Bên trong bảo các được trang trí rất đẹp, từng vầng sáng đủ màu lấp lánh, từ mỗi ô vuông trên tường đều tỏa ra hào quang chói mắt, trong đó trưng bày đủ các loại tiểu kiếm, ngọc bội, bảo châu chỗ nào cũng có khiến cho Mạnh Hạo vô cùng kinh ngạc, hô hấp trở nên dồn dập.
Cho tới giờ phút này của cuộc đời, hắn chưa bao giờ được thấy một lúc nhiều bảo vật như vậy. Đầu óc nhất thời quay cuồng, ánh mắt mơ hồ như muốn cất giấu tất cả để làm của riêng.
“Những bảo vật này rất giá trị, nếu không muốn nói là vô giá. Làm công cho tiên nhân mà được đãi ngộ tốt như vậy sao…”, Mạnh Hạo thì thầm nhìn khắp ba tầng bảo các chứa đầy bảo vật. “Tiên nhân quả nhiên giàu có!” Hắn hít sâu rồi thở ra chầm chậm. Ánh mắt chợt dừng lại ở một mặt gương đồng. Mặt gương này xấu xí, đôi chỗ đã bị thời gian bào mòn làm cho han gỉ, hoàn toàn đối lập với những bảo vật sáng chói xung quanh.
Đè nén tâm trạng nghi hoặc lại, hắn nhấc tay cầm lấy chiếc gương đồng, ngó nghiêng quan sát một lúc nhưng không phát hiện có điều gì khác thường.
“Ánh mắt của sư đệ thật tinh tường.” Từ sau lưng hắn truyền tới âm thanh, một nam tử dung mạo anh tuấn đã xuất hiện từ lúc nào, nhìn chiếc gương trong tay Mạnh Hạo mỉm cười nói.
“Sư đệ đã cầm lên chiếc gương này, nhất định là có duyên với nó. Xung quanh nó tồn tại không ít truyền thuyết thần bí. Ta nghe nói để đạt được vật ấy, nếu không nhờ đại cơ duyên thì cũng là tạo hóa sắp đặt.” Vị nam tử này thán phục, trong lời nói như có mang theo lực lượng kỳ dị khiến Mạnh Hạo không khỏi giật mình.
“Chiếc gương này…”, dùng ánh mắt khác lạ săm soi một lúc nhưng hắn vẫn không có phát hiện gì, chỉ thấy đây là một chiếc gương hết sức bình thường, không có hoa văn cầu kỳ, mặt gương soi vào còn có phần không rõ.
“Sư đệ ngươi đừng thấy nó không phát ra hào quang mà coi thường. Phải biết là những bảo vật thông linh đều có cách ẩn thân trước con mắt của phàm nhân. Càng là những thứ bình thường thì rất có thể lại là những thứ không tầm thường.”
“Sư đệ cầm nó lên tức là có duyên, há có thể vì vẻ ngoài tầm thường của nó mà buông bỏ? Sư huynh phụ trách bảo các này nhiều năm nên biết được khá rõ lai lịch những bảo vật ở trong này. Mặt gương này năm xưa đã từng oanh động Triệu quốc, do một đám hào quang từ trên trời rơi xuống hình thành, sau đó bị Kháo Sơn Lão Tổ đoạt được. Lão Tổ đã từng dốc lòng nghiên cứu, tuy không tìm hiểu được rõ ràng nhưng cuối cùng vẫn cho rằng nó chính là một Thông Linh chi bảo. Nếu có thể gặp người có duyên, nhất định sẽ phát dương quang đại khắp đất trời.
Nghe nhắc tới Kháo Sơn Lão Tổ khiến Mạnh Hạo hơi giật mình. Hắn mới gia nhập trở thành đệ tử ngoại tông, còn khá nhiều việc chưa nắm được, nhất thời chần chừ không biết phải làm gì. “Kháo Sơn Lão Tổ còn không thể nghiên cứu được rõ ràng, sư đệ như ta thì có thể làm gì…”
“Sư đệ nói chưa đúng rồi. Để sư huynh nói cho ngươi hay. Sư tổ tuy không thể nghiên cứu ra rõ ràng chân tướng nhưng cũng nói rõ đây là bảo vật nghịch thiên. Trước khi sư đệ ngươi cầm nó cũng đã có mấy chục người đi trước từng chọn kiện bảo bối này, chưa từng có ai tiếc nuối.”
