Đám người Phổ Hiền chân nhân, Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn ở một bên nghe thấy Nhiên Đăng đạo nhân điểm trúng đích danh Từ Hàng chân nhân, trong lòng liền bừng tỉnh đại ngộ: trách không được Nhiên Đăng đạo nhân lúc thăm dò phó trận, đệ nhất nhân tuyển lại chính là Già Lâu La thuộc nhất hệ "tiểu thừa" của Tiếp Dẫn đạo nhân, nguyên lai là chuẩn bị cho một chiêu này ở phía sau.
Nhìn bề ngoài, lúc trước có thể xem bản thân Nhiên Đăng thuộc cùng một hệ với Già Lâu La, bây giờ lại phái ra một người thuộc nhất hệ "đại thừa" của Chuẩn Đề đạo nhân, cũng không có gì kì quái. Nhưng trên thực tế, Nhiên Đăng đối với việc này đã sớm có dự mưu. Già Lâu La tuy bị phái đi đánh trận đầu, nhưng dù sao cũng chỉ là đi tìm hiểu phó trận mà thôi, mức độ hung hiểm không thể so sánh với chủ trận. Tinh anh của Bích Du Cung cho tới giờ này cũng chưa có hiện thân qua ở trong phó trận, nói như vậy tức là đều tập trung ở trong chủ trận. Lần này tại thời khắc mấu chốt lại phái Từ Hàng chân nhân đi tới chủ trận, ý tứ này không cần nói cũng biết.
Trên thực tế lúc trước nếu không phải Già Lâu La cùng Ngũ Bộ Tịnh Cư Thiên Vương quá mức tự tin, xâm nhập vào Hoả Vân Trận cực kỳ lợi hại, chỉ sợ cho đến giờ cũng vẫn chưa phải chết. Hiện giờ Già Lâu La đã bất hạnh bỏ mình, vô hình trung lại có thể khiến cho Nhiên Đăng đạo nhân có thêm đầy đủ lý do --- ngay cả một nhân vật trọng yếu của nhất hệ bên ta cũng đã chết, cho dù ngươi thuộc bên kia có chết đi thì cũng là hợp tình hợp lý, cũng không phải là lấy việc công để báo tư thù.
Nhưng Tây Phương Giáo có rất nhiều người sáng suốt cũng nhận ra, ngay cả cùng là Tiếp Dẫn nhất hệ với Nhiên Đăng như đám người Kim Cương Dạ Xoa Minh Vương cũng không khỏi sinh hàn ý: lúc này mới chân chính thấy được cái gì là vì đạt mục đích mà bất chấp thủ đoạn! Đối với người một nhà ngoan độc, mới chính thật là ngoan độc! Chỉ là đáng thương cho Già Lâu La kia thiên tái khổ tu, lại bởi vậy mà trở thành vật hy sinh.
Ngày đó ở trên Tam Tiên Đảo, Từ Hàng chân nhân cùng Nhiên Đăng đạo nhân bị Trương Tử Tinh dùng kế ly gián mà kết hạ ân oán, từ đó về sau mà quan hệ ác liệt, cho dù là sau này cùng về Tây Phương Giáo cũng vẫn như thế. Từ Hàng, Phổ Hiền, Văn Thù tam tiên sau khi tìm đến nương tựa vào Tây Phương Giáo, chính là giống như tưởng tượng của Trương Tử Tinh, cũng đưa ra việc ngoại trừ Chuẩn Đề đạo nhân, sẽ không chịu sự chỉ huy của đám đại giáo chủ hay tam giáo chủ. Tiếp Dẫn đạo nhân khi nghe tam tiên lại có thể nói ra điều kiện như vậy, cũng có cảm giác bất ngờ. Nhưng cân nhắc đến thực lực của ba người, cuối cùng cũng không cần nghĩ ngợi mà lập tức đáp ứng. Hiện giờ tam giáo cộng hội Vạn Tiên Trận, do sự tình trọng đại, cho nên Tiếp Dẫn đạo nhân cùng Chuẩn Đề đạo nhân vẫn cố ý dặn dò trên dưới trong giáo cần lấy đại cục làm trọng, chi bằng thống nhất nghe theo một sự chỉ huy. Đúng là không thể tưởng tượng được Từ Hàng chân nhân vào thời khắc mấu chốt vẫn còn bị Nhiên Đăng đạo nhân ám toán.
Nhiên Đăng đạo nhân mặt không đổi sắc, ngay sau đó lại điểm danh thêm mấy người. Tây Phương Giáo chọn người phái đi tra xét chủ trận là: Từ Hàng chân nhân, Kim La Vương, bốn gã Mật Tích Kim Cương Lực Sỹ
Bên Xiển Giáo, Nam Cực Tiên Ông cũng an bài thật tốt nhân tuyển, phân biệt là: Thân Công Báo, Kiều Khôn, Bạch Vân Động thập nhị môn nhân.
