Sáng sớm ngày thứ hai, mặt trời vừa lên, chiếu sáng toàn bộ đỉnh núi, mặt núi xanh biếc, không nói tiếng chim hương hoa, chỉ mặt cỏ xanh kia đã làm cho Mạnh Hạo đứng trên nhìn xuống cũng cảm thấy tâm thần phấn chấn.
Dãy núi nhấp nhô, một màu xanh biếc, nắng sớm nhu hòa, phát ra tia sáng chiếu rọi mặt đất, khi chiếu lên trường bào màu đen của Mạnh Hạo lại ánh lên màu tím, nhìn lại không phải là đen mà là tím.
Đứng trên núi, tóc dài bay múa, khiến cho Mạnh Hạo như có cảm giác theo gió mà đi, ánh mắt nhìn về phương xa như lộ ra quang mang màu tím.
Đó là biểu hiện của công pháp Tử Khí Đông Lai, cũng giống như màu sắc của sáu tòa đạo đài hoàn mỹ trong người hắn.
Sau hồi lâu, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, từ trong lầu đi ra, bước trên đường nhỏ giữa núi, trên đường gặp mấy tên đệ tử Thanh La Tông, hiển nhiên những người này đã sớm được phân phố, khi thấy được Mạnh Hạo thì lập tức khách khí, nhưng cũng không mất đi phong thái của đệ tử Thanh La Tông.
Mạnh Hạo mỉm cười, ôm quyền chào hỏi rồi theo đường mà đi tới.
Cho đến khi xuống dưới núi, tại giữa trăm núi của Thanh La Tông, nơi đây không phải là đệ tử hạch tâm thì không thể vào, hắn lững thững mà đi.
Nhìn một đám đệ tử Thanh La Tông, nhìn kiến trúc của Thanh La Tông, nhất là lư hương thật lớn của Thanh La Tông ở phía xa, trong lòng Mạnh Hạo có chút cảm khái. Khi hắn chưa bái nhập vào Tử Vận Tông, hắn chưa từng nghĩ tới mình có thể nhàn nhã đi trong Thanh La Tông như vậy.
- Cũng may miếng mỡ đông đã sớm lột xác, nếu không mà lột xác ở nơi này thì thân phận của ta liền bại lộ!
Mạnh Hạo đi tới bên cạnh một quảng trưởng, nơi đó có hơn mười đệ tử Thanh La Tông khoanh chân ngồi, trong đó cũng có Hàn Bối.
Ở giữa có một lão già đang giảng kinh, chậm rãi nói tới thuật pháp của Thanh La Tông. Mạnh Hạo đã từng gặp qua lão già này rồi, là một trong những tu sĩ Kết Đan theo Tử La Lão Tổ nghênh đón hắn hôm qua.
- Thanh La nhất pháp, kỳ thực là thanh minh chi ý, la thiên chi giáo, Minh đại biểu cửu địa chi hồn, La thì đại biểu cho cửu thiên chi niệm. Cho nên, Thanh La Tông lấy Minh pháp là sát, lấy Thiên niệm làm thần. Các ngươi tu hành phải nhớ kỹ kinh này, một đường thanh thiên.
Lão già bình thản nói, thanh âm truyền khắp bốn phía, mà lão cũng nhìn thấy Mạnh Hạo cách đó không xa.
Khẽ gật đầu, lão nhận ra thân phận của Mạnh Hạo, cũng không nhiều lời, chỉ là đảo mắt nhìn qua mọi người, cuối cùng rơi lên người Hàn Bối, thoáng ý bảo. Hàn Bối thầm than một tiếng, đứng dậy đi về chỗ Mạnh Hạo.
Vẻ mặt lão già kia vẫn như trước, tiếp tục giảng giải kinh của tông môn, về phần có người ngoài nghe thấy, nếu là những người khác thì tuyệt đối không thể, nhưng với thân phận của Mạnh Hạo, là đan sư được mời tới, cũng không tiện mạnh mẽ đuổi đi, vì vậy mới ra hiệu cho Hàn Bối mời người ta đi chỗ khác.
