“Tử Vận Tông là tông môn lớn ở Nam Vực, những đệ tử này dù chỉ là đệ tử ngoại tông, lúc vào tông môn cũng phải trải qua khảo nghiệm khó khăn khắc nghiệt. Khi đã gia nhập tông môn, mỗi người đều được ngâm mình trong linh tuyền một tháng một lần, thiên tài địa bảo dùng để tu luyện không thiếu. Tư chất của mỗi người, dù đứng ở tông môn nào cũng đều hiếm thấy. Trái núi nhỏ bé này của ngươi, đám đệ tử của ta chỉ lật tay là có thể san bằng, yêu thú của ngươi không đủ để bọn chúng thu thập. Đám yêu thú của ngươi chỉ đáng gọi là lũ tạp chủng mà thôi.” Hai mắt Ngô Đinh Thu trợn trừng nói với Tống lão quái, không để ý tới vẻ mặt ngượng ngùng của đám đệ tử đứng sau lưng.
Tống lão quái nghe vậy cũng hơi sửng sốt, tay áo hất lên, định nói gì đó thì Ngô Đinh Thu đã đứng vụt dậy, hướng đám đệ tử hét lớn.
“Đệ tử Tử Vận tông nghe đây. Hôm nay, các ngươi lần đầu rời khỏi tông môn, sống chết ở núi này đều do số mệnh. Việc này cũng là một lần thí luyện để chọn đệ tử gia nhập nội tông. Người nào có thể lên tới đỉnh núi, hạ được lá cờ kia xuống lão phu sẽ thu làm đồ đệ, trực tiếp trở thành đệ tử nội tông. Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, đi mau!”
Lão vừa dứt lời, cả đám đệ tử thần sắc phấn chấn hẳn lên. Đây là lần ra ngoài đầu tiên của bọn họ, nên người nào cũng để lộ ánh mắt đầy mong chờ, mơ tưởng mình sẽ trở thành đệ tử nội tông, lấy được bảo vật. Ở tông môn bọn họ đã nghe đồn, trên ngọn núi này có giấu vô số bảo vật, lịch thạch lẫn đan dược.
Gần trăm thân ảnh lao thẳng tới ngọn núi, khí thế kinh người.
Ngọn núi này rất cao, bốn phía là những cánh rừng nhiệt đới bao phủ. Muốn lên đỉnh núi, trước tiên phải vượt qua những cánh rừng này.
Chỉ trong một thời gian ngắn, từ cánh rừng vang lên rất nhiều tiếng sấm nổ, từng thân ảnh dã thú lượn qua lượn lại phá tan vẻ tĩnh lặng của màn đêm. Một lúc lâu sau, từ trong rừng vang lên rất nhiều tiếng kêu thảm thiết. Ở gần ngoài rìa cánh rừng, có một đám khoảng bảy, tám đệ tử Tử Vận Tông đang hớt hải chạy ra, phía sau họ vang lên tiếng gào rú rợn người.
Đuổi theo họ là ba con hung thú đầu rồng thân hổ. Nó di chuyển tới đâu là khiến mặt đất gợn lên từng đợt sóng lớn. Ba con yêu thú này uy vũ bất phàm, trên mình mang một bộ lông dày và mượt, khác hẳn những yêu thú thông thường khác. Quanh thân chúng tỏa ra từng đợt khí hóa thành sương mù. Đám đệ tử vừa mới ra khỏi tông môn của Tử Vận Tông nhìn thấy, có không ít người hoảng hốt, sắc mặt trắng bệch bỏ chạy. Rất may, nếu bọn họ kịp chạy ra khỏi cánh rừng thì đám yêu thú đều không đuổi theo nữa, chúng chỉ nhìn chòng chọc vào bọn họ một lúc rồi quay người rời đi.
Trên chỗ đất bằng ở đỉnh núi, Tống lão quái đắc ý cười vang.
