Phi Liêm có nằm mơ cũng không nghĩ tới tên thủ hạ hàng ngày mình rất tín nhiệm này lại ra tay phản chủ, tức giận vô cùng, nằm im dưới đất không thèm đứng dậy, hai tay phất về phía Chư Kiền phóng ra lưỡi kiếm vô hình. Ứng Long lại hiểu rõ thủ đoạn của vị "lão hữu" này, lập tức sớm ngưng ra băng thuẫn chặn trước người Chư Kiền. Tuy băng thuẫn không ngừng xuất hiện vết kiếm, nhưng Chư Kiền không bị tổn thương chút nào.
Phía bên này, Tiểu Đản cùng Ác Lai cũng bị Khổng Tuyên dùng thần quang dễ dàng trói lại. Hai người tuy bị trói, nhưng thần trí vẫn tỉnh táo, chỉ đành dùng ánh mắt bất khả tư nghị nhìn vị "chiến hữu" ngày thường.
Ứng Long nhìn từng vết kiếm trên băng thuẫn, mặt lộ vẻ thất vọng nhìn Phi Liêm lắc đầu: "thực không ngờ nhiều năm không gặp vậy, tu vi của ngươi đã kém tới mức này!, giờ cho dù ngươi không mang thương thế cũng không phải đối thủ của ta".
Phi Liêm nghiến răng nói: "nếu không phải năm xưa ta bị mất nhục thân, giờ xem ngươi làm thế nào cười nổi!".
Trương Tử Tinh nhìn Phi Liêm cười nói: "Thượng đại phu quả nhiên tài trí, không ngờ lại định bắt ta làm con tin. Chỉ là, ngươi lại nhìn sai vị thuộc hạ này rồi".
Phi Liêm không tiếp tục miễn cưỡng đấu cùng Ứng Long, một bên căm thù nhìn "phản đồ" Chư Kiền, một bên gượng đứng dậy, cả phần lưng đã máu đổ tràn trề, vẻ mặt không thể tin nổi nói: "Chư Kiền và Tiểu Đản vốn là hạ nhân năm xưa ta hàng phục, theo ta đã ngàn năm, rất được tín nhiệm. Ta thử qua hai người này rất nhiều, đều thấy hết sức trung thành, nên mới đem bổn mạng nguyên hồn giao cho bọn chúng, cho nên hai người càng thề chết đi theo. Vì sao Chư Kiền hôm nay lại làm phản?"
"Ngay bổn mạng nguyên hồn cũng trả lại? thủ đoạn của Thượng đại phu thực khá lắm", Trương Tử Tinh khen một câu, đột nhiên đổi giọng: "Đáng tiếc!, người ngươi đụng phải chính là ta. Thủ đoạn của ta cao hơn ngươi, tâm kế cũng mạnh hơn rất nhiều, cho nên hôm nya ngươi chỉ có đường bại trận thôi".
Nói đến "thủ đoạn" trả lại bổn mạng nguyên hồn, Trương Tử Tinh còn cố ý nhìn vợ chồng Ứng Long đánh mắt một cái. Năm đó hắn cũng dùng thủ đoạn này thu phục hai người. Chỗ khác Phi Liêm là, năm đó Ứng Long và Nữ Bạt do cảm ân mà chủ động giao ra nguyên hồn, nhưng bị hắn từ chối, sau lại kết thành huynh muội, cảm tình là rất thật.
Nhìn ánh mắt hoàng huynh, Ứng Long và Nữ Bạt đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhìn hắn giơ giơ ngón tay giữa. Trương Tử Tinh thấy thế không khỏi toát mồ hôi, Khổng Tuyên mắt trợn trừng, đành coi như không thấy, chỉ có ba người Phi Liêm nhìn không ra "ám hiệu" này nghĩa là gì.
Ứng Long bước lên một bước nói: "hoàng huynh, Phi Liêm cùng đệ vốn có chút nhân quả, để cho tiểu đệ tới xử lí hắn đi?"
