Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1877 - Lại Vào Minh Cung

/1957


- Trong mấy trăm năm nay, chúng ta đã tới đây nhiều lần, đối với hạo kiếp nơi này đã có hiểu biết cặn kẽ cùng với phương pháp tránh né, tìm được một khu vực để núp tránh hạo kiếp! Lão nhân chưởng giáo nhìn Mạnh Hạo, chậm rãi lên tiếng.

- Nhưng cuối cùng chỉ có thể đi tới tầng thứ tám đại lục, không qua được ngưỡng cửa tầng thứ chín đại lục! Chưởng giáo nhíu mày, chuyện này bọn họ thử nhiều lần, thủy chung không có cách nào.

- Đi thông tầng thứ chín đại lục, có một cánh cửa đẩy không ra nên không đi vào được! Bạch Vụ Trần ở một bên tiếp lời nói.

Mạnh Hạo liếc nhìn đám người chưởng giáo, khẽ gật đầu, thân hình bỗng nhiên đi về phía trước. Theo hắn đi tới, theo Đạo Mục mở ra, vô số quỷ hồn ở vòng ngoài Minh Cung này lập tức phấn chấn, toàn bộ biến ảo ở bốn phía Mạnh Hạo, vây quanh Mạnh Hạo, rít gào cùng đi tới phía trước.

Mặc dù không phải lần đầu tiên nhìn thấy uy thế của Mạnh Hạo trong Minh Cung, nhưng giờ này lần nữa nhìn thấy, đám người chưởng giáo vẫn như cũ chấn động trong lòng, nhất là Bạch Vụ Trần Tiên, đáy lòng càng phức tạp, nhớ lại từng hình ảnh mấy trăm năm trước, mình ở chỗ này đã từng chiến bại dưới tay đối phương.

Thầm thở dài, mọi người lập tức thi triển tốc độ cao nhất, theo phía sau Mạnh Hạo cùng chạy thẳng tới phía trước.

Đối với người khác mà nói, mặc dù đám người chưởng giáo đi tới nơi này rất nhiều lần, mỗi một lần đều phải rất cẩn thận, cho dù ở vòng ngoài này cũng phải như vậy.

Thế nhưng... chỉ ở thời điểm có Mạnh Hạo dẫn đội, bọn họ không cần cẩn thận như vậy, bởi vì ở chỗ này, Mạnh Hạo chính là Quân Vương của quỷ hồn, ở chỗ này, sự hiện hữu của hắn không người nào có thể lay chuyển.

Nơi đi qua, hư vô nổ vang, tất cả quỷ hồn ở vòng ngoài đều ào ào vọt tới trước sau vây quanh bốn phía Mạnh Hạo, trong ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo lộ ra cuồng nhiệt, lộ ra sùng kính.

Dường như Mạnh Hạo ra lệnh một tiếng, bảo bọn họ tự mình hồn phi phách tán, bọn họ cũng đều không chậm trễ chút nào... lập tức thi hành.

Nhìn quỷ hồn quanh bốn phía, trong mắt Mạnh Hạo lộ ra tia sáng kỳ dị. Năm đó lần đầu tiên hắn tới đây, phát hiện những quỷ hồn có thái độ dị thường đối với mình, trong lòng của hắn đã từng hiện lên một ý nghĩ, chỉ có điều khi đó, mặc dù là hắn có thể khống chế những quỷ hồn này, nhưng cũng cảm thấy ý nghĩ này không thực tế.

Nhưng lần này, khi đệ cửu cấm đã hoàn thành, chỉ kém dung hợp, ý nghĩ trong lòng của Mạnh Hạo năm đó, một lần nữa nổi lên, vả lại lần này, hắn không cảm thấy không thực tế, ngược lại, hắn cảm giác mình... có thể làm được!

Sử dụng tất cả quỷ hồn trong Minh Cung, trở thành dưới trướng của hắn, cùng với Đệ Cửu Tông hợp thành thiên quân vạn mã, theo hắn đánh trở về 33 Thiên!

