Quân Đồ Lợi này vừa hiện thân, phía sau lập tức có thêm hai gã đạo nhân tiến lên bảo vệ Cơ Phát.
Dư Hóa xuất ra Lục Hồn Phiên, quạt vào không trung vài cái, mấy đạo hắc khí liền bao trùm lấy Quân Đồ Lợi. Nhưng trên người Quân Đồ Lợi kim quang sáng quắc, không hề bị ảnh hưởng gì. Dư Hóa lắp bắp kinh hãi, lại tiếp tục rung lắc Lục Hồn Phiên nhưng cuối cùng vẫn vô dụng.
Quân Đồ Lợi đạo nhân cười lạnh nói:
- Ta có thể hàng phục ngũ âm ma *, trừ hết thảy ô nhiễm chướng ngại, vật nhiếp hồn nho nhỏ của người có tác dụng gì?
Dứt lời, Quân Đồ Lợi lay động thân hình, hiện ra bát tí (tám cánh tay) pháp thân, pháp khí trong tay bắn về phía Dư Hóa. Dư Hóa chỉ thấy một đạo kim quang bắn vào giữa ót, kêu lên một tiếng đau đớn, nằm gục trên lưng con Kim Tinh thú. Kim Tinh thú thông linh, quay người bỏ chạy.
Hồng Cẩm ở phía sau nhìn thấy Quân Đồ Lợi và mấy đạo nhân bên cạnh Cơ Phát, lắp bắp kinh hãi. Hồng Cẩm mặc dù không biết danh tính của Quân Đồ Lợi nhưng ngày trước hắn thất bại dưới tay Hoàng Phi Hổ chính là vì những người này quấy phá, trong lòng biết địch nhân lợi hại, cũng không đánh tiếp nữa, vội hạ lệnh cho toàn quân rút lui.
Được cung kỵ binh yểm hộ, Ô Văn Hóa mở đường, Hàn Thăng, Hàn Biên mang theo Vạn Nhận xa nhanh chóng rút lui khỏi Chu doanh. Lúc này trời đã hửng sáng, Chu doanh đã trở thành một thi sơn huyết hải (núi xác, biển máu), vô cùng thê thảm.
Thương quân tấn công đêm nay coi như thu được toàn thắng. Vạn Nhận xa lập được kỳ công, giết chết gần bốn vạn Chu quân, ngoài ra còn gây thương tổn vô số. Mà cũng chỉ tổn hại vài chục binh sĩ khống chế Vạn Nhận xa và những xe họ điều khiển, coi như mất một ít đồ chơi bằng giấy, cũng không tính là gì cả. Điều đáng tiếc duy nhất chính là Dư Hóa bị địch nhân lấy dị bảo không rõ tên đánh nát thiên linh cái, không cứu chữa nổi mà chết.
Dư Hóa là đệ tử của Nhất khí tiên Dư Nguyên ở núi Bồng Lai. Sư tôn của Dư Nguyên chính là Kim Linh Thánh Mẫu, một trong Triệt Giáo tứ đại môn nhân. Văn Trọng chính là sư huynh đệ của Dư Nguyên. Văn Trọng tuy vui sướng vì đại thắng Chu quân nhưng tin sư điệt chết trận lại đem đến một chút lo lắng. Mà Hồng Cẩm cũng bẩm báo lại cho Văn Trọng việc đạo nhân thần bí xuất hiện, cứu giúp Cơ Phát.
Văn Trọng chau mày, suy nghĩ thật lâu rồi hạ lệnh cho một gã Thiên Ảnh bên mình hỏa tốc bẩm báo Thiên tử, đồng thời triệu đệ tử Cát Lập đến, lệnh cho hắn đi thẳng tới Bồng Lai đảo, cấp báo tin Dư Hóa chết cho Dư Nguyên.
Bởi vì Chu doanh liên tục gặp tổn thất lớn, cần phải nghỉ ngơi lấy lại sức cho nên mấy ngày liền từ chối giao chiến không ra. Văn Trọng phái người khiêu chiến vài lần đều bị loạn tiễn bắn cho phải quay về, trên cổng lớn treo biển "Miễn chiến bài".
