Khương Tử Nha nói:
"Dương Nhâm mặc dù cương liệt mà thiếu uyển chuyển nhưng tài hoa xuất chúng, hơn nữa còn nắm giữ một ít bí mật của Đại Thương Thần Binh Phường. Nếu có thể thiệt tình góp sức, tất là may mắn của Tây Chu ta. Chỉ có điều hiện giờ hắn ở Nam Quận đang được Ngạc Thuận trọng dụng, làm như thế nào cho hắn chuyển sang đầu cho Tây Kỳ ta?"
Cơ Đán trầm tư nói:
"Nếu tính nết của Dương Nhâm này đúng như những gì Thừa tướng cùng Vũ Thành Vương hình dung, lúc này lại rất được Nam Bá Hầu tín nhiệm, chỉ sợ việc này cực kỳ khó giải quyết."
Chúng thần đều đồng tình, gật gật đầu. Tô Hộ linh cơ vừa động, nói:
"Dương Nhâm lúc trước rời khỏi Triều Ca là bởi vì cực độ thất vọng đối với thiên tử, nếu có thể nghĩ cách làm cho Nhạc Thuận vô căn cứ ngờ vực hắn, không đáng trọng dụng, thậm chí là biếm quan hãm hại, lòng trung thành của Dương Nhâm sẽ dao động lớn, đến lúc đó còn lo gì không vì Đại Vương mà trổ tài ?"
Khương Tử Nha mắt sáng rực lên, bổ sung nói:
"Kế này của Tô hầu thật thâm diệu. Đại Vương nên thừa dịp Dương Nhâm hiện giờ đang ở Tây Kỳ, hết sức kết hảo, triển hiện tấm lòng bao dung độ lượng, nhưng phải tránh nóng vội. Ta cùng với Dương Nhâm năm đó cũng có vài phần giao tình, mượn cơ hội này điều tra ý nghĩ trong lòng Dương Nhâm, nếu có chút hoán chuyển, thì có thể thi hành kế của Tô Hầu. Ngạc Thuận trời sinh tính đa nghi, hơn nữa Dương Nhâm năm đó lại có mâu thuẫn với Ngạc Sùng Võ nên kế này rất có khả năng thành công. Đến lúc Dương Nhâm gặp nguy cơ được cứu giúp, tất sẽ hướng về chúng ta."
Cơ Phát mừng rỡ:
"Kế Tô hầu cũng tướng phụ quả thật là diệu kế! Nếu Dương Nhâm đến đầu Tây Kỳ, hai người là người có công đầu."
Khương Tử Nha lại nói với Tô Hộ:
"Tô hầu mới thật sự là hảo mưu kế! Sẵn sàng góp sức cho Tây Kỳ ta, lại có thể luận bàn kỳ kế, thực làm người ta tán thưởng không thôi. Được nghe trong quý phủ Tô hầu có một vị kỳ nhân họ Phong, mưu tính sâu xa, trí kế bách xuất, từng nhiều lần trợ giúp Tô hầu hóa giải nguy nan, còn cùng Tô hầu kết làm quan hệ thông gia, không biết có chuyện lạ đó chăng?"
Tô Hộ không ngờ Khương Tử Nha lại biết được tình huống của Phong Liêm, lại làm trò nói ra trước mặt Cơ Phát, lập tức lắp bắp kinh hãi. Chẳng qua mưu kế mới vừa rồi đúng là không phải chủ ý của Phong Liêm, mà vốn dĩ là " sáng kiến" khó có được của Tô Hộ hắn, nghe lời nói của Khương Tử Nha giống như là công lao của Phi Liêm, trong lòng không khỏi hơi buồn bực.
Cơ Phát vừa nghe phủ của Tô Hộ lại còn có nhân vật có tài như thế, lúc này vui vẻ nói:
"Lại có kỳ tài như thế! Tô hầu có thể tiến cử đến cô vương, cùng mưu nghiệp lớn."
Tô Hộ lúc trước nghe được Khương Tử Nha trước mặt mọi người nói ra việc này, đã biết Cơ Phát sẽ không bỏ qua nhân tài như Phong Liêm, trong lòng âm thầm kêu khổ. Phong Liêm là tâm phúc quan trọng nhất của hắn, luôn luôn ở sau lưng hắn duy trì. Có thể nói, không có Phong Liêm chỉ dẫn, hắn không có khả năng một đường bình yên đến lúc này, thậm chí đã sớm thành một loại vật hi sinh như Sùng Hắc Hổ. Như thế nào còn có ngày hôm nay? Hiện giờ phải "Cống hiến" ra, tất nhiên là cực không tình nguyện.
Nhưng nếu thân là chủ quân Cơ Phát đã mở miệng, Tô Hộ cũng không thể cự tuyệt, đành phải tuân mệnh.
Tô Hộ thầm nghĩ: Dù thế nào, Phong Liêm cũng là cha của con dâu mình Phong Đản, Tô Toàn Trung cùng Phong Đản tình cảm như keo sơn, Phong Liêm hẳn cũng nhìn thấy. Hắn cùng với chính mình đã là anh em kết nghĩa, lại có quan hệ thông gia. Tục ngữ nói, người một nhà không nói hai lời. Với tài năng của Phong Liêm, nhất định có thể được Cơ Phát trọng dụng. Đến lúc đó chính mình cùng vị thông gia này kẻ xướng người họa, bảo vệ lẫn nhau, cũng có thể xem như là một tình huống vui vẻ. Cho tới bây giờ, Tô Hộ cũng không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn lúc trước trong khi thương nghị, chính mình cố ý cùng Phong Liêm kết bái, kết thông gia, quả là một quyết định anh minh.
