Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1759 - Sơn Hải Giới Khác

/1957


- Chỉ là, nguyện vọng này chỉ có thể hứa hẹn lần sau, sau lần này, bổn linh sẽ ngủ say, trôi đi vạn vạn giới tinh không, lần nữa thức tỉnh... mới có thể hứa hẹn ý nguyện thứ hai! Gương đồng rực rỡ, Anh Vũ cao cao tại thượng kia, nhàn nhạt lên tiếng, thanh âm truyền khắp bốn phương tám hướng, vang vọng tinh không mênh mang.

Giờ khắc này, trên thân nó tràn ra uy áp, khiến Tiên Thần đại lục run rẩy, khiến Ma Giới đại lục chấn động, tất cả tu sĩ bốn phía đều hô hấp dồn dập, tâm thần không ổn định, mạnh như cửu nguyên đều cố áp chế tu vi, mà cường giả nội tình ở trên hai đại lục, từ đầu đến cuối hoặc là trầm mặc, hoặc là truyền ra ý chí kia, thời khắc này cũng đều trong lòng chấn động.

Bọn họ cảm nhận còn rõ ràng hơn, trên thân Anh Vũ, trên gương đồng, lúc này bọn họ đã nhận ra một tia... ý chí của tinh không, đó là ý chí chỉ sợ ngay cả bọn họ đều không thể lay chuyển, đó là tinh không chỉ có... Siêu Thoát mới có thể đo lường!

Mà Siêu Thoát, bao nhiêu năm rồi, trong thiên địa, trong tinh không mênh mang, bốn đại giới cũng vậy, vô số giới cũng thế, cũng chỉ có ít ỏi mấy người như vậy làm được...

Còn lại, đều không thể Siêu Thoát, chỉ có thể nhìn lên.

Theo lời nói của Anh Vũ truyền ra, Tiên Thần đại lục cùng Ma Giới đại lục, khí tức của tất cả mọi người trong một chớp mắt này, mơ hồ xuất hiện ý đối địch!

Nguyện vọng, chỉ có một!

Anh Vũ không có nói sai, trên thực tế với nội tình của Tiên Thần đại lục và Ma Giới đại lục, có thể lừa gạt bọn họ vốn là khả năng không lớn. Sau phút trầm mặc ngắn ngủi, nội tình của Tiên Thần đại lục và Ma Giới đại lục, lập tức tản ra ý chí, dường như đang trao đổi với nhau.

Kết quả sau cùng là gì, rất nhiều người đều không thể biết được, chỉ biết là, ba ngày sau: gương đồng tiêu tán, hóa thành vô số điểm sáng, như một lốc xoáy ánh sáng bay vào tinh không mênh mang, biến mất, không thấy bóng dáng.

Mà lốc xoáy chỗ con bướm chở theo hy vọng của Sơn Hải Giới này, cũng có Chí Tôn cửu nguyên không cam lòng, muốn đi vào, nhưng không có cách nào xông vào bên trong... không thể không rời khỏi lốc xoáy kia.

Thậm chí Thế Giới Điệp của Ma Giới đại lục, cũng có bay ra, mô phỏng theo Sơn Hải Giới, muốn đi vào trong lốc xoáy, nhưng chẳng biết tại sao đều thất bại. Vả lại trọng yếu nhất là bên trong hắc động lốc xoáy này, trên đường đi thông tới chỗ quan tài xanh, tồn tại thời gian loạn lưu vô tận, bước chân vào bên trong, năm tháng trôi qua bất đồng với ngoại giới. Như vị đại hán tráng kiện kia, vừa bước chân vào chỉ trong thời gian một cái chớp mắt, lại dường như vượt qua vạn năm, khiến cho hắn vô cùng hoảng sợ lập tức thối lui ra.

Mặc dù là tồn tại cổ xưa của hai đại lục, cũng đều tản ra thần thức tra xét, sau đó vứt bỏ ý định đuổi giết, đồng thời báo cho tất cả mọi người: Chỗ này... không phải Siêu Thoát, không thể đi vào!

Về phần vì sao Thế Giới Điệp của Sơn Hải Giới, có thể bước chân vào bên trong, điểm này, không ai có đáp án chính xác, mà cách nói duy nhất, dường như... Nơi đó, có người nào đó chào đón Sơn Hải Giới đi vào.

Hai đại lục dừng lại bên ngoài lốc xoáy không lâu, sau đó nơi này lần nữa xuất hiện 33 đại lục, hóa thành 33 Thiên, giống như Sơn Hải Giới lúc trước, phong ấn chỗ này, trấn áp ở bên trong.

Lưu lại một phần tu sĩ của Tiên Thần đại lục và Ma Giới đại lục, còn có những dị tộc còn sống sót trong trận chiến Sơn Hải Giới kia, lần nữa trú đóng ở nơi này.

Ngoài 33 Thiên, Đạo Phương sắc mặt có chút phức tạp, cũng có khẽ thở dài, yên lặng khoanh chân ngồi xuống, trước mặt đặt một cây trường côn. Trên mặt thương tang cổ xưa của hắn, từ từ nhắm nghiền hai mắt, hắn tiếp tục trấn thủ tại chỗ này. Trong tương lai, sẽ nhất nhất chém chết bất kỳ tu sĩ Sơn Hải nào có ý đồ bay ra ngoài 33 Thiên...