Vì phòng giẫm lên vết xe đổ, Cơ Phát phái người ngày đêm nghiêm ngặt canh phòng doanh địa, không dám có chút lơi lỏng. Mà mấy người Quân Đồ Lợi cũng không thấy xuất đầu lộ diện, cứ như đã bốc hơi khỏi thế giới này rồi.
Thiên Ảnh thông qua phương tiện đặc biệt, báo cáo lên Thiên Tử ở Triều Ca việc cung kỵ binh và Vạn Nhận xa liên tiếp phá Tây Chu quân. Trương Tử Tinh cũng không quá kinh ngạc về thắng lợi của Vạn Nhận xa và cung kỵ binh mà ngược lại cảm thấy cảnh giác đối với nhân vật thần bí trong chiến báo (báo cáo chiến tranh) của Hồng Cẩm.
Trương Tử Tinh suy nghĩ rồi đốt lên cây tín hương cuối cùng của Thân Công Báo. Không lâu sau, khói nhẹ lượn lờ ngưng tụ lại thành bóng hình Thân Công Báo, chắp tay hành lễ với Trương Tử Tinh.
Trương Tử Tinh cũng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề nói:
- Quốc sư, hiện tại Cơ Phát ở Tây Kỳ dấy quân phản loạn, tây bắc hai vùng đang chấn động. Cơ Phát đại nghịch bất đạo, dám đem binh ra Kỳ Sơn, dĩ hạ phạm thượng. Văn thái sư đang khổ chiến với phản quân ở Kim Kê Lĩnh. Liệu Quốc sư có thể tới giúp quả nhân bình loạn được không?
Thân Công Báo lộ vẻ do dự, thật lâu sau mới thở dài:
- Bệ hạ, bần đạo thật xấu hổ. Lần này Đại Thương nguy nan nhưng bần đạo lại không cách nào tương trợ. Mong rằng bệ hạ chấp thuận cho bần đạo từ chức Quốc sư này.
Trương Tử Tinh lộ ra bộ dáng kinh ngạc:
- Quốc sư có nỗi niềm gì khó nói? Sao phải bỏ quả nhân mà đi?
- Bệ hạ có ơn tri ngộ với bần đạo, bần đạo sao có thể bỏ bệ hạ mà đi? Chẳng qua…
Thân Công Báo lắc đầu cười khổ nói:
- Đơn giản mà nói với bệ hạ… Bần đạo chính là môn nhân Xiển Giáo, hiện giờ sư tôn có lệnh, các đệ tử Xiển Giáo phải hỗ trợ Tây Kỳ, cho nên khiến bần đạo lâm vào thế khó xử.
Trương Tử Tinh tỏ vẻ khiếp sợ:
- Quốc sư không ngờ phải … tương trợ phản nghịch? Hay là cũng như tên phản bội Khương Tử Nha lấy tên giả Lữ Vọng kia, phụ lòng tin tưởng của quả nhân?
Thân Công Báo vẻ mặt xấu hổ:
- Sư môn ân trọng như núi, bần đạo không thể làm trái…
- Quốc sư! Kỳ thật, Tiêu Dao Tử đã báo cáo sự việc ngày đó lại cho quả nhân…
Thân Công Báo nghe vậy chấn động, chỉ nghe Trương Tử Tinh lại nói:
- Tiêu Dao Tử nhờ ta chuyển lời cho Quốc sư: Hắn biết ngươi là thân bất do kỷ, cũng không trách cứ gì ngươi, chỉ mong ngươi tự giải quyết cho tốt, cố giữ bảo trọng.
Thân Công Báo cảm xúc cuồn cuộn, thân mình run nhè nhẹ, thở dài nói:
- Là ta phụ lòng Tiêu Dao đạo hữu quá nhiều… Ngày sau nếu có cơ hội sẽ lấy tính mệnh báo đáp.
