“Bốn viên độc đan, vãn bối nghĩ chỉ sợ chưa kịp dẫn đường, đã độc phát thân vong rồi. Mà cứ cho rằng độc không phát tác, sau này chư vị tiền bối sẽ giải độc cho vãn bối như thế nào? Hoặc là các vị cũng không nghĩ tới sẽ giải độc!” Sắc mặt Mạnh Hạo vô cùng khó coi, trầm giọng nói.
“Đương nhiên là có cách giải độc, tin hay không là tùy ngươi.” Lão già mặt đỏ của Phong Hàn Tông chậm rãi nói. Bọn hắn cũng giống như Mạnh Hạo sử dụng dương mưu, giờ đây mấy tên lão tổ Kết Đan thái độ vô cùng hời hợt, dùng phương pháp của Mạnh Hạo để đối phó hắn.
Mạnh Hạo trầm mặc, đúng như đối phương đã nói, chính xác là tin hay không là do mình. Nhưng hắn không thể không tin, vì nếu không tin, kết quả là chính mình cũng không có cách nào giải được độc.
“Đây là... Ngô Long Đan, còn có Thi Hàn Đan, còn đây là Bại Huyết Đan, nhưng cái hạt đan dược này...” Ánh mắt Mạnh Hạo đảo qua từng viên đan dược, có ba loại hắn nhận ra, chỉ có duy nhất viên đan dược Lưu Đạo Vân màu của Thiên Cơ lão nhân là Mạnh Hạo chưa bao giờ nhìn thấy, bên trong Cổ Ngọc cũng không giới thiệu qua.
“Kháo Sơn lão tổ có tu vi thông thiên, chắc là có thể giải độc cho ta.” Mạnh Hạo trầm ngâm một lúc, rồi cắn răng đem độc đan nuốt vào. Bên trong độc đan như có vật còn sống, khi nuốt vào thì Mạnh Hạo rõ ràng có cảm giác cổ họng đau rát. Nhưng hắn đã quyết định rồi thì không chần chừ nữa, trong mắt hắn tơ máu nổi lên, nuốt từng viên độc đan. Cho đến khi cầm lên viên độc đan của Thiên Cơ lão nhân thì Mạnh Hạo có chút chần chừ, nhìn về phía lão.
Thiên Cơ lão nhân vẫn giữ nụ cười trên mặt. Mạnh Hạo không do dự nữa, hắn biết hôm nay nhất định phải nuốt hết chỗ độc đan này mới có thể để cho mọi người không nghi ngờ, mới có thể tạm thời hóa giải nguy cơ lúc này. Mạnh Hạo thở sâu, dứt khoát nuốt vào.
Viên độc đan ba màu này vừa vào trong miệng lập tức hóa thành từng luồng khí chui vào trong máu thịt của Mạnh Hạo. Lưu Đạo Vân kinh hãi nhìn Mạnh Hạo nuốt liên tục bốn viên độc đan, nhưng trong lòng gã cũng tràn đẩy hả hê.
Hơn mười tu sĩ Trúc Cơ xung quanh, giờ phút này ánh mắt đều lộ ra tia sáng kỳ dị, đồng thời nhìn về phía Mạnh Hạo. Đối với sự quyết đoán của Mạnh Hạo đều âm thầm cảnh giác.
Mạnh Hạo thở sâu, sắc mặt âm u ngẩng đầu lên nhìn đám lão quái trên không trung, một lời cũng không nói.
“Đi thôi!” Bà lão kia nhẹ gật đầu, nhấc tay chỉ vào Mạnh Hạo rồi xoay người hóa thành một đạo cầu vồng. Mọi người xung quanh cũng đồng loạt cất bước. Dưới một cái chỉ tay của bà lão kia, cái túi trữ vật lúc trước dùng để đựng linh thạch bỗng nhiên hóa thành một đám sương mù, bao quanh thân hình của Mạnh Hạo đưa hắn bay thẳng lên không trung.
Lưu Đạo Vân đã ở chỗ này, tự nhiên cũng bay lên đi theo. Gã nhìn về phía Mạnh Hạo, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh lẽo.
“Ngươi nhất định phải chết!” Lưu Đạo Vân âm lãnh nói.
