Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 413: Lão Tử Triều Ca thăm Tiêu Dao

/492


Đêm đó, Trương Tử Tinh liền mang Thái Diễm về tới Triều Ca

Khi mới gặp Thái Diễm, các mỹ nữ nơi hậu cung của Trương Tử Tinh có phản ứng đầu tiên chính là: Phu quân đi Tây kỳ trước để tra xét chân tướng của Ấp Khương . Kết quả là cả Ấp Khương cũng đem lừa gạt tới tay.

Đặng Thiền Ngọc trừng lớn mắt, nói một câu:

- Phu quân, ngươi cũng thật quá độc ác. Muốn phá Tây Kỳ, phải chém được đầu Cơ Phát. Nhưng ngươi lại đem lão bà nhà người ta trộm về đây . . . . .

Bích Tiêu lập tức thay Đặng Thiền Ngọc bổ sung cho người nào đó thêm một câu

- Có tiền đồ!

Còn cố ý đi phía trước véo hắn một cái "gọi là cổ vũ".

Thái Diễm từ lúc còn trên đường đến đây cũng có nghe hắn nói qua tình hình. Còn nghe nói hiện mình có bao nhiêu vị sư mẫu. Hiện giờ nhìn thấy mỗi người sư mẫu tướng mạo đều là tuyệt sắc, so với chính mình chỉ có hơn chứ không kém. Hơn nữa còn cùng với lão sư ân ái dị thường, hành vi còn hơi lớn mật. ( xã hội này xã hội nam quyền mà, mấy em này cũng có chút lớn mật ). Cũng âm thầm buông bỏ một chút lo lắng còn lại ở sâu trong nội tâm, lộ ra vẻ tươi cười.

Trương Tử Tinh tất nhiên là buồn bực không thôi. Quả thật muốn lừa gạt một phen cho xong chuyện. Nếu thực thì còn đỡ, đằng này lại chỉ thu làm đồ đệ. Cái này có lẽ so với đậu hũ còn muốn oan uổng hơn? Thái Diễm mau chóng chạy tới lấy lễ đệ tử ra mắt các vi sư mẫu. Chúng nữ lúc đó mới biết nguyên nhân hắn chịu uỷ khuất. Nhưng cũng có không ít người lộ ra vẻ cổ quái: chẳng nhẽ mặt trời mọc ở đằng tây sao? Sao lại có mèo con không biết ăn vụng?

Bích Tiêu thậm chí còn nghĩ đến nhiều chuyện khác, kéo Thái Diễm sang một bên, một mặt căn dặn cần chú ý những công việc gì. Mặt khác còn tặng cho nàng một loại ngọc phù pháp bảo. Nói rằng nếu có sắc lang tới quấy rầy, chỉ cần bóp nát thì sư mẫu sẽ có mặt ngay lập tức, diễn " Ỷ thiên đồ lang ký " cho mà xem. Đặng Thiền Ngọc dạo gần đây qua lại với Bích Tiêu rất thân cận, còn cùng với vị tỷ tỷ này đề xuất "Dùng kéo cho thuận tay". Trương Tử Tinh nghe được mà sởn cả tóc gáy. Thu đồ đệ vốn là một chuyện tốt như thế lại bị nói thành như vậy.

Chẳng qua, lúc trước Trương Tử Tinh cũng đã thương nghị kĩ với Thái Diễm rồi, nhất định không thể để lộ ra ngọn nguồn sự việc. Thái Diễm biết rõ vị lão sư này thân là chí tôn, sẽ không cho phép việc này lộ ra ngoài. Với lại cho dù nàng có nói ra cũng chẳng có ai tin. Lập tức phát trọng thệ cam đoan sẽ không tiết lộ bí mật này.

Đúng lúc này, Trương Tử Tinh nhận được báo cáo: bên ngoài có một vị Huyền Đô đạo nhân, muốn cầu kiến quốc sư Tiêu Dao Tử.

Trương Tử Tinh giật mình kinh hãi: Huyền Đô đạo nhân ? Là Huyền Đô đại pháp sư. Hay là …

Trương Tử Tinh không dám chậm trễ, vội vã sai người mời vị Huyền Đô đạo nhân này đến một tĩnh viện, sau đó lấy tướng mạo Tiêu Dao Tử đi đến gặp mặt.

