Trương Tử Tinh thấy Tam hoàng không nói, cắn răng nói tiếp: "Xin thứ cho Tử Tân chấp mê, đạo của Tử Tân, cũng không biết cái gì là đại thế, Tử Tân chỉ muốn bảo vệ những gì mà mình cần phải bảo vệ, vì thế… không sợ bất hợp cùng thiên đạo, cũng không hối tiếc".
Phục Hi bỗng nhiên cười: "Hay cho một câu chấp mê! Ba người chúng ta cũng chấp mê, cho nên đến nay cũng chưa từng ngộ được hỗn nguyên đại đạo".
Trương Tử Tinh giật mình nhìn lại, chỉ nghe Phục Hi nói tiếp: "Thánh nhân muội tử của ta từng khuyên giải ta, đáng tiếc ta biết rõ lý mà thủy chung vẫn không thể hiểu được, ngàn vạn năm qua, thủy chung không thể đột tiến, hai vị ngự đệ cũng như thế.
Trương Tử Tinh lại nhìn Thần Nông cùng Hoàng Đế, thấy bọn họ trên mặt cũng lộ ra vẻ hòa ái, không khỏi bật thốt lên hỏi: "Ba vị Thánh hoàng… có từng hối hận về suy nghĩ này chưa?"
Tam hoàng cùng cười to: "Đúng là không hối hận, cho nên bất ngộ!"
Trương Tử Tinh chấn động, trong lòng dâng lên sự kính nể, đứng dậy, hướng tới Tam hoàng thành ý thi lễ.
Phục Hi bảo hắn ngồi xuống, nói: "Ta biết ngươi có thù oán với Nữ Oa, thật ra năm đó nàng cũng đã từng 'Chấp Mê' như vậy, khi đó nhân tộc suy nhược, linh trí mông muội, sắp đến hồi mạt vận, hàng ngày bị chém giết làm thức ăn. Nàng ta vốn là yêu tộc, nhưng không muốn đứng ngoài, không tiếc hao phí nguyên khí, trợ giúp nhân tộc mở ra linh trí, biết cách tự bảo vệ mình; sap cột chống trời sập đổ, thiên địa vặn loạn, tai họa cùng khởi, nhân tộc đồ thán, nàng lại luyện đá ngũ sắc, để mà vá trời, đưa thiên địa trở về vị trí cũ, tạo nên công đức khôn cùng, đã diệu ngộ Hỗn nguyên chân đế". Nguồn truyện:
Phục Hi bỗng nhiên cười: "Hay cho một câu chấp mê! Ba người chúng ta cũng chấp mê, cho nên đến nay cũng chưa từng ngộ được hỗn nguyên đại đạo".
Trương Tử Tinh giật mình nhìn lại, chỉ nghe Phục Hi nói tiếp: "Thánh nhân muội tử của ta từng khuyên giải ta, đáng tiếc ta biết rõ lý mà thủy chung vẫn không thể hiểu được, ngàn vạn năm qua, thủy chung không thể đột tiến, hai vị ngự đệ cũng như thế.
Trương Tử Tinh lại nhìn Thần Nông cùng Hoàng Đế, thấy bọn họ trên mặt cũng lộ ra vẻ hòa ái, không khỏi bật thốt lên hỏi: "Ba vị Thánh hoàng… có từng hối hận về suy nghĩ này chưa?"
Tam hoàng cùng cười to: "Đúng là không hối hận, cho nên bất ngộ!"
Trương Tử Tinh chấn động, trong lòng dâng lên sự kính nể, đứng dậy, hướng tới Tam hoàng thành ý thi lễ.
Phục Hi bảo hắn ngồi xuống, nói: "Ta biết ngươi có thù oán với Nữ Oa, thật ra năm đó nàng cũng đã từng 'Chấp Mê' như vậy, khi đó nhân tộc suy nhược, linh trí mông muội, sắp đến hồi mạt vận, hàng ngày bị chém giết làm thức ăn. Nàng ta vốn là yêu tộc, nhưng không muốn đứng ngoài, không tiếc hao phí nguyên khí, trợ giúp nhân tộc mở ra linh trí, biết cách tự bảo vệ mình; sap cột chống trời sập đổ, thiên địa vặn loạn, tai họa cùng khởi, nhân tộc đồ thán, nàng lại luyện đá ngũ sắc, để mà vá trời, đưa thiên địa trở về vị trí cũ, tạo nên công đức khôn cùng, đã diệu ngộ Hỗn nguyên chân đế". Nguồn truyện:
/492
|