Mạnh Hạo trầm mặc, không nói gì mà chỉ lạnh lùng nhìn vào khuôn mặt có chút vặn vẹo của Lưu Đạo Vân.
“Mặc dù ngươi có mang chư vị lão tổ đi đến động phủ đi chăng nữa thì sau khi đi ra, ngươi cũng nhất định phải chết. Cho dù ngươi được giải độc thì Lưu mỗ cũng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
“Toàn bộ Triệu quốc đã không còn chỗ cho ngươi dung thân. Thân là đệ tử nội môn của Kháo Sơn Tông, nhưng lại không dẫn người đến diệt sát lão tổ của tông môn mình, loại tư vị này như thế nào?” Lưu Đạo Vân ác độc giễu cợt.
“Vì một cái ngân thương, giết Tôn Hoa, loại tư vị này thế nào?” Mạnh Hạo hờ hững trả lời, ánh mắt nhìn thoáng qua mặt đất phía dưới, thấy tất cả mọi thứ rất nhanh trôi qua về phía sau. Tốc độ nhanh như thế này là lần đầu tiên Mạnh Hạo chứng kiến.
Đối với Lưu Đạo Vân trêu chọc, Mạnh Hạo cũng không thèm để ý. Nhưng câu nói của hắn lại giống như chọc vào vết thương của Lưu Đạo Vân, khiến hai mắt của gã lập tức đỏ ngầu, càng nhìn Mạnh Hạo với vẻ vô cùng oán độc, chỉ hận không thể đem Mạnh Hạo xé nát. Việc này là sỉ nhục trong đời gã, thậm chí đã chặt đứt đi tiền đồ của gã, khiến gã biến thành đồ bỏ đi. Hai mắt gã lúc này giống như muốn phóng hỏa nhìn chòng chọc vào Mạnh Hạo.
Nhưng vẻ mặt của Mạnh Hạo vẫn không có chút nào thay đổi, để cho gã có cảm giác như một quyền đánh vào hư không. Loại cảm giác này cũng đủ để cho người ta nổi giận.
“Ngươi đã nuốt bốn viên độc đan, Lưu mỗ sẽ chờ đến lúc tận mắt thấy ngươi độc phát khiến toàn thân hư thối, đau đến tê tâm phế liệt!” Lưu Đạo Vân thở hồng hộc, cắn răng nghiến lợi mở miệng.
“Ngươi hôm nay sẽ chết trong loạn kiếm của ta.” Giọng nói của Mạnh Hạo vẫn bình thản, không vui không giận, nhìn xuống núi hoang phía dưới nhanh chóng trôi qua, nhìn bốn ngọn núi của Kháo Sơn Tông đã ở ngay trước mắt, tùy ý mở miệng.
“Nói khoác mà không biết ngượng, chỉ bằng ngươi? Lưu mỗ sẽ chờ đến ngày nhìn thấy ngươi phát độc!” Thần sắc gã âm độc, cười lạnh nói. Đối với những lời nói của Mạnh Hạo, Lưu Đạo Vân hoàn toàn không để ý một chút nào.
Gã vừa nói xong, lập tức phía dưới vang lên một tiếng nổ lớn. Mọi người đã đi đến quảng trường trước sơn môn của Kháo Sơn Tông. Nơi đây là một mảnh hoang vu, trên mặt đất đầy lá rụng và phân chim, lại có cả một ít dã thú đang kinh hãi chạy tứ tán.
Bọn hắn đáp xuống sinh ra gió lốc, khiến cho những thứ tạp nham trên quảng trường bị quét đi không ít. Mạnh Hạo nhìn nơi này, trong thần sắc lộ ra vẻ phức tạp.
“Nhìn tông môn ngày xưa của mình biến thành cái bộ dáng này, Mạnh Hạo ngươi cảm thấy thế nào?” Lưu Đạo Vân mở miệng mỉa mai. Gã vừa nói ra, Mạnh Hạo bỗng quay đầu lại, trong mắt nổi lên một vòng sát khí. Hắn cất bước đi tới, tay phải nhấc lên năm mươi thanh phi kiếm, gào thét lao về phía Lưu Đạo Vân.
“Ta cảm thấy nơi này rất thích hợp làm chỗ chôn cất ngươi.”
