Anh Vũ ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo trong Thiên kiếp, phạm vi ba ngàn dặm nơi đó chỉ còn là băng tinh nơi mặt đất, mây đen trên bầu trời như trầm xuống, sấm xét ngang dọc như mưa đầy kinh thiên động địa.
Hình ảnh Mạnh Hạo đang đứng ngay trung tâm của Sấm chớp, vô cùng thê thảm, ngẩng đầu cười to khiến hơi thở của Anh Vũ trở nên gấp gáp. Tựa như khiến nó nhớ lại một thân ảnh trong trí nhớ đã cũng đã cười lớn nhìn Thiên kiếp phủ xuống, có điều thân ảnh kia đứng trong không trung, còn Mạnh Hạo thì đang đứng tại mặt đất.
Tựa như bị tiếng cười này của Mạnh Hạo chọc giận, mây đen trên bầu trời lại cuồn cuộn dâng lên lần nữa, rồi một màu sắc thứ ba xuất hiện tiếp sau hai màu Đỏ và Đen!
Màu Xanh!
Tia sét màu xanh xen lẫn vào tia chớp màu đỏ và đen, gần hai mươi tia sét từ bốn phía cùng nhau đánh thẳng xuống Mạnh Hạo!
Tám lão giả Nguyên Anh đã không còn sức lực để chửi bới nữa, lúc này cả bọn cùng liều mạng chống cự lại. Trong tiếng nổ vang rền, Mạnh Hạo vẫn cứ cười lớn, bên ngoài cơ thể hắn có một sợi tơ trắng mỏng lượn lờ nhưng Sấm sét lại không cách nào đánh nát được chút nào cả.
Chỉ là… dưới sự oanh kích của sấm sét ba màu kia, ngoại trừ tám vị lão giả Nguyên Anh, thì chỉ còn sót lại vị tộc nhân áo trắng của Tinh Tú bộ lạc trong phạm vi ba ngàn dặm này mà thôi.
Toàn bộ tu sĩ khác, chỉ có thể gắng gượng đến lúc này, toàn bộ đã tử vong.
Trong lòng tên tộc nhân áo bào trắng đầy hoảng sợ. Ánh mắt y đầy oán độc, y đã rất cẩn thận nhưng cuối cùng vẫn lây dính nhân quả, bị kéo vào trong quá trình Độ kiếp này, nhưng lúc này không còn cách nào khác cả.
“Chết tiệt, thế nào lại là Tam sắc Thiên kiếp. Người này đến cùng đã xúc phạm trời xanh chuyện gì mà lại hàng lâm loại Lôi kiếp trong truyền thuyết này xuống đây!!!”
Tiếng nổ vang lại nổi lên, Tam sắc Thiên kiếp lại lần nữa phủ xuống. toàn thân Mạnh Hạo chấn động, quanh hắn là sợi tơ của Vô Mục tằm bao quanh. Tơ này cả đời Vô mục Tằm chỉ nhả ra một sợi duy nhất, tơ không ngừng!
Tơ này, lúc dài lúc ngắn mà quấn quanh người Mạnh Hạo, từng tầng từng tầng bay lượn va chạm trực tiếp với Thiên kiếp từ trên không trung. Tiếng nổ ngập trời, tuy sấm sét này bị ngăn tách bởi tơ tằm nên oanh kích liên tục vào sợi tơ, thế nhưng lực ảnh hưởng vẫn rơi thẳng xuống người Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo há miệng phun ra máu tươi, vô số lôi điện chạy dọc người rồi rơi xuống mặt đất, sau đó lại bật ngược trở lại lên người hắn. Khiến hai chân hắn vang lên từng tiếng ken két, xương cốt cũng lộ ra ngoài.
Mọi thứ trước mắt hắn đã lờ mờ, miệng trào ra đầy máu tươi, thế nhưng hắn vẫn tiếp tục cười vang, hai mắt lại đầy chấp nhất mà lóe lên tia sáng tím. Dưới Tử Đồng Thuật được vận dụng, dùng thọ nguyên đổi lấy khôi phục thương thế, cơ thể hắn lại được khôi phục trong chớp mắt.
Trong phạm vi ba ngàn dặm này không còn chỗ nào không kết tinh để hắn đặt chân được, đứng trên này thì hắn sẽ phải thừa nhận thương tổn lớn hơn nữa.
