Lúc trước Hạm Chi Tiên rời đi Triều Ca trở lại Kim Ngao đảo, nhớ câu hứa: "đạo hữu thành đạo lữ", trong lòng lúc nào cũng ngóng Trương Tử Tinh sẽ sớm ngày lên đảo. Giờ thấy hắn đã tới, trái tim không khỏi nhảy loạn lên, nhất thời không còn vẻ mạnh bạo như ngày thường, trốn biệt trong động phủ không dám gặp hắn. Chư tiên Kim Ngao đảo đều là mấy người chỉ sợ không có việc gì nháo, mấy tên cố ý kéo Trương Tử Tinh đi uống rượu cả ngày, không cho hắn đi gặp Hạm Chi Tiên. Trương Tử Tinh tuy nóng ruột trong lòng, nhưng cũng không biết làm sao chỉ đành ra sức ứng phó.
Không bao lâu, Thải Vân đồng tử Vân chạy ra hô: "người nào còn dây dưa với Tiêu Dao ca ca, cấm rượu mười năm!".
Câu này quả nhiên có lực sát thương cực mạnh, mấy tên tửu quỷ kia nghe thấy lập tức không dám dây dưa nữa, mà ngược lại lôi Trương Tử Tinh dậy. Tần thiên quân ra vẻ đại nghĩa lẫm nhiên lè nhè nói: "Tiêu Dao đạo hữu, cái này là ông sai rồi!, Hạm Chi Tiên chờ ông đã mười mấy ngày ông vẫn không chịu đi gặp nàng, lại cùng chúng ta ở đây uống rượu, làm người ai làm thế!".
Bạch thiên quân cũng nói: "chẳng nhẽ đạo hữu muốn làm tên phụ nhân tâm hay sao? Ngài còn không đi đừng trách ta trở mặt thành thù!".
Mấy gã gia hỏa còn lại nhao nhao hùa theo!, Trương Tử Tinh không biết nói gì, trong lòng bỉ mấy vị đạo hữu hư hỏng này một trận, chạy phăm phăm tới động phủ của Hạm Chi Tiên.
Thải Vân Tiên Tử cùng Vân thấy hắn tới, đang muốn li khai, nhưng bị Hạm Chi Tiên đang xấu hổ giữ chặt không rời.
Trước mặt Thải Vân Tiên Tử cùng Vân, Trương Tử Tinh cũng không tiện làm ra động tác thân mật nào, chỉ đành bước lại gần nói: "Hạm Chi đạo hữu, hôm nay ta theo lời hứa ngày trước tới, mong đạo hữu thành toàn cho ta".
Tuy hắn nói rất hàm hồ, nhưng Hạm Chi Tiên cũng hiểu được ý tứ của hắn, chỉ thấy trái tim đập loạn, vẻ mạnh mẽ hàng ngày đã không thấy đâu, má đỏ hồng như tao chín, cúi đầu lặng im không nói.
Vân bất mãn nói một câu: "ca ca thực là bại hoại, rõ ràng là cầu Hạm Chi tỷ tỷ làm đạo hữu, còn ra vẻ nói cao siêu như vậy, tỷ tỷ làm sao hiểu nổi?"
Hạm Chi Tiên vừa nghe, cả vành tai cũng đỏ rực. Thải Vân Tiên Tử cười nhẹ bước ra đỡ đạn: "Tiêu Dao đại ca cùng Hạm Chi tỷ tỷ của ngươi hai tình hòa hợp, trong lòng không nói cũng hiểu, chỉ có tiểu quỷ ngươi ngốc nghếch mới nghe không hiểu thôi".
Vân vừa nghe lập tức chu miệng phản biện: "muội có chỗ nào ngốc chứ? lần trước nếu không phải muội thông minh, làm sao đuổi được tên Ngao Bính kia đi…"
Mới nói được một nửa, Vân lập tức bắt gặp ánh mắt liếc xéo của tỷ tỷ, biết mình đã lỡ mồm lập tức đưa tay lên che miệng. Trương Tử Tinh cảm giác có chút kỳ quái, không phải Ngao Bính đã nhận thư của mình sao? Sao còn phải nhờ Thải Vân đồng tử nghĩ cách đuổi hắn đi?
Hắn khó hiểu hỏi một câu: "Vân muội, chuyện Ngao Bính rốt cuộc là sao?"
