“Khụ khụ. Ta nghe nói Đan Đỉnh đại sư tới giờ vẫn chưa có đạo lữ, nói không chừng ngươi cũng có cơ hội a.” Mạnh Hạo đưa mắt nhìn Hàn Tuyết San, trêu ghẹo nói.
Hàn Tuyết San nghiêng đầu, cố tình không nhìn Mạnh Hạo, thế nhưng khóe miệng của nàng vẫn cứ nở nụ cười nhẹ của một thiếu nữ, nhưng nhanh chóng nín cười lại.
“Ta và Đan Đỉnh đại sư thế nhưng cũng khá quen biết đấy. Giúp đỡ chuyện của ngươi cũng nhất định rất có tác dụng đấy.” Mạnh Hạo ngồi xổm xuống cạnh Hàn Tuyết San, miệng cười cười. Gió lạnh quét qua gương mặt hắn, thổi tung mái tóc dài lộ ra gương mặt đầy góc cạnh, dưới ánh trăng, màu da hơi tối của hắn cũng không hiện rõ, lại lộ ra đầy vẻ tuấn lãng và một khí chất kì dị.
Hàn Tuyết San không thể nghiêm nét mặt mà nở nụ cười. Lúc quay người nhìn về phía Mạnh Hạo, đôi mắt đẹp của nàng vậy mà lại lộ ra một vẻ mất mát được nàng giấu kín sâu trong lòng mấy ngày nay.
Ngươi cũng không phải Đan Đỉnh đại sư! Sau khi Hàn Tuyết San nở nụ cười, lại cố ý nghiêm mặt nhưng tựa như việc này cũng khá vất vả.
“Huống hồ, ngay cả Nam vực ngươi cũng chưa từng tới qua, làm sao quen biết được với Đan Đỉnh đại sư.” Hàn Tuyết San không chút khách khí vạch trần sự thật theo như suy đoán của nàng.
Mạnh Hạo gãi gãi đầu, cười cười rồi ngồi ngồi bệt xuống cạnh Hàn Tuyết San. Hai người ngồi trên phiến đá bị tàn phá, bốn phía xung quanh là những phế tích không còn hình hài nguyên vẹn, tuyết bay đầy trời, gió lạnh đầy nức nở nghẹn ngào vờn khắp mặt đất rồi thổi tung bay mái tóc của hai người.
“Ngươi không biết rồi, tuy rằng ta chưa từng gặp qua Đan Đỉnh đại sư, thế nhưng đan đạo của đại sư lại giống như ta vậy, nên tính ra thì coi như chúng ta là bạn tri kỉ từ lâu rồi.” Mạnh Hạo vội ho một tiếng, lộ ra một vẻ đầy cao thâm mạt trắc học lỏm được từ Chu Đức Khôn.
“Đợi đến khi ngươi đến Tử Vận Tông, gặp được Đan Đỉnh đại sư rồi, nhất định phải hỏi hắn một chút, xem hắn có còn nhớ cái thân ảnh trong gió tuyết năm xưa hay không.” Mạnh Hạo ngẩng đầu, bộ dạng đầy thổn thức. Nếu không có cái động tác hấp háy mắt cùng với lé mắt nhìn qua Hàn Tuyết San thì có vẻ rất chân thật.
Hàn Tuyết San che miệng cười cười, đôi mắt xinh đẹp nhìn qua Mạnh Hạo, nhìn thấy biểu lộ của Mạnh Hạo thì nàng cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Tiếng cười như chuông bạc ngân lên, như tiêu tán đi không ít buồn phiền sâu trong lòng.
“Được, được, được, đợi khi ta đến được Tử Vận Tông, gặp được Đan Đỉnh đại sư, nhất định sẽ hỏi hắn như vậy a.” Hàn Tuyết San cười cười đáp ứng.
“Ta là còn muốn nói thêm một câu nữa. Đó là cái thân ảnh trong gió tuyết năm đó, có nói một câu, mỗi khi tuyết rơi, còn nhớ đến ta?” Hàn Tuyết San chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, cũng mang theo ý đùa giỡn như vậy mà nói thêm một câu.
“Những lời này có chút mờ ám… nhưng không sao, quan hệ giữa ta và Đan Đỉnh đại sư cũng không phải người thường có thể hình dung được đấy.” Mạnh Hạo ho khan một tiếng, cười nói.
“Đây là câu thường hay nói của người Thánh Tuyết Thành ta lúc ly biệt đi xa, khi mà tình cảm hai người rất tốt.” Hàn Tuyết San lại nở nụ cười. Sau nửa ngày, nàng mới vỗ vỗ lấy ngực, hất cằm lên.
Được rồi, ta tha thứ cho ngươi.
