Trương Tử Tinh kể sơ lược chuyện Nữ Bạt, Ứng Long một lượt, nghiêm trang nói: "xác đã hồn phi phách tán, từ nay sẽ không phục sinh, nơi này chỉ có ngự muội của quả nhân – Thanh lam công chúa mỹ lệ thiện lương".
Nữ Bạt cùng Ứng Long đưa ánh mắt đầy cảm kích nhìn Trương Tử Tinh, Văn Trọng cũng bị cố sự xúc động, thận trọng gật đầu lia lịa, lại cùng hai người thi lễ lần nữa. Triệu Công Minh nghĩ đến một chuyện, bắt đầu đánh giá Thiên tử cẩn thận hơn: "nghe nói Nữ Bạt trúng phải trớ chú, tại Xi Vưu đại chiến năm xưa vì cứu Ứng Long mà không tiếc thi triển cấm thuật đến nỗi dung nhan bị hủy, không ngờ hôm nay lại hoản hảo như xưa. Nhìn thái độ của hai vị đạo hữu đối với Bệ hạ, tất là nhờ công của Bệ hạ, không dè Bệ hạ thân là thiên tử còn có đại thần thông thế này, thực khiến bần đạo bội phục".
"Đạo trưởng trí huệ hơn người, đưa mắt đã phát hiện ra, chỉ là trước mặt đạo trưởng nói hai chữ "thần thông" thực là xấu hổ", Trương Tử Tinh khiêm tốn vài câu, thuận thế thay đổi chủ đề: "Thái sư từng nói qua, thi đạo thuật nghịch thiên sẽ dính vào nhân quả, không được an ổn, đạo trưởng biết rõ hung hiểm mà vẫn trượng nghĩa tới giúp mới thực là khiến quả nhân kính phục".
"Lần này bần đạo tới đây cũng không chỉ vì Văn đạo hữu nhờ vả, mà còn có công của ba vị muội muội", Triệu Công Minh nói: "Mấy ngày trước bần đạo có lên Tam Tiên Đảo, gặp qua tiểu đồ Na Tra, quả nhiên là lương tài xuất chúng, đưa mắt nhìn khắp tam đại đệ tử Triệt giáo ta không người nào so nổi. Tam Tiên Đảo có được đồ đệ như vậy đều là nhờ vào Bệ hạ, ba vị muội muội cũng đánh giá Bệ hạ rất cao. Vì vậy bần đạo mới nguyện ý tới giúp Bệ hạ giải nạn, còn chút nhân quả nhỏ nhoi kia bần đạo không xem vào đâu".
Đánh giá rất cao? Trương Tử Tinh cười khổ một tiếng, từ lời Na Tra kể lại, Vân Tiêu và Quỳnh Tiêu còn đỡ, vị Bích Tiêu nương nương kia đã triệt để biến hắn thành phần tử bất lương siêu cấp sắc lang cùng chuyên dạy hư tiểu hài tử, sao có thể nói tốt cho hắn? Bất quá từ việc này nhìn xem, Triệu Công Minh quả nhiên rất trọng nghĩa khí, thực là một bằng hữu đáng kết giao.
"Chuyện Na Tra cũng là duyên phận với Tam Tiêu nương nương, đạo trưởng trượng nghĩa như thế này khiến quả nhân kính phục vô cùng, chuyện Ứng Long và Nữ Bạt còn xin đạo trưởng giữ kín giùm cho".
Triệu Công Minh gật đầu đã hiểu, cũng không chậm trễ, lập tức cùng Ứng Long đằng vân bay đi, chuyện thi thuật ở đại hải thế nào ở đây không nói nữa.
Chuyện giải quyết hạn tai đã nằm trong tầm tay, Trương Tử Tinh coi như đã thoát được một tảng đá lớn trong lòng, tâm tình hết sức thư sướng, hết lời khen thưởng Văn Trọng một hồi, ban cho trọng lễ, lại vì Nữ Bạt an bài một biệt viện trang nhã trong Triều Ca, tặng cho thị nữ phục hầu. Để tránh tai mắt người khác, từ nay Nữ Bạt trước mặt người khác liền đổi tên là Thanh Lam.