Hàn Bối có chút không tình nguyện, nhưng lại không thể cự tuyệt, nàng liền đi về phía Mạnh Hạo, trên mặt không nhìn rõ biểu hiện gì, ngược lại còn nở nụ cười tuyệt mỹ.
- Phương đại sư dậy sớm thật đó, không bằng để tiểu muội mang đại sư đi nhìn Thanh La Tông một chút, thế nào?
Hàn Bối vẫn tươi cười, thanh âm êm dịu, cực kỳ dễ nghe.
- Có hồng tụ làm bạn, đó chính là vinh hạnh của Phương mỗ!
Mạnh Hạo mỉm cười, biết mình không nên đứng đây nghe tông môn người ta giảng kinh, hắn nhìn Hàn Bối một cái, vui vẻ gật đầu.
Hai người dần đi xa.
- Phương đại sư là người tao nhã, nhưng tiểu muội không đáng gọi là hồng tụ!
Hai người rời xa quảng trường, đi dạo trong Thanh La Tông. Hàn Bối khẽ mở miệng cười, hai mắt nàng lóe lên dưới nắng, nàng mang một thân áo thủy la, làm cho nàng như trở thành đóa hoa chói mắt nhất nơi đây.
Hàn Bối vốn đã rất đẹp, lúc này cười lên càng thêm đẹp hơn, chỉ là đóa hoa xinh đẹp này, trong mắt Mạnh Hạo lại giống như một đóa tường vi, mọc đầy gai độc. Năm đó, khi ở trong phúc địa Thanh La Tông, một tiếng Tạ lang mềm mại kia, Mạnh Hạo mãi mãi không quên.
Nghe được lời của Hàn Bối, Mạnh Hạo cười cười, không nói gì thêm, mà trên dưới đánh giá Hàn Bối một chút.
- Phương đại sư vẫn còn suy nghĩ là đã từng gặp tiểu muội ở đâu sao?!
Hàn Bối cười khẽ, trong mắt lại lộ vẻ chút khẩn trương vì sự đánh giá của Mạnh Hạo. Nàng nghĩ Mạnh Hạo sẽ không nhìn ra, nhưng trên thực tế, Mạnh Hạo đối với Hàn Bối là cực kỳ hiểu biết, hắn vừa liếc liền biết nàng đang khẩn trương.
Điều này làm cho Mạnh Hạo thầm chấn động. Đối với hiểu biết của hắn về Hàn Bối thì nàng ta rất ít khi bị khẩn trương như thế, Mạnh Hạo lại nghĩ tới một màn gặp Hàn Bối bên ngoài sơn môn.
- Để Hàn đạo hữu chê cười rồi, chỉ là tại hạ thật sự có chút hứng thú với Hàn đạo hữu!
Mạnh Hạo mỉm cười nhìn Hàn Bối, trong mắt lộ ra quang mang hứng thú.
Quang mang này rơi vào trong mắt Hàn Bối, làm cho nàng trở nên căng thẳng. Người này vừa vào tông môn đã làm cho nàng có chút bất an, mà lúc này cảm giác bất an càng thêm mãnh liệt hơn. Nhưng nàng có tâm cơ rất sâu, vẻ mặt dấu diếm rất sâu, ngược lại, hai đầu lông mày giãn ra, lộ ra nụ cười.
- Phương đại sự nói lời này, cũng là rất vinh hạnh cho tiểu muội. Chỉ là tiểu muội không rõ, ngươi rốt cuộc là có hứng thú thế nào đối với ta!?
Hàn Bối chớp mắt, vừa tiến về trước vừa cười nói.
- Họ Hàn có chút đặc thù!
Mạnh Hạo chậm rãi mở miệng, vừa đi vừa nhìn nắng sớm dần lên.
Lời này vừa ra, vẻ mặt Hàn Bối vẫn bình tĩnh như thường, mỉm cười nói.
- Có chỗ nào đặc thù?
- Một trong chín họ cổ lớn nhất, đó là chỗ đặc thù!
Mạnh Hạo bình tĩnh đáp, nhưng lời này làm cho Hàn Bối nhíu mày. Mạnh Hạo lại cảm giác được rất rõ, nàng giống như là thở dài một hơi vậy, chỉ là che dấu đi mà thôi.
