- Kháo Sơn Lão Tổ, ngươi hủy phân thân của lão phu, lại từ chối ý tốt của lão phu chuyện này ta sẽ không để yên cho ngươi! Lão phu rất tò mò, ngươi rốt cuộc là dựa vào cái gì, chỉ là Trảm Linh mà dám từ chối lờ mời của Lê Tiên! Lão già sắc mặt âm trầm, giơ tay phải lên vỗ xuống mặt đất, lập tức đỉnh núi này ầm ầm rung chuyển, sóng gợn lan tỏa ra bốn phía. Đám tu sĩ hoảng sợ vội lùi ra sau.
Cùng lúc đó, theo sự rung chuyển của ngọn núi, chiếc Thiên Cơ Chung trên đỉnh núi đang tự gõ vang thì dừng lại. Xung quanh chiếc Thiên Cơ Chung này có vô số ký hiệu, chúng nhảy múa xoay tròn, phát ra ánh sáng xanh lục, ánh sáng kia chói mắt, truyền khắp Thiên Cơ quốc.
- Yêu thiên hàng chí, chuyện này năm đó sư tổ không thể tính sai, đại kiếp nạn thiên địa này sẽ là lúc cho Thiên Cơ mạch ta quật khởi! Lão phu phải đi lấy lại phân thân Nguyên Anh, để xem tên Kháo Sơn này rốt cuộc dựa vào gì mà kiêu ngạo như vậy! Lão già áo xanh này chính là Thiên Cơ Lão Nhân, phân thân của lão bị Kháo Sơn Lão Tổ cắn nuốt, mà kẻ ở nơi đây chính là bản tôn. Lúc nói, lão đứng lên, cất bước đi lên bầu trời, giơ tay nâng cả Thiên Cơ Chung khổng lồ kia lên, hóa thành một cây cầu vồng to lớn mang theo sát khí bay thẳng tới Triệu quốc.
Lúc này trong lãnh thổ Triệu quốc, trong từ đường mà Phong Hàn Tông xây dựng có tiếng ầm ầm truyền ra. Đệ tử canh giữ từ đường sắc mặt đại biến, đẩy cửa từ đường ra thì thấy được một cảnh tượng khiến gã rùng mình, sắc mặt hoảng sợ tới cực điểm, thậm chí kinh hoàng.
Trong từ đường có bày mệnh giản của tu sĩ tông môn, mà mệnh giản tượng trưng cho Chưởng giáo và Thái Thượng trưởng lão Kết Đan lại nứt ra, vỡ tung!
Điều này có nghĩa là Chưởng giáo và các vị Thái Thượng trưởng lão đều đã bỏ mình!
Ngoài ra ngọc giản của trưởng lão Trúc Cơ cũng lập tức vỡ vụn, cảnh này xảy ra khiến đệ tử Phong Hàn Tông canh giữ từ đường kia run lẩy bẩy, không dám tin tưởng.
Cũng may Chưởng giáo Kết Đan của Phong Hàn Tông khi dẫn người đi thì có để lại một vị trưởng lão Trúc Cơ canh giữ tông môn, khi trưởng lão Trúc Cơ này biết tin, sắc mặt ông ta tái xám, lập tức hạ lệnh nghiêm cấm truyền việc này ra ngoài. Ông ta hiểu rõ là đối với một tông môn, khi Kết Đan tử vong sẽ là một trận đại kiếp nạn, thể hiện rằng tông môn sẽ suy sụp. Trúc Cơ toàn bộ bị diệt lại khiến cho tốc độ suy sụp đó diễn ra nhanh hơn, đại kiếp nạn đến cũng nhanh hơn.
- Rốt cuộc nơi Kháo Sơn Lão Tổ bế quan đã xảy ra chuyện gì! Vị trưởng lão Trúc Cơ của Phong Hàn Tông này lập tức phái ra nhiều đệ tử Ngưng Khí tới Kháo Sơn Tông.
Ngay sau đó ông ta cố đè nén sự run sợ trong lòng xuống, cắn răng thổi lên chiếc kèn lệnh đã mấy trăm năm qua chưa sử dụng tới.
Kèn lệnh kia có tên là Đạo Giác!
Thổi đạo giác này là có thể đánh thức đạo uẩn của tông môn!
