Mạnh Hạo đi tới gần, hắn liếc mắt liền nhìn thấy được, trong những cột ánh sáng này có một cột ánh sáng màu tím, phát ra khí thế ép người, tràn ngập uy áp khuếch tán ra bốn phía, khiến cho chỗ khu vực cột sáng màu tím không hề có mây mù màu đen tồn tại, cả mặt đất cũng trở thành màu tím.
Ngô Đinh Thu rõ ràng là ở bên trong, còn có Diệp Phi Mục, Sở Ngọc Yên cùng với An Tại Hải, Lâm Hải Long, lại còn có tu sĩ Tử Khí nhất mạch, ước chừng tới hơn trăm người đang khoanh chân ngồi ở chỗ cột ánh sáng, họ đang nhắm mắt ngồi ở đó.
Trong số những người này có hai lão già ngồi ngay ở trung tâm cột ánh sáng, hai lão già này mặc trường bào màu trắng, dung nhan tang thương, nhưng trên người bọn họ Mạnh Hạo lại cảm nhận được một loại áp lực kinh khủng.
Ngay cả Ngô Đinh Thu, nếu so với hai lão già này đều có vẻ không bằng, giống như kém một cái cảnh giới.
- Trảm Linh….
Mạnh Hạo hít sâu vào một cái, sau đó ánh mắt dời đi nhìn về phía mấy cột ánh sáng khác, hắn nhìn thấy Nhất Kiếm Tông, Thanh La Tông, Kim Hàn Tông, Huyết Yêu Tông, còn có tu sĩ tam đại gia tộc, trong đó đám người Hàn Bối, Trần Phàm, Chu Kiệt, Vương Lệ Hải, Lý Đạo Nhất đều bị Mạnh Hạo nhìn đến một cái, cho đến khi ánh mắt của hắn đã rơi đến chỗ Thanh La Tông, nhìn đến một người nữ tử mặc quần áo màu trắng.
Hứa Thanh.
Mạnh Hạo ngóng nhìn một lát, sau đó thu hồi ánh mắt lại nhìn về phía khác, hắn lại nhìn về phía các cột ánh sáng khác, trong đó có một cột ánh sáng màu da cam, ở đó tràn ngập một luồng khí tức bá đạo uy nghiêm, nơi đó có hơn mười tu sĩ khoanh chân ngồi, trên làn da từng người lộ ra đều có một hình vẽ, bọn họ thân thể cao lớn, vừa mới nhìn thấy cũng đã biết là không phải người Nam Vực.
- Tu sĩ Tây Mạc.
Hai mắt Mạnh Hạo nheo lại, đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy tu sĩ Tây Mạc, năm đó lần đầu tiên hắn bước vào trung tâm Nam Vực thì liền gặp những tu sĩ cao lớn kỳ dị này.
Mạnh Hạo cũng biết, Tây Mạc trên thực tế tên là Tây Man, đây là do năm đó hắn nhìn thấy viết trên bản đồ, chẳng qua là người Tây Mạc muốn làm thấp đi ý chữ Man, cho nên tự xưng là Tây Mạc, để cùng đối ứng với Bắc Mạc, nhưng mà cũng có người lại gọi bọn họ là Tây Ma.
Nhìn tiếp về phía trước, ánh mắt Mạnh Hạo cuối cùng đã rơi vào trên hai cái cột ánh sáng, một trong số hai cột ánh sáng đó tràn ngập nhan sắc màu lam, giống như màu của bầu trời, hơn nữa như ở một nơi nào đó có một lá cờ bị cắm xuống mặt đất, cờ phướn phất phới, mặt trên rõ ràng có viết chữ màu vàng.
Quý!