Mạnh Hạo ra tay không hề có dấu hiệu báo trước. Hắn còn chưa nói xong thì phi kiếm đã đến ngay trước mặt Lưu Đạo Vân khiến gã biến sắc. Gã không thể nào ngờ Mạnh Hạo dám ra tay với mình ngay trước mặt các vị lão tổ.
Thân hình của gã rất nhanh lùi lại, cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm tâm huyết. Có một hạt châu bay ra. Hạt châu này khác với hạt châu lúc trước của gã. Nó vừa xuất hiện đã tràn ra sát khí mãnh liệt, hóa thành một cái mặt quỷ dữ tợn màu xanh, lập tức va chạm với năm mươi thanh phi kiếm của Mạnh Hạo.
Âm thanh tiếng nổ vang lên quanh quẩn. Hạt châu hóa thành mặt quỷ đã ngăn cản được hầu hết phi kiếm, nhưng vẫn bị một thanh xuyên qua.
Sắc mặt Lưu Đạo Vân liên tục biến hóa, nguy cơ sinh tử đã cực kỳ mãnh liệt. Trong lúc hiểm nghèo, gã gầm lên, dùng cánh tay chống cự lại thanh phi kiếm lao đến. Thanh phi kiếm xuyên qua bả vai Lưu Đạo Vân khiến cho máu tươi tràn ngập. Tiếng kêu thê lương thảm thiết lập tức truyền ra khắp bốn phương,
Oanh!
Thanh phi kiếm kia khi vừa xuyên qua vai của Lưu Đạo Vân thì lập tức nổ tung. Lực trùng kích khiến cánh tay phải của gã hoàn toàn nát bấy. Lưu Đạo Vân phun ra máu tươi, sắc mặt trắng bệch nhanh chóng lùi lại, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ cùng điên cuồng.
Việc này diễn ra quá nhanh. Chỉ trong nháy mắt, cánh tay phải của Lưu Đạo Vân đã vỡ nát. Tiếng kêu thảm thiết truyền qua khiến mấy lão quái cũng phải nhao nhao mà nhìn lại. Trong mắt mấy người Phong Hàn Tông càng lộ ra lạnh lẽo.
Lưu Đạo Vân vừa kêu gào vừa nhanh chóng rút lui, trong miệng lại càng rống to.
“Lão tổ, hắn...”
Sắc mặt của Mạnh Hạo vẫn lạnh lùng, ngay khi tiếng kêu gào của Lưu Đạo Vân truyền ra, thân hình của hắn đã bước về phía trước một bước. Lập tức lại có một trăm thanh phi kiếm đồng loạt lao ra, bao phủ khắp bát phương giống như mưa kiếm, lao thẳng về Lưu Đạo Vân. Mạnh Hạo và Lưu Đạo Vân đều có tu vi ngưng khí tầng chín, nhưng Mạnh Hạo tu luyện Thái Linh Kinh, đan hải trong cơ thể đã biến thành màu vàng, hơn nữa trong đầu còn có một ít linh thức, do đó hoàn toàn đủ sức nghiền ép Lưu Đạo Vân. Kiếm vũ gào thét khiến cho lời của gã không thể nào nói tiếp ra.
Oanh một tiếng, Lưu Đạo Vân lần thứ hai phun ra máu tươi. Tinh kiếm của gã đã chắn trước người ngăn cản lực lượng của trăm thanh phi kiếm, nhưng lực cắn trả cũng khiến cho Lưu Đạo Vân càng thêm trọng thương. Gã lại tiếp tục lùi lại về phía sau, gầm lên thê lương.
“Lão tổ cứu ta!”
“Mạnh Hạo ngươi còn không dừng tay!” Trên bầu trời truyền đến vài tiếng quát khẽ. Đó là bốn cường giả Trúc Cơ của Phong Hàn Tông. Bốn người đều nhíu mày, đương nhiên là sẽ không để Mạnh Hạo đánh chết Lưu Đạo Vân ngay trước mặt mợi người. Lập tức hóa thành bốn đạo cầu vồng bay thẳng xuống phía dưới.