Bất kỳ một gia tộc và tông môn nào đều truyền thừa lại đạo uẩn. Đối với ba đại tông môn mà nói, đạo uẩn của bọn họ là do Lão Tổ từng trùng kích Nguyên Anh thất bại, nhưng đưa giả anh vào trạng thái ngủ say để trì hoãn tử vong. Cũng chỉ có bọn họ mới có thể trấn áp nỗi khủng hoảng của tràng kiếp nạn lần này.
Trong Phong Hàn Tông, tiếng kèn lệnh vang lên, ở sau núi của tông môn, trong một động phủ tuyệt mật có một lão già toàn thân nhăn nheo đang ngồi đó. Lão già này như là đã chết, thân thể khô rũ như hài cốt, nhưng ngay khi tiếng kèn kia truyền ra, mi mắt lão ta giật giật.
Cùng lúc đó, một linh thức khổng lồ lập tức bùng lên, trong chớp mắt liền bao phủ khắp Phong Hàn Tông, thậm chí còn chui vào trong cơ thể vị tu sĩ Trúc Cơ đã thổi kèn lệnh kia. Tu sĩ Trúc Cơ này toàn thân run rẩy, sắc mặt đầy vẻ đau đớn. Ông ta rõ ràng cảm nhận được linh thức giống như ý niệm khổng lồ này dường như sắp giết chết mình, đang lật giở ký ức của mình lên để xem.
Hồi lâu, linh thức kia mới rời đi, tu sĩ Trúc Cơ cả người ngã lăn xuống đất, thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch. Ông ta hiểu rằng nếu mình không phải là tu sĩ Trúc Cơ, mà vừa rồi bị lục soát ký ức như vậy thì chắc chắn là đã chết rồi.
- Hãy cầm lấy hàn ngọc của lão phu, lập tức phong ấn sơn mạch nơi Kháo Sơn Tông ở, không cho phép bất cứ kẻ nào đi ra. Lão phu cần mấy canh giờ nữa mới hoàn toàn thức tỉnh, bọn ngươi đi trước tìm kiếm tất cả các dấu vết đi. Giọng nói tang thương vang khắp Phong Hàn Tông, tu sĩ Trúc Cơ kia vội đứng dậy, ôm quyền cúi đầu một cái thật sâu.
Một miếng băng ngọc màu lam chớp mắt bay ra từ sau núi Phong Hàn Tông, rơi thẳng vào trong tay tu sĩ này.
Cảnh tượng tương tượng như vậy cũng xảy ra ở Khúc Thủy Tông, Phương Dạ Tông, bọn họ đều phát hiện ra mệnh giản của Chưởng giáo và trưởng lão vỡ vụn, hoảng sợ gọi ra đạo uẩn của tông môn!
Giờ khắc này, Tu Chân Giới của Triệu quốc dấy lên phong ba.
Ở nơi bế quan của Kháo Sơn Lão Tổ, Kháo Sơn Lão Tổ lửa giận ngút trời, lúc này đang ở trong mật thất mắng chửi liên tục, đầy phẫn nộ mà cũng đau lòng. Với Mạnh Hạo thì lão thậm chí còn có chút bó tay, dù sao đối phương cũng là đệ tử duy nhất của Kháo Sơn Tông mình
- Thằng oắt này cũng quá ác độc cơ! Ta là Lão Tổ của nó à nha, đầu tiên là cướp đi quá nửa tài bảo của ta, lại lấy mất Cổ Ngọc Phong Yêu, rồi còn chiếm linh khí của ta, đã thế cuối cùng còn vô liêm sỉ cướp một chiếc yêu đăng của ta nữa!! Kháo Sơn Lão Tổ thở hồng hộc, nhất là nghĩ tới cổ ngọc và yêu đăng kia thì lập tức mặt ủ mày chau.
- Cho dù Lão Tổ ta quả thực không giải độc cho nó thì cũng không thể như vậy mà! Làm người phải biết lý lẽ, năm đó khi cướp đồ của kẻ khác, Lão Tổ ta cũng nói lý trước. Nhưng nó lại thật sự trở thành Ngưng Khí tầng mười ba. Năm đó mấy lão bất tử kia từng nói không phải Ngưng Khí tầng mười ba thì không thể có được Cổ Ngọc Phong Yêu Ta còn tưởng là cố gia vẻ huyền bí, còn thầm cao hứng một phen, nhưng nhưng nó lại đạt tới chứ!!