Khi nhìn thấy vị Huyên Đô đạo nhân, Trương Tử Tinh chấn động, lập tức lệnh cho tất cả mọi người lui ra. Quả nhiên như hắn sở liệu, người đến không phải là Huyền Đô đại pháp sư mà là Bát Cảnh Cung thánh nhân Lão Tử.

Trương Tử Tinh khôi phục lại chân diện mục, hướng Lão Tử thi lễ, nói:

- Ra mắt thánh nhân. Thánh nhân nếu có việc gì, chỉ cần gọi một tiếng, ta sẽ tới Bát Cảnh Cung lắng nghe lời dạy bảo. Không cần phải đích thân đến nơi này.

Lão Tử mỉm cười hoàn lễ, cũng không có trả lời. Trương Tử Tinh biết rõ vào lúc này Lão Tử có điều cố kỵ, cũng biết là không nên nói nhiều chuyện này, hỏi:

- Không biết thánh nhân hôm nay đến Triều Ca, có gì chỉ bảo?

Lão tử cũng đi thẳng vào vấn đề, nói:

- Bệ hạ. Bần đạo gần đây trong lòng có chút nghi hoặc. Thỉnh bệ hạ vì bần đạo mà cho vài lời khuyên bảo.

Trương Tử Tinh trong lòng chợt động, cười nói:

- Thánh nhân lại nói đùa rồi. Ta chỉ là một người phàm tục. Chỉ là một con kiến hôi. Có đức độ bản lĩnh gì để giải thích nghi hoặc trong lòng thánh nhân?

Lão Tử lắc đầu nói:

- Bệ hạ hà tất phải khiêm tốn. Nếu ngươi là kiến hôi, vậy thì dưới thánh nhân, cũng đều chỉ là kiến hôi.

- Còn không phải là như thế sao? Dưới thánh nhân, đều là kiến hôi. Nói một câu đắc tội với thánh nhân. Dưới thiên đạo, vạn vật sinh linh đều chỉ là kiến hôi! Cho dù là thánh nhân … hừ hừ …

Tuy rằng Trương Tử Tinh không nói hết nhưng Lão Tử vẫn nghe ra ý tứ trong lời hắn nói, nhíu mày nói:

- Bệ hạ xưa nay khí độ phi phàm. Vì sao hôm nay lại thất thố như vậy?

Trương Tử Tinh không có trả lời mà hỏi ngược lại:

- Thánh nhân có biết việc tiên thiên dị bảo Đả Thần Tiên?

Lão Tử cả kinh, vuốt cằm nói:

- Đây còn là một việc rất bí ẩn. Không ngờ bệ hạ lại có thể biết được. Đả thần Tiên là tiên thiên kỳ vật. Khi gặp hạo kiếp mới xuất thế ứng kiếp, cuối cùng giúp định sổ càn khôn. Nếu thời cơ không tới, ngày thường cho dù cố ý đi tìm, cũng vô pháp thấy được. Bệ vừa hỏi như vậy, chẳng lẽ Đả Thần Tiên đã xuất thế?

Trương tử Tinh gật đầu. Cũng nói ra sự tình thiên - địa – nhân tam vị chi sổ. Sắc mặt Lão Tử càng thêm kinh hãi:

- Không thể tưởng được sát kiếp lần này lại dẫn được Đả Thần Tiên xuất thế! Xem ra hạo kiếp lần này cũng không phải chỉ là nhân đạo chi kiếp. Có khi còn là hạo kiếp to lớn của cả tam giới! Nhớ lại năm đó, yêu ma tranh đấu, Bất Chu Sơn sụp đổ, Đả Thần Tiên cũng chưa từng xuất ra ứng kiếp. Hiện giờ lại vào lúc này hiện thế, chỉ sợ lần này hạo kiếp nghiêng trời lệch đất, vượt xa so với tưởng tượng của ta. Cuối cùng mặc dù vẫn là thiên đạo trọng liệt, định vị phong thần. Nhưng những biến số cùng tổn thương cũng càng khó mà đoán trước được!

Trương Tử Tinh vội hỏi:

- Chẳng lẽ thật sự phải chết đủ người, mới có thể hoàn thành kiếp nạn?

