Đại Thanh Sơn nằm ở phía bắc của Triệu quốc. Mùa thu, gió thổi lao xao, những nhánh cây khô héo và lá vàng rụng bay lả tả xuống con sông lớn dưới chân núi. Những chiếc lá này có trôi tới Đông thổ Đại Đường hay không, không ai biết được.
Dưới chân Đại Thanh Sơn có ba thị trấn nhỏ. Huyện Vân Kiệt là nơi phồn hoa nhất trong ba trấn này. Vào thời điểm họp chợ, mọi người ở sơn thôn đều tụ tập ở đây, tiếng người nói chuyện, bàn tán vang lên huyên náo.
Một ngày, có một thanh niên văn sĩ mặc trường bào màu xanh da trời lặng lẽ đi vào trong huyện, khuôn mặt đầy cảm xúc. Người thanh niên này chính là Mạnh Hạo.
Đi qua những con đường, qua từng căn nhà, Mạnh Hạo nhớ tới rất nhiều chuyện đã qua. Nơi này găn bó với hắn từ thời ấu thơ cơ cực làm hắn khó mà quên được.
“Nơi này chính là khuê phòng của tiểu thư nhà Tôn gia…”. Mạnh Hạo đi qua bên ngoài một đại viện, tường rào năm nào cao là thế, giờ cũng có vẻ thấp đi. Phía sau dãy tường rào này chính là nơi ở của tiểu thư Tôn gia, là địa điểm trước đây hắn từng tơ tưởng có một ngày, Tôn viên ngoại mang tiểu thư xinh đẹp như nữ thần kia gả cho mình.
Ba năm tha hương tưởng chừng không quá dài nhưng sự từng trải đã tác động lớn tới suy nghĩ và cảm nhận của hắn. Mạnh Hạo lắc đầu, vừa muốn rời khỏi chỗ này thì cửa lớn mở ra, sau đó xuất hiện một cỗ kiệu.
Mạnh Hạo dừng chân. Hắn đã từng đứng trước cửa này mong được thấy dung nhan của vị tiểu thư kia. Giờ phút này, hắn hướng ánh mắt xúc động nhưng lóe lên điện quang nhìn về hướng cỗ kiệu. Gió thổi màn che phấp phới, ngồi phía trong kiệu là một nữ tử mập mạp, làn da lấm tấm tàn nhang, nhìn qua thì tuổi không lớn lắm.
Mạnh Hạo nhìn thấy thì sửng sốt. Nếu không có hai nha hoàn dễ coi đứng bên cạnh thì hắn thật không dám tin người ngồi trong cỗ kiệu ấy chính là Tôn tiểu thư.
Cỗ kiệu đã rời đi xa, Mạnh Hạo vẫn còn đứng đó, trong lòng rất hối hận.
“Tự mình đã mang khối tình cảm ấy phá bỏ đi rồi! Thánh hiền nói chẳng sai, phi lễ chớ nhìn. Thật không nên xem, không nên xem….” Mạnh Hạo lắc đầu cảm thán một hơi rồi bước đi.
Tới buổi trưa, Mạnh Hạo nhìn thấy một căn phòng không lớn, đã cũ nát nhưng lại vang lên tiếng sinh hoạt ồn ào ở phía trong. Nơi này từng là tổ trạch của nhà Mạnh Hạo. Năm đó để sinh tồn hắn mới phải cắn răng bán đi. Nơi này từng là nơi chứa đựng những tháng ngày vui buồn, cũng chứng kiến ngày cha mẹ hắn mất tích và sự kiên cường để tồn tại của hắn.
Ký ức ùa về tràn ngập trí óc. Mạnh Hạo cứ đứng ở đó cho tới lúc hoàng hôn buông xuống. Vẻ mặt trầm tư, Mạnh Hạo đi tới trước của tổ phòng, giơ tay lên gõ mấy tiếng vào cánh cửa.