Đã như thế, hắn dứt khoát…bay thẳng lên, đứng giữa không trung!
Hành động lần này của hắn khiến Anh Vũ trợn to mắt, trong ngắn ngủi này, nó tựa như không còn phân biệt được người trước mặt và cái thân ảnh khó quên trong trí nhớ nữa.
“Đây chính là Kim Đan Kiếp của ta, ta muốn gắng gượng tới cùng, không tránh né, cũng không kính sợ. Một khi trong lòng ta đã tồn tại kính sợ thì ta còn tu Đại đạo gì nữa, tu tự tin cái gì nữa!
Lúc Trúc cơ, ta tránh được. Kết Đan, ta chần chừ. Ngay lúc này…ta quyết không thể lùi về sau nữa!” Trong lòng Mạnh Hạo như đang gào thét vang dội, đây chính là thanh âm của hắn, là quyết tâm muốn trở thành cường giả của hắn.
“Qua được kiếp nạn này, ta càng cường đại hơn nữa!” Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời rống to. Cả người hắn đứng giữa không trung, tóc đen tung bay tán loạn, thân thể kiêu ngạo, oai hùng vạn trượng. Xung quanh hắn là sợi tơ Vô Mục Tằm không ai cắt đứt được đang uốn lượn.
Ngay khi Mạnh Hạo vừa gầm lên thì một tia chớp Tam sắc lao thẳng xuống Mạnh Hạo, Mạnh Hạo cười to, ánh mắt đầy chấp nhất, đưa tay phải oanh thẳng một quyền đầu tiên về phía Thiên kiếp.
Đây chính là lần phản kháng đầu tiên của hắn!
Loại phản kháng này nhìn qua thì rất đơn giản, thế nhưng từ trước tới nay phần lớn mọi người đều chỉ nghĩ đến vượt qua Thiên kiếp như thế nào, né tránh ra sao, chưa từng có ý nghĩ phản kháng lại, nên người có quyết tâm hủy diệt Thiên kiếp là cực hiếm thấy.
Ngay khi Mạnh Hạo đánh ra một quyền này, thì tầng ngăn cách trong cơ thể hắn cũng được giải khai. Ý niệm phản kích dâng lên trong đầu, vừa chợt động thì tu vi trong người cũng trực tiếp bộc phát gần như cùng lúc với hành động của hắn!
Không còn là Kim Đan trung kỳ nữa, mà đã bộc phát trực tiếp lên đến Kim đan Hậu kỳ. Tuy chỉ mới bước chân vào Kim đan Hậu kỳ, vẫn chưa phải là đỉnh phong nhưng ý thức đột nhiên hình thành dẫn tới đột phá, cho nên khoảnh khắc này đã rung chuyển tám phương!
Kim quang toàn thân hắn tỏa ra vạn trượng, ánh mắt cũng lóe lên Kim quang chói lọi. Mạnh Hạo không chút do dự lấy ra một khối Cực Phẩm Linh thạch cầm trong tay, trong chớp mắt đó Linh khí trong Linh thạch bị Mạnh Hạo hấp thu toàn bộ. Linh thạch tan vỡ thành tro cũng là lúc Mạnh Hạo ngẩng mặt lên trời thét gào, mượn nhờ tu vi đột phá, mượn lực lượng Cực phẩm Linh thạch, mượn lấy quái lực nơi tay phải mình mà chớp mắt phóng thẳng tới Thiên Kiếp.
Tiếng nổ vang vọng, Mạnh Hạo phun máu tươi, cả người ở giữa không trung như bị trầm xuống. Thiên kiếp nổ vang, một đạo, hai đạo, ba đạo…đến năm đạo Lôi kiếp lần lượt lao thẳng xuống Mạnh Hạo. Tơ tằm cấp tốc vờn quanh, Tử khí tràn ngập trong mắt Mạnh Hạo, không ngừng khôi phục thương thế do tổn thương mà Lôi kiếp gây ra trong cơ thể. Trong quá trình kháng cự đó, toàn thân ba lão giả trong tám Nguyên Anh nơi phạm vi ba ngàn dặm này chấn động, không kịp phun ra máu tươi đã bị Sấm sét đánh xuống diệt sát.