Trong khoảnh khắc đang nhìn đến cái chữ này, hai mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên co rút lại, hơi thở có chút dồn dập, tại trong cái cột ánh sáng đó có hơn mười tu sĩ đang khoanh chân ngồi, một người trong số đó là một thanh niên, đôi môi hơi mỏng, vẻ mặt ngạo nghễ, trên mặt mang theo một vẻ không kiên nhẫn. Giống như nhận thấy ánh mắt Mạnh Hạo tại nơi này, gã quay đầu liếc mắt nhìn lại, hừ lạnh một tiếng, trong ánh mắt hiện ra vẻ khinh miệt.
Tiếng hừ lạnh này trong khoảnh khắc liền dừng ngay ở tâm thần Mạnh Hạo, làm cho cước bộ Mạnh Hạo dừng lại một chút, nhưng trong cơ thể tu vi vận chuyển, đem những điều không thích nghi tiêu tán đi.
- Kết Đan cảnh.
Vẻ mặt Mạnh Hạo vẫn như thường, hắn thu hồi ánh mắt, hai mắt thanh niên kia chợt lóe lên, cẩn thận liếc mắt một cái nhìn Mạnh Hạo sau đó không để ý gì nữa.
Ánh mắt Mạnh Hạo cuối cùng đã rơi vào trên một cột ánh sáng màu xanh, không giống với Thanh La Tông, màu xanh của cột ánh sáng này là xanh đen thẫm, sừng sững đứng ở đó uy hiếp bốn phía.
Dưới cột ánh sáng xanh đen đó có ba người ngồi khoanh chân, một người nữ trung niên, một lão già và còn có một thiếu nữ đang tuổi thanh xuân. Cô gái này mặc một áo dài màu xanh, một mái tóc dài và chiếc áo choàng, tướng mạo có chút xinh đẹp, nhưng lại mờ mờ làm cho người ta có cảm giác lãnh đạm và cao ngạo, có vẻ như tiếp xúc không tốt, tính tình không nhỏ
Ánh mắt đảo qua bốn phía, Mạnh Hạo bất động thanh sắc mang theo mọi người phía sau thẳng đến chỗ Tử Vận Tông, chỗ cột ánh sáng màu tím mà đến, vừa mới tới gần, liền có không ít người hai mắt bỗng nhiên mở to cảnh giác nhìn, nhưng sau khi nhìn thấy Mạnh Hạo, liền lập tức lộ ra ý cung kính.
Trên mặt Sở Ngọc Yên thì có chút phức tạp, xa xa Diệp Phi Mục cúi đầu không nói gì.
Ngô Đinh Thu khoanh chân ngồi ở đó, hai mắt bỗng nhiên mở ra, sau khi liếc mắt nhìn Mạnh Hạo một cái, trên mặt lộ ra một nụ cười gật gật đầu. Nếu lấy tu vi của ông, với thân phận của ông ở Tử Khí nhất mạch, đối với một người Trúc Cơ mà có thái độ như thế, đủ để nhìn ra địa vị của Mạnh Hạo ở Tử Vận Tông này.
Thậm chí có thể nói, địa vị của Mạnh Hạo đã muốn vượt qua Ngô Đinh Thu, nếu không phải là vì hắn tu vi không đủ, giờ phút này e rằng Ngô Đình Thu đã phải đứng dậy rồi.
Mạnh Hạo bước vào Tu Chân giới đã được một số năm, trong lòng hắn biết là làm người không thể kiêu căng, hắn liền hướng về phía Ngô Đình Thu vòng tay cúi đầu, cảnh tượng này lập tức làm cho Ngô Đinh Thu càng tươi cười nhiều hơn.
- Phương đại sư, lão phu dẫn ngươi đến gặp hai vị Lão Tổ.
Cái gọi là có qua có lại, Mạnh Hạo tu vi mặc dù yếu, nhưng thân phận lại được tôn cao, vả lại hắn làm việc không một chút ngang ngược, làm cho cảm tình của Ngô Đinh Thu đối với hắn lại càng tăng lên, giờ phút này mở miệng cười, Mạnh Hạo cũng tươi cười đi đến bên người Ngô Đinh Thu.