Tiếng ồn ào bên trong liền ngừng lại, một lúc sau, cánh cửa từ từ mở ra. Một người đàn ông trung niên vẻ mặt khắc khổ cau mày nhìn về phía Mạnh Hạo.
“Tìm ai? Có chuyện gì?”
“Là Lý thúc đấy phải không?” Mạnh Hạo ngước nhìn người trung niên này, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc không tin nổi.
“Mạnh Hạo? Ngươi… Không phải ngươi đã mất tích rồi sao? Mau vào dây.” Người đàn ông lộ vẻ mừng rỡ, nhanh chóng kéo Mạnh Hạo vào bên trong rồi đóng cửa lại.
“Lão bà à, ngươi nhìn xem ai này.”
Bên trong căn phòng có một phụ nữ trung tuổi đang ngồi, đang đưa tay lau nước mắt trên khóe mắt. Sau khi nghe thấy người đàn ông gọi thì ngẩng nhìn lên, ánh mắt đặt trên người Mạnh Hạo đầy sửng sốt, sau đó mừng rỡ vô cùng.
“Đúng là Mạnh Hạo rồi…”
“Đứa nhỏ này, năm đó không nói lời nào là bỏ đi luôn sao? Để thẩm thẩm nhìn xem nào. Đã mấy năm không gặp rồi, ngươi đã cao lớn lên nhiều, nhưng gầy quá. Thời gian vừa qua chắc đã vất vả nhiều.” Người phụ nữ có tuổi quan sát Mạnh Hạo hồi lâu, ánh mắt vui mừng xóa đi trận cãi vã vừa mới xảy ra không lâu.
“Ngươi mau ngồi xuống đi, thẩm thẩm sẽ nấu món gì đó cho ngươi ăn. Ngươi đã trở về rồi thì đừng có đi nữa. Dù ngươi bán tổ phòng này cho Lý thúc, nhưng nơi này cũng là nhà của ngươi.” Người phụ nữ vui vẻ nói, ánh mắt hiền hòa nhìn Mạnh Hạo, rồi trừng mắt liếc về phía người đàn ông sau đó mới tiến vào trong bếp.
Không bao lâu sau, cả bàn thức ăn đã được bê lên. Mạnh Hạo nhìn hai vợ chồng Lý thúc, thấy dáng vẻ hiền lành của họ thì nhớ tới thời gian cha mẹ hắn mất tích lúc trước, nếu không có hai người này giúp đỡ, hoàn cảnh của hắn chắc sẽ còn vất vả khổ cực hơn nhiều.
“Mấy năm vừa rồi làm ăn khó khăn, phòng trong nhà là để dành cho tiểu tử nhà ta cưới vợ ở. Ngươi lại không ở đây, nếu không chúng ta đã đón ngươi về rồi.” Lý thẩm gắp thức ăn cho Mạnh Hạo, hòa ái nhìn hắn.
“Mấy năm vừa rồi ngươi đi đâu? Ta và thúc thúc của ngươi đi tìm khắp nơi quanh đây mà không thấy.”
Mạnh Hạo nghe hai vợ chồng Lý thúc hỏi thăm thì cảm thấy tâm tình rất thoải mái, rồi nhẹ nhàng bảo hắn đi học nghề ở nói khác, cũng không nói chi tiết tỉ mỉ gì thê. Ăn cơm xong, Mạnh Hạo cúi người thật sâu, hướng về hai người.
“Lý thúc, Lý thẩm! Ta muốn mua lại tổ phòng này. Nơi này dù sao cũng là nhà của cha mẹ ta trước kia. Đây là bạc trả cho hai người. Trước mắt hai người cứ ở lại đây, giúp ta quản lý trông nom nó.” Mạnh Hạo lấy ngân lượng từ trong người ra, đặt một bên.
“Chuyện này…”. Lý thúc hơi chần chừ, nhìn vợ mình đứng bên cạnh cũng đang rơi vào trầm mặc. Thật lâu sau mới gật đầu.