Bọn họ không có pháp bảo chống cự lại Thiên kiếp, chưa từng trải qua chuyện phải chống đỡ với Thiên kiếp, mà cũng không có loại quyết tâm chấp nhất như thế này, nên chỉ có duy nhất con đường tử vong!
Đến Nguyên Anh cũng không thể chạy ra được, dưới Thiên kiếp này phủ xuống, trực tiếp nát bấy.
Toàn thân Mạnh Hạo chấn động kịch liệt, hầu như mỗi tấc da thịt trên người đều tứa máu rơi rớt xuống mặt đất. Thế nhưng dưới vận chuyển của Tử Đồng Thuật và một lượng lớn đan dược được nuốt vào, hắn như có được thân thể bất tử, ngay khi cách mặt đất gần ba trượng thì hắn cũng nhanh chóng khựng được người lại, rồi cất tiếng cười khàn khàn vang trời.
Đúng lúc này, bầu trời tối sầm lại, tổng cộng có mười đạo tia sét gào thét như đại biểu cho vô thượng uy nghiêm của Thiên kiếp, chớp mắt đánh thẳng xuống người Mạnh Hạo. Dưới sự hàng lâm của mười đạo sấm sét này, toàn bộ bầu trời như hóa thành một mảnh hỗn độn, rồi hình thành nên một vòng xoáy Lôi vân ầm ầm chuyển động. Cảnh tượng này trở thành hình ảnh đủ để khiến tất cả những người chứng kiến được phải khắc ghi cả đời.
“Tính cách mạnh mỗ, từ trước tới giờ chưa bao giờ bị động ăn đòn cả!” Mạnh Hạo cười to đồng thời nâng tay phải lên, điểm một chỉ vào bầu trời. Yêu Phong đệ bát cấm trong tích tắc từ trên người Mạnh Hạo được triển khai, trong chớp mắt này, thiên địa trùng điệp thuộc về lực lượng của Đệ bát cấm tiến thẳng về phía bầu trời.
Yêu Khí Phong Chính!
Yêu Phong Đệ Bát Cấm!
Đất đai chấn động, cho dù toàn bộ mặt đất đã kết tinh lại nhưng vẫn có từng đạo khí tức vô hình mà người ngoài không nhìn thấy được từ bốn phương tám hướng gào thét kéo đến. Những khí tức đến thẳng hướng Mạnh Hạo trên không trung, tụ lại thành một tầng khói mù vô hình cuồn cuộn.
Khói mù này chính là yêu, khí tức ngập trời, vờn quanh người Mạnh Hạo. Dường như lực lượng bản nguyên của nơi đây bị Mạnh Hạo dẫn động mà ngưng tụ lại, theo tay phải của Mạnh Hạo điểm ra mà hướng thẳng đến mười đạo Thiên kiếp trên bầu trời đang phủ xuống.
Tiếng nổ vang kinh thiên động địa truyền ra, từng đạo lôi đình ầm ầm phủ xuống, từng tầng từng tầng yêu khí trên người Mạnh Hạo vỡ vụn ra, Lôi kiếp phủ xuống cũng không ngừng tiêu tán đi.
Ngay khi toàn bộ Yêu khí bên ngoài thân thể Mạnh Hạo tan vỡ hết, mười đạo Lôi kiếp vẫn còn lại ba đạo tiếp tục lao thẳng lên người Mạnh Hạo, cho dù bị tơ của Vô Mục Tằm ngăn cản một chút nhưng vẫn cứ ảnh hưởng lên cả người hắn.
Toàn thân Mạnh Hạo chấn động, phun ra một ngụm máu lớn, cả người như sao băng rơi thẳng xuống phía dưới mặt đất. Ầm một tiếng, mặt đất đã kết tinh nhưng khi hắn rơi xuống lập tức vỡ nát, từng khe nứt nhanh chóng lan tràn ra xung quanh hình thành nên một cái hố lớn.
Kiếp vân trên bầu trời vẫn quay cuồng không ngừng, lấp lóe từng tia lôi điện bên trong, từng tia sét lại tiếp tục ngưng tụ lại. Cho đến khi hình thành nên Tứ sắc thiên kiếp, tiếng sấm cũng ầm ầm truyền khắp cả thiên địa.