Mạnh Hạo cười cười, cầm một nắm tuyết cạnh Hàn Tuyết San lên, nhìn tuyết trên tay dần hòa tan, trí nhớ cũng như theo đám tuyết kia dần trở về với Tử Vận Tông năm đó, trong đầu hắn cũng chậm rãi hiện lên từng thân ảnh quen thuộc.
“Không biết lúc này tất cả các ngươi có mạnh khỏe hay không…” Mạnh Hạo ngẩng đầu, nhìn về phương hướng Nam Vực.
“Kì thật ta chỉ là sùng bái Đan Đỉnh đại sư mà thôi. Trước kia nói mấy chuyện đó với ngươi, kì thật cũng không hoàn toàn đúng như vậy a…ta chỉ là muốn có một viên Đan dược do chính tay Đan Đỉnh đại sư luyện chế.” Hàn Tuyết San nhìn động tác nhặt đám tuyết lên của Mạnh Hạo, thấp giọng nói tựa như đang muốn giải thích cái gì đó.
“Có thể có được một viên đan dược do chính tay đại sư luyện chế là ta thỏa mãn rồi, cũng không như mấy chuyện ngươi vừa nói vậy đâu.” Hàn Tuyết San nhìn dáng vẻ tươi cười của Mạnh Hạo, ánh mắt lập tức trừng lên, nghiêm túc nói.
Mạnh Hạo lắc đầu cười cười, ánh mắt vẫn nhìn vào thiếu nữ ngây thơ Hàn Tuyết San. Chợt suy nghĩ chút, rồi đưa tay phải lấy ra một viên đan dược, là một viên Trúc Cơ đan mà hắn từng luyện chế ra, đan dược không tệ, phẩm chất hơn tám phần dược hiệu.
“Ta tặng ngươi một viên đan dược vậy.” Mạnh Hạo cầm viên đan dược, suy nghĩ chút rời dùng móng tay khắc nhẹ lên viên đan dược một chữ Tuyết, sau đó mới đưa cho Hàn Tuyết San.
“Viên đan dược này còn giá trị hơn rất nhiều so với Đan dược do Đan Đỉnh đại sư luyện chế ra. Giá trị của nó, không phải thể hiện trên chính bản thân đan dược, mà thể hiện ra chính là do chính ta luyện ra nó đấy.” Mạnh Hạo mỉm cười nói.
Hàn Tuyết San trầm mặc, nhận lấy viên đan dược này. Cầm đan dược trong tay, nàng cúi đầu nhìn xuống, đang định nói gì đó thì Mạnh Hạo đã đứng dậy.
“Tại Tử Vận Tông, nếu như gặp chuyện gì không giải quyết được, thì ngươi hãy cầm viên Đan dược này đi tìm Đan Quỷ đại sư. Sau khi lão nhân gia người nhìn thấy đan dược này, sẽ giúp ngươi giải quyết tất cả mọi chuyện.” Mạnh Hạo mỉm cười nói. Thanh âm hắn mang đầy phiền muộn, thế nhưng Hàn Tuyết San chỉ trợn to mắt mà thôi. Mấy lời này nàng vừa nghe, theo bản năng cảm thấy Mạnh Hạo lại đang cố làm ra vẻ huyền bí rồi.
“Nếu như lão nhân gia người có hỏi ta…” Mạnh Hạo vừa nói tới đây thì Hàn Tuyết San bên cạnh vội nói một câu.
“Ta phải trả lời, mỗi khi tuyết rơi, người sẽ nhớ đến ta.”
Mạnh Hạo sững sờ, rồi nghĩ đến biểu lộ của sư tôn khi nghe câu này, lập tức không nhìn được mà cười ha ha, bộ dáng đầy tươi cười vui vẻ. Còn mang theo một tư vị gì đó không nói ra được, loại tư vị này ngoại trừ bản thân hắn ra, không ai có thể hiểu được.
Trong tiếng cười, Mạnh Hạo quay người rời khỏi phiến đá, đi về phía xa xa.
Nhưng khi hắn vừa bước ra bước thứ ba, chợt biến sắc mặt, rồi đột nhiên lùi lại ôm lấy Hàn Tuyết San. Huyết băng lóe lên, thân ảnh hắn trong nháy mắt chợt biến mất.
Ngay khi hắn vừa biến mất, trong đêm tối đầy gió tuyết đó. Một đạo ánh sáng âm u vô thanh vô tức xuất hiện đánh thẳng về nơi Mạnh Hạo và Hàn Tuyết San vừa đứng lúc nãy. Âm thanh nổ vang ầm ĩ, mặt đất chấn động, ốc xá tàn phế nơi Mạnh Hạo và Hàn Tuyết San đứng lúc nãy đã biến thành tro bụi.
Cách đó không xa, ánh mắt Mạnh Hạo lạnh lẽo đầy thâm ý nhìn qua màn gió tuyết phía xa xa, nhanh chóng ôm Hàn Tuyết San lùi về phía sau.
