Nhiên Đăng đạo nhân sau khi đánh chết Đạo Hành Thiên Tôn, thấy tình hình không ổn, nhanh chóng đáp xuống đất, nói:
- Mọi người đừng vội nghe Đạo Hành Thiên Tôn nói bậy, ta thấy hắn vừa rồi là có điều hiểu lầm! Lần này tuy là ta lỡ tay tổn thương hắn, nhưng cũng là thiên ý, đừng so đo việc này nữa!
Các tiên nghe vậy, đều khe khẽ thì thầm, ánh mắt nhìn Nhiên Đăng cũng có chút không tốt (bất thiện). Đạo Hành Thiên Tôn là một trong nhị thập kim tiên của Nguyên Thủy Thiên Tôn, hơn nữa mới vừa rồi Nhiên Đăng đạo nhân đột nhiên hạ độc thủ, mọi người đều thấy rõ ràng, làm sao có thể một câu "Ngộ thương" như vậy mà bỏ qua?
Nhiên Đăng đạo nhân tâm kế thâm sâu, tự nhiên hiểu được lợi hại nặng nhẹ trong đó: việc cho tới bây giờ, Côn Lôn tinh ngọc thực ra lại là việc nhỏ. Đạo Hành Thiên Tôn vừa chết, nhất định kinh động Nguyên Thủy Thiên Tôn, nếu không nghĩ cách giải vây việc Tây Phương Giáo kia, hậu quả tuyệt đối là không thể lường được. Quả thực nói không được, chỉ còn một đường trốn qua Niết bàn mà thôi.
Tục ngữ có câu: người chết là việc lớn. Hoàng Long chân nhân nghe được "Hung thủ" Nhiên Đăng đạo nhân này lại còn nói Đạo Hành Thiên Tôn "Nói láo", nghĩ đến tình cảnh ngày thường cùng Đạo Hành Thiên Tôn nâng cốc luận giao, trong mắt toát ra lửa giận. Hắn rốt cuộc bất chấp cái gì sư trưởng, bỗng nhiên đứng dậy, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm, chỉ Nhiên Đăng đạo nhân quát:
- Nhiên Đăng! Mau mau giao ra bảo vật đạo huynh cho ngươi mượn! Lại theo ta đi Ngọc Hư Cung gặp chưởng giáo sư tôn!
Nhiên Đăng đạo nhân làm sao chịu như vậy, trong lòng bắt đầu nhanh chóng suy tính, tính toán làm sao mới có thể thu xếp việc này. Lúc này các môn nhân đứng ngoài quan sát đều nói tình thế nghiêm trọng, có mấy người lanh lợi đã chạy đi Ngọc Hư Cung báo tin rồi.
Hoàng Long chân nhân thấy hắn lờ đi, trong cơn giận dữ, trường kiếm công tới. Bởi vì tu vi của Hoàng Long chân nhân là kim tiên hạ giai, lại bị Hoàng Hà trận tước đi tam hoa ngũ khí, cho nên không thể tạo thành uy hiếp đối với Nhiên Đăng đạo nhân, mới hai chiêu, trường kiếm đã bị đánh bay.
Hoàng Long chân nhân nổi giận gầm lên một tiếng, hào quang trên người đột nhiên đại thịnh, cuối cùng hiện ra Hoàng Long nguyên thân, bay tới hướng Nhiên Đăng đạo nhân. Thân hình của Hoàng Long to dài, giương nanh múa vuốt, khí thế bất phàm, thế nhưng cuối cùng thực lực quá yếu, qua không bao lâu đã bị thương vài chỗ. Tiên kiếm của Nhiên Đăng đạo nhân bỗng nhiên hóa thành vạn trượng cự kiếm (kiếm dài vạn trượng), súc tích đầy tiên lực, chém tới eo của Hoàng Long. Nếu không phải Hoàng Long xem tình thế sớm né tránh, còn suýt bị chém thành hai đoạn.
Nhiên Đăng đạo nhân vừa đấu, vừa tâm niệm tính toán thật nhanh, đã hạ quyết tâm, trước đánh bại Hoàng Long chân nhân đáng ghét này, sau đó chủ động đi Ngọc Hư Cung tìm Nguyên Thủy Thiên Tôn, đem cáo trạng ác nhân hết thảy đổ hết lên người Đạo Hành Thiên Tôn đã chết, nhất định có thể thoát được tai ách này.
Nhưng đúng lúc này, vạn trượng cự kiếm kia lại bị Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao "Nho nhỏ" đỡ được, lại cũng không thể chém xuống. Vốn là Dương Tiến thấy Hoàng Long chân nhân gặp nguy hiểm, thần mục (mắt thần, mắt thứ 3 của Dương Tiễn) quang mang đại thịnh, ra tay đúng lúc, chặn một kiếm này.
Cự kiếm chịu ảnh hưởng của Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao kia, lại khôi phục kích thước bình thường, rơi vào trong tay Nhiên Đăng đạo nhân, đao kiếm giữ ở một chỗ, giằng co lẫn nhau.
