Sau khi lấy ra một viên cầm trong tay, Mạnh Hạo cảm thấy hình như có hơi ít, đang muốn thu hồi đổi một viên khác thì bỗng nhiên, hắn nghe được tiếng thở dốc dày đặc.
Hoàng đại tiên mở to mắt, hô hấp dồn dập, gắt gao nhìn chằm chằm đan dược trong tay phải Mạnh Hạo, ánh mắt lộ ra vẻ không thể tin cùng kích động mãnh liệt, thân thể y cũng đang run run, lúc này đây không phải là bị dọa, mà là kích động.
Đan dược kia y vừa nhìn thì thấy trong suốt lấp lánh, mượt mà đến cực điểm, thậm chí vừa mới xuất ra, trong động phủ không lớn này, lập tức tràn ngập một cỗ linh khí mà theo như y cảm nhận là cực kỳ nồng đậm.
Linh khí này bao phủ trong động phủ, khiến cho y cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đều giãn ra, tốc độ vận chuyển tu vi trong cơ thể cũng tăng nhanh mấy lần, làm cho Hoàng đại tiên giờ phút này đầu óc nổ vang.
- Đan... Đây là đan dược! !
Hoàng đại tiên miệng đắng lưỡi khô, nếu không phải là còn có một tia lý trí, sợ là giờ phút này đã sớm đánh lên, đem đan dược cướp đi.
Y đời này, chỉ có may mắn ăn qua một lần đan dược, mà viên đan dược đó còn là vào thời điểm mới bắt đầu đi theo sư tôn, khi sư tôn y trọng thương dẫn theo y đào tẩu, trước khi chết giao lại cho y, một viên đan dược đen thui, méo mó.
Viên thuốc đó sư tôn y cũng cực kỳ coi trọng, đem cho Hoàng đại tiên, đó là lần đầu tiên y được ăn đan dược, cũng là một lần duy nhất trong trí nhớ từ trước đến nay.
So sánh cùng viên thuốc trước mắt này, viên thuốc mà y nuốt trước kia căn bản không cùng một đẳng cấp, cách biệt như trời với đất.
Vùng đất Mặc Thổ cằn cỗi, tu sĩ gian khổ, nơi này dược thảo rất khó gieo trồng, càng không có đan sư, đan dược liền cực kỳ thưa thớt. Trọng yếu hơn là, tu sĩ hai cực nơi đây phân hoá nghiêm trọng, như thể vùng đất Mặc Thổ một nửa thuộc về Nam Vực, một nửa thuộc về Tây Mạc vậy, tu sĩ nơi này, hoặc là đan dược không thiếu, hoặc chính là như Hoàng đại tiên vậy, tu hành đến nay, cũng chỉ gặp qua bộ dạng đan dược một hai lần.
Về phần tu hành thường ngày dùng đến, đại đa số đều là đan dịch, đan dịch này trên thực tế chính là sau khi đem đan dược không ngừng pha loãng ra vô số lần, hóa thành chất lỏng, tác dụng mặc dù rất nhỏ, nhưng đã trở thành vật không thể thiếu khi tu hành của tu sĩ Mặc Thổ.
- Tiền bối, này... đan dược này là cho ta sao?
Hoàng đại tiên run giọng mở miệng, hô hấp dồn dập, nhìn chằm chằm đan dược.
Mạnh Hạo hai mắt chợt lóe, hắn đi vào Mặc Thổ cũng đã mấy tháng, mặc dù nói không có tiếp xúc cùng ngoại giới, nhưng dọc theo đường đi cũng nhìn thấy không ít, giờ phút này hiểu ra, phán đoán của chính mình đối với giá hàng lúc trước, trong lúc vô ý, đã dựa theo tư duy của Nam Vực mà suy nghĩ, xử lý.
Giờ phút này sau khi hiểu ra, hắn vung tay phải lên, đan dược lập tức bay vào trong tay Hoàng đại tiên.
