Giết Nghiêm Tử Quốc là bởi vì người này lúc trước Mạnh Hạo đã thả cho rời đi, nhưng hôm nay đối phương lại lần nữa xuất hiện, hơn nữa rõ ràng còn dẫn theo người tới đây bao vây, cho nên Mạnh Hạo đã ra tay, thì sẽ giết Nghiêm Tử Quốc trước.
Bước vào Tu Chân giới đã không phải nửa năm một năm, quy luật cá lớn nuốt cá bé Mạnh Hạo đã nắm rõ, không ra tay thì thôi, đã ra tay thì quyết không lưu tình, cũng không có chút thương hại nào, nếu không người chết sẽ là mình.
Một màn bất thình lình khiến đệ tử Phong Hàn Tông bốn phía sắc mặt đại biến, một đám trong lòng hoảng sợ. Nhưng lúc này không phải là thời điểm cho bọn hắn sợ hãi, mãnh vụ thú ba đầu trong cuộn tranh của Mạnh Hạo dữ tợn gầm gừ, đã đập tới mặt rồi. mãnh thú tạo ra từ sương
Mãnh vụ thú ba đầu này dáng vẻ dữ tợn, lúc gầm gừ thì có một luồng uy áp khủng bố bao phủ, nhìn từ xa như ba luồng hắc khí đen đậm đặc đánh thẳng tới phía đám người, cũng là trong khoảnh khắc liền va chạm với những tu sĩ ở bốn phía.
Tiếng nổ vang quanh quẩn, Lưu sư huynh Ngưng Khí tầng chín kia sắc mặt thay đổi, tay phải vung lên phía trước, lập tức trước mặt y xuất hiện một cây cờ màu đỏ, cây cờ này xuất ra một quyền, nhất thời lửa lớn bùng lên, bao phủ phạm vi hơn mười trượng, phóng thẳng về phía mãnh thú ba đầu kia.
Lúc này Mạnh Hạo không chần chừ, cơ thể trầm xuống không hướng về các tu sĩ tay chân đang luống cuống kia, mà là nhằm về nữ tử phía dưới, hai tay cầm hạt châu màu thủy lam, lúc này đang cố duy trì trận pháp..
Nữ tử này biến sắc lộ ra vẻ lo lắng, rất nhanh liền lùi về phía sau, nhưng tốc độ Mạnh Hạo nhanh hơn, lúc tới gần tay phải vung mạnh lên, lập tức nữ tử này phun ra máu, thân mình bị cuốn lên, trong lúc hoảng sợ ả vội vàng buông viên châu, khiến viên châu bay ra.
Nữ tử này mặc dù xinh đẹp nhưng đã ở đây đều là kẻ địch của Mạnh Hạo, Mạnh Hạo lạnh lùng liếc nhìn ả một cái, tay phải xuất ra một trảo hư không, viên châu lập tức ở trong tay của hắn.
Thời khắc viên châu bị Mạnh Hạo đụng vào, một tiếng nổ vang vọng về, mãnh vụ thú ba đầu kia tan vỡ, nhưng hỏa diễm của Lưu sư huynh thẩm thấu, ùn ùn kéo đến bao phủ Mạnh Hạo.
Bảo bối cũng không ít, nhưng ngươi dám giết người của Phong Hàn Tông ta, hôm nay ngươi nhất định phải chết!
Lưu sư huynh sắc mặt khó coi, đám đệ tử phía sau y giờ phút này đều cực kỳ chật vật, đây là chuyện thứ yếu. Nhưng Nghiêm Tử Quốc chết đi khiến y sau khi trở về tông môn có chút khó ăn nói, lúc này đã không giấu đi sát cơ đối với Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo không nói gì, gần như tại lúc hỏa diễm hướng về phía hắn, tay trái hắn vỗ túi trữ vật, lập tức một tấm lưới lớn màu đen xuất hiện. Bị Mạnh Hạo vung lên tấm lưới lớn này hướng thẳng đến bầu trời, nháy mắt liền xuyên thấu hỏa diễm kia, hỏa diễm tức khắc tiêu tán, tấm lưới đen này càng lúc càng lớn hướng thẳng về phía Lưu sư huynh.