Năm lão giả Nguyên Anh còn sót lại trong phạm vi ba ngàn dặm này đều phun ra máu tươi, có hai người lại bị oanh kích nổ tung, Nguyên Anh suy yếu vừa thoát ra ngoài, còn chưa kịp chạy thì đã bị Sấm sét trực tiếp xóa đi.
Tiếng kêu đầy thê lương kèm theo không cam lòng của bọn họ truyền ra khắp ba ngàn dặm. Thân thể của ba lão giả còn lại run rẩy, vẻ mặt tuyệt vọng, oán hận trong lòng đối với Mạnh Hạo đã đến cực hạn nhưng bọn họ cũng hết cách rồi.
Lúc này, tầng mây trên bầu trời quay cuồng, sấm sét trên bầu trời lại gào thét phóng xuống, lao thẳng vào trong hố sâu. Nhưng ngay lúc đó, một cánh tay từ trong hố sâu đột nhiên nâng lên, đánh thẳng một quyền về phía Tứ sắc Lôi kiếp này.
Tiếng nổ động trời, mặt đất chấn động, toàn thân Mạnh Hạo gần như cháy đen, rơi rớt đầy máu tươi. Thế nhưng mắt hắn vẫn lóe sáng ánh tím, cả thân thể cũng đang nhanh chóng khôi phục lại, hắn cất tiếng cười khàn khàn mang theo đầy hào khí, cả người lại chớp mắt lao thẳng lên không trung.
“Kim đan Kiếp, đã đánh xuống gần một trăm đạo, còn muốn tiếp tục nữa sao!” Thanh âm Mạnh Hạo vang vọng truyền khắp xung quanh, ánh mắt mang đầy điên cuồng,
Kiếp vân cuồn cuộn, ầm ầm nổ vang tựa như thể hiện ra sự tức giận của Thiên uy, toàn bộ bầu trời trong tích tắc đã chuyển sang màu đỏ. Một đạo Thiên kiếp màu đỏ tựa như cơn giông bão ầm ầm kéo xuống.
Đạo lôi đình màu đỏ này đánh thẳng lên người Mạnh Hạo, rồi hóa thành vô số lôi điện tứ tán đi, thế nhưng Mạnh Hạo vẫn đứng giữa không trung, đầu ngẩng cao, khí thế ngày càng dâng lên.
Cùng lúc đó, trên bầu trời màu đỏ này đột nhiên có thêm một màu nữa, màu đen!
Một cơn giông bão nửa đỏ nửa đen phủ xuống, trở thành nhị sắc Lôi kiếp nổ vang lượn lờ chấn động thiên địa. Ngay sau đó là màu thứ ba, màu xanh xuất hiện!
Đỏ, đen, xanh, ba màu sắc giao thoa trên bầu trời khiến toàn bộ sấm sét xung quanh đều trở thành Tam sắc Lôi kiếp!
Nhưng vẫn chưa hết, lúc này màu sắc thứ tư xuất hiện!
Đó là màu trắng!
Bầu trời với bốn sắc màu, tứ sắc Kiếp vân đan xen vào nhau hóa thành bầu trời bốn màu, lôi đình bốn màu, ầm vang lượn lờ, rồi đánh thẳng xuống mặt đất.
Bên trong đám sấm sét bốn màu này, cả người Mạnh Hạo được tơ Vô Mục Tằm vờn quanh, vận chuyển tu vi đối kháng trực tiếp với Thiên kiếp.
Đúng lúc này, một tiếng ầm vang thiên địa như đang có một thân ảnh vô hình nào đó gầm thét, bầu trời bốn màu này…đột nhiên xuất hiện màu sắc thứ năm!
Màu vàng!
Đỏ, đen, xanh, trắng, vàng!
Bầu trời năm màu, ngũ sắc Lôi kiếp, đây…chính là Thiên kiếp cuối cùng của Mạnh Hạo trong Kim đan kiếp này. Hắn nhìn bầu trời năm màu sắc, đột nhiên hắn có một loại dự cảm mãnh liệt rằng nếu mình có thể vượt qua ngũ sắc Lôi kiếp này, chắc chắn Lôi kiếp của hắn sẽ chấm dứt!
