Vào lúc Kháo Sơn lão tổ mở hai mắt, Mạnh Hạo đã thiêu đốt xong khối trảm ngọc thứ năm mươi tám. Trong đầu hắn đang nổ on gong, từng màn kinh văn lượn lờ phát ra kim quang sáng chói. Kim quang xuyên thấu qua thân thể hắn, làm tan biến huyết quang đang bao trùm. Lúc này xung quanh hắn chỉ còn phát ra quang mang màu vàng rực rỡ.
Hào quang này bao trùm, thân thể Mạnh Hạo giống như được cải biến. Đan hồ trong cơ thể quay cuồng, dần dần trở thành kim sắc (màu vàng). Nước hồ màu vàng không ngừng gào thét quay cuồng, không ngừng cải tạo thân thể Mạnh Hạo.
Xương cốt trong thân thể hắn sinh trưởng không ngừng, huyết nhục sôi trào. Từ sâu trong cơ thể cho tới bên ngoài da đều được cải biến mãnh liệt. Kinh mạch giống như trở nên trong suốt, không ngừng sinh trưởng. Toàn thân thể hắn đang không ngừng dựa vào khẩu quyết của Thái Linh Kinh để biến đổi.
Quá trình biến đổi này diễn ra giằng co chừng ba canh giờ, sau đó từ trong cơ thể hắn vang lên một tiếng nổ lớn. Hai mắt hắn mở ra, trong mắt hiện lên quang mang màu vàng chói lọi.
Sau một lúc lâu, màn kim quang này mới biến mất, thay vào đó, trong đầu hắn hiện lên một đoạn khẩu quyết. Đoạn khẩu quyết này như được khắc trên linh hồn hắn. Hắn hiểu rõ từng câu từng chữ trong đoạn khẩu quyết này, hiểu rõ hàm nghĩa ở trong đó. Đây chính là Thái Linh Kinh – Ngưng Khí Quyển!
Nếu ở bên ngoài, việc này đủ khiến tu chân giới dấy lên một trận gió tanh mưa máu, đủ khiến cho vô số tông môn điên cuồng tranh đoạt Ngưng Khí Quyển. Hiện giờ, nó lại nằm ở trong đầu của Mạnh Hạo!
Trải qua thời gian ba canh giờ, thân thể Mạnh Hạo đã được cải biến nhưng tu vi vẫn dừng ở Ngưng Khí tầng thứ sáu. Có điều, công pháp mà hắn tu luyện lại là một trong ba đại công pháp Ngưng Khí tốt nhất trên cả Nam Thiệm đại địa. Cơ duyên như vậy, dù là các đệ tử của đại gia tộc, đại tông môn cũng khó mà có được.
Dựa theo khẩu quyết tu luyện Ngưng Khí Quyển, nếu ạnh Hạo có khả năng đạt tới Trúc Cơ thì đó chính là vô hạ Trúc Cơ. So với tu sĩ cùng giai, linh lực của hắn thâm hậu hơn không ít. Tuy không dám nói là mạnh nhất, nhưng một khi hắn Trúc Cơ thành cong, sẽ như sâu phá kén thành bướm, hào quang rạng rỡ vô cùng. Dù sao thứ quan trọng ở Ngưng Khí Quyển không phải là thuật pháp, mà chính là có thể tu thành vô hạ Trúc Cơ cực hiếm thấy trong thiên hạ.
Lúc này mà Mạnh Hạo gặp lại Vương Đằng Phi, hắn sẽ không phải chật vật đối phó như vậy. Hắn có thể điều khiển mười thanh phi kiếm mà vẫn tùy tâm sở dục (tùy ý điều khiển), uy lực phi kiếm tăng lên gấp đôi.
Tinh thần Mạnh Hạo chấn động, hắn nắm chặt nắm đấm, khát vọng trở nên mạnh hơn ở trong lòng càng thêm mạnh mẽ. Sau một lúc lâu hắn mới thở ra một hơi, rời khỏi tảng đá bước về phía xa xa.
Cùng lúc tâm tình Mạnh Hạo kích động như vậy, trong lòng Kháo Sơn lão tổ như muốn phát điên. Khi hắn mở mắt ra, nhìn thấy Mạnh Hạo, thấy Trần Phàm và Hứa Thanh ba người, hắn vô cùng chờ mong Mạnh Hạo có thể tiếp tục xuất ra huyết quang.