“Biết đâu ngươi thực là người có duyên với nó? Hơn nữa, ngươi cứ yên tâm. Đám sư huynh đệ đồng môn đó về sau cách đôi ba tháng cũng có quay lại đây. Ngươi tiếp xúc với ta nhiều rồi sẽ biết ta không phải người cứng nhắc mà rất dễ nói chuyện, không hề muốn làm khó đồng môn. Bọn họ quay lại, ta đều cho bọn họ thêm một cơ hội để đổi lấy bảo bối khác.”
“Ngươi cầm nó về, sau này không tìm hiểu được gì thì có thể tới đây đổi lấy một kiện khác. Ta chỉ sợ ngươi không cầm nó, rồi lại có lúc hối hận cả đời mà thôi…” Vị nam tử này nhìn Mạnh Hạo đầy ý tứ, thấy bộ dáng chần chừ của hắn thì cười thầm trong lòng. Đám đệ tử mới gia nhập này là dễ lừa gạt nhất, chỉ cần pha thêm chút lai lịch được lưu truyền vốn không rõ ràng ra nói, thêm mắm dặm muối là có thể khiến cho bọn chúng nhiệt huyết sôi trào. Thật là…
Về truyền thuyết và những lời đồn xung quanh cái gương này thì hắn không có lừa Mạnh Hạo, tuy nhiên cũng nhờ có nó mà hắn kiếm được không ít linh thạch. Mỗi lần tiến hành trao đổi về sau, chỉ cần gây chút khó dễ là hắn tự nhiên sẽ kiếm được không ít.
“Nhưng mà…”. Trong lòng Mạnh Hạo vẫn hơi chần chừ. Hắn là người được học hành đầy đủ, những lời ca tụng của đối phương hắn cũng chưa tin là thật ngay, nhưng người này hình như đang cố ý muốn hắn nhận lấy cái gương, không dễ để trả lại. Trong lòng hắn có chút buồn rầu, hối hận vì đã cầm cái gương này lên.
“Sự đệ, đệ không muốn trong ngày đầu tiên nhập tông đã vi phạm môn quy chứ? Bảo vật trong bảo các này khi cầm lên là không thể bỏ xuống.” Vị nam tử cảm thấy hù dọa đã đủ, sắc mặt trở nên trầm xuống, khẽ quát. Tay áo vung lên, thân hình Mạnh Hạo ngay lập tức bị đẩy ra ngoài cửa cùng với tấm gương, rơi đánh ‘phịch’ một cái xuống nền.
“Vi huynh không muốn làm khó cho ngươi, nếu sau này ngươi quả thực không có duyên với nó, có thể quay lại đây đổi lấy bảo vật khác.” Âm thanh của nam tử từ bên trong bảo các vọng ra.
Mạnh Hạo nhíu mày, ngẩng đầu nhìn cánh cửa bảo các đã đóng lại, trong lòng dâng lên sự tức giận nhưng không thể làm gì, đành than một tiếng rồi cúi xuống nhìn chiếc gương đồng. Hắn nghĩ tới Ngưng Khí Quyển, thầm nghĩ nếu vị Kháo Sơn lão tổ đã từng nghiên cứu qua, vật này nhất định phải có giá trị nào đó. Hắn lắc lắc đầu, đặt tấm gương vào trong áo rồi quay người rời đi, ánh mắt có chút bất cam xen lẫn mong chờ.
Trên đường đi, hắn dựa theo phương vị xác định trước, tới buổi trưa thì tìm được nơi ở của mình. Đây là một nơi vắng vẻ nằm ở biên giới khu Bắc, xung quanh phòng ốc đua chen, chằng chịt.