Lưu sư huynh biến sắc, khi tay phải vung lên, lập tức xuất hiện một miếng ngọc giản, sau khi bóp nát lại khiến thân thể y mờ nhạt đi trong phút chốc, hữu kinh vô hiểm tránh được sự bao phủ của tấm lưới kia. Tuy rằng y tránh được, nhưng có hai kẻ đằng sau y bị tấm lưới này phủ đầu, ghì chặt làm hai người này không thể giãy giụa. Tấm lưới đen như mang theo lực nóng rực thiêu cháy quần áo họ, da tróc thịt bong như muốn phân thây ra.
Tiếng kêu thảm thiết truyền ra, cảnh này khiến đám đệ tử Phong Hàn Tông sắc mặt tái nhợt lộ vẻ cực kỳ hoảng sợ. Cho dù là Lưu sư huynh cũng là hai mắt giận đến trợn ngược, y không thể ngờ Mạnh Hạo này lại có được pháp bảo như vậy.
Trận này cơ hồ là diễn ra trong nháy mắt, tay phải Mạnh Hạo bóp chặt viên châu, viên châu lập tức vỡ vụn. Oanh một tiếng, trận pháp phong ấn bốn phía lập tức chớp lên, bắt đầu tiêu tán, cùng lúc đó, tay trái Mạnh Hạo bấm niệm thần chú chỉ một cái về bảo phiến dưới chân, lúc ngân thương bị kéo lên, bảo phiến này liền oanh một tiếng tách ra hóa thành mười sáu cọng lông chim vờn quanh Mạnh Hạo, đem Mạnh Hạo lao thẳng tới chỗ hỏng của trận pháp tan biến làm lộ ra.
Đừng hòng trốn thoát! Lưu sư huynh vỗ mạnh mi tâm, há mồm từ trong miệng hắn phun ra một đạo kiếm quang. Đó là một thanh phi kiếm nhỏ bằng ngón tay út trong suốt, sau khi xuất hiện lập tức kiếm quang ngập trời, chớp lóe không ít kiếm mang, hướng thẳng về phía Mạnh Hạo đuổi theo.
Mạnh Hạo tốc độ cực nhanh, mắt thấy sắp lao ra ngoài, thì tay phải hắn ở sau người xuất chiêu, tấm lưới đen oanh một tiếng, hai tu sĩ bên trong đó toàn thân chia năm xẻ bảy, hắc quang lóe lên cuốn lấy túi trữ vật của hai người rồi nháy mắt trở về trong ống tay áo của Mạnh Hạo.
Cũng chính lúc này, tinh kiếm của Lưu sư huynh đã đuổi kịp Mạnh Hạo, trong chớp mắt sẽ đâm vào hắn. Mạnh Hạo lập tức cảm nhận một luồng nguy hiểm mãnh liệt, lực lượng Ngưng Khí tầng chín không phải thứ Mạnh Hạo có thể chống cự được, nhất là mũi nhọn sắc bén của thanh kiếm kia. Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, mười sáu cọng lông chim dưới chân đồng loạt cuốn lại hóa thành mười sáu thanh kiếm quang, lao thẳng về phía tinh kiếm của Lưu sư huynh.
Những tiếng rầm rầm vang lên, mười sáu cọng lông chim vỡ vụn mất tám cọng mới khiến tinh kiếm kia quay ngược trở lại, những cọng lông chim còn lại trở về bên cạnh Mạnh Hạo, một lần nữa hóa thành bảo phiến nhưng tốc độ rõ ràng chậm hơn.
Bảo phiến này thiếu đi vài cọng, tốc độ của ngươi chậm đi hẳn! Lưu sư huynh nhe răng cười đắc ý, nhưng y vừa dứt lời lập tức mở to mắt, nhìn thấy Mạnh Hạo nơi đó, tay phải vỗ túi trữ vật vậy mà lại bay ra tám cọng lông chim khác giống như đúc, làm cho bảo phiến kia chớp mắt đã trở lại đầy đủ, hóa thành cầu vồng đem Mạnh Hạo nháy mắt đi xa.