“Chết tiệt! Năm đó lão phu không nên đem trảm ngọc để ở bên ngoài mới phải. Không đúng. Nếu không để ở bên ngoài thì tiểu tử kia sẽ không thể nào đi xuống chỗ này. Hơn năm mươi khối trảm ngọc đâu rồi? Sao hắn không lấy ra hai trăm, ba trăm cái chứ? Nếu được như vậy, lão phu đã không phải bế quan thế này rồi!” Kháo Sơn lão tổ cảm thấy phiền muộn vô cùng. Ngày hôm nay đã mang đến cho hắn rất nhiều hy vọng, nhưng hy vọng lại rất nhanh biến mất. Tuy vậy, hắn cũng hiểu mong muốn của hắn là điều không thể có được.
“Năm đó, ta thật đối xử tệ bạc với chính mình. Ta tự giam cầm mình ở đây, không thể đột phá ra ngoài từ phía trong, thanh âm cũng không thể truyền ra được. Thuật pháp của ta không còn được bao nhiêu, ta phải làm sao bây giờ? Làm sao nghĩ ra biện pháp bây giờ?” Vẻ mặt Kháo Sơn lão tổ đầy lo lắng. Hắn đã thấy ở bên ngoài mật thất ngoài cung điện ngầm cảnh Mạnh Hạo gặp gỡ hai người Trần Phàm và Hứa Thanh. Ba người họ đang cùng nhau đi về phía tế đàn, chỉ lát nữa thôi là sẽ rời khỏi nơi này.
“Ta muốn người trong tu chân giới cả nước Triệu này đều tới đây đi, đều tới nơi bế quan của ta. Bọn chúng tới đây, ta có thể mượn lực lượng của chúng để ta thoát ra khỏi chỗ này. Lúc ra khỏi đây, hấp thụ sinh cơ của bọn chúng, ta sẽ được tái sinh rồi!” Kháo Sơn lão tổ cắn răng, lấy tu vi không còn nhiều lắ, nâng tay phải lên vỗ vào đại địa.
Uỳnh một tiếng vang lên, đúng lúc Mạnh Hạo đang tìm lý do để giải thích chuyện hắn mất tích mấy ngày qua và một vài biến hóa. Trần Phàm chỉ mỉm cười gật đầu, Hứa Thanh thấy hắn không bị thương tổn gì thì không nói gì nữa. Ba người cùng bước lên trên tế đàn, chuẩn bị rời khỏi nơi này. Bỗng nhiên toàn bộ cung điện vang lên tiếng động kinh thiên động địa. Mặt đất xuất hiện từng khe hở, một khối bia đá to lớn xuất hiện, chậm rãi bay ra. Sau thời gian khoảng một nén nhang thì khối bia đá đã đi tới trước mặt ba người.
Bia đá có màu vàng, trên đó ghi đầy kinh văn. Chính là Thái Linh Kinh – Ngưng Khí Quyển!
Ba người ngẩn ra, nhất là Mạnh Hạo. Hắn vất vả lắm mới lấy được Ngưng Khí Quyển, hiện giờ nó lại đột nhiên hiện ra trước mắt khiến hắn ngẩn người. Sau khi nhìn kỹ, hắn liền nhận ra kinh văn trên tấm bia đá này ngoài hai câu đầu là thật, còn lại đều là hư cấu mà thôi. Nhìn như huyền diệu, kỳ thật đối với người đã nắm được kinh văn chân chính như hắn thì liếc mắt là nhận ra thật giả.
Mạnh Hạo chần chừ trong lòng, nhất thời không mở miệng nói gì.
Hai mắt Trần Phàm lóe sáng. Hắn tiến tới vài bước, dừng lại trước bia đá. Hứa Thanh cũng hành động tương tự như vậy. Hai người nhìn bia đá một lúc lâu rồi quay nhìn nhau, vẻ mặt khác lạ.
“Khối đá này tự nhiên xuất hiện, chúng ta sẽ để cho chưởng môn định đoạt việc này.” Hứa Thanh chậm rãi lên tiếng.
Mạnh Hạo trừng mắt, rồi vội vàng gật đầu, ra chiều đó đúng là một ý kiến hay. Sự việc này tất nhiên không thoát khỏi tầm kiểm soát của Kháo Sơn lão tổ. Hắn liền nhếch mép cười, càng nhìn Mạnh Hạo, Hứa Thanh lại càng thấy thuận mắt.
