Lúc này theo ý nghĩ của Mạnh Hạo, theo hô hấp của hắn, thân thể hắn dần dần xuất hiện héo rũ. Tia linh thức ít ỏi trong đầu hắn tràn ra, khiến hắn đắm chìm trong trạng thái kỳ dị nào đó, dùng toàn bộ tinh thần để cảm thụ cảm giác Ngưng Khí tầng mười ngày đó.
Thời gian dần trôi, một ngày, rồi hai ngày, cho đến ngày thứ ba, Kháo Sơn Lão Tổ lại càng kinh hãi. Lão không rõ Mạnh Hạo định làm gì, nhưng lại có thể cảm nhận được rõ ràng thân thể Mạnh Hạo biến hóa, khí tức dần quỷ dị.
- Rốt cuộc là nó định làm gì? Kháo Sơn Lão Tổ chần chừ, lão phát hiện Mạnh Hạo này lại làm cho lão không nhìn thấu.
Cho đến đêm ngày thứ ba, toàn thân Mạnh Hạo rung lên, hắn bỗng mở mắt ra. Trong khoảnh khắc mở mắt ra đó, thân thể hắn run rẩy dữ dội. Hắn cuối cùng đã cảm nhận được cái cảm giác thân thể ngập tràn sức mạnh, dường như một quyền có thể đánh bay một ngọn núi, đồng thời hắn cũng cảm nhận được lực hút kia từ trong cơ thể. Ngay khi lực hút này xuất hiện, trời đất bốn phía Mạnh Hạo dường như bị ngăn cách!
Lại chẳng có chút năng lượng thiên địa nào để hắn hấp thu, cho tới giờ phút này, ánh mắt hắn toát lên tinh quang, chậm rãi đứng dậy. Hắn cố gắng giữ cho thân thể nằm trong loại cảnh giới này, nhưng hắn hiểu là không có hạt châu của Tiểu Hổ, hắn không có khả năng giữ lâu, có lẽ chỉ tầm mười hơi thở nữa là sẽ tự động rớt xuống.
Mạnh Hạo hít sâu một hơi, không chút do dự bước từng bước. Gần như khi hắn đặt chân xuống, linh khí tràn ra từ bảy cây đèn dầu trước hắn lại rung rung, lại có một tia không bị mặt đất hấp thu mà lao thẳng tới Mạnh Hạo, lập tức nhập vào trong thân thể hắn.
Cảnh này khiến Mạnh Hạo càng thêm hưng phấn, mà phía Kháo Sơn Lão Tổ thì khiếp sợ, không thể nào tin tưởng nổi nhìn cảnh này, thất thanh la lên.
- Bà nó chứ, không thể nào!!!
- Đây là Ngưng Khí tầng mười! Mẹ kiếp, không phải tầng mười này bị ý chí thiên địa cắt đứt rồi ư. Ngươi ngươi ngươi lại có thể bước vào Ngưng Khí tầng mười!!
- Tại sao có thể như vậy? Ngưng Khí tầng mười chết tiệt này tuy không có điểm gì lợi hại, nhưng nó lại không được ý chí thiên địa hiện nay tán thành, bởi vì nó cướp đoạt tạo hóa thiên địa, ngay cả tạo hóa của thiên địa mà nó cũng cướp được, những linh khí này của Lão Tổ ta Má nó, còn cả Cổ Ngọc Phong Yêu kia, năm đó mấy lão bất tử kia từng nói không phải Ngưng Khí tầng mười ba thì không thể động, đây đây đây Kháo Sơn Lão Tổ la hét om sòm, lão trợn tròn mắt nhìn Mạnh Hạo đi ra ba bước, có đến một phần mười linh khí của bảy chiếc đèn kia phóng tới Mạnh Hạo, bị hắn hấp thu, thế là lại đau lòng mà gầm lên.
Đi ra ba bước, Mạnh Hạo run rẩy toàn thân, không thể bước tiếp được nữa. Bảy cây đèn dầu phía trước hắn tràn ra linh khí dồi dào, Mạnh Hạo thở hổn hển, từ từ khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu điên cuồng hấp thu linh khí kia, mặc cho Kháo Sơn Lão Tổ ở nơi đó gào rống liên hồi.