“Ngô Đinh Thu, ngươi thấy sao? Đứng trước đám linh thú của lão phu, mấy tên đệ tử của ngươi dù uống linh tuyền để lớn lên cũng thành vô dụng mà thôi. Chưa cần tới những linh thú mạnh mẽ trên đỉnh núi ra tay, đám linh thú vòng ngoài thôi đã ngăn cản không cho tên đệ tử nào của ngươi lên núi được rồi. Ha ha…”
Ở bên cạnh, lão giả Ngô Đinh Thu cau mày, vẻ mặt khó coi. Hắn hung hăng trợn mắt nhìn bảy, tám tên tu sĩ đệ tử kia, vẫn giữ giọng điệu ngạo nghễ lúc trước, lão bình tĩnh đáp.
“Đám đệ tử chạy ra chỉ có tu vi tầng thứ năm, thứ sáu. Những đệ tử có thiên phú của lão phu đều đã vào sâu trong rừng, chẳng bao lâu nữa sẽ tiến lên ngọn núi, bọn chúng sẽ vét sạch bảo vật của ngươi.”
Thời gian chầm chậm trôi qua, thêm một canh giờ nữa…
Tới lúc này vẫn chưa có tên đệ tử nào tới được đỉnh núi, tiếng gào thét của yêu thú và tiếng keeu thảm thiết của đám tu sĩ Tử Vận Tông vẫn vang lên đều đều. Một lúc, tại rìa mảnh rừng chạy ra hơn mười tên đệ tử, sắc mặt hoảng sợ, người nào cũng bị thương. Theo sau bọn họ là năm con yêu thú đang rượt đuổi. Trong số yêu thú này có một con mãnh hổ màu đen, còn có một con Khổng tước cực lớn cao tới hai trượng. Ba con yêu thú còn lại, mỗi con đều mang một hình hài khác nhau, khí tức bất phàm.
Trên đỉnh núi, Tống lão quái được thể càng cười vang đắc ý, thần sắc phấn chấn. Lão đảo mắt nhìn Ngô Đinh Thu ở bên cạnh, vẻ mặt đang âm trầm.
“Ngô Đinh Thu, bọn chúng chính là đám đệ tử thiên tài mà ngươi nói đó hả? Bọn chúng lớn lên trong linh tuyền, hàng ngày ăn thiên tài địa bảo cũng thành vô dụng cả. Trên ngọn Bảo Sơn của ta có rất nhiều kỳ bảo mà lão phu phải mất nhiều thời gian và tâm huyết mới tìm thấy và đưa tới được. Thêm vài năm nữa, bọn chúng lớn lên thì nơi này sẽ có thêm một sơn yêu nữa rồi. Ha ha…”
Vẻ mặt Ngô Đinh Thu lúc này đã tím lại, tinh thần âm trầm như núi lửa chỉ chờ lúc bộc phát.
“Chỉ là phá núi mà thôi, có gì đáng để khoác lác? Lão phu phất tay là có thể san bằng nó. Đám vừa chạy ra chỉ là mấy tên yếu ớt, những đệ tử ưu tú của lão phu còn đang…”, Ngô Đinh Thu đang nói bỗng hai mắt trợn chừng. Lão nhìn thấy gần bìa rừng có một đám đệ tử đang chuẩn bị trốn ra. Lão lập tức đứng dậy, hướng về phía ấy mà hét lớn.
“Tất cả nghe cho rõ, ai dám tự tiện quay lại lão phu sẽ trục xuất khỏi sư môn.”
Âm thanh của lão vang lên như sấm nổ, quanh quẩn suốt phương viên trăm dặm khiến đám tu sĩ đang chạy ra tái mặt, run rẩy không dám tiếp tục chạy nữa. Mấy người cắn răng quay lại, cũng may, đám yêu thú bị tiếng lão dọa nên không dám tiếp tục truy kích.
Bên ngoài khu rừng, vẻ mặt hơn hai mươi người đã ra khỏi đó trở nên tái mét, chần chừ không biết là nên tiến vào hay tiếp tục ở lại bên ngoài.