- Nhưng mà hiển nhiên ta lại bị đám già mà khốn nạn kia tính kế rồi! Nếu không ai đạt được Cổ Ngọc Phong Yêu thì ta có dựa theo kế hoạch cũng không thể phá vỡ phong ấn. Nhưng nay tiểu tử kia vừa lấy Cổ Ngọc Phong Yêu đi, ta liền cảm giác được rất rõ là phong ấn kia đã lỏng ra rất nhiều!
- Tuy mất đi một chiếc yêu đăng là giảm đi mấy thành mở được phong ấn, nhưng phong ấn này nhiều năm qua đã bất ổn, nay lại có dấu hiệu buông lỏng Bà nó chớ, tu sĩ Phong Yêu Tông sao tên nào cũng giảo hoạt như nhau vậy. Đám lão bất tử năm đó cũng vậy, mà giờ tên oắt thối tha này cũng thế
Kháo Sơn Lão Tổ nghiến răng nghiến lợi, nhưng nói thì nói vậy, nghĩ tới cái dáng vẻ khi Mạnh Hạo nhại lại lời mình, lại còn vẻ chấp nhất khi đã trở thành Ngưng Khí tầng mười ba, Kháo Sơn Lão Tổ cũng không khỏi cảm thán.
- Mà quả thật thằng nhóc này rất hợp mắt ta, năm đó Lão Tổ đây chính là kẻ không chịu thua thiệt, ngươi lừa ta, ta sẽ lừa lại ngươi. Mấy lão bất tử Phong Yêu Tông năm đó nói chuyện không đáng tin, cho rằng đi rồi thì ta chẳng làm gì được mấy lão, nhưng Lão Tổ ta há lại không có cách, trực tiếp đổi tên Phong Yêu Tông thành Kháo Sơn Tông, không hố được các ngươi thì ta bẫy đám hậu nhân truyền thừa của các ngươi Mẹ kiếp, nếu biết Mạnh Hạo này sẽ trở thành tu sĩ Ngưng Khí tầng mười ba, có được tư cách lấy được Cổ Ngọc Phong Yêu, Lão Tổ ta chắc chắn sẽ giải độc cho nó rồi đuổi luôn nó đi, không cho nó cái cơ hội bước vào tầng mười ba. Nhưng nếu nó không có cơ hội đó, chẳng phải Lão Tổ ta cũng không mở được phong ấn ư? Kháo Sơn Lão Tổ thật sự bất đắc dĩ vô cùng, lúc này cũng rất đau lòng, mà cũng cảm khái, phức tạp mà trở nên rối rắm.
Cùng lúc đó, theo sự rung chuyển của ngọn núi, chiếc Thiên Cơ Chung trên đỉnh núi đang tự gõ vang thì dừng lại. Xung quanh chiếc Thiên Cơ Chung này có vô số ký hiệu, chúng nhảy múa xoay tròn, phát ra ánh sáng xanh lục, ánh sáng kia chói mắt, truyền khắp Thiên Cơ quốc.
- Yêu thiên hàng chí, chuyện này năm đó sư tổ không thể tính sai, đại kiếp nạn thiên địa này sẽ là lúc cho Thiên Cơ mạch ta quật khởi! Lão phu phải đi lấy lại phân thân Nguyên Anh, để xem tên Kháo Sơn này rốt cuộc dựa vào gì mà kiêu ngạo như vậy! Lão già áo xanh này chính là Thiên Cơ Lão Nhân, phân thân của lão bị Kháo Sơn Lão Tổ cắn nuốt, mà kẻ ở nơi đây chính là bản tôn. Lúc nói, lão đứng lên, cất bước đi lên bầu trời, giơ tay nâng cả Thiên Cơ Chung khổng lồ kia lên, hóa thành một cây cầu vồng to lớn mang theo sát khí bay thẳng tới Triệu quốc.
Lúc này trong lãnh thổ Triệu quốc, trong từ đường mà Phong Hàn Tông xây dựng có tiếng ầm ầm truyền ra. Đệ tử canh giữ từ đường sắc mặt đại biến, đẩy cửa từ đường ra thì thấy được một cảnh tượng khiến gã rùng mình, sắc mặt hoảng sợ tới cực điểm, thậm chí kinh hoàng.
Trong từ đường có bày mệnh giản của tu sĩ tông môn, mà mệnh giản tượng trưng cho Chưởng giáo và Thái Thượng trưởng lão Kết Đan lại nứt ra, vỡ tung!