Một màn này làm cho Mạnh Hạo hơi động, càng cảm giác có điểm gì không đúng.
- Tổ tiên của tiểu muội đúng là một trong chín họ cổ lớn!
Hàn Bối nhìn Mạnh Hạo nói.
Lúc này, hai người dừng lại ở ngoài một mảnh núi rừng, nơi này non xanh nước biếc, có gió có hoa. Cách đó không xa còn có tiếng suối chảy, tất cả như đang diễn tấu lên một khúc ca của tự nhiên.
Tại trong hoàn cảnh xinh đẹp như vậy, Mạnh Hạo không nói gì, hắn nhìn Hàn Bối mà Hàn Bối cũng nhìn hắn.
Sau một lúc lâu, Mạnh Hạo cười cười, quay đầu nhìn núi rừng xanh biếc, đi tới dòng suối cách đó không xa. Nhìn về phía đông dòng chảy, cũng nhìn thấy dòng sông đầy cá, trong mắt lộ vẻ trầm tư.
- Nàng này có chút khác thường, vì sao nhìn thấy ta, nàng liền khẩn trương, không quan hệ tới Phương Mộc, mà nàng cũng không biết ta là Mạnh Hạo, vậy… chỉ có thể quan hệ với Đan Đông nhất mạch!
Lúc Mạnh Hạo còn trầm tư thì vẻ mặt Hàn Bối vẫn như thường, đứng bên cạnh hắn. Cho đến khi trôi qua một nén nhang, nàng ta bỗng nhiên vỗ lên túi trữ vật, lấy ra một cái ngọc giản phát sáng, cười vái Mạnh Hạo.
- Nơi đây u tĩnh, nếu Phương đại sư thích thì có thể ở lâu một chút, tiểu muội còn có việc phải làm, không quấy rầy đại sư trầm tư. Trong miếng ngọc giản này có bản đồ của Thanh La Tông, Phương đại sư có thể tự mình tham quan, tiểu muội cáo lui trước!
Hàn Bối cười nói xong, đặt ngọc giản kia bên cạnh, sau đó xoay người, bước lên không trung muốn rời đi.
Dãy núi nhấp nhô, một màu xanh biếc, nắng sớm nhu hòa, phát ra tia sáng chiếu rọi mặt đất, khi chiếu lên trường bào màu đen của Mạnh Hạo lại ánh lên màu tím, nhìn lại không phải là đen mà là tím.
Đứng trên núi, tóc dài bay múa, khiến cho Mạnh Hạo như có cảm giác theo gió mà đi, ánh mắt nhìn về phương xa như lộ ra quang mang màu tím.
Đó là biểu hiện của công pháp Tử Khí Đông Lai, cũng giống như màu sắc của sáu tòa đạo đài hoàn mỹ trong người hắn.
Sau hồi lâu, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, từ trong lầu đi ra, bước trên đường nhỏ giữa núi, trên đường gặp mấy tên đệ tử Thanh La Tông, hiển nhiên những người này đã sớm được phân phố, khi thấy được Mạnh Hạo thì lập tức khách khí, nhưng cũng không mất đi phong thái của đệ tử Thanh La Tông.
Mạnh Hạo mỉm cười, ôm quyền chào hỏi rồi theo đường mà đi tới.
Cho đến khi xuống dưới núi, tại giữa trăm núi của Thanh La Tông, nơi đây không phải là đệ tử hạch tâm thì không thể vào, hắn lững thững mà đi.
Nhìn một đám đệ tử Thanh La Tông, nhìn kiến trúc của Thanh La Tông, nhất là lư hương thật lớn của Thanh La Tông ở phía xa, trong lòng Mạnh Hạo có chút cảm khái. Khi hắn chưa bái nhập vào Tử Vận Tông, hắn chưa từng nghĩ tới mình có thể nhàn nhã đi trong Thanh La Tông như vậy.
- Cũng may miếng mỡ đông đã sớm lột xác, nếu không mà lột xác ở nơi này thì thân phận của ta liền bại lộ!