“Các ngươi mau mang đi đi, mau cầm ra bên ngoài đi, làm cho tất cả mọi người đều biết ta ở đây. Ha ha…, hay cho lão phu thông minh. Năm xưa bế quan, phòng ngừa lúc đang bế quan có người xâm nhập nên đã để lại cái bia văn giả này, lại còn sợ người khác cho là giả nên cố ý động chân tay. Sau khi đám hậu bối đi vào nơi này, trước khi rời đi thì bia đá sẽ lập tức bị nhấc lên. Dị tượng như thế chắc chắn sẽ thu hút mọi người nhìn vào. Lúc trước vốn muốn dùng nó để hại người, hiện giờ lại mang đến tác dụng không ngờ. Tốt quá! Thật tốt quá!” Tinh thần Kháo Sơn lão tổ vô cùng kích động, rồi bỗng nhiên hai mắt hắn trợn tròn.
“Không thể nào!” Vẻ mặt Trần Phàm trở nên ngưng trọng. Hắn cẩn thận quan sát tấm bia đá và những dòng kinh văn, sau một lúc lộ ra thần sắc quyết đoán, lắc đầu nhìn về phía Mạnh Hạo và Hứa Thanh.
“Bia văn này là việc trọng đại, chúng ta lấy đi sẽ để lại mầm họa cực lớn cho tông môn. Nếu để cho người ngoài biết được sẽ đưa tới họa diệt tông không chừng. Ba người chúng ta cùng lấy ngọc giản ra để lưu lại kinh văn, còn tấm bia đá thì lưu lại chỗ này. Biện pháp như vậy mới là an toàn nhất, ổn thỏa nhất.” Thần sắc Trần Phàm cực kỳ chăm chú, chính khí tràn ngập giọng nói như thể hắn không có bất kỳ tâm tư nào khác mà chỉ suy nghĩ vì tông môn mà thôi. Hứa Thanh nghe xong thì khẽ gật đầu, Mạnh Hạo lại càng không từ chối. Ba người liền lưu lại kinh văn rồi nhảy lên tế đàn, vội vàng rời đi.
Kháo Sơn lão tổ ngơ ngác nhìn sự việc vừa diễn ra, sau đó gào thét điên cuồng.
“Chết tiệt! Ta muốn giết chết tên chưởng môn hiện giờ của Kháo Sơn Tông. Sao ngươi lại thu được một tên đệ tử chính trực như vậy? Lão tử thấy chướng mắt với loại người như vậy. Năm đó, đệ tử tông môn cả đám đều như Hắc tiểu tử, vô cùng giảo hoạt. Dù có nhận được kinh văn cũng không mở miệng. Đó mới là đệ tử hoàn mỹ của tông môn ta! Ngươi chỉ là một tên tiểu tử nhỏ bé lại làm ra chuyện đàng hoàng chính trực, ngươi đã hại chết lão tổ ra rồi! Tại sao ngươi lại ngăn cản ta? Chết tiệt! Tu vi của ta…” Kháo Sơn lão tổ tức giận đến run rẩy thân mình. Hắn cắn chặt răng, nín thở, sau đó gầm nhẹ. Tay phải nâng lên vỗ nhẹ vào huyệt Thiên Linh, cả người lão phun ra máu tươi nhưng máu tươi của lão lại hóa thành một vầng huyết quang nồng nặc đánh ra khắp bốn phương tám hướng của mật thất.
Tiếng nổ vang lên quanh quẩn, sau đó huyết quang tiêu tán đi hơn nửa. Cùng lúc đó ba người Mạnh Hạo cũng rời khỏi cung điện dưới mặt đất. Vừa lúc ba người trở lại đại điện của Kháo Sơn Tông, chưởng môn Hà Lạc Hoa và Âu Dương đại trưởng lão nhìn không chớp mắt. Ba người còn chưa kịp mở miệng, đột nhiên huyết quang mà bọn họ không thấy được lại phóng thẳng lên trời.
Thiên địa nổ vang, hào quang tản ra vạn trượng xung quanh làm cho cả trăm vạn dặm bầu trời bỗng tràn ngập một màu đỏ thẫm, trong đó có quang mang bảy màu lượn lờ như dị tượng của thiên địa.
