngẩng đầu nhìn vòng nước xoáy cảm thán.
“Cơ duyên của mỗi người, nghĩ nhiều cũng vô dụng.” Hà Lạc Hoa khoanh chân ngồi ở một bên rồi chìm vào yên lặng.
Mạnh Hạo bước vào trong vùng xoáy, phía trước mắt chợt hiện lên một vùng ánh sáng chói mắt khiến hắn không thể mở mắt, bên tai vang lên từng tiếng nổ và những tiếng gào rú kỳ dị. Toàn thân hắn chấn động mạnh, tiếng nổ và những tiếng gào rú chợt biến mất. Hắn mở hai mắt, thấy mình đang đứng trên một tế đàn cao cỡ vài trượng, đưa mắt nhìn ra bốn phía.
Đây là một khu vực cực lớn, phía trên là một màu đen như bùn đất có từng điểm linh quang rơi lả tả, bốn phía là một khoảng mông lung nhìn không rõ ràng, cảm giác như đang nhìn xuyên qua một màn băng gạc. Chỉ thấy mọi nơi lầu các đều có sương mù giăng giăng.
“Nơi này thật hoang vu! Mấy trăm năm rồi không có ai tới nơi này…” Trần Phàm từ xa đi tới, thân ảnh xuất hiện trong sương mù, trông qua có thể thấy hắn cũng được di chuyển tới một địa phương có những tế đàn lớn nhỏ khoảng mấy trượng như vậy.
“Phía trên là cấm chế bùn đất, chỗ này chắc là cung điện của tông môn ở dưới mặt đất rồi.” Hứa Thanh từ một hướng khác đi tới, toàn thân một màu trắng, cả người hiện lên vẻ đẹp mỹ diệu vô cùng.
“Ta nhập môn trước các ngươi, đã từng làm người giữ chánh điện nên biết được một số nơi các ngươi không biết. Nơi này đúng là cung điện của tông môn ở dưới mặt đất, phía trên kia là khu vực của đệ tử ngoại tông.” Trần Phàm nhìn xung quanh một lượt rồi từ tốn giải thích.
Mạnh Hạo bước ra khỏi tế đàn, tới đứng bên cạnh hai người Trần Phàm và Hứa Thanh. Bốn phía xung quanh mênh mông những lầu các và không ít cỏ cây đã khô héo, quanh cảnh thật tĩnh mịch và có phần hoang dã, thê lương.
“Những màn sương mù này hẳn là cấm chế ở đây, thoạt nhìn đều có hai màu đen trắng, không có màu sắc gì khác.” Mạnh Hạo nhíu mày lên tiếng.
“Đúng là vậy. Các ngươi không cần phải chạm vào chúng làm gì. Những cấm chế này vì sự suy yếu của lão tổ nên đã mất đi sự khống chế, ba người chính ta đều có trảm ngọc trong tay, việc cần làm là đi tìm địa phương để cảm ngộ.” Trần Phàm nghiêm túc bảo.
“Thời gian cảm ngộ không biết sẽ kéo dài bao lâu, chúng ta phải chờ đợi những người còn lại sau đó mới có thể cùng thoát ra ngoài. Hứa sư muội, Mạnh sư đệ, vi huynh chúc hai người thành công.” Trần Phàm nhìn Mạnh Hạo và Hứa Thanh, sau đó rót linh lực vào trong trảm ngọc, lập tức từ trong trảm ngọc tỏa ra một vùng huyết quang bay tới phía trước, Trần Phàm theo đó mà di chuyển đi xa dần.
Hứa Thanh nhìn Mạnh Hạo rồi gật nhẹ, cũng theo huyết quang từ trảm ngọc của mình mà rời đi.
Mạnh Hạo nhìn xung quanh, đang muốn dựa vào trảm ngọc để đi tìm địa phương cảm ngộ thì đột nhiên vang lên một tiếng gào thét thảm thiết từ cách đó không xa truyền tới. Tiếng hét càng ngày càng gần. Trong nháy mắt, tiếng gào thét chỉ còn cách Mạnh Hạo có vài chục trượng.
/391
|