Trăm vạn thiên binh xung quanh hòn đảo nhỏ vây chặt cửu hồn. Trương Tử Tinh sau khi xuất quan từ Sơn Hà Xã Tắc Đồ thì đây là lần đầu tiên vận khởi Ma Vực gọi liền cửu hồn. Chỉ cần nhìn số lượng bên ngoài, tính cả hiếu hồn Thái Sử Từ chưa phân thân và trận địa quân của lễ hồn Cao Thuận thậm chí cả đễ hồn Trương Phi với thất hắc mã bất quá cũng chỉ hơn trăm mạng, đem so sánh với thiên quân thiên tướng thì quả là một sợi lông trên con trâu không đáng nhắc đến.
Tiếng đàn Chu Du bắt đầu yên ắng, bọn thiên binh thiên tướng phía xa liền thừa dịp xông lên. Nhưng Cửu hồn lại không kích động, đám trí hồn thì nhìn nhau cười, còn võ hồn vẫn đứng yên tỏa chiến ý ngùn ngụt. Trí hồn Gia Cát Lượng nhẹ nhàng phát động quạt lông ngỗng tức thì một trận đất rung núi chuyển, nhất thời toàn bộ đảo nhỏ biến hóa long trời lở đất. Vô số cự thạch cùng đất đá bay lên không ngừng biến hóa, đáng sợ là không chỉ ở đảo nhỏ mà tất cả các đảo xung quanh trừ Tiêu Dao Tiên phủ đều xảy ra loại dị trạng này. Đảo nhỏ lúc này như bị một lực cắt vô hình phân biệt tách chín người ra chín nơi, lấy đảo nhỏ làm trung tâm hợp thành một siêu cấp trận pháp. Đám đại quân thiên giới đang xông lên nhất thời bị trận pháp này ngăn cản, một trận hỗn loạn xảy ra, các thiên tướng chỉ huy phải vất vả la hét chém giết thị uy một hồi, tất cả mới giữ vững được đội ngũ. Vốn đang ở thế bị động, lại bị vây khốn nhưng trí hồn Gia Cát Lượng đã lợi dụng trận pháp ảo diệu biến hóa tạo thế "Địa lợi" lấy lại quyền chủ động, thật đúng với câu "Quân tử cũng không khác người thường, chỉ giỏi mượn sức ngoại vật mà thôi".
Chưa dừng lại ở đó, quạt trên tay Gia Cát Lượng liên tục phát động tạo thành một lực lượng kỳ dị. Dưới sự điều khiển của hắn, tất cả sự vật xung quanh đều trở thành một bộ phận của đại trận. Khắp đại trận dị khí lượn lờ, không thể phân biệt hư thực. Ẩn bên trong có thể thấy được không gian thiên địa không ngừng biến hóa, vỡ rồi lại tụ, tụ rồi lại vỡ khiến phần đông đại quân cũng bị cuốn theo biến hóa của đại trận.
Đây chính là đại trận nổi danh của Gia Cát Khổng Minh : Võ hầu bát quái trận!
Bát quái trận phân ra thành: khai, hưu, sinh, thương, đỗ, cảnh, tử, kinh. Bát môn khi khai mở, cách vào trận thông thường là: vào đường "Sinh môn" thì theo tây nam "Hưu môn" mà đánh ra, lại vào "Khai môn" thì tất có thể phá trận. Nhưng Võ Hầu Bát Quái Trận này cũng không đơn giản như thế. Cũng là động nhưng khi động thì như nước chảy mây trôi, còn khi bất động thì lại vững như Thái Sơn. Đừng nói là "thời đại" này chưa ai biết đến trận này, cho dù là người biết cách phá trận có thể theo sinh lộ tiến vào đến khi gặp "Hưu môn" thì cũng sẽ phát hiện nơi ấy đã bị biến trận thành tử môn.