Chết tiệt! Sát cơ trong mắt Lưu sư huynh trở nên mãnh liệt, thân mình lóe lên lập tức đuổi theo. Sau y lúc này còn lại mấy người, thấy Lưu sư huynh đuổi theo, bản thân không thể không đi theo, bèn cắn răng xuất ra pháp bảo, ở dưới mặt đất chạy nhanh theo.
Duy chỉ có nữ tử kia tu vi không đủ, thời khắc này chần chờ dừng lại không hề đuổi theo.
Mạnh Hạo đứng trên cây quạt, thần sắc u ám, tử khí trên cơ thể hắn lúc này còn đang tỏa ra, hắn lập tức lấy ra túi trữ vật mà tấm lưới đen cuốn tới của hai người kia. Mấy pháp bảo bên trong Mạnh Hạo nhìn không thuận mắt, đan dược cũng không tốt bằng hắn, nhưng trong túi trữ thứ hai tổng cộng có ba viên châu màu trắng, cũng là thứ Mạnh Hạo cần đến.
Mạnh Hạo lập tức lấy ra một viên, vừa mới lấy ra, tử khí trên người lập tức dung nhập vào đó, cũng chỉ sau mười hơi thở, viên châu này đã trở thành màu đen, không thể tiếp tục hấp thu tử khí nữa.
Mạnh Hạo nhíu mày, xem xét viên châu trong tay, nhưng rất nhanh buông ra.
Giờ phút này không thể phục chế, đợi trốn thoát khỏi những kẻ này, ta đem viên châu phục chế đủ, cũng tạm thời giải quyết vấn đề tử khí này trở thành chỉ dẫn cho đối phương. Mạnh Hạo quay đầu thoáng nhìn phía sau hắn, sấm gió cuồn cuộn, tinh quang tràn ngập, vị Lưu sư huynh của Phong Hàn Tông kia không ngừng trượt truy kích theo, dưới đất phía sau có ba bóng người cũng đang liều mạng đuổi theo.
Bước vào Tu Chân giới đã không phải nửa năm một năm, quy luật cá lớn nuốt cá bé Mạnh Hạo đã nắm rõ, không ra tay thì thôi, đã ra tay thì quyết không lưu tình, cũng không có chút thương hại nào, nếu không người chết sẽ là mình.
Một màn bất thình lình khiến đệ tử Phong Hàn Tông bốn phía sắc mặt đại biến, một đám trong lòng hoảng sợ. Nhưng lúc này không phải là thời điểm cho bọn hắn sợ hãi, mãnh vụ thú ba đầu trong cuộn tranh của Mạnh Hạo dữ tợn gầm gừ, đã đập tới mặt rồi. mãnh thú tạo ra từ sương
Mãnh vụ thú ba đầu này dáng vẻ dữ tợn, lúc gầm gừ thì có một luồng uy áp khủng bố bao phủ, nhìn từ xa như ba luồng hắc khí đen đậm đặc đánh thẳng tới phía đám người, cũng là trong khoảnh khắc liền va chạm với những tu sĩ ở bốn phía.
Tiếng nổ vang quanh quẩn, Lưu sư huynh Ngưng Khí tầng chín kia sắc mặt thay đổi, tay phải vung lên phía trước, lập tức trước mặt y xuất hiện một cây cờ màu đỏ, cây cờ này xuất ra một quyền, nhất thời lửa lớn bùng lên, bao phủ phạm vi hơn mười trượng, phóng thẳng về phía mãnh thú ba đầu kia.
Lúc này Mạnh Hạo không chần chừ, cơ thể trầm xuống không hướng về các tu sĩ tay chân đang luống cuống kia, mà là nhằm về nữ tử phía dưới, hai tay cầm hạt châu màu thủy lam, lúc này đang cố duy trì trận pháp..
