Trương Tử Tinh nghe đã biết có hy vọng, vội hỏi :"Chỉ cần nàng không trách việc đó vô lễ thì sao ta lại hối hận ? Đó vẫn luôn là tâm nguyện của ta."
Bích Tiêu trầm lặng một lúc rồi giọng nàng bỗng đanh lại :"Hừ! Đã thua cược với ngươi thì ta sẽ trả. Bây giờ hai vị tỷ tỷ của ta còn đang bế quan, ngươi hãy tới đây mà xem, nếu ngươi trễ hẹn thì ta sẽ thanh toán với ngươi đó!"
Ngữ khí của Bích Tiêu vừa lọt vào tai Trương Tử Tinh thì trong đầu hắn đã hiện lên cảnh tượng „Chị gái không có ở nhà, em gái vụng trộm yêu đương", ánh mắt nhất thời tỏa sáng :"Lời ấy của nương nương có thật không ? Ta sẽ tới ngay đây".
Bích Tiêu nghe thấy hắn nói sẽ đến ngay liền xấu hổ, khẽ "Ừm!" một tiếng, nếu không phải tu vi của Trương Tử Tinh đề thăng thì có lẽ còn không thể nghe thấy lời đồng ý đó.
Trương Tử Tinh đại hỉ :"Bích Tiêu, nàng hãy đợi ta ở tam tiên đảo, ta đến ngay đây!"
Bích Tiêu nghe thấy hắn gọi thẳng tên mình, trong lòng chợt xuất hiện một cảm giác khác thường, thấp giọng nói :"Ta sai Na Tra ra biển đợi ngươi…"
Vừa nói đến đây Bích Tiêu đã vội vã dập máy, chỉ cảm thấy tim đập như trống trận, ngay cả với tu vi huyền tiên vừa đạt tới cũng không thể ức chế được. Trương Tử Tinh bên kia tất nhiên đang rất hưng phấn, hú lên như chó sói rồi vội vã chuẩn bị một phen sau đó độn quang bay tới tam tiên đảo. Bạn đang đọc truyện tại
Bích Tiêu trầm lặng một lúc rồi giọng nàng bỗng đanh lại :"Hừ! Đã thua cược với ngươi thì ta sẽ trả. Bây giờ hai vị tỷ tỷ của ta còn đang bế quan, ngươi hãy tới đây mà xem, nếu ngươi trễ hẹn thì ta sẽ thanh toán với ngươi đó!"
Ngữ khí của Bích Tiêu vừa lọt vào tai Trương Tử Tinh thì trong đầu hắn đã hiện lên cảnh tượng „Chị gái không có ở nhà, em gái vụng trộm yêu đương", ánh mắt nhất thời tỏa sáng :"Lời ấy của nương nương có thật không ? Ta sẽ tới ngay đây".
Bích Tiêu nghe thấy hắn nói sẽ đến ngay liền xấu hổ, khẽ "Ừm!" một tiếng, nếu không phải tu vi của Trương Tử Tinh đề thăng thì có lẽ còn không thể nghe thấy lời đồng ý đó.
Trương Tử Tinh đại hỉ :"Bích Tiêu, nàng hãy đợi ta ở tam tiên đảo, ta đến ngay đây!"
Bích Tiêu nghe thấy hắn gọi thẳng tên mình, trong lòng chợt xuất hiện một cảm giác khác thường, thấp giọng nói :"Ta sai Na Tra ra biển đợi ngươi…"
Vừa nói đến đây Bích Tiêu đã vội vã dập máy, chỉ cảm thấy tim đập như trống trận, ngay cả với tu vi huyền tiên vừa đạt tới cũng không thể ức chế được. Trương Tử Tinh bên kia tất nhiên đang rất hưng phấn, hú lên như chó sói rồi vội vã chuẩn bị một phen sau đó độn quang bay tới tam tiên đảo. Bạn đang đọc truyện tại
/492
|