Lúc này tiếng đàn đáng sợ kia lại vang lên vang vọng khắp trận. Mặc dù không kinh khủng đến mức đau nhức lục phủ ngũ tạng đến hôn mê bất tỉnh như trước nhưng mức độ gây tổn thương đến nguyên thần vần thật đáng sợ. Đại trận này không chỉ có "Bình diện" mà còn có cả "Lập diện", trên dưới trước sau đều là sát khí quỷ dị khó lường, ngay cả một tảng đá, ngọn cỏ cũng có thể tạo thương tổn trí mạng. Nơi này không chỉ tạo ra áp lực to lớn mà còn có tác dụng áp chế: một số pháp thuật thông thường đều mất tác dụng. Đến giữa đại trận, ngoài tiếng đàn kinh khủng kia thỉnh thoảng còn truyền lại tiếng khóc kỳ dị hoặc làm người khác suy nhược toàn thân hoặc khiến tâm trạng sợ hãi dẫn đến hành động chậm chạp, lại còn vô số địch nhân thần không biết quỷ không hay xuất hiện giết chóc rồi lại biến mất vô thanh vô tức. Có nơi lại xuất hiện vụ khí kịch độc có khả năng phá hoại tiên thể, rất nhiều thiên binh xui xẻo đều bị hóa kiếp nơi đây. Ngay cả các thống soái thiên binh cũng không thoát khỏi số kiếp, những mũi tên tử thần không biết từ đâu bắn đến, mỗi mũi tên như phi thiên phá không, chính xác xuyên qua cổ họng, đều là nhất tiễn kích sát, đám thiên binh còn lại mất đi thống lĩnh không bị phục binh giết chết cũng vùi thân nơi hiểm địa. Đáng sợ nhất là trong trận căn bản không thể tìm thấy tung tích địch nhân, có khi tưởng đã tìm được "quân địch", sau một phen chém giết vô số thì lại phát hiện là người một nhà. Từ không trung nhìn xuống, toàn bộ bát quái trận như một đám sương mù, dù có vận thiên nhãn cũng vô pháp nhìn được ảo diệu bên trong. Hơn nữa phạm vi đại trận đang không ngừng mở rộng, ngay cả nước biển cũng dần chịu sự áp đặt của đại trận, lúc thì hóa sóng thần lúc lại thành những mũi băng tiễn tấn công dẫn dụ đám thiên binh vào trận. Càng đáng sợ hơn, phạm vi mở rộng của đại trận như vòi bạch tuộc, không chỉ cố định mặt biển mà là khắp nơi từ mặt đất nơi các đảo nhỏ khác đến không trung, không ngừng đem đám thiên quân cắn nuốt vào.
Tại Tiêu Dao Tiên phủ, chúng nữ cùng tộc nhân Ma Thần tộc nhờ Vân Tiêu vận dụng pháp thuật "Tiên kính" thấy một màn này đều kinh sợ không thôi. Bên trong kính chỉ thấy trận khí không ngừng lượn lờ lan tỏa xung quanh, đám thiên binh thiên tướng bên ngoài nơi khí trận sắp cắn nuốt tới đều hoảng sợ thi nhau bỏ chạy.
Khương Văn Sắc ngập ngừng hỏi: "Đây… đây là pháp thuật của phu quân sao?"
Vốn nàng muốn nói phu quân vốn là thiên tử nhân giới, làm sao có thể có lực lượng cường đại để đối đầu với tiên nhân như thế. Nhưng việc Trương Tử Tinh là thiên tử vẫn chưa được tiết lộ với tộc nhân Ma Thần tộc nên vừa kịp chuyển hướng sang câu hỏi khác. Dương Cửu cùng Khương Văn Sắc cũng cùng có ý nghĩ như thế, nhưng đến cùng thì đây chính là phu quân của tỷ muội mình, điểm này không thể nghi ngờ,đến đó tia sùng bái trong mắt Dương Cửu ngày càng hiện rõ.
Hoàng Phi Yến gật đầu, hai mắt như tỏa sáng: "Phu quân thật lợi hại, có lẽ sau này có dịp phải nhờ chàng chỉ điểm một số pháp thuật mới được!"