Được Ngô Đinh Thu dẫn tiến, Mạnh Hạo hướng về nơi hai lão già tang thương ngồi ở trong cột ánh sáng màu tím, vòng tay cúi đầu thật thấp.
- Vãn bối Đan Đông nhất mạch - Phương Mộc bái kiến hai vị Lão Tổ.
Theo cái cúi đầu của Mạnh Hạo, vẻ mặt đầy nếp nhăn của hai lão giả đang tĩnh tọa trong cột ánh sáng màu tím kia hình thành nên một vẻ uy hiếp mãnh liệt, hai người chậm rãi mở mắt ra ngóng nhìn Mạnh Hạo, hai mắt thâm thúy dường như muốn đem hơi thở của Mạnh Hạo nhớ thật kỹ.
- Ngươi tu vi không đủ, cố gắng không nên đi ra ngoài, lưu lại ở đây là được rồi.
Một trong hai lão già thản nhiên cất tiếng nói, hai mắt nhắm nghiền, người còn lại thì hướng về phía Mạnh Hạo mỉm cười, trong mắt mang theo một chút ý tán thưởng.
Sự hòa thiện của hai người này, trong lòng Mạnh Hạo biết rõ, đều là vì sư tôn của mình.
Sau khi bái kiến hai vị Lão Tổ, Ngô Đinh Thu dẫn theo Mạnh Hạo lại cùng gặp gỡ với không ít tu sĩ Tử Khí nhất mạch, những người này khi nhìn thấy Mạnh Hạo thì đều cực kỳ khách khí, vô luận là lời nói hay là thần thái đều mang theo vẻ tôn kính.
Cho dù là tu sĩ Kết Đan, khi đối diện với Mạnh Hạo thì cũng đều rất tôn trọng.
Sau khi giới thiệu tu sĩ của Tử Khí nhất mạch với Mạnh Hạo, về phần Đan Đông nhất mạch ở nơi này thì không cần Ngô Đinh Thu giới thiệu, mà đệ tử Đan Đông nhất mạch đều đi đến bên cạnh Mạnh Hạo để bái kiến.
Ngô Đinh Thu rõ ràng là ở bên trong, còn có Diệp Phi Mục, Sở Ngọc Yên cùng với An Tại Hải, Lâm Hải Long, lại còn có tu sĩ Tử Khí nhất mạch, ước chừng tới hơn trăm người đang khoanh chân ngồi ở chỗ cột ánh sáng, họ đang nhắm mắt ngồi ở đó.
Trong số những người này có hai lão già ngồi ngay ở trung tâm cột ánh sáng, hai lão già này mặc trường bào màu trắng, dung nhan tang thương, nhưng trên người bọn họ Mạnh Hạo lại cảm nhận được một loại áp lực kinh khủng.
Ngay cả Ngô Đinh Thu, nếu so với hai lão già này đều có vẻ không bằng, giống như kém một cái cảnh giới.
- Trảm Linh….
Mạnh Hạo hít sâu vào một cái, sau đó ánh mắt dời đi nhìn về phía mấy cột ánh sáng khác, hắn nhìn thấy Nhất Kiếm Tông, Thanh La Tông, Kim Hàn Tông, Huyết Yêu Tông, còn có tu sĩ tam đại gia tộc, trong đó đám người Hàn Bối, Trần Phàm, Chu Kiệt, Vương Lệ Hải, Lý Đạo Nhất đều bị Mạnh Hạo nhìn đến một cái, cho đến khi ánh mắt của hắn đã rơi đến chỗ Thanh La Tông, nhìn đến một người nữ tử mặc quần áo màu trắng.
Hứa Thanh.