Nhiên Đăng đạo nhân vốn tưởng rằng Dương Tiễn chẳng qua chỉ là Tam đại đệ tử, cho dù là tư chất phi phàm, công pháp kỳ lạ, chiến lực (sức lực chiến đấu) vượt qua kim tiên bình thường, nhưng không có khả năng là đối thủ của một huyền tiên như hắn. Từ Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao kia truyền đến một cỗ lực đạo kỳ dị, lại khiến tiên kiếm trong tay trở nên nặng nề khác thường.
Nhiên Đăng đạo nhân tăng thêm tiên lực, rung mạnh cổ tay, muốn lấy huyền tiên lực, đánh văng Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao ra, chẳng ngờ lại không nhúc nhích chút nào, không khỏi lắp bắp kinh hãi. Chỉ thấy con mắt thứ ba của Dương Tiễn ánh lên trong suốt, hét lớn một tiếng, Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao vừa động, một cỗ lực lượng mạnh mẽ phách lên trên kiếm tiên, đẩy lui cả người Nhiên Đăng đạo nhân mấy bước mới đứng vững.
Từ khi nào hắn có được lực lượng mạnh mẽ như vậy? Nhiên Đăng đạo nhân rốt cục bắt đầu nghiêm túc với thực lực của kẻ chỉ là đệ tử đời thứ ba này, kinh ngạc nhìn Dương Tiễn đang trừng mắt nhìn mình.
Dương Tiễn cầm Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao, quát:
- Còn không mau mau giao Bạch Ngọc ra!
Nhiên Đăng đạo nhân nhớ lại lúc ấy khi Đạo Hành Thiên Tôn từng nói khi lấy được Côn Lôn tinh ngọc, Ngọc Đỉnh chân nhân cũng từng ở đây, nói vậy Dương Tiễn cũng biết, bởi vậy lúc này nghe được hai chữ "Bạch Ngọc", tất nhiên là không hiểu chuyện gì, quát:
- Cái gì Bạch Ngọc? Ngươi chớ có nhiều chuyện, mau mau tránh ra! Nếu còn mục vô tôn trưởng (trong mắt không có bề trên), ta liền thay sư phụ đã chết của ngươi giáo huấn một phen!
Dương Tiễn quả nhiên nghe Nhiên Đăng đạo nhân thề thốt không nhận, còn dõng dạc đề cập đến ân sư Ngọc Đỉnh chân nhân, không khỏi nổi trận lôi đình, đột nhiên vận tiên lực, Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao quang mang đại thịnh, đánh tới hướng Nhiên Đăng đạo nhân. Khi Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao vũ động mang theo một trận gió xoáy, khiến cho xung quanh những môn nhân tu vi không cao không tự chủ được lui về phía sau. Nhiên Đăng đạo nhân thấy Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao của hắn lại có uy thế như vậy, không dám đón đỡ, cẩn thận điểm một kiếm, mượn cỗ lực lượng kia lui về phía sau.
Dương Tiễn sao có thể bỏ qua, từng bước ép sát, khiến cho Nhiên Đăng đạo nhân liên tiếp lui về sau, lại hoàn toàn bị áp chế xuống. Mới vừa rồi khi Nhiên Đăng đạo nhân cùng Đạo Hành Thiên Tôn đại chiến, chỉ là phương diện chiêu thức không tinh diệu bằng đối phương, cho nên miễn cưỡng tạo thành thế cân bằng, nếu như Nhiên Đăng đạo nhân thật sự toàn lực ứng phó, Đạo Hành Thiên Tôn cũng không phải là đối thủ. Nhưng hiện tại lại khác, Nhiên Đăng đạo nhân đã cố gắng đem hết toàn lực, vẫn không thể đoạt lại tiên cơ, chỉ có thể áp dụng phương pháp du đấu vừa tạm lánh kỳ phong, vừa tìm cơ hội phản kích.
Hoàng Long chân nhân khôi phục lại thân người, nuốt vào một viên đan dược, thấy Dương Tiễn đại phát thần uy, trong lòng vừa mừng vừa sợ, thầm khen Ngọc chân nhân có người kế tục.
Nhiên Đăng đạo nhân không nghĩ tới Dương Tiễn lại tu luyện đến cảnh giới này, hắn gần đây được Chuẩn Đề đạo nhân chỉ điểm, hiểu được rất nhiều, đã dần dần có đột phá Huyền Tiên hạ giai đỉnh, đạt tới trung giai. Thế mà, hiện tại lại bị một tam đại đệ tử bức đến hoàn cảnh như vậy, thực không còn mặt mũi. Tuy nói hiện tại cùng người vật lộn cận thân không phải là điểm mạnh của hắn, nhưng nếu nói về thực lực, Dương Tiễn giờ phút này biểu hiện chính là không dưới Huyền Tiên hạ giai, hơn nữa có sự kỳ diệu của Bát Cửu Huyền Công cùng với võ nghệ tinh xảo của mình, vì thế vững vàng chiếm thế thượng phong.