Thân Công Báo cùng Nam Cực Tiên Ông tuy là đồng môn, nhưng cũng đã có bao nhiêu năm thù oán, nghe được Nam Cực Tiên Ông phái hắn xuất trận, trong lòng tuy biết rõ, nhưng cũng thức thời mà tiến đến, không hề biện giải. Mà vị Kiều Khôn kia lại càng vạn lần không tình nguyện. Hắn nguyên bản ở tại Vũ Di Sơn cũng là "Thổ hào" một phương, lại nghĩ muốn dựa nhờ bóng mát của đại thụ nên đã nịnh bợ Xiển giáo, mong trở thành một chi thứ môn nhân. Sau khi đắc tội với Tiêu Dao Tử trốn lên Côn Lôn Sơn, được Nguyên Thuỷ Thiên Tôn thu lưu, lúc ấy còn nghĩ rằng từ nay về sau đã tìm được một chỗ dựa vững chắc.
Nào biết được hôm nay lại bị phái đi làm kẻ chết thay. Trong lòng cực kỳ buồn bực, nhưng Kiều Khôn cũng tự biết phải làm gì khi chúng tiên đang chú ý, không thể thoái thác, chỉ có thể tiến lên, âm thầm chuẩn bị cho tốt để làm sao có thể từ trong trận trốn ra.
Song phương cộng lại có hai mươi người, coi như là thành một tiểu đội. Hai mươi người kia trước trận quyết chiến với Vạn Tiên Trận, cơ hồ là cửu ngưu nhất mao (chín trâu chỉ mất một sợi lông – không đáng kể), cũng không biết có thể còn có mấy người sống sót.
Chúng tiên trong lòng cũng có tính toán, lập tức đồng loạt hướng đến Vạn Tiên chủ trận bay tới. Trong khối sương kia thỉnh thoảng lại hiện ra các loại màu sắc cổ quái, biến hoá thất thường, lại giống như không có cửa vào. Từ Hàng chân nhân cất cao giọng nói:
- Bần đạo Tây Phương Giáo Từ Hàng cùng Xiển Giáo Thân Công Báo chờ chư vị đạo hữu tiến đến, dục hội Vạn Tiên chủ trận.
Lúc này, phía trước mà sương khói chậm rãi mở ra, lộ ra một cái cổng vào. Bên trong vẫn như cũ là vụ sắc thanh quang, không thể nhìn rõ. Từ Hàng chân nhân hít sâu một hơi, quay sang đám người Thân Công Báo có ý bảo hướng tới phía trước nhẹ nhàng mà đi. Đoàn người đảo mắt đã thấy đi vào bên trong cánh cổng kia. Sương khói dần dần tụ lại, cổng vào lại biến mất không thấy đâu nữa.
Mọi người đi vào trong trận, giống như tiến vào một thế giới khác. Phía trước sương mù dày đặc, tầm nhìn bị hạn chế đến mức thấp nhất. Phía trước thỉnh thoảng ẩn hiện đột ngột hiện ra những quang mang cùng những quái thanh (âm thanh kỳ quái) thần bí, làm cho người ta tâm kinh động phách. Từ Hàng chân nhân không dám chậm trễ, cẩn thận cùng mọi người bảo trì khoảng cách, mở miệng nói:
- Chư vị đạo hữu Triệt Giáo, bọn người bần đạo đến phá trận, cớ sao lại không thấy hiện thân?
Phía trong sưong mù có tiếng cười lạnh truyền đến:
- Đó là do mấy người đạo hạnh thấp kém, vậy mà còn dám lớn tiếng nói xằng là đến phá trận?
Phía bên trái cũng có người cười, nói:
- Đạo huynh chớ có để ý đến tên Từ Hàng chân nhân này. Người này có thể phản bội lại tiên sư Xiển Giáo, sau đầu sang Tây Phương Giáo, da mặt thật dày chính là một kiện pháp bảo lợi hại!
Chung quanh liền cười vang một trận, cũng không biết là có bao nhiêu môn nhân. Kiều Khôn cả kinh, cùng các môn nhân nơm nớp lo sợ. Đám người Thân Công Báo cũng lộ vẻ cảnh giác, xuất ra pháp bảo nhằm chuẩn bị, tuỳ thời ngăn cản sự xuất hiện của địch nhân.
Từ Hàng chân nhân từ khi đầu nhập Tây Phương Giáo cho đến nay, công phu hàm dưỡng càng thêm thâm hậu, lại có thể không chút tức giận nào, nói:
- Triệt Giáo đạo hữu hay là chỉ biết núp ở phía sau nói mà không dám ra mặt đả thương người? Có thủ đoạn gì, vì sao không dám ra đây so tài cao thấp?
Từ Hàng chân nhân vừa mới dứt lời, sương khói ở trước mặt liền phân ra hai bên, lộ ra một đạo nhân đang tiến đến. Người này trường tu hắc diện (râu dài mặt đen), thân xuyên phục, lưng thắt ti thao (ND: chắc là thắt lưng bằng tơ tằm), chính thị là môn hạ Bích Du Cung – Ô Vân Tiên.
Ô Vân Tiên rút tiên kiếm ra, chỉ về phía Từ Hàng chân nhân, quát:
- Từ Hàng! Có dám cũng ta đánh một trận không?
- Có gì không dám!