- Một viên đan dược này thuê động phủ của ngươi chút thời gian.
Mạnh Hạo thản nhiên mở miệng.
Hoàng đại tiên kích động đem đan dược cực kỳ trân trọng thu hồi, nhìn về phía Mạnh Hạo thì đã mang theo cung kính so với trước còn cường liệt hơn, sau khi cúi đầu thật sâu, nhớ tới Mạnh Hạo nói thích yên tĩnh, lại lo lắng Mạnh Hạo hối hận, vì thế nhanh như chớp cáo từ, vội vàng rời khỏi động phủ trong núi thấp, sau đó y hít sâu một cái, ánh mắt lộ ra kích động cũng không cách nào áp chế.
- Phát tài rồi, viên thuốc này... Đây là một viên Mai Linh Đan!
Hoàng đại tiên mang theo kích động, nhanh chóng rời đi, y không nỡ uống, chuẩn bị đi hóa thành đan dịch, để có thể sử dụng dài lâu.
Mạnh Hạo khoanh chân ngồi trong động phủ, trong mắt lộ ra suy tư, thông qua tu sĩ Ngưng Khí kia, hắn đã có được nhận thức sâu hơn đối với sự cỗi cùng với khuyết thiếu tài nguyên tu hành của Mặc Thổ.
- Trong túi trữ vật của ta cũng không có thiếu đan dược, tuy nói đều khắc đỉnh ấn, nhưng cũng có thể xóa đi, có thể bù lại sự khuyết thiếu linh thạch khi khẩn cấp. Chính là cho dù có cẩn thận mấy đi nữa thì Mặc Thổ cũng vẫn là không có đan sư, nếu đột nhiên xuất hiện lượng lớn đan dược, sẽ bị người hoài nghi.
Mạnh Hạo trầm ngâm một lát, hắn ở trên người tu sĩ Ngưng Khí kia để lại một đạo linh thức, một khi đối phương có mưu đồ gì đó, linh thức này lập tức phát tác, y là phải chết không thể nghi ngờ.
Trầm ngâm qua đi, Mạnh Hạo nhắm nghiền hai mắt, tiếp tục chữa thương, về phần thọ nguyên, Mạnh Hạo không lo lắng, vô luận là Thiên Phương Đan hay là một trong ba loại đan dược thượng cổ - Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan kia, đều có thể giải quyết vấn đề sinh cơ.
Thời gian trôi qua, một ngày này, sau khi thương thế Mạnh Hạo hoàn toàn khôi phục, hắn mở mắt ra, ánh mắt chợt lóe, từ trong túi trữ vật, lấy ra gương đồng.
- Lúc Kết Đan chính là một khắc khí linh của gương đồng này thức tỉnh.
Mạnh Hạo nhìn gương đồng trong tay, đây là bảo vật hắn lấy được ở Kháo Sơn Tông năm đó, nó đã cùng đi với hắn tới ngày hôm nay.
Giờ phút này, hắn phải khiến cho khí linh trong đó, thức tỉnh xuất hiện!
Có thể nói, không có bảo vật này, Mạnh Hạo không có khả năng có được tu vi như ngày hôm nay, phỏng chừng cũng không có cách nào đến Nam Vực, tự nhiên cũng không thể tiến vào được Tử Vận Tông, nay hẳn là vẫn còn ở Triệu quốc, theo lão ô quy Kháo Sơn Lão Tổ kia, không biết phiêu ở nơi nào.
Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra hồi ức, trong đầu hiện lên rất nhiều trí nhớ, từ việc gương đồng thích phun ra hơi thở vô hình, chuyên khi dễ mãnh thú có lông dày, cho đến công năng phục chế nghịch thiên của gương này.
Còn có căn bệnh thâm căn cố đế của miếng mỡ đông đối với gương đồng này, còn có những năm gần đây, con anh vũ suốt ngày liên miên cằn nhằn, nói đến thì nghiến răng nghiến lợi.