Mạnh Hạo không có xem thường Tiên Thần đại lục và Ma Giới đại lục. Mặc dù hắn có thể Siêu Thoát, hắn cũng chưa từng xem thường địch nhân. Cho dù là đối với Tiên Thần đại lục và Ma Giới đại lục, hắn đã có một số suy đoán thậm chí khẳng định, nhưng vẫn còn phải chuẩn bị toàn lực ứng phó.

Bởi vì hắn hiểu rõ, nếu mình ở nơi này thành công dung hợp đệ cửu cấm Siêu Thoát, như vậy ngay khoảnh khắc ra ngoài, ý chí của La Thiên tinh không sẽ điên cuồng đạt đến mức tận cùng.

Mạnh Hạo trong mắt nhoáng lên tia sáng lạnh, thân thể đi tới trước, mang theo vô số quỷ hồn bốn phía, chạy thẳng tới tầng thứ nhất đại lục... Khi đi tới cái cầu kia, Mạnh Hạo không có dừng lại chút nào, thân thể nhảy bay ra, lập tức những quỷ hồn chung quanh hắn trở thành biển quỷ hốn, cuốn ra bốn phía, trong tiếng nổ ầm ầm vây quanh Mạnh Hạo, bay thẳng qua.

Đám người chưởng giáo phía sau hắn, thời khắc này nhìn thấy một màn đã cách mấy trăm năm này, đều nở nụ cười khổ. Mấy trăm năm này không có Mạnh Hạo cùng đi với bọn họ vào Minh Cung, cho nên bọn họ ở trong này, cho dù là cây cầu ở vòng ngoài đi thông tới tầng thứ nhất đại lục, cũng như cũ rất thận trọng.

Thế nhưng trước mắt, thấy khí thế của Mạnh Hạo như hoàn toàn không thấy hết thảy chỗ này, tận đáy lòng bọn họ không thể không hâm mộ, vừa bội phục đối với Mạnh Hạo.

Nơi này chính là nhà hắn... Thiếu niên áo bào vàng nghĩ thầm trong lòng, đi theo phía sau.

Nhưng vào lúc này, ngay khoảnh khắc thân ảnh Mạnh Hạo, bay vọt qua cây cầu kia sắp bước lên tầng thứ nhất đại lục, đột nhiên, dưới cầu truyền ra một tiếng gầm nhẹ, dường như có một bóng đen muốn xông tới cản trở mọi người.

Bóng đen kia nhìn kỹ, lại là một con thằn lằn to lớn, dài chừng trăm trượng, thân thể đen như mực, dường như có thể dung hợp vào hư vô. Vật này năm đó ở vực sâu dưới cầu kia Mạnh Hạo không nhìn thấy, thời khắc này quét ánh mắt tới nhìn nhau với con thằn lằn.

Gần như ngay khoảnh khắc nhìn nhau, thân thể con thằn lằn chợt run rẩy, nó nhìn thấy Mạnh Hạo, cũng có thể thấy những quỷ hồn ở bốn phía Mạnh Hạo kia. Quỷ hồn nó không úy kỵ, nhưng ánh mắt của Mạnh Hạo lại làm cho đáy lòng nó run lên, thân thể co rụt lại, cái đuôi trong phút chốc gãy lìa, thân mình nó vèo một cái liền biến mất.

Mạnh Hạo thu hồi ánh mắt, nhảy xuống đạp chân trên tầng thứ nhất đại lục. Đám người chưởng giáo phía sau hắn nhìn con thằn lằn dĩ vãng làm cho bọn họ có chút nhức đầu kia tự đoạn đuôi bỏ chạy, lần nữa nở nụ cười khổ.