“Ngươi nói đúng. Đây là ngôi nhà do cha mẹ ngươi để lại, nó phải là của ngươi. Lý thúc ta đã lớn tuổi rồi, nếu ngươi đã nói vậy, chúng ta vẫn sẽ ở lại nơi này. Số bạc này không nên lấy ra. Chúng ta nhìn ngươi lớn lên từ bé, có khác nào con cái chúng ta. Chúng ta sao có thể lấy bạc của ngươi?” Lý thẩm lấy ngân lượng đặt lại vào tay Mạnh Hạo, quả quyết nói.
Mạnh Hạo trầm mặc, rồi lại ôm quyền cúi đầu thật sâu.
Hắn không dự định ở lại chỗ này, chỉ lấy đi một ít vật phẩm còn lưu lại trong trí nhớ, nhân lúc đêm khuya mà rời đi. Số bạc ấy hắn cũng không cầm mà để lại trên đầu giường.
Trong một nhà nghỉ ở huyện Vân Kiệt, Mạnh Hạo đang khoanh chân ngồi trên giường, hướng mắt nhìn ra bầu trời đêm ngoài cửa, than khẽ mấy tiếng.
“Ta đã không còn là phàm nhân nhưng lại khó mà rũ bỏ những sợi dây còn kết nối với mình. Đã không chặt đứt được thì cứ ở lại đây vậy…”. Mạnh Hạo thầm nhủ, rồi nhắm hai mắt lại.
Sáng sớm hôm sau, Mạnh Hạo tìm tới cửa hàng của Vương lão bá làm thợ mộc tại huyện này. Đã mấy năm trôi qua, trên mặt Vương bá hiện lên nhiều nếp nhăn. Lão đang ngồi trong quán, trước mặt là một bức tượng gỗ điêu khắc mang hình hài của Vương Hữu Tài năm xưa. Thấy thần sắc của Vương Bá như vậy, Mạnh Hạo không khỏi cảm thấy bi thương trong lòng. Hắn trầm mặc, không biết Vương Hữu Tài thật đã chết chưa. Sau khi trở thành đệ tử nội tông, hắn đã tìm tới Tiểu Hổ hỏi thăm, được kể lại chuyện Vương Hữu Tài trượt chân rơi xuống khe núi không còn manh mối gì nữa.
Mạnh Hạo thở nhẹ, sau đó bước vào bên trong cửa hàng.
Thấy có người tới, Vương Bá ngẩng đầu, nhìn thấy Mạnh Hạo thì sững người, lấy tay dụi dụi mắt, thân thể run rẩy, từ từ đứng lên.
“Ngươi là… Mạnh Hạo?”
“Vương Bá, chính là ta đây.” Mạnh Hạo nhìn Vương Bá đang run rẩy trước mặt, hắn vội tiến tới đỡ lấy.
“Hữu Tài đâu rồi? Năm đó có phải nó cùng đi với mấy người các ngươi hay không? Sao hắn không trở về?” Vương Bá nhớ năm xưa, Vương Hữu Tài mất tích không về, lại hay tin cả Mạnh Hạo cũng đi đâu không rõ, bây giờ thấy Mạnh Hạo trở về thì tâm tình kích động không thôi.
“Hôm nay Hữu Tài ca không về được, hắn nhờ ta nhắn tin cho ngài là qua vài năm nữa hắn sẽ trở về. Ngài yên tâm đi, Hữu Tài ca sinh sống khá tốt.” Mạnh Hạo mỉm cười, đỡ Vương Bá ngồi xuống một cái ghế tựa, lại nói tới chuyện năm đó mấy người được người ta mang đi học nghệ. Vương Hữu Tài rất thông minh, học nghệ rất sâu nên hiện giờ chưa thể trở về.