“Đây là chuyện giữa ta và hắn. Hôm nay Mạnh mỗ thà rằng độc phát thân vong cũng phải giết người này!” Mạnh Hạo cũng không thèm quay đầu lại, làm như không nhìn thấy bốn gã cường giả Trúc Cơ trên bầu trời, sắc mặt mang theo sát khí, quyết đoán mở miệng.
Người mà hắn muốn giết là Lưu Đạo Vân của Phong Hàn Tông. Ngoại trừ Phong Hàn Tông thì nơi đây còn có hai tông môn khác, bọn hắn đương nhiên sẽ không trơ mắt nhìn Mạnh Hạo còn chưa mở ra động phủ đã phát độc mà chết, nhưng cũng không vì chút việc cỏn con của tông môn khác mà làm ảnh hưởng đến lợi ích của tông môn mình.
Giờ phút này có bốn người, hiển nhiên là nhận được ám chỉ của lão tổ tông môn mình, lập tức bay ra ngăn cản bốn cường giả Trúc Cơ của Phong Hàn Tông.
“Trương đạo hữu cần gì phải so đo với tên ngưng khí nho nhỏ này. Đến đây, chúng ta đã nhiều năm không gặp, cũng nên ôn lại chút chuyện cũ.”
“Đúng vậy, Trần huynh, chúng ta cũng đã ba năm không gặp rồi. Ta tu hành có chút khúc mắc, đang muốn cùng Trần huynh nghiên cứu thảo luận một hai.” Đủ loại lời nói truyền ra, bốn tên tu sĩ Trúc Cơ của Phong Hàn Tông sắc mặt tái nhợt, đang định nói thì ở trên quảng trường của Kháo Sơn Tông, tiếng kêu thảm thiết của Lưu Đạo Vân lại một lần nữa truyền ra.
Hai tay Mạnh Hạo bấm niệm pháp quyết, hai trăm thanh phi kiếm rít gào, phô thiên cái địa lao thẳng đến Lưu Đạo Vân. Đồng thời thân hình của hắn cũng bước tới càng lúc càng gần, tay phải bấm niệm pháp quyết, lập tức hỏa mãng lớn hơn mười trượng gào thét bay ra. Âm thanh ầm ầm vang lên, Lưu Đạo Vân một lần nữa phun ra máu tươi, Tinh kiếm trước người trực tiếp nổ tung, thân hình không ngừng lùi lại, ánh mắt lộ ra tuyệt vọng.
Hai mắt Mạnh Hạo tràn đầy sát khí, quyết đoán bay nhanh đến. Kiếm gỗ trong tay sáng lên, thế như chẻ tre lao thẳng về phía Lưu Đạo Vân.
“Tránh ra!” Bốn gã cường giả Trúc Cơ biến sắc, gầm nhẹ. Lập tức cường hoành thoát ra, muốn đi ngăn cản Mạnh Hạo.
“Người này nhiều lần muốn giết ta, đây là ân oán cá nhân. Hôm nay nếu có người ngăn cản ta, cho dù Mạnh mỗ có chết cũng không mở ra động phủ của lão tổ!” Âm thanh của Mạnh Hạo lại một lần nữa truyền ra, cũng không thèm nhìn bốn tên cường giả Trúc Cơ đang gấp rút lao đến. Thân hình hắn không dừng lại một chút nào, trong tay nắm chặt kiếm gỗ, bay thẳng đến Lưu Đạo Vân lúc này đang tuyệt vọng lùi lại, muốn cường sát người này.
“Lão tổ cứu ta!!” Âm thanh thê lương của Lưu Đạo Vân truyền ra. Khi bốn tên tu sĩ Trúc Cơ của Phong Hàn Tông đang muốn xuất thủ thì một tiếng ho khan truyền ra. Chính là bà lão kia! Tiếng ho khan này khiến tâm thần bốn người này chấn động, sắc mặt tái nhợt, lập tức dừng lại. Một tiếng ho khan này rơi vào đầu óc bốn người bọn hắn lại giống như lôi đình nở vang, khiến trong óc bọn hắn lập tức ong ong mờ mịt.
“Quá đáng!” Trong mắt lão giả mặt đỏ của Phong Hàn Tông lóe lên hàn quang. Lão hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo. Nhưng chỉ trong chớp mắt, Thiên Cơ lão nhân cười lên ha ha một tiếng, tay áo phất lên. Lập tức khiến ánh mắt của lão giả mặt đỏ muốn ngăn cản Mạnh Hạo vô hình sụp đổ.
