Ngay vị trí giữa trán của gương mặt được đặt bảy chén đèn dầu đã tắt. Bảy chén đèn cổ xưa, toát ra khí tức tang thương với vị trí được sắp đặt rất vi diệu. Dường như đã được tính toán bày biện kĩ càng, ẩn hiện cả thiên địa pháp trong đó.
Khe nứt chỗ này vừa xuất hiện, sắc mặt cả đám tu sĩ nước Triệu đang ở trên không trung bỗng nhiên đại biến. Có mấy người còn trở nên hoảng hốt tìm cách rời khỏi nơi này.
“Không cần phải hoảng loạn. Lão phu đã sớm tính ra Kháo Sơn lão tổ còn chưa chết nhưng cũng đã cực kì suy yếu. Cho dù chúng ta chỉ là Kết đan cảnh, liên thủ lại cũng dư sức diệt sát lão!” Chỉ khi lời nói của Thiên cơ lão nhân vang lên, mọi người mới có thể trấn tĩnh lại.
Nhưng vào lúc này, một tiếng cười khàn khàn vô cùng bá đạo từ gương mặt dưới đất kia truyền khắp cả động phủ. Tiếng cười mang đầy vẻ hưng phấn và điên cuồng lọt vào tai làm tâm thần của tất cả mọi người đều choáng váng.
Tiếng cười vang lên, sắc mặt của những tu sĩ còn đang trên không trung kia lại nhanh chóng biến hóa. Đặc biệt là bà lão kia, hơi thở hổn hển, thân thể nhoáng một cái đã tới ngay lối ra ngoài.
Nhưng trong chớp mắt ngay cạnh bà ta bỗng xuất hiện một bàn tay vô hình, nắm trọn lấy cả người bà ta. Sau đó bóp chặt lại, vang lên tiếng động ầm ĩ như muốn hủy thiên diệt địa, trong tiếng kêu thảm thiết, bà lão kia cứ như vậy mà bị bàn tay này bóp chết làm cho tâm thần Mạnh Hạo hoảng hốt không thôi.
Bàn tay mở ra, xuất hiện một viên đan ba màu trộn lẫn. Sau đó viên tạp sắc đan này bị hất thẳng tới vị trí bảy chén đèn dầu, rơi vào trong chén đèn đầu tiên. Chén đèn này lập tức sáng lên, dùng đan làm dầu, dùng sinh mệnh làm lửa, đèn dầu được thắp sáng!
Ngọn lửa âm u tỏa ra ánh sáng lập lòe bao phủ khắp tám phương.
“Nếu chúng ta cứ bỏ chạy thế này thì sẽ không thoát được. Chi bằng cùng nhau liên thủ giết chết Kháo Sơn lão tổ, cũng là đạt được nhiều chỗ tốt hơn!” Sắc mặt Thiên Cơ lão nhân trở nên nghiêm nghị, lão mở miệng nói. Mà sau chấn động tâm thần trước màn bỏ chạy thê thảm của bà lão kia qua đi, chúng tu sĩ cũng chỉ biết cắn răng gật đầu.
Nhưng lúc này trên mặt đất nổ vang, vị trí đất chỗ miệng gương mặt bỗng nhiên sụp xuống, một bóng người màu đen từ trong đó bay vọt lên.
Bóng người lao ra, tiếng cười càng thêm rõ ràng vang vọng toàn động phủ.
“Lão phu Kháo Sơn lão tổ!” âm thanh rầm rĩ vang vọng làm rung động cả động phủ. Làm cho tất cả các tu sĩ đều hoảng sợ cực độ, không ít người còn hộc ra máu tươi.
Trong bóng tối âm u, thấp thoáng thấy được thân thể Kháo Sơn lão tổ khô quắt lại chỉ còn da bọc xương. Trên người nồng nặc tử khí như vừa mới chui từ trong mộ ra, cặp mắt lão ảm đạm nhưng lại hiển lộ ra một cỗ khí thế bá đạo và độc ác khó mà hình dung được.