Vương Bá xúc động lắng nghe, hai hàng nước mắt chảy xuống đôi gò má nhăn nheo. Lão gật đầu liên tục, nếp nhăn trên trán dường như cũng giãn ra một ít. Được nghe Mạnh Hạo kể nhiều chuyện lý thú, dần dần lão đã trở nên tươi cười, tâm tình thoải mái lên nhiều.
“Đứa nhỏ ấy từ bé đã thông minh, nó không muốn học nghề mộc của ta, cả ngày chỉ suy nghĩ những chuyện đâu đâu. Tốt lắm, hắn có thể ra ngoài học nghệ là một chuyện tốt.” Vương Bá cười thoải mái. Tới trưa, Mạnh Hạo mới từ biệt Vương Bá rời khỏi cửa hàng.
Tiểu bàn tử và Tiểu Hổ không phải người ở huyện Vân Kiệt mà ở hai thị trấn gần đó. Nơi ở của Tiểu Hổ thì Mạnh Hạo không quen thuộc lắm, đối phương cũng không có việc gì nên hắn không cần gấp tới gặp, nhưng nơi ở của Tiểu bàn tử thì Mạnh Hạo nhất định phải đi thăm hỏi.
Nhớ tới Tiểu bàn tử, nghĩ giờ này hắn chắc đã ở Nam Vực xa xôi, trong lòng Mạnh Hạo lại nổi lên cảm giác xúc động khó tả. Trưa hôm đó, hắn đi tìm Chu viên ngoài mà không tìm thấy. Hắn tìm hiểu thì được biết hơn nửa năm trước Chu viên ngoại đã rời khỏi nơi này, hình như là chuyển tới đô thành của nước Triệu. Mạnh Hạo không tiếp tục tìm kiếm nữa mà rời khỏi huyện Vân Kiệt.
Từ khi bước chân vào Kháo Sơn Tông, huyện Vân Kiệt này đã chỉ còn trong trí nhơ của hắn. Con đường phía trước của hắn sẽ đi, khoảng trời để hắn bước tới là cả nước Triệu, là cả Nam Vực chứ không chỉ là nơi nhỏ bé này nữa.
Hắn rời đi trong yên lặng, đồ đạc mang theo chỉ có ít nồi niêu mà năm xưa phụ thân hắn đã mua, là chăn đệm là phụ mẫu hắn may vá. Những kỷ vật này là vô giá đối với hắn.
Dưới chân Đại Thanh Sơn có ba thị trấn, ngoài huyện Vân Kiệt còn có huyện Vân Hải và huyện Vân Khai. Nhà của Tiểu bàn tử chính là ở bên trong huyện Vân Khai.
Huyện Vân Khai này nhỏ hơn huyện Vân Kiệt một chút, cũng không phồn hoa bằng nhưng tài chủ có không ít, gia sản rất lớn.
Phụ thân của Tiểu bàn tử là Lý tài chủ nổi danh cả huyện. Theo những gì Tiểu bàn tử từng kể thì nhà hắn có tới vài trăm người, muốn đi thăm thú xung quanh nhà hắn phải mất cả canh giờ cũng không hết. Trong nhà, nha hoàn và tôi tớ rất nhiều. Tới cái bô của hắn cũng làm bằng bạc, chăn đệm trong nhà đều được mua từ đô thành nước Triệu. Trước lúc đi ngủ đều có nha hoàn ủ ấm giường chiếu cho hắn, cho nên hắn không nhớ rõ mình đã từng sờ soạng bao nhiêu nha hoàn nữa. Hôn nhân của hắn cũng là việc mà khi còn ở Kháo Sơn Tông hắn luôn nhắc tới. Vợ hắn là một tiểu thư khuê các nổ danh ở Vân Khái huyện, xinh đẹp tuyệt trần. Cha hắn đã tốn hao không biết bao nhiêu tâm tư và tiền bạc, bỏ ra một cái giá lớn mới sắp xếp được cho hắn.