Trương Tử Tinh nghe Thân Công Báo giọng điệu chân thành tha thiết, trong lòng thầm than, nói:
- Quốc sư, sư mệnh (mệnh lệnh của sư phụ) khó cãi, quả nhân cũng không bắt buộc ngươi, chỉ hận quả nhân và ngươi vô duyên. Còn một chuyện cuối cùng, xin nhờ Quốc sư giải đáp. Lần trước Nguyên soái Hồng Cẩm phạt Chu, đánh nhau với Hoàng Phi Hổ đang chiếm thượng phong, nhưng trong quân Hoàng Phi Hổ bỗng nhiên xuất hiện nhiều nhân vật thần bí, đạo pháp phi phàm, cuối cùng Hồng Cẩm đại bại. Hiện giờ, Văn thái sư tập kích Chu doanh ban đêm, những nhân vật thần bí này lại xuất hiện, giết chết Tiên phong Dư Hóa tướng quân. Quả nhân muốn hỏi là những người này có phải đồng môn của Quốc sư hay không?
Thân Công Báo trầm ngâm một lát, nói:
- Không dối gạt bệ hạ, trong đó đều không phải là người của giáo ta mà là … mà là người của Tây Phương giáo. Bần đạo chỉ có thể nói như vậy, xin bệ hạ chớ hỏi thêm.
Trương Tử Tinh trong lòng rung động: thực sự là người của Tây Phương Giáo! Ngày đó khi Hồng Cẩm thảo phạt Tây Kỳ, tinh anh Xiển giáo đều đang vướng vào việc Thập Tuyệt trận, không còn thừa người nào có thể dễ dàng đánh bại Hồng Cẩm. Lúc đó hắn còn đoán rằng liệu có phải lực lượng bí mật của Xiển giáo hay không? Cũng từng hoài nghi đến Tây Phương giáo. Hiện giờ được xác thực của Thân Công Báo mới biết quả nhiên là người của Tây Phương giáo. Xem ra, Xiển giáo và Tây Phương giáo đã liên hợp với nhau rồi.
- Ôi, xem ra cơ nghiệp tám trăm năm Thành Thang sẽ bị hủy dưới tay quả nhân, đứa con cháu bất tài này!
Trương Tử Tinh lộ ra vẻ suy sụp, thở dài nói với Thân Công Báo:
- Quốc sư…. Không, Thân đạo trưởng, quả nhân biết ngươi có nỗi khổ trong lòng. Từ nay về sau, quả nhân cũng sẽ không để ngươi phải khó xử nữa, xin tự trân trọng.
Thân Công Báo thấy Thiên tử vẫn giữ lễ cũ đối đãi, tình thâm ý trọng, trong lòng xấu hổ, cắn răng nói:
- Bệ hạ, bần đạo tự thấy hổ thẹn trong tâm, liền đi tới danh sơn, mời một, hai vị đạo sĩ đạo thuật cao minh, gắng tới giải ách nạn này. Đây xem như tâm ý cuối cùng của bần đạo đối với bệ hạ.
Nếu Nguyên Thủy Thiên Tôn đã có lệnh từ trước thì "một, hai vị đạo sĩ đạo thuật cao minh" này hẳn là vật hi sinh ngoài Xiển giáo, có khi chính là Triệt Giáo. Trương Tử Tinh suy nghĩ một lát, trên mặt vẫn lộ ra vẻ vui mừng:
- Đa tạ Thân đạo trưởng! Quả nhân vẫn nói, nếu đạo trưởng không tới, Đại Thương từ nay về sau vĩnh viễn không có Tả Quốc sư!
Thân Công Báo trịnh trọng cúi đầu thi lễ. Thân hình theo sương khói dần mờ đi. . Trương Tử Tinh trầm tư thật lâu, dặn Thương Thanh Quân vài câu, cưỡi long mã bay lên trời đi mất, không lâu sau đã tới Bích Du Cung. Bên ngoài cung có đệ tử tiếp đón, báo cáo cho Kim Linh Thánh Mẫu đang tuần sơn (tuần tra trên núi). Kim Linh Thánh Mẫu được sư mệnh, mời hắn vào Bích Du Cung. Một lúc lâu sau, Trương Tử Tinh mới rời đi, quay về Triều Ca.
