Vẻ mặt Mạnh Hạo bình tĩnh, nhưng trong lòng thì lại lo sợ hết hồn, lại càng cảm khái Sở Ngọc Yên này có trực giác thật khủng bố.
- Chúng ta đã gặp nhau ở địa phương nào?
Sở Ngọc Yên bỗng nhiên mở miệng hỏi như vậy, sau khi lời nói này nói ra, nàng nhìn Mạnh Hạo chằm chằm như muốn tìm ra manh mối.
Nhưng nàng đợi hồi lâu, vẫn không thấy Mạnh Hạo trả lời.
- Đan Đỉnh cũng tốt mà Phương Mộc thì cũng vậy, ngươi nhất định còn có một thân phận khác, ngươi không muốn nói thì ta cũng không hỏi, nhưng sớm muộn gì ta cũng sẽ biết ngươi...Là ai.
Sở Ngọc Yên nhìn Mạnh Hạo trân trân, chậm rãi nói ra từng lời từng lời, trong mắt của nàng lộ ra vẻ chấp nhất, chính là ở bên trong cái chấp nhất còn có một chút tia sáng kỳ dị, mặc dù rất nhạt, nhưng Mạnh Hạo lại có thể nhìn ra, đó là tia sáng mà lúc trước, mỗi khi Sở Ngọc Yên nói tới Đan Đỉnh đại sư thì mới lộ ra.
- Không thể nào….
Từ trong đáy lòng Mạnh Hạo run lên một chút, hắn nay đã không còn là những năm tháng còn ngây thơ, đối với chuyện nam nữ mặc dù không có lĩnh hội thực sự, nhưng ít nhiều thì vẫn có thể nhận ra một chút.
Những tia sáng kỳ dị trong ánh mắt của Sở Ngọc Yên lúc này, cũng có chút tương tự với Hứa sư tỷ cùng mình ly biệt ở bên ngoài Thanh La Tông lúc trước.
Tuy nói là có chút chột dạ, nhưng trong lòng Mạnh Hạo vẫn lờ mờ cảm thấy có một chút tự hào, dù sao cùng với Sở Ngọc Yên này dây dưa cũng đã nhiều năm rồi, nàng nguyên bản vốn là vợ chưa cưới của Vương Đằng Phi, nay biến thành bộ dáng này, toàn bộ quá trình làm cho khi hắn nhớ lại còn có một chút đắc ý.
Giờ phút này ho vội một tiếng, vì để xác định có đúng thật như mình dự đoán hay không, tay phải hắn trực tiếp nâng lên, dưới sự sửng sốt của Sở Ngọc Yên, tay phải Mạnh Hạo đã sắp đụng phải khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
Trong khoảnh khắc, sắc mặt Sở Ngọc Yên trực tiếp đỏ rực lên, nàng giật mình, hiển nhiên là như thế nào nàng cũng không thể nghĩ tới, Phương Mộc trước mắt lại có thể đường đột như thế.
Ngón tay cũng không có đụng chạm đến, Mạnh Hạo thu tay trở về nhìn Sở Ngọc Yên, thở dài.
Một tiếng thở dài phát ra, làm cho khuôn mặt Sở Ngọc Yên lại càng đỏ hơn, đôi mắt phượng giận dữ trừng trừng nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, giống như thẹn quá mà hóa thành giận.
Đúng lúc này bỗng nhiên một tiếng nổ vang, tiếng nổ kinh thiên từ trong thung lũng truyền ra, theo thanh âm xuất hiện, hai vị Lão Tổ của Tử Vận Tông bỗng nhiên mở to hai mắt, trong các cột sáng bốn phía khác, các nhân vật cấp Lão Tổ đều mở to hai mắt.
Trong phút chốc, những người này liền lập tức bay ra, gần hai mươi người lao ra thẳng tới chỗ thung lũng, cùng lúc đó hai mắt Ngô Đinh Thu cũng lộ ra những tia sáng kỳ dị, giọng nói của lão rơi vào trong tai mọi người trong Tử Vận Tông.
- Lại bắt đầu rồi, mỗi một lần Lão Tổ, trưởng bối các tông liên hợp áp chế Vãng Sinh động, thời gian khoảng chừng một nén nhang, mọi người phải nhanh một chút. Hãy nhớ kỹ Tử Khí nhất mạch cần phối hợp với Đan Đông nhất mạch, máu thu hoạch được ở trong thi thể này cũng không nhiều lắm.
- Đan Đông nhất mạch không thể đụng chạm bất kỳ một bộ phận nào của cơ thể tiên nhân, Tử Khí nhất mạch đi theo lão phu, lúc này tranh thủ trong thời gian một nén nhang, có thể lấy được tiên huyết.
Hai mắt Ngô Đinh Thu chợt lóe lên, thân hình trong khoảnh khắc nhảy dựng lên, đi thẳng về phía xa.