Từ Hàng chân nhân thầm nghĩ hôm nay đã vào trong trận rồi, cho dù khiếp nhược bất chiến, cũng vô pháp tránh khỏi sát chiêu của địch nhân, lúc này cũng rút kiếm đi đến, thẳng tiến về phía Ô Vân Tiên. Ô Vân Tiên thấy hắn tiến đến, cũng không đối địch, xoay người bước đến, tiến vào trong một màn hào quang kỳ dị như ẩn như hiện. Từ Hàng chân nhân hơi trầm ngâm, cũng tiến lên theo. Kim La Vương, bốn gã Mật Tích Kim Cương Lực Sỹ phía sau Từ Hàng chân nhân cũng theo sát mà lên. Kiều Khôn sợ là mình sẽ bị bỏ lại đây một mình nên cũng nhanh chóng đuổi theo.
Thân Công Báo bản thân biết rất nhiều loại tạp học, thấy khi Ô Vân Tiên lùi vào trong kỳ quang đồng thời có ẩn hiện ba đoàn quang vựng như những vòng tròn nối với nhau, giống như có ba cái trận doanh liên kết với nhau, trong lòng thầm tính toán:
- Cái này trông rất quen mắt, dường như là có ẩn chứa Thái Cực huyền diệu?
Hắn nhất thời chần chờ, phía trước quang mang đã dần ảm đạm, đợi đến khi hắn vượt qua thì cả đám người Từ Hàng chân nhân lẫn quang kia đều biến mất, ngay cả Kiều Không cũng không thấy đâu nữa. Thân Công Báo thấy vậy thì cả kinh không phải ít, chạy nhanh tới phía trước, đi được một đoạn, đã thấy bốn phía quang mang đại thịnh, phía trước lại có một âm thanh khác vang lên:
- Thân đạo hữu, đã vào lưỡng nghi trận của ta rồi lại còn muốn chạy đi đâu?
Thân Công Báo chấn động, thấy người này nhìn rất quen, nguyên lại là si tiên Mã Toại. Mã Toại này đạo hạnh tinh thâm, từ ngàn năm trước đã đạt đến cảnh giới kim tiên, người này thiện dùng một cái kim cô nên tự xưng là kim cô tiên, cùng với Thân Công Báo cũng có chút giao tình.
Thân Công Báo tuy rằng được Nguyên Thuỷ Thiên Tôn bí mật truyền thụ Ngọc Thanh Thượng Thiên chân giải, công lực tăng tiến không ít, nhưng tự nghĩ so với Mã Toại cũng chỉ tương đương. Hiện giờ song phương đều vì chủ, tuy là bạn cũ, nhưng cũng không thể khoan nhượng, lập tức than thầm một tiếng, rồi rút kiếm tiến đến.
- Mã đạo hữu, hôm nay bần đạo phụng mệnh mà đến, cho dù là bạn cũ cũng đành phải một bút xoá bỏ, xin thứ cho tại hạ đành phải đắc tội
Mã Toại gật gật đầu, lấy kiếm tiên ra nghênh đón. Trận ác đấu giữa hai người hiển nhiên là khó lòng tránh được.
Lại nói, Kiều Khôn đi theo Từ Hàng chân nhân cùng Kim La Vương, Mật Tích Kim Cương lực sỹ đang đuổi theo hướng Ô Vân Tiên rút lui trong đoàn quang mang. Cũng không biết là do đám người Kiều Khôn tu vi không đủ, hay là do trận pháp huyền bí diệu dụng, khoảng cách của Kiều Khôn cùng đám đệ tử so với đám người Từ Hàng chân nhân càng lúc càng xa, đành trơ mắt nhìn đám người Từ Hàng chân nhân tiến vào rồi biến mất sau quang đoàn kia. Kiều Khôn giật mình kinh hãi, chạy nhanh xoay người hội hợp với Thân Công Báo, nào biết được khi quay đầu lại chỉ thấy sương mù dày đặc, không còn thấy tăm hơi của Thân Công Báo đâu nữa?
Kiều Khôn lập tức trở nên khẩn trương, vội vàng hạ lệnh cho mười hai gã đệ tử bố hạ trận pháp phòng ngự, khẩn trương chăm chú quan sát nhất cử nhất động chung quanh. Chỉ thấy một trận lam quang đẹp mắt, bốn phía trong sương mù xuất hiện nhiều mặt kỳ (cờ) màu lam, phảng phất tỏa ra lực lượng khiến người ta lạnh cả tâm can . Giữa sân lúc này xuất hiện bốn vị đạo nhân, đều mặc áo bào màu xanh, tướng mạo bất thiện.
Kiều Khôn nhìn không ra tu vi của bốn gã đạo nhân áo xanh, trong lòng cũng biết mình không phải là địch thủ của đối phương, liền bất chấp địa vị của mình trong mắt chúng tiên Xiển Giáo cùng Tây Phương Giáo, lập tức ra lệnh cho đệ tử của mình buông kiếm tiên, hướng đến bốn ga đạo nhân thi lễ nói:
- Bốn vị đạo hữu, bần đạo là Kiền Khôn tán nhân ở Vũ Di Sơn, Bạch Vân Động, cũng không phải là người trong Xiển Giáo, hôm nay chính là bị bắt mà đến, thực lòng dù không muốn cũng không thể không tuân theo. Bần đạo đối với quí giáo vốn ngưỡng mộ đã lâu, tình nguyện quy phục quý giáo, cũng thỉnh bốn vị đạo hữu tiến cử.