Sự xuất hiện của lão khiến động phủ này gió mây vần vũ, vô số gợn sóng trên người lão lan tỏa ra xung quanh. Lão đứng ở nơi đó, hiên ngang giữa trời đất, khí thế bá đạo duy ngã độc tôn, hung hăng càn rỡ mà khát máu khiến cho tâm thần tất cả tu sĩ nơi đây đều chấn động.
“Kháo Sơn lão tổ…” Sắc mặt lão già mặt đỏ Phong Hàn Tông tái nhợt, cả người run lẩy bẩy. Cho dù hắn là Kết đan tu sĩ, thì trước mắt Kháo Sơn lão tổ hắn cũng yếu ớt như con sâu cái kiến mà thôi. Sở dĩ hắn dám tới đây ngoài động lực là Thái Linh kinh, thì nguyên nhân chính là vì Thiên Cơ thượng nhân đã tính ra Kháo Sơn lão tổ đang vô cùng suy kiệt. Hôm nay tới đây lại thấy bộ dạng lão chẳng có vẻ gì là yếu ớt sắp chết đến nơi cả.
“Thiên Cơ, chuyện này lão phu sẽ không để yên đâu!” Lão già mặt đỏ mạnh mẽ xoay người đến thẳng lối ra. Mà mấy người bên cạnh hắn cũng như vậy, đều hóa thành cầu vồng bay vút tới phía lối ra.
Mạnh Hạo ở trên mặt đất nắm chặt tay nhìn chằm chằm vào mọi người.
Trong tiếng cười tràn ngập hưng phấn, cao ngạo phách lối và khát máu vô cùng, Kháo Sơn lão tổ nhanh chóng động thân, nháy mắt liền xuất hiện giữa không trung sau đó đưa tay phải ấn xuống phía dưới một cái. Dưới cái ấn này, trời đất như nổ vang, từng luồng uy áp mạnh mẽ ép xuống, lão già mặt đỏ lập tức hộc ra máu tươi, mà những người bên cạnh lão cũng là máu me tràn ra khắp người bị đẩy dạt lại phía sau.
Tiếp đó, cả người Kháo Sơn lão tổ lại lần nữa xuất hiện trước mặt lão già mặt đỏ. Trong con mắt đang co rút mãnh liệt vì hoảng sợ của lão già, Kháo sơn Lão tổ trực tiếp tiến tới dung nhập vào thân thể lão.
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng bốn phía làm mọi người tê dại cả người.
Trước mắt mọi người là cảnh tượng lão già mặt đỏ đang kêu la thảm thiết, thân thể lão nhanh chóng khô quắt lại, tóc tai bong tróc ra bên ngoài. Bên trong cơ thể lão xuất hiện một cái hắc động mạnh mẽ cắn nuốt toàn bộ máu thịt của lão. Đem một người đang sống sờ sờ như vậy cắn nuốt sạch sẽ.
Da lão trở nên nhanh chóng khô quắt lại, xương cũng vỡ nát ra, tất cả biến thành một đám sương máu. Sương máu co rút ngưng tụ lại thành Kháo Sơn lão tổ. Có điều nhìn lão đã có thêm sức sống hơn, không còn gầy còm da bọc xương nữa, mà trên người đã có chút máu thịt, tử khí dày đặc bao phủ lấy lão cũng tiêu tán đi không ít. Trong tay lão là viên tạp sắc đan của lão giả mặt đỏ, lão hất tay thảy viên đan rơi vào trong đế đèn thứ hai. Chiếc đen dầu thứ hai đã được thắp lên!
“Yêu sinh Đại pháp!”