Phi Liêm vừa nghe Ứng Long xưng hô với Trương Tử Tinh vậy, sắc mặt lại thay đổi, buột miệng nói: "ngươi lại gọi Thiên tử là hoàng huynh!, chẳng nhẽ các ngươi đã sớm câu kết? đại hạn năm đó, hẳn là ngươi thi thuật hỗ trợ?"
Ứng Long cười lạnh nói: "ngươi vốn âm hiểu xảo trá, tự phụ tài trái, năm đó giúp Xi Vưu nghĩ ra không ít độc kế. Giờ tu vi sụt giảm, ngay tâm trí cũng biến thành ngu độn vậy sao? Sao giờ mới biết?"
Ánh mắt Phi Liêm lại nhìn sang Nữ Bạt, nghiến răng nói: "còn có yêu nữ nhà ngươi!, năm đó giết ái thê ta, bị trớ chú của Kim Mẫu phát tác hóa thành hình dạng yêu quái. Thực không ngờ giờ lại có thể khôi phục diện mạo, thực là trời không có mắt!, Thiên tử từng bố cáo thiên hạ, nói đã trừ đi kẻ gây hạn tai Hạn Bạt, thì ra…."
Nữ Bạt hừ lạnh một tiếng không thèm trả lời hắn. Trương Tử Tinh nói: "Hạn Bạt thực sự không còn tồn tại, giờ chỉ còn tứ muội Thanh Lam của quả nhân, dung mạo nàng cũng là ta thi thuật chữa trị".
Phi Liêm nhìn Trương Tử Tinh rất lâu, thở dài vài tiếng, hướng hắn khom tay nói: "giờ mới biết hết thảy đều là mưu kế của Bệ hạ, uổng công ta hàng ngày tự phụ mưu lược, ai ngờ đã sớm bị Bệ hạ nắm được từ lâu!. Hạ thần biết hôm nay khó có đường sống, chỉ có một vấn đề không rõ, mong Bệ hạ có thể cho hạ thần một cái chết minh bạch. Rốt cuộc Bệ hạ đã dùng thủ đoạn gì lại khiến cho Chư Kiền phản ta?"
Trương Tử Tinh đáp: "ngươi còn nhớ bạo loạn trên tế đàn năm đó, Chư Kiền từng bị trúng độc kiếm của hồng y đạo nhân, không sao trị khỏi, phải đưa tới phủ quốc sư chữa trị?"
"Tât nhiên là nhớ, năm đó Chư Kiền tuy được chữa khỏi hồi phủ, tuy là khôi phục nửa phần, không còn hôn mê, nhưng độc tính không khỏi hẳn, đầu óc mơ hồ, xử sự có chút vấn đề. Nhưng sau một thời gian đã khôi phục bình thường, ta rất nhiều lần thử qua, lại sai Tiểu Đản dùng dị thuật dò xét, phát hiện Chư Kiền không có dị thường gì, từ đó mới yên tâm. Vì sao hôm nay lại đột nhiên phản bội?"
Chư Kiền mở miệng nói: "trí tuệ và bản lĩnh của chủ nhân ta, đâu phải là loại tép riu như ngươi có thể phát hiện được? Chính xác mà nói, ta căn bản không phản bội ngươi, vì Chư Kiền vốn đã không tồn tại, ta chỉ là một thế thân sinh vật có lực lượng và ký ức của hắn mà thôi. Trừ ý thức trung thành với chủ nhân ra, tất cả đều không khác gì Chu Kiền. Nếu điều kiện cho phép, chủ nhân còn có thể chế tạo ra trăm nghìn tên Chư Kiền, mặc kệ ngươi mò mẫm ra sao cũng không thể phân biệt ra ai là ta. Vừa rồi tại lúc ngươi nói chuyện cùng Vi Phiền, ta đã ngầm dùng thông tấn khí thông báo cho chủ nhân. Chủ nhân cùng bằng hữu của người mới kịp thời chạy tới, thay đổi trận pháp, nếu không cách ra trận của ngươi sao lại đột nhiên mất tác dụng?"
Phi Liêm nghe ra hắn xưng Thiên tử làm "chủ nhân", kinh sợ nói: "chẳng lẽ…Bệ hạ là vị quốc sư Tiêu Dao tử kia?"