“Thiên kiếp cuối cùng!” Hai mắt Mạnh Hạo lộ ra vẻ chấp nhất mãnh liệt.
Hình ảnh Mạnh Hạo đang đứng ngay trung tâm của Sấm chớp, vô cùng thê thảm, ngẩng đầu cười to khiến hơi thở của Anh Vũ trở nên gấp gáp. Tựa như khiến nó nhớ lại một thân ảnh trong trí nhớ đã cũng đã cười lớn nhìn Thiên kiếp phủ xuống, có điều thân ảnh kia đứng trong không trung, còn Mạnh Hạo thì đang đứng tại mặt đất.
Tựa như bị tiếng cười này của Mạnh Hạo chọc giận, mây đen trên bầu trời lại cuồn cuộn dâng lên lần nữa, rồi một màu sắc thứ ba xuất hiện tiếp sau hai màu Đỏ và Đen!
Màu Xanh!
Tia sét màu xanh xen lẫn vào tia chớp màu đỏ và đen, gần hai mươi tia sét từ bốn phía cùng nhau đánh thẳng xuống Mạnh Hạo!
Tám lão giả Nguyên Anh đã không còn sức lực để chửi bới nữa, lúc này cả bọn cùng liều mạng chống cự lại. Trong tiếng nổ vang rền, Mạnh Hạo vẫn cứ cười lớn, bên ngoài cơ thể hắn có một sợi tơ trắng mỏng lượn lờ nhưng Sấm sét lại không cách nào đánh nát được chút nào cả.
Chỉ là… dưới sự oanh kích của sấm sét ba màu kia, ngoại trừ tám vị lão giả Nguyên Anh, thì chỉ còn sót lại vị tộc nhân áo trắng của Tinh Tú bộ lạc trong phạm vi ba ngàn dặm này mà thôi.
Toàn bộ tu sĩ khác, chỉ có thể gắng gượng đến lúc này, toàn bộ đã tử vong.
Trong lòng tên tộc nhân áo bào trắng đầy hoảng sợ. Ánh mắt y đầy oán độc, y đã rất cẩn thận nhưng cuối cùng vẫn lây dính nhân quả, bị kéo vào trong quá trình Độ kiếp này, nhưng lúc này không còn cách nào khác cả.
“Chết tiệt, thế nào lại là Tam sắc Thiên kiếp. Người này đến cùng đã xúc phạm trời xanh chuyện gì mà lại hàng lâm loại Lôi kiếp trong truyền thuyết này xuống đây!!!”
Tiếng nổ vang lại nổi lên, Tam sắc Thiên kiếp lại lần nữa phủ xuống. toàn thân Mạnh Hạo chấn động, quanh hắn là sợi tơ của Vô Mục tằm bao quanh. Tơ này cả đời Vô mục Tằm chỉ nhả ra một sợi duy nhất, tơ không ngừng!
Tơ này, lúc dài lúc ngắn mà quấn quanh người Mạnh Hạo, từng tầng từng tầng bay lượn va chạm trực tiếp với Thiên kiếp từ trên không trung. Tiếng nổ ngập trời, tuy sấm sét này bị ngăn tách bởi tơ tằm nên oanh kích liên tục vào sợi tơ, thế nhưng lực ảnh hưởng vẫn rơi thẳng xuống người Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo há miệng phun ra máu tươi, vô số lôi điện chạy dọc người rồi rơi xuống mặt đất, sau đó lại bật ngược trở lại lên người hắn. Khiến hai chân hắn vang lên từng tiếng ken két, xương cốt cũng lộ ra ngoài.
Mọi thứ trước mắt hắn đã lờ mờ, miệng trào ra đầy máu tươi, thế nhưng hắn vẫn tiếp tục cười vang, hai mắt lại đầy chấp nhất mà lóe lên tia sáng tím. Dưới Tử Đồng Thuật được vận dụng, dùng thọ nguyên đổi lấy khôi phục thương thế, cơ thể hắn lại được khôi phục trong chớp mắt.
Trong phạm vi ba ngàn dặm này không còn chỗ nào không kết tinh để hắn đặt chân được, đứng trên này thì hắn sẽ phải thừa nhận thương tổn lớn hơn nữa.