Được Tô Hộ khẳng định là sẽ trả lời thuyết phục, Cơ Phát rất là vui mừng, nếu có thể nạp hai người đại tài này dưới trướng, tất nhiên là như hổ thêm cánh. Nhất là Dương Nhâm, còn có thể cầm giữ quân sự cơ mật cao nhất của Đại Thương -----Thần Binh Phường bí mật quân giới. Trải qua trận chiến ở Kim Kê Lĩnh, Cơ Phát xem như chân chính nhận thức được sự lợi hại của quân đội Đại Thương, chính mình dẫn quân đứng trước mặt loại cung kỵ binh kia quả thực không chịu nổi một kích. Nếu có thể hiểu biết bí mật của Thần Binh Phường, nhất định có thể biết người biết ta, cũng tìm được phương pháp khắc chế quân địch
Kế tiếp chính là triển khai kế hoạch chiêu nạp Dương Nhâm. Có lẽ là bởi vì quan hệ cùng là Triều Ca "Khí thần" (phản thần), lại trước đó có giao tình, cho nên Khương Tử Nha cùng Dương Nhậm tiếp xúc còn thuận lợi hơn so với trong tưởng tượng. Khi Khương Tử Nha nói bóng nói gió rằng Vũ Vương Cơ Phát là người rộng lượng anh minh, hơn nữa chiêu hiền đãi sĩ cũng tận lực biểu hiện, Dương Nhâm cảm thán thái độ của chủ thượng Ngạc Thuận, có vẻ có chút than phiền. Một lần khi cùng Khương Tử Nha đối ẩm, có vài phần cảm giác say, Dương Nhâm có vẻ đặc biệt hậm hực, bất giác lời nói ra cũng nhiều hơn so với ngày thường rất nhiều. Từ trong miệng hắn, Khương Tử Nha biết được một ít thứ mà ngày thường bị Dương Nhâm chôn dấu ở trong lòng, như là Dương Nhâm sau khi bị đuổi ra khỏi Đại Thương, lại có nguyện vọng nhanh chóng chứng tỏ chính mình, nhưng Nam Bá Hầu Ngạc Thuận đối với hắn cho đến nay vẫn không tiêu giảm nghi kỵ cùng ghen ghét….
Đoạn đối thoại này rơi vào trong tai Cơ Phát, tất nhiên là mừng rỡ, điều này chính là đại biểu cho hy vọng sau này Dương Nhậm quy phục chính mình gia tăng to lớn, nếu Dương Nhâm cùng Ngạc Thuận tín nhiệm ỷ lại lẫn nhau, quân thần một lòng, với cá tính Dương Nhâm, chỉ sợ sẽ không vì Tây Chu mà ra sức, hiện giờ coi như đã tìm được một đường đột phá.
Lúc này việc Phong Liêm cũng có đáp lại, ngoài ý muốn là vị kỳ nhân mà Khương Tử Nha nói không ngờ lại tự xưng xuất thân đê tiện, tài sơ học thiển, không muốn làm quan. Như vậy ngược lại càng làm tăng thêm lòng hiếu kỳ của Cơ Phát đối với Phong Liêm. Tô Hộ thấy Phong Liêm như thế, tất nhiên là trong lòng an tâm, nhưng Cơ Phát cũng không có buông tha, không tiếc mình là người có địa vị cao quý, vài lần thân hướng Tô phủ cầu hiền.
Phong Liêm sau khi suy nghĩ thật lâu, cảm nhận được hậu đức của Cơ Phát, rốt cục đáp ứng, tuyên thệ nguyện trung thành. Nhưng hắn lấy lí do là ngoại nhân, không muốn đấu tranh quyền thế, không muốn ở Tây Chu nhậm chức, chỉ nguyện ý ở phía sau màn làm nhân vật phụ tá, vì Cơ Phát bày mưu tính kế, để tạ ơn tri ngộ. Cơ Phát khâm phục tự đáy lòng đối với đạo đức tốt của Phong Liêm, lúc này mới đồng ý.
Phong Liêm không mất bao lâu liền dâng lên mấy phương pháp để thi thố, hóa giải khủng hoảng kinh tế trước mắt của Tây Chu, cũng đưa ra chiến lược đối phó lâu dài với Đại Thương, làm cho Cơ Phát mừng rỡ vô cùng. Mà Phong Liêm phác thảo sơ lược ra tổng thể quy hoạch phát triển của Tây Chu sau khi thu được thiên hạ lại khiến Cơ Phát sáng cả hai mắt, dần dần đắm chìm trong "Sự nghiệp vĩ đại") tương lai, mừng thầm chính mình có được một phụ tá đắc lực có thể định quốc an bang----theo góc độ nào đó mà xét, giá trị của chỗ dựa hiện nay là tiên nhân Khương Tử Nha còn chưa chắc có thể so với vị Phong Liêm này, nhất là trong tương lai lấy được thiên hạ……
Trên thực tế, Phong Liêm lúc trước làm ra vẻ là vì muốn tạo thế, trải qua "Ba lần đến mời" mới cải biên kịch bản, quả nhiên vừa mới lên liền được Cơ Phát coi trọng, kế tiếp, chính là như thế nào chậm rãi mà thu hoạch được tín nhiệm lớn nhất. Cơ Phát có được nhân tài như Phong Liêm, tất nhiên là lòng tràn đầy vui mừng, hồn nhiên không biết chính mình đang đi từng bước vào hành động có hàm nghĩa là "Dẫn sói vào nhà".
Triều Ca
Đã trải qua một đoạn thời gian mạo hiểm cũng bôn ba, Trương tử Tinh cuối cùng cũng có một đoạn ngày tháng yên ổn, Khổng Tuyên cường thế trở về, bình yên cứu thoát Long Cát, chúng huynh đệ kết nghĩa kim lan …… Có thể nói sau cơn mưa gió, lại thấy được cầu vồng. Đương nhiên, Trương Tử Tinh cũng hiểu được đó cũng chỉ là một đoạn trong toàn bộ phong thần đại chiến. Phía sau còn có càng nhiều tràng chiến đấu gian khổ chờ hắn, tuyệt đối không thể buông lỏng cảnh giác.
Tục ngữ có câu: "Bão noãn tư dâm dục"(bigtet: Việt Nam ta có câu: No cơm rửng mỡ - No cơm ấm cật, dậm dật suốt ngày ). Trong đoạn thời gian an nhàn này, cuộc sống gia đình tạm ổn, tu luyện tốt nhất chính là song tu. Đều là "Thư hữu" và "Người bị kẻ nào đó khi dễ", quan hệ của Long Cát Công Chúa cùng Thương Thanh Quân trở nên hòa hợp, bộ phận nguyên nhân rất lớn là nhờ Thương Thanh Quân hiểu ý người khác. Việc duy nhất làm cho người nào đó cảm thấy tiếc nuối chính là, Long Cát Công Chú mặt mỏng, sống chết không chịu cùng Thương Thanh Quân "hầu hạ" hắn, làm cho người nào đó trong lòng tính toán cái gì Công Chúa Hoàng Hậu, 3P linh tinh, ý niệm trong đầu đều rơi vào khoảng không.
Mà số lần Trương Tử Tinh đến lãnh cung cũng tăng lên không ít. Hắn tự cho mình lý do là thu hoạch yêu linh khí của Đát Kỷ. Trên thực tế, lúc cùng Đát Kỷ triền miên, yêu linh lực quả thật cũng sung túc, trước nay chưa từng có, còn hơn xa năm đó Đát Ky làm quí phi, hoàng hậu, cũng không biết là bởi vì tu vi Đát Kỷ tăng tiến hay vì duyên cớ gì.