Con thằn lằn này rất dũng mãnh, có chiến lực không tầm thường, nhất là thân thể dung hợp với hư không, khiến cho hết thảy thần thông thuật pháp, đều mất đi tác dụng. Cố tình nó lại cực kỳ hung tàn, thậm chí một khi nổi giận, từ trên người nó sẽ tản ra rất nhiều oan hồn, những oan hồn này đều vô cùng thê lương, số lượng không ít, khiến cho dĩ vãng mấy trăm năm, đám người chưởng giáo có mấy lần, phải hao tốn không ít tinh lực trên cây cầu kia, mới chậm rãi vượt qua.

Thế nhưng trước mắt...

Nơi này đích thật là nhà hắn... Chưởng giáo thở dài, trong lòng dâng lên mong đợi, lão cảm thấy, hy vọng lần này bước chân vào tầng thứ chín đại lục... vô cùng lớn.

Thậm chí lão mơ hồ cảm thấy, nếu như ngay cả Mạnh Hạo đều không thể bước chân lên tầng thứ chín đại lục, như vậy có lẽ cũng không có người nào có thể làm được!

Lần nữa bước chân vào tầng thứ nhất đại lục, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, đây là lần thứ ba hắn bước chân lên nơi này: lần đầu tiên là lần đầu vào Minh Cung; lần thứ hai là để thu lấy mảnh vỡ gương đồng.

Lần này là lần thứ ba, có lẽ cũng là một lần cuối cùng, ta phải ở chỗ này đi vào Siêu Thoát! Mạnh Hạo trong mắt lộ ra tia sáng kỳ dị, thân thể nhoáng một cái, tốc độ cực nhanh giống như tia chớp, rầm rầm vọt tới phía trước. Hắn lại ngửa mặt lên trời thét dài, với lực lượng tu vi của hắn giờ này, tiếng thét này quanh quẩn cả tầng thứ nhất đại lục, ngay sau đó toàn bộ quỷ hồn ở tầng thứ nhất đại lục đều thân thể run lên, đồng loạt ngẩng đầu, trong nháy mắt bay ra.

- Là Đại Đế...

- Khí tức của Đại Đế... lần thứ ba xuất hiện!

- Đại Đế đang kêu gọi chúng ta...

Vô số quỷ hồn, từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn bầu trời, nổ vang mặt đất, với Mạnh Hạo làm trung tâm, gào thét ào đến, khiến cho thiên địa sóng gợn quanh quẩn, khiến cho người ta nhìn thấy mà giật mình kinh sợ.

Cũng may mà đám người chưởng giáo không phải lần đầu trông thấy một màn như vậy, đã có chuẩn bị, nhưng tận đáy lòng cũng không nhịn được rúng động, vẻ hâm mộ đối với Mạnh Hạo càng mãnh liệt hơn.

Quỷ hồn tụ lại càng ngày càng nhiều, tốc độ của Mạnh Hạo cũng càng lúc càng nhanh. Thời khắc này nếu người nào có thể thấy được quỷ hồn, thì có thể nhìn thấy rõ ràng, trong thiên địa tầng thứ nhất đại lục này, xuất hiện một biển rộng mênh mông...

Đó là quỷ hồn hợp thành biển, biển quỷ hồn này cuốn lên bầu trời, lan tràn đi về hướng tầng thứ hai đại lục. Cùng so sánh biển quỷ hồn bàng bạc này, tồn tại của tu sĩ cực kỳ bé nhỏ không đáng kể. Duy chỉ có Mạnh Hạo ngự trị phía trên biển quỷ hồn kia, hắn chỉ đứng ở nơi đó, không cần mình phi hành, hắn trở thành biển ánh sáng sáng chói nhất trong đại lục này.

Thiên địa chấn động, khí thế nổi lên, trong tiếng nổ ầm ầm , biển quỷ hồn quét qua từ tầng thứ nhất đại lục, căn bản không thấy cửa thông vào tầng thứ hai đại lục, trực tiếp va chạm đi qua, trong tiếng nổ vang trời, Mạnh Hạo bước chân lên trên tầng thứ hai đại lục.