Lực hút trong cơ thể hắn kinh người, như một con sói hung ác đã bị đói không biết bao nhiêu năm, lúc này liều lĩnh nuốt lấy linh khí. Theo linh khí rót vào cơ thể, toàn thân hắn càng run rẩy, nhưng hắn cảm nhận được rõ ràng cơ thịt cứng cỏi, ngày càng mạnh, thậm chí cả xương cốt dường như cũng hấp thu những linh khí này, trở nên cứng rắn hơn.
Ngưng Khí tầng mười là cảnh giới luyện thể, là cảnh giới thời viễn cổ. Lúc này ở trong động phủ của Kháo Sơn Lão Tổ, Mạnh Hạo đã cướp đoạt tạo hóa này về làm của riêng.
Cảnh giới này cần linh khí, thiên địa không cho, nhưng Kháo Sơn Lão Tổ lấy một tên Nguyên Anh và sáu tên Kết Đan làm dầu, lấy mạng của bọn họ làm lửa châm yêu đăng đốt ra linh khí, nay lại trở thành chất dinh dưỡng mà cơ thể Mạnh Hạo cần nhất.
- Mạnh Hạo!!! Dừng lại!! Mau dừng lại!! Chúng ta thương lượng một chút, Lão Tổ ta còn cần dùng những linh khí này, thật sự cần phải dùng, ngươi đừng hút nữa.
- Chết tiệt, Mạnh Hạo ngươi mau dừng lại cho ta, linh khí của ta, ta giết người cực khổ như vậy mới đổi được linh khí, phong ấn của ta. Mạnh Hạo, nếu ngươi không dừng lại, Lão Tổ ta sẽ trục xuất ngươi khỏi sư môn!!! Kháo Sơn Lão Tổ thở hổn hển, lúc này lão đã sớm quên chuyện đồ mình cất giữ bị lấy đi, cũng quên luôn chuyện chiếc Cổ Ngọc Phong Yêu kia, thậm chí lúc trước Mạnh Hạo lấy đi mọi vật, lão dù phẫn nộ nhưng so với hiện giờ thì đây mới là lúc lão nôn nóng nhất.
Mạnh Hạo mặc kệ, tiếp tục hấp thu. Dưới lực hút điên cuồng này, cơ thể hắn càng mạnh, thậm chí trong người còn truyền ra những tiếng bang bang, bề ngoài da hắn xuất hiện nứt nẻ, đó là cơ thịt mới mọc ra.
Vết nứt nẻ trên da ngày càng nhiều, thậm chí bắt đầu bong tróc ra. Tóc Mạnh Hạo cũng mọc dài không ít, đôi mắt hắn sáng ngời. Giờ phút này, Ngưng Khí tầng mười trên người hắn đã hoàn toàn ngưng kết.
Không hề xuất hiện hiện tượng giảm xuống, mà như là tồn tại vĩnh hằng. Cũng trong khoảnh khắc này, Mạnh Hạo cảm nhận được điểm mạnh của Ngưng Khí tầng mười, hắn nhận thấy giờ mình chỉ cần dùng ý nghĩ là có thể trở về Ngưng Khí tầng chín có thể hấp thu thiên địa linh khí, mà lại có thể lập tức bước vào Ngưng Khí tầng mười.
Không biết trôi qua bao lâu, đầu óc Mạnh Hạo ầm vang, giờ phút này chút vụn da còn sót lại trên người hắn hoàn toàn nát thành bụi. Đôi mắt hắn sáng ngời trước nay chưa từng có, một cảm giác hùng mạnh tràn ngập khắp đầu óc Mạnh Hạo. Thậm chí hắn tự tin rằng lúc này mình đứng ở Ngưng Khí tầng mười này, chỉ một quyền là có thể trực tiếp giết chết bất kỳ tên Ngưng Khí tầng chín nào.
Loại hùng mạnh này so với sức mạnh mà lúc trước Mạnh Hạo mượn hạt châu của Tiểu Hổ thì còn mạnh hơn nhiều.