Ở phía sau lão, tu sĩ Tử Khí nhất mạch cũng đồng thời lao ra, tu sĩ Đan Đông nhất mạch bốn phía cũng đều triển khai tốc độ, bám sát tiến lên.
Sở Ngọc Yên hung hăng liếc mắt nhìn Mạnh Hạo một cái, cái hông mảnh mai uốn éo, hai chân thon dài rất tròn có vẻ như tràn ngập co dãn, khi xoay người quần áo dán vào cái mông nhô cao lên, khiến cho hai mắt Mạnh Hạo không tự chủ được phải ngắm nhìn. Hắn nhìn thấy đám người Sở Ngọc Yên cùng với Lâm Hải Long và không ít đan tu đang lao thẳng đến phía trước, chỗ thung lũng của Vãng Sinh động.
Ở trong khu vực thung lũng kia là thi thể tiên nhân.
Mạnh Hạo hít sâu một cái, không hề suy tư đến chuyện tình Sở Ngọc Yên mà là nghiêm túc ngưng thần, theo đó hắn nhảy dựng lên một cái, bên cạnh hắn giờ phút này còn có một người cùng hắn đồng thời bay ra, chính là Diệp Phi Mục.
- Cái thi thể kia mặc dù không tồn tại một bức tường cản trở nào, nhưng phàm là người nào đụng chạm đến, trong nháy mắt đều bị hút vào trong một không gian kỳ dị, có thể trở về, nhưng cũng có thể không trở lại nữa.
- Mà mỗi ngày, chỉ có một chút thời gian trước mắt lúc này, cái lực hút quỷ dị của cỗ thi thể này mới có thể tiêu tán hơn phân nửa, khiến người ta có thể chống cự vượt qua, cho nên mỗi khi vào lúc như thế này, sinh mệnh trong Vãng Sinh động cũng có thể xuất ra ngoài.
- Sở dĩ cần các Lão Tổ của các tông môn tiến đến nơi đây trấn thủ, là để cho các đệ tử của các tông môn tranh thủ thời gian.
Diệp Phi Mục trầm mặc, trong thời gian mấy hơi thở, thấp giọng hướng về phía Mạnh Hạo cất tiếng, giải thích nguyên nhân cảnh tượng biến hóa này.
- Không giống như các tông môn khác, chúng ta cần chính là máu của cái thi thể này, về phần Tử Khí nhất mạch có lẽ còn có mục đích khác, nhưng họ lại phải phối hợp với chúng ta, trước tiên là giành được máu, sau đó bọn họ mới có thể hoàn thành mục đích khác.
- Sở dĩ có nhiều Tử Lô cùng với đan sư tiến đến như vậy là vì máu của thi thể tiên nhân này, nó vốn là vô hình, có thể sẽ tan ra sau khi rời khỏi thi thể, tiêu tán trong thiên địa. Chỉ có chúng ta, những tu sĩ có đầy đủ đan đạo mới có thể trong một cái chớp mắt, lấy phương pháp luyện chế đan dược đi luyện hư vô, mới có thể đem tiên huyết tản ra luyện ra.
Diệp Phi Mục giải thích vô cùng tỉ mỉ, sau khi nói xong y cúi đầu tăng tốc độ, trong nháy mắt đi thẳng về phía trước, dường như lúc trước, sở dĩ y cùng đi với Mạnh Hạo là muốn đem những điều này nói ra.
Ý tứ làm dịu đi quan hệ Mạnh Hạo có cảm nhận được, nhưng ở trong đó cũng tồn tại một ý khiêu chiến, y là đang nhắc nhở Mạnh Hạo, nhìn xem ai có thể là người đầu tiên luyện ra máu của cái thi thể tiên nhân kia.
Nhưng hôm nay Mạnh Hạo đến nơi đây không phải là vì máu tiên nhân gì cả, mà là vì cái thanh âm triệu hồi kia, vả lại người ngoài thì không biết được cái thi thể này, nhưng Mạnh Hạo thì lại rất rõ ràng, người này...Căn bản là không chết!
Trong đầu hắn lưu chuyển đủ loại ý niệm, Mạnh Hạo hóa thành một chiếc cầu vồng bay thẳng về phía trước, dư quang đảo qua, hắn lập tức nhìn thấy đám người Lý Đạo Nhất, Chu Kiệt, Hứa Thanh, giờ phút này cũng đều từ bốn phía, bay thẳng đến thung lũng.
Điều làm cho Mạnh Hạo chú ý nhất là cái người thanh niên họ Quý kia, người thanh niên này có tu vi là Kết Đan sơ kỳ đỉnh cao, bên người gã có bảy tám lão già bảo vệ, một thân ngạo nghễ cất bước đi không quan tâm đến tất cả tu sĩ Nam Vực bốn phía, tốc độ của gã cực nhanh, trong khoảnh khắc đã đi rất xa.