“Ngươi!” Hai mắt của lão giả mặt đỏ trợn lên giân dữ.
“Đương nhiên là có cách giải độc, tin hay không là tùy ngươi.” Lão già mặt đỏ của Phong Hàn Tông chậm rãi nói. Bọn hắn cũng giống như Mạnh Hạo sử dụng dương mưu, giờ đây mấy tên lão tổ Kết Đan thái độ vô cùng hời hợt, dùng phương pháp của Mạnh Hạo để đối phó hắn.
Mạnh Hạo trầm mặc, đúng như đối phương đã nói, chính xác là tin hay không là do mình. Nhưng hắn không thể không tin, vì nếu không tin, kết quả là chính mình cũng không có cách nào giải được độc.
“Đây là... Ngô Long Đan, còn có Thi Hàn Đan, còn đây là Bại Huyết Đan, nhưng cái hạt đan dược này...” Ánh mắt Mạnh Hạo đảo qua từng viên đan dược, có ba loại hắn nhận ra, chỉ có duy nhất viên đan dược Lưu Đạo Vân màu của Thiên Cơ lão nhân là Mạnh Hạo chưa bao giờ nhìn thấy, bên trong Cổ Ngọc cũng không giới thiệu qua.
“Kháo Sơn lão tổ có tu vi thông thiên, chắc là có thể giải độc cho ta.” Mạnh Hạo trầm ngâm một lúc, rồi cắn răng đem độc đan nuốt vào. Bên trong độc đan như có vật còn sống, khi nuốt vào thì Mạnh Hạo rõ ràng có cảm giác cổ họng đau rát. Nhưng hắn đã quyết định rồi thì không chần chừ nữa, trong mắt hắn tơ máu nổi lên, nuốt từng viên độc đan. Cho đến khi cầm lên viên độc đan của Thiên Cơ lão nhân thì Mạnh Hạo có chút chần chừ, nhìn về phía lão.
Thiên Cơ lão nhân vẫn giữ nụ cười trên mặt. Mạnh Hạo không do dự nữa, hắn biết hôm nay nhất định phải nuốt hết chỗ độc đan này mới có thể để cho mọi người không nghi ngờ, mới có thể tạm thời hóa giải nguy cơ lúc này. Mạnh Hạo thở sâu, dứt khoát nuốt vào.
Viên độc đan ba màu này vừa vào trong miệng lập tức hóa thành từng luồng khí chui vào trong máu thịt của Mạnh Hạo. Lưu Đạo Vân kinh hãi nhìn Mạnh Hạo nuốt liên tục bốn viên độc đan, nhưng trong lòng gã cũng tràn đẩy hả hê.
Hơn mười tu sĩ Trúc Cơ xung quanh, giờ phút này ánh mắt đều lộ ra tia sáng kỳ dị, đồng thời nhìn về phía Mạnh Hạo. Đối với sự quyết đoán của Mạnh Hạo đều âm thầm cảnh giác.
Mạnh Hạo thở sâu, sắc mặt âm u ngẩng đầu lên nhìn đám lão quái trên không trung, một lời cũng không nói.
“Đi thôi!” Bà lão kia nhẹ gật đầu, nhấc tay chỉ vào Mạnh Hạo rồi xoay người hóa thành một đạo cầu vồng. Mọi người xung quanh cũng đồng loạt cất bước. Dưới một cái chỉ tay của bà lão kia, cái túi trữ vật lúc trước dùng để đựng linh thạch bỗng nhiên hóa thành một đám sương mù, bao quanh thân hình của Mạnh Hạo đưa hắn bay thẳng lên không trung.
Lưu Đạo Vân đã ở chỗ này, tự nhiên cũng bay lên đi theo. Gã nhìn về phía Mạnh Hạo, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh lẽo.
“Ngươi nhất định phải chết!” Lưu Đạo Vân âm lãnh nói.
Mạnh Hạo trầm mặc, không nói gì mà chỉ lạnh lùng nhìn vào khuôn mặt có chút vặn vẹo của Lưu Đạo Vân.