Mạnh Hạo hít sâu một hơi, chậm rãi đứng dậy, hắn không có bỏ đi mà lại tiếp tục bước thêm một bước. Giờ phút này hắn cách bảy chiếc đèn chỉ còn năm bước.
Ở trong lòng đất, Kháo Sơn Lão Tổ thở hổn hển, lão chửi ầm lên mấy ngày, cũng mắng hết vốn từ mình có, trơ mắt nhìn Mạnh Hạo hấp thu linh khí mà lão cần dùng để củng cố Ngưng Khí tầng mười, vốn tưởng hắn sẽ đi, ai ngờ lại thấy Mạnh Hạo bước tiếp, lòng hoảng hốt.
Theo Mạnh Hạo tiến lên, lúc này một phần ba linh khí từ bảy chiếc đèn lao thẳng tới hắn. Những linh khí tràn đầy này vừa rót vào cơ thể, toàn thân hắn ầm vang, nhưng đôi mắt hắn đầy vẻ chấp nhất, lại bước tiếp bước nữa, cách bảy ngọn đèn chỉ còn bốn bước.
Ngọn lửa trên bảy cây đèn kia nhoáng lên, linh khí phóng tới chỗ Mạnh Hạo càng lúc càng nhiều, lúc này đã đạt tới một phần sáu!
- Lực hút trong cơ thể chẳng những không tiêu tan mà lại càng mạnh hơn, hay là sau Ngưng Khí tầng mười còn có tầng mười một? Mạnh Hạo cắn răng, nương theo sự cường hãn của thân thể khi ở Ngưng Khí tầng mười lại bước thêm bước nữa, chỉ cách ngọn đèn có ba bước. Cũng chính lúc này, ngọn lửa trên bảy chiếc đèn dầu kia đung đưa dữ dội, lại có hai phần linh khí trong phút chốc tuôn tới chỗ Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo hít sâu một hơi, lập tức khoanh chân ngồi xuống tiếp tục hấp thu.
- Mạnh Hạo Kháo Sơn Lão Tổ cực kỳ phẫn nộ, lòng lại ấm ức vô cùng, nếu sớm biết như vậy thì lúc trước lão đã dỗ dành Mạnh Hạo cho xong.
Thời gian dần trôi, một ngày, rồi hai ngày, cho đến ngày thứ ba, Kháo Sơn Lão Tổ lại càng kinh hãi. Lão không rõ Mạnh Hạo định làm gì, nhưng lại có thể cảm nhận được rõ ràng thân thể Mạnh Hạo biến hóa, khí tức dần quỷ dị.
- Rốt cuộc là nó định làm gì? Kháo Sơn Lão Tổ chần chừ, lão phát hiện Mạnh Hạo này lại làm cho lão không nhìn thấu.
Cho đến đêm ngày thứ ba, toàn thân Mạnh Hạo rung lên, hắn bỗng mở mắt ra. Trong khoảnh khắc mở mắt ra đó, thân thể hắn run rẩy dữ dội. Hắn cuối cùng đã cảm nhận được cái cảm giác thân thể ngập tràn sức mạnh, dường như một quyền có thể đánh bay một ngọn núi, đồng thời hắn cũng cảm nhận được lực hút kia từ trong cơ thể. Ngay khi lực hút này xuất hiện, trời đất bốn phía Mạnh Hạo dường như bị ngăn cách!
Lại chẳng có chút năng lượng thiên địa nào để hắn hấp thu, cho tới giờ phút này, ánh mắt hắn toát lên tinh quang, chậm rãi đứng dậy. Hắn cố gắng giữ cho thân thể nằm trong loại cảnh giới này, nhưng hắn hiểu là không có hạt châu của Tiểu Hổ, hắn không có khả năng giữ lâu, có lẽ chỉ tầm mười hơi thở nữa là sẽ tự động rớt xuống.
Mạnh Hạo hít sâu một hơi, không chút do dự bước từng bước. Gần như khi hắn đặt chân xuống, linh khí tràn ra từ bảy cây đèn dầu trước hắn lại rung rung, lại có một tia không bị mặt đất hấp thu mà lao thẳng tới Mạnh Hạo, lập tức nhập vào trong thân thể hắn.