Về phương diện khác, Bích Vân Đồng tử tại Khốn tiên tháp bị đánh quay về nguyên hình đã được an trí tốt, được đưa về chỗ Thải Vân Tiên Tử trên Kim Ngao Đảo, có Thải Vân tỷ muội cùng Thanh Tuyền tiểu muội dốc lòng chăm sóc, Bích Vân Đồng Tử trở lại như cũ cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Một ngày nọ, Trương Tử Tinh sau khi tan triều đều lập tức đi tới Vu Phiết biệt viện. Ở biệt viện này, trừ những người đã đi trước đến Đông Tề cùng Bát Cảnh Cung, Ứng Long và Vũ Dực Tiên, Khổng Truyên, Viên Hồng đều chờ ở đó. Từ lần trước sau khi đại náo thiên giới, tuy nói Kim Mẫu lúc ấy nhận định hắn thân trúng độc chú, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng vì để ngừa vạn nhất, Trương Tử Tinh vẫn đem địa điểm ngày thường mọi người công khai "Tụ hội" đổi đến trong Đông Giao Vu Phiết trang viên. Nguyên bản không gian của biệt viên này tạm thời được vài thành viên Thiên Ảnh lưu ý trông coi.
Khổng Tuyên nhìn thấy Trương Tử Tinh, cười nói:
"Hoàng huynh, hôm nay sao thanh nhàn như thế? Vì sao không mang hai vị hoàng tẩu đến đây ?"
Trương Tử Tinh biết hắn có ý trêu chọc, cũng cười nói:
"Nhị đệ. Đừng vội giễu cợt ta. Nếu tương lai ta luyện hóa Càn Khôn Đỉnh kia, tất phóng thích ra Hỉ Mị, cùng người một đoạn tiền duyên."
Khổng Tuyên nhíu mày nói:
"Ta một lòng cầu vô thượng đại đạo, tuyệt không có tạp niệm, huynh trưởng đừng vội hiểu lầm."
Trương Tử Tinh thấy thái độ hắn như thế, cũng không tiếp tục nói giỡn, hỏi:
"Tam đệ Hình Thiên đã bế quan chữa thương hơn một tháng, không biết khi nào xuất quan?"
"Trong trận chiến thiên giới, hắn vì chém giết Trường Thừa Đạo Nhân, bị Hạo Thiên kính làm trọng thương, may mà bất diệt phùng xuân thuật thật là huyền diệu, càng là thời điểm sinh tử quan đầu, thu hoặch đạt được lại càng lớn. Nếu Tam đệ có thể đột phá một cửa này, tu vi không chỉ hồi phục mà còn càng thêm tinh tiến.Theo ngu đệ tính ước, chừng mấy ngày nữa, Tam Đệ liền có thể xuất quan."
Khổng Tuyên nói xong, xuất ra một hòn đá nhỏ hơn so với bàn tay một chút, đưa cho Trương Tử Tinh:
"Còn đây là Đại Dư tiên sơn mà ngu đệ luyện chế vì hoàng huynh , nguyên bản đã sớm muốn giao cho hoàng huynh. Nhưng gần đây lại phát hiện thêm vài điều diệu dụng, cho nên một lần nữa tế luyện lại, xin hoàng huynh nhận lấy."
Đây là tòa Đại Dư tiên sơn rộng lớn, thần bí kia? Trương Tử Tinh kinh ngạc nhìn hòn đá nằm gọn trong tay, vội hỏi Khổng Tuyên tế luyện có diệu dụng gì?
Khổng Tuyên truyền hắn bí quyết luyện hóa, rồi nói:
"Kỳ thực ngu đệ phát hiện ra cũng không phài là diệu dụng gì, chỉ là đem nguyên bản độc vụ, cương phong, nhược thủy, đầm lầy trở lại như cũ mà thôi, để trên tiên sơn có thể dùng để phòng hộ."
Trương Tử Tinh vừa nghe, hai mặt chợt phát sáng: Hiểm địa này không phải là nhỏ, ngày đó mấy vị huyền tiên lên núi tầm bảo, đều nuốt không trôi. Trận cương phong ngày đó bản thân hắn đã tự thể nghiệm, được hỗn độn cửu hình bạo liệt, mới có thể quá quan, tuy nói khi đó nhóm huyền tiên đều bảo tồn thực lực, ý định cướp lấy Hỗn Độn chung, nhưng uy lực của hiểm địa này cũng là không thể nghi ngờ.
Khổng Tuyên giải thích cho hắn: Hiểm địa này có chút là nguyên bản do Đại Dư tiên sơn mà tồn tại, có chút cũng là biến dị cho Hỗn Độn Chung, tựa như ngũ âm ma thú, khi tế luyện thành pháp bảo thì đều biến mất không thấy. Điều Khổng Tuyên làm, chính là lấy lực lượng huyền diệu của Hỗn Độn Chung đem hết thảy trở lại như cũ, làm một cái lá chắn bảo hộ tiên sơn. Chẳng qua, uy lực của loại hiểm địa nay kém hơn loại hiểm địa nguyên bản, hơn nữa nguyên bản ngũ âm thú đều khôi phục thành tiên thú bình thường, không thế lại làm cho biến dị. Trên tiên sơn nguyên bản loại linh lực kỳ dị áp chế xâm nhập giả cũng được trở lại như cũ, linh khí trở nên dày đặc, có ích lợi rất lớn cho tu luyện giả tu hành, có thể nói là một khối động thiên phúc địa.
Tuy là như thế, Trương Tử Tinh đã thực là vừa lòng đối với Đại Dư tiên sơn. Đông Hải quần đảo quả thật là căn cứ có nguồn sinh lực phong phú, nhưng lấy Hiên Chung đảo làm hành cung, về phương diện an toàn vẫn làm cho hắn không khỏi lo lắng, hiện giờ có kỳ vật như Đại Dư tiên sơn, vừa vặn có thể giải quyết cái tâm bệnh này. Dù sao hành cung trên thực tế chính là đại hình phi hành khí, trực tiếp chuyển dời lên trên Đại Dư tiên sơn là được. Lấy lực lượng phòng hộ của Đại Dư tiên sơn, hơn nữa lại có Thái Thanh kỳ môn, cho dù không thể xem như vô ưu, nhưng cũng có thể yên lòng.