Điều này có nghĩa là Chưởng giáo và các vị Thái Thượng trưởng lão đều đã bỏ mình!
Ngoài ra ngọc giản của trưởng lão Trúc Cơ cũng lập tức vỡ vụn, cảnh này xảy ra khiến đệ tử Phong Hàn Tông canh giữ từ đường kia run lẩy bẩy, không dám tin tưởng.
Cũng may Chưởng giáo Kết Đan của Phong Hàn Tông khi dẫn người đi thì có để lại một vị trưởng lão Trúc Cơ canh giữ tông môn, khi trưởng lão Trúc Cơ này biết tin, sắc mặt ông ta tái xám, lập tức hạ lệnh nghiêm cấm truyền việc này ra ngoài. Ông ta hiểu rõ là đối với một tông môn, khi Kết Đan tử vong sẽ là một trận đại kiếp nạn, thể hiện rằng tông môn sẽ suy sụp. Trúc Cơ toàn bộ bị diệt lại khiến cho tốc độ suy sụp đó diễn ra nhanh hơn, đại kiếp nạn đến cũng nhanh hơn.
- Rốt cuộc nơi Kháo Sơn Lão Tổ bế quan đã xảy ra chuyện gì! Vị trưởng lão Trúc Cơ của Phong Hàn Tông này lập tức phái ra nhiều đệ tử Ngưng Khí tới Kháo Sơn Tông.
Ngay sau đó ông ta cố đè nén sự run sợ trong lòng xuống, cắn răng thổi lên chiếc kèn lệnh đã mấy trăm năm qua chưa sử dụng tới.
Kèn lệnh kia có tên là Đạo Giác!
Thổi đạo giác này là có thể đánh thức đạo uẩn của tông môn!
Bất kỳ một gia tộc và tông môn nào đều truyền thừa lại đạo uẩn. Đối với ba đại tông môn mà nói, đạo uẩn của bọn họ là do Lão Tổ từng trùng kích Nguyên Anh thất bại, nhưng đưa giả anh vào trạng thái ngủ say để trì hoãn tử vong. Cũng chỉ có bọn họ mới có thể trấn áp nỗi khủng hoảng của tràng kiếp nạn lần này.
Trong Phong Hàn Tông, tiếng kèn lệnh vang lên, ở sau núi của tông môn, trong một động phủ tuyệt mật có một lão già toàn thân nhăn nheo đang ngồi đó. Lão già này như là đã chết, thân thể khô rũ như hài cốt, nhưng ngay khi tiếng kèn kia truyền ra, mi mắt lão ta giật giật.
Cùng lúc đó, một linh thức khổng lồ lập tức bùng lên, trong chớp mắt liền bao phủ khắp Phong Hàn Tông, thậm chí còn chui vào trong cơ thể vị tu sĩ Trúc Cơ đã thổi kèn lệnh kia. Tu sĩ Trúc Cơ này toàn thân run rẩy, sắc mặt đầy vẻ đau đớn. Ông ta rõ ràng cảm nhận được linh thức giống như ý niệm khổng lồ này dường như sắp giết chết mình, đang lật giở ký ức của mình lên để xem.
Hồi lâu, linh thức kia mới rời đi, tu sĩ Trúc Cơ cả người ngã lăn xuống đất, thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch. Ông ta hiểu rằng nếu mình không phải là tu sĩ Trúc Cơ, mà vừa rồi bị lục soát ký ức như vậy thì chắc chắn là đã chết rồi.
- Hãy cầm lấy hàn ngọc của lão phu, lập tức phong ấn sơn mạch nơi Kháo Sơn Tông ở, không cho phép bất cứ kẻ nào đi ra. Lão phu cần mấy canh giờ nữa mới hoàn toàn thức tỉnh, bọn ngươi đi trước tìm kiếm tất cả các dấu vết đi. Giọng nói tang thương vang khắp Phong Hàn Tông, tu sĩ Trúc Cơ kia vội đứng dậy, ôm quyền cúi đầu một cái thật sâu.
Một miếng băng ngọc màu lam chớp mắt bay ra từ sau núi Phong Hàn Tông, rơi thẳng vào trong tay tu sĩ này.
Cảnh tượng tương tượng như vậy cũng xảy ra ở Khúc Thủy Tông, Phương Dạ Tông, bọn họ đều phát hiện ra mệnh giản của Chưởng giáo và trưởng lão vỡ vụn, hoảng sợ gọi ra đạo uẩn của tông môn!