“Mặc dù ngươi có mang chư vị lão tổ đi đến động phủ đi chăng nữa thì sau khi đi ra, ngươi cũng nhất định phải chết. Cho dù ngươi được giải độc thì Lưu mỗ cũng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
“Toàn bộ Triệu quốc đã không còn chỗ cho ngươi dung thân. Thân là đệ tử nội môn của Kháo Sơn Tông, nhưng lại không dẫn người đến diệt sát lão tổ của tông môn mình, loại tư vị này như thế nào?” Lưu Đạo Vân ác độc giễu cợt.
“Vì một cái ngân thương, giết Tôn Hoa, loại tư vị này thế nào?” Mạnh Hạo hờ hững trả lời, ánh mắt nhìn thoáng qua mặt đất phía dưới, thấy tất cả mọi thứ rất nhanh trôi qua về phía sau. Tốc độ nhanh như thế này là lần đầu tiên Mạnh Hạo chứng kiến.
Đối với Lưu Đạo Vân trêu chọc, Mạnh Hạo cũng không thèm để ý. Nhưng câu nói của hắn lại giống như chọc vào vết thương của Lưu Đạo Vân, khiến hai mắt của gã lập tức đỏ ngầu, càng nhìn Mạnh Hạo với vẻ vô cùng oán độc, chỉ hận không thể đem Mạnh Hạo xé nát. Việc này là sỉ nhục trong đời gã, thậm chí đã chặt đứt đi tiền đồ của gã, khiến gã biến thành đồ bỏ đi. Hai mắt gã lúc này giống như muốn phóng hỏa nhìn chòng chọc vào Mạnh Hạo.
Nhưng vẻ mặt của Mạnh Hạo vẫn không có chút nào thay đổi, để cho gã có cảm giác như một quyền đánh vào hư không. Loại cảm giác này cũng đủ để cho người ta nổi giận.
“Ngươi đã nuốt bốn viên độc đan, Lưu mỗ sẽ chờ đến lúc tận mắt thấy ngươi độc phát khiến toàn thân hư thối, đau đến tê tâm phế liệt!” Lưu Đạo Vân thở hồng hộc, cắn răng nghiến lợi mở miệng.
“Ngươi hôm nay sẽ chết trong loạn kiếm của ta.” Giọng nói của Mạnh Hạo vẫn bình thản, không vui không giận, nhìn xuống núi hoang phía dưới nhanh chóng trôi qua, nhìn bốn ngọn núi của Kháo Sơn Tông đã ở ngay trước mắt, tùy ý mở miệng.
“Nói khoác mà không biết ngượng, chỉ bằng ngươi? Lưu mỗ sẽ chờ đến ngày nhìn thấy ngươi phát độc!” Thần sắc gã âm độc, cười lạnh nói. Đối với những lời nói của Mạnh Hạo, Lưu Đạo Vân hoàn toàn không để ý một chút nào.
Gã vừa nói xong, lập tức phía dưới vang lên một tiếng nổ lớn. Mọi người đã đi đến quảng trường trước sơn môn của Kháo Sơn Tông. Nơi đây là một mảnh hoang vu, trên mặt đất đầy lá rụng và phân chim, lại có cả một ít dã thú đang kinh hãi chạy tứ tán.
Bọn hắn đáp xuống sinh ra gió lốc, khiến cho những thứ tạp nham trên quảng trường bị quét đi không ít. Mạnh Hạo nhìn nơi này, trong thần sắc lộ ra vẻ phức tạp.
“Nhìn tông môn ngày xưa của mình biến thành cái bộ dáng này, Mạnh Hạo ngươi cảm thấy thế nào?” Lưu Đạo Vân mở miệng mỉa mai. Gã vừa nói ra, Mạnh Hạo bỗng quay đầu lại, trong mắt nổi lên một vòng sát khí. Hắn cất bước đi tới, tay phải nhấc lên năm mươi thanh phi kiếm, gào thét lao về phía Lưu Đạo Vân.
“Ta cảm thấy nơi này rất thích hợp làm chỗ chôn cất ngươi.”
Mạnh Hạo ra tay không hề có dấu hiệu báo trước. Hắn còn chưa nói xong thì phi kiếm đã đến ngay trước mặt Lưu Đạo Vân khiến gã biến sắc. Gã không thể nào ngờ Mạnh Hạo dám ra tay với mình ngay trước mặt các vị lão tổ.