Cùng lúc đó, trên bầu trời bao la thình lình xuất hiện một đám chữ viết. Những chữ này mơ hồ không rõ, chỉ có hai chữ phía trước là rõ ràng vô cùng, liếc mắt là có thể nhận ra. Hai chữ đó chính là, Thái Linh!
Kinh văn xuất hiện làm trời đất trong khoảng trăm vạn dặm biến đổi, mà hai chữ Thái Linh xuất hiện lại tỏa ra hào quang sáng chói, lấp lánh trên bầu trời nước Triệu như sợ người ngoài sẽ không nhìn thấy được.
Trong chớp mắt, đệ tử bên trong ba đại tông môn ở Triệu quốc nhốn nháo hoảng sợ. Từ trong các khu vực bế quan của các tông môn xuất hiện từng đạo cầu vồng bay ra, toàn bộ đều là những lão gia hỏa, lão tổ tông của các tông môn.
“Đây là…”
“Đây là Thái Linh Kinh!!!”
“Thái Linh Kinh xuất thế, địa điểm hình như là Kháo Sơn Tông, hẳn là… Chẳng lẽ chuyện về Ngưng Khí Quyển trong truyền thuyết năm đó là thật, nay đã xuất hiện trên thế gian rồi hay sao?”
Không chỉ các tông môn trong Triệu quốc bị thiên địa dị tượng làm cho náo động, mà các tu sĩ của các nước khác được tận mắt chứng kiến màn này đều hoảng sợ, ngay lậpk tức dùng trận pháp truyền tống thông báo tin tức về cho các đại tông môn đứng sau bọn họ ở Nam Vực.
Trong một khoảng thời gian ngắn, cường giả đang bế quan của mấy đại tông môn đều rung động. Thái Linh Kinh xuất thế đã khiến tâm tình bọn họ vô cùng phấn khích, không chần chừ chút nào, tất cả đều dùng tốc độ nhanh nhất thẳng tiến tới nước Triệu, nhằm chiếm tiên cơ trước những tông môn và các đại gia tộc khác.
Trên toàn bộ Nam vực, đất trời đều biến sắc!
Ở trong nước triệu, ba đại tông môn cũng xuất ra gần hai mươi tu sĩ, người yếu nhất cũng có tu vi Trúc Cơ, còn có sau người đạt tới Kết Đan kỳ dẫn theo người phá không tiến tới Kháo Sơn Tông.
Hào quang này bao trùm, thân thể Mạnh Hạo giống như được cải biến. Đan hồ trong cơ thể quay cuồng, dần dần trở thành kim sắc (màu vàng). Nước hồ màu vàng không ngừng gào thét quay cuồng, không ngừng cải tạo thân thể Mạnh Hạo.
Xương cốt trong thân thể hắn sinh trưởng không ngừng, huyết nhục sôi trào. Từ sâu trong cơ thể cho tới bên ngoài da đều được cải biến mãnh liệt. Kinh mạch giống như trở nên trong suốt, không ngừng sinh trưởng. Toàn thân thể hắn đang không ngừng dựa vào khẩu quyết của Thái Linh Kinh để biến đổi.
Quá trình biến đổi này diễn ra giằng co chừng ba canh giờ, sau đó từ trong cơ thể hắn vang lên một tiếng nổ lớn. Hai mắt hắn mở ra, trong mắt hiện lên quang mang màu vàng chói lọi.
Sau một lúc lâu, màn kim quang này mới biến mất, thay vào đó, trong đầu hắn hiện lên một đoạn khẩu quyết. Đoạn khẩu quyết này như được khắc trên linh hồn hắn. Hắn hiểu rõ từng câu từng chữ trong đoạn khẩu quyết này, hiểu rõ hàm nghĩa ở trong đó. Đây chính là Thái Linh Kinh – Ngưng Khí Quyển!
Nếu ở bên ngoài, việc này đủ khiến tu chân giới dấy lên một trận gió tanh mưa máu, đủ khiến cho vô số tông môn điên cuồng tranh đoạt Ngưng Khí Quyển. Hiện giờ, nó lại nằm ở trong đầu của Mạnh Hạo!