Lúc này, tất cả tộc nhân Hàn Tuyết gia tộc cũng chợt bừng tỉnh, tứ đại trưởng lão cùng với Hàn Tuyết Bạo và hai trăm tu sĩ nhanh chóng đứng dậy.
“Đây là định đuổi tận giết tuyệt Hàn Tuyết gia tộc hay sao!” Ánh mắt Hàn Tuyết Bạo đầy phẫn nộ. Tuy nói tu vi lão đã ngã xuống, không còn là Trảm Linh nữa, nhưng dù sao lão cũng từng là tuyệt đỉnh cường giả, lúc này thể hiện ra bên ngoài cũng là thực lực Nguyên Anh hậu kì đại viên mãn. Vừa nói, lão đưa chân phải lên hung hăng đạp xuống mặt đất.
Mặt đất ầm ầm, từng khe nứt lan tràn tám hướng, ầm vang động trời, bên trong đấy là một màn sáng Kinh Thứ ngoi lên bao phủ tám phía, đem toàn bộ công kích bên ngoài ngăn cản lại. Trong khoảng thời gian ngắn, âm thanh nổ vang ngập trời liên tiếp không ngừng nghỉ.
Theo cử động của đám Kinh thứ, nhìn qua màn gió tuyết bên ngoài có thể thấy đang có gần một ngàn thân ảnh tu sĩ. Trong đó còn có tám thân ảnh kinh người nhất, bọn hắn đang đứng giữa không trung, quanh bọn hắn không có chút gió tuyết nào tới gần, tựa như chỉ mới lướt tới gần thì sẽ bị tê liệt đi.
Tám Nguyên Anh này, có sáu người từ Tây Mạc tiến đến, chỉ có hai người là thuộc về Mặc Thổ Cung. Quyết định tiêu diệt Hàn Tuyết gia tộc trong một trận này cũng do chính bên Tây Mạc hoàn toàn khởi xướng.
Một vị Trảm Linh tử vong có tác dụng uy hiếp rất lớn, tuyệt đối không chỉ ảnh hưởng trong vòng vài ngày thế này. Hiển nhiên, sở dĩ đám người này dám tiến đến đây, chính là vì đã biết rõ mọi hư thực của Hàn Tuyết gia tộc rồi.
Âm thanh nổ vang liên tục truyền ra từ thuật pháp thần thông của hơn ngàn tu sĩ từ bốn phía và từ tám lão giả Nguyên Anh, không ngừng tiến hành oanh kích mà phá hủy đám gai nhọn bốn phía xung quanh này.
Đất đai chấn động, sắc mặt tất cả tu sĩ tộc nhân Hàn Tuyết gia tộc đều biến sắc, trầm mặc không nói gì.
“Khó trách có thể tìm tới đây nhanh như vậy, nguyên lai là có tộc nhân Tinh Tú Tây Mạc thôi diễn!” Vẻ lạnh lẽo trong mắt Hàn Tuyết Bạo hiện ra, ánh mắt rơi về một khu vực phía xa trong màn gió tuyết mà người khác khó nhìn tới được.
Mạnh Hạo bảo hộ Hàn Tuyết San đi tới đưa nàng về phía sau đám tộc nhân. Khi hắn nghe được những lời này của Hàn Tuyết Bạo bèn đưa mắt nhìn về phía màn gió tuyết bên ngoài đám Kinh Thứ, trong vài hơi thở này, ánh mắt hắn cũng liên tục chớp động bảy lần. Thế giới trước mắt hắn tựa như biến đổi chỉ còn lại hai màu đen trắng, lúc này một thân ảnh trong gió tuyết mà lúc đầu hắn không nhìn thấy được đột nhiên được hiển lộ trong mắt.
Đó mà một người mặc áo bào trắng, gương mặt không hiện rõ, chỉ nhìn thấy được đôi bàn tay đang nâng lên đầy nếp nhăn và khô héo. Trước mặt người này là một cái chén nhỏ màu đen, trong chén chứa một thứ nước đục ngầu, tựa như đang thi pháp.
Ngay khi Mạnh Hạo vừa nhìn qua, thì người áo trắng này dường như cũng cảm nhận được mà ngẩng phắt đầu lên. Tâm thần Mạnh Hạo chấn động, hắn nhìn thấy được một ánh mắt, với hai đồng tử bên trong.
Lập tức trong lòng hắn nhói lên, nhanh chóng chặt đứt thuật pháp, thế giới trước mắt cũng được khôi phục như bình thường.
“Ngươi cũng nhìn thấy được?” Hàn Tuyết Bạo quay đầu lại nhìn Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo ngưng trọng gật nhẹ đầu.
“Đó là Tinh Tú bộ lạc, một trong tam đại bộ lạc của Tây Mạc, am hiểu tính toán thôi diễn, cho rằng tất cả vì sao trên tinh không đều là yêu.” Hàn Tuyết Bạo nhàn nhạt nói.