Lão Tử lắc đầu nói:

- Hạo kiếp này cũng không chỉ đơn giản là đánh trận bình thường hoặc sinh tử chi số như vậy. Việc tử thương là tuyệt đối không thể tránh được. Hơn nữa còn là muốn thế cục tam giới đạt tới một sự cân bằng nào đó. Nếu không thể đạt được, thì hoạ chiến tranh sẽ không ngừng. Chỉ là làm thế nào để đạt được cân bằng, cho dù là thánh nhân cũng không thể hiểu hết.

Trương Tử Tinh trong lòng trầm xuống, vội hỏi:

- Có thể có biện pháp ngăn cản không?

- Thiên đạo đại thế như vậy. Như thế nào lại có thể ngăn cản? Đã là hạo kiếp phủ xuống đầu thì chỉ còn cách ứng kiếp mà thôi.

Lão Tử nhìn hắn, my mày nhíu chặt:

- Ta thấy bệ hạ đối với sinh tử chi đạo còn quá cố chấp cho nên mới phiền não như thế. Bên trong thiên đạo, tạo hoá vô tận, vạn vật sinh sôi không ngừng. Thiên đạo trọng liệt, khó tránh khỏi có sinh diệt thịnh suy chi biến. Bệ hạ là người thông minh, kiến thức phi phàm, hơn xa tiên nhân tầm thường. Vì sao lại quan tâm chuyện trái ngược như thế?

- Bởi vì ta là người.

-

Trương Tử Tinh nhìn thẳng vào Lão Tử, nghiêm túc nói: "

- Ta không phải là thánh nhân. Cũng không phải tiên nhân. Chỉ là một cá nhân mà thôi. Ta không thể giống như thánh nhân các người hoặc là có cảnh giới cao thâm, có thể coi thường tính mạng của tiên nhân mà so sánh. Ta cũng không thích làm cái gì gọi là người cứu thế. Nhưng ta không thể trơ mắt đứng nhìn vô số sinh mệnh vô tội vì cái gọi là thiên đạo cần mà phải chịu hôi phi yên diệt, bất tồn hậu thế. Chẳng vì chính mình có thể bình yên vô sự mà ở một bên tham sống sợ chết…… Ta cũng từng nghĩ tới phải dùng kỳ mưu để xoay chuyển đại thế này. Nhưng mà, hiện tại ta mới biết. Vốn dĩ vào lúc mà ta nghĩ hết thảy đều đã nắm trong tay cũng là lúc ta thất bại. Hoàn toàn thất bại. Ta muốn thỉnh giáo thánh nhân. Nếu như lấy thân thể Hỗn Nguyên thánh nhân trọng khai mạc đại thần thông địa thuỷ hoả phong, liệu có hay không biện pháp để tránh cho tam giới phải chịu sinh linh đồ thán ?

Lão Tử trầm ngâm hồi lâu, không có trả lời ngay mà hỏi lại:

- Bệ hạ có sử dụng kỳ mưu hay không là việc của nhân giới. Nhưng cũng từ đó mà đem nhân tiên chi chiến phân ra. Cuối cùng, phải chăng định dùng thế sét đánh không kịp bưng tai tiêu diệt Tây Chu, hoàn thành nhân giới chi chiến?

Trương Tử Tinh khẽ run lên, không ngờ kế hoạch của mình lại bị Lão Tử đoán ra được,trên mặt vẫn bất động thanh sắc:

- Nghe nói đây là chư thánh chi nghị. Sao lại có can hệ đến ta? Còn nữa, ta chẳng qua chỉ là thiên tử nơi phàm tục, làm sao có được bổn sự lớn như vậy?

Lão Tử nhìn thật sâu hắn một cái rồi nói:

- Bệ hạ. Ta mặc dù không biết ngươi dùng cách gì để thúc đẩy việc này. Nhưng lần này nhân tiên chi chiến tách ra. Nhất định là mưu kế của ngươi! Chớ quên rằng, ngày hôm đó ngươi ở Bát Cảnh Cung từng lấy ra kỳ vật có thể diệt thế. Nếu pháp nhãn của ta không nhầm thì vật kia cũng không thuộc phạm trù đạo thuật hay pháp bảo nào cả. Giờ phút này, cuộc chiến nhân giới do con người thực hiện. Nếu ngươi thi triển kỳ vật kia ra, đừng nói là Tây Chu, cho dù muốn diệt thế cũng thừa sức. Bạn đang đọc truyện tại

/492

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status