Nhớ tới vẻ đắc ý của Tiểu bàn tử lúc trước, khuôn mặt Mạnh Hạo liền mỉm cười, bước vào địa phận huyện Vân Khai.
Dưới chân Đại Thanh Sơn có ba thị trấn nhỏ. Huyện Vân Kiệt là nơi phồn hoa nhất trong ba trấn này. Vào thời điểm họp chợ, mọi người ở sơn thôn đều tụ tập ở đây, tiếng người nói chuyện, bàn tán vang lên huyên náo.
Một ngày, có một thanh niên văn sĩ mặc trường bào màu xanh da trời lặng lẽ đi vào trong huyện, khuôn mặt đầy cảm xúc. Người thanh niên này chính là Mạnh Hạo.
Đi qua những con đường, qua từng căn nhà, Mạnh Hạo nhớ tới rất nhiều chuyện đã qua. Nơi này găn bó với hắn từ thời ấu thơ cơ cực làm hắn khó mà quên được.
“Nơi này chính là khuê phòng của tiểu thư nhà Tôn gia…”. Mạnh Hạo đi qua bên ngoài một đại viện, tường rào năm nào cao là thế, giờ cũng có vẻ thấp đi. Phía sau dãy tường rào này chính là nơi ở của tiểu thư Tôn gia, là địa điểm trước đây hắn từng tơ tưởng có một ngày, Tôn viên ngoại mang tiểu thư xinh đẹp như nữ thần kia gả cho mình.
Ba năm tha hương tưởng chừng không quá dài nhưng sự từng trải đã tác động lớn tới suy nghĩ và cảm nhận của hắn. Mạnh Hạo lắc đầu, vừa muốn rời khỏi chỗ này thì cửa lớn mở ra, sau đó xuất hiện một cỗ kiệu.
Mạnh Hạo dừng chân. Hắn đã từng đứng trước cửa này mong được thấy dung nhan của vị tiểu thư kia. Giờ phút này, hắn hướng ánh mắt xúc động nhưng lóe lên điện quang nhìn về hướng cỗ kiệu. Gió thổi màn che phấp phới, ngồi phía trong kiệu là một nữ tử mập mạp, làn da lấm tấm tàn nhang, nhìn qua thì tuổi không lớn lắm.
Mạnh Hạo nhìn thấy thì sửng sốt. Nếu không có hai nha hoàn dễ coi đứng bên cạnh thì hắn thật không dám tin người ngồi trong cỗ kiệu ấy chính là Tôn tiểu thư.
Cỗ kiệu đã rời đi xa, Mạnh Hạo vẫn còn đứng đó, trong lòng rất hối hận.
“Tự mình đã mang khối tình cảm ấy phá bỏ đi rồi! Thánh hiền nói chẳng sai, phi lễ chớ nhìn. Thật không nên xem, không nên xem….” Mạnh Hạo lắc đầu cảm thán một hơi rồi bước đi.
Tới buổi trưa, Mạnh Hạo nhìn thấy một căn phòng không lớn, đã cũ nát nhưng lại vang lên tiếng sinh hoạt ồn ào ở phía trong. Nơi này từng là tổ trạch của nhà Mạnh Hạo. Năm đó để sinh tồn hắn mới phải cắn răng bán đi. Nơi này từng là nơi chứa đựng những tháng ngày vui buồn, cũng chứng kiến ngày cha mẹ hắn mất tích và sự kiên cường để tồn tại của hắn.
Ký ức ùa về tràn ngập trí óc. Mạnh Hạo cứ đứng ở đó cho tới lúc hoàng hôn buông xuống. Vẻ mặt trầm tư, Mạnh Hạo đi tới trước của tổ phòng, giơ tay lên gõ mấy tiếng vào cánh cửa.
Tiếng ồn ào bên trong liền ngừng lại, một lúc sau, cánh cửa từ từ mở ra. Một người đàn ông trung niên vẻ mặt khắc khổ cau mày nhìn về phía Mạnh Hạo.