Mà ở ngoài Đạo Phương, lần nữa bố trí Vô Lượng Kiếp, lan rộng ra bốn phía, sáp nhập vào tinh không mênh mang, khiến cho nơi này, trở thành một... Sơn Hải Giới mới...

Giống như có thủy có chung, giống như là một vòng tuần hoàn.

Không ai có thể đi vào, tu sĩ Sơn Hải Giới cũng không thể đi ra! Không lâu sau, Tiên Thần đại lục cùng Ma Giới đại lục rời đi, trở về lại khu vực thuộc về bọn họ... Rốt cuộc là Tiên Thần chiếm được nguyện vọng, hay là Ma giới hoàn thành ý nguyện hứa hẹn? Điểm này, có lẽ chỉ có chính bọn nó mới biết được!

Về phần Mạnh Hạo bị truyền tống đi, Tiên Thần đại lục cùng với Ma Giới đại lục, cũng không quan tâm lắm! Mạnh Hạo ở trong mắt bọn họ xem ra là đã chết rồi! Mặc dù là truyền tống đi, giờ này có lẽ cũng chỉ là trở thành một khối thây khô trôi lơ lửng trong tinh không mênh mang mà thôi.

Mặc dù như thế, nhưng vẫn có một đám tu sĩ Tiên Thần đại lục và Ma Giới đại lục, được mỗi bên phái ra, đi vào tinh không mênh mang tìm kiếm thi thể Mạnh Hạo!

- - - - - - - - - - - -

Thời gian trôi qua, tinh không vẫn như cũ...

Dường như hết thảy chuyện xảy ra, đối với cả tinh không mênh mang mà nói, chỉ là một sự kiện bé nhỏ không đáng kể, chỉ là một cái giới tan vỡ, chỉ là một thiên địa dịch chuyển.

Tinh không mênh mang vẫn là tinh không mênh mang, lốc xoáy vẫn là ánh sáng xanh, vô số chủng tộc, vẫn dựa theo tồn tại từ xưa tới nay, có quy tắc đi săn thú thì đi sinh hoạt, Tiên Thần và Ma Giới đại lục, vẫn ngang dọc như trước.

Dường như thế giới, đích xác sẽ không vì một người biến mất, mà bị biến đổi.

Cho đến mười năm, trăm năm, ngàn năm... Thời gian như nước chậm rãi trôi qua, trừ đi hồi ức của rất nhiều người, cũng phủ lên suy nghĩ của rất nhiều người...

33 Thiên ngoài lốc xoáy quan tài xanh, tu sĩ trên đó qua các thời đại, cũng dần dần quên mất nơi này, đã từng có một người gọi là Mạnh Hạo.

Quên mất nơi này, đã từng có một thế giới tan vỡ; quên mất nơi này, đã từng phát sinh chuyện cũ, chỉ nhớ là bọn họ phải trấn thủ con bướm trong lốc xoáy kia... mọi người gọi con bướm là... Sơn Hải Điệp.

Chỉ có một số người không nhiều lắm, sau đó nhớ lại từng hình ảnh ngàn năm trước, rồi lại khẽ thở dài. Đạo Phương, chính là một người trong đó, khi hắn thức tỉnh, khi thì nhìn con bướm trên quan tài xanh trong lốc xoáy, khi thì ngẩng đầu nhìn về phía tinh không mênh mang, khi thì... nhớ lại Anh Vũ kia cam nguyện lau đi ký ức; nhớ lại Bì Đống cam nguyện chết đi; nhớ lại chó ngao màu máu kia che chở... nhớ lại... người kia... một người vì thế giới mà điên cuồng tự bạo!

- Thế giới của chúng ta, gọi là... Sơn Hải Giới! Bên trong lốc xoáy, trên quan tài màu xanh, trong một con bướm gần như dừng lại, tồn tại hai đại lục, trên đó dựng một pho tượng nam nhân, được vô số người quỳ lạy.

Có thanh âm phát ra tại rất nhiều địa phương trên hai đại lục này, từ rất lâu luôn nói lên như vậy, nói cho hậu nhân biết tên của thế giới bọn họ...

- Mà Sơn Hải Giới, vào rất nhiều năm trước, là Chí Tôn Tiên Giới, thống lĩnh ba ngàn hạ giới...

- Lần đầu tiên hạo kiếp, là ở vào rất nhiều rất nhiều năm trước, vạn vạn năm...

- Khi đó, ba ngàn hạ giới làm phản, có hai thế lực bên ngoài xâm lấn, Cửu Phong Chí Tôn quật khởi, cùng Hải Mộng Chí Tôn, Tiên Cổ Chí Tôn liên hiệp rất nhiều cường giả, cùng chung sức chống lại, bảo vệ quê hương của chúng ta!

- Trận chiến ấy, Chí Tôn Tiên Giới tan vỡ, chí bảo Sơn Hải Giới của Cửu Phong Chí Tôn luyện chế, xua tan ngoại địch, hóa thành thế giới, trở thành quê hương của hậu nhân!