Bởi vì Vạn Tiên chủ trận mang theo lực lượng kỳ dị, cộng thêm sương mù dày đặc, cho nên ngay cả pháp thuật của Nhiên Đăng đạo nhân cùng bảo kính của Nam Cực Tiên Ông cũng đều không thể thấy rõ được tình huống bên trong, chỉ có thể ẩn ẩn thấy được bóng người. Nhân khi nhóm người Thân Công Báo cùng Kiều Khôn bị tách ra, bảo kính của Nam Cực Tiên Ông cũng phát huy diệu dụng, tự động chia "màn hình" ra làm hai, đồng thời chiếu hình ảnh của hai bên. Tuy rằng hình ảnh không được rõ nét lắm nhưng chúng tiên cũng có thể lờ mờ thấy được việc đám người Kiều Khôn buông vũ khí đầu hàng, còn hành lễ với địch nhân, không khỏi thầm mắng người này vô sỉ.
Nam Cực Tiên Ông cũng cảm thấy mất mặt, mặt mày xanh mét một màu, trong mắt lệ mang chớp động. Bốn ga đạo nhân kia đối với việc Kiều Khôn chủ động đầu hàng cũng cảm thấy ngoài ý muốn, nhìn nhau cười ha hả. Trên bảo kính của Nam Cực Tiên Ông lam quang quyển động (di động theo vòng tròn, giống như lốc xoáy) nhanh chóng, hình ảnh càng lúc càng trở nên mơ hồ. Chỉ trong nháy mắt công phu, bên người Kiều Khôn đã không còn một tên đệ tử nào, đều chịu mình một nơi, đầu một nẻo, kết cục là bỏ mạng đương trường. Kiều Khôn liều mạng vũ lộng trường kiếm trong tay tạo thành một phiến hồng quang chống đỡ. Nhưng chỉ duy trì được một lát, khi lam quang kia quét đến, đảo mắt một cái, Kiều Khôn kia cũng theo chân các đệ tử, biến mất trong màn lam quang; hình ảnh trên màn hình cũng biến mất.
Bốn gã đạo nhân trong trận chỉ cần ba người là đã nhẹ nhàng giải quyết được Kiều Khôn. Trong đó có một vị đạo nhân đầu đội khăn cửu dương sa cười lạnh nói:
- Khôngnghĩ tới bên Xiển Giáo lại có kẻ tiểu nhân tham sinh uý tử đến vậy, lại có thể lâm trận phản bội!
- Hắn hôm nay có thể trong lúc nguy cơ mà ruồng bỏ Xiển Giáo, ngày sau tất sẽ có ngày phản lại giáo ta
Một vị đạo nhân có ba chòm râu dài cũng lộ vẻ khinh thường
- Ta há lại có thể dung tha cho hàng người vô sỉ này được sống?
Một vị đạo nhân khác đầu quấn lụa xanh mỏng không cho là đúng, nói:
- Dương đạo hữu. Lý đạo hữu, hai người thật ra cũng quá gấp gáp. Kẻ bị mang ra thí trận lần này tu vi quá kém, chẳng đáng cho ta phải sử dụng đến trận nhị thập bát tú.
Vị đạo nhân còn lại có mái tóc màu hồng cũng với cái miệng rộng, tướng mạo hung ác, cười nói:
- Bách đạo hữu chớ vội trách, ta nghĩ nhị vị đạo hữu đây ngày đêm thao diễn trận pháp, ngứa tay không chịu nổi, cho nên mới vừa rồi thử nghiệm tay nghề một chút mà thôi. Trước mắt tam giáo đại chiến chỉ vừa mới bắt đầu, địch quân hôm nay tất nhiên không dám khinh suất tấn công. Kim Linh sư tỷ có lệnh cho ta sẽ tự mình điều phối, nhằm gây rối loạn làm cho địch nhân không thể nghe ngóng được tình hình. Sau này khi cường địch tới, chỉ sợ là sẽ có ác đấu, chi bằng ta cứ cẩn thận tuân theo sự chỉ huy của Kim Linh sư tỷ, không thể sơ xuất.
Ba người kia cũng cười nói:
- Lần tranh đấu này, ta như thế nào lại không biết? Trầm đạo hữu! Ngươi rõ ràng là một người cẩn thận tỉ mỉ, vậy mà trời sinh lại có tướng mạo thô hào đến vậy, thật đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong!
Bốn người đều cười, rồi dàn dần biến mất trong màn lam quang. Trong đại trận, sương mù vẫn dày đặc lượn lờ như cũ, thần bí khó lường.
