Cùng lúc đó, ba thân ảnh như lửa, trong nháy mắt từ trong tầng thứ hai của Đông Lạc gia bay ra. Đó là ba con xích tước, lớn thì khoảng hơn mười trượng, nhỏ nhất cũng là mười trượng tròn. Lúc này, chúng nó đều cất tiếng kêu thê lương, làm cho người nghe cũng cảm giác được sự thống khổ mà chúng phải chịu.
Sau một lúc, một tiếng nổ vang lên, trên tầng thứ hai của một gốc đại thụ, không biết nguyên nhân gì mà như có một lực lượng lớn xuyên qua, hơn nữa không phải chỉ xuyên qua một lần, mà là liên tục cắt qua mấy mươi lần, nhanh chóng tạo thành một chữ.
- Ngũ!!!
Giữa không trung, bộp một tiếng, một luồng tạp quang lóe lên, hiển lộ ra một thân ảnh cao lớn, thân ảnh này có khuôn mặt mơ hồ, không thể thấy rõ. Nhưng lại có một cỗ hơi thở duy ngã độc tôn khuếch tán ra, thân ảnh này đứng giữa không trung, ngạo nghễ nhìn xuống mặt đất.
Xung quanh thân ảnh này, ba con xích tước kia run rẩy, tại dưới chân, chữ NGŨ trên gốc cây cực kỳ rõ ràng.
- Các ngươi nghe kỹ cho Ngũ gia, Ngũ gia sinh là đã là thiên địa chí tôn, ta làm cho chúng sinh có quần áo, thì chúng sinh có quần áo, ta cho muông thú có lông thì có loại nào dám không có lông.
Thanh âm truyền ra, đám người Đông Lạc Linh phẫn nộ tới cực điểm, đúng lúc này, tiếng gầm giận dữ từ trong Đông Lạc gia truyền ra, một lão già nửa đầu tóc hồng đột ngột lao ra. Khí thế Nguyên Anh bắn thẳng về phía thân ảnh do chim anh vũ cùng miếng mỡ đông hóa thành kia.
- Dám hủy tổ ốc của Đông Lạc gia ta, đứng lại cho ta!
- Lão bất tử, Ngũ gia giết chết ngươi!
Đại hán do chim anh vũ hóa thành cất tiếng, thân hình nhoáng lên, mạnh mẽ bắn về phía lão già. Trên người nó còn thật sự lộ ra một cỗ hung tàn bá đạo, giống như cảm tử quân vậy, khí thế như là duy ngã độc tôn trong trời đất.
Khí thế kia ở trên người nó nồng đậm cực kỳ, giống như thiên hạ không có động nào mà Ngũ gia ta không thể chui qua được!
Khí thế ngập trời, chim anh vũ biến thành đại hán nháy mắt đã xuất hiện bên người lão già Nguyên Anh, tốc độ cực nhanh, làm cho lão tu sĩ Nguyên Anh kia sửng sốt, cả hai liền đụng vào nhau rồi.
Tiếng nổ ùng ùng truyền ra, lão già Nguyên Anh biến sắc, trán chảy đầy mồ hôi lạnh, nháy mắt vừa rồi, đối phương đấm thẳng về phía dưới rốn của lão, nếu không phải lão né nhanh thì giờ này, sợ là …
Vừa nghĩ tới đó, lão già Nguyên Anh cảm giác toàn thân lạnh lẽo…
Đại hán do chim anh vũ biến thành đã ở một phương khác, ngửa mặt lên trời phát ra tiếng gào bén nhọn.
- Ngươi thật là tà ác, làm vậy thật sự là không đạo đức a, thật sự là không có đạo đức, ngươi không nên…
- Em gái ngươi, câm miệng cho Ngũ gia, ta muốn giết lão…
Đại hán tức giận tái mặt, chợt xoay người, nhìn chằm chằm vào lão già Nguyên Anh, phát cuồng hét lớn một tiếng, mạnh mẽ lao tới.
Lão già Nguyên Anh kia cảm giác da đầu run lên, lần đầu tiên xuất hiện sự kiêng kỵ. Thấy tên đại hán quỷ dị kia mạnh mẽ vọt tới, đúng lúc này, tiếng hừ lạnh từ trong Đông Lạc gia truyền ra, ba đạo cầu vồng gào thét mà tới, cả ba đều có tu vi Nguyên Anh, trong đó còn có một người là Nguyên Anh hậu kỳ.