Mới trở về không lâu, Viên Hồng liền vội vàng chạy đến, báo cáo một tin tức: Long Cát Công Chúa phải đi !
Muốn đi nhanh như vậy? Trương Tử Tinh lắp bắp kinh hãi, vội vàng đuổi tới Đông Giao trang viên.
Long Cát Công Chúa thấy hắn tiến đến, mở miệng nói:
- Đạo hữu, những ngày gần đây được ngươi tiếp đãi nồng hậu, cũng không thể dông dài mãi được, hôm nay ta phải trở về Phượng Hoàng Sơn .
Trương Tử Tinh vội vàng nói:
- Công chú sao lại nói như vậy? Với giao tình của chúng ta, sao phải nói hai chữ "dông dài"? Chẳng lẽ chê ta tiếp đón không chu toàn?
Long Cát Công Chúa lắc đầu nói:
- Đạo hữu công việc bận rộn, không thể thường xuyên đến, ta đương nhiên khắc ghi trong tâm. Chẳng qua, hiện nay chiến sự khẩn cấp, đạo hữu chịu lệnh của quân vương, không có lúc nhàn rỗi. Lúc này ta nếu không thể giúp đỡ đạo hữu, ngược lại còn làm mệt đạo hữu phân tâm, thực là băn khoăn, cho nên xin cáo từ. Ngày sau nếu đạo hữu có gì cần tương trợ, có thể đến Phương Hoàng Sơn, ta sẽ toàn lực giúp đỡ.
Trương Tử Tinh nhìn nhìn Bích Vân Đồng Nhi và thị nữ xung quanh, nói"
- Ta có vài lời tâm huyết, mời Công chúa đi ra ngoài nói chuyện một chút.
Long Cát Công Chúa gật gật đầu, đi theo hắn ra ngoài, Bích Vân Đồng Nhi lại tựa hồ hiểu được cái gì, cố ý trừng mắt nhìn Trương Tử Tinh, tỏ thái độ giật giây.
Trương Tử Tinh cùng Long Cát Công Chúa đi bộ ra trang viên. Sắc thu ven đường như một bức tranh, mây bay lững lờ trên không trung mơ hồ hé ra ánh dương quang lóng lánh. Cây cối được trang trí bằng những quả nặng trĩu. Mặt đất được điều phối bằng sắc vàng óng ánh và sắc hồng. Thỉnh thoảng một làn gió mát thổi tới khiến người ta có cảm giác thư thái, dễ chịu.
Hai người không nói một lời, sóng vai đi tới. Long Cát Công Chúa bắt đầu ngừng lại, nói:
- Đạo hữu có chuyện gì đừng ngại, cứ nói thẳng.
Trương Tử Tinh nhìn nàng đã giảm một nửa vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt xinh đẹp, trong lòng dâng lên một tình ý khó hiểu, chỉ vào cảnh vật phía trước, hỏi:
- Công chúa, nàng xem Triều Ca này so với Phượng Hoàng Sơn của nàng thế nào?
Long Cát Công Chúa suy nghĩ, nói:
- Nếu luận cảnh vật sơn thủy thì có lẽ Phượng Hoàng Sơn còn hơn một chút. Chẳng qua Phượng Hoàng Sơn chỉ có hai người ta và Bích Vân Đồng Nhi, lại không thể rời xa, nghìn năm qua vẫn xem cảnh vật như vậy, tuy là tiên cảnh nhưng mắt nhìn cũng thấy mệt mỏi. Triều Ca là thủ đô Đại Thương, náo nhiệt phi phàm, huống hồ còn có đạo hữu ở. . . Tất nhiên là hơn xa, không sơn kia có thể sao có thể sánh bằng.