“Tìm ai? Có chuyện gì?”
“Là Lý thúc đấy phải không?” Mạnh Hạo ngước nhìn người trung niên này, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc không tin nổi.
“Mạnh Hạo? Ngươi… Không phải ngươi đã mất tích rồi sao? Mau vào dây.” Người đàn ông lộ vẻ mừng rỡ, nhanh chóng kéo Mạnh Hạo vào bên trong rồi đóng cửa lại.
“Lão bà à, ngươi nhìn xem ai này.”
Bên trong căn phòng có một phụ nữ trung tuổi đang ngồi, đang đưa tay lau nước mắt trên khóe mắt. Sau khi nghe thấy người đàn ông gọi thì ngẩng nhìn lên, ánh mắt đặt trên người Mạnh Hạo đầy sửng sốt, sau đó mừng rỡ vô cùng.
“Đúng là Mạnh Hạo rồi…”
“Đứa nhỏ này, năm đó không nói lời nào là bỏ đi luôn sao? Để thẩm thẩm nhìn xem nào. Đã mấy năm không gặp rồi, ngươi đã cao lớn lên nhiều, nhưng gầy quá. Thời gian vừa qua chắc đã vất vả nhiều.” Người phụ nữ có tuổi quan sát Mạnh Hạo hồi lâu, ánh mắt vui mừng xóa đi trận cãi vã vừa mới xảy ra không lâu.
“Ngươi mau ngồi xuống đi, thẩm thẩm sẽ nấu món gì đó cho ngươi ăn. Ngươi đã trở về rồi thì đừng có đi nữa. Dù ngươi bán tổ phòng này cho Lý thúc, nhưng nơi này cũng là nhà của ngươi.” Người phụ nữ vui vẻ nói, ánh mắt hiền hòa nhìn Mạnh Hạo, rồi trừng mắt liếc về phía người đàn ông sau đó mới tiến vào trong bếp.
Không bao lâu sau, cả bàn thức ăn đã được bê lên. Mạnh Hạo nhìn hai vợ chồng Lý thúc, thấy dáng vẻ hiền lành của họ thì nhớ tới thời gian cha mẹ hắn mất tích lúc trước, nếu không có hai người này giúp đỡ, hoàn cảnh của hắn chắc sẽ còn vất vả khổ cực hơn nhiều.
“Mấy năm vừa rồi làm ăn khó khăn, phòng trong nhà là để dành cho tiểu tử nhà ta cưới vợ ở. Ngươi lại không ở đây, nếu không chúng ta đã đón ngươi về rồi.” Lý thẩm gắp thức ăn cho Mạnh Hạo, hòa ái nhìn hắn.
“Mấy năm vừa rồi ngươi đi đâu? Ta và thúc thúc của ngươi đi tìm khắp nơi quanh đây mà không thấy.”
Mạnh Hạo nghe hai vợ chồng Lý thúc hỏi thăm thì cảm thấy tâm tình rất thoải mái, rồi nhẹ nhàng bảo hắn đi học nghề ở nói khác, cũng không nói chi tiết tỉ mỉ gì thê. Ăn cơm xong, Mạnh Hạo cúi người thật sâu, hướng về hai người.
“Lý thúc, Lý thẩm! Ta muốn mua lại tổ phòng này. Nơi này dù sao cũng là nhà của cha mẹ ta trước kia. Đây là bạc trả cho hai người. Trước mắt hai người cứ ở lại đây, giúp ta quản lý trông nom nó.” Mạnh Hạo lấy ngân lượng từ trong người ra, đặt một bên.
“Chuyện này…”. Lý thúc hơi chần chừ, nhìn vợ mình đứng bên cạnh cũng đang rơi vào trầm mặc. Thật lâu sau mới gật đầu.