Tiếng nổ vang quanh quẩn, đại hán do chim anh vũ biến thành rút lui, ánh mắt nó cũng đã tái thêm rồi, cả người run run, rống giận.
- Ta muốn chơi chết các ngươi! Muốn chơi chết các ngươi….
- Đừng kích động, đừng manh động…
Thanh âm của miếng mỡ đông nhanh chóng truyền ra.
- Tu La Hỏa!
Thân thể đại hán do chim anh vũ biến thành bắn thẳng lên trời cao, tiếng nói vừa ra, xung quanh nó lập tức có hỏa diễm màu đen bốc lên.
- Thiên Hành Sát!
Nó lại mở miệng, hỏa diễm nhất thời bùng lên ngập trời, sắc lửa lan tràn, đại hán mạnh mẽ cúi đầu, thân hình run run, tay phải nâng lên, cũng không biết lấy từ đâu ra một miếng vải đen, buộc lên đầu mình, bịt kín một mắt. Sau khi tạo hình thành bộ dáng đặc biệt này, nó như phát cuồng mà đâm thẳng xuống mặt đất.
Tốc độ của nó cực nhanh, toàn thân lại có lượng lớn hắc vụ khuếch tán ra, ngoài hắc vụ là lửa, mơ hồ có thể thấy được, trong đó có con quạ đen một mắt lớn chừng trăm trượng, nháy mắt lộ ra ảo ảnh, mang theo khí thế kinh thiên động địa, điên cuồng phóng thẳng về phía bốn tu sĩ Nguyên Anh kia.
Một màn này làm cho toàn bộ người xem đều hoảng sợ, mà Mạnh Hạo cũng trợn to mắt.
Bốn lão già Nguyên Anh kia lại càng biến sắc, cùng nhau bấm tay niệm chú, nhất tề chỉ lên trời cao. Tiếng nổ vang kinh thiên động địa, hỏa diễm kia mạnh mẽ rơi xuống đất, tại trong tiếng nổ, bốn tu sĩ Nguyên Anh thay đổi sắc mặt liên tục, cả bốn đều thối lui, mặt đất chấn động, tiếng nổ vang trời, một cái hố cực sâu trực tiếp xuất hiện trên mặt đất.
Cái hố này nằm tại trung tâm thành trì, làm cho thành trì được tạo thành từ lượng lớn thực vật như lung lay sắp đổ, toàn bộ tầng thứ hai bị phá hủy nghiêm trọng, mặt đất chấn động không ngừng. Tu sĩ trong thành đều bay lên, một đám sợ hãi đến tái mặt.
Trong hố sâu, không có vật gì, con quạ màu đen kia đã sớm biến mất tăm mất tích.
Chỉ có một tràng thanh âm kiêu ngạo vẫn quanh quẩn trong thiên địa yên tĩnh.
- Tin Ngũ gia được bất tử, Ngũ gia vừa ra, ai dám tranh phong!
Bốn phía tĩnh mịch, chỉ có thanh âm đó quanh quẩn, Đông Lạc Linh lộ vẻ hoảng sợ, Đông Lạc Hàn bên cạnh thì co quắp, tộc trưởng Đông Lạc gia ngưng trọng, thân hình nhoáng lên, bay thẳng về phía hố sâu. Trước khi đi, gã nghiêm túc nói.
- Nhớ kỹ, vị tu sĩ kia, các ngươi không được trêu chọc, nhân vật như vậy, người giúp đỡ bên cạnh tất nhiên không ít, lúc này là giai đoạn mấu chốt, chỉ có thể kết giao, không thể đối địch….
Mặt đất chấn động thật lâu mới biến mất, Mạnh Hạo đứng trong phòng, vẻ mặt cổ quái. Sau khi thấy một màn này, hắn đột nhiên cảm giác được, chim anh vũ kia đáng yêu thôi rồi.
Đúng lúc này, ở trong phòng hắn đột ngột lóe lên một chùm tạp quang, chim anh vũ vẻ mặt uể oải xuất hiện, gục trên bàn, mắt liếc thấy Mạnh Hạo, mặc dù thở hồng hộc nhưng nó vẫn lộ vẻ cuồng ngạo như trước, không chút thảy đổi.
- Em gái nó chứ, nếu không phải Ngũ gia vừa thức tỉnh, thực lực còn chưa đủ, đêm nay ta trực tiếp chơi cả thành luôn rồi, để chúng biết sự lợi hại của Ngũ gia ta!