Mạnh Hạo nghĩ tới năm đó sau khi rời khỏi Huyết Tiên truyền thừa, lần đầu tiên chạm vào mặt nạ huyết sắc thì chính mình bị Lão Tổ Lý gia tính kế, xém chút nữa thì bị nhiếp thần, lúc ấy trong gương đồng này còn có một tiếng chim hót truyền ra, giúp mình né qua được một kiếp.
Còn có chính là bên trong phúc địa thượng cổ kia, nếu không phải là lực lượng của gương đồng này, chính mình không có khả năng bước vào cái đỉnh vuông, bởi vì hắn không phải là huyết mạch thượng cổ.
Lại có là trước kia khi Mạnh Hạo Kết Đan, cảm nhận được trong gương đồng có một cỗ hơi thở thức tỉnh.
- Anh vũ .....
Mạnh Hạo hai mắt chợt lóe, Tử Đan trong cơ thể bỗng nhiên chuyển động, bộc phát ra lực lượng tu vi mạnh mẽ, khi vận chuyển toàn thân Mạnh Hạo thì theo ý thức của hắn, khoảnh khắc từ tay phải trực tiếp dũng mãnh nhập vào trong gương đồng.
Gương này dần dần tràn ra u quang, hào quang càng thêm mãnh liệt, thì bỗng nhiên, trong túi trữ vật của Mạnh Hạo, miếng mỡ đông trong mặt nạ huyết sắc hóa thành một đạo cầu vồng trong khoảnh khắc bay ra, trôi nổi ở giữa không trung, khi hóa thành bộ dạng miếng mỡ đông thì hiện ra gương mặt già nua.
Giờ phút này trong mắt nó mang theo chấp nhất, mang theo một cỗ kiên định cùng nghiêm túc, như lâm đại địch, thậm chí trong lúc mơ hồ còn có biểu tình thần thánh, giống như muốn đi tiến hành một hồi đại chiến cùng sứ mệnh có thể quyết định vận mệnh toàn bộ tinh không.
Hoàng đại tiên mở to mắt, hô hấp dồn dập, gắt gao nhìn chằm chằm đan dược trong tay phải Mạnh Hạo, ánh mắt lộ ra vẻ không thể tin cùng kích động mãnh liệt, thân thể y cũng đang run run, lúc này đây không phải là bị dọa, mà là kích động.
Đan dược kia y vừa nhìn thì thấy trong suốt lấp lánh, mượt mà đến cực điểm, thậm chí vừa mới xuất ra, trong động phủ không lớn này, lập tức tràn ngập một cỗ linh khí mà theo như y cảm nhận là cực kỳ nồng đậm.
Linh khí này bao phủ trong động phủ, khiến cho y cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đều giãn ra, tốc độ vận chuyển tu vi trong cơ thể cũng tăng nhanh mấy lần, làm cho Hoàng đại tiên giờ phút này đầu óc nổ vang.
- Đan... Đây là đan dược! !
Hoàng đại tiên miệng đắng lưỡi khô, nếu không phải là còn có một tia lý trí, sợ là giờ phút này đã sớm đánh lên, đem đan dược cướp đi.
Y đời này, chỉ có may mắn ăn qua một lần đan dược, mà viên đan dược đó còn là vào thời điểm mới bắt đầu đi theo sư tôn, khi sư tôn y trọng thương dẫn theo y đào tẩu, trước khi chết giao lại cho y, một viên đan dược đen thui, méo mó.
Viên thuốc đó sư tôn y cũng cực kỳ coi trọng, đem cho Hoàng đại tiên, đó là lần đầu tiên y được ăn đan dược, cũng là một lần duy nhất trong trí nhớ từ trước đến nay.
So sánh cùng viên thuốc trước mắt này, viên thuốc mà y nuốt trước kia căn bản không cùng một đẳng cấp, cách biệt như trời với đất.