“Đây chính là Yêu sinh Đại pháp trong truyền thuyết, yêu sinh yêu diệt, mượn thân vạn linh không ngừng sinh sôi!!’ Từng âm thanh run rẩy hoảng sợ truyền ra kèm theo là một bầu không khí tuyệt vọng bao trùm cả đám tu sĩ Kết đan và Trúc cơ còn sót lại.
“Đây chính là một trong hai đại yêu pháp của Phong Yêu tông trước khi chưa cải tên.” Chỉ còn một mình Thiên Cơ lão nhân là vẫn lộ ra thần sắc bình tĩnh, hai mắt lóe sáng yêu dị.
Nghe vậy, tâm thần Mạnh Hạo chấn động. Ngoại trừ lần hắn vô tình nghe từ Thượng Quan Tu, đây là lần thứ hai hắn nghe tới cái tên Phong Yêu tông này. Nhưng khi đó nói gì thì nói, hắn vẫn chưa ngu ngốc tới mức tin tưởng hoàn toàn lời của Thượng Quan Tu. Nếu không hắn cũng không có cái bản sự đem về cho mình vô số cừu nhân, nổi tiếng khắp tu chân giới nước Triệu như bây giờ. Nên lúc đó hắn chỉ chú ý lắng nghe và ghi nhớ, sau này nếu như có dịp thì xác minh thêm một chút mà thôi.
Chỉ là trong hoàn cảnh này hắn lại nghe được cái tên này, trong đầu không khỏi hiện lên một số chuyện liên quan.
Hắn nhớ tới một vài truyền thuyết trong tông môn có nhắc đến khoảng ngàn năm trước tông môn không phải tên là Kháo Sơn Tông. Nhưng tên trước kia là gì thì hắn cũng không biết được, dường như đây là một đoạn cố sự cấm kị không được phép truyền lưu trong tông.
Rồi hắn nghĩ tới Hắc sơn yêu thú trước cửa tông, nghĩ tới Bắc Hải. Hắn luôn băn khoăn không hiểu vì lí do gì mà ngay lần đầu gặp Bắc hải, đối phương đã chỉ điểm cho hắn ngộ đạo.
Hôm nay tuy không biết chính xác đáp án nhưng hắn có thể hiểu một chút nguyên nhân trong đó.
“Phong yêu tông sao…” Mạnh Hạo thở sâu, hắn nhớ lại lúc Thượng Quan Tu vận dụng yêu pháp làm bộc phát ra một tia lực lượng khủng bố từ Đại Thanh Sơn.
“Nếu Thượng Quan Tu thi triển yêu pháp lúc hắn đã thực sự Trúc cơ thì chắc chắn uy lực còn kinh khủng hơn nhiều…” Trống ngực Mạnh Hạo đập thình thịch. Hôm nay hắn mới rõ ràng, vốn hắn là đệ tử nội môn của Kháo Sơn tông, cũng có nghĩa là …. đệ tử nội môn của Phong Yêu tông lúc chưa cải tên vào ngàn năm trước!
“Nhưng nguyên do gì khiến Kháo Sơn lão tổ đổi tên Phong Yêu tông?” Câu hỏi này bất chợt hiện lên trong đầu Mạnh Hạo.
Ngay lúc tâm thần Mạnh Hạo đang chấn động, tràng cảnh chém giết trên không trung vẫn đang tiếp diễn. Kháo Sơn lão tổ hóa thành một mảng sương mù vần vũ trên bầu trời, quét ngang tám phương. Những nơi lão đi qua vang lên từng tiếng kêu thảm thiết. Mấy tu sĩ Trúc Cơ kia không có năng lực chạy thoát, nguyên một đám run rẩy chìm trong màn sương, toàn thân dần khô héo, sinh cơ cũng dần cạn kiệt đến khi hóa thành cốt khô sau đó tiêu biến, tất cả sinh cơ đó lại bay về phía Kháo Sơn lão tổ.