Các tiên vây xem sau đó tới có đám người Quảng Thành Tử, Đạo Đức chân quân nhìn thấy thực lực mạnh mẽ của Dương Tiễn đều lộ vẻ kinh dị.
Ngay khi Nhiên Đăng đạo nhân đang cùng Dương Tiễn chiến đấu kịch liệt, "Thi thể" của Đạo Hành Thiên Tôn chảy ra một giọt chất lỏng màu xám, từ phần lưng tiếp xúc với mặt đất dần dần ngấm vào. Động tác của chất lỏng này vô cùng bí ẩn, tất cả mọi người ở đây đều không phát hiện.
Dương Tiễn mắt thấy Nhiên Đăng đạo nhân vừa chiến vừa lui, dường như có ý chạy trốn, lập tức lén tế ra Hao Thiên khuyển. Nhiên Đăng đạo nhân trong tiên thức cảm giác dường như có lực lượng dao động khác thường truyền đến, quay đầu nhìn lại, thấy một con ngao khuyển thật lớn người đen thui, mở cái miệng khổng lồ, răng nhọn như đao, đang hướng gáy mình cắn tới.
Nhiên Đăng đạo nhân chỉ kịp vội vàng quay đầu đi, bị cắn vào vai, lập tức kéo xuống một khối da thịt, đau thấu tâm can, đợi đến khi trong lòng nảy sinh ý nghĩ ác độc chém giết ngao khuyển này, lại bị nó giảo hoạt chạy thoát trở về.
Hao Thiên khuyển này tồn tại giống như một nửa pháp bảo cùng một nửa yêu thú hợp thành, năm đó khi ở Tam Sơn Quan, từng bị Trương Tử Tinh dễ dàng phá giải, sau được Dương Tiễn lấy máu nuôi chữa trị, hiện giờ theo tu vi tăng tiến của chủ nhân, tất nhiên là sức mạnh tăng nhiều.
Nhiên Đăng đạo nhân bị một chiêu "Đóng cửa thả chó" của Dương Tiễn đả thương, trong lòng tức giận, vờ chém một kém, âm thầm xuất ra Linh Lung Tháp, nhắm ngực Dương Tiễn tế đi, ý định đánh gãy xương hắn, lấy lại thể diện.
Linh Lung Tháp kia hóa thành một đạo kim quang, thế đi như cầu vồng, đánh chuẩn xác lên lưng của Dương Tiễn. Toàn bộ thân thể của Dương Tiễn nhất thời chúi về phía trước mấy bước, mỗi bước đều lưu lại trên mặt đất dấu chân thật sâu, nhưng chỗ bị đánh trúng chỉ thấy đốm lửa bắn ra, vậy mà vô sự.
Nhiên Đăng đạo nhân kinh ngạc, uy lực của Linh Lung bảo tháp này hắn rõ ràng nhất, đến mức vừa rồi Đạo Hành Thiên Tôn là kim tiên thể còn không chịu được một kích, thậm chí bỏ mình, Dương Tiễn này làm sao lại có thể bình yên vô sự? Dương Tiễn hít sâu một hơi, áp chế tiên lực đang không ngừng quay cuồng do bị Linh Lung tháp đánh trúng, không đợi Nhiên Đăng ngẫm nghĩ, Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao lại toàn lực đâm tới. Nhiên Đăng đạo nhân vội vận tiên quyết, há miệng, một đóa Bạch Liên Hoa hiện ra đón đỡ Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao. Dương Tiễn chỉ cảm thấy Tam Tiêm Đao giống như bị hãm sâu trong vũng bùn, lập tức vận thêm lực lượng, tay khẽ lật, Bạch Liên Hoa kia chịu không nổi mở ra, bay ra từng phiến.
Nhiên Đăng đạo nhân lúc này lại thừa dịp tế ra Linh Lung Tháp, chỉ thấy mây lành lượn lờ, tử vụ (sương tím) xoay quanh, Linh Lung bảo tháp kia quang mang đại thịnh, biến to ra, chụp Dương Tiễn vào bên trong.
Nhiên Đăng đạo nhân vỗ lên trên tháp, bên trong nhất thời sinh ra tam muội chân hỏa. Nhiên Đăng đạo nhân cũng không hy vọng chân hỏa này có thể thiêu chết Dương Tiễn, càng chính xác mà nói, hắn cũng không hy vọng giết chết Dương Tiễn để gặp phải phiền toái lớn hơn nữa, chỉ hy vọng có thể tiêu hao càng nhiều lực lượng của Dương Tiễn, để tránh lại dây dưa lần nữa.
Vậy mà Linh Lung tháp kia bỗng nhiên run rẩy, thể tích không chịu sự khống chế mà lúc to lúc nhỏ, làm như có nguy cơ hỏng mất bất cứ lúc nào. Nhiên Đăng đạo nhân bản năng cảm giác được Linh Lung tháp có nguy cơ hỏng mất, tâm trạng hoảng hốt, chỉ sợ pháp bảo duy nhất này lại gặp bất trắc, vội vàng thu lại. Tháp kia mới thu lại, nhất thời hiện ra thần thông của Dương Tiễn, không trung bị che lấp bởi thân hình lớn vô cùng gần như chọc trời, con mắt thần thứ ba kia bắn ra tinh quang, nhìn trừng trừng về phía Nhiên Đăng đạo nhân.