Vân đưa mắt nhìn tỷ tỷ, chỉ nói không biết, làm vậy càng khiến Trương Tử Tinh tò mò. Hạm Chi Tiên bên này rốt cuộc cũng khôi phục lại một chút tư thái ngày thường, cười nói: "lần đó Ngao Bính nhìn ta đem thư trở về, vội vàng xin lỗi không dám dây dưa nữa, nhưng hắn lại nhìn trúng Thải Vân đạo hữu…."
Trương Tử Tinh cười khổ lắc đầu: tên gia hỏa Ngao Bính này quả nhiên chịu đổi mục tiêu, chỉ bất quá vẫn loanh quanh trên Kim Ngao đảo này, xem ra Thải Vân Tiên Tử nhất định đã đau đầu không ít.
"Vậy Thải Vân đạo hữu làm sao thoát thân? Vân muội rốt cuộc đã dùng diệu kế gì?"
Hạm Chi Tiên che miệng cười nói: "Vân muội nói…"
Thải Vân Tiên Tử thấy nàng định nói ra chân tướng, vẻ mặt quẫn bách vội kêu lên: "Hạm Chi đạo hữu!".
Vân nghe Tiêu Dao ca ca khen mình có "diệu kế", rốt cuộc nhịn không nổi, chen miệng nói: "muội nói tỷ tỷ cùng Hạm Chi tỷ tỷ giống nhau, đều là đạo lữ của ca ca".
Nha đầu này còn tưởng mình chưa nói rõ, vội bỏ thêm một câu: "tên Ngao Bính kia vừa nghe, tức thì lên cơn giật, dám đánh chủ ý về phía muội. Muội bèn nói muội cùng ca ca đã sớm có ước định, chờ muội lớn cũng sẽ làm đạo lữ của ca ca, lúc đó hắn còn phải gọi muội là sư thúc mẫu cơ!".
Lần này đổi thành Hạm Chi Tiên cười to, còn Thải Vân Tiên Tử mặt đỏ bừng. Thải Vân Tiên Tử vội kéo Vân sang một bên: "con nha đầu ngốc nhà ngươi, biết cái gì đạo lữu với không đạo lữ!, Tiêu Dao đạo hữu cùng Hạm Chi đạo hữu còn có chuyện quan trọng cần bàn, mau theo tỷ rời đi, không được cản trở nữa!".
Vân tuy bị kéo đi, nhưng trong lòng hình như hết sức bất mãn, thanh âm văng vẳng truyền lại: "tỷ tỷ không cần kéo muội, đạo lữ không phải là ở chung một động phủ sao? Muội cũng đã ở phủ của Tiêu Dao đại ca mấy ngày, nếu muội cùng ca ca thực sự làm đạo lữ cũng có sao đâu?"
Thanh âm hai người dần đi xa, Trương Tử Tinh toát mồ hội vội vàng sử ra Tử La Mê Chướng, ngăn đi tạp âm xung quanh.
Hạm Chi Tiên lườm hắn một cái: "ngươi thực là thủ đoạn, tham cả Thải Vân đạo hữu không nói, ngay cả tiêu nha đầu Vân kia cũng không tha!".
Trương Tử Tinh giơ hai tay lên trời ủy khuất nói: "trời đất chứng giám!, ta làm sao dám có chủ ý gì? Rõ ràng là tiểu nha đầu kia tự tác thông minh, vừa rồi Thải Vân Tiên Tử cũng nói, con bé đâu hiểu đạo lữ thực sự nghĩa là gì?"
Trời đất chứng giám, đối với tiểu loli kia hắn thực sự không có ý đồ gì, nhưng Thải Vân Tiên Tử cũng là một vị mỹ nữ hiếm có, nếu nàng tự đưa lên cửa, vậy thì phải xem xét một chút, một chút a…
Hạm Chi Tiên hừ nhẹ một tiếng, đang muốn tiếp tục hạch tội hắn, bất ngờ Trương Tử Tinh tiến lại gần, nắm chặt tay nàng, thân hình nàng không khỏi run lên, nhưng cũng không rụt tay về.