Mạnh Hạo đi tới bên cạnh một quảng trưởng, nơi đó có hơn mười đệ tử Thanh La Tông khoanh chân ngồi, trong đó cũng có Hàn Bối.
Ở giữa có một lão già đang giảng kinh, chậm rãi nói tới thuật pháp của Thanh La Tông. Mạnh Hạo đã từng gặp qua lão già này rồi, là một trong những tu sĩ Kết Đan theo Tử La Lão Tổ nghênh đón hắn hôm qua.
- Thanh La nhất pháp, kỳ thực là thanh minh chi ý, la thiên chi giáo, Minh đại biểu cửu địa chi hồn, La thì đại biểu cho cửu thiên chi niệm. Cho nên, Thanh La Tông lấy Minh pháp là sát, lấy Thiên niệm làm thần. Các ngươi tu hành phải nhớ kỹ kinh này, một đường thanh thiên.
Lão già bình thản nói, thanh âm truyền khắp bốn phía, mà lão cũng nhìn thấy Mạnh Hạo cách đó không xa.
Khẽ gật đầu, lão nhận ra thân phận của Mạnh Hạo, cũng không nhiều lời, chỉ là đảo mắt nhìn qua mọi người, cuối cùng rơi lên người Hàn Bối, thoáng ý bảo. Hàn Bối thầm than một tiếng, đứng dậy đi về chỗ Mạnh Hạo.
Vẻ mặt lão già kia vẫn như trước, tiếp tục giảng giải kinh của tông môn, về phần có người ngoài nghe thấy, nếu là những người khác thì tuyệt đối không thể, nhưng với thân phận của Mạnh Hạo, là đan sư được mời tới, cũng không tiện mạnh mẽ đuổi đi, vì vậy mới ra hiệu cho Hàn Bối mời người ta đi chỗ khác.
Hàn Bối có chút không tình nguyện, nhưng lại không thể cự tuyệt, nàng liền đi về phía Mạnh Hạo, trên mặt không nhìn rõ biểu hiện gì, ngược lại còn nở nụ cười tuyệt mỹ.
- Phương đại sư dậy sớm thật đó, không bằng để tiểu muội mang đại sư đi nhìn Thanh La Tông một chút, thế nào?
Hàn Bối vẫn tươi cười, thanh âm êm dịu, cực kỳ dễ nghe.
- Có hồng tụ làm bạn, đó chính là vinh hạnh của Phương mỗ!
Mạnh Hạo mỉm cười, biết mình không nên đứng đây nghe tông môn người ta giảng kinh, hắn nhìn Hàn Bối một cái, vui vẻ gật đầu.
Hai người dần đi xa.
- Phương đại sư là người tao nhã, nhưng tiểu muội không đáng gọi là hồng tụ!
Hai người rời xa quảng trường, đi dạo trong Thanh La Tông. Hàn Bối khẽ mở miệng cười, hai mắt nàng lóe lên dưới nắng, nàng mang một thân áo thủy la, làm cho nàng như trở thành đóa hoa chói mắt nhất nơi đây.
Hàn Bối vốn đã rất đẹp, lúc này cười lên càng thêm đẹp hơn, chỉ là đóa hoa xinh đẹp này, trong mắt Mạnh Hạo lại giống như một đóa tường vi, mọc đầy gai độc. Năm đó, khi ở trong phúc địa Thanh La Tông, một tiếng Tạ lang mềm mại kia, Mạnh Hạo mãi mãi không quên.
Nghe được lời của Hàn Bối, Mạnh Hạo cười cười, không nói gì thêm, mà trên dưới đánh giá Hàn Bối một chút.
- Phương đại sư vẫn còn suy nghĩ là đã từng gặp tiểu muội ở đâu sao?!
Hàn Bối cười khẽ, trong mắt lại lộ vẻ chút khẩn trương vì sự đánh giá của Mạnh Hạo. Nàng nghĩ Mạnh Hạo sẽ không nhìn ra, nhưng trên thực tế, Mạnh Hạo đối với Hàn Bối là cực kỳ hiểu biết, hắn vừa liếc liền biết nàng đang khẩn trương.