Trải qua thời gian ba canh giờ, thân thể Mạnh Hạo đã được cải biến nhưng tu vi vẫn dừng ở Ngưng Khí tầng thứ sáu. Có điều, công pháp mà hắn tu luyện lại là một trong ba đại công pháp Ngưng Khí tốt nhất trên cả Nam Thiệm đại địa. Cơ duyên như vậy, dù là các đệ tử của đại gia tộc, đại tông môn cũng khó mà có được.
Dựa theo khẩu quyết tu luyện Ngưng Khí Quyển, nếu ạnh Hạo có khả năng đạt tới Trúc Cơ thì đó chính là vô hạ Trúc Cơ. So với tu sĩ cùng giai, linh lực của hắn thâm hậu hơn không ít. Tuy không dám nói là mạnh nhất, nhưng một khi hắn Trúc Cơ thành cong, sẽ như sâu phá kén thành bướm, hào quang rạng rỡ vô cùng. Dù sao thứ quan trọng ở Ngưng Khí Quyển không phải là thuật pháp, mà chính là có thể tu thành vô hạ Trúc Cơ cực hiếm thấy trong thiên hạ.
Lúc này mà Mạnh Hạo gặp lại Vương Đằng Phi, hắn sẽ không phải chật vật đối phó như vậy. Hắn có thể điều khiển mười thanh phi kiếm mà vẫn tùy tâm sở dục (tùy ý điều khiển), uy lực phi kiếm tăng lên gấp đôi.
Tinh thần Mạnh Hạo chấn động, hắn nắm chặt nắm đấm, khát vọng trở nên mạnh hơn ở trong lòng càng thêm mạnh mẽ. Sau một lúc lâu hắn mới thở ra một hơi, rời khỏi tảng đá bước về phía xa xa.
Cùng lúc tâm tình Mạnh Hạo kích động như vậy, trong lòng Kháo Sơn lão tổ như muốn phát điên. Khi hắn mở mắt ra, nhìn thấy Mạnh Hạo, thấy Trần Phàm và Hứa Thanh ba người, hắn vô cùng chờ mong Mạnh Hạo có thể tiếp tục xuất ra huyết quang.
“Chết tiệt! Năm đó lão phu không nên đem trảm ngọc để ở bên ngoài mới phải. Không đúng. Nếu không để ở bên ngoài thì tiểu tử kia sẽ không thể nào đi xuống chỗ này. Hơn năm mươi khối trảm ngọc đâu rồi? Sao hắn không lấy ra hai trăm, ba trăm cái chứ? Nếu được như vậy, lão phu đã không phải bế quan thế này rồi!” Kháo Sơn lão tổ cảm thấy phiền muộn vô cùng. Ngày hôm nay đã mang đến cho hắn rất nhiều hy vọng, nhưng hy vọng lại rất nhanh biến mất. Tuy vậy, hắn cũng hiểu mong muốn của hắn là điều không thể có được.
“Năm đó, ta thật đối xử tệ bạc với chính mình. Ta tự giam cầm mình ở đây, không thể đột phá ra ngoài từ phía trong, thanh âm cũng không thể truyền ra được. Thuật pháp của ta không còn được bao nhiêu, ta phải làm sao bây giờ? Làm sao nghĩ ra biện pháp bây giờ?” Vẻ mặt Kháo Sơn lão tổ đầy lo lắng. Hắn đã thấy ở bên ngoài mật thất ngoài cung điện ngầm cảnh Mạnh Hạo gặp gỡ hai người Trần Phàm và Hứa Thanh. Ba người họ đang cùng nhau đi về phía tế đàn, chỉ lát nữa thôi là sẽ rời khỏi nơi này.
“Ta muốn người trong tu chân giới cả nước Triệu này đều tới đây đi, đều tới nơi bế quan của ta. Bọn chúng tới đây, ta có thể mượn lực lượng của chúng để ta thoát ra khỏi chỗ này. Lúc ra khỏi đây, hấp thụ sinh cơ của bọn chúng, ta sẽ được tái sinh rồi!” Kháo Sơn lão tổ cắn răng, lấy tu vi không còn nhiều lắ, nâng tay phải lên vỗ vào đại địa.