Từ Hàng chân nhân đuổi theo Ô Vân Tiên, được một lúc thì dường như đã đến nơi, Ô Vân Tiên bình tĩnh đứng giữa sân, không hề có ý thối lui, trong tay xuất ra một đạo phù ấn phát ra bạch mang chói mắt. Bốn phía trong sương mù đột nhiên xuất hiện vạn đạo sát khí khiến con người ta phải lạnh gáy, tựa như có vô số thị huyết tiên binh (ND: ý muốn nói là một đội quân khát máu) đang tìm kiếm đồ ăn. Loại cảm giác đáng sợ này cũng không phải là ảo giác, cho dù là tu vi cỡ Từ Hàng chân nhân, cũng bị áp bách đến tiên lực cơ hồ không thể vận chuyển được, Kim La Vương cũng lộ ra vẻ đang cố gắng hết sức, còn bốn gã Mật Tích Kim Cương Lực Sỹ kia thì càng khỏi phải nói, đang vô cùng khó chịu, mồ hôi tuôn như mưa rào mùa hạ. Bạn đang đọc truyện tại
Nhìn bề ngoài, lúc trước có thể xem bản thân Nhiên Đăng thuộc cùng một hệ với Già Lâu La, bây giờ lại phái ra một người thuộc nhất hệ "đại thừa" của Chuẩn Đề đạo nhân, cũng không có gì kì quái. Nhưng trên thực tế, Nhiên Đăng đối với việc này đã sớm có dự mưu. Già Lâu La tuy bị phái đi đánh trận đầu, nhưng dù sao cũng chỉ là đi tìm hiểu phó trận mà thôi, mức độ hung hiểm không thể so sánh với chủ trận. Tinh anh của Bích Du Cung cho tới giờ này cũng chưa có hiện thân qua ở trong phó trận, nói như vậy tức là đều tập trung ở trong chủ trận. Lần này tại thời khắc mấu chốt lại phái Từ Hàng chân nhân đi tới chủ trận, ý tứ này không cần nói cũng biết.
Trên thực tế lúc trước nếu không phải Già Lâu La cùng Ngũ Bộ Tịnh Cư Thiên Vương quá mức tự tin, xâm nhập vào Hoả Vân Trận cực kỳ lợi hại, chỉ sợ cho đến giờ cũng vẫn chưa phải chết. Hiện giờ Già Lâu La đã bất hạnh bỏ mình, vô hình trung lại có thể khiến cho Nhiên Đăng đạo nhân có thêm đầy đủ lý do --- ngay cả một nhân vật trọng yếu của nhất hệ bên ta cũng đã chết, cho dù ngươi thuộc bên kia có chết đi thì cũng là hợp tình hợp lý, cũng không phải là lấy việc công để báo tư thù.
Nhưng Tây Phương Giáo có rất nhiều người sáng suốt cũng nhận ra, ngay cả cùng là Tiếp Dẫn nhất hệ với Nhiên Đăng như đám người Kim Cương Dạ Xoa Minh Vương cũng không khỏi sinh hàn ý: lúc này mới chân chính thấy được cái gì là vì đạt mục đích mà bất chấp thủ đoạn! Đối với người một nhà ngoan độc, mới chính thật là ngoan độc! Chỉ là đáng thương cho Già Lâu La kia thiên tái khổ tu, lại bởi vậy mà trở thành vật hy sinh.
Ngày đó ở trên Tam Tiên Đảo, Từ Hàng chân nhân cùng Nhiên Đăng đạo nhân bị Trương Tử Tinh dùng kế ly gián mà kết hạ ân oán, từ đó về sau mà quan hệ ác liệt, cho dù là sau này cùng về Tây Phương Giáo cũng vẫn như thế. Từ Hàng, Phổ Hiền, Văn Thù tam tiên sau khi tìm đến nương tựa vào Tây Phương Giáo, chính là giống như tưởng tượng của Trương Tử Tinh, cũng đưa ra việc ngoại trừ Chuẩn Đề đạo nhân, sẽ không chịu sự chỉ huy của đám đại giáo chủ hay tam giáo chủ. Tiếp Dẫn đạo nhân khi nghe tam tiên lại có thể nói ra điều kiện như vậy, cũng có cảm giác bất ngờ. Nhưng cân nhắc đến thực lực của ba người, cuối cùng cũng không cần nghĩ ngợi mà lập tức đáp ứng. Hiện giờ tam giáo cộng hội Vạn Tiên Trận, do sự tình trọng đại, cho nên Tiếp Dẫn đạo nhân cùng Chuẩn Đề đạo nhân vẫn cố ý dặn dò trên dưới trong giáo cần lấy đại cục làm trọng, chi bằng thống nhất nghe theo một sự chỉ huy. Đúng là không thể tưởng tượng được Từ Hàng chân nhân vào thời khắc mấu chốt vẫn còn bị Nhiên Đăng đạo nhân ám toán.
Nhiên Đăng đạo nhân mặt không đổi sắc, ngay sau đó lại điểm danh thêm mấy người. Tây Phương Giáo chọn người phái đi tra xét chủ trận là: Từ Hàng chân nhân, Kim La Vương, bốn gã Mật Tích Kim Cương Lực Sỹ
Bên Xiển Giáo, Nam Cực Tiên Ông cũng an bài thật tốt nhân tuyển, phân biệt là: Thân Công Báo, Kiều Khôn, Bạch Vân Động thập nhị môn nhân.
Thân Công Báo cùng Nam Cực Tiên Ông tuy là đồng môn, nhưng cũng đã có bao nhiêu năm thù oán, nghe được Nam Cực Tiên Ông phái hắn xuất trận, trong lòng tuy biết rõ, nhưng cũng thức thời mà tiến đến, không hề biện giải. Mà vị Kiều Khôn kia lại càng vạn lần không tình nguyện. Hắn nguyên bản ở tại Vũ Di Sơn cũng là "Thổ hào" một phương, lại nghĩ muốn dựa nhờ bóng mát của đại thụ nên đã nịnh bợ Xiển giáo, mong trở thành một chi thứ môn nhân. Sau khi đắc tội với Tiêu Dao Tử trốn lên Côn Lôn Sơn, được Nguyên Thuỷ Thiên Tôn thu lưu, lúc ấy còn nghĩ rằng từ nay về sau đã tìm được một chỗ dựa vững chắc.