Lão vừa mới nói xong thì bên ngoài đám Kinh Thứ truyền ra tiếng nổ ầm vang. Rồi ba tên cự nhân cao hơn năm mươi trượng đột ngột hiện ra trong gió tuyết, đất đai chấn động, còn ba tên cự nhân này cầm địa bổng trong tay mạnh mẽ vọt tới.
Trên bầu trời, là một con Giao Long thuôn dài gào rú thê lương, lượn vòng phía trên rồi lao thẳng xuống mặt đất.
Xa hơn, là từng chiếc chiến xa lập lòe không ngừng oanh kích, hơn nữa thuật pháp từ trong tay tám lão giả Nguyên Anh cũng không ngừng phóng ra tràn ngập, pháp bảo khuấy động cả hư vô.
“Không cần để ý tới bên ngoài, các ngươi chuyên tâm mở ra trận pháp!” Thanh âm Hàn Tuyết Bạo vang vọng. Tứ đại trưởng lão và đám tộc nhân phía sau đồng loạt cúi đầu rồi tiếp tục đi tới trận pháp đang vẫn nằm trong địa phương an toàn trước mặt, không ngừng thử mở ra.
Đám Kinh Thứ chấn động, từng tầng từng tầng bị vỡ vụn. Loại công kích đến trình độ này tựa như đám Kinh Thứ cũng khó chống cự lại được lâu. Một canh giờ sau, đám Kinh Thứ bốn phía lập tức tan vỡ.
Tiếng thở dài trong miệng Hàn Tuyết Bạo vang lên, rồi lão vung tay phải ra. Lại thêm một hạt Kinh Thứ được thôi hóa vờn quanh bốn phía, tiếp tục ngăn cản.
“Đáng tiếc là có tộc nhân của Tinh Tú bộ lạc bên kia khiến đám Kinh Thứ này bị áp chế nghiêm trọng.” Thần sắc của Hàn Tuyết Bạo cũng đầy lo lắng. Nhưng đúng lúc này, trận pháp đột nhiên lóe ra ánh sáng yếu ớt.
Mở, lão tổ, trận pháp mở rồi ! Lập tức có tộc nhân Hàn Tuyết Gia Tộcnào đó mang theo kinh hỉ hô lên.
Mạnh Hạo lập tức quay đầu, nhìn thấy trận pháp trên mặt đất đang dần dần sáng ngời, tràn ra ánh sáng Truyền tống đi. Nhìn qua, đoán chừng chỉ một thời gian nữa là có thể hoàn toàn được mở ra.
Tất cả tộc nhân Hàn Tuyết gia tộc đều đầy phấn khởi. Nhưng đột nhiên, mặt đất nổ vang, phía xa có một đạo hào quang đầy kinh người, như tập hợp bởi tất cả thuật pháp của mọi người, tập hợp tất cả pháp bảo tạo thành một đạo Ánh sáng Hủy diệt, hóa thành một khỏa tinh cầu lao thẳng đến đây với tốc độ không thể tưởng tượng được. Trong tiếng nổ vang đó, đám Kinh thứ vậy mà lại hoàn toàn nát bấy ra.
Hàn Tuyết Bạo gầm nhẹ, vung tay phải lên, Kinh Thứ lại lần nữa xuất hiện bốn phía. Cả người lão cũng lao ra, bấm niệm pháp quyết rồi vung thẳng về phía trước. Phong bạo lập tức gào thét mà tiếng tới, trong tiếng nổ rung trời, Ánh sáng Hủy diệt huyễn hóa thành Tinh cầu tan vỡ, mà Hàn Tuyết Bạo cũng phun ra máu tươi, lảo đảo lùi lại phía sau, thần sắc thoáng cái mà uể oải đi.
“Lão tổ!” Đám tộc nhân Hàn Tuyết mang theo sắc mặt đầy bi phẫn tiến lên. Hàn Tuyết San cắn chặt môi dưới lại, sắc mặt tái nhợt, chẳng qua nàng đã trải qua quá nhiều sự việc rồi, cũng không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
Mạnh Hạo trầm mặc không nói, hắn nhìn qua bầu trời đã sáng tinh mơ, nhìn đám tu sĩ Tây Mạc bên đó, hai mắt lóe sáng kì dị rồi nhìn về chỗ xa hơn.
“Tính toán thời gian, có lẽ sắp tới rồi…” Trong lòng Mạnh Hạo thì thào. Đột nhiên, hai mắt hắn ngừng lại tại một nơi phía xa xôi trên bầu trời, hắn nhìn thấy một phiến sương mù quét ngang qua thiên địa.
“Tin Ngũ gia, được Vĩnh sinh…trái ba vòng, phải ba vòng nữa, bờ mông xoay đều, xoay đều…” Một thanh âm loáng thoáng truyền tới khiến Mạnh Hạo nở ra một nụ cười cổ quái trên mặt. Nụ cười càng ngày càng tươi, đến cuối cùng, tiếng cười vui vẻ truyền ra khắp bốn phía.