Về phần năm tên Kết đan tu sĩ còn sót lại, bọn họ cũng không bỏ chạy mà quyết định theo cách của Thiên Cơ thượng nhân, đồng loạt xuất ra tất cả pháp bảo, triển khai thuật pháp liều mạng tử chiến với Kháo Sơn lão tổ, tiếng nổ ầm vang khắp nơi.
Bốn tu sĩ Trúc cơ của Phong Hàn tông bị giết thê thảm, ngay cả thân thể cũng không còn sót lại chút nào. Khúc Thủy tông, Phương Dạ tông cũng như vậy, những cường giả Trúc cơ này mỗi người ở bên ngoài chỉ cần dậm chân một cái cũng khiến cho cả giới tu chân nước Triệu chấn động, vậy mà ở chỗ này lại yếu ớt vô cùng, bị giết còn nhẹ nhàng hơn cả giết gà.
Mạnh Hạo sắc mặt tái nhợt nhìn cái đầu lâu đã không còn nguyên vẹn lăn lóc dưới chân, màn giết chóc máu tanh khắc sâu sợ hãi trong mỗi người lại nhấc lên sóng gió to lớn trong lòng hắn. Hắn nhận ra cái đầu lâu này là của vị cường giả Trúc Cơ năm đó tại Kháo Sơn tông suýt nữa đã dùng một chưởng giết chết hắn.
Lúc này cái đầu lâu khô quắt đang tản ra một làn khói trắng bay lên, sau đó cũng rất nhanh biến thành một bãi máu thấm xuống mặt đất.
Lại một tiếng kêu thảm vang lên, thanh âm này là của lão quái Kết đan Khúc Thủy tông, toàn thân lão hư thối, khô quắt. Lão vừa mới ngã xuống thì một viên ba màu tạp sắc đan bay ra, rơi vào trong đế đèn, thắp sáng chén đèn thứ ba!
Kháo Sơn lão tổ hiện ra, đến giờ này, Lão đã hóa thành một nam tử trung niên, hình dáng lão không còn gầy còm khô héo như lúc trước nữa.
Tại lúc này, tóc lão tung bay, thân hình cao lớn ngạo nghễ tràn đầy vẻ uy nghiêm vô thượng, lại càng thêm bá đạo, ẩn dấu trong đó là sự yêu dị khó hình dung.
Chỉ là ngực lão vẫn còn một mảng khô héo. Khuôn mặt cũng chưa hoàn toàn khôi phục, màu da ở một số vị trí cũng hơi khác nhau, ở một số chỗ khô héo sót lại còn nhìn thấy cơ thịt đang nhúc nhích.
“ Bây giờ đã có thể thi triển ra Nguyên Anh lực được rồi” Kháo Sơn lão tổ nhếch miệng cười cười. Nụ cười này kết hợp cùng với gương mặt còn chưa khôi phục, cơ thịt nhúc nhích làm cho cả người hắn đầy vẻ âm tà. Nơi này chỉ còn sót lại bốn người, ngoại trừ sắc mặt Thiên Cơ thượng nhân còn đỡ, ba người còn lại tái nhợt, tay chân run rẩy. Bất chợt một người trong số đó đưa tay phải lên bóp nát ngọc giản trong tay. Ngọc giản vừa bị bóp nát, cả người tu sĩ này mờ đi, chuẩn bị truyền tống thoát ra khỏi nơi này.
Cũng lúc đó, tên tu sĩ Kết Đan của Phương Dạ tông bỗng nhanh chóng lui ra phía sau. Hai chân hắn phát ra ánh sáng chói lóa như một ngọn hỏa diễm bay lên, mang theo cả người hắn di chuyển với tốc độ nhanh như chớp, mạnh mẽ phá vỡ hư vô mà lao ra ngoài động phủ.
Người còn lại là Đại trưởng lão của Khúc Hàn tông, vốn nhìn già nua yếu ớt. Nhưng lúc này lão bèn vận khí hít vào ba hơi sâu, thân thể hắn như được cải lão, nhanh chóng từ già nua trở thành trung niên. Cả người phát ra khí tức mạnh mẽ hóa thành một đạo trường hồng bước ra liên tục ba bước.