Mạnh Hạo ngóng nhìn một lát, sau đó thu hồi ánh mắt lại nhìn về phía khác, hắn lại nhìn về phía các cột ánh sáng khác, trong đó có một cột ánh sáng màu da cam, ở đó tràn ngập một luồng khí tức bá đạo uy nghiêm, nơi đó có hơn mười tu sĩ khoanh chân ngồi, trên làn da từng người lộ ra đều có một hình vẽ, bọn họ thân thể cao lớn, vừa mới nhìn thấy cũng đã biết là không phải người Nam Vực.
- Tu sĩ Tây Mạc.
Hai mắt Mạnh Hạo nheo lại, đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy tu sĩ Tây Mạc, năm đó lần đầu tiên hắn bước vào trung tâm Nam Vực thì liền gặp những tu sĩ cao lớn kỳ dị này.
Mạnh Hạo cũng biết, Tây Mạc trên thực tế tên là Tây Man, đây là do năm đó hắn nhìn thấy viết trên bản đồ, chẳng qua là người Tây Mạc muốn làm thấp đi ý chữ Man, cho nên tự xưng là Tây Mạc, để cùng đối ứng với Bắc Mạc, nhưng mà cũng có người lại gọi bọn họ là Tây Ma.
Nhìn tiếp về phía trước, ánh mắt Mạnh Hạo cuối cùng đã rơi vào trên hai cái cột ánh sáng, một trong số hai cột ánh sáng đó tràn ngập nhan sắc màu lam, giống như màu của bầu trời, hơn nữa như ở một nơi nào đó có một lá cờ bị cắm xuống mặt đất, cờ phướn phất phới, mặt trên rõ ràng có viết chữ màu vàng.
Quý!
Trong khoảnh khắc đang nhìn đến cái chữ này, hai mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên co rút lại, hơi thở có chút dồn dập, tại trong cái cột ánh sáng đó có hơn mười tu sĩ đang khoanh chân ngồi, một người trong số đó là một thanh niên, đôi môi hơi mỏng, vẻ mặt ngạo nghễ, trên mặt mang theo một vẻ không kiên nhẫn. Giống như nhận thấy ánh mắt Mạnh Hạo tại nơi này, gã quay đầu liếc mắt nhìn lại, hừ lạnh một tiếng, trong ánh mắt hiện ra vẻ khinh miệt.
Tiếng hừ lạnh này trong khoảnh khắc liền dừng ngay ở tâm thần Mạnh Hạo, làm cho cước bộ Mạnh Hạo dừng lại một chút, nhưng trong cơ thể tu vi vận chuyển, đem những điều không thích nghi tiêu tán đi.
- Kết Đan cảnh.
Vẻ mặt Mạnh Hạo vẫn như thường, hắn thu hồi ánh mắt, hai mắt thanh niên kia chợt lóe lên, cẩn thận liếc mắt một cái nhìn Mạnh Hạo sau đó không để ý gì nữa.
Ánh mắt Mạnh Hạo cuối cùng đã rơi vào trên một cột ánh sáng màu xanh, không giống với Thanh La Tông, màu xanh của cột ánh sáng này là xanh đen thẫm, sừng sững đứng ở đó uy hiếp bốn phía.
Dưới cột ánh sáng xanh đen đó có ba người ngồi khoanh chân, một người nữ trung niên, một lão già và còn có một thiếu nữ đang tuổi thanh xuân. Cô gái này mặc một áo dài màu xanh, một mái tóc dài và chiếc áo choàng, tướng mạo có chút xinh đẹp, nhưng lại mờ mờ làm cho người ta có cảm giác lãnh đạm và cao ngạo, có vẻ như tiếp xúc không tốt, tính tình không nhỏ
Ánh mắt đảo qua bốn phía, Mạnh Hạo bất động thanh sắc mang theo mọi người phía sau thẳng đến chỗ Tử Vận Tông, chỗ cột ánh sáng màu tím mà đến, vừa mới tới gần, liền có không ít người hai mắt bỗng nhiên mở to cảnh giác nhìn, nhưng sau khi nhìn thấy Mạnh Hạo, liền lập tức lộ ra ý cung kính.