Hàn Tuyết San nghiêng đầu, cố tình không nhìn Mạnh Hạo, thế nhưng khóe miệng của nàng vẫn cứ nở nụ cười nhẹ của một thiếu nữ, nhưng nhanh chóng nín cười lại.
“Ta và Đan Đỉnh đại sư thế nhưng cũng khá quen biết đấy. Giúp đỡ chuyện của ngươi cũng nhất định rất có tác dụng đấy.” Mạnh Hạo ngồi xổm xuống cạnh Hàn Tuyết San, miệng cười cười. Gió lạnh quét qua gương mặt hắn, thổi tung mái tóc dài lộ ra gương mặt đầy góc cạnh, dưới ánh trăng, màu da hơi tối của hắn cũng không hiện rõ, lại lộ ra đầy vẻ tuấn lãng và một khí chất kì dị.
Hàn Tuyết San không thể nghiêm nét mặt mà nở nụ cười. Lúc quay người nhìn về phía Mạnh Hạo, đôi mắt đẹp của nàng vậy mà lại lộ ra một vẻ mất mát được nàng giấu kín sâu trong lòng mấy ngày nay.
Ngươi cũng không phải Đan Đỉnh đại sư! Sau khi Hàn Tuyết San nở nụ cười, lại cố ý nghiêm mặt nhưng tựa như việc này cũng khá vất vả.
“Huống hồ, ngay cả Nam vực ngươi cũng chưa từng tới qua, làm sao quen biết được với Đan Đỉnh đại sư.” Hàn Tuyết San không chút khách khí vạch trần sự thật theo như suy đoán của nàng.
Mạnh Hạo gãi gãi đầu, cười cười rồi ngồi ngồi bệt xuống cạnh Hàn Tuyết San. Hai người ngồi trên phiến đá bị tàn phá, bốn phía xung quanh là những phế tích không còn hình hài nguyên vẹn, tuyết bay đầy trời, gió lạnh đầy nức nở nghẹn ngào vờn khắp mặt đất rồi thổi tung bay mái tóc của hai người.
“Ngươi không biết rồi, tuy rằng ta chưa từng gặp qua Đan Đỉnh đại sư, thế nhưng đan đạo của đại sư lại giống như ta vậy, nên tính ra thì coi như chúng ta là bạn tri kỉ từ lâu rồi.” Mạnh Hạo vội ho một tiếng, lộ ra một vẻ đầy cao thâm mạt trắc học lỏm được từ Chu Đức Khôn.
“Đợi đến khi ngươi đến Tử Vận Tông, gặp được Đan Đỉnh đại sư rồi, nhất định phải hỏi hắn một chút, xem hắn có còn nhớ cái thân ảnh trong gió tuyết năm xưa hay không.” Mạnh Hạo ngẩng đầu, bộ dạng đầy thổn thức. Nếu không có cái động tác hấp háy mắt cùng với lé mắt nhìn qua Hàn Tuyết San thì có vẻ rất chân thật.
Hàn Tuyết San che miệng cười cười, đôi mắt xinh đẹp nhìn qua Mạnh Hạo, nhìn thấy biểu lộ của Mạnh Hạo thì nàng cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Tiếng cười như chuông bạc ngân lên, như tiêu tán đi không ít buồn phiền sâu trong lòng.
“Được, được, được, đợi khi ta đến được Tử Vận Tông, gặp được Đan Đỉnh đại sư, nhất định sẽ hỏi hắn như vậy a.” Hàn Tuyết San cười cười đáp ứng.
“Ta là còn muốn nói thêm một câu nữa. Đó là cái thân ảnh trong gió tuyết năm đó, có nói một câu, mỗi khi tuyết rơi, còn nhớ đến ta?” Hàn Tuyết San chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, cũng mang theo ý đùa giỡn như vậy mà nói thêm một câu.
“Những lời này có chút mờ ám… nhưng không sao, quan hệ giữa ta và Đan Đỉnh đại sư cũng không phải người thường có thể hình dung được đấy.” Mạnh Hạo ho khan một tiếng, cười nói.
“Đây là câu thường hay nói của người Thánh Tuyết Thành ta lúc ly biệt đi xa, khi mà tình cảm hai người rất tốt.” Hàn Tuyết San lại nở nụ cười. Sau nửa ngày, nàng mới vỗ vỗ lấy ngực, hất cằm lên.
Được rồi, ta tha thứ cho ngươi.
Mạnh Hạo cười cười, cầm một nắm tuyết cạnh Hàn Tuyết San lên, nhìn tuyết trên tay dần hòa tan, trí nhớ cũng như theo đám tuyết kia dần trở về với Tử Vận Tông năm đó, trong đầu hắn cũng chậm rãi hiện lên từng thân ảnh quen thuộc.