Khe nứt chỗ này vừa xuất hiện, sắc mặt cả đám tu sĩ nước Triệu đang ở trên không trung bỗng nhiên đại biến. Có mấy người còn trở nên hoảng hốt tìm cách rời khỏi nơi này.
“Không cần phải hoảng loạn. Lão phu đã sớm tính ra Kháo Sơn lão tổ còn chưa chết nhưng cũng đã cực kì suy yếu. Cho dù chúng ta chỉ là Kết đan cảnh, liên thủ lại cũng dư sức diệt sát lão!” Chỉ khi lời nói của Thiên cơ lão nhân vang lên, mọi người mới có thể trấn tĩnh lại.
Nhưng vào lúc này, một tiếng cười khàn khàn vô cùng bá đạo từ gương mặt dưới đất kia truyền khắp cả động phủ. Tiếng cười mang đầy vẻ hưng phấn và điên cuồng lọt vào tai làm tâm thần của tất cả mọi người đều choáng váng.
Tiếng cười vang lên, sắc mặt của những tu sĩ còn đang trên không trung kia lại nhanh chóng biến hóa. Đặc biệt là bà lão kia, hơi thở hổn hển, thân thể nhoáng một cái đã tới ngay lối ra ngoài.
Nhưng trong chớp mắt ngay cạnh bà ta bỗng xuất hiện một bàn tay vô hình, nắm trọn lấy cả người bà ta. Sau đó bóp chặt lại, vang lên tiếng động ầm ĩ như muốn hủy thiên diệt địa, trong tiếng kêu thảm thiết, bà lão kia cứ như vậy mà bị bàn tay này bóp chết làm cho tâm thần Mạnh Hạo hoảng hốt không thôi.
Bàn tay mở ra, xuất hiện một viên đan ba màu trộn lẫn. Sau đó viên tạp sắc đan này bị hất thẳng tới vị trí bảy chén đèn dầu, rơi vào trong chén đèn đầu tiên. Chén đèn này lập tức sáng lên, dùng đan làm dầu, dùng sinh mệnh làm lửa, đèn dầu được thắp sáng!
Ngọn lửa âm u tỏa ra ánh sáng lập lòe bao phủ khắp tám phương.
“Nếu chúng ta cứ bỏ chạy thế này thì sẽ không thoát được. Chi bằng cùng nhau liên thủ giết chết Kháo Sơn lão tổ, cũng là đạt được nhiều chỗ tốt hơn!” Sắc mặt Thiên Cơ lão nhân trở nên nghiêm nghị, lão mở miệng nói. Mà sau chấn động tâm thần trước màn bỏ chạy thê thảm của bà lão kia qua đi, chúng tu sĩ cũng chỉ biết cắn răng gật đầu.
Nhưng lúc này trên mặt đất nổ vang, vị trí đất chỗ miệng gương mặt bỗng nhiên sụp xuống, một bóng người màu đen từ trong đó bay vọt lên.
Bóng người lao ra, tiếng cười càng thêm rõ ràng vang vọng toàn động phủ.
“Lão phu Kháo Sơn lão tổ!” âm thanh rầm rĩ vang vọng làm rung động cả động phủ. Làm cho tất cả các tu sĩ đều hoảng sợ cực độ, không ít người còn hộc ra máu tươi.
Trong bóng tối âm u, thấp thoáng thấy được thân thể Kháo Sơn lão tổ khô quắt lại chỉ còn da bọc xương. Trên người nồng nặc tử khí như vừa mới chui từ trong mộ ra, cặp mắt lão ảm đạm nhưng lại hiển lộ ra một cỗ khí thế bá đạo và độc ác khó mà hình dung được.