Đẩy cửa bước vào, hiện ra trước mắt hắn là một cái bàn và một cái giường lớn. Mạnh Hạo đứng yên một lúc, ánh mắt thỏa mãn. Nơi này so với nơi ở chỗ làm tạp dịch thì tốt hơn nhiều. Khoanh chân ngồi trên giường, hắn hít sâu một hơi, bỏ chiếc gương ra ngoài rồi chăm chú quan sát. Tới lúc mặt trời khuất bóng, màn đêm buông xuống mà hắn vẫn không hiểu được cái gương này rốt cuộc có tác dụng gì.
Thời gian chầm chậm trôi qua, Mạnh Hạo thôi không ngắm nghía cái gương đồng nữa, hắn đặt nó sang một bên, nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nghĩ tới Tiểu bàn tử, gương mặt đan xen nhiều loại cảm xúc. Ngoài cửa sổ, ánh trăng chiếu rọi trên mái hiên xa xa, không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi khua lá cây lạo xạo.
“Ta đã không còn là một thư sinh ở huyện Vân Kiệt ngày nào nữa rồi…” Mạnh Hạo cảm thán, sau đó thu hồi tâm tình, nhắm mắt, vận chuyển linh khí trong cơ thể. Cuộc sống và cách sinh hoạt này đã thành thói quen của hắn mấy tháng nay.
Đệ tử ngoại tông không giống đám thường nhân làm tạp dịch kia, không được chuẩn bị đồ ăn uống gì cả, mọi thứ phải tự mình kiếm lấy. Dù sao đã đạt tới Ngưng Khí đệ nhất tầng, có thể hấp thu linh khí, dẫu không ăn một thời gian cũng vẫn sống được.
Mấy ngày sau, vào một buổi trưa. Mạnh Hạo đang khoanh chân ngồi xuống thì nghe thấy một tiếng hét lớn. Hắn mở mắt, đứng dậy đi tới cửa sổ nhìn ra ngoài liền thấy một tên đệ tử ngoại tông đang nằm dưới đường, trên ngực thấm đầy máu, chưa chết nhưng đã bị thương nặng. Túi trữ vật trên người bị người ta lấy xuống rồi lạnh lùng bước đi. Hắn khó khăn đứng dậy, ánh mắt căm thù nhìn theo bóng người đi xa trước nụ cười mỉa mai của đám người đứng quanh.
Mạnh Hạo trầm mặc. Chuyện như thế này hắn đã thấy mấy lần, đối với quy củ của Kháo Sơn Tông này càng thêm ghi nhớ. Cũng may, tu vi của hắn rất thấp, trên người lại không có vật gì giá trị, đám người ngoài căn bản không thèm để ý tới hắn. Việc tu luyện của Mạnh Hạo cũng đang bị ngưng trệ.
Ngưng Khí tầng thứ hai khó khăn hơn tầng thứ nhất nhiều. Tu luyện đạt tới Ngưng Khí tầng này, thân thể sẽ được cải biến, ngày càng thích ứng với linh khí nên lượng linh khí cần cung cấp cũng nhiều hơn. Mạnh Hạo cũng hiểu, tốc độ dung hợp linh khí trong trời đất liên quan rất lớn tới tư chất. Tư chất càng lớn, tốc độ dung hợp càng nhanh và ngược lại. Theo hắn suy tính, muốn đạt thành Ngưng Khí tầng thứ hai, hắn cần ít nhất hai năm. Những tầng sau còn cần thời gian nhiều hơn nữa, trừ phi có đủ linh thạch.
Linh thạch có thể hóa thành linh khí đưa vào cơ thể, thời gian hấp thu lại ngắn. Điều này chính là nguyên nhân khiến cho tình trạng cướp đoạt trong tông môn diễn ra thường xuyên. Mỗi tháng, đệ tử ngoại tông đều được cấp cho một ít linh thạch và đan dược để tu luyện, có điều số lượng lại quá ít.
“Chân lý vốn luôn thuộc về kẻ mạnh. Kẻ yếu nào có tiếng nói gì? Đây đúng là phương pháp bồi dưỡng ra đệ tử nội môn của Kháo Sơn Tông này.” Mạnh Hạo trầm mặc nghĩ.