Điều này làm cho Mạnh Hạo thầm chấn động. Đối với hiểu biết của hắn về Hàn Bối thì nàng ta rất ít khi bị khẩn trương như thế, Mạnh Hạo lại nghĩ tới một màn gặp Hàn Bối bên ngoài sơn môn.
- Để Hàn đạo hữu chê cười rồi, chỉ là tại hạ thật sự có chút hứng thú với Hàn đạo hữu!
Mạnh Hạo mỉm cười nhìn Hàn Bối, trong mắt lộ ra quang mang hứng thú.
Quang mang này rơi vào trong mắt Hàn Bối, làm cho nàng trở nên căng thẳng. Người này vừa vào tông môn đã làm cho nàng có chút bất an, mà lúc này cảm giác bất an càng thêm mãnh liệt hơn. Nhưng nàng có tâm cơ rất sâu, vẻ mặt dấu diếm rất sâu, ngược lại, hai đầu lông mày giãn ra, lộ ra nụ cười.
- Phương đại sự nói lời này, cũng là rất vinh hạnh cho tiểu muội. Chỉ là tiểu muội không rõ, ngươi rốt cuộc là có hứng thú thế nào đối với ta!?
Hàn Bối chớp mắt, vừa tiến về trước vừa cười nói.
- Họ Hàn có chút đặc thù!
Mạnh Hạo chậm rãi mở miệng, vừa đi vừa nhìn nắng sớm dần lên.
Lời này vừa ra, vẻ mặt Hàn Bối vẫn bình tĩnh như thường, mỉm cười nói.
- Có chỗ nào đặc thù?
- Một trong chín họ cổ lớn nhất, đó là chỗ đặc thù!
Mạnh Hạo bình tĩnh đáp, nhưng lời này làm cho Hàn Bối nhíu mày. Mạnh Hạo lại cảm giác được rất rõ, nàng giống như là thở dài một hơi vậy, chỉ là che dấu đi mà thôi.
Một màn này làm cho Mạnh Hạo hơi động, càng cảm giác có điểm gì không đúng.
- Tổ tiên của tiểu muội đúng là một trong chín họ cổ lớn!
Hàn Bối nhìn Mạnh Hạo nói.
Lúc này, hai người dừng lại ở ngoài một mảnh núi rừng, nơi này non xanh nước biếc, có gió có hoa. Cách đó không xa còn có tiếng suối chảy, tất cả như đang diễn tấu lên một khúc ca của tự nhiên.
Tại trong hoàn cảnh xinh đẹp như vậy, Mạnh Hạo không nói gì, hắn nhìn Hàn Bối mà Hàn Bối cũng nhìn hắn.
Sau một lúc lâu, Mạnh Hạo cười cười, quay đầu nhìn núi rừng xanh biếc, đi tới dòng suối cách đó không xa. Nhìn về phía đông dòng chảy, cũng nhìn thấy dòng sông đầy cá, trong mắt lộ vẻ trầm tư.
- Nàng này có chút khác thường, vì sao nhìn thấy ta, nàng liền khẩn trương, không quan hệ tới Phương Mộc, mà nàng cũng không biết ta là Mạnh Hạo, vậy… chỉ có thể quan hệ với Đan Đông nhất mạch!
Lúc Mạnh Hạo còn trầm tư thì vẻ mặt Hàn Bối vẫn như thường, đứng bên cạnh hắn. Cho đến khi trôi qua một nén nhang, nàng ta bỗng nhiên vỗ lên túi trữ vật, lấy ra một cái ngọc giản phát sáng, cười vái Mạnh Hạo.
- Nơi đây u tĩnh, nếu Phương đại sư thích thì có thể ở lâu một chút, tiểu muội còn có việc phải làm, không quấy rầy đại sư trầm tư. Trong miếng ngọc giản này có bản đồ của Thanh La Tông, Phương đại sư có thể tự mình tham quan, tiểu muội cáo lui trước!
Hàn Bối cười nói xong, đặt ngọc giản kia bên cạnh, sau đó xoay người, bước lên không trung muốn rời đi.
/1957
|