Sự xuất hiện của lão khiến động phủ này gió mây vần vũ, vô số gợn sóng trên người lão lan tỏa ra xung quanh. Lão đứng ở nơi đó, hiên ngang giữa trời đất, khí thế bá đạo duy ngã độc tôn, hung hăng càn rỡ mà khát máu khiến cho tâm thần tất cả tu sĩ nơi đây đều chấn động.
“Kháo Sơn lão tổ…” Sắc mặt lão già mặt đỏ Phong Hàn Tông tái nhợt, cả người run lẩy bẩy. Cho dù hắn là Kết đan tu sĩ, thì trước mắt Kháo Sơn lão tổ hắn cũng yếu ớt như con sâu cái kiến mà thôi. Sở dĩ hắn dám tới đây ngoài động lực là Thái Linh kinh, thì nguyên nhân chính là vì Thiên Cơ thượng nhân đã tính ra Kháo Sơn lão tổ đang vô cùng suy kiệt. Hôm nay tới đây lại thấy bộ dạng lão chẳng có vẻ gì là yếu ớt sắp chết đến nơi cả.
“Thiên Cơ, chuyện này lão phu sẽ không để yên đâu!” Lão già mặt đỏ mạnh mẽ xoay người đến thẳng lối ra. Mà mấy người bên cạnh hắn cũng như vậy, đều hóa thành cầu vồng bay vút tới phía lối ra.
Mạnh Hạo ở trên mặt đất nắm chặt tay nhìn chằm chằm vào mọi người.
Trong tiếng cười tràn ngập hưng phấn, cao ngạo phách lối và khát máu vô cùng, Kháo Sơn lão tổ nhanh chóng động thân, nháy mắt liền xuất hiện giữa không trung sau đó đưa tay phải ấn xuống phía dưới một cái. Dưới cái ấn này, trời đất như nổ vang, từng luồng uy áp mạnh mẽ ép xuống, lão già mặt đỏ lập tức hộc ra máu tươi, mà những người bên cạnh lão cũng là máu me tràn ra khắp người bị đẩy dạt lại phía sau.
Tiếp đó, cả người Kháo Sơn lão tổ lại lần nữa xuất hiện trước mặt lão già mặt đỏ. Trong con mắt đang co rút mãnh liệt vì hoảng sợ của lão già, Kháo sơn Lão tổ trực tiếp tiến tới dung nhập vào thân thể lão.
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng bốn phía làm mọi người tê dại cả người.
Trước mắt mọi người là cảnh tượng lão già mặt đỏ đang kêu la thảm thiết, thân thể lão nhanh chóng khô quắt lại, tóc tai bong tróc ra bên ngoài. Bên trong cơ thể lão xuất hiện một cái hắc động mạnh mẽ cắn nuốt toàn bộ máu thịt của lão. Đem một người đang sống sờ sờ như vậy cắn nuốt sạch sẽ.
Da lão trở nên nhanh chóng khô quắt lại, xương cũng vỡ nát ra, tất cả biến thành một đám sương máu. Sương máu co rút ngưng tụ lại thành Kháo Sơn lão tổ. Có điều nhìn lão đã có thêm sức sống hơn, không còn gầy còm da bọc xương nữa, mà trên người đã có chút máu thịt, tử khí dày đặc bao phủ lấy lão cũng tiêu tán đi không ít. Trong tay lão là viên tạp sắc đan của lão giả mặt đỏ, lão hất tay thảy viên đan rơi vào trong đế đèn thứ hai. Chiếc đen dầu thứ hai đã được thắp lên!
“Yêu sinh Đại pháp!”
“Đây chính là Yêu sinh Đại pháp trong truyền thuyết, yêu sinh yêu diệt, mượn thân vạn linh không ngừng sinh sôi!!’ Từng âm thanh run rẩy hoảng sợ truyền ra kèm theo là một bầu không khí tuyệt vọng bao trùm cả đám tu sĩ Kết đan và Trúc cơ còn sót lại.