Trương Tử Tinh gật gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Công Chúa, nàng lúc trước nói đến dông dài, thực là nói lỡ. . . . . . Kỳ thật, chỉ cần nàng không ghét bỏ, dù là ở tại chỗ này trăm năm, ngàn năm, hoặc là cả đời, ta cũng sẽ không cảm thấy dông dài đâu . Bạn đang đọc truyện tại
Dư Hóa xuất ra Lục Hồn Phiên, quạt vào không trung vài cái, mấy đạo hắc khí liền bao trùm lấy Quân Đồ Lợi. Nhưng trên người Quân Đồ Lợi kim quang sáng quắc, không hề bị ảnh hưởng gì. Dư Hóa lắp bắp kinh hãi, lại tiếp tục rung lắc Lục Hồn Phiên nhưng cuối cùng vẫn vô dụng.
Quân Đồ Lợi đạo nhân cười lạnh nói:
- Ta có thể hàng phục ngũ âm ma *, trừ hết thảy ô nhiễm chướng ngại, vật nhiếp hồn nho nhỏ của người có tác dụng gì?
Dứt lời, Quân Đồ Lợi lay động thân hình, hiện ra bát tí (tám cánh tay) pháp thân, pháp khí trong tay bắn về phía Dư Hóa. Dư Hóa chỉ thấy một đạo kim quang bắn vào giữa ót, kêu lên một tiếng đau đớn, nằm gục trên lưng con Kim Tinh thú. Kim Tinh thú thông linh, quay người bỏ chạy.
Hồng Cẩm ở phía sau nhìn thấy Quân Đồ Lợi và mấy đạo nhân bên cạnh Cơ Phát, lắp bắp kinh hãi. Hồng Cẩm mặc dù không biết danh tính của Quân Đồ Lợi nhưng ngày trước hắn thất bại dưới tay Hoàng Phi Hổ chính là vì những người này quấy phá, trong lòng biết địch nhân lợi hại, cũng không đánh tiếp nữa, vội hạ lệnh cho toàn quân rút lui.
Được cung kỵ binh yểm hộ, Ô Văn Hóa mở đường, Hàn Thăng, Hàn Biên mang theo Vạn Nhận xa nhanh chóng rút lui khỏi Chu doanh. Lúc này trời đã hửng sáng, Chu doanh đã trở thành một thi sơn huyết hải (núi xác, biển máu), vô cùng thê thảm.
Thương quân tấn công đêm nay coi như thu được toàn thắng. Vạn Nhận xa lập được kỳ công, giết chết gần bốn vạn Chu quân, ngoài ra còn gây thương tổn vô số. Mà cũng chỉ tổn hại vài chục binh sĩ khống chế Vạn Nhận xa và những xe họ điều khiển, coi như mất một ít đồ chơi bằng giấy, cũng không tính là gì cả. Điều đáng tiếc duy nhất chính là Dư Hóa bị địch nhân lấy dị bảo không rõ tên đánh nát thiên linh cái, không cứu chữa nổi mà chết.
Dư Hóa là đệ tử của Nhất khí tiên Dư Nguyên ở núi Bồng Lai. Sư tôn của Dư Nguyên chính là Kim Linh Thánh Mẫu, một trong Triệt Giáo tứ đại môn nhân. Văn Trọng chính là sư huynh đệ của Dư Nguyên. Văn Trọng tuy vui sướng vì đại thắng Chu quân nhưng tin sư điệt chết trận lại đem đến một chút lo lắng. Mà Hồng Cẩm cũng bẩm báo lại cho Văn Trọng việc đạo nhân thần bí xuất hiện, cứu giúp Cơ Phát.
Văn Trọng chau mày, suy nghĩ thật lâu rồi hạ lệnh cho một gã Thiên Ảnh bên mình hỏa tốc bẩm báo Thiên tử, đồng thời triệu đệ tử Cát Lập đến, lệnh cho hắn đi thẳng tới Bồng Lai đảo, cấp báo tin Dư Hóa chết cho Dư Nguyên.
Bởi vì Chu doanh liên tục gặp tổn thất lớn, cần phải nghỉ ngơi lấy lại sức cho nên mấy ngày liền từ chối giao chiến không ra. Văn Trọng phái người khiêu chiến vài lần đều bị loạn tiễn bắn cho phải quay về, trên cổng lớn treo biển "Miễn chiến bài".