- Chúng ta đã gặp nhau ở địa phương nào?
Sở Ngọc Yên bỗng nhiên mở miệng hỏi như vậy, sau khi lời nói này nói ra, nàng nhìn Mạnh Hạo chằm chằm như muốn tìm ra manh mối.
Nhưng nàng đợi hồi lâu, vẫn không thấy Mạnh Hạo trả lời.
- Đan Đỉnh cũng tốt mà Phương Mộc thì cũng vậy, ngươi nhất định còn có một thân phận khác, ngươi không muốn nói thì ta cũng không hỏi, nhưng sớm muộn gì ta cũng sẽ biết ngươi...Là ai.
Sở Ngọc Yên nhìn Mạnh Hạo trân trân, chậm rãi nói ra từng lời từng lời, trong mắt của nàng lộ ra vẻ chấp nhất, chính là ở bên trong cái chấp nhất còn có một chút tia sáng kỳ dị, mặc dù rất nhạt, nhưng Mạnh Hạo lại có thể nhìn ra, đó là tia sáng mà lúc trước, mỗi khi Sở Ngọc Yên nói tới Đan Đỉnh đại sư thì mới lộ ra.
- Không thể nào….
Từ trong đáy lòng Mạnh Hạo run lên một chút, hắn nay đã không còn là những năm tháng còn ngây thơ, đối với chuyện nam nữ mặc dù không có lĩnh hội thực sự, nhưng ít nhiều thì vẫn có thể nhận ra một chút.
Những tia sáng kỳ dị trong ánh mắt của Sở Ngọc Yên lúc này, cũng có chút tương tự với Hứa sư tỷ cùng mình ly biệt ở bên ngoài Thanh La Tông lúc trước.
Tuy nói là có chút chột dạ, nhưng trong lòng Mạnh Hạo vẫn lờ mờ cảm thấy có một chút tự hào, dù sao cùng với Sở Ngọc Yên này dây dưa cũng đã nhiều năm rồi, nàng nguyên bản vốn là vợ chưa cưới của Vương Đằng Phi, nay biến thành bộ dáng này, toàn bộ quá trình làm cho khi hắn nhớ lại còn có một chút đắc ý.
Giờ phút này ho vội một tiếng, vì để xác định có đúng thật như mình dự đoán hay không, tay phải hắn trực tiếp nâng lên, dưới sự sửng sốt của Sở Ngọc Yên, tay phải Mạnh Hạo đã sắp đụng phải khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
Trong khoảnh khắc, sắc mặt Sở Ngọc Yên trực tiếp đỏ rực lên, nàng giật mình, hiển nhiên là như thế nào nàng cũng không thể nghĩ tới, Phương Mộc trước mắt lại có thể đường đột như thế.
Ngón tay cũng không có đụng chạm đến, Mạnh Hạo thu tay trở về nhìn Sở Ngọc Yên, thở dài.
Một tiếng thở dài phát ra, làm cho khuôn mặt Sở Ngọc Yên lại càng đỏ hơn, đôi mắt phượng giận dữ trừng trừng nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, giống như thẹn quá mà hóa thành giận.
Đúng lúc này bỗng nhiên một tiếng nổ vang, tiếng nổ kinh thiên từ trong thung lũng truyền ra, theo thanh âm xuất hiện, hai vị Lão Tổ của Tử Vận Tông bỗng nhiên mở to hai mắt, trong các cột sáng bốn phía khác, các nhân vật cấp Lão Tổ đều mở to hai mắt.
Trong phút chốc, những người này liền lập tức bay ra, gần hai mươi người lao ra thẳng tới chỗ thung lũng, cùng lúc đó hai mắt Ngô Đinh Thu cũng lộ ra những tia sáng kỳ dị, giọng nói của lão rơi vào trong tai mọi người trong Tử Vận Tông.
- Lại bắt đầu rồi, mỗi một lần Lão Tổ, trưởng bối các tông liên hợp áp chế Vãng Sinh động, thời gian khoảng chừng một nén nhang, mọi người phải nhanh một chút. Hãy nhớ kỹ Tử Khí nhất mạch cần phối hợp với Đan Đông nhất mạch, máu thu hoạch được ở trong thi thể này cũng không nhiều lắm.
- Đan Đông nhất mạch không thể đụng chạm bất kỳ một bộ phận nào của cơ thể tiên nhân, Tử Khí nhất mạch đi theo lão phu, lúc này tranh thủ trong thời gian một nén nhang, có thể lấy được tiên huyết.
Hai mắt Ngô Đinh Thu chợt lóe lên, thân hình trong khoảnh khắc nhảy dựng lên, đi thẳng về phía xa.
