Chuyện Khổng Tước kết thúc, thái độ Hoàng Phi Yến đối với Trương Tử Tinh tốt hơn rất nhiều, không ngừng quấn lấy hắn hỏi han. Mấy người Hoàng Phi Hổ cũng biết ý thúc ngựa đi trước "săn tìm con mồi", tạo cơ hội cho hai người tâm sự. Trương Tử Tinh không lãng phí ý tốt của vị đại cửu tử, xuống ngựa cùng Hoàng Phi Yến vừa đi vừa nói chuyện, kể đông kể tây, chuyện lạ khắp nơi khiến nha đầu này nghe đến nhập thần.
Hoàng Phi Yến thập phần bội phục quan điểm cùng tri thức của Trương Tử Tinh, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, ra vẻ bình thản nói: "Điện hạ, Khổng Tước kia thật sự mỹ lệ, nếu hóa thành tiên tử nhất định sắc đẹp mê người, thiên hạ vô song".
Câu nói có chút ghen tuông của cô nàng làm Trương Tử Tinh thấy buồn cười khôn tả, cũng chẳng thèm để ý nghi thái, ôm bụng cười lớn rồi ghé vào tai Hoàng Phi Yến thấp giọng thì thầm. Hoàng Phi Yến bấy giờ mới biết Khổng Tước "tiên tử" xinh đẹp kia thì ra là con đực, xấu hổ đỏ bừng mặt.
Tới chiều muộn, mọi người mới tận hứng quay về, lúc hai bên tạm biệt, Trương Tử Tinh cùng Hoàng Phi Yến đánh mắt đưa tình, tư vị ngọt ngào khó tả.
Hôm nay Trương Tử Tinh thu hoạch rất khá, không chỉ được Đa Bảo đạo nhân tặng cho Tỳ Hưu Trạc, lấy được trái tim mỹ nhân, tạo quan hệ với Hoàng Phi Hổ, đặc biệt là thành công giúp đỡ Khổng Tước, được hắn cam đoan báo đền, có thêm trợ lực sau này đối đầu với thiên mệnh. Người này trong tiểu thuyết, từng tại Kim Kê Lĩnh ngăn chặn đại quân của Khương Tử Nha, dùng Ngũ Sắc Thần Quang đánh bại vô số Xiển Giáo đệ tử, tuyệt đối là nhân vật đứng đầu giới tiên nhân trong "Phong Thần Diễn Nghĩa", chỉ sau cấp bậc giáo chủ.
Hắn cũng nghĩ đến một vấn đề, tiểu thuyết không có nói vì sao Khổng Tuyên phải "trợ Trụ vi ngược", chẳng lẽ là do nhân quả hôm nay? Nếu tương lai gặp lại Khổng Tuyên, nhất định phải chú ý, không thể để cảnh hắn bị Chuẩn Đề đánh bại thu phục trọng hiện.
Về đến phủ, Khương thị, Dương thị đã sớm chuẩn bị rượu ngon thức nhắm, Trương Tử Tinh nhân tiện hỏi han chuyện học hành của Ân Giao, Ân Hồng. Hai hài tử tuy tuổi còn nhỏ, nhưng rất thông minh linh lợi, trả lời mười phần trôi chảy. Dùng cơm tối xong, Trương Tử Tinh đang muốn cùng hai nữ dạo bước trong bách hoa viên, hạ nhân đột ngột bẩm bảo "Hạ đại phu Phí Trọng có chuyện cầu kiến Điện hạ".
Trương Tử Tinh nhất thời nghe thấy hai chữ "Phí Trọng", lông mày lập tức nhíu lại, Phí Trọng này là một trong những "công thần" khiến Trụ Vương mất nước, ngày thường lợi dụng Trụ Vương sủng tín, cùng Vưu Hồn khuynh đảo triều chánh, tác oai tác quái, thu nhận hối lộ, điên đảo thị phi, thậm chí còn cùng Đát Kỷ hợp mưu hãm hại Khương Hậu, khiến nàng hãm thân trong bào lạc, bị chết thảm khốc. Chính là vậy, tên này thật tội đáng muôn chết.
"Hừ, ra nói với hắn, Bản điện hạ trong người không khỏe, không muốn tiếp khách !" Trương Tử Tinh không cần biết "Thọ Vương" trước đây cùng Phí Trọng quan hệ ra sao, bây giờ chính mình ở đây, tuyệt không để hắn tái hiện thảm cảnh.