Sau này, hành cung kia phải cải danh là "Đại Dư tiên phủ"
Khổng Tuyên thấy sắc mặt hắn lộ vẻ vui mừng, lại bổ sung một chút: hiện giờ Đại Dư tiên sơn vẫn là trạng thái pháp bảo, nếu thu vào túi pháp bảo, hết thảy sự vật trên tiên sơn đều đình chỉ hoạt động, giống như ngủ đông. Nhưng nếu Trương Tử Tinh có thể tu luyện hoàn toàn thần thông "Tự thành Càn Khôn", ngày thường có thể thu Đại Dư tiên sơn vào bên trong "Càn Khôn" của chính mình, sinh mệnh trên tiên sơn cứ theo lẽ thường hoạt động, không chịu ảnh hưởng gì.
Trương Tử Tinh mắt mở trợn tròn ---- nếu thật có thể làm bước này, chẳng lẽ không phải là dẫn theo một cái lữ quán di động? Không, pháo đài di động? Di động Khương Văn Sắc, Dương Cửu, Hoàng Phi Yến, Nguyệt Cơ,Thương Thanh Quân……. Tất cả thê tử đều có thể an trí ở trên tiên sơn, thời khắc đều có thể mang theo người, có thể miễn trừ tương tư cùng nỗi khổ lo lắng, tương tự, có thể mang Khổng Tuyên, Hình Thiên chân đá tay đấm, nếu là đụng tới địch nhân, trực tiếp phóng xuất huynh đệ, một đám đánh hội đồng là được …….
Lại nói tiếp. Tiên sơn này đích xác là nhà ở lữ hành, là pháp bảo mưu tài hại mệnh!
Chẳng qua Khổng Tuyên lại nói thêm một câu làm cho nhiệt tình đang tăng vọt của hắn nhanh chóng tụt xuống: Lấy tu vi trước mắt của Trương Tử Tinh, nếu muốn theo vô thượng ma thể "Vực" lĩnh ngộ cùng tu luyện thành "Tự hành Càn Khôn" chân chính, chỉ sợ là không có khả năng. Theo Khổng Tuyên phỏng chừng, đại khái là phải đạt tới huyền tiên trung giai mới có thể.
Trương Tử Tinh đảo cặp mắt trắng dã: huyền tiên trung giai! Đây không phải là nhìn thấy một kiện mãn trân kỳ đại bảo bên người nhưng lại không có chìa khóa mở ra? Chính mình ngay cả huyền tiên hạ giai cũng xa xa không tới, càng không nói tới mức kia. Nhưng nếu có thể diệu ngộ tứ linh lực, cũng không phải là không có hi vọng, nhiều ít cũng có thể coi là một mục tiêu làm cho mình phấn đấu đi lên, trước mắt mà nói, cứ đem Đại Dư tiên sơn an trí ở tại Đông Hải đã.
Khổng Tuyên ở thiên giới thu được Xích Ảnh Kiếm trực tiếp giao cho Vũ Dực Tiên. Pháp bảo của Vũ Dực Tiên trong cuộc chiến thiên giới bị phá hủy, hiện giờ lại thu được thanh kiếm này là kiếm tiên của yêu đế Đế Tuấn năm đó, uy lực tất nhiên là không thể so sánh nổi. Có thể xem như nhân họa đắc phúc. Vũ Dực Tiên không nghĩ Khổng Tuyên lại khẳng khái đem cho hắn kiếm tiên này, có vẻ có chút kích động, tuy rằng hắn cùng với Khổng Tuyên đối đầu, nhưng không phải là hoàn toàn không biết người tốt kẻ xấu, nhớ tới tình cảnh năm đó cùng Khổng Tuyên là địch, tâm tình không khỏi mâu thuẫn, hơn nữa được chúng huynh đệ khuyên bảo, rốt cuộc cởi bỏ tâm kết trong lòng.
Cùng đại bằng hóa giải là tâm nguyện của mẫu thân phượng hoàng của Khổng Tuyên, hiện giờ tâm nguyện đã được thực hiện, Khổng Tuyên cũng cảm thấy khoan khoái. Trương Tử Tinh nhớ tới Lão Tử ngày đó từng nói đến chuyện khi Vũ Dực Tiên quay về Bát Cảnh Cung báo cáo tình hình tiến cảnh tu luyện cho sư tôn, sẽ cho hắn Ly Địa Diễm Quang Kỳ, tất có thể tiến thêm một bước tăng cường chiến lực. Vũ Dực Tiên mừng rỡ, cáo từ mà đi, cũng đồng ý sau khi lấy được Diễm Quang Kỳ sẽ nhanh chóng quay về Đông Tề bảo hộ hoàng tẩu. Ứng Long nguyên bản ở Thiên giới bị hao tổn Bích Lan Khải và Thiên Hạo Tinh Kính đã được Khổng Tuyên trợ giúp, một lần nữa tế luyện thành công, liền đi tới Đông Tề từ sáng sớm .
Trương Tử Tinh tò mò hỏi Khổng Tuyên Ngũ Sắc Thần Quang sao có thể thu thập được pháp bảo. Khổng Tuyên nói cho hắn, Ngũ sắc Thần Quang không chỉ thu được mọi thứ, hơn nữa còn có thể hấp thu lực lượng của các pháp bảo để cường hóa thần quang. Sau khi thu được pháp bảo này, trải qua thần quang từng bước luyện hóa, tinh hoa mất hết, chỉ còn một đống cặn vô dụng.
Trương Tử Tinh lúc này mới hiểu được vì cái gì Khổng Tuyên trước khi có Hỗn Động Chung vẫn không có pháp bảo, hóa ra đều bị hắn "Ăn". Lại nói tiếp, Ngũ Sắc Thần Quang có thể thiên chuy bách luyện, thực là "Pháp bảo" lợi hại. Ở điểm này, Khổng Tuyên cùng Băng Tuyết tiến hóa thật có nhiều điểm chung.
Nói đến pháp bảo, Trương Tử Tinh bỗng nhiên nghĩ đến một vật, lấy ra giao cho Khổng Tuyên. Hóa ra là khi ấy ở Vũ Di Sơn, Lạc Bảo Kim Tiền thu được Chân Viêm Châu của Lục Áp. Chân Viêm Châu là Lục Áp tự thân lấy Ly Hỏa Lực dung hợp rất nhiều tinh hoa luyện thành pháp bảo, có thể sản sinh Ngũ Muội Chân Hỏa siêu việt, hỏa diễm lực, còn có thể tạo ra hỏa diễm giới, là một trong những kiện pháp bảo hỏa thuộc tính cường đại nhất đương thời. Nguồn truyện:
"Dương Nhâm mặc dù cương liệt mà thiếu uyển chuyển nhưng tài hoa xuất chúng, hơn nữa còn nắm giữ một ít bí mật của Đại Thương Thần Binh Phường. Nếu có thể thiệt tình góp sức, tất là may mắn của Tây Chu ta. Chỉ có điều hiện giờ hắn ở Nam Quận đang được Ngạc Thuận trọng dụng, làm như thế nào cho hắn chuyển sang đầu cho Tây Kỳ ta?"