“Không biết lúc này tất cả các ngươi có mạnh khỏe hay không…” Mạnh Hạo ngẩng đầu, nhìn về phương hướng Nam Vực.
“Kì thật ta chỉ là sùng bái Đan Đỉnh đại sư mà thôi. Trước kia nói mấy chuyện đó với ngươi, kì thật cũng không hoàn toàn đúng như vậy a…ta chỉ là muốn có một viên Đan dược do chính tay Đan Đỉnh đại sư luyện chế.” Hàn Tuyết San nhìn động tác nhặt đám tuyết lên của Mạnh Hạo, thấp giọng nói tựa như đang muốn giải thích cái gì đó.
“Có thể có được một viên đan dược do chính tay đại sư luyện chế là ta thỏa mãn rồi, cũng không như mấy chuyện ngươi vừa nói vậy đâu.” Hàn Tuyết San nhìn dáng vẻ tươi cười của Mạnh Hạo, ánh mắt lập tức trừng lên, nghiêm túc nói.
Mạnh Hạo lắc đầu cười cười, ánh mắt vẫn nhìn vào thiếu nữ ngây thơ Hàn Tuyết San. Chợt suy nghĩ chút, rồi đưa tay phải lấy ra một viên đan dược, là một viên Trúc Cơ đan mà hắn từng luyện chế ra, đan dược không tệ, phẩm chất hơn tám phần dược hiệu.
“Ta tặng ngươi một viên đan dược vậy.” Mạnh Hạo cầm viên đan dược, suy nghĩ chút rời dùng móng tay khắc nhẹ lên viên đan dược một chữ Tuyết, sau đó mới đưa cho Hàn Tuyết San.
“Viên đan dược này còn giá trị hơn rất nhiều so với Đan dược do Đan Đỉnh đại sư luyện chế ra. Giá trị của nó, không phải thể hiện trên chính bản thân đan dược, mà thể hiện ra chính là do chính ta luyện ra nó đấy.” Mạnh Hạo mỉm cười nói.
Hàn Tuyết San trầm mặc, nhận lấy viên đan dược này. Cầm đan dược trong tay, nàng cúi đầu nhìn xuống, đang định nói gì đó thì Mạnh Hạo đã đứng dậy.
“Tại Tử Vận Tông, nếu như gặp chuyện gì không giải quyết được, thì ngươi hãy cầm viên Đan dược này đi tìm Đan Quỷ đại sư. Sau khi lão nhân gia người nhìn thấy đan dược này, sẽ giúp ngươi giải quyết tất cả mọi chuyện.” Mạnh Hạo mỉm cười nói. Thanh âm hắn mang đầy phiền muộn, thế nhưng Hàn Tuyết San chỉ trợn to mắt mà thôi. Mấy lời này nàng vừa nghe, theo bản năng cảm thấy Mạnh Hạo lại đang cố làm ra vẻ huyền bí rồi.
“Nếu như lão nhân gia người có hỏi ta…” Mạnh Hạo vừa nói tới đây thì Hàn Tuyết San bên cạnh vội nói một câu.
“Ta phải trả lời, mỗi khi tuyết rơi, người sẽ nhớ đến ta.”
Mạnh Hạo sững sờ, rồi nghĩ đến biểu lộ của sư tôn khi nghe câu này, lập tức không nhìn được mà cười ha ha, bộ dáng đầy tươi cười vui vẻ. Còn mang theo một tư vị gì đó không nói ra được, loại tư vị này ngoại trừ bản thân hắn ra, không ai có thể hiểu được.
Trong tiếng cười, Mạnh Hạo quay người rời khỏi phiến đá, đi về phía xa xa.
Nhưng khi hắn vừa bước ra bước thứ ba, chợt biến sắc mặt, rồi đột nhiên lùi lại ôm lấy Hàn Tuyết San. Huyết băng lóe lên, thân ảnh hắn trong nháy mắt chợt biến mất.
Ngay khi hắn vừa biến mất, trong đêm tối đầy gió tuyết đó. Một đạo ánh sáng âm u vô thanh vô tức xuất hiện đánh thẳng về nơi Mạnh Hạo và Hàn Tuyết San vừa đứng lúc nãy. Âm thanh nổ vang ầm ĩ, mặt đất chấn động, ốc xá tàn phế nơi Mạnh Hạo và Hàn Tuyết San đứng lúc nãy đã biến thành tro bụi.
Cách đó không xa, ánh mắt Mạnh Hạo lạnh lẽo đầy thâm ý nhìn qua màn gió tuyết phía xa xa, nhanh chóng ôm Hàn Tuyết San lùi về phía sau.
Lúc này, tất cả tộc nhân Hàn Tuyết gia tộc cũng chợt bừng tỉnh, tứ đại trưởng lão cùng với Hàn Tuyết Bạo và hai trăm tu sĩ nhanh chóng đứng dậy.