"Hạm Chi, mục đích ta tới Kim Ngao đảo hôm nay nàng hẳn đã rõ. Trước khi nàng đáp ứng ta, có một chuyện ta phải nói rõ: giờ là trong sát kiếp, ta thân phận đặc thù, nếu như không may chỉ sợ khó thoát khỏi kiếp số. Nàng vốn là người thế ngoại ở trên Kim Ngao đảo nhiều năm, tính tình thanh tĩnh, nếu đi theo ta chỉ sợ khó thoát khỏi sát kiếp, nàng hãy nghĩ kỹ đi!".
Không bao lâu, Thải Vân đồng tử Vân chạy ra hô: "người nào còn dây dưa với Tiêu Dao ca ca, cấm rượu mười năm!".
Câu này quả nhiên có lực sát thương cực mạnh, mấy tên tửu quỷ kia nghe thấy lập tức không dám dây dưa nữa, mà ngược lại lôi Trương Tử Tinh dậy. Tần thiên quân ra vẻ đại nghĩa lẫm nhiên lè nhè nói: "Tiêu Dao đạo hữu, cái này là ông sai rồi!, Hạm Chi Tiên chờ ông đã mười mấy ngày ông vẫn không chịu đi gặp nàng, lại cùng chúng ta ở đây uống rượu, làm người ai làm thế!".
Bạch thiên quân cũng nói: "chẳng nhẽ đạo hữu muốn làm tên phụ nhân tâm hay sao? Ngài còn không đi đừng trách ta trở mặt thành thù!".
Mấy gã gia hỏa còn lại nhao nhao hùa theo!, Trương Tử Tinh không biết nói gì, trong lòng bỉ mấy vị đạo hữu hư hỏng này một trận, chạy phăm phăm tới động phủ của Hạm Chi Tiên.
Thải Vân Tiên Tử cùng Vân thấy hắn tới, đang muốn li khai, nhưng bị Hạm Chi Tiên đang xấu hổ giữ chặt không rời.
Trước mặt Thải Vân Tiên Tử cùng Vân, Trương Tử Tinh cũng không tiện làm ra động tác thân mật nào, chỉ đành bước lại gần nói: "Hạm Chi đạo hữu, hôm nay ta theo lời hứa ngày trước tới, mong đạo hữu thành toàn cho ta".
Tuy hắn nói rất hàm hồ, nhưng Hạm Chi Tiên cũng hiểu được ý tứ của hắn, chỉ thấy trái tim đập loạn, vẻ mạnh mẽ hàng ngày đã không thấy đâu, má đỏ hồng như tao chín, cúi đầu lặng im không nói.
Vân bất mãn nói một câu: "ca ca thực là bại hoại, rõ ràng là cầu Hạm Chi tỷ tỷ làm đạo hữu, còn ra vẻ nói cao siêu như vậy, tỷ tỷ làm sao hiểu nổi?"
Hạm Chi Tiên vừa nghe, cả vành tai cũng đỏ rực. Thải Vân Tiên Tử cười nhẹ bước ra đỡ đạn: "Tiêu Dao đại ca cùng Hạm Chi tỷ tỷ của ngươi hai tình hòa hợp, trong lòng không nói cũng hiểu, chỉ có tiểu quỷ ngươi ngốc nghếch mới nghe không hiểu thôi".
Vân vừa nghe lập tức chu miệng phản biện: "muội có chỗ nào ngốc chứ? lần trước nếu không phải muội thông minh, làm sao đuổi được tên Ngao Bính kia đi…"
Mới nói được một nửa, Vân lập tức bắt gặp ánh mắt liếc xéo của tỷ tỷ, biết mình đã lỡ mồm lập tức đưa tay lên che miệng. Trương Tử Tinh cảm giác có chút kỳ quái, không phải Ngao Bính đã nhận thư của mình sao? Sao còn phải nhờ Thải Vân đồng tử nghĩ cách đuổi hắn đi?
Hắn khó hiểu hỏi một câu: "Vân muội, chuyện Ngao Bính rốt cuộc là sao?"
Vân đưa mắt nhìn tỷ tỷ, chỉ nói không biết, làm vậy càng khiến Trương Tử Tinh tò mò. Hạm Chi Tiên bên này rốt cuộc cũng khôi phục lại một chút tư thái ngày thường, cười nói: "lần đó Ngao Bính nhìn ta đem thư trở về, vội vàng xin lỗi không dám dây dưa nữa, nhưng hắn lại nhìn trúng Thải Vân đạo hữu…."