Nào biết được hôm nay lại bị phái đi làm kẻ chết thay. Trong lòng cực kỳ buồn bực, nhưng Kiều Khôn cũng tự biết phải làm gì khi chúng tiên đang chú ý, không thể thoái thác, chỉ có thể tiến lên, âm thầm chuẩn bị cho tốt để làm sao có thể từ trong trận trốn ra.
Song phương cộng lại có hai mươi người, coi như là thành một tiểu đội. Hai mươi người kia trước trận quyết chiến với Vạn Tiên Trận, cơ hồ là cửu ngưu nhất mao (chín trâu chỉ mất một sợi lông – không đáng kể), cũng không biết có thể còn có mấy người sống sót.
Chúng tiên trong lòng cũng có tính toán, lập tức đồng loạt hướng đến Vạn Tiên chủ trận bay tới. Trong khối sương kia thỉnh thoảng lại hiện ra các loại màu sắc cổ quái, biến hoá thất thường, lại giống như không có cửa vào. Từ Hàng chân nhân cất cao giọng nói:
- Bần đạo Tây Phương Giáo Từ Hàng cùng Xiển Giáo Thân Công Báo chờ chư vị đạo hữu tiến đến, dục hội Vạn Tiên chủ trận.
Lúc này, phía trước mà sương khói chậm rãi mở ra, lộ ra một cái cổng vào. Bên trong vẫn như cũ là vụ sắc thanh quang, không thể nhìn rõ. Từ Hàng chân nhân hít sâu một hơi, quay sang đám người Thân Công Báo có ý bảo hướng tới phía trước nhẹ nhàng mà đi. Đoàn người đảo mắt đã thấy đi vào bên trong cánh cổng kia. Sương khói dần dần tụ lại, cổng vào lại biến mất không thấy đâu nữa.
Mọi người đi vào trong trận, giống như tiến vào một thế giới khác. Phía trước sương mù dày đặc, tầm nhìn bị hạn chế đến mức thấp nhất. Phía trước thỉnh thoảng ẩn hiện đột ngột hiện ra những quang mang cùng những quái thanh (âm thanh kỳ quái) thần bí, làm cho người ta tâm kinh động phách. Từ Hàng chân nhân không dám chậm trễ, cẩn thận cùng mọi người bảo trì khoảng cách, mở miệng nói:
- Chư vị đạo hữu Triệt Giáo, bọn người bần đạo đến phá trận, cớ sao lại không thấy hiện thân?
Phía trong sưong mù có tiếng cười lạnh truyền đến:
- Đó là do mấy người đạo hạnh thấp kém, vậy mà còn dám lớn tiếng nói xằng là đến phá trận?
Phía bên trái cũng có người cười, nói:
- Đạo huynh chớ có để ý đến tên Từ Hàng chân nhân này. Người này có thể phản bội lại tiên sư Xiển Giáo, sau đầu sang Tây Phương Giáo, da mặt thật dày chính là một kiện pháp bảo lợi hại!
Chung quanh liền cười vang một trận, cũng không biết là có bao nhiêu môn nhân. Kiều Khôn cả kinh, cùng các môn nhân nơm nớp lo sợ. Đám người Thân Công Báo cũng lộ vẻ cảnh giác, xuất ra pháp bảo nhằm chuẩn bị, tuỳ thời ngăn cản sự xuất hiện của địch nhân.
Từ Hàng chân nhân từ khi đầu nhập Tây Phương Giáo cho đến nay, công phu hàm dưỡng càng thêm thâm hậu, lại có thể không chút tức giận nào, nói:
- Triệt Giáo đạo hữu hay là chỉ biết núp ở phía sau nói mà không dám ra mặt đả thương người? Có thủ đoạn gì, vì sao không dám ra đây so tài cao thấp?
Từ Hàng chân nhân vừa mới dứt lời, sương khói ở trước mặt liền phân ra hai bên, lộ ra một đạo nhân đang tiến đến. Người này trường tu hắc diện (râu dài mặt đen), thân xuyên phục, lưng thắt ti thao (ND: chắc là thắt lưng bằng tơ tằm), chính thị là môn hạ Bích Du Cung – Ô Vân Tiên.
Ô Vân Tiên rút tiên kiếm ra, chỉ về phía Từ Hàng chân nhân, quát:
- Từ Hàng! Có dám cũng ta đánh một trận không?
- Có gì không dám!
Từ Hàng chân nhân thầm nghĩ hôm nay đã vào trong trận rồi, cho dù khiếp nhược bất chiến, cũng vô pháp tránh khỏi sát chiêu của địch nhân, lúc này cũng rút kiếm đi đến, thẳng tiến về phía Ô Vân Tiên. Ô Vân Tiên thấy hắn tiến đến, cũng không đối địch, xoay người bước đến, tiến vào trong một màn hào quang kỳ dị như ẩn như hiện. Từ Hàng chân nhân hơi trầm ngâm, cũng tiến lên theo. Kim La Vương, bốn gã Mật Tích Kim Cương Lực Sỹ phía sau Từ Hàng chân nhân cũng theo sát mà lên. Kiều Khôn sợ là mình sẽ bị bỏ lại đây một mình nên cũng nhanh chóng đuổi theo.