Một ngày nọ, trời vừa tờ mờ sáng, Mạnh Hạo đang ngồi trên giường tu luyện như mọi ngày. Bản thân hắn biết tư chất của hắn không tốt, nhưng bù lại hắn rất chăm chỉ, dù ban đêm cũng không quên tiến hành đả tọa, hô hấp. Tiếng chuông trong tông môn vang lên đánh thức mọi người.
“Tiếng chuông này…”, Mạnh Hạo nhíu mày, tâm tình hơi kích động đứng dậy đi ra ngoài phòng. Bên ngoài đã có không ít tông đồ từ bốn phía hăm hở đi tới.
“Đây chính là tiếng chuông báo hiệu tới lúc cấp linh thạch và đan dược đấy.”
“Phải rồi, thời gian cũng vừa trùng khớp.”
Trên đường, số lượng người xuất hiện ngày một nhiều. Cơ hồ toàn bộ đệ tử ngoại tông đều tập trung tới nơi này. Mạnh Hạo cũng thở sâu, bắt đầu bước theo mọi người tới một quảng trường trong tông. Quảng trường có diện tích rất lớn, bốn phía có bốn trụ đá chạm khắc hình rồng phát ra hào quang chói mắt. Phía trước có một bình đài rộng hơn mười trượng vuông, bên trên có quang mang mờ ảo, ẩn giấu thân ảnh khiến mọi người không khỏi thắc mắc.
Chỗ này tụ tập hơn một trăm người, đều mặc trường bào màu xanh đang thấp giọng nghị luận, thi thoảng lại liếc nhìn lên trên bình đài.
Quang mang trên bình đài đã tiêu tán bớt, dần hiện rõ thân ảnh một lão giả mặc trường bào màu vàng, trên mặt lấm tấm đồi mồi. Thần sắc uy nghiêm, ánh mắt như có điện quang. Bên cạnh lão có một nam một nữ, cùng mặc y phục màu trắng. Nam tử anh tuấn phi phàm, thần sắc lạnh nhạt toát ra chính khí cương mãnh. Nữ tử nọ đứng đó, Mạnh Hạo vừa nhìn thấy liền mở lớn hai mắt, há miệng không thốt lên lời.
Cô gái này chính là người ba tháng trước đã đưa hắn tới đây.
Cho tới giờ phút này của cuộc đời, hắn chưa bao giờ được thấy một lúc nhiều bảo vật như vậy. Đầu óc nhất thời quay cuồng, ánh mắt mơ hồ như muốn cất giấu tất cả để làm của riêng.
“Những bảo vật này rất giá trị, nếu không muốn nói là vô giá. Làm công cho tiên nhân mà được đãi ngộ tốt như vậy sao…”, Mạnh Hạo thì thầm nhìn khắp ba tầng bảo các chứa đầy bảo vật. “Tiên nhân quả nhiên giàu có!” Hắn hít sâu rồi thở ra chầm chậm. Ánh mắt chợt dừng lại ở một mặt gương đồng. Mặt gương này xấu xí, đôi chỗ đã bị thời gian bào mòn làm cho han gỉ, hoàn toàn đối lập với những bảo vật sáng chói xung quanh.
Đè nén tâm trạng nghi hoặc lại, hắn nhấc tay cầm lấy chiếc gương đồng, ngó nghiêng quan sát một lúc nhưng không phát hiện có điều gì khác thường.
“Ánh mắt của sư đệ thật tinh tường.” Từ sau lưng hắn truyền tới âm thanh, một nam tử dung mạo anh tuấn đã xuất hiện từ lúc nào, nhìn chiếc gương trong tay Mạnh Hạo mỉm cười nói.
“Sư đệ đã cầm lên chiếc gương này, nhất định là có duyên với nó. Xung quanh nó tồn tại không ít truyền thuyết thần bí. Ta nghe nói để đạt được vật ấy, nếu không nhờ đại cơ duyên thì cũng là tạo hóa sắp đặt.” Vị nam tử này thán phục, trong lời nói như có mang theo lực lượng kỳ dị khiến Mạnh Hạo không khỏi giật mình.