Cảnh này khiến Mạnh Hạo càng thêm hưng phấn, mà phía Kháo Sơn Lão Tổ thì khiếp sợ, không thể nào tin tưởng nổi nhìn cảnh này, thất thanh la lên.
- Bà nó chứ, không thể nào!!!
- Đây là Ngưng Khí tầng mười! Mẹ kiếp, không phải tầng mười này bị ý chí thiên địa cắt đứt rồi ư. Ngươi ngươi ngươi lại có thể bước vào Ngưng Khí tầng mười!!
- Tại sao có thể như vậy? Ngưng Khí tầng mười chết tiệt này tuy không có điểm gì lợi hại, nhưng nó lại không được ý chí thiên địa hiện nay tán thành, bởi vì nó cướp đoạt tạo hóa thiên địa, ngay cả tạo hóa của thiên địa mà nó cũng cướp được, những linh khí này của Lão Tổ ta Má nó, còn cả Cổ Ngọc Phong Yêu kia, năm đó mấy lão bất tử kia từng nói không phải Ngưng Khí tầng mười ba thì không thể động, đây đây đây Kháo Sơn Lão Tổ la hét om sòm, lão trợn tròn mắt nhìn Mạnh Hạo đi ra ba bước, có đến một phần mười linh khí của bảy chiếc đèn kia phóng tới Mạnh Hạo, bị hắn hấp thu, thế là lại đau lòng mà gầm lên.
Đi ra ba bước, Mạnh Hạo run rẩy toàn thân, không thể bước tiếp được nữa. Bảy cây đèn dầu phía trước hắn tràn ra linh khí dồi dào, Mạnh Hạo thở hổn hển, từ từ khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu điên cuồng hấp thu linh khí kia, mặc cho Kháo Sơn Lão Tổ ở nơi đó gào rống liên hồi.
Lực hút trong cơ thể hắn kinh người, như một con sói hung ác đã bị đói không biết bao nhiêu năm, lúc này liều lĩnh nuốt lấy linh khí. Theo linh khí rót vào cơ thể, toàn thân hắn càng run rẩy, nhưng hắn cảm nhận được rõ ràng cơ thịt cứng cỏi, ngày càng mạnh, thậm chí cả xương cốt dường như cũng hấp thu những linh khí này, trở nên cứng rắn hơn.
Ngưng Khí tầng mười là cảnh giới luyện thể, là cảnh giới thời viễn cổ. Lúc này ở trong động phủ của Kháo Sơn Lão Tổ, Mạnh Hạo đã cướp đoạt tạo hóa này về làm của riêng.
Cảnh giới này cần linh khí, thiên địa không cho, nhưng Kháo Sơn Lão Tổ lấy một tên Nguyên Anh và sáu tên Kết Đan làm dầu, lấy mạng của bọn họ làm lửa châm yêu đăng đốt ra linh khí, nay lại trở thành chất dinh dưỡng mà cơ thể Mạnh Hạo cần nhất.
- Mạnh Hạo!!! Dừng lại!! Mau dừng lại!! Chúng ta thương lượng một chút, Lão Tổ ta còn cần dùng những linh khí này, thật sự cần phải dùng, ngươi đừng hút nữa.
- Chết tiệt, Mạnh Hạo ngươi mau dừng lại cho ta, linh khí của ta, ta giết người cực khổ như vậy mới đổi được linh khí, phong ấn của ta. Mạnh Hạo, nếu ngươi không dừng lại, Lão Tổ ta sẽ trục xuất ngươi khỏi sư môn!!! Kháo Sơn Lão Tổ thở hổn hển, lúc này lão đã sớm quên chuyện đồ mình cất giữ bị lấy đi, cũng quên luôn chuyện chiếc Cổ Ngọc Phong Yêu kia, thậm chí lúc trước Mạnh Hạo lấy đi mọi vật, lão dù phẫn nộ nhưng so với hiện giờ thì đây mới là lúc lão nôn nóng nhất.