Trương Tử Tinh không khỏi khen người: "Thượng đại phu tâm trí hơn người, nghe một hiểu ba, quả không thẹn là cánh tay phải của Chiến thần Xi Vưu năm xưa!". Bạn đang đọc truyện tại
Phía bên này, Tiểu Đản cùng Ác Lai cũng bị Khổng Tuyên dùng thần quang dễ dàng trói lại. Hai người tuy bị trói, nhưng thần trí vẫn tỉnh táo, chỉ đành dùng ánh mắt bất khả tư nghị nhìn vị "chiến hữu" ngày thường.
Ứng Long nhìn từng vết kiếm trên băng thuẫn, mặt lộ vẻ thất vọng nhìn Phi Liêm lắc đầu: "thực không ngờ nhiều năm không gặp vậy, tu vi của ngươi đã kém tới mức này!, giờ cho dù ngươi không mang thương thế cũng không phải đối thủ của ta".
Phi Liêm nghiến răng nói: "nếu không phải năm xưa ta bị mất nhục thân, giờ xem ngươi làm thế nào cười nổi!".
Trương Tử Tinh nhìn Phi Liêm cười nói: "Thượng đại phu quả nhiên tài trí, không ngờ lại định bắt ta làm con tin. Chỉ là, ngươi lại nhìn sai vị thuộc hạ này rồi".
Phi Liêm không tiếp tục miễn cưỡng đấu cùng Ứng Long, một bên căm thù nhìn "phản đồ" Chư Kiền, một bên gượng đứng dậy, cả phần lưng đã máu đổ tràn trề, vẻ mặt không thể tin nổi nói: "Chư Kiền và Tiểu Đản vốn là hạ nhân năm xưa ta hàng phục, theo ta đã ngàn năm, rất được tín nhiệm. Ta thử qua hai người này rất nhiều, đều thấy hết sức trung thành, nên mới đem bổn mạng nguyên hồn giao cho bọn chúng, cho nên hai người càng thề chết đi theo. Vì sao Chư Kiền hôm nay lại làm phản?"
"Ngay bổn mạng nguyên hồn cũng trả lại? thủ đoạn của Thượng đại phu thực khá lắm", Trương Tử Tinh khen một câu, đột nhiên đổi giọng: "Đáng tiếc!, người ngươi đụng phải chính là ta. Thủ đoạn của ta cao hơn ngươi, tâm kế cũng mạnh hơn rất nhiều, cho nên hôm nya ngươi chỉ có đường bại trận thôi".
Nói đến "thủ đoạn" trả lại bổn mạng nguyên hồn, Trương Tử Tinh còn cố ý nhìn vợ chồng Ứng Long đánh mắt một cái. Năm đó hắn cũng dùng thủ đoạn này thu phục hai người. Chỗ khác Phi Liêm là, năm đó Ứng Long và Nữ Bạt do cảm ân mà chủ động giao ra nguyên hồn, nhưng bị hắn từ chối, sau lại kết thành huynh muội, cảm tình là rất thật.
Nhìn ánh mắt hoàng huynh, Ứng Long và Nữ Bạt đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhìn hắn giơ giơ ngón tay giữa. Trương Tử Tinh thấy thế không khỏi toát mồ hôi, Khổng Tuyên mắt trợn trừng, đành coi như không thấy, chỉ có ba người Phi Liêm nhìn không ra "ám hiệu" này nghĩa là gì.
Ứng Long bước lên một bước nói: "hoàng huynh, Phi Liêm cùng đệ vốn có chút nhân quả, để cho tiểu đệ tới xử lí hắn đi?"
Phi Liêm vừa nghe Ứng Long xưng hô với Trương Tử Tinh vậy, sắc mặt lại thay đổi, buột miệng nói: "ngươi lại gọi Thiên tử là hoàng huynh!, chẳng nhẽ các ngươi đã sớm câu kết? đại hạn năm đó, hẳn là ngươi thi thuật hỗ trợ?"