“Không chỉ có đệ tử của Tử Vận Tông các ngươi mà trong bảy ngày này, bất cứ đệ tử nào đủ tiêu chuẩn dưới Trúc Cơ đều có thể tiến vào. Nơi này cất giấu tài phú hơn nửa đời người của lão phu, ai có thể lấy được, lão phu nhất định không ngăn cản. Đặc biệt là phía dưới ngọn cở cắm trên đỉnh núi kia, lão phu đã để túi trữ vật Càn Khôn có thể cất cả núi sông vào trong ở đó.” Tống lão quái đắc ý cười ha hả.
Tiếng cười rơi vào tai Ngô Đinh Thu làm sắc mặt hắn càng khó coi, thầm trách lão quái vật này sao lại tai quái như vậy, bảo vật cỡ ấy mà cũng mang lên núi. Lão phất tay áo, tính rời khỏi nơi khiến hắn chịu không ít xấu hổ từ lúc bắt đầu tới giờ thì Tống lão quái liền ngăn lại.
“Ngô đạo hữu, chúng ta chẳng phải đã nói rồi sao? Bàn cờ này chưa hạ xuống, thì không ai có thể rời đi. Ngươi là trưởng lão của một tông môn lớn tại nam Vực, chẳng lẽ nói rồi lại nuốt lời?” Tống lão quái cười cười, vênh mặt lêo cao vẻ đắc ý, biểu thị thái độ nhất định sẽ không để cho đối phương được như ý.
Cùng lúc đó, ở vài ngàn dặm bên ngoài dãy núi, Mạnh Hạo đang dùng tốc độ cực nhanh luồn lách trong rừng. Phía sau hắn, Thượng Quan Tu đuổi sát không ngừng, trong mắt hằn lên sát ý.
“Tòa sơn mạch hộ quốc này liên miên bất tận, càng vào sâu chướng khí càng nhiều. Ngươi chọn chỗ này là đã chọn đường chết cho mình rồi.” Âm thanh của Thượng Quan Tu vang dội khắp xung quanh.
“Thật ồn ào!” Mạnh Hạo nhíu mày. Hắn lầm bầm mấy câu trong lúc tiếp tục chạy trốn. Đây là lần đầu tiên suốt từ khi hai người đuổi nhau hắn mới mở miệng.
Hai mắt Thượng Quan Tu lóe sáng. Trong lúc Mạnh Hạo lầm bầm thì hắn nâng hai tay lên vỗ mạnh. Mạnh Hạo liền cảm thấy đau đớn. Âm thanh truyền tới như một thanh lợi kiếm xé oang lồng ngực hắn, đâm vào trong trái tim làm mặt hắn biến sắc, thân thể lảo đảo phun ra một ngụm máu lớn.
“Oắt con, cuối cùng ngươi cũng mở miệng. Đây chính là thuật pháp Thương Tâm Mạch gia truyền của ta, ngươi còn không mắc mưu!” Thượng Quan Tu nhe răng cười, tốc độ tăng lên trong nháy mắt. Tay phải hắn lại nâng lên, giữa không trung xuất hiện một hạt châu năm màu rồi rơi vào trong tay hắn. Hắn vung về phía trước, hạt châu này hướng về phía Mạnh Hạo thẳng tiến, chưa tới gần đã tự nổ tung hóa thành màn sương mù ngũ sắc, trong đám sương vang lên từng tiếng gào rú của đám lệ quỷ đang dần hình thành.
Mạnh Hạo quay đầu, ánh mắt càng trở nên âm trầm. Hắn không kịp lau máu tươi trên khóe miệng, hai tay bấm pháp quyết, thân thể tức tốc lui về phía sau. Lúc đám sương mù đánh tới, tay trái Mạnh Hạo ngưng tụ ra một khối thủy cầu cỡ to đầu người, tay phải hình thành một đoàn hỏa xà gào rú. Khối thủy cầu bay vút đi, sau đó nổ tung thành vô số mũi tên. Tiếp sau đó, hỏa mãng cũng bay theo, đang còn trong không trung đã nổ tung tỏa ra sức nóng lan truyền khắp bốn phía, biến những giọt nước từ khối thủy cầu hóa thành hơi sương. Trong đêm tối, Mạnh Hạo dựa vào đám sương mù này để che giấu khí tức, vừa làm nhiễu loạn đám sương ngũ sắc của Thượng Quan Tu.