Mạnh Hạo mặc kệ, tiếp tục hấp thu. Dưới lực hút điên cuồng này, cơ thể hắn càng mạnh, thậm chí trong người còn truyền ra những tiếng bang bang, bề ngoài da hắn xuất hiện nứt nẻ, đó là cơ thịt mới mọc ra.
Vết nứt nẻ trên da ngày càng nhiều, thậm chí bắt đầu bong tróc ra. Tóc Mạnh Hạo cũng mọc dài không ít, đôi mắt hắn sáng ngời. Giờ phút này, Ngưng Khí tầng mười trên người hắn đã hoàn toàn ngưng kết.
Không hề xuất hiện hiện tượng giảm xuống, mà như là tồn tại vĩnh hằng. Cũng trong khoảnh khắc này, Mạnh Hạo cảm nhận được điểm mạnh của Ngưng Khí tầng mười, hắn nhận thấy giờ mình chỉ cần dùng ý nghĩ là có thể trở về Ngưng Khí tầng chín có thể hấp thu thiên địa linh khí, mà lại có thể lập tức bước vào Ngưng Khí tầng mười.
Không biết trôi qua bao lâu, đầu óc Mạnh Hạo ầm vang, giờ phút này chút vụn da còn sót lại trên người hắn hoàn toàn nát thành bụi. Đôi mắt hắn sáng ngời trước nay chưa từng có, một cảm giác hùng mạnh tràn ngập khắp đầu óc Mạnh Hạo. Thậm chí hắn tự tin rằng lúc này mình đứng ở Ngưng Khí tầng mười này, chỉ một quyền là có thể trực tiếp giết chết bất kỳ tên Ngưng Khí tầng chín nào.
Loại hùng mạnh này so với sức mạnh mà lúc trước Mạnh Hạo mượn hạt châu của Tiểu Hổ thì còn mạnh hơn nhiều.
Mạnh Hạo hít sâu một hơi, chậm rãi đứng dậy, hắn không có bỏ đi mà lại tiếp tục bước thêm một bước. Giờ phút này hắn cách bảy chiếc đèn chỉ còn năm bước.
Ở trong lòng đất, Kháo Sơn Lão Tổ thở hổn hển, lão chửi ầm lên mấy ngày, cũng mắng hết vốn từ mình có, trơ mắt nhìn Mạnh Hạo hấp thu linh khí mà lão cần dùng để củng cố Ngưng Khí tầng mười, vốn tưởng hắn sẽ đi, ai ngờ lại thấy Mạnh Hạo bước tiếp, lòng hoảng hốt.
Theo Mạnh Hạo tiến lên, lúc này một phần ba linh khí từ bảy chiếc đèn lao thẳng tới hắn. Những linh khí tràn đầy này vừa rót vào cơ thể, toàn thân hắn ầm vang, nhưng đôi mắt hắn đầy vẻ chấp nhất, lại bước tiếp bước nữa, cách bảy ngọn đèn chỉ còn bốn bước.
Ngọn lửa trên bảy cây đèn kia nhoáng lên, linh khí phóng tới chỗ Mạnh Hạo càng lúc càng nhiều, lúc này đã đạt tới một phần sáu!
- Lực hút trong cơ thể chẳng những không tiêu tan mà lại càng mạnh hơn, hay là sau Ngưng Khí tầng mười còn có tầng mười một? Mạnh Hạo cắn răng, nương theo sự cường hãn của thân thể khi ở Ngưng Khí tầng mười lại bước thêm bước nữa, chỉ cách ngọn đèn có ba bước. Cũng chính lúc này, ngọn lửa trên bảy chiếc đèn dầu kia đung đưa dữ dội, lại có hai phần linh khí trong phút chốc tuôn tới chỗ Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo hít sâu một hơi, lập tức khoanh chân ngồi xuống tiếp tục hấp thu.
- Mạnh Hạo Kháo Sơn Lão Tổ cực kỳ phẫn nộ, lòng lại ấm ức vô cùng, nếu sớm biết như vậy thì lúc trước lão đã dỗ dành Mạnh Hạo cho xong.
/1957
|