Đã như thế, hắn dứt khoát…bay thẳng lên, đứng giữa không trung!
Hành động lần này của hắn khiến Anh Vũ trợn to mắt, trong ngắn ngủi này, nó tựa như không còn phân biệt được người trước mặt và cái thân ảnh khó quên trong trí nhớ nữa.
“Đây chính là Kim Đan Kiếp của ta, ta muốn gắng gượng tới cùng, không tránh né, cũng không kính sợ. Một khi trong lòng ta đã tồn tại kính sợ thì ta còn tu Đại đạo gì nữa, tu tự tin cái gì nữa!
Lúc Trúc cơ, ta tránh được. Kết Đan, ta chần chừ. Ngay lúc này…ta quyết không thể lùi về sau nữa!” Trong lòng Mạnh Hạo như đang gào thét vang dội, đây chính là thanh âm của hắn, là quyết tâm muốn trở thành cường giả của hắn.
“Qua được kiếp nạn này, ta càng cường đại hơn nữa!” Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời rống to. Cả người hắn đứng giữa không trung, tóc đen tung bay tán loạn, thân thể kiêu ngạo, oai hùng vạn trượng. Xung quanh hắn là sợi tơ Vô Mục Tằm không ai cắt đứt được đang uốn lượn.
Ngay khi Mạnh Hạo vừa gầm lên thì một tia chớp Tam sắc lao thẳng xuống Mạnh Hạo, Mạnh Hạo cười to, ánh mắt đầy chấp nhất, đưa tay phải oanh thẳng một quyền đầu tiên về phía Thiên kiếp.
Đây chính là lần phản kháng đầu tiên của hắn!
Loại phản kháng này nhìn qua thì rất đơn giản, thế nhưng từ trước tới nay phần lớn mọi người đều chỉ nghĩ đến vượt qua Thiên kiếp như thế nào, né tránh ra sao, chưa từng có ý nghĩ phản kháng lại, nên người có quyết tâm hủy diệt Thiên kiếp là cực hiếm thấy.
Ngay khi Mạnh Hạo đánh ra một quyền này, thì tầng ngăn cách trong cơ thể hắn cũng được giải khai. Ý niệm phản kích dâng lên trong đầu, vừa chợt động thì tu vi trong người cũng trực tiếp bộc phát gần như cùng lúc với hành động của hắn!
Không còn là Kim Đan trung kỳ nữa, mà đã bộc phát trực tiếp lên đến Kim đan Hậu kỳ. Tuy chỉ mới bước chân vào Kim đan Hậu kỳ, vẫn chưa phải là đỉnh phong nhưng ý thức đột nhiên hình thành dẫn tới đột phá, cho nên khoảnh khắc này đã rung chuyển tám phương!
Kim quang toàn thân hắn tỏa ra vạn trượng, ánh mắt cũng lóe lên Kim quang chói lọi. Mạnh Hạo không chút do dự lấy ra một khối Cực Phẩm Linh thạch cầm trong tay, trong chớp mắt đó Linh khí trong Linh thạch bị Mạnh Hạo hấp thu toàn bộ. Linh thạch tan vỡ thành tro cũng là lúc Mạnh Hạo ngẩng mặt lên trời thét gào, mượn nhờ tu vi đột phá, mượn lực lượng Cực phẩm Linh thạch, mượn lấy quái lực nơi tay phải mình mà chớp mắt phóng thẳng tới Thiên Kiếp.
Tiếng nổ vang vọng, Mạnh Hạo phun máu tươi, cả người ở giữa không trung như bị trầm xuống. Thiên kiếp nổ vang, một đạo, hai đạo, ba đạo…đến năm đạo Lôi kiếp lần lượt lao thẳng xuống Mạnh Hạo. Tơ tằm cấp tốc vờn quanh, Tử khí tràn ngập trong mắt Mạnh Hạo, không ngừng khôi phục thương thế do tổn thương mà Lôi kiếp gây ra trong cơ thể. Trong quá trình kháng cự đó, toàn thân ba lão giả trong tám Nguyên Anh nơi phạm vi ba ngàn dặm này chấn động, không kịp phun ra máu tươi đã bị Sấm sét đánh xuống diệt sát.