“Chiếc gương này…”, dùng ánh mắt khác lạ săm soi một lúc nhưng hắn vẫn không có phát hiện gì, chỉ thấy đây là một chiếc gương hết sức bình thường, không có hoa văn cầu kỳ, mặt gương soi vào còn có phần không rõ.
“Sư đệ ngươi đừng thấy nó không phát ra hào quang mà coi thường. Phải biết là những bảo vật thông linh đều có cách ẩn thân trước con mắt của phàm nhân. Càng là những thứ bình thường thì rất có thể lại là những thứ không tầm thường.”
“Sư đệ cầm nó lên tức là có duyên, há có thể vì vẻ ngoài tầm thường của nó mà buông bỏ? Sư huynh phụ trách bảo các này nhiều năm nên biết được khá rõ lai lịch những bảo vật ở trong này. Mặt gương này năm xưa đã từng oanh động Triệu quốc, do một đám hào quang từ trên trời rơi xuống hình thành, sau đó bị Kháo Sơn Lão Tổ đoạt được. Lão Tổ đã từng dốc lòng nghiên cứu, tuy không tìm hiểu được rõ ràng nhưng cuối cùng vẫn cho rằng nó chính là một Thông Linh chi bảo. Nếu có thể gặp người có duyên, nhất định sẽ phát dương quang đại khắp đất trời.
Nghe nhắc tới Kháo Sơn Lão Tổ khiến Mạnh Hạo hơi giật mình. Hắn mới gia nhập trở thành đệ tử ngoại tông, còn khá nhiều việc chưa nắm được, nhất thời chần chừ không biết phải làm gì. “Kháo Sơn Lão Tổ còn không thể nghiên cứu được rõ ràng, sư đệ như ta thì có thể làm gì…”
“Sư đệ nói chưa đúng rồi. Để sư huynh nói cho ngươi hay. Sư tổ tuy không thể nghiên cứu ra rõ ràng chân tướng nhưng cũng nói rõ đây là bảo vật nghịch thiên. Trước khi sư đệ ngươi cầm nó cũng đã có mấy chục người đi trước từng chọn kiện bảo bối này, chưa từng có ai tiếc nuối.”
“Biết đâu ngươi thực là người có duyên với nó? Hơn nữa, ngươi cứ yên tâm. Đám sư huynh đệ đồng môn đó về sau cách đôi ba tháng cũng có quay lại đây. Ngươi tiếp xúc với ta nhiều rồi sẽ biết ta không phải người cứng nhắc mà rất dễ nói chuyện, không hề muốn làm khó đồng môn. Bọn họ quay lại, ta đều cho bọn họ thêm một cơ hội để đổi lấy bảo bối khác.”
“Ngươi cầm nó về, sau này không tìm hiểu được gì thì có thể tới đây đổi lấy một kiện khác. Ta chỉ sợ ngươi không cầm nó, rồi lại có lúc hối hận cả đời mà thôi…” Vị nam tử này nhìn Mạnh Hạo đầy ý tứ, thấy bộ dáng chần chừ của hắn thì cười thầm trong lòng. Đám đệ tử mới gia nhập này là dễ lừa gạt nhất, chỉ cần pha thêm chút lai lịch được lưu truyền vốn không rõ ràng ra nói, thêm mắm dặm muối là có thể khiến cho bọn chúng nhiệt huyết sôi trào. Thật là…
Về truyền thuyết và những lời đồn xung quanh cái gương này thì hắn không có lừa Mạnh Hạo, tuy nhiên cũng nhờ có nó mà hắn kiếm được không ít linh thạch. Mỗi lần tiến hành trao đổi về sau, chỉ cần gây chút khó dễ là hắn tự nhiên sẽ kiếm được không ít.
“Nhưng mà…”. Trong lòng Mạnh Hạo vẫn hơi chần chừ. Hắn là người được học hành đầy đủ, những lời ca tụng của đối phương hắn cũng chưa tin là thật ngay, nhưng người này hình như đang cố ý muốn hắn nhận lấy cái gương, không dễ để trả lại. Trong lòng hắn có chút buồn rầu, hối hận vì đã cầm cái gương này lên.