“Đây là định đuổi tận giết tuyệt Hàn Tuyết gia tộc hay sao!” Ánh mắt Hàn Tuyết Bạo đầy phẫn nộ. Tuy nói tu vi lão đã ngã xuống, không còn là Trảm Linh nữa, nhưng dù sao lão cũng từng là tuyệt đỉnh cường giả, lúc này thể hiện ra bên ngoài cũng là thực lực Nguyên Anh hậu kì đại viên mãn. Vừa nói, lão đưa chân phải lên hung hăng đạp xuống mặt đất.
Mặt đất ầm ầm, từng khe nứt lan tràn tám hướng, ầm vang động trời, bên trong đấy là một màn sáng Kinh Thứ ngoi lên bao phủ tám phía, đem toàn bộ công kích bên ngoài ngăn cản lại. Trong khoảng thời gian ngắn, âm thanh nổ vang ngập trời liên tiếp không ngừng nghỉ.
Theo cử động của đám Kinh thứ, nhìn qua màn gió tuyết bên ngoài có thể thấy đang có gần một ngàn thân ảnh tu sĩ. Trong đó còn có tám thân ảnh kinh người nhất, bọn hắn đang đứng giữa không trung, quanh bọn hắn không có chút gió tuyết nào tới gần, tựa như chỉ mới lướt tới gần thì sẽ bị tê liệt đi.
Tám Nguyên Anh này, có sáu người từ Tây Mạc tiến đến, chỉ có hai người là thuộc về Mặc Thổ Cung. Quyết định tiêu diệt Hàn Tuyết gia tộc trong một trận này cũng do chính bên Tây Mạc hoàn toàn khởi xướng.
Một vị Trảm Linh tử vong có tác dụng uy hiếp rất lớn, tuyệt đối không chỉ ảnh hưởng trong vòng vài ngày thế này. Hiển nhiên, sở dĩ đám người này dám tiến đến đây, chính là vì đã biết rõ mọi hư thực của Hàn Tuyết gia tộc rồi.
Âm thanh nổ vang liên tục truyền ra từ thuật pháp thần thông của hơn ngàn tu sĩ từ bốn phía và từ tám lão giả Nguyên Anh, không ngừng tiến hành oanh kích mà phá hủy đám gai nhọn bốn phía xung quanh này.
Đất đai chấn động, sắc mặt tất cả tu sĩ tộc nhân Hàn Tuyết gia tộc đều biến sắc, trầm mặc không nói gì.
“Khó trách có thể tìm tới đây nhanh như vậy, nguyên lai là có tộc nhân Tinh Tú Tây Mạc thôi diễn!” Vẻ lạnh lẽo trong mắt Hàn Tuyết Bạo hiện ra, ánh mắt rơi về một khu vực phía xa trong màn gió tuyết mà người khác khó nhìn tới được.
Mạnh Hạo bảo hộ Hàn Tuyết San đi tới đưa nàng về phía sau đám tộc nhân. Khi hắn nghe được những lời này của Hàn Tuyết Bạo bèn đưa mắt nhìn về phía màn gió tuyết bên ngoài đám Kinh Thứ, trong vài hơi thở này, ánh mắt hắn cũng liên tục chớp động bảy lần. Thế giới trước mắt hắn tựa như biến đổi chỉ còn lại hai màu đen trắng, lúc này một thân ảnh trong gió tuyết mà lúc đầu hắn không nhìn thấy được đột nhiên được hiển lộ trong mắt.
Đó mà một người mặc áo bào trắng, gương mặt không hiện rõ, chỉ nhìn thấy được đôi bàn tay đang nâng lên đầy nếp nhăn và khô héo. Trước mặt người này là một cái chén nhỏ màu đen, trong chén chứa một thứ nước đục ngầu, tựa như đang thi pháp.
Ngay khi Mạnh Hạo vừa nhìn qua, thì người áo trắng này dường như cũng cảm nhận được mà ngẩng phắt đầu lên. Tâm thần Mạnh Hạo chấn động, hắn nhìn thấy được một ánh mắt, với hai đồng tử bên trong.
Lập tức trong lòng hắn nhói lên, nhanh chóng chặt đứt thuật pháp, thế giới trước mắt cũng được khôi phục như bình thường.
“Ngươi cũng nhìn thấy được?” Hàn Tuyết Bạo quay đầu lại nhìn Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo ngưng trọng gật nhẹ đầu.
“Đó là Tinh Tú bộ lạc, một trong tam đại bộ lạc của Tây Mạc, am hiểu tính toán thôi diễn, cho rằng tất cả vì sao trên tinh không đều là yêu.” Hàn Tuyết Bạo nhàn nhạt nói.