Bọn họ không có pháp bảo chống cự lại Thiên kiếp, chưa từng trải qua chuyện phải chống đỡ với Thiên kiếp, mà cũng không có loại quyết tâm chấp nhất như thế này, nên chỉ có duy nhất con đường tử vong!
Đến Nguyên Anh cũng không thể chạy ra được, dưới Thiên kiếp này phủ xuống, trực tiếp nát bấy.
Toàn thân Mạnh Hạo chấn động kịch liệt, hầu như mỗi tấc da thịt trên người đều tứa máu rơi rớt xuống mặt đất. Thế nhưng dưới vận chuyển của Tử Đồng Thuật và một lượng lớn đan dược được nuốt vào, hắn như có được thân thể bất tử, ngay khi cách mặt đất gần ba trượng thì hắn cũng nhanh chóng khựng được người lại, rồi cất tiếng cười khàn khàn vang trời.
Đúng lúc này, bầu trời tối sầm lại, tổng cộng có mười đạo tia sét gào thét như đại biểu cho vô thượng uy nghiêm của Thiên kiếp, chớp mắt đánh thẳng xuống người Mạnh Hạo. Dưới sự hàng lâm của mười đạo sấm sét này, toàn bộ bầu trời như hóa thành một mảnh hỗn độn, rồi hình thành nên một vòng xoáy Lôi vân ầm ầm chuyển động. Cảnh tượng này trở thành hình ảnh đủ để khiến tất cả những người chứng kiến được phải khắc ghi cả đời.
“Tính cách mạnh mỗ, từ trước tới giờ chưa bao giờ bị động ăn đòn cả!” Mạnh Hạo cười to đồng thời nâng tay phải lên, điểm một chỉ vào bầu trời. Yêu Phong đệ bát cấm trong tích tắc từ trên người Mạnh Hạo được triển khai, trong chớp mắt này, thiên địa trùng điệp thuộc về lực lượng của Đệ bát cấm tiến thẳng về phía bầu trời.
Yêu Khí Phong Chính!
Yêu Phong Đệ Bát Cấm!
Đất đai chấn động, cho dù toàn bộ mặt đất đã kết tinh lại nhưng vẫn có từng đạo khí tức vô hình mà người ngoài không nhìn thấy được từ bốn phương tám hướng gào thét kéo đến. Những khí tức đến thẳng hướng Mạnh Hạo trên không trung, tụ lại thành một tầng khói mù vô hình cuồn cuộn.
Khói mù này chính là yêu, khí tức ngập trời, vờn quanh người Mạnh Hạo. Dường như lực lượng bản nguyên của nơi đây bị Mạnh Hạo dẫn động mà ngưng tụ lại, theo tay phải của Mạnh Hạo điểm ra mà hướng thẳng đến mười đạo Thiên kiếp trên bầu trời đang phủ xuống.
Tiếng nổ vang kinh thiên động địa truyền ra, từng đạo lôi đình ầm ầm phủ xuống, từng tầng từng tầng yêu khí trên người Mạnh Hạo vỡ vụn ra, Lôi kiếp phủ xuống cũng không ngừng tiêu tán đi.
Ngay khi toàn bộ Yêu khí bên ngoài thân thể Mạnh Hạo tan vỡ hết, mười đạo Lôi kiếp vẫn còn lại ba đạo tiếp tục lao thẳng lên người Mạnh Hạo, cho dù bị tơ của Vô Mục Tằm ngăn cản một chút nhưng vẫn cứ ảnh hưởng lên cả người hắn.
Toàn thân Mạnh Hạo chấn động, phun ra một ngụm máu lớn, cả người như sao băng rơi thẳng xuống phía dưới mặt đất. Ầm một tiếng, mặt đất đã kết tinh nhưng khi hắn rơi xuống lập tức vỡ nát, từng khe nứt nhanh chóng lan tràn ra xung quanh hình thành nên một cái hố lớn.
Kiếp vân trên bầu trời vẫn quay cuồng không ngừng, lấp lóe từng tia lôi điện bên trong, từng tia sét lại tiếp tục ngưng tụ lại. Cho đến khi hình thành nên Tứ sắc thiên kiếp, tiếng sấm cũng ầm ầm truyền khắp cả thiên địa.