Đúng lúc này, từ phía chân trời bỗng nhiên một đạo kim quang bay tới, dừng lại trên mặt đất, đúng là môn hạ của Nguyên Thủy Thiên Tôn , "Chủ nhiệm văn phòng" Ngọc Hư Cung là Nam Cực Tiên Ông. Nam Cực Tiên Ông kêu lớn:
- Hãy khoan động thủ! Chưởng giáo sư tôn có lệnh, các tiên không được tàn sát lẫn nhau nữa! Chư vị cùng tới Ngọc Hư Cung, chờ chưởng giáo thánh nhân định đoạt việc này!
- Cẩn tuân ngọc chỉ!
Mọi người vừa nghe vậy đều không dám nhiều lời, ngay cả Dương Tiễn cũng thu pháp thân lại, chỉ oán hận nhìn Nhiên Đăng đạo nhân.
Nhiên Đăng đạo nhân thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn tuyên triệu, thầm mắng Dương Tiễn phá hỏng kế hoạch "Ác nhân tiên cáo trạng" (tố cáo kẻ ác trước) của mình, trong lòng bắt đầu nhanh chóng tính toán.
Trốn? Như vậy giống như thừa nhận mình chột dạ, không chỉ hao phí tâm huyết kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Hơn nữa, trước ánh mắt chằm chằm của Dương Tiễn, đám người Quảng Thành Tử, Xích Tinh Tử tuy rằng tu vi không bằng mình, nhưng trên người đều mang dị bảo, nếu như mình trốn, nhất định dẫn tới các tiên liên thủ truy kích, chỉ sợ là cửu tử nhất sinh.
Nếu không đi, phải nghĩ lại làm sao hóa giải việc này. Dù sao, hắn cũng ở cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn đã mấy trăm vạn năm, vô cùng rõ ràng tính nết của vị thánh nhân này, chỉ cần làm được bốn chữ tránh nặng tìm nhẹ, có thể hóa giải việc này.
Ngộ nhỡ đến thời khắc nguy cấp, hắn vẫn còn có con bài cuối cùng, tự có thể đảm bảo an toàn.
Nhiên Đăng đạo nhân nghĩ đến đây, lại bình tĩnh xuống.
- Nhiên Đăng lão sư, mời đi theo ta.
Nam Cực Tiên Ông đi đến trước mặt Nhiên Đăng đạo nhân hành lễ rồi lại lộ vẻ ngoài ý muốn, nhìn Dương Tiễn vẫn không chịu buông Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao:
- Dương sư điệt, chưởng giáo lão gia có lệnh, đồng môn không được tư đấu, vi phạm chắc chắn trọng phạt. Nếu như sư điệt có việc ân oán gì, vẫn nên đi Ngọc Hư Cung xin thánh nhân quyết định.
Dương Tiễn nghe được tên Ngọc Hư Cung thánh nhân, cũng không lộ vẻ kính cẩn nghe theo như trước kia, mà chỉ yên lặng thu hồi Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao. Hoàng Long chân nhân ôm lấy thi thể của Đạo Hành Thiên Tôn, các tiên hết thảy đều thi triển độn quang, đi tới Ngọc Hư Cung.
Không bao lâu, mọi người liền tới trong Côn Lôn Sơn Ngọc Hư Cung, hành lễ với Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Nguyên Thủy Thiên Tôn ngồi trên đài bát quái, trong mắt mang theo nghiêm khắc nhàn nhạt, bất cứ người nào tiếp xúc cùng ánh mắt của hắn đều bị khí thế không giận mà uy kia áp bức, không tự chủ được mà cúi đầu, không dám nhìn thẳng.
Chỉ có một người ngoại lệ, đó chính là Dương Tiễn. Từ khi biết được người ở phía sau trong việc thiên phạt năm đó của cha mẹ là Nguyên Thủy Thiên Tôn, oán hận trong lòng tất nhiên là khó nén. Hiện giờ, mặc dù hắn chôn dấu hận ý trong lòng, ngoài mặt bất động thanh sắc, nhưng đã mất đi sự kính sợ phát ra từ nội tâm của ngày xưa đối với vị chưởng giáo tổ sư Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Nguyên Thủy Thiên Tôn nhíu mày, khi nhìn kỹ lại Dương Tiễn, trong mắt bỗng nhiên xoẹt qua vài phần kinh dị. Hắn nhìn thoáng qua Nam Cực Tiên Ông, mở miệng hỏi:
- Hôm nay cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Vì sao tên của Đạo Hành Thiên Tôn trên Ngọc Hư sách lại biến mất?
- Chưởng giáo thánh nhân. Xin nghe bần đạo một lời.