Thân Công Báo bản thân biết rất nhiều loại tạp học, thấy khi Ô Vân Tiên lùi vào trong kỳ quang đồng thời có ẩn hiện ba đoàn quang vựng như những vòng tròn nối với nhau, giống như có ba cái trận doanh liên kết với nhau, trong lòng thầm tính toán:
- Cái này trông rất quen mắt, dường như là có ẩn chứa Thái Cực huyền diệu?
Hắn nhất thời chần chờ, phía trước quang mang đã dần ảm đạm, đợi đến khi hắn vượt qua thì cả đám người Từ Hàng chân nhân lẫn quang kia đều biến mất, ngay cả Kiều Không cũng không thấy đâu nữa. Thân Công Báo thấy vậy thì cả kinh không phải ít, chạy nhanh tới phía trước, đi được một đoạn, đã thấy bốn phía quang mang đại thịnh, phía trước lại có một âm thanh khác vang lên:
- Thân đạo hữu, đã vào lưỡng nghi trận của ta rồi lại còn muốn chạy đi đâu?
Thân Công Báo chấn động, thấy người này nhìn rất quen, nguyên lại là si tiên Mã Toại. Mã Toại này đạo hạnh tinh thâm, từ ngàn năm trước đã đạt đến cảnh giới kim tiên, người này thiện dùng một cái kim cô nên tự xưng là kim cô tiên, cùng với Thân Công Báo cũng có chút giao tình.
Thân Công Báo tuy rằng được Nguyên Thuỷ Thiên Tôn bí mật truyền thụ Ngọc Thanh Thượng Thiên chân giải, công lực tăng tiến không ít, nhưng tự nghĩ so với Mã Toại cũng chỉ tương đương. Hiện giờ song phương đều vì chủ, tuy là bạn cũ, nhưng cũng không thể khoan nhượng, lập tức than thầm một tiếng, rồi rút kiếm tiến đến.
- Mã đạo hữu, hôm nay bần đạo phụng mệnh mà đến, cho dù là bạn cũ cũng đành phải một bút xoá bỏ, xin thứ cho tại hạ đành phải đắc tội
Mã Toại gật gật đầu, lấy kiếm tiên ra nghênh đón. Trận ác đấu giữa hai người hiển nhiên là khó lòng tránh được.
Lại nói, Kiều Khôn đi theo Từ Hàng chân nhân cùng Kim La Vương, Mật Tích Kim Cương lực sỹ đang đuổi theo hướng Ô Vân Tiên rút lui trong đoàn quang mang. Cũng không biết là do đám người Kiều Khôn tu vi không đủ, hay là do trận pháp huyền bí diệu dụng, khoảng cách của Kiều Khôn cùng đám đệ tử so với đám người Từ Hàng chân nhân càng lúc càng xa, đành trơ mắt nhìn đám người Từ Hàng chân nhân tiến vào rồi biến mất sau quang đoàn kia. Kiều Khôn giật mình kinh hãi, chạy nhanh xoay người hội hợp với Thân Công Báo, nào biết được khi quay đầu lại chỉ thấy sương mù dày đặc, không còn thấy tăm hơi của Thân Công Báo đâu nữa?
Kiều Khôn lập tức trở nên khẩn trương, vội vàng hạ lệnh cho mười hai gã đệ tử bố hạ trận pháp phòng ngự, khẩn trương chăm chú quan sát nhất cử nhất động chung quanh. Chỉ thấy một trận lam quang đẹp mắt, bốn phía trong sương mù xuất hiện nhiều mặt kỳ (cờ) màu lam, phảng phất tỏa ra lực lượng khiến người ta lạnh cả tâm can . Giữa sân lúc này xuất hiện bốn vị đạo nhân, đều mặc áo bào màu xanh, tướng mạo bất thiện.
Kiều Khôn nhìn không ra tu vi của bốn gã đạo nhân áo xanh, trong lòng cũng biết mình không phải là địch thủ của đối phương, liền bất chấp địa vị của mình trong mắt chúng tiên Xiển Giáo cùng Tây Phương Giáo, lập tức ra lệnh cho đệ tử của mình buông kiếm tiên, hướng đến bốn ga đạo nhân thi lễ nói:
- Bốn vị đạo hữu, bần đạo là Kiền Khôn tán nhân ở Vũ Di Sơn, Bạch Vân Động, cũng không phải là người trong Xiển Giáo, hôm nay chính là bị bắt mà đến, thực lòng dù không muốn cũng không thể không tuân theo. Bần đạo đối với quí giáo vốn ngưỡng mộ đã lâu, tình nguyện quy phục quý giáo, cũng thỉnh bốn vị đạo hữu tiến cử.