Nữ tử này biến sắc lộ ra vẻ lo lắng, rất nhanh liền lùi về phía sau, nhưng tốc độ Mạnh Hạo nhanh hơn, lúc tới gần tay phải vung mạnh lên, lập tức nữ tử này phun ra máu, thân mình bị cuốn lên, trong lúc hoảng sợ ả vội vàng buông viên châu, khiến viên châu bay ra.
Nữ tử này mặc dù xinh đẹp nhưng đã ở đây đều là kẻ địch của Mạnh Hạo, Mạnh Hạo lạnh lùng liếc nhìn ả một cái, tay phải xuất ra một trảo hư không, viên châu lập tức ở trong tay của hắn.
Thời khắc viên châu bị Mạnh Hạo đụng vào, một tiếng nổ vang vọng về, mãnh vụ thú ba đầu kia tan vỡ, nhưng hỏa diễm của Lưu sư huynh thẩm thấu, ùn ùn kéo đến bao phủ Mạnh Hạo.
Bảo bối cũng không ít, nhưng ngươi dám giết người của Phong Hàn Tông ta, hôm nay ngươi nhất định phải chết!
Lưu sư huynh sắc mặt khó coi, đám đệ tử phía sau y giờ phút này đều cực kỳ chật vật, đây là chuyện thứ yếu. Nhưng Nghiêm Tử Quốc chết đi khiến y sau khi trở về tông môn có chút khó ăn nói, lúc này đã không giấu đi sát cơ đối với Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo không nói gì, gần như tại lúc hỏa diễm hướng về phía hắn, tay trái hắn vỗ túi trữ vật, lập tức một tấm lưới lớn màu đen xuất hiện. Bị Mạnh Hạo vung lên tấm lưới lớn này hướng thẳng đến bầu trời, nháy mắt liền xuyên thấu hỏa diễm kia, hỏa diễm tức khắc tiêu tán, tấm lưới đen này càng lúc càng lớn hướng thẳng về phía Lưu sư huynh.
Lưu sư huynh biến sắc, khi tay phải vung lên, lập tức xuất hiện một miếng ngọc giản, sau khi bóp nát lại khiến thân thể y mờ nhạt đi trong phút chốc, hữu kinh vô hiểm tránh được sự bao phủ của tấm lưới kia. Tuy rằng y tránh được, nhưng có hai kẻ đằng sau y bị tấm lưới này phủ đầu, ghì chặt làm hai người này không thể giãy giụa. Tấm lưới đen như mang theo lực nóng rực thiêu cháy quần áo họ, da tróc thịt bong như muốn phân thây ra.
Tiếng kêu thảm thiết truyền ra, cảnh này khiến đám đệ tử Phong Hàn Tông sắc mặt tái nhợt lộ vẻ cực kỳ hoảng sợ. Cho dù là Lưu sư huynh cũng là hai mắt giận đến trợn ngược, y không thể ngờ Mạnh Hạo này lại có được pháp bảo như vậy.
Trận này cơ hồ là diễn ra trong nháy mắt, tay phải Mạnh Hạo bóp chặt viên châu, viên châu lập tức vỡ vụn. Oanh một tiếng, trận pháp phong ấn bốn phía lập tức chớp lên, bắt đầu tiêu tán, cùng lúc đó, tay trái Mạnh Hạo bấm niệm thần chú chỉ một cái về bảo phiến dưới chân, lúc ngân thương bị kéo lên, bảo phiến này liền oanh một tiếng tách ra hóa thành mười sáu cọng lông chim vờn quanh Mạnh Hạo, đem Mạnh Hạo lao thẳng tới chỗ hỏng của trận pháp tan biến làm lộ ra.
Đừng hòng trốn thoát! Lưu sư huynh vỗ mạnh mi tâm, há mồm từ trong miệng hắn phun ra một đạo kiếm quang. Đó là một thanh phi kiếm nhỏ bằng ngón tay út trong suốt, sau khi xuất hiện lập tức kiếm quang ngập trời, chớp lóe không ít kiếm mang, hướng thẳng về phía Mạnh Hạo đuổi theo.