- Mà đó, chỉ là trận chiến đầu tiên...

- Trận chiến thứ hai, phát sinh ở một ngàn năm trước, thế lực bên ngoài đã từng tiêu diệt Chí Tôn Tiên Giới, lần nữa phủ xuống, mà ba ngàn hạ giới làm phản năm xưa hóa thành 33 Thiên, khai chiến cùng Sơn Hải Giới!

- Trận chiến ấy, Thủy Đông Lưu Chí Tôn, với mưu lược kinh thiên, tính ra sinh cơ!

- Trận chiến ấy, Hải Mộng Chí Tôn vì Sơn Hải Giới, bỏ ra sinh mạng tìm được phương hướng!

- Mà trọng yếu nhất... là trận chiến ấy, Chí Tôn của chúng ta, Mạnh Hạo Chí Tôn, ngang trời xuất thế, thu được truyền thừa của Thủy Đông Lưu, thu được tạo hóa tuyệt thế, trở thành người chủ Sơn Hải Giới, ngài mang theo chúng ta, tấn công ra ngoài!

- Phương gia của ngài, chính là gia tộc chí cao vô thượng, là vị trí của chúng ta giờ này!

- Cha mẹ của Mạnh Hạo Chí Tôn, hóa thành đôi cánh của Sơn Hải Điệp, mang chúng ta bay đến nơi này...

- Trận chiến ấy, Mạnh Hạo Chí Tôn một người, chống lại hai thế lực lớn, chống lại tất cả tu sĩ để kéo dài thời gian, cho chúng ta tìm tới sinh cơ...

- Trận chiến ấy, Hồn Đăng của ngài tắt vỡ nát, đạo pháp của ngài vỡ ra, Sơn Hải Giới cũng tan vỡ... Trận chiến ấy, bên cạnh ngài có một con Anh Vũ, có một bộ khôi giáp, có một con Huyết Khuyển...

- Trận chiến ấy, ngài đã đi xa, nhưng Sơn Hải Giới còn đây!

- Sơn Hải Giới, vĩnh viễn, vĩnh viễn, sẽ không mất đi truyền thừa! Chúng ta đã từng là Chí Tôn Tiên Giới, quá khứ chúng ta là Sơn Hải Giới, hôm nay... chúng ta là... thế giới của Mạnh Hạo!

- Ngài không phải tiên, ngài là yêu, yêu của Sơn Hải Giới, Yêu Tôn của chúng ta!!!

- Một ngày nào đó, Yêu Tôn sẽ trở lại, mang theo hứa hẹn của ngài; mang theo điên cuồng của ngài; mang theo chúng ta... tiêu diêt 33 Thiên, mang chúng ta... đánh tới quê hương của hai thế lực lớn kia; mang theo chúng ta... Cho dù lật đổ cả tinh không mênh mang này, cũng phải... Báo Thù!!!

- Báo thù, báo thù, báo thù!!!

Trong thế giới của con bướm, rất nhiều thời gian, rất nhiều khu vực, thanh âm như vậy liên tục quanh quẩn, mỗi một tu sĩ Sơn Hải Giới, đều giáo dục con cháu của mình như vậy, đều cắn răng, ngậm lệ nóng, nói ra chuyện đã từng là máu và giết chóc!

Trong những người này, mập mạp, Vương Hữu Tài, còn có người đã từng là đồng bạn của Mạnh Hạo, dần dần trong thời gian một ngàn năm này, nhất nhất nổi lên, bọn họ mang theo cừu hận, mang theo chấp nhất, ở trong thế giới Sơn Hải Điệp này, ẩn giấu hết thảy sát cơ, để tích lũy, để chờ đợi... tới một khắc báo thù kia!

Chờ đợi Mạnh Hạo về tới, Yêu Tôn phủ xuống!

Bọn họ không tin... Mạnh Hạo đã chết!

Còn có một nữ nhân cũng không tin, nàng ở tại Phương gia, địa vị của nàng trong Phương gia, vô cùng tôn cao, nàng là Hứa Thanh, nàng là thê tử của Yêu Tôn!

Nàng cùng Phương gia còn đây, thì tinh thần tu sĩ Sơn Hải ở thế giới này, vĩnh viễn tồn tại.

Tinh thần này, là truyền thừa của một chủng tộc, là ngọn lửa bất diệt của tất cả mọi người.

Mỗi một buổi tối, trên một ngọn núi chí cao vô thượng trong Sơn Hải Điệp, đều có thể thấy thân ảnh của một nữ nhân dưới trăng sáng.

Nàng luôn lặng lẽ nhìn bầu trời, dường như đang đợi... chờ đợi...

- Sau luân hồi, huynh đợi muội mấy trăm năm... Giờ này, muội chờ huynh thời gian dài đằng đẳng...

- Mạnh Hạo... huynh đang ở đâu, huynh không có rơi xuống, đúng không... Muội có thể cảm giác, huynh... vẫn còn đâu đó!

Nữ nhân nhỏ giọng lẩm bẩm.

Một năm, một năm, lại một năm nữa...


/1957

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status