Trên mặt Sở Ngọc Yên thì có chút phức tạp, xa xa Diệp Phi Mục cúi đầu không nói gì.
Ngô Đinh Thu khoanh chân ngồi ở đó, hai mắt bỗng nhiên mở ra, sau khi liếc mắt nhìn Mạnh Hạo một cái, trên mặt lộ ra một nụ cười gật gật đầu. Nếu lấy tu vi của ông, với thân phận của ông ở Tử Khí nhất mạch, đối với một người Trúc Cơ mà có thái độ như thế, đủ để nhìn ra địa vị của Mạnh Hạo ở Tử Vận Tông này.
Thậm chí có thể nói, địa vị của Mạnh Hạo đã muốn vượt qua Ngô Đinh Thu, nếu không phải là vì hắn tu vi không đủ, giờ phút này e rằng Ngô Đình Thu đã phải đứng dậy rồi.
Mạnh Hạo bước vào Tu Chân giới đã được một số năm, trong lòng hắn biết là làm người không thể kiêu căng, hắn liền hướng về phía Ngô Đình Thu vòng tay cúi đầu, cảnh tượng này lập tức làm cho Ngô Đinh Thu càng tươi cười nhiều hơn.
- Phương đại sư, lão phu dẫn ngươi đến gặp hai vị Lão Tổ.
Cái gọi là có qua có lại, Mạnh Hạo tu vi mặc dù yếu, nhưng thân phận lại được tôn cao, vả lại hắn làm việc không một chút ngang ngược, làm cho cảm tình của Ngô Đinh Thu đối với hắn lại càng tăng lên, giờ phút này mở miệng cười, Mạnh Hạo cũng tươi cười đi đến bên người Ngô Đinh Thu.
Được Ngô Đinh Thu dẫn tiến, Mạnh Hạo hướng về nơi hai lão già tang thương ngồi ở trong cột ánh sáng màu tím, vòng tay cúi đầu thật thấp.
- Vãn bối Đan Đông nhất mạch - Phương Mộc bái kiến hai vị Lão Tổ.
Theo cái cúi đầu của Mạnh Hạo, vẻ mặt đầy nếp nhăn của hai lão giả đang tĩnh tọa trong cột ánh sáng màu tím kia hình thành nên một vẻ uy hiếp mãnh liệt, hai người chậm rãi mở mắt ra ngóng nhìn Mạnh Hạo, hai mắt thâm thúy dường như muốn đem hơi thở của Mạnh Hạo nhớ thật kỹ.
- Ngươi tu vi không đủ, cố gắng không nên đi ra ngoài, lưu lại ở đây là được rồi.
Một trong hai lão già thản nhiên cất tiếng nói, hai mắt nhắm nghiền, người còn lại thì hướng về phía Mạnh Hạo mỉm cười, trong mắt mang theo một chút ý tán thưởng.
Sự hòa thiện của hai người này, trong lòng Mạnh Hạo biết rõ, đều là vì sư tôn của mình.
Sau khi bái kiến hai vị Lão Tổ, Ngô Đinh Thu dẫn theo Mạnh Hạo lại cùng gặp gỡ với không ít tu sĩ Tử Khí nhất mạch, những người này khi nhìn thấy Mạnh Hạo thì đều cực kỳ khách khí, vô luận là lời nói hay là thần thái đều mang theo vẻ tôn kính.
Cho dù là tu sĩ Kết Đan, khi đối diện với Mạnh Hạo thì cũng đều rất tôn trọng.
Sau khi giới thiệu tu sĩ của Tử Khí nhất mạch với Mạnh Hạo, về phần Đan Đông nhất mạch ở nơi này thì không cần Ngô Đinh Thu giới thiệu, mà đệ tử Đan Đông nhất mạch đều đi đến bên cạnh Mạnh Hạo để bái kiến.
/1957
|