Nhiên Đăng đạo nhân sớm có chuẩn bị, giành nói trước, kể lại sự tình một lần. Theo cách hắn nói, chuyện này hoàn toàn là do sai lầm của Đạo Hành Thiên Tôn. Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Mọi người đừng vội nghe Đạo Hành Thiên Tôn nói bậy, ta thấy hắn vừa rồi là có điều hiểu lầm! Lần này tuy là ta lỡ tay tổn thương hắn, nhưng cũng là thiên ý, đừng so đo việc này nữa!
Các tiên nghe vậy, đều khe khẽ thì thầm, ánh mắt nhìn Nhiên Đăng cũng có chút không tốt (bất thiện). Đạo Hành Thiên Tôn là một trong nhị thập kim tiên của Nguyên Thủy Thiên Tôn, hơn nữa mới vừa rồi Nhiên Đăng đạo nhân đột nhiên hạ độc thủ, mọi người đều thấy rõ ràng, làm sao có thể một câu "Ngộ thương" như vậy mà bỏ qua?
Nhiên Đăng đạo nhân tâm kế thâm sâu, tự nhiên hiểu được lợi hại nặng nhẹ trong đó: việc cho tới bây giờ, Côn Lôn tinh ngọc thực ra lại là việc nhỏ. Đạo Hành Thiên Tôn vừa chết, nhất định kinh động Nguyên Thủy Thiên Tôn, nếu không nghĩ cách giải vây việc Tây Phương Giáo kia, hậu quả tuyệt đối là không thể lường được. Quả thực nói không được, chỉ còn một đường trốn qua Niết bàn mà thôi.
Tục ngữ có câu: người chết là việc lớn. Hoàng Long chân nhân nghe được "Hung thủ" Nhiên Đăng đạo nhân này lại còn nói Đạo Hành Thiên Tôn "Nói láo", nghĩ đến tình cảnh ngày thường cùng Đạo Hành Thiên Tôn nâng cốc luận giao, trong mắt toát ra lửa giận. Hắn rốt cuộc bất chấp cái gì sư trưởng, bỗng nhiên đứng dậy, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm, chỉ Nhiên Đăng đạo nhân quát:
- Nhiên Đăng! Mau mau giao ra bảo vật đạo huynh cho ngươi mượn! Lại theo ta đi Ngọc Hư Cung gặp chưởng giáo sư tôn!
Nhiên Đăng đạo nhân làm sao chịu như vậy, trong lòng bắt đầu nhanh chóng suy tính, tính toán làm sao mới có thể thu xếp việc này. Lúc này các môn nhân đứng ngoài quan sát đều nói tình thế nghiêm trọng, có mấy người lanh lợi đã chạy đi Ngọc Hư Cung báo tin rồi.
Hoàng Long chân nhân thấy hắn lờ đi, trong cơn giận dữ, trường kiếm công tới. Bởi vì tu vi của Hoàng Long chân nhân là kim tiên hạ giai, lại bị Hoàng Hà trận tước đi tam hoa ngũ khí, cho nên không thể tạo thành uy hiếp đối với Nhiên Đăng đạo nhân, mới hai chiêu, trường kiếm đã bị đánh bay.
Hoàng Long chân nhân nổi giận gầm lên một tiếng, hào quang trên người đột nhiên đại thịnh, cuối cùng hiện ra Hoàng Long nguyên thân, bay tới hướng Nhiên Đăng đạo nhân. Thân hình của Hoàng Long to dài, giương nanh múa vuốt, khí thế bất phàm, thế nhưng cuối cùng thực lực quá yếu, qua không bao lâu đã bị thương vài chỗ. Tiên kiếm của Nhiên Đăng đạo nhân bỗng nhiên hóa thành vạn trượng cự kiếm (kiếm dài vạn trượng), súc tích đầy tiên lực, chém tới eo của Hoàng Long. Nếu không phải Hoàng Long xem tình thế sớm né tránh, còn suýt bị chém thành hai đoạn.
Nhiên Đăng đạo nhân vừa đấu, vừa tâm niệm tính toán thật nhanh, đã hạ quyết tâm, trước đánh bại Hoàng Long chân nhân đáng ghét này, sau đó chủ động đi Ngọc Hư Cung tìm Nguyên Thủy Thiên Tôn, đem cáo trạng ác nhân hết thảy đổ hết lên người Đạo Hành Thiên Tôn đã chết, nhất định có thể thoát được tai ách này.
Nhưng đúng lúc này, vạn trượng cự kiếm kia lại bị Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao "Nho nhỏ" đỡ được, lại cũng không thể chém xuống. Vốn là Dương Tiến thấy Hoàng Long chân nhân gặp nguy hiểm, thần mục (mắt thần, mắt thứ 3 của Dương Tiễn) quang mang đại thịnh, ra tay đúng lúc, chặn một kiếm này.
Cự kiếm chịu ảnh hưởng của Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao kia, lại khôi phục kích thước bình thường, rơi vào trong tay Nhiên Đăng đạo nhân, đao kiếm giữ ở một chỗ, giằng co lẫn nhau.