Cơ Đán trầm tư nói:
"Nếu tính nết của Dương Nhâm này đúng như những gì Thừa tướng cùng Vũ Thành Vương hình dung, lúc này lại rất được Nam Bá Hầu tín nhiệm, chỉ sợ việc này cực kỳ khó giải quyết."
Chúng thần đều đồng tình, gật gật đầu. Tô Hộ linh cơ vừa động, nói:
"Dương Nhâm lúc trước rời khỏi Triều Ca là bởi vì cực độ thất vọng đối với thiên tử, nếu có thể nghĩ cách làm cho Nhạc Thuận vô căn cứ ngờ vực hắn, không đáng trọng dụng, thậm chí là biếm quan hãm hại, lòng trung thành của Dương Nhâm sẽ dao động lớn, đến lúc đó còn lo gì không vì Đại Vương mà trổ tài ?"
Khương Tử Nha mắt sáng rực lên, bổ sung nói:
"Kế này của Tô hầu thật thâm diệu. Đại Vương nên thừa dịp Dương Nhâm hiện giờ đang ở Tây Kỳ, hết sức kết hảo, triển hiện tấm lòng bao dung độ lượng, nhưng phải tránh nóng vội. Ta cùng với Dương Nhâm năm đó cũng có vài phần giao tình, mượn cơ hội này điều tra ý nghĩ trong lòng Dương Nhâm, nếu có chút hoán chuyển, thì có thể thi hành kế của Tô Hầu. Ngạc Thuận trời sinh tính đa nghi, hơn nữa Dương Nhâm năm đó lại có mâu thuẫn với Ngạc Sùng Võ nên kế này rất có khả năng thành công. Đến lúc Dương Nhâm gặp nguy cơ được cứu giúp, tất sẽ hướng về chúng ta."
Cơ Phát mừng rỡ:
"Kế Tô hầu cũng tướng phụ quả thật là diệu kế! Nếu Dương Nhâm đến đầu Tây Kỳ, hai người là người có công đầu."
Khương Tử Nha lại nói với Tô Hộ:
"Tô hầu mới thật sự là hảo mưu kế! Sẵn sàng góp sức cho Tây Kỳ ta, lại có thể luận bàn kỳ kế, thực làm người ta tán thưởng không thôi. Được nghe trong quý phủ Tô hầu có một vị kỳ nhân họ Phong, mưu tính sâu xa, trí kế bách xuất, từng nhiều lần trợ giúp Tô hầu hóa giải nguy nan, còn cùng Tô hầu kết làm quan hệ thông gia, không biết có chuyện lạ đó chăng?"
Tô Hộ không ngờ Khương Tử Nha lại biết được tình huống của Phong Liêm, lại làm trò nói ra trước mặt Cơ Phát, lập tức lắp bắp kinh hãi. Chẳng qua mưu kế mới vừa rồi đúng là không phải chủ ý của Phong Liêm, mà vốn dĩ là " sáng kiến" khó có được của Tô Hộ hắn, nghe lời nói của Khương Tử Nha giống như là công lao của Phi Liêm, trong lòng không khỏi hơi buồn bực.
Cơ Phát vừa nghe phủ của Tô Hộ lại còn có nhân vật có tài như thế, lúc này vui vẻ nói:
"Lại có kỳ tài như thế! Tô hầu có thể tiến cử đến cô vương, cùng mưu nghiệp lớn."
Tô Hộ lúc trước nghe được Khương Tử Nha trước mặt mọi người nói ra việc này, đã biết Cơ Phát sẽ không bỏ qua nhân tài như Phong Liêm, trong lòng âm thầm kêu khổ. Phong Liêm là tâm phúc quan trọng nhất của hắn, luôn luôn ở sau lưng hắn duy trì. Có thể nói, không có Phong Liêm chỉ dẫn, hắn không có khả năng một đường bình yên đến lúc này, thậm chí đã sớm thành một loại vật hi sinh như Sùng Hắc Hổ. Như thế nào còn có ngày hôm nay? Hiện giờ phải "Cống hiến" ra, tất nhiên là cực không tình nguyện.
Nhưng nếu thân là chủ quân Cơ Phát đã mở miệng, Tô Hộ cũng không thể cự tuyệt, đành phải tuân mệnh.
Tô Hộ thầm nghĩ: Dù thế nào, Phong Liêm cũng là cha của con dâu mình Phong Đản, Tô Toàn Trung cùng Phong Đản tình cảm như keo sơn, Phong Liêm hẳn cũng nhìn thấy. Hắn cùng với chính mình đã là anh em kết nghĩa, lại có quan hệ thông gia. Tục ngữ nói, người một nhà không nói hai lời. Với tài năng của Phong Liêm, nhất định có thể được Cơ Phát trọng dụng. Đến lúc đó chính mình cùng vị thông gia này kẻ xướng người họa, bảo vệ lẫn nhau, cũng có thể xem như là một tình huống vui vẻ. Cho tới bây giờ, Tô Hộ cũng không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn lúc trước trong khi thương nghị, chính mình cố ý cùng Phong Liêm kết bái, kết thông gia, quả là một quyết định anh minh.