Trương Tử Tinh không vội vàng tổ chức khánh hội, tuy chuyện đại hạn đã có hi vọng, song ngày nào còn chưa thực sự được giải quyết còn phải lo lắng, mà từ một phương diện khác, trong chuyện này còn có nhiều chỗ có thể lợi dụng được.
"Khởi bẩm Bệ hạ, Diễm phi nương nương cầu kiến", câu bẩm báo của nội thị làm đứt đoạn suy nghĩ của Trương Tử Tinh.
Đát Kỷ tới làm gì? Trương Tử Tinh mang đầy bụng hoài nghi cho ả tiến vào. Đát Kỷ bước vào ngự thư phòng, khép nép thi lễ: "thần thiếp ra mắt Bệ hạ, trời hôm nay đã tối mà Bệ hạ vẫn chưa dùng cơm, Hoàng hậu nương nương đặc ý cho thần thiếp tới dâng ngự thiện".
Trương Tử Tinh giờ mới nhớ ra, hắn bận rộn suy tưởng, tới cơm chiều cũng chưa ăn, hắn vốn định bảo Đát Kỷ lui xuống, bỗng nghĩ thế nào lại thay đổi chủ ý: "Ái phi thực có tâm, không bằng ở lại đây bồi tiếp quả nhân thế nào?"
Đát Kỷ lộ vẻ vui sướng, ngồi xuống một bên. Trương Tử Tinh vừa ăn vừa thử hỏi chuyện ở Ký châu trước đây, Đát Kỷ đối đáp trôi chảy, còn thỉnh thoảng nói ra nhiều chuyện vui trước đây, Trương Tử Tinh trong lòng đoán được ả tất đã thu được ký ức của Tô Đát Kỷ. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, thái độ hết sức hài hòa, Đát Kỷ thừa cơ thi triển thủ đoạn hồ mị, mặt đầy vẻ xuân, mắt hạnh đưa tình, Trương Tử Tinh cũng cố ý diễn kịch, tay chân bắt đầu không ngoan ngoãn múa may, nội thị cùng cung nữ hầu một bên thấy thế vội vã lui ra. Nguồn truyện:
Nữ Bạt cùng Ứng Long đưa ánh mắt đầy cảm kích nhìn Trương Tử Tinh, Văn Trọng cũng bị cố sự xúc động, thận trọng gật đầu lia lịa, lại cùng hai người thi lễ lần nữa. Triệu Công Minh nghĩ đến một chuyện, bắt đầu đánh giá Thiên tử cẩn thận hơn: "nghe nói Nữ Bạt trúng phải trớ chú, tại Xi Vưu đại chiến năm xưa vì cứu Ứng Long mà không tiếc thi triển cấm thuật đến nỗi dung nhan bị hủy, không ngờ hôm nay lại hoản hảo như xưa. Nhìn thái độ của hai vị đạo hữu đối với Bệ hạ, tất là nhờ công của Bệ hạ, không dè Bệ hạ thân là thiên tử còn có đại thần thông thế này, thực khiến bần đạo bội phục".
"Đạo trưởng trí huệ hơn người, đưa mắt đã phát hiện ra, chỉ là trước mặt đạo trưởng nói hai chữ "thần thông" thực là xấu hổ", Trương Tử Tinh khiêm tốn vài câu, thuận thế thay đổi chủ đề: "Thái sư từng nói qua, thi đạo thuật nghịch thiên sẽ dính vào nhân quả, không được an ổn, đạo trưởng biết rõ hung hiểm mà vẫn trượng nghĩa tới giúp mới thực là khiến quả nhân kính phục".
"Lần này bần đạo tới đây cũng không chỉ vì Văn đạo hữu nhờ vả, mà còn có công của ba vị muội muội", Triệu Công Minh nói: "Mấy ngày trước bần đạo có lên Tam Tiên Đảo, gặp qua tiểu đồ Na Tra, quả nhiên là lương tài xuất chúng, đưa mắt nhìn khắp tam đại đệ tử Triệt giáo ta không người nào so nổi. Tam Tiên Đảo có được đồ đệ như vậy đều là nhờ vào Bệ hạ, ba vị muội muội cũng đánh giá Bệ hạ rất cao. Vì vậy bần đạo mới nguyện ý tới giúp Bệ hạ giải nạn, còn chút nhân quả nhỏ nhoi kia bần đạo không xem vào đâu".