Ở phía sau lão, tu sĩ Tử Khí nhất mạch cũng đồng thời lao ra, tu sĩ Đan Đông nhất mạch bốn phía cũng đều triển khai tốc độ, bám sát tiến lên.
Sở Ngọc Yên hung hăng liếc mắt nhìn Mạnh Hạo một cái, cái hông mảnh mai uốn éo, hai chân thon dài rất tròn có vẻ như tràn ngập co dãn, khi xoay người quần áo dán vào cái mông nhô cao lên, khiến cho hai mắt Mạnh Hạo không tự chủ được phải ngắm nhìn. Hắn nhìn thấy đám người Sở Ngọc Yên cùng với Lâm Hải Long và không ít đan tu đang lao thẳng đến phía trước, chỗ thung lũng của Vãng Sinh động.
Ở trong khu vực thung lũng kia là thi thể tiên nhân.
Mạnh Hạo hít sâu một cái, không hề suy tư đến chuyện tình Sở Ngọc Yên mà là nghiêm túc ngưng thần, theo đó hắn nhảy dựng lên một cái, bên cạnh hắn giờ phút này còn có một người cùng hắn đồng thời bay ra, chính là Diệp Phi Mục.
- Cái thi thể kia mặc dù không tồn tại một bức tường cản trở nào, nhưng phàm là người nào đụng chạm đến, trong nháy mắt đều bị hút vào trong một không gian kỳ dị, có thể trở về, nhưng cũng có thể không trở lại nữa.
- Mà mỗi ngày, chỉ có một chút thời gian trước mắt lúc này, cái lực hút quỷ dị của cỗ thi thể này mới có thể tiêu tán hơn phân nửa, khiến người ta có thể chống cự vượt qua, cho nên mỗi khi vào lúc như thế này, sinh mệnh trong Vãng Sinh động cũng có thể xuất ra ngoài.
- Sở dĩ cần các Lão Tổ của các tông môn tiến đến nơi đây trấn thủ, là để cho các đệ tử của các tông môn tranh thủ thời gian.
Diệp Phi Mục trầm mặc, trong thời gian mấy hơi thở, thấp giọng hướng về phía Mạnh Hạo cất tiếng, giải thích nguyên nhân cảnh tượng biến hóa này.
- Không giống như các tông môn khác, chúng ta cần chính là máu của cái thi thể này, về phần Tử Khí nhất mạch có lẽ còn có mục đích khác, nhưng họ lại phải phối hợp với chúng ta, trước tiên là giành được máu, sau đó bọn họ mới có thể hoàn thành mục đích khác.
- Sở dĩ có nhiều Tử Lô cùng với đan sư tiến đến như vậy là vì máu của thi thể tiên nhân này, nó vốn là vô hình, có thể sẽ tan ra sau khi rời khỏi thi thể, tiêu tán trong thiên địa. Chỉ có chúng ta, những tu sĩ có đầy đủ đan đạo mới có thể trong một cái chớp mắt, lấy phương pháp luyện chế đan dược đi luyện hư vô, mới có thể đem tiên huyết tản ra luyện ra.
Diệp Phi Mục giải thích vô cùng tỉ mỉ, sau khi nói xong y cúi đầu tăng tốc độ, trong nháy mắt đi thẳng về phía trước, dường như lúc trước, sở dĩ y cùng đi với Mạnh Hạo là muốn đem những điều này nói ra.
Ý tứ làm dịu đi quan hệ Mạnh Hạo có cảm nhận được, nhưng ở trong đó cũng tồn tại một ý khiêu chiến, y là đang nhắc nhở Mạnh Hạo, nhìn xem ai có thể là người đầu tiên luyện ra máu của cái thi thể tiên nhân kia.
Nhưng hôm nay Mạnh Hạo đến nơi đây không phải là vì máu tiên nhân gì cả, mà là vì cái thanh âm triệu hồi kia, vả lại người ngoài thì không biết được cái thi thể này, nhưng Mạnh Hạo thì lại rất rõ ràng, người này...Căn bản là không chết!
Trong đầu hắn lưu chuyển đủ loại ý niệm, Mạnh Hạo hóa thành một chiếc cầu vồng bay thẳng về phía trước, dư quang đảo qua, hắn lập tức nhìn thấy đám người Lý Đạo Nhất, Chu Kiệt, Hứa Thanh, giờ phút này cũng đều từ bốn phía, bay thẳng đến thung lũng.
Điều làm cho Mạnh Hạo chú ý nhất là cái người thanh niên họ Quý kia, người thanh niên này có tu vi là Kết Đan sơ kỳ đỉnh cao, bên người gã có bảy tám lão già bảo vệ, một thân ngạo nghễ cất bước đi không quan tâm đến tất cả tu sĩ Nam Vực bốn phía, tốc độ của gã cực nhanh, trong khoảnh khắc đã đi rất xa.
/1957
|