Năm lão giả Nguyên Anh còn sót lại trong phạm vi ba ngàn dặm này đều phun ra máu tươi, có hai người lại bị oanh kích nổ tung, Nguyên Anh suy yếu vừa thoát ra ngoài, còn chưa kịp chạy thì đã bị Sấm sét trực tiếp xóa đi.
Tiếng kêu đầy thê lương kèm theo không cam lòng của bọn họ truyền ra khắp ba ngàn dặm. Thân thể của ba lão giả còn lại run rẩy, vẻ mặt tuyệt vọng, oán hận trong lòng đối với Mạnh Hạo đã đến cực hạn nhưng bọn họ cũng hết cách rồi.
Lúc này, tầng mây trên bầu trời quay cuồng, sấm sét trên bầu trời lại gào thét phóng xuống, lao thẳng vào trong hố sâu. Nhưng ngay lúc đó, một cánh tay từ trong hố sâu đột nhiên nâng lên, đánh thẳng một quyền về phía Tứ sắc Lôi kiếp này.
Tiếng nổ động trời, mặt đất chấn động, toàn thân Mạnh Hạo gần như cháy đen, rơi rớt đầy máu tươi. Thế nhưng mắt hắn vẫn lóe sáng ánh tím, cả thân thể cũng đang nhanh chóng khôi phục lại, hắn cất tiếng cười khàn khàn mang theo đầy hào khí, cả người lại chớp mắt lao thẳng lên không trung.
“Kim đan Kiếp, đã đánh xuống gần một trăm đạo, còn muốn tiếp tục nữa sao!” Thanh âm Mạnh Hạo vang vọng truyền khắp xung quanh, ánh mắt mang đầy điên cuồng,
Kiếp vân cuồn cuộn, ầm ầm nổ vang tựa như thể hiện ra sự tức giận của Thiên uy, toàn bộ bầu trời trong tích tắc đã chuyển sang màu đỏ. Một đạo Thiên kiếp màu đỏ tựa như cơn giông bão ầm ầm kéo xuống.
Đạo lôi đình màu đỏ này đánh thẳng lên người Mạnh Hạo, rồi hóa thành vô số lôi điện tứ tán đi, thế nhưng Mạnh Hạo vẫn đứng giữa không trung, đầu ngẩng cao, khí thế ngày càng dâng lên.
Cùng lúc đó, trên bầu trời màu đỏ này đột nhiên có thêm một màu nữa, màu đen!
Một cơn giông bão nửa đỏ nửa đen phủ xuống, trở thành nhị sắc Lôi kiếp nổ vang lượn lờ chấn động thiên địa. Ngay sau đó là màu thứ ba, màu xanh xuất hiện!
Đỏ, đen, xanh, ba màu sắc giao thoa trên bầu trời khiến toàn bộ sấm sét xung quanh đều trở thành Tam sắc Lôi kiếp!
Nhưng vẫn chưa hết, lúc này màu sắc thứ tư xuất hiện!
Đó là màu trắng!
Bầu trời với bốn sắc màu, tứ sắc Kiếp vân đan xen vào nhau hóa thành bầu trời bốn màu, lôi đình bốn màu, ầm vang lượn lờ, rồi đánh thẳng xuống mặt đất.
Bên trong đám sấm sét bốn màu này, cả người Mạnh Hạo được tơ Vô Mục Tằm vờn quanh, vận chuyển tu vi đối kháng trực tiếp với Thiên kiếp.
Đúng lúc này, một tiếng ầm vang thiên địa như đang có một thân ảnh vô hình nào đó gầm thét, bầu trời bốn màu này…đột nhiên xuất hiện màu sắc thứ năm!
Màu vàng!
Đỏ, đen, xanh, trắng, vàng!
Bầu trời năm màu, ngũ sắc Lôi kiếp, đây…chính là Thiên kiếp cuối cùng của Mạnh Hạo trong Kim đan kiếp này. Hắn nhìn bầu trời năm màu sắc, đột nhiên hắn có một loại dự cảm mãnh liệt rằng nếu mình có thể vượt qua ngũ sắc Lôi kiếp này, chắc chắn Lôi kiếp của hắn sẽ chấm dứt!
“Thiên kiếp cuối cùng!” Hai mắt Mạnh Hạo lộ ra vẻ chấp nhất mãnh liệt.
/391
|