Thân hình của gã rất nhanh lùi lại, cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm tâm huyết. Có một hạt châu bay ra. Hạt châu này khác với hạt châu lúc trước của gã. Nó vừa xuất hiện đã tràn ra sát khí mãnh liệt, hóa thành một cái mặt quỷ dữ tợn màu xanh, lập tức va chạm với năm mươi thanh phi kiếm của Mạnh Hạo.
Âm thanh tiếng nổ vang lên quanh quẩn. Hạt châu hóa thành mặt quỷ đã ngăn cản được hầu hết phi kiếm, nhưng vẫn bị một thanh xuyên qua.
Sắc mặt Lưu Đạo Vân liên tục biến hóa, nguy cơ sinh tử đã cực kỳ mãnh liệt. Trong lúc hiểm nghèo, gã gầm lên, dùng cánh tay chống cự lại thanh phi kiếm lao đến. Thanh phi kiếm xuyên qua bả vai Lưu Đạo Vân khiến cho máu tươi tràn ngập. Tiếng kêu thê lương thảm thiết lập tức truyền ra khắp bốn phương,
Oanh!
Thanh phi kiếm kia khi vừa xuyên qua vai của Lưu Đạo Vân thì lập tức nổ tung. Lực trùng kích khiến cánh tay phải của gã hoàn toàn nát bấy. Lưu Đạo Vân phun ra máu tươi, sắc mặt trắng bệch nhanh chóng lùi lại, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ cùng điên cuồng.
Việc này diễn ra quá nhanh. Chỉ trong nháy mắt, cánh tay phải của Lưu Đạo Vân đã vỡ nát. Tiếng kêu thảm thiết truyền qua khiến mấy lão quái cũng phải nhao nhao mà nhìn lại. Trong mắt mấy người Phong Hàn Tông càng lộ ra lạnh lẽo.
Lưu Đạo Vân vừa kêu gào vừa nhanh chóng rút lui, trong miệng lại càng rống to.
“Lão tổ, hắn...”
Sắc mặt của Mạnh Hạo vẫn lạnh lùng, ngay khi tiếng kêu gào của Lưu Đạo Vân truyền ra, thân hình của hắn đã bước về phía trước một bước. Lập tức lại có một trăm thanh phi kiếm đồng loạt lao ra, bao phủ khắp bát phương giống như mưa kiếm, lao thẳng về Lưu Đạo Vân. Mạnh Hạo và Lưu Đạo Vân đều có tu vi ngưng khí tầng chín, nhưng Mạnh Hạo tu luyện Thái Linh Kinh, đan hải trong cơ thể đã biến thành màu vàng, hơn nữa trong đầu còn có một ít linh thức, do đó hoàn toàn đủ sức nghiền ép Lưu Đạo Vân. Kiếm vũ gào thét khiến cho lời của gã không thể nào nói tiếp ra.
Oanh một tiếng, Lưu Đạo Vân lần thứ hai phun ra máu tươi. Tinh kiếm của gã đã chắn trước người ngăn cản lực lượng của trăm thanh phi kiếm, nhưng lực cắn trả cũng khiến cho Lưu Đạo Vân càng thêm trọng thương. Gã lại tiếp tục lùi lại về phía sau, gầm lên thê lương.
“Lão tổ cứu ta!”
“Mạnh Hạo ngươi còn không dừng tay!” Trên bầu trời truyền đến vài tiếng quát khẽ. Đó là bốn cường giả Trúc Cơ của Phong Hàn Tông. Bốn người đều nhíu mày, đương nhiên là sẽ không để Mạnh Hạo đánh chết Lưu Đạo Vân ngay trước mặt mợi người. Lập tức hóa thành bốn đạo cầu vồng bay thẳng xuống phía dưới.
“Đây là chuyện giữa ta và hắn. Hôm nay Mạnh mỗ thà rằng độc phát thân vong cũng phải giết người này!” Mạnh Hạo cũng không thèm quay đầu lại, làm như không nhìn thấy bốn gã cường giả Trúc Cơ trên bầu trời, sắc mặt mang theo sát khí, quyết đoán mở miệng.