"Điện hạ, Phí Trọng người này lanh lợi, rất giỏi ăn nói, bình thường hay cùng Điện hạ qua lại, lúc chàng bị bệnh hắn cũng thường đến phủ thăm hỏi, hôm nay vì sao lại không chút do dự từ chối tiếp đón ?", Khương thị không biết chuyện, ngăn trở hạ nhân nói: "Trời cũng đã muộn, hắn nếu có việc cần, Điện hạ cũng nên nghe qua".
Văn Sắc, ta đây không phải vì nàng sao?, thằng Phí Trọng này tương lai là một trong những nguyên hung khiến nàng mất mạng a ! Trương Tử Tinh trong lòng thầm than.
Dương thị thấy hắn không nói, còn tưởng trong lòng không vui, vội đỡ: "tỷ tỷ không phải muốn tham gia vào quyết định của Điện hạ, chỉ không muốn người vì tỷ muội thần thiếp mà sao nhãng đại sự, xin Điện hạ chớ giận".
Khương thị thấy Dương thị nói vậy, tự biết mình quá lời, vội vàng quỳ xuống xưng tội. Trương Tử Tinh chính đang ngẫm nghĩ: mình biết rõ tên này thế nào, đố hắn có thể làm ra chuyện xấu gì, liền phân phó hạ nhân đưa Phí Trọng đợi trong thư phòng.
"Văn Sắc, nàng đang làm cái gì ?", thấy Khương thị quỳ xuống, Trương Tử Tinh đau hết cả đầu, hắn ghét nhất là tục lễ phiền phức như vậy, vội đỡ nàng dậy, "Nàng ta phu thê nhất thể, ta biết nàng chỉ muốn tốt cho ta, đâu có ý trách tội, mau mau đứng dậy !".
"Điện hạ, thần thiếp thực là có sai…" Khương Văn Sắc cảm động nước mắt vòng quanh, "Điện hạ trước đây không ưa thần thiếp can dự quyết định, động chút là trách phạt, mà hôm nay ôn nhu như vậy, khiến thần thiếp thực sung sướng".
Trương Tử Tinh giúp nàng lau nước mắt: "người không phải thánh nhân, sẽ có sai lầm, huống chi nàng cũng không có sai, ngày sau ta nếu có gì sơ suất, còn mong hai vị hiền thê không tiếc chỉ điểm". Bạn đang đọc truyện tại
Hoàng Phi Yến thập phần bội phục quan điểm cùng tri thức của Trương Tử Tinh, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, ra vẻ bình thản nói: "Điện hạ, Khổng Tước kia thật sự mỹ lệ, nếu hóa thành tiên tử nhất định sắc đẹp mê người, thiên hạ vô song".
Câu nói có chút ghen tuông của cô nàng làm Trương Tử Tinh thấy buồn cười khôn tả, cũng chẳng thèm để ý nghi thái, ôm bụng cười lớn rồi ghé vào tai Hoàng Phi Yến thấp giọng thì thầm. Hoàng Phi Yến bấy giờ mới biết Khổng Tước "tiên tử" xinh đẹp kia thì ra là con đực, xấu hổ đỏ bừng mặt.
Tới chiều muộn, mọi người mới tận hứng quay về, lúc hai bên tạm biệt, Trương Tử Tinh cùng Hoàng Phi Yến đánh mắt đưa tình, tư vị ngọt ngào khó tả.
Hôm nay Trương Tử Tinh thu hoạch rất khá, không chỉ được Đa Bảo đạo nhân tặng cho Tỳ Hưu Trạc, lấy được trái tim mỹ nhân, tạo quan hệ với Hoàng Phi Hổ, đặc biệt là thành công giúp đỡ Khổng Tước, được hắn cam đoan báo đền, có thêm trợ lực sau này đối đầu với thiên mệnh. Người này trong tiểu thuyết, từng tại Kim Kê Lĩnh ngăn chặn đại quân của Khương Tử Nha, dùng Ngũ Sắc Thần Quang đánh bại vô số Xiển Giáo đệ tử, tuyệt đối là nhân vật đứng đầu giới tiên nhân trong "Phong Thần Diễn Nghĩa", chỉ sau cấp bậc giáo chủ.