Vì phòng giẫm lên vết xe đổ, Cơ Phát phái người ngày đêm nghiêm ngặt canh phòng doanh địa, không dám có chút lơi lỏng. Mà mấy người Quân Đồ Lợi cũng không thấy xuất đầu lộ diện, cứ như đã bốc hơi khỏi thế giới này rồi.
Thiên Ảnh thông qua phương tiện đặc biệt, báo cáo lên Thiên Tử ở Triều Ca việc cung kỵ binh và Vạn Nhận xa liên tiếp phá Tây Chu quân. Trương Tử Tinh cũng không quá kinh ngạc về thắng lợi của Vạn Nhận xa và cung kỵ binh mà ngược lại cảm thấy cảnh giác đối với nhân vật thần bí trong chiến báo (báo cáo chiến tranh) của Hồng Cẩm.
Trương Tử Tinh suy nghĩ rồi đốt lên cây tín hương cuối cùng của Thân Công Báo. Không lâu sau, khói nhẹ lượn lờ ngưng tụ lại thành bóng hình Thân Công Báo, chắp tay hành lễ với Trương Tử Tinh.
Trương Tử Tinh cũng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề nói:
- Quốc sư, hiện tại Cơ Phát ở Tây Kỳ dấy quân phản loạn, tây bắc hai vùng đang chấn động. Cơ Phát đại nghịch bất đạo, dám đem binh ra Kỳ Sơn, dĩ hạ phạm thượng. Văn thái sư đang khổ chiến với phản quân ở Kim Kê Lĩnh. Liệu Quốc sư có thể tới giúp quả nhân bình loạn được không?
Thân Công Báo lộ vẻ do dự, thật lâu sau mới thở dài:
- Bệ hạ, bần đạo thật xấu hổ. Lần này Đại Thương nguy nan nhưng bần đạo lại không cách nào tương trợ. Mong rằng bệ hạ chấp thuận cho bần đạo từ chức Quốc sư này.
Trương Tử Tinh lộ ra bộ dáng kinh ngạc:
- Quốc sư có nỗi niềm gì khó nói? Sao phải bỏ quả nhân mà đi?
- Bệ hạ có ơn tri ngộ với bần đạo, bần đạo sao có thể bỏ bệ hạ mà đi? Chẳng qua…
Thân Công Báo lắc đầu cười khổ nói:
- Đơn giản mà nói với bệ hạ… Bần đạo chính là môn nhân Xiển Giáo, hiện giờ sư tôn có lệnh, các đệ tử Xiển Giáo phải hỗ trợ Tây Kỳ, cho nên khiến bần đạo lâm vào thế khó xử.
Trương Tử Tinh tỏ vẻ khiếp sợ:
- Quốc sư không ngờ phải … tương trợ phản nghịch? Hay là cũng như tên phản bội Khương Tử Nha lấy tên giả Lữ Vọng kia, phụ lòng tin tưởng của quả nhân?
Thân Công Báo vẻ mặt xấu hổ:
- Sư môn ân trọng như núi, bần đạo không thể làm trái…
- Quốc sư! Kỳ thật, Tiêu Dao Tử đã báo cáo sự việc ngày đó lại cho quả nhân…
Thân Công Báo nghe vậy chấn động, chỉ nghe Trương Tử Tinh lại nói:
- Tiêu Dao Tử nhờ ta chuyển lời cho Quốc sư: Hắn biết ngươi là thân bất do kỷ, cũng không trách cứ gì ngươi, chỉ mong ngươi tự giải quyết cho tốt, cố giữ bảo trọng.
Thân Công Báo cảm xúc cuồn cuộn, thân mình run nhè nhẹ, thở dài nói:
- Là ta phụ lòng Tiêu Dao đạo hữu quá nhiều… Ngày sau nếu có cơ hội sẽ lấy tính mệnh báo đáp.