Người mà hắn muốn giết là Lưu Đạo Vân của Phong Hàn Tông. Ngoại trừ Phong Hàn Tông thì nơi đây còn có hai tông môn khác, bọn hắn đương nhiên sẽ không trơ mắt nhìn Mạnh Hạo còn chưa mở ra động phủ đã phát độc mà chết, nhưng cũng không vì chút việc cỏn con của tông môn khác mà làm ảnh hưởng đến lợi ích của tông môn mình.
Giờ phút này có bốn người, hiển nhiên là nhận được ám chỉ của lão tổ tông môn mình, lập tức bay ra ngăn cản bốn cường giả Trúc Cơ của Phong Hàn Tông.
“Trương đạo hữu cần gì phải so đo với tên ngưng khí nho nhỏ này. Đến đây, chúng ta đã nhiều năm không gặp, cũng nên ôn lại chút chuyện cũ.”
“Đúng vậy, Trần huynh, chúng ta cũng đã ba năm không gặp rồi. Ta tu hành có chút khúc mắc, đang muốn cùng Trần huynh nghiên cứu thảo luận một hai.” Đủ loại lời nói truyền ra, bốn tên tu sĩ Trúc Cơ của Phong Hàn Tông sắc mặt tái nhợt, đang định nói thì ở trên quảng trường của Kháo Sơn Tông, tiếng kêu thảm thiết của Lưu Đạo Vân lại một lần nữa truyền ra.
Hai tay Mạnh Hạo bấm niệm pháp quyết, hai trăm thanh phi kiếm rít gào, phô thiên cái địa lao thẳng đến Lưu Đạo Vân. Đồng thời thân hình của hắn cũng bước tới càng lúc càng gần, tay phải bấm niệm pháp quyết, lập tức hỏa mãng lớn hơn mười trượng gào thét bay ra. Âm thanh ầm ầm vang lên, Lưu Đạo Vân một lần nữa phun ra máu tươi, Tinh kiếm trước người trực tiếp nổ tung, thân hình không ngừng lùi lại, ánh mắt lộ ra tuyệt vọng.
Hai mắt Mạnh Hạo tràn đầy sát khí, quyết đoán bay nhanh đến. Kiếm gỗ trong tay sáng lên, thế như chẻ tre lao thẳng về phía Lưu Đạo Vân.
“Tránh ra!” Bốn gã cường giả Trúc Cơ biến sắc, gầm nhẹ. Lập tức cường hoành thoát ra, muốn đi ngăn cản Mạnh Hạo.
“Người này nhiều lần muốn giết ta, đây là ân oán cá nhân. Hôm nay nếu có người ngăn cản ta, cho dù Mạnh mỗ có chết cũng không mở ra động phủ của lão tổ!” Âm thanh của Mạnh Hạo lại một lần nữa truyền ra, cũng không thèm nhìn bốn tên cường giả Trúc Cơ đang gấp rút lao đến. Thân hình hắn không dừng lại một chút nào, trong tay nắm chặt kiếm gỗ, bay thẳng đến Lưu Đạo Vân lúc này đang tuyệt vọng lùi lại, muốn cường sát người này.
“Lão tổ cứu ta!!” Âm thanh thê lương của Lưu Đạo Vân truyền ra. Khi bốn tên tu sĩ Trúc Cơ của Phong Hàn Tông đang muốn xuất thủ thì một tiếng ho khan truyền ra. Chính là bà lão kia! Tiếng ho khan này khiến tâm thần bốn người này chấn động, sắc mặt tái nhợt, lập tức dừng lại. Một tiếng ho khan này rơi vào đầu óc bốn người bọn hắn lại giống như lôi đình nở vang, khiến trong óc bọn hắn lập tức ong ong mờ mịt.
“Quá đáng!” Trong mắt lão giả mặt đỏ của Phong Hàn Tông lóe lên hàn quang. Lão hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo. Nhưng chỉ trong chớp mắt, Thiên Cơ lão nhân cười lên ha ha một tiếng, tay áo phất lên. Lập tức khiến ánh mắt của lão giả mặt đỏ muốn ngăn cản Mạnh Hạo vô hình sụp đổ.
“Ngươi!” Hai mắt của lão giả mặt đỏ trợn lên giân dữ.
/391
|