Uỳnh một tiếng vang lên, đúng lúc Mạnh Hạo đang tìm lý do để giải thích chuyện hắn mất tích mấy ngày qua và một vài biến hóa. Trần Phàm chỉ mỉm cười gật đầu, Hứa Thanh thấy hắn không bị thương tổn gì thì không nói gì nữa. Ba người cùng bước lên trên tế đàn, chuẩn bị rời khỏi nơi này. Bỗng nhiên toàn bộ cung điện vang lên tiếng động kinh thiên động địa. Mặt đất xuất hiện từng khe hở, một khối bia đá to lớn xuất hiện, chậm rãi bay ra. Sau thời gian khoảng một nén nhang thì khối bia đá đã đi tới trước mặt ba người.
Bia đá có màu vàng, trên đó ghi đầy kinh văn. Chính là Thái Linh Kinh – Ngưng Khí Quyển!
Ba người ngẩn ra, nhất là Mạnh Hạo. Hắn vất vả lắm mới lấy được Ngưng Khí Quyển, hiện giờ nó lại đột nhiên hiện ra trước mắt khiến hắn ngẩn người. Sau khi nhìn kỹ, hắn liền nhận ra kinh văn trên tấm bia đá này ngoài hai câu đầu là thật, còn lại đều là hư cấu mà thôi. Nhìn như huyền diệu, kỳ thật đối với người đã nắm được kinh văn chân chính như hắn thì liếc mắt là nhận ra thật giả.
Mạnh Hạo chần chừ trong lòng, nhất thời không mở miệng nói gì.
Hai mắt Trần Phàm lóe sáng. Hắn tiến tới vài bước, dừng lại trước bia đá. Hứa Thanh cũng hành động tương tự như vậy. Hai người nhìn bia đá một lúc lâu rồi quay nhìn nhau, vẻ mặt khác lạ.
“Khối đá này tự nhiên xuất hiện, chúng ta sẽ để cho chưởng môn định đoạt việc này.” Hứa Thanh chậm rãi lên tiếng.
Mạnh Hạo trừng mắt, rồi vội vàng gật đầu, ra chiều đó đúng là một ý kiến hay. Sự việc này tất nhiên không thoát khỏi tầm kiểm soát của Kháo Sơn lão tổ. Hắn liền nhếch mép cười, càng nhìn Mạnh Hạo, Hứa Thanh lại càng thấy thuận mắt.
“Các ngươi mau mang đi đi, mau cầm ra bên ngoài đi, làm cho tất cả mọi người đều biết ta ở đây. Ha ha…, hay cho lão phu thông minh. Năm xưa bế quan, phòng ngừa lúc đang bế quan có người xâm nhập nên đã để lại cái bia văn giả này, lại còn sợ người khác cho là giả nên cố ý động chân tay. Sau khi đám hậu bối đi vào nơi này, trước khi rời đi thì bia đá sẽ lập tức bị nhấc lên. Dị tượng như thế chắc chắn sẽ thu hút mọi người nhìn vào. Lúc trước vốn muốn dùng nó để hại người, hiện giờ lại mang đến tác dụng không ngờ. Tốt quá! Thật tốt quá!” Tinh thần Kháo Sơn lão tổ vô cùng kích động, rồi bỗng nhiên hai mắt hắn trợn tròn.
“Không thể nào!” Vẻ mặt Trần Phàm trở nên ngưng trọng. Hắn cẩn thận quan sát tấm bia đá và những dòng kinh văn, sau một lúc lộ ra thần sắc quyết đoán, lắc đầu nhìn về phía Mạnh Hạo và Hứa Thanh.
“Bia văn này là việc trọng đại, chúng ta lấy đi sẽ để lại mầm họa cực lớn cho tông môn. Nếu để cho người ngoài biết được sẽ đưa tới họa diệt tông không chừng. Ba người chúng ta cùng lấy ngọc giản ra để lưu lại kinh văn, còn tấm bia đá thì lưu lại chỗ này. Biện pháp như vậy mới là an toàn nhất, ổn thỏa nhất.” Thần sắc Trần Phàm cực kỳ chăm chú, chính khí tràn ngập giọng nói như thể hắn không có bất kỳ tâm tư nào khác mà chỉ suy nghĩ vì tông môn mà thôi. Hứa Thanh nghe xong thì khẽ gật đầu, Mạnh Hạo lại càng không từ chối. Ba người liền lưu lại kinh văn rồi nhảy lên tế đàn, vội vàng rời đi.
Kháo Sơn lão tổ ngơ ngác nhìn sự việc vừa diễn ra, sau đó gào thét điên cuồng.