Bởi vì Vạn Tiên chủ trận mang theo lực lượng kỳ dị, cộng thêm sương mù dày đặc, cho nên ngay cả pháp thuật của Nhiên Đăng đạo nhân cùng bảo kính của Nam Cực Tiên Ông cũng đều không thể thấy rõ được tình huống bên trong, chỉ có thể ẩn ẩn thấy được bóng người. Nhân khi nhóm người Thân Công Báo cùng Kiều Khôn bị tách ra, bảo kính của Nam Cực Tiên Ông cũng phát huy diệu dụng, tự động chia "màn hình" ra làm hai, đồng thời chiếu hình ảnh của hai bên. Tuy rằng hình ảnh không được rõ nét lắm nhưng chúng tiên cũng có thể lờ mờ thấy được việc đám người Kiều Khôn buông vũ khí đầu hàng, còn hành lễ với địch nhân, không khỏi thầm mắng người này vô sỉ.
Nam Cực Tiên Ông cũng cảm thấy mất mặt, mặt mày xanh mét một màu, trong mắt lệ mang chớp động. Bốn ga đạo nhân kia đối với việc Kiều Khôn chủ động đầu hàng cũng cảm thấy ngoài ý muốn, nhìn nhau cười ha hả. Trên bảo kính của Nam Cực Tiên Ông lam quang quyển động (di động theo vòng tròn, giống như lốc xoáy) nhanh chóng, hình ảnh càng lúc càng trở nên mơ hồ. Chỉ trong nháy mắt công phu, bên người Kiều Khôn đã không còn một tên đệ tử nào, đều chịu mình một nơi, đầu một nẻo, kết cục là bỏ mạng đương trường. Kiều Khôn liều mạng vũ lộng trường kiếm trong tay tạo thành một phiến hồng quang chống đỡ. Nhưng chỉ duy trì được một lát, khi lam quang kia quét đến, đảo mắt một cái, Kiều Khôn kia cũng theo chân các đệ tử, biến mất trong màn lam quang; hình ảnh trên màn hình cũng biến mất.
Bốn gã đạo nhân trong trận chỉ cần ba người là đã nhẹ nhàng giải quyết được Kiều Khôn. Trong đó có một vị đạo nhân đầu đội khăn cửu dương sa cười lạnh nói:
- Khôngnghĩ tới bên Xiển Giáo lại có kẻ tiểu nhân tham sinh uý tử đến vậy, lại có thể lâm trận phản bội!
- Hắn hôm nay có thể trong lúc nguy cơ mà ruồng bỏ Xiển Giáo, ngày sau tất sẽ có ngày phản lại giáo ta
Một vị đạo nhân có ba chòm râu dài cũng lộ vẻ khinh thường
- Ta há lại có thể dung tha cho hàng người vô sỉ này được sống?
Một vị đạo nhân khác đầu quấn lụa xanh mỏng không cho là đúng, nói:
- Dương đạo hữu. Lý đạo hữu, hai người thật ra cũng quá gấp gáp. Kẻ bị mang ra thí trận lần này tu vi quá kém, chẳng đáng cho ta phải sử dụng đến trận nhị thập bát tú.
Vị đạo nhân còn lại có mái tóc màu hồng cũng với cái miệng rộng, tướng mạo hung ác, cười nói:
- Bách đạo hữu chớ vội trách, ta nghĩ nhị vị đạo hữu đây ngày đêm thao diễn trận pháp, ngứa tay không chịu nổi, cho nên mới vừa rồi thử nghiệm tay nghề một chút mà thôi. Trước mắt tam giáo đại chiến chỉ vừa mới bắt đầu, địch quân hôm nay tất nhiên không dám khinh suất tấn công. Kim Linh sư tỷ có lệnh cho ta sẽ tự mình điều phối, nhằm gây rối loạn làm cho địch nhân không thể nghe ngóng được tình hình. Sau này khi cường địch tới, chỉ sợ là sẽ có ác đấu, chi bằng ta cứ cẩn thận tuân theo sự chỉ huy của Kim Linh sư tỷ, không thể sơ xuất.
Ba người kia cũng cười nói:
- Lần tranh đấu này, ta như thế nào lại không biết? Trầm đạo hữu! Ngươi rõ ràng là một người cẩn thận tỉ mỉ, vậy mà trời sinh lại có tướng mạo thô hào đến vậy, thật đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong!
Bốn người đều cười, rồi dàn dần biến mất trong màn lam quang. Trong đại trận, sương mù vẫn dày đặc lượn lờ như cũ, thần bí khó lường.
Từ Hàng chân nhân đuổi theo Ô Vân Tiên, được một lúc thì dường như đã đến nơi, Ô Vân Tiên bình tĩnh đứng giữa sân, không hề có ý thối lui, trong tay xuất ra một đạo phù ấn phát ra bạch mang chói mắt. Bốn phía trong sương mù đột nhiên xuất hiện vạn đạo sát khí khiến con người ta phải lạnh gáy, tựa như có vô số thị huyết tiên binh (ND: ý muốn nói là một đội quân khát máu) đang tìm kiếm đồ ăn. Loại cảm giác đáng sợ này cũng không phải là ảo giác, cho dù là tu vi cỡ Từ Hàng chân nhân, cũng bị áp bách đến tiên lực cơ hồ không thể vận chuyển được, Kim La Vương cũng lộ ra vẻ đang cố gắng hết sức, còn bốn gã Mật Tích Kim Cương Lực Sỹ kia thì càng khỏi phải nói, đang vô cùng khó chịu, mồ hôi tuôn như mưa rào mùa hạ. Bạn đang đọc truyện tại
/492
|