Trong nhất thời, Thượng Quan Tu cũng bị đám sương mù kia che khuất tầm mắt. Trong lòng hắn cả kinh. Chiêu này của Mạnh Hạo đã vượt ngoài dự liệu của hắn. Đúng lúc đó, có hai vệt sáng lạnh lẽo vô thanh vô tức phóng thẳng về phía Thượng Quan Tu.
Giữa tiếng sấm quanh quẩn, Mạnh Hạo nhẹ than rồi quay người, dùng tốc độ nhanh nhất tiến về phía trước. Hắn không ngừng lấy yêu đan nuốt vào trong người để chữa thương và hồi phục nguyên khí.
Đám sương mù do hắn tạo ra phía sau đã bị khuếch tán ra bống phía. Thượng Quan Tu mang vẻ mặt tàn khốc xuất hiện, từ hai ống ay áo của hắn chảy ra máu tươi.
Nhớ lại tình cảnh vừa rồi, Thượng Quan Tu không khỏi giật mình, đồng tử co rụt lại. Nếu hắn không phản ứng nhanh, kịp thời ngăn cản hai thanh phi kiếm làm bằng gỗ kia thì hắn đã mất đi cánh tay phải. Hiện giờ cánh tay bị một vết thương rất sâu làm hắn nhìn vào cũng phải kinh hãi. Linh khí trong cơ thể lưu động tới vị trí vết thương để chữa trị nhưng tốc đoọ khôi phục rất chậm. Tạm thời hắn có thể cầm máu lại nhưng vẫn không thể ngăn cản linh khí đang từ vết thương trào ra ngoài.
“Tiểu súc sinh này quá giảo hoạt! Hắn chỉ dùng một ít thuật pháp và bảo vật cấp thấp nhưng không ngừng tiêu hao rồi lại bổ sung, thật sự là khó đối phó.” Thượng Quan Tu nhíu mày nghĩ thầm trong lòng nhưng vẫn không ngừng truy kích.
Hai người cứ thế một chạy một đuổi tiến về phía trước. Thời gian chậm rãi trôi qua, màn đêm đã bị thay thế bởi ánh sáng của buổi bình minh. Đuổi giết cả đêm, chạy trốn cả đêm làm hai người Thượng Quan Tu và Mạnh Hạo đều thấy mỏi mệt. Bản thân Mạnh Hạo dù sao cũng từng săn giết yêu thú ở núi hoang, rồi trốn chạy trên đỉnh Hắc Sơn nên có phần thuận lợi hơn. Đáng tiếc, dãy núi hoang này lại không thấy được yêu thú. Nếu không, hắn đối phó với Thượng Quan Tu cũng không đến nỗi vất vả như vậy.
“Mới đạt tới Ngưng Khí tầng thứ bảy mà đã khó chơi như vậy rồi, chờ khi tu vi của hắn cao hơn, đối phó với hắn còn khó tới mức nào?” Thượng Quan Tu cắn răng, lấy ra một viên đan dược rồi nuốt vào người, sau đó tiếp tục truy kích. Tu vi của hắn cao hơn Mạnh Hạo hai tiểu cảnh giới, luận tốc độ hay cường độ linh khí đều chiếm ưu thế, vậy mà vẫn không cách nào đuổi kịp Mạnh Hạo.
Hắn không biết, Mạnh Hạo tuy chỉ đạt tới Ngưng Khí tầng thứ bảy nhưng hắn tu luyện chính là công pháp Thái Linh Kinh trong Ngưng Khí Quyển, có thể tu thành vô hạ Trúc Cơ. Về cơ bản, không thể đánh đồng hắn với đám tu sĩ cùng tu vi bình thường được. Hơn nữa khối yêu đan trong biển đan của hắn có tác dụng phi thường, trong thời gian ngắn, Thượng Quan Tu không cách nào theo kịp.
