Rất lâu, tiếng Bích Tiêu mới lại cất lên, tựa hồ đã hạ quyết tâm rất lớn: "ngươi…thực sự muốn xem chân dung ta?"
Trương Tử Tinh vốn định dùng lời đùa bỡn thăm dò một phen, nếu Bích Tiêu tức giận hoặc thì cự tuyệt thì lập tức đổi giọng, đổi thành hỏi chuyện Hỗn Nguyên Kim Đấu có khả năng đoạt đi tiên thể thế nào, không ngờ ngữ khí Bích Tiêu đột nhiên thay đổi, còn trịnh trọng như vậy. Hắn trong lòng chợt động, lập tức thu lại vẻ đùa, nói: "kỳ thực đây là tâm nguyện của ta đã lâu, muốn xem xem cô gái mình ngưỡng mộ đã lâu rốt cuộc có dung nhan thế nào".
Bích Tiêu nghe thấy bốn chữ "ngưỡng mộ đã lâu", đôi má không khỏi hồng lên. Nàng lại không biết, câu "đã lâu" này thực sự là thật, nói cho chính xác là tại một không gian song song N năm sau, có một tên nào đó xem Phong Thần diễn nghĩa, hết sức tiếc nuối với vận mệnh của ba vị tiên nữ lập Hoàng Hà trận, giờ "tên nào đó" có cơ hội trọng sinh tại thế giới kỳ dị này, tất nhiên nảy ý muốn "cứu vớt". Cứu vớt có vài ý nghĩa, mà cứu vớt của hắn đối với vị Bích Tiêu này tuyệt đối là một loại ám muội nhất, vì hắn thực sự thích nàng.
Câu này của Trương Tử Tinh coi như là một lời bộc bạch, Bích Tiêu nhất thời chỉ thấy trái tim nhảy mạnh, không ngờ ngay cả pháp lực cũng không khống chế được, cố ý "hừ" một tiếng che dấu tâm sự: "chớ dùng xảo ngôn hoặc ta!, ngươi từ năm đó chưa có Na Tra camera kỹ thuật số đã có ý chụp dung mạo tỷ muội ta, sau lại tìm trăm phương ngàn kế hỏi Na Tra bộ dạng chúng ta, tưởng ta không biết sao?"
Trương Tử Tinh cười một tiếng nói: "không dấu diếm nàng, năm đó ta thực có ý vậy, tiếc là Tiểu Na Tra đạo hạnh quá kém, không chỉ không hoàn thành nhiệm vụ mà ngay camera cũng bị nàng thu lấy, thực là đáng tiếc. Nghe Na Tra nói, ba tỷ muội nàng đều xinh đẹp vô cùng, cho nên ta rất muốn nhìn coi mặt hoa của giai nhân". Bạn đang đọc truyện tại
Trương Tử Tinh vốn định dùng lời đùa bỡn thăm dò một phen, nếu Bích Tiêu tức giận hoặc thì cự tuyệt thì lập tức đổi giọng, đổi thành hỏi chuyện Hỗn Nguyên Kim Đấu có khả năng đoạt đi tiên thể thế nào, không ngờ ngữ khí Bích Tiêu đột nhiên thay đổi, còn trịnh trọng như vậy. Hắn trong lòng chợt động, lập tức thu lại vẻ đùa, nói: "kỳ thực đây là tâm nguyện của ta đã lâu, muốn xem xem cô gái mình ngưỡng mộ đã lâu rốt cuộc có dung nhan thế nào".
Bích Tiêu nghe thấy bốn chữ "ngưỡng mộ đã lâu", đôi má không khỏi hồng lên. Nàng lại không biết, câu "đã lâu" này thực sự là thật, nói cho chính xác là tại một không gian song song N năm sau, có một tên nào đó xem Phong Thần diễn nghĩa, hết sức tiếc nuối với vận mệnh của ba vị tiên nữ lập Hoàng Hà trận, giờ "tên nào đó" có cơ hội trọng sinh tại thế giới kỳ dị này, tất nhiên nảy ý muốn "cứu vớt". Cứu vớt có vài ý nghĩa, mà cứu vớt của hắn đối với vị Bích Tiêu này tuyệt đối là một loại ám muội nhất, vì hắn thực sự thích nàng.
Câu này của Trương Tử Tinh coi như là một lời bộc bạch, Bích Tiêu nhất thời chỉ thấy trái tim nhảy mạnh, không ngờ ngay cả pháp lực cũng không khống chế được, cố ý "hừ" một tiếng che dấu tâm sự: "chớ dùng xảo ngôn hoặc ta!, ngươi từ năm đó chưa có Na Tra camera kỹ thuật số đã có ý chụp dung mạo tỷ muội ta, sau lại tìm trăm phương ngàn kế hỏi Na Tra bộ dạng chúng ta, tưởng ta không biết sao?"
Trương Tử Tinh cười một tiếng nói: "không dấu diếm nàng, năm đó ta thực có ý vậy, tiếc là Tiểu Na Tra đạo hạnh quá kém, không chỉ không hoàn thành nhiệm vụ mà ngay camera cũng bị nàng thu lấy, thực là đáng tiếc. Nghe Na Tra nói, ba tỷ muội nàng đều xinh đẹp vô cùng, cho nên ta rất muốn nhìn coi mặt hoa của giai nhân". Bạn đang đọc truyện tại
/492
|