Trương Tử Tinh cười khổ lắc đầu: tên gia hỏa Ngao Bính này quả nhiên chịu đổi mục tiêu, chỉ bất quá vẫn loanh quanh trên Kim Ngao đảo này, xem ra Thải Vân Tiên Tử nhất định đã đau đầu không ít.
"Vậy Thải Vân đạo hữu làm sao thoát thân? Vân muội rốt cuộc đã dùng diệu kế gì?"
Hạm Chi Tiên che miệng cười nói: "Vân muội nói…"
Thải Vân Tiên Tử thấy nàng định nói ra chân tướng, vẻ mặt quẫn bách vội kêu lên: "Hạm Chi đạo hữu!".
Vân nghe Tiêu Dao ca ca khen mình có "diệu kế", rốt cuộc nhịn không nổi, chen miệng nói: "muội nói tỷ tỷ cùng Hạm Chi tỷ tỷ giống nhau, đều là đạo lữ của ca ca".
Nha đầu này còn tưởng mình chưa nói rõ, vội bỏ thêm một câu: "tên Ngao Bính kia vừa nghe, tức thì lên cơn giật, dám đánh chủ ý về phía muội. Muội bèn nói muội cùng ca ca đã sớm có ước định, chờ muội lớn cũng sẽ làm đạo lữ của ca ca, lúc đó hắn còn phải gọi muội là sư thúc mẫu cơ!".
Lần này đổi thành Hạm Chi Tiên cười to, còn Thải Vân Tiên Tử mặt đỏ bừng. Thải Vân Tiên Tử vội kéo Vân sang một bên: "con nha đầu ngốc nhà ngươi, biết cái gì đạo lữu với không đạo lữ!, Tiêu Dao đạo hữu cùng Hạm Chi đạo hữu còn có chuyện quan trọng cần bàn, mau theo tỷ rời đi, không được cản trở nữa!".
Vân tuy bị kéo đi, nhưng trong lòng hình như hết sức bất mãn, thanh âm văng vẳng truyền lại: "tỷ tỷ không cần kéo muội, đạo lữ không phải là ở chung một động phủ sao? Muội cũng đã ở phủ của Tiêu Dao đại ca mấy ngày, nếu muội cùng ca ca thực sự làm đạo lữ cũng có sao đâu?"
Thanh âm hai người dần đi xa, Trương Tử Tinh toát mồ hội vội vàng sử ra Tử La Mê Chướng, ngăn đi tạp âm xung quanh.
Hạm Chi Tiên lườm hắn một cái: "ngươi thực là thủ đoạn, tham cả Thải Vân đạo hữu không nói, ngay cả tiêu nha đầu Vân kia cũng không tha!".
Trương Tử Tinh giơ hai tay lên trời ủy khuất nói: "trời đất chứng giám!, ta làm sao dám có chủ ý gì? Rõ ràng là tiểu nha đầu kia tự tác thông minh, vừa rồi Thải Vân Tiên Tử cũng nói, con bé đâu hiểu đạo lữ thực sự nghĩa là gì?"
Trời đất chứng giám, đối với tiểu loli kia hắn thực sự không có ý đồ gì, nhưng Thải Vân Tiên Tử cũng là một vị mỹ nữ hiếm có, nếu nàng tự đưa lên cửa, vậy thì phải xem xét một chút, một chút a…
Hạm Chi Tiên hừ nhẹ một tiếng, đang muốn tiếp tục hạch tội hắn, bất ngờ Trương Tử Tinh tiến lại gần, nắm chặt tay nàng, thân hình nàng không khỏi run lên, nhưng cũng không rụt tay về.
"Hạm Chi, mục đích ta tới Kim Ngao đảo hôm nay nàng hẳn đã rõ. Trước khi nàng đáp ứng ta, có một chuyện ta phải nói rõ: giờ là trong sát kiếp, ta thân phận đặc thù, nếu như không may chỉ sợ khó thoát khỏi kiếp số. Nàng vốn là người thế ngoại ở trên Kim Ngao đảo nhiều năm, tính tình thanh tĩnh, nếu đi theo ta chỉ sợ khó thoát khỏi sát kiếp, nàng hãy nghĩ kỹ đi!".
/492
|