Được Tô Hộ khẳng định là sẽ trả lời thuyết phục, Cơ Phát rất là vui mừng, nếu có thể nạp hai người đại tài này dưới trướng, tất nhiên là như hổ thêm cánh. Nhất là Dương Nhâm, còn có thể cầm giữ quân sự cơ mật cao nhất của Đại Thương -----Thần Binh Phường bí mật quân giới. Trải qua trận chiến ở Kim Kê Lĩnh, Cơ Phát xem như chân chính nhận thức được sự lợi hại của quân đội Đại Thương, chính mình dẫn quân đứng trước mặt loại cung kỵ binh kia quả thực không chịu nổi một kích. Nếu có thể hiểu biết bí mật của Thần Binh Phường, nhất định có thể biết người biết ta, cũng tìm được phương pháp khắc chế quân địch
Kế tiếp chính là triển khai kế hoạch chiêu nạp Dương Nhâm. Có lẽ là bởi vì quan hệ cùng là Triều Ca "Khí thần" (phản thần), lại trước đó có giao tình, cho nên Khương Tử Nha cùng Dương Nhậm tiếp xúc còn thuận lợi hơn so với trong tưởng tượng. Khi Khương Tử Nha nói bóng nói gió rằng Vũ Vương Cơ Phát là người rộng lượng anh minh, hơn nữa chiêu hiền đãi sĩ cũng tận lực biểu hiện, Dương Nhâm cảm thán thái độ của chủ thượng Ngạc Thuận, có vẻ có chút than phiền. Một lần khi cùng Khương Tử Nha đối ẩm, có vài phần cảm giác say, Dương Nhâm có vẻ đặc biệt hậm hực, bất giác lời nói ra cũng nhiều hơn so với ngày thường rất nhiều. Từ trong miệng hắn, Khương Tử Nha biết được một ít thứ mà ngày thường bị Dương Nhâm chôn dấu ở trong lòng, như là Dương Nhâm sau khi bị đuổi ra khỏi Đại Thương, lại có nguyện vọng nhanh chóng chứng tỏ chính mình, nhưng Nam Bá Hầu Ngạc Thuận đối với hắn cho đến nay vẫn không tiêu giảm nghi kỵ cùng ghen ghét….
Đoạn đối thoại này rơi vào trong tai Cơ Phát, tất nhiên là mừng rỡ, điều này chính là đại biểu cho hy vọng sau này Dương Nhậm quy phục chính mình gia tăng to lớn, nếu Dương Nhâm cùng Ngạc Thuận tín nhiệm ỷ lại lẫn nhau, quân thần một lòng, với cá tính Dương Nhâm, chỉ sợ sẽ không vì Tây Chu mà ra sức, hiện giờ coi như đã tìm được một đường đột phá.
Lúc này việc Phong Liêm cũng có đáp lại, ngoài ý muốn là vị kỳ nhân mà Khương Tử Nha nói không ngờ lại tự xưng xuất thân đê tiện, tài sơ học thiển, không muốn làm quan. Như vậy ngược lại càng làm tăng thêm lòng hiếu kỳ của Cơ Phát đối với Phong Liêm. Tô Hộ thấy Phong Liêm như thế, tất nhiên là trong lòng an tâm, nhưng Cơ Phát cũng không có buông tha, không tiếc mình là người có địa vị cao quý, vài lần thân hướng Tô phủ cầu hiền.
Phong Liêm sau khi suy nghĩ thật lâu, cảm nhận được hậu đức của Cơ Phát, rốt cục đáp ứng, tuyên thệ nguyện trung thành. Nhưng hắn lấy lí do là ngoại nhân, không muốn đấu tranh quyền thế, không muốn ở Tây Chu nhậm chức, chỉ nguyện ý ở phía sau màn làm nhân vật phụ tá, vì Cơ Phát bày mưu tính kế, để tạ ơn tri ngộ. Cơ Phát khâm phục tự đáy lòng đối với đạo đức tốt của Phong Liêm, lúc này mới đồng ý.
Phong Liêm không mất bao lâu liền dâng lên mấy phương pháp để thi thố, hóa giải khủng hoảng kinh tế trước mắt của Tây Chu, cũng đưa ra chiến lược đối phó lâu dài với Đại Thương, làm cho Cơ Phát mừng rỡ vô cùng. Mà Phong Liêm phác thảo sơ lược ra tổng thể quy hoạch phát triển của Tây Chu sau khi thu được thiên hạ lại khiến Cơ Phát sáng cả hai mắt, dần dần đắm chìm trong "Sự nghiệp vĩ đại") tương lai, mừng thầm chính mình có được một phụ tá đắc lực có thể định quốc an bang----theo góc độ nào đó mà xét, giá trị của chỗ dựa hiện nay là tiên nhân Khương Tử Nha còn chưa chắc có thể so với vị Phong Liêm này, nhất là trong tương lai lấy được thiên hạ……
Trên thực tế, Phong Liêm lúc trước làm ra vẻ là vì muốn tạo thế, trải qua "Ba lần đến mời" mới cải biên kịch bản, quả nhiên vừa mới lên liền được Cơ Phát coi trọng, kế tiếp, chính là như thế nào chậm rãi mà thu hoạch được tín nhiệm lớn nhất. Cơ Phát có được nhân tài như Phong Liêm, tất nhiên là lòng tràn đầy vui mừng, hồn nhiên không biết chính mình đang đi từng bước vào hành động có hàm nghĩa là "Dẫn sói vào nhà".
Triều Ca
Đã trải qua một đoạn thời gian mạo hiểm cũng bôn ba, Trương tử Tinh cuối cùng cũng có một đoạn ngày tháng yên ổn, Khổng Tuyên cường thế trở về, bình yên cứu thoát Long Cát, chúng huynh đệ kết nghĩa kim lan …… Có thể nói sau cơn mưa gió, lại thấy được cầu vồng. Đương nhiên, Trương Tử Tinh cũng hiểu được đó cũng chỉ là một đoạn trong toàn bộ phong thần đại chiến. Phía sau còn có càng nhiều tràng chiến đấu gian khổ chờ hắn, tuyệt đối không thể buông lỏng cảnh giác.
Tục ngữ có câu: "Bão noãn tư dâm dục"(bigtet: Việt Nam ta có câu: No cơm rửng mỡ - No cơm ấm cật, dậm dật suốt ngày ). Trong đoạn thời gian an nhàn này, cuộc sống gia đình tạm ổn, tu luyện tốt nhất chính là song tu. Đều là "Thư hữu" và "Người bị kẻ nào đó khi dễ", quan hệ của Long Cát Công Chúa cùng Thương Thanh Quân trở nên hòa hợp, bộ phận nguyên nhân rất lớn là nhờ Thương Thanh Quân hiểu ý người khác. Việc duy nhất làm cho người nào đó cảm thấy tiếc nuối chính là, Long Cát Công Chú mặt mỏng, sống chết không chịu cùng Thương Thanh Quân "hầu hạ" hắn, làm cho người nào đó trong lòng tính toán cái gì Công Chúa Hoàng Hậu, 3P linh tinh, ý niệm trong đầu đều rơi vào khoảng không.
Mà số lần Trương Tử Tinh đến lãnh cung cũng tăng lên không ít. Hắn tự cho mình lý do là thu hoạch yêu linh khí của Đát Kỷ. Trên thực tế, lúc cùng Đát Kỷ triền miên, yêu linh lực quả thật cũng sung túc, trước nay chưa từng có, còn hơn xa năm đó Đát Ky làm quí phi, hoàng hậu, cũng không biết là bởi vì tu vi Đát Kỷ tăng tiến hay vì duyên cớ gì.