- Về phần tiểu tử ngươi, có thể tận tình mà sùng bái Ngũ gia, đến đến đến… Cùng hô… Tin…
Mạnh Hạo xoay người, không để ý tới chim anh vũ mà nhìn ra bên ngoài phòng, ánh mắt lộ ra vẻ cảnh giác. Tay phải nâng lên, Như Ý Ấn ở trong tay hắn đã có thể tùy thời sử dụng.
- Tiếc là vẫn mãi không thể câu thông với lực của Côn Bằng, nếu không, dù là tu sĩ Nguyên Anh cũng không có tốc độ nhanh bằng Côn Bằng!
Mạnh Hạo vẫn luôn chú ý tới phương hướng Đông Lạc gia.
Nhưng theo thời gian trôi qua, chuyện này lại quỷ dị trở lại bình thường, không có người nào tới gây phiền toái. Đông Lạc gia cũng không biểu hiện tức giận kinh thiên gì, tất cả đều phong khinh vân đạm.
Nhưng càng như vậy, Mạnh Hạo càng thêm bất an, hắn không phải bất an vì Đông Lạc gia, mà hắn đoán được, chắc chắn đã xảy ra đại sự kinh thiên gì rồi.
Nếu không, Đông Lạc gia sẽ không như vậy.
Việc này, sau ba ngày hắn cũng biết được. Một thành trong Cửu Minh đổi chủ, Lão Tổ Trảm Linh ngã xuống, Tây Mạc nhập chủ Mặc Thổ cung, ra sức cắn nuốt toàn bộ Mặc Thổ.
Tin tức này, sau mấy ngày đã nhanh chóng truyền khắp toàn bộ Mặc Thổ, gần như không người không biết, không người không hiểu…
Cho đến ngày mở ra đấu giá hội, Mạnh Hạo bước ra khỏi phòng, bên ngoài đã bốc lên gió lạnh, bầu trời một mảnh mây đen, giông tố tầm tã.
- Mặc Thổ sắp đại loạn rồi.
Mạnh Hạo nhẹ giọng tự nói, tóc bị gió cuốn lên, nhìn cảnh tượng ở ngã tư đường, tu sĩ vội vàng lui tới, trong trầm mặc, tất cả đều tập trung về phòng đấu giá.
Chim anh vũ đứng trên vai Mạnh Hạo, ngạo nghễ nhìn bốn phía, bộ dạng như là sớm muộn gì ta cũng chơi hết toàn bộ nơi này.
Sau một lúc, một tiếng nổ vang lên, trên tầng thứ hai của một gốc đại thụ, không biết nguyên nhân gì mà như có một lực lượng lớn xuyên qua, hơn nữa không phải chỉ xuyên qua một lần, mà là liên tục cắt qua mấy mươi lần, nhanh chóng tạo thành một chữ.
- Ngũ!!!
Giữa không trung, bộp một tiếng, một luồng tạp quang lóe lên, hiển lộ ra một thân ảnh cao lớn, thân ảnh này có khuôn mặt mơ hồ, không thể thấy rõ. Nhưng lại có một cỗ hơi thở duy ngã độc tôn khuếch tán ra, thân ảnh này đứng giữa không trung, ngạo nghễ nhìn xuống mặt đất.
Xung quanh thân ảnh này, ba con xích tước kia run rẩy, tại dưới chân, chữ NGŨ trên gốc cây cực kỳ rõ ràng.
- Các ngươi nghe kỹ cho Ngũ gia, Ngũ gia sinh là đã là thiên địa chí tôn, ta làm cho chúng sinh có quần áo, thì chúng sinh có quần áo, ta cho muông thú có lông thì có loại nào dám không có lông.
Thanh âm truyền ra, đám người Đông Lạc Linh phẫn nộ tới cực điểm, đúng lúc này, tiếng gầm giận dữ từ trong Đông Lạc gia truyền ra, một lão già nửa đầu tóc hồng đột ngột lao ra. Khí thế Nguyên Anh bắn thẳng về phía thân ảnh do chim anh vũ cùng miếng mỡ đông hóa thành kia.
- Dám hủy tổ ốc của Đông Lạc gia ta, đứng lại cho ta!
- Lão bất tử, Ngũ gia giết chết ngươi!
Đại hán do chim anh vũ hóa thành cất tiếng, thân hình nhoáng lên, mạnh mẽ bắn về phía lão già. Trên người nó còn thật sự lộ ra một cỗ hung tàn bá đạo, giống như cảm tử quân vậy, khí thế như là duy ngã độc tôn trong trời đất.