Đánh giá rất cao? Trương Tử Tinh cười khổ một tiếng, từ lời Na Tra kể lại, Vân Tiêu và Quỳnh Tiêu còn đỡ, vị Bích Tiêu nương nương kia đã triệt để biến hắn thành phần tử bất lương siêu cấp sắc lang cùng chuyên dạy hư tiểu hài tử, sao có thể nói tốt cho hắn? Bất quá từ việc này nhìn xem, Triệu Công Minh quả nhiên rất trọng nghĩa khí, thực là một bằng hữu đáng kết giao.
"Chuyện Na Tra cũng là duyên phận với Tam Tiêu nương nương, đạo trưởng trượng nghĩa như thế này khiến quả nhân kính phục vô cùng, chuyện Ứng Long và Nữ Bạt còn xin đạo trưởng giữ kín giùm cho".
Triệu Công Minh gật đầu đã hiểu, cũng không chậm trễ, lập tức cùng Ứng Long đằng vân bay đi, chuyện thi thuật ở đại hải thế nào ở đây không nói nữa.
Chuyện giải quyết hạn tai đã nằm trong tầm tay, Trương Tử Tinh coi như đã thoát được một tảng đá lớn trong lòng, tâm tình hết sức thư sướng, hết lời khen thưởng Văn Trọng một hồi, ban cho trọng lễ, lại vì Nữ Bạt an bài một biệt viện trang nhã trong Triều Ca, tặng cho thị nữ phục hầu. Để tránh tai mắt người khác, từ nay Nữ Bạt trước mặt người khác liền đổi tên là Thanh Lam.
Trương Tử Tinh không vội vàng tổ chức khánh hội, tuy chuyện đại hạn đã có hi vọng, song ngày nào còn chưa thực sự được giải quyết còn phải lo lắng, mà từ một phương diện khác, trong chuyện này còn có nhiều chỗ có thể lợi dụng được.
"Khởi bẩm Bệ hạ, Diễm phi nương nương cầu kiến", câu bẩm báo của nội thị làm đứt đoạn suy nghĩ của Trương Tử Tinh.
Đát Kỷ tới làm gì? Trương Tử Tinh mang đầy bụng hoài nghi cho ả tiến vào. Đát Kỷ bước vào ngự thư phòng, khép nép thi lễ: "thần thiếp ra mắt Bệ hạ, trời hôm nay đã tối mà Bệ hạ vẫn chưa dùng cơm, Hoàng hậu nương nương đặc ý cho thần thiếp tới dâng ngự thiện".
Trương Tử Tinh giờ mới nhớ ra, hắn bận rộn suy tưởng, tới cơm chiều cũng chưa ăn, hắn vốn định bảo Đát Kỷ lui xuống, bỗng nghĩ thế nào lại thay đổi chủ ý: "Ái phi thực có tâm, không bằng ở lại đây bồi tiếp quả nhân thế nào?"
Đát Kỷ lộ vẻ vui sướng, ngồi xuống một bên. Trương Tử Tinh vừa ăn vừa thử hỏi chuyện ở Ký châu trước đây, Đát Kỷ đối đáp trôi chảy, còn thỉnh thoảng nói ra nhiều chuyện vui trước đây, Trương Tử Tinh trong lòng đoán được ả tất đã thu được ký ức của Tô Đát Kỷ. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, thái độ hết sức hài hòa, Đát Kỷ thừa cơ thi triển thủ đoạn hồ mị, mặt đầy vẻ xuân, mắt hạnh đưa tình, Trương Tử Tinh cũng cố ý diễn kịch, tay chân bắt đầu không ngoan ngoãn múa may, nội thị cùng cung nữ hầu một bên thấy thế vội vã lui ra. Nguồn truyện:
/492
|