Nhiên Đăng đạo nhân vốn tưởng rằng Dương Tiễn chẳng qua chỉ là Tam đại đệ tử, cho dù là tư chất phi phàm, công pháp kỳ lạ, chiến lực (sức lực chiến đấu) vượt qua kim tiên bình thường, nhưng không có khả năng là đối thủ của một huyền tiên như hắn. Từ Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao kia truyền đến một cỗ lực đạo kỳ dị, lại khiến tiên kiếm trong tay trở nên nặng nề khác thường.
Nhiên Đăng đạo nhân tăng thêm tiên lực, rung mạnh cổ tay, muốn lấy huyền tiên lực, đánh văng Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao ra, chẳng ngờ lại không nhúc nhích chút nào, không khỏi lắp bắp kinh hãi. Chỉ thấy con mắt thứ ba của Dương Tiễn ánh lên trong suốt, hét lớn một tiếng, Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao vừa động, một cỗ lực lượng mạnh mẽ phách lên trên kiếm tiên, đẩy lui cả người Nhiên Đăng đạo nhân mấy bước mới đứng vững.
Từ khi nào hắn có được lực lượng mạnh mẽ như vậy? Nhiên Đăng đạo nhân rốt cục bắt đầu nghiêm túc với thực lực của kẻ chỉ là đệ tử đời thứ ba này, kinh ngạc nhìn Dương Tiễn đang trừng mắt nhìn mình.
Dương Tiễn cầm Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao, quát:
- Còn không mau mau giao Bạch Ngọc ra!
Nhiên Đăng đạo nhân nhớ lại lúc ấy khi Đạo Hành Thiên Tôn từng nói khi lấy được Côn Lôn tinh ngọc, Ngọc Đỉnh chân nhân cũng từng ở đây, nói vậy Dương Tiễn cũng biết, bởi vậy lúc này nghe được hai chữ "Bạch Ngọc", tất nhiên là không hiểu chuyện gì, quát:
- Cái gì Bạch Ngọc? Ngươi chớ có nhiều chuyện, mau mau tránh ra! Nếu còn mục vô tôn trưởng (trong mắt không có bề trên), ta liền thay sư phụ đã chết của ngươi giáo huấn một phen!
Dương Tiễn quả nhiên nghe Nhiên Đăng đạo nhân thề thốt không nhận, còn dõng dạc đề cập đến ân sư Ngọc Đỉnh chân nhân, không khỏi nổi trận lôi đình, đột nhiên vận tiên lực, Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao quang mang đại thịnh, đánh tới hướng Nhiên Đăng đạo nhân. Khi Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao vũ động mang theo một trận gió xoáy, khiến cho xung quanh những môn nhân tu vi không cao không tự chủ được lui về phía sau. Nhiên Đăng đạo nhân thấy Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao của hắn lại có uy thế như vậy, không dám đón đỡ, cẩn thận điểm một kiếm, mượn cỗ lực lượng kia lui về phía sau.
Dương Tiễn sao có thể bỏ qua, từng bước ép sát, khiến cho Nhiên Đăng đạo nhân liên tiếp lui về sau, lại hoàn toàn bị áp chế xuống. Mới vừa rồi khi Nhiên Đăng đạo nhân cùng Đạo Hành Thiên Tôn đại chiến, chỉ là phương diện chiêu thức không tinh diệu bằng đối phương, cho nên miễn cưỡng tạo thành thế cân bằng, nếu như Nhiên Đăng đạo nhân thật sự toàn lực ứng phó, Đạo Hành Thiên Tôn cũng không phải là đối thủ. Nhưng hiện tại lại khác, Nhiên Đăng đạo nhân đã cố gắng đem hết toàn lực, vẫn không thể đoạt lại tiên cơ, chỉ có thể áp dụng phương pháp du đấu vừa tạm lánh kỳ phong, vừa tìm cơ hội phản kích.
Hoàng Long chân nhân khôi phục lại thân người, nuốt vào một viên đan dược, thấy Dương Tiễn đại phát thần uy, trong lòng vừa mừng vừa sợ, thầm khen Ngọc chân nhân có người kế tục.
Nhiên Đăng đạo nhân không nghĩ tới Dương Tiễn lại tu luyện đến cảnh giới này, hắn gần đây được Chuẩn Đề đạo nhân chỉ điểm, hiểu được rất nhiều, đã dần dần có đột phá Huyền Tiên hạ giai đỉnh, đạt tới trung giai. Thế mà, hiện tại lại bị một tam đại đệ tử bức đến hoàn cảnh như vậy, thực không còn mặt mũi. Tuy nói hiện tại cùng người vật lộn cận thân không phải là điểm mạnh của hắn, nhưng nếu nói về thực lực, Dương Tiễn giờ phút này biểu hiện chính là không dưới Huyền Tiên hạ giai, hơn nữa có sự kỳ diệu của Bát Cửu Huyền Công cùng với võ nghệ tinh xảo của mình, vì thế vững vàng chiếm thế thượng phong.
Các tiên vây xem sau đó tới có đám người Quảng Thành Tử, Đạo Đức chân quân nhìn thấy thực lực mạnh mẽ của Dương Tiễn đều lộ vẻ kinh dị.