Mạnh Hạo tốc độ cực nhanh, mắt thấy sắp lao ra ngoài, thì tay phải hắn ở sau người xuất chiêu, tấm lưới đen oanh một tiếng, hai tu sĩ bên trong đó toàn thân chia năm xẻ bảy, hắc quang lóe lên cuốn lấy túi trữ vật của hai người rồi nháy mắt trở về trong ống tay áo của Mạnh Hạo.
Cũng chính lúc này, tinh kiếm của Lưu sư huynh đã đuổi kịp Mạnh Hạo, trong chớp mắt sẽ đâm vào hắn. Mạnh Hạo lập tức cảm nhận một luồng nguy hiểm mãnh liệt, lực lượng Ngưng Khí tầng chín không phải thứ Mạnh Hạo có thể chống cự được, nhất là mũi nhọn sắc bén của thanh kiếm kia. Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, mười sáu cọng lông chim dưới chân đồng loạt cuốn lại hóa thành mười sáu thanh kiếm quang, lao thẳng về phía tinh kiếm của Lưu sư huynh.
Những tiếng rầm rầm vang lên, mười sáu cọng lông chim vỡ vụn mất tám cọng mới khiến tinh kiếm kia quay ngược trở lại, những cọng lông chim còn lại trở về bên cạnh Mạnh Hạo, một lần nữa hóa thành bảo phiến nhưng tốc độ rõ ràng chậm hơn.
Bảo phiến này thiếu đi vài cọng, tốc độ của ngươi chậm đi hẳn! Lưu sư huynh nhe răng cười đắc ý, nhưng y vừa dứt lời lập tức mở to mắt, nhìn thấy Mạnh Hạo nơi đó, tay phải vỗ túi trữ vật vậy mà lại bay ra tám cọng lông chim khác giống như đúc, làm cho bảo phiến kia chớp mắt đã trở lại đầy đủ, hóa thành cầu vồng đem Mạnh Hạo nháy mắt đi xa.
Chết tiệt! Sát cơ trong mắt Lưu sư huynh trở nên mãnh liệt, thân mình lóe lên lập tức đuổi theo. Sau y lúc này còn lại mấy người, thấy Lưu sư huynh đuổi theo, bản thân không thể không đi theo, bèn cắn răng xuất ra pháp bảo, ở dưới mặt đất chạy nhanh theo.
Duy chỉ có nữ tử kia tu vi không đủ, thời khắc này chần chờ dừng lại không hề đuổi theo.
Mạnh Hạo đứng trên cây quạt, thần sắc u ám, tử khí trên cơ thể hắn lúc này còn đang tỏa ra, hắn lập tức lấy ra túi trữ vật mà tấm lưới đen cuốn tới của hai người kia. Mấy pháp bảo bên trong Mạnh Hạo nhìn không thuận mắt, đan dược cũng không tốt bằng hắn, nhưng trong túi trữ thứ hai tổng cộng có ba viên châu màu trắng, cũng là thứ Mạnh Hạo cần đến.
Mạnh Hạo lập tức lấy ra một viên, vừa mới lấy ra, tử khí trên người lập tức dung nhập vào đó, cũng chỉ sau mười hơi thở, viên châu này đã trở thành màu đen, không thể tiếp tục hấp thu tử khí nữa.
Mạnh Hạo nhíu mày, xem xét viên châu trong tay, nhưng rất nhanh buông ra.
Giờ phút này không thể phục chế, đợi trốn thoát khỏi những kẻ này, ta đem viên châu phục chế đủ, cũng tạm thời giải quyết vấn đề tử khí này trở thành chỉ dẫn cho đối phương. Mạnh Hạo quay đầu thoáng nhìn phía sau hắn, sấm gió cuồn cuộn, tinh quang tràn ngập, vị Lưu sư huynh của Phong Hàn Tông kia không ngừng trượt truy kích theo, dưới đất phía sau có ba bóng người cũng đang liều mạng đuổi theo.
/1957
|