Giờ khắc này, Tu Chân Giới của Triệu quốc dấy lên phong ba.
Ở nơi bế quan của Kháo Sơn Lão Tổ, Kháo Sơn Lão Tổ lửa giận ngút trời, lúc này đang ở trong mật thất mắng chửi liên tục, đầy phẫn nộ mà cũng đau lòng. Với Mạnh Hạo thì lão thậm chí còn có chút bó tay, dù sao đối phương cũng là đệ tử duy nhất của Kháo Sơn Tông mình
- Thằng oắt này cũng quá ác độc cơ! Ta là Lão Tổ của nó à nha, đầu tiên là cướp đi quá nửa tài bảo của ta, lại lấy mất Cổ Ngọc Phong Yêu, rồi còn chiếm linh khí của ta, đã thế cuối cùng còn vô liêm sỉ cướp một chiếc yêu đăng của ta nữa!! Kháo Sơn Lão Tổ thở hồng hộc, nhất là nghĩ tới cổ ngọc và yêu đăng kia thì lập tức mặt ủ mày chau.
- Cho dù Lão Tổ ta quả thực không giải độc cho nó thì cũng không thể như vậy mà! Làm người phải biết lý lẽ, năm đó khi cướp đồ của kẻ khác, Lão Tổ ta cũng nói lý trước. Nhưng nó lại thật sự trở thành Ngưng Khí tầng mười ba. Năm đó mấy lão bất tử kia từng nói không phải Ngưng Khí tầng mười ba thì không thể có được Cổ Ngọc Phong Yêu Ta còn tưởng là cố gia vẻ huyền bí, còn thầm cao hứng một phen, nhưng nhưng nó lại đạt tới chứ!!
- Nhưng mà hiển nhiên ta lại bị đám già mà khốn nạn kia tính kế rồi! Nếu không ai đạt được Cổ Ngọc Phong Yêu thì ta có dựa theo kế hoạch cũng không thể phá vỡ phong ấn. Nhưng nay tiểu tử kia vừa lấy Cổ Ngọc Phong Yêu đi, ta liền cảm giác được rất rõ là phong ấn kia đã lỏng ra rất nhiều!
- Tuy mất đi một chiếc yêu đăng là giảm đi mấy thành mở được phong ấn, nhưng phong ấn này nhiều năm qua đã bất ổn, nay lại có dấu hiệu buông lỏng Bà nó chớ, tu sĩ Phong Yêu Tông sao tên nào cũng giảo hoạt như nhau vậy. Đám lão bất tử năm đó cũng vậy, mà giờ tên oắt thối tha này cũng thế
Kháo Sơn Lão Tổ nghiến răng nghiến lợi, nhưng nói thì nói vậy, nghĩ tới cái dáng vẻ khi Mạnh Hạo nhại lại lời mình, lại còn vẻ chấp nhất khi đã trở thành Ngưng Khí tầng mười ba, Kháo Sơn Lão Tổ cũng không khỏi cảm thán.
- Mà quả thật thằng nhóc này rất hợp mắt ta, năm đó Lão Tổ đây chính là kẻ không chịu thua thiệt, ngươi lừa ta, ta sẽ lừa lại ngươi. Mấy lão bất tử Phong Yêu Tông năm đó nói chuyện không đáng tin, cho rằng đi rồi thì ta chẳng làm gì được mấy lão, nhưng Lão Tổ ta há lại không có cách, trực tiếp đổi tên Phong Yêu Tông thành Kháo Sơn Tông, không hố được các ngươi thì ta bẫy đám hậu nhân truyền thừa của các ngươi Mẹ kiếp, nếu biết Mạnh Hạo này sẽ trở thành tu sĩ Ngưng Khí tầng mười ba, có được tư cách lấy được Cổ Ngọc Phong Yêu, Lão Tổ ta chắc chắn sẽ giải độc cho nó rồi đuổi luôn nó đi, không cho nó cái cơ hội bước vào tầng mười ba. Nhưng nếu nó không có cơ hội đó, chẳng phải Lão Tổ ta cũng không mở được phong ấn ư? Kháo Sơn Lão Tổ thật sự bất đắc dĩ vô cùng, lúc này cũng rất đau lòng, mà cũng cảm khái, phức tạp mà trở nên rối rắm.
/1957
|