Bích trưởng lão thật lòng khen ngợi: "Vốn nghĩ thực lực chủ thượng đã đủ cường đại rồi, hôm nay chứng kiến mới biết thực lực chân chính của người còn hơn xa tưởng tượng của ta, có thể đơn giản cắn nuốt vạn quân, thần thông này cho dù là tiên chủ Xi Vưu cũng thẹn không bằng được."
Nhi tử của Phi Liêm, Quý Thắng cũng gật đầu khen: "Gia phụ trước đã có nói tiên chủ Xi Vưu dũng mãnh vô song, hôm nay ta chứng kiến chủ thượng lúc này không những có thực lượng cường đại mà còn trí dũng song toàn, thân kiêm kỳ môn pháp thuật, ma thần tộc chúng ta có một chủ nhân như thế lo gì sau này không hưng thịnh."
Vân Tiêu nói: "Phu quân từng nói, Cây cao gió cả. Ma Thần tộc chúng ta năm đó đúng là như thế. Bất luận là yêu ma chi tranh hay đại chiến Xi Vưu Hiên Viên, ai cũng như vậy. Cũng vì nguyên nhân này mà tộc ta mới ngày càng suy vi. Phu quân còn nói, phàm một chủng tộc nếu muốn phát triển cực thịnh tuyệt không thể trông cậy vào một mình vũ lực. Phu quân hi vọng tộc ta được ngoại giới chấp nhận và mọi người cũng hiểu được, cuộc sống bình đẳng với các tộc khác mới là chuyện nên làm chứ không phải cái gì gọi là thống nhất thiên địa hay nô dịch tam giới gì gì đó. Nếu giấc mộng này của người có thể thực hiện được, cho dù tộc nhân có hiếu chiến và dũng mãnh đến mấy trong thế giới mới cũng có thể có mảnh trời riêng của chính mình."
"Được ngoại giới thừa nhận? Sống ngang hàng với tộc khác, cuộc sống tự do?" Bích trưởng lão lập lại lời Vân Tiêu, mắt lấp lánh hào quang lại nhìn về phía đại trận. "Chủ thượng…."
Quý Thắng là người thông minh, nghe được mấy chữ "Cây cao, gió cả" thầm khen không thôi. Bạn đang đọc truyện tại
Tiếng đàn Chu Du bắt đầu yên ắng, bọn thiên binh thiên tướng phía xa liền thừa dịp xông lên. Nhưng Cửu hồn lại không kích động, đám trí hồn thì nhìn nhau cười, còn võ hồn vẫn đứng yên tỏa chiến ý ngùn ngụt. Trí hồn Gia Cát Lượng nhẹ nhàng phát động quạt lông ngỗng tức thì một trận đất rung núi chuyển, nhất thời toàn bộ đảo nhỏ biến hóa long trời lở đất. Vô số cự thạch cùng đất đá bay lên không ngừng biến hóa, đáng sợ là không chỉ ở đảo nhỏ mà tất cả các đảo xung quanh trừ Tiêu Dao Tiên phủ đều xảy ra loại dị trạng này. Đảo nhỏ lúc này như bị một lực cắt vô hình phân biệt tách chín người ra chín nơi, lấy đảo nhỏ làm trung tâm hợp thành một siêu cấp trận pháp. Đám đại quân thiên giới đang xông lên nhất thời bị trận pháp này ngăn cản, một trận hỗn loạn xảy ra, các thiên tướng chỉ huy phải vất vả la hét chém giết thị uy một hồi, tất cả mới giữ vững được đội ngũ. Vốn đang ở thế bị động, lại bị vây khốn nhưng trí hồn Gia Cát Lượng đã lợi dụng trận pháp ảo diệu biến hóa tạo thế "Địa lợi" lấy lại quyền chủ động, thật đúng với câu "Quân tử cũng không khác người thường, chỉ giỏi mượn sức ngoại vật mà thôi".