“Sự đệ, đệ không muốn trong ngày đầu tiên nhập tông đã vi phạm môn quy chứ? Bảo vật trong bảo các này khi cầm lên là không thể bỏ xuống.” Vị nam tử cảm thấy hù dọa đã đủ, sắc mặt trở nên trầm xuống, khẽ quát. Tay áo vung lên, thân hình Mạnh Hạo ngay lập tức bị đẩy ra ngoài cửa cùng với tấm gương, rơi đánh ‘phịch’ một cái xuống nền.
“Vi huynh không muốn làm khó cho ngươi, nếu sau này ngươi quả thực không có duyên với nó, có thể quay lại đây đổi lấy bảo vật khác.” Âm thanh của nam tử từ bên trong bảo các vọng ra.
Mạnh Hạo nhíu mày, ngẩng đầu nhìn cánh cửa bảo các đã đóng lại, trong lòng dâng lên sự tức giận nhưng không thể làm gì, đành than một tiếng rồi cúi xuống nhìn chiếc gương đồng. Hắn nghĩ tới Ngưng Khí Quyển, thầm nghĩ nếu vị Kháo Sơn lão tổ đã từng nghiên cứu qua, vật này nhất định phải có giá trị nào đó. Hắn lắc lắc đầu, đặt tấm gương vào trong áo rồi quay người rời đi, ánh mắt có chút bất cam xen lẫn mong chờ.
Trên đường đi, hắn dựa theo phương vị xác định trước, tới buổi trưa thì tìm được nơi ở của mình. Đây là một nơi vắng vẻ nằm ở biên giới khu Bắc, xung quanh phòng ốc đua chen, chằng chịt.
Đẩy cửa bước vào, hiện ra trước mắt hắn là một cái bàn và một cái giường lớn. Mạnh Hạo đứng yên một lúc, ánh mắt thỏa mãn. Nơi này so với nơi ở chỗ làm tạp dịch thì tốt hơn nhiều. Khoanh chân ngồi trên giường, hắn hít sâu một hơi, bỏ chiếc gương ra ngoài rồi chăm chú quan sát. Tới lúc mặt trời khuất bóng, màn đêm buông xuống mà hắn vẫn không hiểu được cái gương này rốt cuộc có tác dụng gì.
Thời gian chầm chậm trôi qua, Mạnh Hạo thôi không ngắm nghía cái gương đồng nữa, hắn đặt nó sang một bên, nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nghĩ tới Tiểu bàn tử, gương mặt đan xen nhiều loại cảm xúc. Ngoài cửa sổ, ánh trăng chiếu rọi trên mái hiên xa xa, không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi khua lá cây lạo xạo.
“Ta đã không còn là một thư sinh ở huyện Vân Kiệt ngày nào nữa rồi…” Mạnh Hạo cảm thán, sau đó thu hồi tâm tình, nhắm mắt, vận chuyển linh khí trong cơ thể. Cuộc sống và cách sinh hoạt này đã thành thói quen của hắn mấy tháng nay.
Đệ tử ngoại tông không giống đám thường nhân làm tạp dịch kia, không được chuẩn bị đồ ăn uống gì cả, mọi thứ phải tự mình kiếm lấy. Dù sao đã đạt tới Ngưng Khí đệ nhất tầng, có thể hấp thu linh khí, dẫu không ăn một thời gian cũng vẫn sống được.
Mấy ngày sau, vào một buổi trưa. Mạnh Hạo đang khoanh chân ngồi xuống thì nghe thấy một tiếng hét lớn. Hắn mở mắt, đứng dậy đi tới cửa sổ nhìn ra ngoài liền thấy một tên đệ tử ngoại tông đang nằm dưới đường, trên ngực thấm đầy máu, chưa chết nhưng đã bị thương nặng. Túi trữ vật trên người bị người ta lấy xuống rồi lạnh lùng bước đi. Hắn khó khăn đứng dậy, ánh mắt căm thù nhìn theo bóng người đi xa trước nụ cười mỉa mai của đám người đứng quanh.