Vùng đất Mặc Thổ cằn cỗi, tu sĩ gian khổ, nơi này dược thảo rất khó gieo trồng, càng không có đan sư, đan dược liền cực kỳ thưa thớt. Trọng yếu hơn là, tu sĩ hai cực nơi đây phân hoá nghiêm trọng, như thể vùng đất Mặc Thổ một nửa thuộc về Nam Vực, một nửa thuộc về Tây Mạc vậy, tu sĩ nơi này, hoặc là đan dược không thiếu, hoặc chính là như Hoàng đại tiên vậy, tu hành đến nay, cũng chỉ gặp qua bộ dạng đan dược một hai lần.
Về phần tu hành thường ngày dùng đến, đại đa số đều là đan dịch, đan dịch này trên thực tế chính là sau khi đem đan dược không ngừng pha loãng ra vô số lần, hóa thành chất lỏng, tác dụng mặc dù rất nhỏ, nhưng đã trở thành vật không thể thiếu khi tu hành của tu sĩ Mặc Thổ.
- Tiền bối, này... đan dược này là cho ta sao?
Hoàng đại tiên run giọng mở miệng, hô hấp dồn dập, nhìn chằm chằm đan dược.
Mạnh Hạo hai mắt chợt lóe, hắn đi vào Mặc Thổ cũng đã mấy tháng, mặc dù nói không có tiếp xúc cùng ngoại giới, nhưng dọc theo đường đi cũng nhìn thấy không ít, giờ phút này hiểu ra, phán đoán của chính mình đối với giá hàng lúc trước, trong lúc vô ý, đã dựa theo tư duy của Nam Vực mà suy nghĩ, xử lý.
Giờ phút này sau khi hiểu ra, hắn vung tay phải lên, đan dược lập tức bay vào trong tay Hoàng đại tiên.
- Một viên đan dược này thuê động phủ của ngươi chút thời gian.
Mạnh Hạo thản nhiên mở miệng.
Hoàng đại tiên kích động đem đan dược cực kỳ trân trọng thu hồi, nhìn về phía Mạnh Hạo thì đã mang theo cung kính so với trước còn cường liệt hơn, sau khi cúi đầu thật sâu, nhớ tới Mạnh Hạo nói thích yên tĩnh, lại lo lắng Mạnh Hạo hối hận, vì thế nhanh như chớp cáo từ, vội vàng rời khỏi động phủ trong núi thấp, sau đó y hít sâu một cái, ánh mắt lộ ra kích động cũng không cách nào áp chế.
- Phát tài rồi, viên thuốc này... Đây là một viên Mai Linh Đan!
Hoàng đại tiên mang theo kích động, nhanh chóng rời đi, y không nỡ uống, chuẩn bị đi hóa thành đan dịch, để có thể sử dụng dài lâu.
Mạnh Hạo khoanh chân ngồi trong động phủ, trong mắt lộ ra suy tư, thông qua tu sĩ Ngưng Khí kia, hắn đã có được nhận thức sâu hơn đối với sự cỗi cùng với khuyết thiếu tài nguyên tu hành của Mặc Thổ.
- Trong túi trữ vật của ta cũng không có thiếu đan dược, tuy nói đều khắc đỉnh ấn, nhưng cũng có thể xóa đi, có thể bù lại sự khuyết thiếu linh thạch khi khẩn cấp. Chính là cho dù có cẩn thận mấy đi nữa thì Mặc Thổ cũng vẫn là không có đan sư, nếu đột nhiên xuất hiện lượng lớn đan dược, sẽ bị người hoài nghi.
Mạnh Hạo trầm ngâm một lát, hắn ở trên người tu sĩ Ngưng Khí kia để lại một đạo linh thức, một khi đối phương có mưu đồ gì đó, linh thức này lập tức phát tác, y là phải chết không thể nghi ngờ.