Trương Tử Tinh nghe Thân Công Báo giọng điệu chân thành tha thiết, trong lòng thầm than, nói:
- Quốc sư, sư mệnh (mệnh lệnh của sư phụ) khó cãi, quả nhân cũng không bắt buộc ngươi, chỉ hận quả nhân và ngươi vô duyên. Còn một chuyện cuối cùng, xin nhờ Quốc sư giải đáp. Lần trước Nguyên soái Hồng Cẩm phạt Chu, đánh nhau với Hoàng Phi Hổ đang chiếm thượng phong, nhưng trong quân Hoàng Phi Hổ bỗng nhiên xuất hiện nhiều nhân vật thần bí, đạo pháp phi phàm, cuối cùng Hồng Cẩm đại bại. Hiện giờ, Văn thái sư tập kích Chu doanh ban đêm, những nhân vật thần bí này lại xuất hiện, giết chết Tiên phong Dư Hóa tướng quân. Quả nhân muốn hỏi là những người này có phải đồng môn của Quốc sư hay không?
Thân Công Báo trầm ngâm một lát, nói:
- Không dối gạt bệ hạ, trong đó đều không phải là người của giáo ta mà là … mà là người của Tây Phương giáo. Bần đạo chỉ có thể nói như vậy, xin bệ hạ chớ hỏi thêm.
Trương Tử Tinh trong lòng rung động: thực sự là người của Tây Phương Giáo! Ngày đó khi Hồng Cẩm thảo phạt Tây Kỳ, tinh anh Xiển giáo đều đang vướng vào việc Thập Tuyệt trận, không còn thừa người nào có thể dễ dàng đánh bại Hồng Cẩm. Lúc đó hắn còn đoán rằng liệu có phải lực lượng bí mật của Xiển giáo hay không? Cũng từng hoài nghi đến Tây Phương giáo. Hiện giờ được xác thực của Thân Công Báo mới biết quả nhiên là người của Tây Phương giáo. Xem ra, Xiển giáo và Tây Phương giáo đã liên hợp với nhau rồi.
- Ôi, xem ra cơ nghiệp tám trăm năm Thành Thang sẽ bị hủy dưới tay quả nhân, đứa con cháu bất tài này!
Trương Tử Tinh lộ ra vẻ suy sụp, thở dài nói với Thân Công Báo:
- Quốc sư…. Không, Thân đạo trưởng, quả nhân biết ngươi có nỗi khổ trong lòng. Từ nay về sau, quả nhân cũng sẽ không để ngươi phải khó xử nữa, xin tự trân trọng.
Thân Công Báo thấy Thiên tử vẫn giữ lễ cũ đối đãi, tình thâm ý trọng, trong lòng xấu hổ, cắn răng nói:
- Bệ hạ, bần đạo tự thấy hổ thẹn trong tâm, liền đi tới danh sơn, mời một, hai vị đạo sĩ đạo thuật cao minh, gắng tới giải ách nạn này. Đây xem như tâm ý cuối cùng của bần đạo đối với bệ hạ.
Nếu Nguyên Thủy Thiên Tôn đã có lệnh từ trước thì "một, hai vị đạo sĩ đạo thuật cao minh" này hẳn là vật hi sinh ngoài Xiển giáo, có khi chính là Triệt Giáo. Trương Tử Tinh suy nghĩ một lát, trên mặt vẫn lộ ra vẻ vui mừng:
- Đa tạ Thân đạo trưởng! Quả nhân vẫn nói, nếu đạo trưởng không tới, Đại Thương từ nay về sau vĩnh viễn không có Tả Quốc sư!
Thân Công Báo trịnh trọng cúi đầu thi lễ. Thân hình theo sương khói dần mờ đi. . Trương Tử Tinh trầm tư thật lâu, dặn Thương Thanh Quân vài câu, cưỡi long mã bay lên trời đi mất, không lâu sau đã tới Bích Du Cung. Bên ngoài cung có đệ tử tiếp đón, báo cáo cho Kim Linh Thánh Mẫu đang tuần sơn (tuần tra trên núi). Kim Linh Thánh Mẫu được sư mệnh, mời hắn vào Bích Du Cung. Một lúc lâu sau, Trương Tử Tinh mới rời đi, quay về Triều Ca.