Cho tới buổi sáng, hai người đã đi được mấy vạn dặm. Phía trước Mạnh Hạo xuất hiện một ngọn núi cao vút, đỉnh núi xuyên phá mây xanh. Giữa sườn núi có tuyết trắng mênh mang bao phủ, liếc nhìn qua đã biết nó không tầm thường.
Tống lão quái nghe vậy cũng hơi sửng sốt, tay áo hất lên, định nói gì đó thì Ngô Đinh Thu đã đứng vụt dậy, hướng đám đệ tử hét lớn.
“Đệ tử Tử Vận tông nghe đây. Hôm nay, các ngươi lần đầu rời khỏi tông môn, sống chết ở núi này đều do số mệnh. Việc này cũng là một lần thí luyện để chọn đệ tử gia nhập nội tông. Người nào có thể lên tới đỉnh núi, hạ được lá cờ kia xuống lão phu sẽ thu làm đồ đệ, trực tiếp trở thành đệ tử nội tông. Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, đi mau!”
Lão vừa dứt lời, cả đám đệ tử thần sắc phấn chấn hẳn lên. Đây là lần ra ngoài đầu tiên của bọn họ, nên người nào cũng để lộ ánh mắt đầy mong chờ, mơ tưởng mình sẽ trở thành đệ tử nội tông, lấy được bảo vật. Ở tông môn bọn họ đã nghe đồn, trên ngọn núi này có giấu vô số bảo vật, lịch thạch lẫn đan dược.
Gần trăm thân ảnh lao thẳng tới ngọn núi, khí thế kinh người.
Ngọn núi này rất cao, bốn phía là những cánh rừng nhiệt đới bao phủ. Muốn lên đỉnh núi, trước tiên phải vượt qua những cánh rừng này.
Chỉ trong một thời gian ngắn, từ cánh rừng vang lên rất nhiều tiếng sấm nổ, từng thân ảnh dã thú lượn qua lượn lại phá tan vẻ tĩnh lặng của màn đêm. Một lúc lâu sau, từ trong rừng vang lên rất nhiều tiếng kêu thảm thiết. Ở gần ngoài rìa cánh rừng, có một đám khoảng bảy, tám đệ tử Tử Vận Tông đang hớt hải chạy ra, phía sau họ vang lên tiếng gào rú rợn người.
Đuổi theo họ là ba con hung thú đầu rồng thân hổ. Nó di chuyển tới đâu là khiến mặt đất gợn lên từng đợt sóng lớn. Ba con yêu thú này uy vũ bất phàm, trên mình mang một bộ lông dày và mượt, khác hẳn những yêu thú thông thường khác. Quanh thân chúng tỏa ra từng đợt khí hóa thành sương mù. Đám đệ tử vừa mới ra khỏi tông môn của Tử Vận Tông nhìn thấy, có không ít người hoảng hốt, sắc mặt trắng bệch bỏ chạy. Rất may, nếu bọn họ kịp chạy ra khỏi cánh rừng thì đám yêu thú đều không đuổi theo nữa, chúng chỉ nhìn chòng chọc vào bọn họ một lúc rồi quay người rời đi.
Trên chỗ đất bằng ở đỉnh núi, Tống lão quái đắc ý cười vang.
“Ngô Đinh Thu, ngươi thấy sao? Đứng trước đám linh thú của lão phu, mấy tên đệ tử của ngươi dù uống linh tuyền để lớn lên cũng thành vô dụng mà thôi. Chưa cần tới những linh thú mạnh mẽ trên đỉnh núi ra tay, đám linh thú vòng ngoài thôi đã ngăn cản không cho tên đệ tử nào của ngươi lên núi được rồi. Ha ha…”
Ở bên cạnh, lão giả Ngô Đinh Thu cau mày, vẻ mặt khó coi. Hắn hung hăng trợn mắt nhìn bảy, tám tên tu sĩ đệ tử kia, vẫn giữ giọng điệu ngạo nghễ lúc trước, lão bình tĩnh đáp.