Về phương diện khác, Bích Vân Đồng tử tại Khốn tiên tháp bị đánh quay về nguyên hình đã được an trí tốt, được đưa về chỗ Thải Vân Tiên Tử trên Kim Ngao Đảo, có Thải Vân tỷ muội cùng Thanh Tuyền tiểu muội dốc lòng chăm sóc, Bích Vân Đồng Tử trở lại như cũ cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Một ngày nọ, Trương Tử Tinh sau khi tan triều đều lập tức đi tới Vu Phiết biệt viện. Ở biệt viện này, trừ những người đã đi trước đến Đông Tề cùng Bát Cảnh Cung, Ứng Long và Vũ Dực Tiên, Khổng Truyên, Viên Hồng đều chờ ở đó. Từ lần trước sau khi đại náo thiên giới, tuy nói Kim Mẫu lúc ấy nhận định hắn thân trúng độc chú, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng vì để ngừa vạn nhất, Trương Tử Tinh vẫn đem địa điểm ngày thường mọi người công khai "Tụ hội" đổi đến trong Đông Giao Vu Phiết trang viên. Nguyên bản không gian của biệt viên này tạm thời được vài thành viên Thiên Ảnh lưu ý trông coi.
Khổng Tuyên nhìn thấy Trương Tử Tinh, cười nói:
"Hoàng huynh, hôm nay sao thanh nhàn như thế? Vì sao không mang hai vị hoàng tẩu đến đây ?"
Trương Tử Tinh biết hắn có ý trêu chọc, cũng cười nói:
"Nhị đệ. Đừng vội giễu cợt ta. Nếu tương lai ta luyện hóa Càn Khôn Đỉnh kia, tất phóng thích ra Hỉ Mị, cùng người một đoạn tiền duyên."
Khổng Tuyên nhíu mày nói:
"Ta một lòng cầu vô thượng đại đạo, tuyệt không có tạp niệm, huynh trưởng đừng vội hiểu lầm."
Trương Tử Tinh thấy thái độ hắn như thế, cũng không tiếp tục nói giỡn, hỏi:
"Tam đệ Hình Thiên đã bế quan chữa thương hơn một tháng, không biết khi nào xuất quan?"
"Trong trận chiến thiên giới, hắn vì chém giết Trường Thừa Đạo Nhân, bị Hạo Thiên kính làm trọng thương, may mà bất diệt phùng xuân thuật thật là huyền diệu, càng là thời điểm sinh tử quan đầu, thu hoặch đạt được lại càng lớn. Nếu Tam đệ có thể đột phá một cửa này, tu vi không chỉ hồi phục mà còn càng thêm tinh tiến.Theo ngu đệ tính ước, chừng mấy ngày nữa, Tam Đệ liền có thể xuất quan."
Khổng Tuyên nói xong, xuất ra một hòn đá nhỏ hơn so với bàn tay một chút, đưa cho Trương Tử Tinh:
"Còn đây là Đại Dư tiên sơn mà ngu đệ luyện chế vì hoàng huynh , nguyên bản đã sớm muốn giao cho hoàng huynh. Nhưng gần đây lại phát hiện thêm vài điều diệu dụng, cho nên một lần nữa tế luyện lại, xin hoàng huynh nhận lấy."
Đây là tòa Đại Dư tiên sơn rộng lớn, thần bí kia? Trương Tử Tinh kinh ngạc nhìn hòn đá nằm gọn trong tay, vội hỏi Khổng Tuyên tế luyện có diệu dụng gì?
Khổng Tuyên truyền hắn bí quyết luyện hóa, rồi nói:
"Kỳ thực ngu đệ phát hiện ra cũng không phài là diệu dụng gì, chỉ là đem nguyên bản độc vụ, cương phong, nhược thủy, đầm lầy trở lại như cũ mà thôi, để trên tiên sơn có thể dùng để phòng hộ."
Trương Tử Tinh vừa nghe, hai mặt chợt phát sáng: Hiểm địa này không phải là nhỏ, ngày đó mấy vị huyền tiên lên núi tầm bảo, đều nuốt không trôi. Trận cương phong ngày đó bản thân hắn đã tự thể nghiệm, được hỗn độn cửu hình bạo liệt, mới có thể quá quan, tuy nói khi đó nhóm huyền tiên đều bảo tồn thực lực, ý định cướp lấy Hỗn Độn chung, nhưng uy lực của hiểm địa này cũng là không thể nghi ngờ.
Khổng Tuyên giải thích cho hắn: Hiểm địa này có chút là nguyên bản do Đại Dư tiên sơn mà tồn tại, có chút cũng là biến dị cho Hỗn Độn Chung, tựa như ngũ âm ma thú, khi tế luyện thành pháp bảo thì đều biến mất không thấy. Điều Khổng Tuyên làm, chính là lấy lực lượng huyền diệu của Hỗn Độn Chung đem hết thảy trở lại như cũ, làm một cái lá chắn bảo hộ tiên sơn. Chẳng qua, uy lực của loại hiểm địa nay kém hơn loại hiểm địa nguyên bản, hơn nữa nguyên bản ngũ âm thú đều khôi phục thành tiên thú bình thường, không thế lại làm cho biến dị. Trên tiên sơn nguyên bản loại linh lực kỳ dị áp chế xâm nhập giả cũng được trở lại như cũ, linh khí trở nên dày đặc, có ích lợi rất lớn cho tu luyện giả tu hành, có thể nói là một khối động thiên phúc địa.
Tuy là như thế, Trương Tử Tinh đã thực là vừa lòng đối với Đại Dư tiên sơn. Đông Hải quần đảo quả thật là căn cứ có nguồn sinh lực phong phú, nhưng lấy Hiên Chung đảo làm hành cung, về phương diện an toàn vẫn làm cho hắn không khỏi lo lắng, hiện giờ có kỳ vật như Đại Dư tiên sơn, vừa vặn có thể giải quyết cái tâm bệnh này. Dù sao hành cung trên thực tế chính là đại hình phi hành khí, trực tiếp chuyển dời lên trên Đại Dư tiên sơn là được. Lấy lực lượng phòng hộ của Đại Dư tiên sơn, hơn nữa lại có Thái Thanh kỳ môn, cho dù không thể xem như vô ưu, nhưng cũng có thể yên lòng.