Ứng Long cười lạnh nói: "ngươi vốn âm hiểu xảo trá, tự phụ tài trái, năm đó giúp Xi Vưu nghĩ ra không ít độc kế. Giờ tu vi sụt giảm, ngay tâm trí cũng biến thành ngu độn vậy sao? Sao giờ mới biết?"
Ánh mắt Phi Liêm lại nhìn sang Nữ Bạt, nghiến răng nói: "còn có yêu nữ nhà ngươi!, năm đó giết ái thê ta, bị trớ chú của Kim Mẫu phát tác hóa thành hình dạng yêu quái. Thực không ngờ giờ lại có thể khôi phục diện mạo, thực là trời không có mắt!, Thiên tử từng bố cáo thiên hạ, nói đã trừ đi kẻ gây hạn tai Hạn Bạt, thì ra…."
Nữ Bạt hừ lạnh một tiếng không thèm trả lời hắn. Trương Tử Tinh nói: "Hạn Bạt thực sự không còn tồn tại, giờ chỉ còn tứ muội Thanh Lam của quả nhân, dung mạo nàng cũng là ta thi thuật chữa trị".
Phi Liêm nhìn Trương Tử Tinh rất lâu, thở dài vài tiếng, hướng hắn khom tay nói: "giờ mới biết hết thảy đều là mưu kế của Bệ hạ, uổng công ta hàng ngày tự phụ mưu lược, ai ngờ đã sớm bị Bệ hạ nắm được từ lâu!. Hạ thần biết hôm nay khó có đường sống, chỉ có một vấn đề không rõ, mong Bệ hạ có thể cho hạ thần một cái chết minh bạch. Rốt cuộc Bệ hạ đã dùng thủ đoạn gì lại khiến cho Chư Kiền phản ta?"
Trương Tử Tinh đáp: "ngươi còn nhớ bạo loạn trên tế đàn năm đó, Chư Kiền từng bị trúng độc kiếm của hồng y đạo nhân, không sao trị khỏi, phải đưa tới phủ quốc sư chữa trị?"
"Tât nhiên là nhớ, năm đó Chư Kiền tuy được chữa khỏi hồi phủ, tuy là khôi phục nửa phần, không còn hôn mê, nhưng độc tính không khỏi hẳn, đầu óc mơ hồ, xử sự có chút vấn đề. Nhưng sau một thời gian đã khôi phục bình thường, ta rất nhiều lần thử qua, lại sai Tiểu Đản dùng dị thuật dò xét, phát hiện Chư Kiền không có dị thường gì, từ đó mới yên tâm. Vì sao hôm nay lại đột nhiên phản bội?"
Chư Kiền mở miệng nói: "trí tuệ và bản lĩnh của chủ nhân ta, đâu phải là loại tép riu như ngươi có thể phát hiện được? Chính xác mà nói, ta căn bản không phản bội ngươi, vì Chư Kiền vốn đã không tồn tại, ta chỉ là một thế thân sinh vật có lực lượng và ký ức của hắn mà thôi. Trừ ý thức trung thành với chủ nhân ra, tất cả đều không khác gì Chu Kiền. Nếu điều kiện cho phép, chủ nhân còn có thể chế tạo ra trăm nghìn tên Chư Kiền, mặc kệ ngươi mò mẫm ra sao cũng không thể phân biệt ra ai là ta. Vừa rồi tại lúc ngươi nói chuyện cùng Vi Phiền, ta đã ngầm dùng thông tấn khí thông báo cho chủ nhân. Chủ nhân cùng bằng hữu của người mới kịp thời chạy tới, thay đổi trận pháp, nếu không cách ra trận của ngươi sao lại đột nhiên mất tác dụng?"
Phi Liêm nghe ra hắn xưng Thiên tử làm "chủ nhân", kinh sợ nói: "chẳng lẽ…Bệ hạ là vị quốc sư Tiêu Dao tử kia?"
Trương Tử Tinh không khỏi khen người: "Thượng đại phu tâm trí hơn người, nghe một hiểu ba, quả không thẹn là cánh tay phải của Chiến thần Xi Vưu năm xưa!". Bạn đang đọc truyện tại
/492
|