“Chết tiệt! Ta muốn giết chết tên chưởng môn hiện giờ của Kháo Sơn Tông. Sao ngươi lại thu được một tên đệ tử chính trực như vậy? Lão tử thấy chướng mắt với loại người như vậy. Năm đó, đệ tử tông môn cả đám đều như Hắc tiểu tử, vô cùng giảo hoạt. Dù có nhận được kinh văn cũng không mở miệng. Đó mới là đệ tử hoàn mỹ của tông môn ta! Ngươi chỉ là một tên tiểu tử nhỏ bé lại làm ra chuyện đàng hoàng chính trực, ngươi đã hại chết lão tổ ra rồi! Tại sao ngươi lại ngăn cản ta? Chết tiệt! Tu vi của ta…” Kháo Sơn lão tổ tức giận đến run rẩy thân mình. Hắn cắn chặt răng, nín thở, sau đó gầm nhẹ. Tay phải nâng lên vỗ nhẹ vào huyệt Thiên Linh, cả người lão phun ra máu tươi nhưng máu tươi của lão lại hóa thành một vầng huyết quang nồng nặc đánh ra khắp bốn phương tám hướng của mật thất.
Tiếng nổ vang lên quanh quẩn, sau đó huyết quang tiêu tán đi hơn nửa. Cùng lúc đó ba người Mạnh Hạo cũng rời khỏi cung điện dưới mặt đất. Vừa lúc ba người trở lại đại điện của Kháo Sơn Tông, chưởng môn Hà Lạc Hoa và Âu Dương đại trưởng lão nhìn không chớp mắt. Ba người còn chưa kịp mở miệng, đột nhiên huyết quang mà bọn họ không thấy được lại phóng thẳng lên trời.
Thiên địa nổ vang, hào quang tản ra vạn trượng xung quanh làm cho cả trăm vạn dặm bầu trời bỗng tràn ngập một màu đỏ thẫm, trong đó có quang mang bảy màu lượn lờ như dị tượng của thiên địa.
Cùng lúc đó, trên bầu trời bao la thình lình xuất hiện một đám chữ viết. Những chữ này mơ hồ không rõ, chỉ có hai chữ phía trước là rõ ràng vô cùng, liếc mắt là có thể nhận ra. Hai chữ đó chính là, Thái Linh!
Kinh văn xuất hiện làm trời đất trong khoảng trăm vạn dặm biến đổi, mà hai chữ Thái Linh xuất hiện lại tỏa ra hào quang sáng chói, lấp lánh trên bầu trời nước Triệu như sợ người ngoài sẽ không nhìn thấy được.
Trong chớp mắt, đệ tử bên trong ba đại tông môn ở Triệu quốc nhốn nháo hoảng sợ. Từ trong các khu vực bế quan của các tông môn xuất hiện từng đạo cầu vồng bay ra, toàn bộ đều là những lão gia hỏa, lão tổ tông của các tông môn.
“Đây là…”
“Đây là Thái Linh Kinh!!!”
“Thái Linh Kinh xuất thế, địa điểm hình như là Kháo Sơn Tông, hẳn là… Chẳng lẽ chuyện về Ngưng Khí Quyển trong truyền thuyết năm đó là thật, nay đã xuất hiện trên thế gian rồi hay sao?”
Không chỉ các tông môn trong Triệu quốc bị thiên địa dị tượng làm cho náo động, mà các tu sĩ của các nước khác được tận mắt chứng kiến màn này đều hoảng sợ, ngay lậpk tức dùng trận pháp truyền tống thông báo tin tức về cho các đại tông môn đứng sau bọn họ ở Nam Vực.
Trong một khoảng thời gian ngắn, cường giả đang bế quan của mấy đại tông môn đều rung động. Thái Linh Kinh xuất thế đã khiến tâm tình bọn họ vô cùng phấn khích, không chần chừ chút nào, tất cả đều dùng tốc độ nhanh nhất thẳng tiến tới nước Triệu, nhằm chiếm tiên cơ trước những tông môn và các đại gia tộc khác.
Trên toàn bộ Nam vực, đất trời đều biến sắc!
Ở trong nước triệu, ba đại tông môn cũng xuất ra gần hai mươi tu sĩ, người yếu nhất cũng có tu vi Trúc Cơ, còn có sau người đạt tới Kết Đan kỳ dẫn theo người phá không tiến tới Kháo Sơn Tông.
/391
|