Khí thế kia ở trên người nó nồng đậm cực kỳ, giống như thiên hạ không có động nào mà Ngũ gia ta không thể chui qua được!
Khí thế ngập trời, chim anh vũ biến thành đại hán nháy mắt đã xuất hiện bên người lão già Nguyên Anh, tốc độ cực nhanh, làm cho lão tu sĩ Nguyên Anh kia sửng sốt, cả hai liền đụng vào nhau rồi.
Tiếng nổ ùng ùng truyền ra, lão già Nguyên Anh biến sắc, trán chảy đầy mồ hôi lạnh, nháy mắt vừa rồi, đối phương đấm thẳng về phía dưới rốn của lão, nếu không phải lão né nhanh thì giờ này, sợ là …
Vừa nghĩ tới đó, lão già Nguyên Anh cảm giác toàn thân lạnh lẽo…
Đại hán do chim anh vũ biến thành đã ở một phương khác, ngửa mặt lên trời phát ra tiếng gào bén nhọn.
- Ngươi thật là tà ác, làm vậy thật sự là không đạo đức a, thật sự là không có đạo đức, ngươi không nên…
- Em gái ngươi, câm miệng cho Ngũ gia, ta muốn giết lão…
Đại hán tức giận tái mặt, chợt xoay người, nhìn chằm chằm vào lão già Nguyên Anh, phát cuồng hét lớn một tiếng, mạnh mẽ lao tới.
Lão già Nguyên Anh kia cảm giác da đầu run lên, lần đầu tiên xuất hiện sự kiêng kỵ. Thấy tên đại hán quỷ dị kia mạnh mẽ vọt tới, đúng lúc này, tiếng hừ lạnh từ trong Đông Lạc gia truyền ra, ba đạo cầu vồng gào thét mà tới, cả ba đều có tu vi Nguyên Anh, trong đó còn có một người là Nguyên Anh hậu kỳ.
Tiếng nổ vang quanh quẩn, đại hán do chim anh vũ biến thành rút lui, ánh mắt nó cũng đã tái thêm rồi, cả người run run, rống giận.
- Ta muốn chơi chết các ngươi! Muốn chơi chết các ngươi….
- Đừng kích động, đừng manh động…
Thanh âm của miếng mỡ đông nhanh chóng truyền ra.
- Tu La Hỏa!
Thân thể đại hán do chim anh vũ biến thành bắn thẳng lên trời cao, tiếng nói vừa ra, xung quanh nó lập tức có hỏa diễm màu đen bốc lên.
- Thiên Hành Sát!
Nó lại mở miệng, hỏa diễm nhất thời bùng lên ngập trời, sắc lửa lan tràn, đại hán mạnh mẽ cúi đầu, thân hình run run, tay phải nâng lên, cũng không biết lấy từ đâu ra một miếng vải đen, buộc lên đầu mình, bịt kín một mắt. Sau khi tạo hình thành bộ dáng đặc biệt này, nó như phát cuồng mà đâm thẳng xuống mặt đất.
Tốc độ của nó cực nhanh, toàn thân lại có lượng lớn hắc vụ khuếch tán ra, ngoài hắc vụ là lửa, mơ hồ có thể thấy được, trong đó có con quạ đen một mắt lớn chừng trăm trượng, nháy mắt lộ ra ảo ảnh, mang theo khí thế kinh thiên động địa, điên cuồng phóng thẳng về phía bốn tu sĩ Nguyên Anh kia.
Một màn này làm cho toàn bộ người xem đều hoảng sợ, mà Mạnh Hạo cũng trợn to mắt.
Bốn lão già Nguyên Anh kia lại càng biến sắc, cùng nhau bấm tay niệm chú, nhất tề chỉ lên trời cao. Tiếng nổ vang kinh thiên động địa, hỏa diễm kia mạnh mẽ rơi xuống đất, tại trong tiếng nổ, bốn tu sĩ Nguyên Anh thay đổi sắc mặt liên tục, cả bốn đều thối lui, mặt đất chấn động, tiếng nổ vang trời, một cái hố cực sâu trực tiếp xuất hiện trên mặt đất.
Cái hố này nằm tại trung tâm thành trì, làm cho thành trì được tạo thành từ lượng lớn thực vật như lung lay sắp đổ, toàn bộ tầng thứ hai bị phá hủy nghiêm trọng, mặt đất chấn động không ngừng. Tu sĩ trong thành đều bay lên, một đám sợ hãi đến tái mặt.
