Ngay lúc Khổng Tuyên thu hồi chung, Đại Dư Tiên Sơn ngay dưới chân không biết vì sao đột nhiên biến mất tăm, hai người chính đang trôi nổi trên một vùng biển.
Trương Tử Tinh lộ ra vẻ may mắn: "Nguy hiểm quá, nếu hiền đệ không nhận được vật ấy, chúng ta đã biến mất cùng Đại Dư Tiên Sơn rồi."
Khổng Tuyên cười nói: "Hoàng huynh đừng sợ, tiên sơn này và Hỗn Độn Chung vốn cùng một thể, không phải biến mất đâu, mà cũng như Hỗn Độn Chung, đều bị đệ thu lấy."
Trương Tử Tinh không thể tưởng được một tòa tiên sơn lớn như vậy lại có thể bị Khổng Tuyên thu mất, vừa mừng vừa sợ: "Lại có chuyện này sao! Không biết những kỳ thú trên tiên sơn có nghe theo mệnh lệnh của hiền đệ không?"
Khổng Tuyên suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Tiên sơn vốn là chỗ tiên nhân cư trú, nguyên nhân đều là do Hỗn Độn Chung làm phát sinh dị biến, trở thành hiểm địa. Hôm nay đệ nhận được Hỗn Độn Chung, tiên sơn dần dần khôi phục lại nguyên trạng. Cũng không biết những kỳ thú kia có khôi phục trở lại thành tiên thú bình thường không. Nhưng giá trị của tiên sơn này không chỉ là hiểm địa cùng kỳ thú, mà chính là linh khí vô cùng nồng hậu. Đệ đang nghĩ đem tiên sơn này luyện chế thành một động phủ có thể tùy ý phóng ra thu vào, dùng để làm nơi tu luyện tặng hoàng huynh, mong hoàng huynh đừng cười chê."
Hai mắt Trương Tử Tinh sáng rực lên: nếu có thể đem tiên sơn luyện chế thành một kiện bảo vật, sắp đặt các cấm chế, có thể tùy ý phóng ra thu vào như vậy không những có thể trở thành nơi cư trú an toàn cho nhóm người Khương Văn Sắc, hơn nữa còn có thể sử dụng linh khí để tiến hành tu luyện, đạt được trường sinh. Nếu được như vậy, nguyên bổn vấn đề an toàn ở trụ sở Đông Hải mà hắn luôn đắn đo cũng đã được giải quyết.
Trương Tử Tinh vui mừng nói: "Nếu vật ấy đem cho ta quả nhiên là có công dụng to lớn, đa tạ hiền đệ nhiều!"
"Hoàng huynh làm ngu đệ hổ thẹn rồi, nếu còn khách sáo như thế đệ không biết phải đáp tạ hoàng huynh như thế nào đây"
Trương Tử Tinh biết rằng vị hiền đệ này vẫn nhớ chuyện Hỗn Độn Chung, liền vỗ vỗ vai Khổng Tuyên: "Hiền đệ đã đạt đến Huyền Tiên cảnh giới, sao vẫn cứ cố chấp vậy?"
Khổng Tuyên trầm ngâm một lúc, trong bóng đêm ánh mắt lại trở nên trong suốt: "Có một số việc, cho dù là thánh nhân cũng vẫn cố chấp."
Trương Tử Tinh cảm động một lúc, không nói gì nữa mà dùng sức vỗ vai Khổng Tuyên một cái, nhìn hắn mà gật đầu.
Nam nhân trong những lúc thế này vốn không cần nhiều lời
Hai người độn quang hướng về phía Triều Ca mà phi hành, khi đến một đảo nhỏ đột nhiên thấy quang mang đại thịnh, chiếu sáng cả bầu trời đêm. Theo tiếng tụng kinh, một bóng người đột nhiên xuất hiện giữa không trung, ngăn cản đường đi của hai người. Bạn đang đọc truyện tại
Trương Tử Tinh lộ ra vẻ may mắn: "Nguy hiểm quá, nếu hiền đệ không nhận được vật ấy, chúng ta đã biến mất cùng Đại Dư Tiên Sơn rồi."
Khổng Tuyên cười nói: "Hoàng huynh đừng sợ, tiên sơn này và Hỗn Độn Chung vốn cùng một thể, không phải biến mất đâu, mà cũng như Hỗn Độn Chung, đều bị đệ thu lấy."
Trương Tử Tinh không thể tưởng được một tòa tiên sơn lớn như vậy lại có thể bị Khổng Tuyên thu mất, vừa mừng vừa sợ: "Lại có chuyện này sao! Không biết những kỳ thú trên tiên sơn có nghe theo mệnh lệnh của hiền đệ không?"
Khổng Tuyên suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Tiên sơn vốn là chỗ tiên nhân cư trú, nguyên nhân đều là do Hỗn Độn Chung làm phát sinh dị biến, trở thành hiểm địa. Hôm nay đệ nhận được Hỗn Độn Chung, tiên sơn dần dần khôi phục lại nguyên trạng. Cũng không biết những kỳ thú kia có khôi phục trở lại thành tiên thú bình thường không. Nhưng giá trị của tiên sơn này không chỉ là hiểm địa cùng kỳ thú, mà chính là linh khí vô cùng nồng hậu. Đệ đang nghĩ đem tiên sơn này luyện chế thành một động phủ có thể tùy ý phóng ra thu vào, dùng để làm nơi tu luyện tặng hoàng huynh, mong hoàng huynh đừng cười chê."
Hai mắt Trương Tử Tinh sáng rực lên: nếu có thể đem tiên sơn luyện chế thành một kiện bảo vật, sắp đặt các cấm chế, có thể tùy ý phóng ra thu vào như vậy không những có thể trở thành nơi cư trú an toàn cho nhóm người Khương Văn Sắc, hơn nữa còn có thể sử dụng linh khí để tiến hành tu luyện, đạt được trường sinh. Nếu được như vậy, nguyên bổn vấn đề an toàn ở trụ sở Đông Hải mà hắn luôn đắn đo cũng đã được giải quyết.
Trương Tử Tinh vui mừng nói: "Nếu vật ấy đem cho ta quả nhiên là có công dụng to lớn, đa tạ hiền đệ nhiều!"
"Hoàng huynh làm ngu đệ hổ thẹn rồi, nếu còn khách sáo như thế đệ không biết phải đáp tạ hoàng huynh như thế nào đây"
Trương Tử Tinh biết rằng vị hiền đệ này vẫn nhớ chuyện Hỗn Độn Chung, liền vỗ vỗ vai Khổng Tuyên: "Hiền đệ đã đạt đến Huyền Tiên cảnh giới, sao vẫn cứ cố chấp vậy?"
Khổng Tuyên trầm ngâm một lúc, trong bóng đêm ánh mắt lại trở nên trong suốt: "Có một số việc, cho dù là thánh nhân cũng vẫn cố chấp."
Trương Tử Tinh cảm động một lúc, không nói gì nữa mà dùng sức vỗ vai Khổng Tuyên một cái, nhìn hắn mà gật đầu.
Nam nhân trong những lúc thế này vốn không cần nhiều lời
Hai người độn quang hướng về phía Triều Ca mà phi hành, khi đến một đảo nhỏ đột nhiên thấy quang mang đại thịnh, chiếu sáng cả bầu trời đêm. Theo tiếng tụng kinh, một bóng người đột nhiên xuất hiện giữa không trung, ngăn cản đường đi của hai người. Bạn đang đọc truyện tại
/492
|