Mới trở về không lâu, Viên Hồng liền vội vàng chạy đến, báo cáo một tin tức: Long Cát Công Chúa phải đi !
Muốn đi nhanh như vậy? Trương Tử Tinh lắp bắp kinh hãi, vội vàng đuổi tới Đông Giao trang viên.
Long Cát Công Chúa thấy hắn tiến đến, mở miệng nói:
- Đạo hữu, những ngày gần đây được ngươi tiếp đãi nồng hậu, cũng không thể dông dài mãi được, hôm nay ta phải trở về Phượng Hoàng Sơn .
Trương Tử Tinh vội vàng nói:
- Công chú sao lại nói như vậy? Với giao tình của chúng ta, sao phải nói hai chữ "dông dài"? Chẳng lẽ chê ta tiếp đón không chu toàn?
Long Cát Công Chúa lắc đầu nói:
- Đạo hữu công việc bận rộn, không thể thường xuyên đến, ta đương nhiên khắc ghi trong tâm. Chẳng qua, hiện nay chiến sự khẩn cấp, đạo hữu chịu lệnh của quân vương, không có lúc nhàn rỗi. Lúc này ta nếu không thể giúp đỡ đạo hữu, ngược lại còn làm mệt đạo hữu phân tâm, thực là băn khoăn, cho nên xin cáo từ. Ngày sau nếu đạo hữu có gì cần tương trợ, có thể đến Phương Hoàng Sơn, ta sẽ toàn lực giúp đỡ.
Trương Tử Tinh nhìn nhìn Bích Vân Đồng Nhi và thị nữ xung quanh, nói"
- Ta có vài lời tâm huyết, mời Công chúa đi ra ngoài nói chuyện một chút.
Long Cát Công Chúa gật gật đầu, đi theo hắn ra ngoài, Bích Vân Đồng Nhi lại tựa hồ hiểu được cái gì, cố ý trừng mắt nhìn Trương Tử Tinh, tỏ thái độ giật giây.
Trương Tử Tinh cùng Long Cát Công Chúa đi bộ ra trang viên. Sắc thu ven đường như một bức tranh, mây bay lững lờ trên không trung mơ hồ hé ra ánh dương quang lóng lánh. Cây cối được trang trí bằng những quả nặng trĩu. Mặt đất được điều phối bằng sắc vàng óng ánh và sắc hồng. Thỉnh thoảng một làn gió mát thổi tới khiến người ta có cảm giác thư thái, dễ chịu.
Hai người không nói một lời, sóng vai đi tới. Long Cát Công Chúa bắt đầu ngừng lại, nói:
- Đạo hữu có chuyện gì đừng ngại, cứ nói thẳng.
Trương Tử Tinh nhìn nàng đã giảm một nửa vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt xinh đẹp, trong lòng dâng lên một tình ý khó hiểu, chỉ vào cảnh vật phía trước, hỏi:
- Công chúa, nàng xem Triều Ca này so với Phượng Hoàng Sơn của nàng thế nào?
Long Cát Công Chúa suy nghĩ, nói:
- Nếu luận cảnh vật sơn thủy thì có lẽ Phượng Hoàng Sơn còn hơn một chút. Chẳng qua Phượng Hoàng Sơn chỉ có hai người ta và Bích Vân Đồng Nhi, lại không thể rời xa, nghìn năm qua vẫn xem cảnh vật như vậy, tuy là tiên cảnh nhưng mắt nhìn cũng thấy mệt mỏi. Triều Ca là thủ đô Đại Thương, náo nhiệt phi phàm, huống hồ còn có đạo hữu ở. . . Tất nhiên là hơn xa, không sơn kia có thể sao có thể sánh bằng.
Trương Tử Tinh gật gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Công Chúa, nàng lúc trước nói đến dông dài, thực là nói lỡ. . . . . . Kỳ thật, chỉ cần nàng không ghét bỏ, dù là ở tại chỗ này trăm năm, ngàn năm, hoặc là cả đời, ta cũng sẽ không cảm thấy dông dài đâu . Bạn đang đọc truyện tại
/492
|