Trong hố sâu, không có vật gì, con quạ màu đen kia đã sớm biến mất tăm mất tích.
Chỉ có một tràng thanh âm kiêu ngạo vẫn quanh quẩn trong thiên địa yên tĩnh.
- Tin Ngũ gia được bất tử, Ngũ gia vừa ra, ai dám tranh phong!
Bốn phía tĩnh mịch, chỉ có thanh âm đó quanh quẩn, Đông Lạc Linh lộ vẻ hoảng sợ, Đông Lạc Hàn bên cạnh thì co quắp, tộc trưởng Đông Lạc gia ngưng trọng, thân hình nhoáng lên, bay thẳng về phía hố sâu. Trước khi đi, gã nghiêm túc nói.
- Nhớ kỹ, vị tu sĩ kia, các ngươi không được trêu chọc, nhân vật như vậy, người giúp đỡ bên cạnh tất nhiên không ít, lúc này là giai đoạn mấu chốt, chỉ có thể kết giao, không thể đối địch….
Mặt đất chấn động thật lâu mới biến mất, Mạnh Hạo đứng trong phòng, vẻ mặt cổ quái. Sau khi thấy một màn này, hắn đột nhiên cảm giác được, chim anh vũ kia đáng yêu thôi rồi.
Đúng lúc này, ở trong phòng hắn đột ngột lóe lên một chùm tạp quang, chim anh vũ vẻ mặt uể oải xuất hiện, gục trên bàn, mắt liếc thấy Mạnh Hạo, mặc dù thở hồng hộc nhưng nó vẫn lộ vẻ cuồng ngạo như trước, không chút thảy đổi.
- Em gái nó chứ, nếu không phải Ngũ gia vừa thức tỉnh, thực lực còn chưa đủ, đêm nay ta trực tiếp chơi cả thành luôn rồi, để chúng biết sự lợi hại của Ngũ gia ta!
- Về phần tiểu tử ngươi, có thể tận tình mà sùng bái Ngũ gia, đến đến đến… Cùng hô… Tin…
Mạnh Hạo xoay người, không để ý tới chim anh vũ mà nhìn ra bên ngoài phòng, ánh mắt lộ ra vẻ cảnh giác. Tay phải nâng lên, Như Ý Ấn ở trong tay hắn đã có thể tùy thời sử dụng.
- Tiếc là vẫn mãi không thể câu thông với lực của Côn Bằng, nếu không, dù là tu sĩ Nguyên Anh cũng không có tốc độ nhanh bằng Côn Bằng!
Mạnh Hạo vẫn luôn chú ý tới phương hướng Đông Lạc gia.
Nhưng theo thời gian trôi qua, chuyện này lại quỷ dị trở lại bình thường, không có người nào tới gây phiền toái. Đông Lạc gia cũng không biểu hiện tức giận kinh thiên gì, tất cả đều phong khinh vân đạm.
Nhưng càng như vậy, Mạnh Hạo càng thêm bất an, hắn không phải bất an vì Đông Lạc gia, mà hắn đoán được, chắc chắn đã xảy ra đại sự kinh thiên gì rồi.
Nếu không, Đông Lạc gia sẽ không như vậy.
Việc này, sau ba ngày hắn cũng biết được. Một thành trong Cửu Minh đổi chủ, Lão Tổ Trảm Linh ngã xuống, Tây Mạc nhập chủ Mặc Thổ cung, ra sức cắn nuốt toàn bộ Mặc Thổ.
Tin tức này, sau mấy ngày đã nhanh chóng truyền khắp toàn bộ Mặc Thổ, gần như không người không biết, không người không hiểu…
Cho đến ngày mở ra đấu giá hội, Mạnh Hạo bước ra khỏi phòng, bên ngoài đã bốc lên gió lạnh, bầu trời một mảnh mây đen, giông tố tầm tã.
- Mặc Thổ sắp đại loạn rồi.
Mạnh Hạo nhẹ giọng tự nói, tóc bị gió cuốn lên, nhìn cảnh tượng ở ngã tư đường, tu sĩ vội vàng lui tới, trong trầm mặc, tất cả đều tập trung về phòng đấu giá.
Chim anh vũ đứng trên vai Mạnh Hạo, ngạo nghễ nhìn bốn phía, bộ dạng như là sớm muộn gì ta cũng chơi hết toàn bộ nơi này.
/1957
|