Hắn cũng nghĩ đến một vấn đề, tiểu thuyết không có nói vì sao Khổng Tuyên phải "trợ Trụ vi ngược", chẳng lẽ là do nhân quả hôm nay? Nếu tương lai gặp lại Khổng Tuyên, nhất định phải chú ý, không thể để cảnh hắn bị Chuẩn Đề đánh bại thu phục trọng hiện.
Về đến phủ, Khương thị, Dương thị đã sớm chuẩn bị rượu ngon thức nhắm, Trương Tử Tinh nhân tiện hỏi han chuyện học hành của Ân Giao, Ân Hồng. Hai hài tử tuy tuổi còn nhỏ, nhưng rất thông minh linh lợi, trả lời mười phần trôi chảy. Dùng cơm tối xong, Trương Tử Tinh đang muốn cùng hai nữ dạo bước trong bách hoa viên, hạ nhân đột ngột bẩm bảo "Hạ đại phu Phí Trọng có chuyện cầu kiến Điện hạ".
Trương Tử Tinh nhất thời nghe thấy hai chữ "Phí Trọng", lông mày lập tức nhíu lại, Phí Trọng này là một trong những "công thần" khiến Trụ Vương mất nước, ngày thường lợi dụng Trụ Vương sủng tín, cùng Vưu Hồn khuynh đảo triều chánh, tác oai tác quái, thu nhận hối lộ, điên đảo thị phi, thậm chí còn cùng Đát Kỷ hợp mưu hãm hại Khương Hậu, khiến nàng hãm thân trong bào lạc, bị chết thảm khốc. Chính là vậy, tên này thật tội đáng muôn chết.
"Hừ, ra nói với hắn, Bản điện hạ trong người không khỏe, không muốn tiếp khách !" Trương Tử Tinh không cần biết "Thọ Vương" trước đây cùng Phí Trọng quan hệ ra sao, bây giờ chính mình ở đây, tuyệt không để hắn tái hiện thảm cảnh.
"Điện hạ, Phí Trọng người này lanh lợi, rất giỏi ăn nói, bình thường hay cùng Điện hạ qua lại, lúc chàng bị bệnh hắn cũng thường đến phủ thăm hỏi, hôm nay vì sao lại không chút do dự từ chối tiếp đón ?", Khương thị không biết chuyện, ngăn trở hạ nhân nói: "Trời cũng đã muộn, hắn nếu có việc cần, Điện hạ cũng nên nghe qua".
Văn Sắc, ta đây không phải vì nàng sao?, thằng Phí Trọng này tương lai là một trong những nguyên hung khiến nàng mất mạng a ! Trương Tử Tinh trong lòng thầm than.
Dương thị thấy hắn không nói, còn tưởng trong lòng không vui, vội đỡ: "tỷ tỷ không phải muốn tham gia vào quyết định của Điện hạ, chỉ không muốn người vì tỷ muội thần thiếp mà sao nhãng đại sự, xin Điện hạ chớ giận".
Khương thị thấy Dương thị nói vậy, tự biết mình quá lời, vội vàng quỳ xuống xưng tội. Trương Tử Tinh chính đang ngẫm nghĩ: mình biết rõ tên này thế nào, đố hắn có thể làm ra chuyện xấu gì, liền phân phó hạ nhân đưa Phí Trọng đợi trong thư phòng.
"Văn Sắc, nàng đang làm cái gì ?", thấy Khương thị quỳ xuống, Trương Tử Tinh đau hết cả đầu, hắn ghét nhất là tục lễ phiền phức như vậy, vội đỡ nàng dậy, "Nàng ta phu thê nhất thể, ta biết nàng chỉ muốn tốt cho ta, đâu có ý trách tội, mau mau đứng dậy !".
"Điện hạ, thần thiếp thực là có sai…" Khương Văn Sắc cảm động nước mắt vòng quanh, "Điện hạ trước đây không ưa thần thiếp can dự quyết định, động chút là trách phạt, mà hôm nay ôn nhu như vậy, khiến thần thiếp thực sung sướng".
Trương Tử Tinh giúp nàng lau nước mắt: "người không phải thánh nhân, sẽ có sai lầm, huống chi nàng cũng không có sai, ngày sau ta nếu có gì sơ suất, còn mong hai vị hiền thê không tiếc chỉ điểm". Bạn đang đọc truyện tại
/492
|