Chưa dừng lại ở đó, quạt trên tay Gia Cát Lượng liên tục phát động tạo thành một lực lượng kỳ dị. Dưới sự điều khiển của hắn, tất cả sự vật xung quanh đều trở thành một bộ phận của đại trận. Khắp đại trận dị khí lượn lờ, không thể phân biệt hư thực. Ẩn bên trong có thể thấy được không gian thiên địa không ngừng biến hóa, vỡ rồi lại tụ, tụ rồi lại vỡ khiến phần đông đại quân cũng bị cuốn theo biến hóa của đại trận.
Đây chính là đại trận nổi danh của Gia Cát Khổng Minh : Võ hầu bát quái trận!
Bát quái trận phân ra thành: khai, hưu, sinh, thương, đỗ, cảnh, tử, kinh. Bát môn khi khai mở, cách vào trận thông thường là: vào đường "Sinh môn" thì theo tây nam "Hưu môn" mà đánh ra, lại vào "Khai môn" thì tất có thể phá trận. Nhưng Võ Hầu Bát Quái Trận này cũng không đơn giản như thế. Cũng là động nhưng khi động thì như nước chảy mây trôi, còn khi bất động thì lại vững như Thái Sơn. Đừng nói là "thời đại" này chưa ai biết đến trận này, cho dù là người biết cách phá trận có thể theo sinh lộ tiến vào đến khi gặp "Hưu môn" thì cũng sẽ phát hiện nơi ấy đã bị biến trận thành tử môn.
Lúc này tiếng đàn đáng sợ kia lại vang lên vang vọng khắp trận. Mặc dù không kinh khủng đến mức đau nhức lục phủ ngũ tạng đến hôn mê bất tỉnh như trước nhưng mức độ gây tổn thương đến nguyên thần vần thật đáng sợ. Đại trận này không chỉ có "Bình diện" mà còn có cả "Lập diện", trên dưới trước sau đều là sát khí quỷ dị khó lường, ngay cả một tảng đá, ngọn cỏ cũng có thể tạo thương tổn trí mạng. Nơi này không chỉ tạo ra áp lực to lớn mà còn có tác dụng áp chế: một số pháp thuật thông thường đều mất tác dụng. Đến giữa đại trận, ngoài tiếng đàn kinh khủng kia thỉnh thoảng còn truyền lại tiếng khóc kỳ dị hoặc làm người khác suy nhược toàn thân hoặc khiến tâm trạng sợ hãi dẫn đến hành động chậm chạp, lại còn vô số địch nhân thần không biết quỷ không hay xuất hiện giết chóc rồi lại biến mất vô thanh vô tức. Có nơi lại xuất hiện vụ khí kịch độc có khả năng phá hoại tiên thể, rất nhiều thiên binh xui xẻo đều bị hóa kiếp nơi đây. Ngay cả các thống soái thiên binh cũng không thoát khỏi số kiếp, những mũi tên tử thần không biết từ đâu bắn đến, mỗi mũi tên như phi thiên phá không, chính xác xuyên qua cổ họng, đều là nhất tiễn kích sát, đám thiên binh còn lại mất đi thống lĩnh không bị phục binh giết chết cũng vùi thân nơi hiểm địa. Đáng sợ nhất là trong trận căn bản không thể tìm thấy tung tích địch nhân, có khi tưởng đã tìm được "quân địch", sau một phen chém giết vô số thì lại phát hiện là người một nhà. Từ không trung nhìn xuống, toàn bộ bát quái trận như một đám sương mù, dù có vận thiên nhãn cũng vô pháp nhìn được ảo diệu bên trong. Hơn nữa phạm vi đại trận đang không ngừng mở rộng, ngay cả nước biển cũng dần chịu sự áp đặt của đại trận, lúc thì hóa sóng thần lúc lại thành những mũi băng tiễn tấn công dẫn dụ đám thiên binh vào trận. Càng đáng sợ hơn, phạm vi mở rộng của đại trận như vòi bạch tuộc, không chỉ cố định mặt biển mà là khắp nơi từ mặt đất nơi các đảo nhỏ khác đến không trung, không ngừng đem đám thiên quân cắn nuốt vào.