“Đám đệ tử chạy ra chỉ có tu vi tầng thứ năm, thứ sáu. Những đệ tử có thiên phú của lão phu đều đã vào sâu trong rừng, chẳng bao lâu nữa sẽ tiến lên ngọn núi, bọn chúng sẽ vét sạch bảo vật của ngươi.”
Thời gian chầm chậm trôi qua, thêm một canh giờ nữa…
Tới lúc này vẫn chưa có tên đệ tử nào tới được đỉnh núi, tiếng gào thét của yêu thú và tiếng keeu thảm thiết của đám tu sĩ Tử Vận Tông vẫn vang lên đều đều. Một lúc, tại rìa mảnh rừng chạy ra hơn mười tên đệ tử, sắc mặt hoảng sợ, người nào cũng bị thương. Theo sau bọn họ là năm con yêu thú đang rượt đuổi. Trong số yêu thú này có một con mãnh hổ màu đen, còn có một con Khổng tước cực lớn cao tới hai trượng. Ba con yêu thú còn lại, mỗi con đều mang một hình hài khác nhau, khí tức bất phàm.
Trên đỉnh núi, Tống lão quái được thể càng cười vang đắc ý, thần sắc phấn chấn. Lão đảo mắt nhìn Ngô Đinh Thu ở bên cạnh, vẻ mặt đang âm trầm.
“Ngô Đinh Thu, bọn chúng chính là đám đệ tử thiên tài mà ngươi nói đó hả? Bọn chúng lớn lên trong linh tuyền, hàng ngày ăn thiên tài địa bảo cũng thành vô dụng cả. Trên ngọn Bảo Sơn của ta có rất nhiều kỳ bảo mà lão phu phải mất nhiều thời gian và tâm huyết mới tìm thấy và đưa tới được. Thêm vài năm nữa, bọn chúng lớn lên thì nơi này sẽ có thêm một sơn yêu nữa rồi. Ha ha…”
Vẻ mặt Ngô Đinh Thu lúc này đã tím lại, tinh thần âm trầm như núi lửa chỉ chờ lúc bộc phát.
“Chỉ là phá núi mà thôi, có gì đáng để khoác lác? Lão phu phất tay là có thể san bằng nó. Đám vừa chạy ra chỉ là mấy tên yếu ớt, những đệ tử ưu tú của lão phu còn đang…”, Ngô Đinh Thu đang nói bỗng hai mắt trợn chừng. Lão nhìn thấy gần bìa rừng có một đám đệ tử đang chuẩn bị trốn ra. Lão lập tức đứng dậy, hướng về phía ấy mà hét lớn.
“Tất cả nghe cho rõ, ai dám tự tiện quay lại lão phu sẽ trục xuất khỏi sư môn.”
Âm thanh của lão vang lên như sấm nổ, quanh quẩn suốt phương viên trăm dặm khiến đám tu sĩ đang chạy ra tái mặt, run rẩy không dám tiếp tục chạy nữa. Mấy người cắn răng quay lại, cũng may, đám yêu thú bị tiếng lão dọa nên không dám tiếp tục truy kích.
Bên ngoài khu rừng, vẻ mặt hơn hai mươi người đã ra khỏi đó trở nên tái mét, chần chừ không biết là nên tiến vào hay tiếp tục ở lại bên ngoài.
“Không chỉ có đệ tử của Tử Vận Tông các ngươi mà trong bảy ngày này, bất cứ đệ tử nào đủ tiêu chuẩn dưới Trúc Cơ đều có thể tiến vào. Nơi này cất giấu tài phú hơn nửa đời người của lão phu, ai có thể lấy được, lão phu nhất định không ngăn cản. Đặc biệt là phía dưới ngọn cở cắm trên đỉnh núi kia, lão phu đã để túi trữ vật Càn Khôn có thể cất cả núi sông vào trong ở đó.” Tống lão quái đắc ý cười ha hả.