“Ngươi nói đúng. Đây là ngôi nhà do cha mẹ ngươi để lại, nó phải là của ngươi. Lý thúc ta đã lớn tuổi rồi, nếu ngươi đã nói vậy, chúng ta vẫn sẽ ở lại nơi này. Số bạc này không nên lấy ra. Chúng ta nhìn ngươi lớn lên từ bé, có khác nào con cái chúng ta. Chúng ta sao có thể lấy bạc của ngươi?” Lý thẩm lấy ngân lượng đặt lại vào tay Mạnh Hạo, quả quyết nói.
Mạnh Hạo trầm mặc, rồi lại ôm quyền cúi đầu thật sâu.
Hắn không dự định ở lại chỗ này, chỉ lấy đi một ít vật phẩm còn lưu lại trong trí nhớ, nhân lúc đêm khuya mà rời đi. Số bạc ấy hắn cũng không cầm mà để lại trên đầu giường.
Trong một nhà nghỉ ở huyện Vân Kiệt, Mạnh Hạo đang khoanh chân ngồi trên giường, hướng mắt nhìn ra bầu trời đêm ngoài cửa, than khẽ mấy tiếng.
“Ta đã không còn là phàm nhân nhưng lại khó mà rũ bỏ những sợi dây còn kết nối với mình. Đã không chặt đứt được thì cứ ở lại đây vậy…”. Mạnh Hạo thầm nhủ, rồi nhắm hai mắt lại.
Sáng sớm hôm sau, Mạnh Hạo tìm tới cửa hàng của Vương lão bá làm thợ mộc tại huyện này. Đã mấy năm trôi qua, trên mặt Vương bá hiện lên nhiều nếp nhăn. Lão đang ngồi trong quán, trước mặt là một bức tượng gỗ điêu khắc mang hình hài của Vương Hữu Tài năm xưa. Thấy thần sắc của Vương Bá như vậy, Mạnh Hạo không khỏi cảm thấy bi thương trong lòng. Hắn trầm mặc, không biết Vương Hữu Tài thật đã chết chưa. Sau khi trở thành đệ tử nội tông, hắn đã tìm tới Tiểu Hổ hỏi thăm, được kể lại chuyện Vương Hữu Tài trượt chân rơi xuống khe núi không còn manh mối gì nữa.
Mạnh Hạo thở nhẹ, sau đó bước vào bên trong cửa hàng.
Thấy có người tới, Vương Bá ngẩng đầu, nhìn thấy Mạnh Hạo thì sững người, lấy tay dụi dụi mắt, thân thể run rẩy, từ từ đứng lên.
“Ngươi là… Mạnh Hạo?”
“Vương Bá, chính là ta đây.” Mạnh Hạo nhìn Vương Bá đang run rẩy trước mặt, hắn vội tiến tới đỡ lấy.
“Hữu Tài đâu rồi? Năm đó có phải nó cùng đi với mấy người các ngươi hay không? Sao hắn không trở về?” Vương Bá nhớ năm xưa, Vương Hữu Tài mất tích không về, lại hay tin cả Mạnh Hạo cũng đi đâu không rõ, bây giờ thấy Mạnh Hạo trở về thì tâm tình kích động không thôi.
“Hôm nay Hữu Tài ca không về được, hắn nhờ ta nhắn tin cho ngài là qua vài năm nữa hắn sẽ trở về. Ngài yên tâm đi, Hữu Tài ca sinh sống khá tốt.” Mạnh Hạo mỉm cười, đỡ Vương Bá ngồi xuống một cái ghế tựa, lại nói tới chuyện năm đó mấy người được người ta mang đi học nghệ. Vương Hữu Tài rất thông minh, học nghệ rất sâu nên hiện giờ chưa thể trở về.
Vương Bá xúc động lắng nghe, hai hàng nước mắt chảy xuống đôi gò má nhăn nheo. Lão gật đầu liên tục, nếp nhăn trên trán dường như cũng giãn ra một ít. Được nghe Mạnh Hạo kể nhiều chuyện lý thú, dần dần lão đã trở nên tươi cười, tâm tình thoải mái lên nhiều.