Trầm ngâm qua đi, Mạnh Hạo nhắm nghiền hai mắt, tiếp tục chữa thương, về phần thọ nguyên, Mạnh Hạo không lo lắng, vô luận là Thiên Phương Đan hay là một trong ba loại đan dược thượng cổ - Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan kia, đều có thể giải quyết vấn đề sinh cơ.
Thời gian trôi qua, một ngày này, sau khi thương thế Mạnh Hạo hoàn toàn khôi phục, hắn mở mắt ra, ánh mắt chợt lóe, từ trong túi trữ vật, lấy ra gương đồng.
- Lúc Kết Đan chính là một khắc khí linh của gương đồng này thức tỉnh.
Mạnh Hạo nhìn gương đồng trong tay, đây là bảo vật hắn lấy được ở Kháo Sơn Tông năm đó, nó đã cùng đi với hắn tới ngày hôm nay.
Giờ phút này, hắn phải khiến cho khí linh trong đó, thức tỉnh xuất hiện!
Có thể nói, không có bảo vật này, Mạnh Hạo không có khả năng có được tu vi như ngày hôm nay, phỏng chừng cũng không có cách nào đến Nam Vực, tự nhiên cũng không thể tiến vào được Tử Vận Tông, nay hẳn là vẫn còn ở Triệu quốc, theo lão ô quy Kháo Sơn Lão Tổ kia, không biết phiêu ở nơi nào.
Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra hồi ức, trong đầu hiện lên rất nhiều trí nhớ, từ việc gương đồng thích phun ra hơi thở vô hình, chuyên khi dễ mãnh thú có lông dày, cho đến công năng phục chế nghịch thiên của gương này.
Còn có căn bệnh thâm căn cố đế của miếng mỡ đông đối với gương đồng này, còn có những năm gần đây, con anh vũ suốt ngày liên miên cằn nhằn, nói đến thì nghiến răng nghiến lợi.
Mạnh Hạo nghĩ tới năm đó sau khi rời khỏi Huyết Tiên truyền thừa, lần đầu tiên chạm vào mặt nạ huyết sắc thì chính mình bị Lão Tổ Lý gia tính kế, xém chút nữa thì bị nhiếp thần, lúc ấy trong gương đồng này còn có một tiếng chim hót truyền ra, giúp mình né qua được một kiếp.
Còn có chính là bên trong phúc địa thượng cổ kia, nếu không phải là lực lượng của gương đồng này, chính mình không có khả năng bước vào cái đỉnh vuông, bởi vì hắn không phải là huyết mạch thượng cổ.
Lại có là trước kia khi Mạnh Hạo Kết Đan, cảm nhận được trong gương đồng có một cỗ hơi thở thức tỉnh.
- Anh vũ .....
Mạnh Hạo hai mắt chợt lóe, Tử Đan trong cơ thể bỗng nhiên chuyển động, bộc phát ra lực lượng tu vi mạnh mẽ, khi vận chuyển toàn thân Mạnh Hạo thì theo ý thức của hắn, khoảnh khắc từ tay phải trực tiếp dũng mãnh nhập vào trong gương đồng.
Gương này dần dần tràn ra u quang, hào quang càng thêm mãnh liệt, thì bỗng nhiên, trong túi trữ vật của Mạnh Hạo, miếng mỡ đông trong mặt nạ huyết sắc hóa thành một đạo cầu vồng trong khoảnh khắc bay ra, trôi nổi ở giữa không trung, khi hóa thành bộ dạng miếng mỡ đông thì hiện ra gương mặt già nua.
Giờ phút này trong mắt nó mang theo chấp nhất, mang theo một cỗ kiên định cùng nghiêm túc, như lâm đại địch, thậm chí trong lúc mơ hồ còn có biểu tình thần thánh, giống như muốn đi tiến hành một hồi đại chiến cùng sứ mệnh có thể quyết định vận mệnh toàn bộ tinh không.
/1957
|