Tiếng cười rơi vào tai Ngô Đinh Thu làm sắc mặt hắn càng khó coi, thầm trách lão quái vật này sao lại tai quái như vậy, bảo vật cỡ ấy mà cũng mang lên núi. Lão phất tay áo, tính rời khỏi nơi khiến hắn chịu không ít xấu hổ từ lúc bắt đầu tới giờ thì Tống lão quái liền ngăn lại.
“Ngô đạo hữu, chúng ta chẳng phải đã nói rồi sao? Bàn cờ này chưa hạ xuống, thì không ai có thể rời đi. Ngươi là trưởng lão của một tông môn lớn tại nam Vực, chẳng lẽ nói rồi lại nuốt lời?” Tống lão quái cười cười, vênh mặt lêo cao vẻ đắc ý, biểu thị thái độ nhất định sẽ không để cho đối phương được như ý.
Cùng lúc đó, ở vài ngàn dặm bên ngoài dãy núi, Mạnh Hạo đang dùng tốc độ cực nhanh luồn lách trong rừng. Phía sau hắn, Thượng Quan Tu đuổi sát không ngừng, trong mắt hằn lên sát ý.
“Tòa sơn mạch hộ quốc này liên miên bất tận, càng vào sâu chướng khí càng nhiều. Ngươi chọn chỗ này là đã chọn đường chết cho mình rồi.” Âm thanh của Thượng Quan Tu vang dội khắp xung quanh.
“Thật ồn ào!” Mạnh Hạo nhíu mày. Hắn lầm bầm mấy câu trong lúc tiếp tục chạy trốn. Đây là lần đầu tiên suốt từ khi hai người đuổi nhau hắn mới mở miệng.
Hai mắt Thượng Quan Tu lóe sáng. Trong lúc Mạnh Hạo lầm bầm thì hắn nâng hai tay lên vỗ mạnh. Mạnh Hạo liền cảm thấy đau đớn. Âm thanh truyền tới như một thanh lợi kiếm xé oang lồng ngực hắn, đâm vào trong trái tim làm mặt hắn biến sắc, thân thể lảo đảo phun ra một ngụm máu lớn.
“Oắt con, cuối cùng ngươi cũng mở miệng. Đây chính là thuật pháp Thương Tâm Mạch gia truyền của ta, ngươi còn không mắc mưu!” Thượng Quan Tu nhe răng cười, tốc độ tăng lên trong nháy mắt. Tay phải hắn lại nâng lên, giữa không trung xuất hiện một hạt châu năm màu rồi rơi vào trong tay hắn. Hắn vung về phía trước, hạt châu này hướng về phía Mạnh Hạo thẳng tiến, chưa tới gần đã tự nổ tung hóa thành màn sương mù ngũ sắc, trong đám sương vang lên từng tiếng gào rú của đám lệ quỷ đang dần hình thành.
Mạnh Hạo quay đầu, ánh mắt càng trở nên âm trầm. Hắn không kịp lau máu tươi trên khóe miệng, hai tay bấm pháp quyết, thân thể tức tốc lui về phía sau. Lúc đám sương mù đánh tới, tay trái Mạnh Hạo ngưng tụ ra một khối thủy cầu cỡ to đầu người, tay phải hình thành một đoàn hỏa xà gào rú. Khối thủy cầu bay vút đi, sau đó nổ tung thành vô số mũi tên. Tiếp sau đó, hỏa mãng cũng bay theo, đang còn trong không trung đã nổ tung tỏa ra sức nóng lan truyền khắp bốn phía, biến những giọt nước từ khối thủy cầu hóa thành hơi sương. Trong đêm tối, Mạnh Hạo dựa vào đám sương mù này để che giấu khí tức, vừa làm nhiễu loạn đám sương ngũ sắc của Thượng Quan Tu.