Tại Tiêu Dao Tiên phủ, chúng nữ cùng tộc nhân Ma Thần tộc nhờ Vân Tiêu vận dụng pháp thuật "Tiên kính" thấy một màn này đều kinh sợ không thôi. Bên trong kính chỉ thấy trận khí không ngừng lượn lờ lan tỏa xung quanh, đám thiên binh thiên tướng bên ngoài nơi khí trận sắp cắn nuốt tới đều hoảng sợ thi nhau bỏ chạy.
Khương Văn Sắc ngập ngừng hỏi: "Đây… đây là pháp thuật của phu quân sao?"
Vốn nàng muốn nói phu quân vốn là thiên tử nhân giới, làm sao có thể có lực lượng cường đại để đối đầu với tiên nhân như thế. Nhưng việc Trương Tử Tinh là thiên tử vẫn chưa được tiết lộ với tộc nhân Ma Thần tộc nên vừa kịp chuyển hướng sang câu hỏi khác. Dương Cửu cùng Khương Văn Sắc cũng cùng có ý nghĩ như thế, nhưng đến cùng thì đây chính là phu quân của tỷ muội mình, điểm này không thể nghi ngờ,đến đó tia sùng bái trong mắt Dương Cửu ngày càng hiện rõ.
Hoàng Phi Yến gật đầu, hai mắt như tỏa sáng: "Phu quân thật lợi hại, có lẽ sau này có dịp phải nhờ chàng chỉ điểm một số pháp thuật mới được!"
Bích trưởng lão thật lòng khen ngợi: "Vốn nghĩ thực lực chủ thượng đã đủ cường đại rồi, hôm nay chứng kiến mới biết thực lực chân chính của người còn hơn xa tưởng tượng của ta, có thể đơn giản cắn nuốt vạn quân, thần thông này cho dù là tiên chủ Xi Vưu cũng thẹn không bằng được."
Nhi tử của Phi Liêm, Quý Thắng cũng gật đầu khen: "Gia phụ trước đã có nói tiên chủ Xi Vưu dũng mãnh vô song, hôm nay ta chứng kiến chủ thượng lúc này không những có thực lượng cường đại mà còn trí dũng song toàn, thân kiêm kỳ môn pháp thuật, ma thần tộc chúng ta có một chủ nhân như thế lo gì sau này không hưng thịnh."
Vân Tiêu nói: "Phu quân từng nói, Cây cao gió cả. Ma Thần tộc chúng ta năm đó đúng là như thế. Bất luận là yêu ma chi tranh hay đại chiến Xi Vưu Hiên Viên, ai cũng như vậy. Cũng vì nguyên nhân này mà tộc ta mới ngày càng suy vi. Phu quân còn nói, phàm một chủng tộc nếu muốn phát triển cực thịnh tuyệt không thể trông cậy vào một mình vũ lực. Phu quân hi vọng tộc ta được ngoại giới chấp nhận và mọi người cũng hiểu được, cuộc sống bình đẳng với các tộc khác mới là chuyện nên làm chứ không phải cái gì gọi là thống nhất thiên địa hay nô dịch tam giới gì gì đó. Nếu giấc mộng này của người có thể thực hiện được, cho dù tộc nhân có hiếu chiến và dũng mãnh đến mấy trong thế giới mới cũng có thể có mảnh trời riêng của chính mình."
"Được ngoại giới thừa nhận? Sống ngang hàng với tộc khác, cuộc sống tự do?" Bích trưởng lão lập lại lời Vân Tiêu, mắt lấp lánh hào quang lại nhìn về phía đại trận. "Chủ thượng…."
Quý Thắng là người thông minh, nghe được mấy chữ "Cây cao, gió cả" thầm khen không thôi. Bạn đang đọc truyện tại
/492
|