“Đứa nhỏ ấy từ bé đã thông minh, nó không muốn học nghề mộc của ta, cả ngày chỉ suy nghĩ những chuyện đâu đâu. Tốt lắm, hắn có thể ra ngoài học nghệ là một chuyện tốt.” Vương Bá cười thoải mái. Tới trưa, Mạnh Hạo mới từ biệt Vương Bá rời khỏi cửa hàng.
Tiểu bàn tử và Tiểu Hổ không phải người ở huyện Vân Kiệt mà ở hai thị trấn gần đó. Nơi ở của Tiểu Hổ thì Mạnh Hạo không quen thuộc lắm, đối phương cũng không có việc gì nên hắn không cần gấp tới gặp, nhưng nơi ở của Tiểu bàn tử thì Mạnh Hạo nhất định phải đi thăm hỏi.
Nhớ tới Tiểu bàn tử, nghĩ giờ này hắn chắc đã ở Nam Vực xa xôi, trong lòng Mạnh Hạo lại nổi lên cảm giác xúc động khó tả. Trưa hôm đó, hắn đi tìm Chu viên ngoài mà không tìm thấy. Hắn tìm hiểu thì được biết hơn nửa năm trước Chu viên ngoại đã rời khỏi nơi này, hình như là chuyển tới đô thành của nước Triệu. Mạnh Hạo không tiếp tục tìm kiếm nữa mà rời khỏi huyện Vân Kiệt.
Từ khi bước chân vào Kháo Sơn Tông, huyện Vân Kiệt này đã chỉ còn trong trí nhơ của hắn. Con đường phía trước của hắn sẽ đi, khoảng trời để hắn bước tới là cả nước Triệu, là cả Nam Vực chứ không chỉ là nơi nhỏ bé này nữa.
Hắn rời đi trong yên lặng, đồ đạc mang theo chỉ có ít nồi niêu mà năm xưa phụ thân hắn đã mua, là chăn đệm là phụ mẫu hắn may vá. Những kỷ vật này là vô giá đối với hắn.
Dưới chân Đại Thanh Sơn có ba thị trấn, ngoài huyện Vân Kiệt còn có huyện Vân Hải và huyện Vân Khai. Nhà của Tiểu bàn tử chính là ở bên trong huyện Vân Khai.
Huyện Vân Khai này nhỏ hơn huyện Vân Kiệt một chút, cũng không phồn hoa bằng nhưng tài chủ có không ít, gia sản rất lớn.
Phụ thân của Tiểu bàn tử là Lý tài chủ nổi danh cả huyện. Theo những gì Tiểu bàn tử từng kể thì nhà hắn có tới vài trăm người, muốn đi thăm thú xung quanh nhà hắn phải mất cả canh giờ cũng không hết. Trong nhà, nha hoàn và tôi tớ rất nhiều. Tới cái bô của hắn cũng làm bằng bạc, chăn đệm trong nhà đều được mua từ đô thành nước Triệu. Trước lúc đi ngủ đều có nha hoàn ủ ấm giường chiếu cho hắn, cho nên hắn không nhớ rõ mình đã từng sờ soạng bao nhiêu nha hoàn nữa. Hôn nhân của hắn cũng là việc mà khi còn ở Kháo Sơn Tông hắn luôn nhắc tới. Vợ hắn là một tiểu thư khuê các nổ danh ở Vân Khái huyện, xinh đẹp tuyệt trần. Cha hắn đã tốn hao không biết bao nhiêu tâm tư và tiền bạc, bỏ ra một cái giá lớn mới sắp xếp được cho hắn.
Nhớ tới vẻ đắc ý của Tiểu bàn tử lúc trước, khuôn mặt Mạnh Hạo liền mỉm cười, bước vào địa phận huyện Vân Khai.
/391
|