Ngay khi Nhiên Đăng đạo nhân đang cùng Dương Tiễn chiến đấu kịch liệt, "Thi thể" của Đạo Hành Thiên Tôn chảy ra một giọt chất lỏng màu xám, từ phần lưng tiếp xúc với mặt đất dần dần ngấm vào. Động tác của chất lỏng này vô cùng bí ẩn, tất cả mọi người ở đây đều không phát hiện.
Dương Tiễn mắt thấy Nhiên Đăng đạo nhân vừa chiến vừa lui, dường như có ý chạy trốn, lập tức lén tế ra Hao Thiên khuyển. Nhiên Đăng đạo nhân trong tiên thức cảm giác dường như có lực lượng dao động khác thường truyền đến, quay đầu nhìn lại, thấy một con ngao khuyển thật lớn người đen thui, mở cái miệng khổng lồ, răng nhọn như đao, đang hướng gáy mình cắn tới.
Nhiên Đăng đạo nhân chỉ kịp vội vàng quay đầu đi, bị cắn vào vai, lập tức kéo xuống một khối da thịt, đau thấu tâm can, đợi đến khi trong lòng nảy sinh ý nghĩ ác độc chém giết ngao khuyển này, lại bị nó giảo hoạt chạy thoát trở về.
Hao Thiên khuyển này tồn tại giống như một nửa pháp bảo cùng một nửa yêu thú hợp thành, năm đó khi ở Tam Sơn Quan, từng bị Trương Tử Tinh dễ dàng phá giải, sau được Dương Tiễn lấy máu nuôi chữa trị, hiện giờ theo tu vi tăng tiến của chủ nhân, tất nhiên là sức mạnh tăng nhiều.
Nhiên Đăng đạo nhân bị một chiêu "Đóng cửa thả chó" của Dương Tiễn đả thương, trong lòng tức giận, vờ chém một kém, âm thầm xuất ra Linh Lung Tháp, nhắm ngực Dương Tiễn tế đi, ý định đánh gãy xương hắn, lấy lại thể diện.
Linh Lung Tháp kia hóa thành một đạo kim quang, thế đi như cầu vồng, đánh chuẩn xác lên lưng của Dương Tiễn. Toàn bộ thân thể của Dương Tiễn nhất thời chúi về phía trước mấy bước, mỗi bước đều lưu lại trên mặt đất dấu chân thật sâu, nhưng chỗ bị đánh trúng chỉ thấy đốm lửa bắn ra, vậy mà vô sự.
Nhiên Đăng đạo nhân kinh ngạc, uy lực của Linh Lung bảo tháp này hắn rõ ràng nhất, đến mức vừa rồi Đạo Hành Thiên Tôn là kim tiên thể còn không chịu được một kích, thậm chí bỏ mình, Dương Tiễn này làm sao lại có thể bình yên vô sự? Dương Tiễn hít sâu một hơi, áp chế tiên lực đang không ngừng quay cuồng do bị Linh Lung tháp đánh trúng, không đợi Nhiên Đăng ngẫm nghĩ, Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao lại toàn lực đâm tới. Nhiên Đăng đạo nhân vội vận tiên quyết, há miệng, một đóa Bạch Liên Hoa hiện ra đón đỡ Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao. Dương Tiễn chỉ cảm thấy Tam Tiêm Đao giống như bị hãm sâu trong vũng bùn, lập tức vận thêm lực lượng, tay khẽ lật, Bạch Liên Hoa kia chịu không nổi mở ra, bay ra từng phiến.
Nhiên Đăng đạo nhân lúc này lại thừa dịp tế ra Linh Lung Tháp, chỉ thấy mây lành lượn lờ, tử vụ (sương tím) xoay quanh, Linh Lung bảo tháp kia quang mang đại thịnh, biến to ra, chụp Dương Tiễn vào bên trong.
Nhiên Đăng đạo nhân vỗ lên trên tháp, bên trong nhất thời sinh ra tam muội chân hỏa. Nhiên Đăng đạo nhân cũng không hy vọng chân hỏa này có thể thiêu chết Dương Tiễn, càng chính xác mà nói, hắn cũng không hy vọng giết chết Dương Tiễn để gặp phải phiền toái lớn hơn nữa, chỉ hy vọng có thể tiêu hao càng nhiều lực lượng của Dương Tiễn, để tránh lại dây dưa lần nữa.
Vậy mà Linh Lung tháp kia bỗng nhiên run rẩy, thể tích không chịu sự khống chế mà lúc to lúc nhỏ, làm như có nguy cơ hỏng mất bất cứ lúc nào. Nhiên Đăng đạo nhân bản năng cảm giác được Linh Lung tháp có nguy cơ hỏng mất, tâm trạng hoảng hốt, chỉ sợ pháp bảo duy nhất này lại gặp bất trắc, vội vàng thu lại. Tháp kia mới thu lại, nhất thời hiện ra thần thông của Dương Tiễn, không trung bị che lấp bởi thân hình lớn vô cùng gần như chọc trời, con mắt thần thứ ba kia bắn ra tinh quang, nhìn trừng trừng về phía Nhiên Đăng đạo nhân.