Lão vừa mới nói xong thì bên ngoài đám Kinh Thứ truyền ra tiếng nổ ầm vang. Rồi ba tên cự nhân cao hơn năm mươi trượng đột ngột hiện ra trong gió tuyết, đất đai chấn động, còn ba tên cự nhân này cầm địa bổng trong tay mạnh mẽ vọt tới.
Trên bầu trời, là một con Giao Long thuôn dài gào rú thê lương, lượn vòng phía trên rồi lao thẳng xuống mặt đất.
Xa hơn, là từng chiếc chiến xa lập lòe không ngừng oanh kích, hơn nữa thuật pháp từ trong tay tám lão giả Nguyên Anh cũng không ngừng phóng ra tràn ngập, pháp bảo khuấy động cả hư vô.
“Không cần để ý tới bên ngoài, các ngươi chuyên tâm mở ra trận pháp!” Thanh âm Hàn Tuyết Bạo vang vọng. Tứ đại trưởng lão và đám tộc nhân phía sau đồng loạt cúi đầu rồi tiếp tục đi tới trận pháp đang vẫn nằm trong địa phương an toàn trước mặt, không ngừng thử mở ra.
Đám Kinh Thứ chấn động, từng tầng từng tầng bị vỡ vụn. Loại công kích đến trình độ này tựa như đám Kinh Thứ cũng khó chống cự lại được lâu. Một canh giờ sau, đám Kinh Thứ bốn phía lập tức tan vỡ.
Tiếng thở dài trong miệng Hàn Tuyết Bạo vang lên, rồi lão vung tay phải ra. Lại thêm một hạt Kinh Thứ được thôi hóa vờn quanh bốn phía, tiếp tục ngăn cản.
“Đáng tiếc là có tộc nhân của Tinh Tú bộ lạc bên kia khiến đám Kinh Thứ này bị áp chế nghiêm trọng.” Thần sắc của Hàn Tuyết Bạo cũng đầy lo lắng. Nhưng đúng lúc này, trận pháp đột nhiên lóe ra ánh sáng yếu ớt.
Mở, lão tổ, trận pháp mở rồi ! Lập tức có tộc nhân Hàn Tuyết Gia Tộcnào đó mang theo kinh hỉ hô lên.
Mạnh Hạo lập tức quay đầu, nhìn thấy trận pháp trên mặt đất đang dần dần sáng ngời, tràn ra ánh sáng Truyền tống đi. Nhìn qua, đoán chừng chỉ một thời gian nữa là có thể hoàn toàn được mở ra.
Tất cả tộc nhân Hàn Tuyết gia tộc đều đầy phấn khởi. Nhưng đột nhiên, mặt đất nổ vang, phía xa có một đạo hào quang đầy kinh người, như tập hợp bởi tất cả thuật pháp của mọi người, tập hợp tất cả pháp bảo tạo thành một đạo Ánh sáng Hủy diệt, hóa thành một khỏa tinh cầu lao thẳng đến đây với tốc độ không thể tưởng tượng được. Trong tiếng nổ vang đó, đám Kinh thứ vậy mà lại hoàn toàn nát bấy ra.
Hàn Tuyết Bạo gầm nhẹ, vung tay phải lên, Kinh Thứ lại lần nữa xuất hiện bốn phía. Cả người lão cũng lao ra, bấm niệm pháp quyết rồi vung thẳng về phía trước. Phong bạo lập tức gào thét mà tiếng tới, trong tiếng nổ rung trời, Ánh sáng Hủy diệt huyễn hóa thành Tinh cầu tan vỡ, mà Hàn Tuyết Bạo cũng phun ra máu tươi, lảo đảo lùi lại phía sau, thần sắc thoáng cái mà uể oải đi.
“Lão tổ!” Đám tộc nhân Hàn Tuyết mang theo sắc mặt đầy bi phẫn tiến lên. Hàn Tuyết San cắn chặt môi dưới lại, sắc mặt tái nhợt, chẳng qua nàng đã trải qua quá nhiều sự việc rồi, cũng không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
Mạnh Hạo trầm mặc không nói, hắn nhìn qua bầu trời đã sáng tinh mơ, nhìn đám tu sĩ Tây Mạc bên đó, hai mắt lóe sáng kì dị rồi nhìn về chỗ xa hơn.
“Tính toán thời gian, có lẽ sắp tới rồi…” Trong lòng Mạnh Hạo thì thào. Đột nhiên, hai mắt hắn ngừng lại tại một nơi phía xa xôi trên bầu trời, hắn nhìn thấy một phiến sương mù quét ngang qua thiên địa.
“Tin Ngũ gia, được Vĩnh sinh…trái ba vòng, phải ba vòng nữa, bờ mông xoay đều, xoay đều…” Một thanh âm loáng thoáng truyền tới khiến Mạnh Hạo nở ra một nụ cười cổ quái trên mặt. Nụ cười càng ngày càng tươi, đến cuối cùng, tiếng cười vui vẻ truyền ra khắp bốn phía.
/391
|