“Đây chính là một trong hai đại yêu pháp của Phong Yêu tông trước khi chưa cải tên.” Chỉ còn một mình Thiên Cơ lão nhân là vẫn lộ ra thần sắc bình tĩnh, hai mắt lóe sáng yêu dị.
Nghe vậy, tâm thần Mạnh Hạo chấn động. Ngoại trừ lần hắn vô tình nghe từ Thượng Quan Tu, đây là lần thứ hai hắn nghe tới cái tên Phong Yêu tông này. Nhưng khi đó nói gì thì nói, hắn vẫn chưa ngu ngốc tới mức tin tưởng hoàn toàn lời của Thượng Quan Tu. Nếu không hắn cũng không có cái bản sự đem về cho mình vô số cừu nhân, nổi tiếng khắp tu chân giới nước Triệu như bây giờ. Nên lúc đó hắn chỉ chú ý lắng nghe và ghi nhớ, sau này nếu như có dịp thì xác minh thêm một chút mà thôi.
Chỉ là trong hoàn cảnh này hắn lại nghe được cái tên này, trong đầu không khỏi hiện lên một số chuyện liên quan.
Hắn nhớ tới một vài truyền thuyết trong tông môn có nhắc đến khoảng ngàn năm trước tông môn không phải tên là Kháo Sơn Tông. Nhưng tên trước kia là gì thì hắn cũng không biết được, dường như đây là một đoạn cố sự cấm kị không được phép truyền lưu trong tông.
Rồi hắn nghĩ tới Hắc sơn yêu thú trước cửa tông, nghĩ tới Bắc Hải. Hắn luôn băn khoăn không hiểu vì lí do gì mà ngay lần đầu gặp Bắc hải, đối phương đã chỉ điểm cho hắn ngộ đạo.
Hôm nay tuy không biết chính xác đáp án nhưng hắn có thể hiểu một chút nguyên nhân trong đó.
“Phong yêu tông sao…” Mạnh Hạo thở sâu, hắn nhớ lại lúc Thượng Quan Tu vận dụng yêu pháp làm bộc phát ra một tia lực lượng khủng bố từ Đại Thanh Sơn.
“Nếu Thượng Quan Tu thi triển yêu pháp lúc hắn đã thực sự Trúc cơ thì chắc chắn uy lực còn kinh khủng hơn nhiều…” Trống ngực Mạnh Hạo đập thình thịch. Hôm nay hắn mới rõ ràng, vốn hắn là đệ tử nội môn của Kháo Sơn tông, cũng có nghĩa là …. đệ tử nội môn của Phong Yêu tông lúc chưa cải tên vào ngàn năm trước!
“Nhưng nguyên do gì khiến Kháo Sơn lão tổ đổi tên Phong Yêu tông?” Câu hỏi này bất chợt hiện lên trong đầu Mạnh Hạo.
Ngay lúc tâm thần Mạnh Hạo đang chấn động, tràng cảnh chém giết trên không trung vẫn đang tiếp diễn. Kháo Sơn lão tổ hóa thành một mảng sương mù vần vũ trên bầu trời, quét ngang tám phương. Những nơi lão đi qua vang lên từng tiếng kêu thảm thiết. Mấy tu sĩ Trúc Cơ kia không có năng lực chạy thoát, nguyên một đám run rẩy chìm trong màn sương, toàn thân dần khô héo, sinh cơ cũng dần cạn kiệt đến khi hóa thành cốt khô sau đó tiêu biến, tất cả sinh cơ đó lại bay về phía Kháo Sơn lão tổ.
Về phần năm tên Kết đan tu sĩ còn sót lại, bọn họ cũng không bỏ chạy mà quyết định theo cách của Thiên Cơ thượng nhân, đồng loạt xuất ra tất cả pháp bảo, triển khai thuật pháp liều mạng tử chiến với Kháo Sơn lão tổ, tiếng nổ ầm vang khắp nơi.