Vừa mới bước vào, lập tức quỷ hồn trên tầng thứ hai đại lục này, cũng đều chấn động, toàn bộ từ bốn phương tám hướng ào tới, gia nhập trong biển quỷ hồn, đồng loạt bái kiến.

Thiên địa vào giờ khắc này đều ảm đạm xuống, thế giới lắc lư, Mạnh Hạo phất tay áo, lập tức quỷ hồn chung quanh hắn sau khi tăng lên số lượng gấp đôi, cùng xông về phía tầng thứ ba đại lục.

Tốc độ cực nhanh, đám người chưởng giáo đều hít sâu một hơi. Mặc dù bọn họ không thấy được quỷ hồn bốn phía, nhưng thần thức có thể cảm nhận được lạnh lẽo ở bốn phía, trong lòng của mỗi người đều trong một chớp mắt này, nổi lên một suy đoán.

Nếu tiếp tục kéo dài như vậy, sau khi đến tầng thứ tám đại lục, bốn phía Mạnh Hạo này, sẽ tụ tập bao nhiêu... quỷ hồn? Nghĩ tới đây, mọi người nhìn nhau một cái, đều thấy được vẻ hoảng sợ trong mắt nhau.

Tiếng động rầm rầm , từ bầu trời truyền vào mặt đất, lại từ mặt đất lan tràn ra bốn phía, biển quỷ hồn vô cùng tận cuốn theo thân ảnh Mạnh Hạo, không lâu sau đã lan tràn đến đầu cuối, chạm tới tầng thứ bốn đại lục.

Thiên địa chấn động, khi biển quỷ hồn này đánh tới tầng thứ bốn đại lục, cả đại lục nổ vang, cửa vào đi thông tầng thứ bốn đại lục là một vực sâu, dưới vực sâu có vô số ánh mắt oán độc, bọn chúng ở dưới vực sâu này ngăn cản hết thảy sinh mạng bước qua nơi này.

Thậm chí trong những ánh mắt đó, còn có một số thân ảnh khổng lồ, nếu nhìn kỹ, những thân ảnh kia rõ ràng đều toàn thân rửa nát, dường như từ vô số thi thể ghép thành người khổng lồ.

Ngay khoảnh khắc biển quỷ hồn này mang theo Mạnh Hạo va chạm mà đến, những người khổng lồ này rống to, thân thể bay ra, vô số ánh mắt kia cũng trong nháy mắt dữ tợn, hóa thành những con mắt màu đỏ, đồng loạt bay ra vực sâu, muốn đi cản trở.

Nhưng ngay sau đó, khi bọn họ nhìn thấy Mạnh Hạo, thấy được biển quỷ hồn vô biên vô tận kia, những người khổng lồ đều ngẩn người tại đó, vẻ hung tàn trong nháy mắt tiêu tán, thay vào đó là khủng khiếp, bọn họ đều hét lên một tiếng, trực tiếp trầm xuống, hận không thể tốc độ nhanh hơn một chút.

Mà những con mắt kia còn hơn thế, thậm chí còn có một số bị một màn này trực tiếp chấn khiếp, dọa cho suýt nữa nổ tung, cấp tốc trầm xuống, không dám đi cản trở chút nào.

Trong chớp mắt, biển quỷ hồn kinh khủng kia lần nữa không thấy hết thảy trở ngại, trực tiếp nổ vang vượt qua vực sâu, xông lên tầng thứ bốn đại lục.

Từ đầu đến cuối, Mạnh Hạo cũng không có nhìn xem vực sâu kia nửa mắt. Đám người chưởng giáo phía sau hắn, chính mắt thấy những thân ảnh khủng khiếp lộ ra trong vực sâu, đã từng cản trở bọn họ nhiều lần, phải hao phí trả cái giá rất lớn mới có thể xông qua được tầng thứ bốn đại lục kia... đang chật vật tránh né... lần nữa bọn họ nở nụ cười khổ...

/1957

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status