Trong nhất thời, Thượng Quan Tu cũng bị đám sương mù kia che khuất tầm mắt. Trong lòng hắn cả kinh. Chiêu này của Mạnh Hạo đã vượt ngoài dự liệu của hắn. Đúng lúc đó, có hai vệt sáng lạnh lẽo vô thanh vô tức phóng thẳng về phía Thượng Quan Tu.
Giữa tiếng sấm quanh quẩn, Mạnh Hạo nhẹ than rồi quay người, dùng tốc độ nhanh nhất tiến về phía trước. Hắn không ngừng lấy yêu đan nuốt vào trong người để chữa thương và hồi phục nguyên khí.
Đám sương mù do hắn tạo ra phía sau đã bị khuếch tán ra bống phía. Thượng Quan Tu mang vẻ mặt tàn khốc xuất hiện, từ hai ống ay áo của hắn chảy ra máu tươi.
Nhớ lại tình cảnh vừa rồi, Thượng Quan Tu không khỏi giật mình, đồng tử co rụt lại. Nếu hắn không phản ứng nhanh, kịp thời ngăn cản hai thanh phi kiếm làm bằng gỗ kia thì hắn đã mất đi cánh tay phải. Hiện giờ cánh tay bị một vết thương rất sâu làm hắn nhìn vào cũng phải kinh hãi. Linh khí trong cơ thể lưu động tới vị trí vết thương để chữa trị nhưng tốc đoọ khôi phục rất chậm. Tạm thời hắn có thể cầm máu lại nhưng vẫn không thể ngăn cản linh khí đang từ vết thương trào ra ngoài.
“Tiểu súc sinh này quá giảo hoạt! Hắn chỉ dùng một ít thuật pháp và bảo vật cấp thấp nhưng không ngừng tiêu hao rồi lại bổ sung, thật sự là khó đối phó.” Thượng Quan Tu nhíu mày nghĩ thầm trong lòng nhưng vẫn không ngừng truy kích.
Hai người cứ thế một chạy một đuổi tiến về phía trước. Thời gian chậm rãi trôi qua, màn đêm đã bị thay thế bởi ánh sáng của buổi bình minh. Đuổi giết cả đêm, chạy trốn cả đêm làm hai người Thượng Quan Tu và Mạnh Hạo đều thấy mỏi mệt. Bản thân Mạnh Hạo dù sao cũng từng săn giết yêu thú ở núi hoang, rồi trốn chạy trên đỉnh Hắc Sơn nên có phần thuận lợi hơn. Đáng tiếc, dãy núi hoang này lại không thấy được yêu thú. Nếu không, hắn đối phó với Thượng Quan Tu cũng không đến nỗi vất vả như vậy.
“Mới đạt tới Ngưng Khí tầng thứ bảy mà đã khó chơi như vậy rồi, chờ khi tu vi của hắn cao hơn, đối phó với hắn còn khó tới mức nào?” Thượng Quan Tu cắn răng, lấy ra một viên đan dược rồi nuốt vào người, sau đó tiếp tục truy kích. Tu vi của hắn cao hơn Mạnh Hạo hai tiểu cảnh giới, luận tốc độ hay cường độ linh khí đều chiếm ưu thế, vậy mà vẫn không cách nào đuổi kịp Mạnh Hạo.
Hắn không biết, Mạnh Hạo tuy chỉ đạt tới Ngưng Khí tầng thứ bảy nhưng hắn tu luyện chính là công pháp Thái Linh Kinh trong Ngưng Khí Quyển, có thể tu thành vô hạ Trúc Cơ. Về cơ bản, không thể đánh đồng hắn với đám tu sĩ cùng tu vi bình thường được. Hơn nữa khối yêu đan trong biển đan của hắn có tác dụng phi thường, trong thời gian ngắn, Thượng Quan Tu không cách nào theo kịp.
Cho tới buổi sáng, hai người đã đi được mấy vạn dặm. Phía trước Mạnh Hạo xuất hiện một ngọn núi cao vút, đỉnh núi xuyên phá mây xanh. Giữa sườn núi có tuyết trắng mênh mang bao phủ, liếc nhìn qua đã biết nó không tầm thường.
/391
|