Đúng lúc này, từ phía chân trời bỗng nhiên một đạo kim quang bay tới, dừng lại trên mặt đất, đúng là môn hạ của Nguyên Thủy Thiên Tôn , "Chủ nhiệm văn phòng" Ngọc Hư Cung là Nam Cực Tiên Ông. Nam Cực Tiên Ông kêu lớn:
- Hãy khoan động thủ! Chưởng giáo sư tôn có lệnh, các tiên không được tàn sát lẫn nhau nữa! Chư vị cùng tới Ngọc Hư Cung, chờ chưởng giáo thánh nhân định đoạt việc này!
- Cẩn tuân ngọc chỉ!
Mọi người vừa nghe vậy đều không dám nhiều lời, ngay cả Dương Tiễn cũng thu pháp thân lại, chỉ oán hận nhìn Nhiên Đăng đạo nhân.
Nhiên Đăng đạo nhân thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn tuyên triệu, thầm mắng Dương Tiễn phá hỏng kế hoạch "Ác nhân tiên cáo trạng" (tố cáo kẻ ác trước) của mình, trong lòng bắt đầu nhanh chóng tính toán.
Trốn? Như vậy giống như thừa nhận mình chột dạ, không chỉ hao phí tâm huyết kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Hơn nữa, trước ánh mắt chằm chằm của Dương Tiễn, đám người Quảng Thành Tử, Xích Tinh Tử tuy rằng tu vi không bằng mình, nhưng trên người đều mang dị bảo, nếu như mình trốn, nhất định dẫn tới các tiên liên thủ truy kích, chỉ sợ là cửu tử nhất sinh.
Nếu không đi, phải nghĩ lại làm sao hóa giải việc này. Dù sao, hắn cũng ở cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn đã mấy trăm vạn năm, vô cùng rõ ràng tính nết của vị thánh nhân này, chỉ cần làm được bốn chữ tránh nặng tìm nhẹ, có thể hóa giải việc này.
Ngộ nhỡ đến thời khắc nguy cấp, hắn vẫn còn có con bài cuối cùng, tự có thể đảm bảo an toàn.
Nhiên Đăng đạo nhân nghĩ đến đây, lại bình tĩnh xuống.
- Nhiên Đăng lão sư, mời đi theo ta.
Nam Cực Tiên Ông đi đến trước mặt Nhiên Đăng đạo nhân hành lễ rồi lại lộ vẻ ngoài ý muốn, nhìn Dương Tiễn vẫn không chịu buông Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao:
- Dương sư điệt, chưởng giáo lão gia có lệnh, đồng môn không được tư đấu, vi phạm chắc chắn trọng phạt. Nếu như sư điệt có việc ân oán gì, vẫn nên đi Ngọc Hư Cung xin thánh nhân quyết định.
Dương Tiễn nghe được tên Ngọc Hư Cung thánh nhân, cũng không lộ vẻ kính cẩn nghe theo như trước kia, mà chỉ yên lặng thu hồi Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao. Hoàng Long chân nhân ôm lấy thi thể của Đạo Hành Thiên Tôn, các tiên hết thảy đều thi triển độn quang, đi tới Ngọc Hư Cung.
Không bao lâu, mọi người liền tới trong Côn Lôn Sơn Ngọc Hư Cung, hành lễ với Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Nguyên Thủy Thiên Tôn ngồi trên đài bát quái, trong mắt mang theo nghiêm khắc nhàn nhạt, bất cứ người nào tiếp xúc cùng ánh mắt của hắn đều bị khí thế không giận mà uy kia áp bức, không tự chủ được mà cúi đầu, không dám nhìn thẳng.
Chỉ có một người ngoại lệ, đó chính là Dương Tiễn. Từ khi biết được người ở phía sau trong việc thiên phạt năm đó của cha mẹ là Nguyên Thủy Thiên Tôn, oán hận trong lòng tất nhiên là khó nén. Hiện giờ, mặc dù hắn chôn dấu hận ý trong lòng, ngoài mặt bất động thanh sắc, nhưng đã mất đi sự kính sợ phát ra từ nội tâm của ngày xưa đối với vị chưởng giáo tổ sư Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Nguyên Thủy Thiên Tôn nhíu mày, khi nhìn kỹ lại Dương Tiễn, trong mắt bỗng nhiên xoẹt qua vài phần kinh dị. Hắn nhìn thoáng qua Nam Cực Tiên Ông, mở miệng hỏi:
- Hôm nay cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Vì sao tên của Đạo Hành Thiên Tôn trên Ngọc Hư sách lại biến mất?
- Chưởng giáo thánh nhân. Xin nghe bần đạo một lời.
Nhiên Đăng đạo nhân sớm có chuẩn bị, giành nói trước, kể lại sự tình một lần. Theo cách hắn nói, chuyện này hoàn toàn là do sai lầm của Đạo Hành Thiên Tôn. Bạn đang đọc truyện được copy tại
/492
|