Mạnh Hạo trầm mặc. Chuyện như thế này hắn đã thấy mấy lần, đối với quy củ của Kháo Sơn Tông này càng thêm ghi nhớ. Cũng may, tu vi của hắn rất thấp, trên người lại không có vật gì giá trị, đám người ngoài căn bản không thèm để ý tới hắn. Việc tu luyện của Mạnh Hạo cũng đang bị ngưng trệ.
Ngưng Khí tầng thứ hai khó khăn hơn tầng thứ nhất nhiều. Tu luyện đạt tới Ngưng Khí tầng này, thân thể sẽ được cải biến, ngày càng thích ứng với linh khí nên lượng linh khí cần cung cấp cũng nhiều hơn. Mạnh Hạo cũng hiểu, tốc độ dung hợp linh khí trong trời đất liên quan rất lớn tới tư chất. Tư chất càng lớn, tốc độ dung hợp càng nhanh và ngược lại. Theo hắn suy tính, muốn đạt thành Ngưng Khí tầng thứ hai, hắn cần ít nhất hai năm. Những tầng sau còn cần thời gian nhiều hơn nữa, trừ phi có đủ linh thạch.
Linh thạch có thể hóa thành linh khí đưa vào cơ thể, thời gian hấp thu lại ngắn. Điều này chính là nguyên nhân khiến cho tình trạng cướp đoạt trong tông môn diễn ra thường xuyên. Mỗi tháng, đệ tử ngoại tông đều được cấp cho một ít linh thạch và đan dược để tu luyện, có điều số lượng lại quá ít.
“Chân lý vốn luôn thuộc về kẻ mạnh. Kẻ yếu nào có tiếng nói gì? Đây đúng là phương pháp bồi dưỡng ra đệ tử nội môn của Kháo Sơn Tông này.” Mạnh Hạo trầm mặc nghĩ.
Một ngày nọ, trời vừa tờ mờ sáng, Mạnh Hạo đang ngồi trên giường tu luyện như mọi ngày. Bản thân hắn biết tư chất của hắn không tốt, nhưng bù lại hắn rất chăm chỉ, dù ban đêm cũng không quên tiến hành đả tọa, hô hấp. Tiếng chuông trong tông môn vang lên đánh thức mọi người.
“Tiếng chuông này…”, Mạnh Hạo nhíu mày, tâm tình hơi kích động đứng dậy đi ra ngoài phòng. Bên ngoài đã có không ít tông đồ từ bốn phía hăm hở đi tới.
“Đây chính là tiếng chuông báo hiệu tới lúc cấp linh thạch và đan dược đấy.”
“Phải rồi, thời gian cũng vừa trùng khớp.”
Trên đường, số lượng người xuất hiện ngày một nhiều. Cơ hồ toàn bộ đệ tử ngoại tông đều tập trung tới nơi này. Mạnh Hạo cũng thở sâu, bắt đầu bước theo mọi người tới một quảng trường trong tông. Quảng trường có diện tích rất lớn, bốn phía có bốn trụ đá chạm khắc hình rồng phát ra hào quang chói mắt. Phía trước có một bình đài rộng hơn mười trượng vuông, bên trên có quang mang mờ ảo, ẩn giấu thân ảnh khiến mọi người không khỏi thắc mắc.
Chỗ này tụ tập hơn một trăm người, đều mặc trường bào màu xanh đang thấp giọng nghị luận, thi thoảng lại liếc nhìn lên trên bình đài.
Quang mang trên bình đài đã tiêu tán bớt, dần hiện rõ thân ảnh một lão giả mặc trường bào màu vàng, trên mặt lấm tấm đồi mồi. Thần sắc uy nghiêm, ánh mắt như có điện quang. Bên cạnh lão có một nam một nữ, cùng mặc y phục màu trắng. Nam tử anh tuấn phi phàm, thần sắc lạnh nhạt toát ra chính khí cương mãnh. Nữ tử nọ đứng đó, Mạnh Hạo vừa nhìn thấy liền mở lớn hai mắt, há miệng không thốt lên lời.
Cô gái này chính là người ba tháng trước đã đưa hắn tới đây.
/391
|