Sau này, hành cung kia phải cải danh là "Đại Dư tiên phủ"
Khổng Tuyên thấy sắc mặt hắn lộ vẻ vui mừng, lại bổ sung một chút: hiện giờ Đại Dư tiên sơn vẫn là trạng thái pháp bảo, nếu thu vào túi pháp bảo, hết thảy sự vật trên tiên sơn đều đình chỉ hoạt động, giống như ngủ đông. Nhưng nếu Trương Tử Tinh có thể tu luyện hoàn toàn thần thông "Tự thành Càn Khôn", ngày thường có thể thu Đại Dư tiên sơn vào bên trong "Càn Khôn" của chính mình, sinh mệnh trên tiên sơn cứ theo lẽ thường hoạt động, không chịu ảnh hưởng gì.
Trương Tử Tinh mắt mở trợn tròn ---- nếu thật có thể làm bước này, chẳng lẽ không phải là dẫn theo một cái lữ quán di động? Không, pháo đài di động? Di động Khương Văn Sắc, Dương Cửu, Hoàng Phi Yến, Nguyệt Cơ,Thương Thanh Quân……. Tất cả thê tử đều có thể an trí ở trên tiên sơn, thời khắc đều có thể mang theo người, có thể miễn trừ tương tư cùng nỗi khổ lo lắng, tương tự, có thể mang Khổng Tuyên, Hình Thiên chân đá tay đấm, nếu là đụng tới địch nhân, trực tiếp phóng xuất huynh đệ, một đám đánh hội đồng là được …….
Lại nói tiếp. Tiên sơn này đích xác là nhà ở lữ hành, là pháp bảo mưu tài hại mệnh!
Chẳng qua Khổng Tuyên lại nói thêm một câu làm cho nhiệt tình đang tăng vọt của hắn nhanh chóng tụt xuống: Lấy tu vi trước mắt của Trương Tử Tinh, nếu muốn theo vô thượng ma thể "Vực" lĩnh ngộ cùng tu luyện thành "Tự hành Càn Khôn" chân chính, chỉ sợ là không có khả năng. Theo Khổng Tuyên phỏng chừng, đại khái là phải đạt tới huyền tiên trung giai mới có thể.
Trương Tử Tinh đảo cặp mắt trắng dã: huyền tiên trung giai! Đây không phải là nhìn thấy một kiện mãn trân kỳ đại bảo bên người nhưng lại không có chìa khóa mở ra? Chính mình ngay cả huyền tiên hạ giai cũng xa xa không tới, càng không nói tới mức kia. Nhưng nếu có thể diệu ngộ tứ linh lực, cũng không phải là không có hi vọng, nhiều ít cũng có thể coi là một mục tiêu làm cho mình phấn đấu đi lên, trước mắt mà nói, cứ đem Đại Dư tiên sơn an trí ở tại Đông Hải đã.
Khổng Tuyên ở thiên giới thu được Xích Ảnh Kiếm trực tiếp giao cho Vũ Dực Tiên. Pháp bảo của Vũ Dực Tiên trong cuộc chiến thiên giới bị phá hủy, hiện giờ lại thu được thanh kiếm này là kiếm tiên của yêu đế Đế Tuấn năm đó, uy lực tất nhiên là không thể so sánh nổi. Có thể xem như nhân họa đắc phúc. Vũ Dực Tiên không nghĩ Khổng Tuyên lại khẳng khái đem cho hắn kiếm tiên này, có vẻ có chút kích động, tuy rằng hắn cùng với Khổng Tuyên đối đầu, nhưng không phải là hoàn toàn không biết người tốt kẻ xấu, nhớ tới tình cảnh năm đó cùng Khổng Tuyên là địch, tâm tình không khỏi mâu thuẫn, hơn nữa được chúng huynh đệ khuyên bảo, rốt cuộc cởi bỏ tâm kết trong lòng.
Cùng đại bằng hóa giải là tâm nguyện của mẫu thân phượng hoàng của Khổng Tuyên, hiện giờ tâm nguyện đã được thực hiện, Khổng Tuyên cũng cảm thấy khoan khoái. Trương Tử Tinh nhớ tới Lão Tử ngày đó từng nói đến chuyện khi Vũ Dực Tiên quay về Bát Cảnh Cung báo cáo tình hình tiến cảnh tu luyện cho sư tôn, sẽ cho hắn Ly Địa Diễm Quang Kỳ, tất có thể tiến thêm một bước tăng cường chiến lực. Vũ Dực Tiên mừng rỡ, cáo từ mà đi, cũng đồng ý sau khi lấy được Diễm Quang Kỳ sẽ nhanh chóng quay về Đông Tề bảo hộ hoàng tẩu. Ứng Long nguyên bản ở Thiên giới bị hao tổn Bích Lan Khải và Thiên Hạo Tinh Kính đã được Khổng Tuyên trợ giúp, một lần nữa tế luyện thành công, liền đi tới Đông Tề từ sáng sớm .
Trương Tử Tinh tò mò hỏi Khổng Tuyên Ngũ Sắc Thần Quang sao có thể thu thập được pháp bảo. Khổng Tuyên nói cho hắn, Ngũ sắc Thần Quang không chỉ thu được mọi thứ, hơn nữa còn có thể hấp thu lực lượng của các pháp bảo để cường hóa thần quang. Sau khi thu được pháp bảo này, trải qua thần quang từng bước luyện hóa, tinh hoa mất hết, chỉ còn một đống cặn vô dụng.
Trương Tử Tinh lúc này mới hiểu được vì cái gì Khổng Tuyên trước khi có Hỗn Động Chung vẫn không có pháp bảo, hóa ra đều bị hắn "Ăn". Lại nói tiếp, Ngũ Sắc Thần Quang có thể thiên chuy bách luyện, thực là "Pháp bảo" lợi hại. Ở điểm này, Khổng Tuyên cùng Băng Tuyết tiến hóa thật có nhiều điểm chung.
Nói đến pháp bảo, Trương Tử Tinh bỗng nhiên nghĩ đến một vật, lấy ra giao cho Khổng Tuyên. Hóa ra là khi ấy ở Vũ Di Sơn, Lạc Bảo Kim Tiền thu được Chân Viêm Châu của Lục Áp. Chân Viêm Châu là Lục Áp tự thân lấy Ly Hỏa Lực dung hợp rất nhiều tinh hoa luyện thành pháp bảo, có thể sản sinh Ngũ Muội Chân Hỏa siêu việt, hỏa diễm lực, còn có thể tạo ra hỏa diễm giới, là một trong những kiện pháp bảo hỏa thuộc tính cường đại nhất đương thời. Nguồn truyện:
/492
|