Bốn tu sĩ Trúc cơ của Phong Hàn tông bị giết thê thảm, ngay cả thân thể cũng không còn sót lại chút nào. Khúc Thủy tông, Phương Dạ tông cũng như vậy, những cường giả Trúc cơ này mỗi người ở bên ngoài chỉ cần dậm chân một cái cũng khiến cho cả giới tu chân nước Triệu chấn động, vậy mà ở chỗ này lại yếu ớt vô cùng, bị giết còn nhẹ nhàng hơn cả giết gà.
Mạnh Hạo sắc mặt tái nhợt nhìn cái đầu lâu đã không còn nguyên vẹn lăn lóc dưới chân, màn giết chóc máu tanh khắc sâu sợ hãi trong mỗi người lại nhấc lên sóng gió to lớn trong lòng hắn. Hắn nhận ra cái đầu lâu này là của vị cường giả Trúc Cơ năm đó tại Kháo Sơn tông suýt nữa đã dùng một chưởng giết chết hắn.
Lúc này cái đầu lâu khô quắt đang tản ra một làn khói trắng bay lên, sau đó cũng rất nhanh biến thành một bãi máu thấm xuống mặt đất.
Lại một tiếng kêu thảm vang lên, thanh âm này là của lão quái Kết đan Khúc Thủy tông, toàn thân lão hư thối, khô quắt. Lão vừa mới ngã xuống thì một viên ba màu tạp sắc đan bay ra, rơi vào trong đế đèn, thắp sáng chén đèn thứ ba!
Kháo Sơn lão tổ hiện ra, đến giờ này, Lão đã hóa thành một nam tử trung niên, hình dáng lão không còn gầy còm khô héo như lúc trước nữa.
Tại lúc này, tóc lão tung bay, thân hình cao lớn ngạo nghễ tràn đầy vẻ uy nghiêm vô thượng, lại càng thêm bá đạo, ẩn dấu trong đó là sự yêu dị khó hình dung.
Chỉ là ngực lão vẫn còn một mảng khô héo. Khuôn mặt cũng chưa hoàn toàn khôi phục, màu da ở một số vị trí cũng hơi khác nhau, ở một số chỗ khô héo sót lại còn nhìn thấy cơ thịt đang nhúc nhích.
“ Bây giờ đã có thể thi triển ra Nguyên Anh lực được rồi” Kháo Sơn lão tổ nhếch miệng cười cười. Nụ cười này kết hợp cùng với gương mặt còn chưa khôi phục, cơ thịt nhúc nhích làm cho cả người hắn đầy vẻ âm tà. Nơi này chỉ còn sót lại bốn người, ngoại trừ sắc mặt Thiên Cơ thượng nhân còn đỡ, ba người còn lại tái nhợt, tay chân run rẩy. Bất chợt một người trong số đó đưa tay phải lên bóp nát ngọc giản trong tay. Ngọc giản vừa bị bóp nát, cả người tu sĩ này mờ đi, chuẩn bị truyền tống thoát ra khỏi nơi này.
Cũng lúc đó, tên tu sĩ Kết Đan của Phương Dạ tông bỗng nhanh chóng lui ra phía sau. Hai chân hắn phát ra ánh sáng chói lóa như một ngọn hỏa diễm bay lên, mang theo cả người hắn di chuyển với tốc độ nhanh như chớp, mạnh mẽ phá vỡ hư vô mà lao ra ngoài động phủ.
Người còn lại là Đại trưởng lão của Khúc Hàn tông, vốn nhìn già nua yếu ớt. Nhưng lúc này lão bèn vận khí hít vào ba hơi sâu, thân thể hắn như được cải lão, nhanh chóng từ già nua trở thành trung niên. Cả người phát ra khí tức mạnh mẽ hóa thành một đạo trường hồng bước ra liên tục ba bước.
/391
|