Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần
Chương 451: Mưu tính cuối cùng ! Quyết định của Phương Tây Nhị Thánh
/492
|
Ở Triều Ca chờ đợi Trương Tử Tinh không chỉ có Thương Thanh Quân, Khương Văn Sắc, ngay cả Tam Tiêu, Long Cát, Hạm Chi Tiên cả bọn " không nghe lời" ở Tiêu Dao Tiên Phủ đều đến, nhìn thấy hắn bình an trở về, mỗi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhất là biết rõ sự lợi hại của Thánh nhân như đám người Tam Tiêu, nhìn thấy phu quân bình an vô sự, nhịn không được đều rơi nước mắt.
Trương Tử Tinh an ủi Tam Tiêu một hồi, Thương Thanh Quân nói :
- Phu quân sử dụng vũ khí kia rất lợi hại, cho dù xa xôi như ở Triều Ca, cũng có cảm giác lay động, mới vừa rồi phần đông viên quan thượng biểu, nói là các lộ phản quân làm cho thiên nộ dân oán, thiên phạt giáng xuống, thậm chí còn làm đại địa rung chuyển, phản quân tất không được chết già…
Hoàng Phi Yến cả kinh nói : "
- Mới vừa rồi ta ở trong cung, chỉ thấy gương trang điểm nhoáng lên, còn tưởng chính mình bị nháng đầu, còn thấy toàn bộ mặt đất đều có chút rung chuyển, còn tưởng là có tai họa gì, nào ngờ lại do chính phu quân gây nên !
Vân Tiêu mới vừa lau nước mắt, nghe vậy lộ ra vẻ kinh ngạc :
- Nguyên lai lời của Thanh Quân muội muội là thật ! Phu quân… Người sao lại lớn mật như thế, dám công kích Xiển giáo Côn Lôn sơn ?
- Không chỉ là công kích… Côn Lôn sơn mà ngay cả Ngọc Hư cung kia, hiện giờ đã là một mảnh phế tích, đã không còn tồn tại nữa.
Trương Tử Tinh nhìn Tam Tiêu, cùng Long Cát và Hạm Chi Tiên đang trợn mắt há mồm nói :
- Nguyên Thủy Thiên Tôn thi triển quỷ kế, năm đó làm ta cùng Nữ Oa nương nương xung đột, thậm chí còn sai yêu nữ vào cung, làm loạn đại Thương ta. Lần trước Văn Sắc, Cửu Nhi cùng Phi Yến suýt nữa thân tử, cũng bởi Xiển giáo cố ý dung túng mà ra, rồi sau đó biết bao lần tính kế, sai Thân Công Báo suýt chút nữa đoạt luôn tính mạng của ta, thậm chí không để ý mặt mũi hạ độc thủ với tỷ muội Vân Tiêu… Đủ loại việc xấu nhiều không kể xiết. Mà hôm nay lại câu kết Hạo Thiên, Nguyên Khanh huyết tẩy Tây Côn Lôn, hại chết tiểu muội Thanh Lam, làm Tây Vương mẫu nương nương bị bắt, Thần Nông, Hoàng Đế nhị vị thánh hoàng sanh tử không rõ. Bây giờ ta cùng với Thánh nhân Triệt giáo đánh bại Nguyên Thủy Thiên Tôn tại Tru Tiên trận, lại diệt căn cơ của hắn, xem như là cho chính ta, cho các ngươi, những người bị hắn giết trút giận một lần, cũng khiến cho ý đồ độc bá Huyền đạo của hắn hoàn toàn bị phá sản.
Vân Tiêu nhớ lại năm đó Trương Tử Tinh liều mình cứu mạng tỷ muội mình trong tay Nguyên Thủy Thiên Tôn. Từng lớn mật phát ngôn bừa bãi rằng muốn trả thù Nguyên Thủy Thiên Tôn, thay ba người mình trút giận, không ngờ được hôm nay quả nhiên ứng nghiệm, trong mắt lộ ra vẻ ôn nhu, nhưng lại lo lắng hỏi một câu :
- Phu quân, thân thể của Thánh nhân là vạn kiếp bất diệt, tuy nói rằng coi trọng mặt mũi. Nhưng trọng yếu nhất vẫn là giáo phái cùng khí vận. Lần này phu quân hủy đi Côn Lôn sơn khiến cho khí vận không còn, lại suýt nữa diệt đi chính thống đạo Nho. Dĩ nhiên là khiến bọn thiếp hãnh diện, nhưng tính cách của vị nhị sư bá này, trong lòng phu quân chắc hiểu rõ, đừng vì nóng nảy nhất thời, mà sau này hậu hoạn khôn lường.
Trương Tử Tinh mỉm cười nói :
- Vân Tiêu bảo bối, nàng rất biết nhìn đại cục, nhưng mà, việc lần này, không phải là ta cậy mạnh nhất thời. Tuy rằng Nguyên Thủy Thiên Tôn bị ta dùng ngôn ngữ ràng buộc, tạm thời không tiện ra tay trả thù, nhưng tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ. Đối với việc này ta đã có an bài khác, nàng không cần phải lo lắng.
Vân Tiêu biết phu quân đã có dự mưu, cũng không truy vấn nữa, chỉ mỉm cười với hắn. Trương Tử Tinh biết nàng là người rất hiểu ý người khác, vừa cười vừa nói :
- Bảo các nàng ở Tiêu Dao Tiên Phủ đợi, cuối cùng lại không nghe lời chạy tới đây. Chẳng qua như vậy cũng tốt, sáng sớm mai, các nàng dẫn theo Văn Sắc cùng các tỷ muội trở về Bích Du cung ở tạm một thời gian. Đợi ta hoàn tất mọi việc, sẽ lại đoàn tụ với các nàng.
Vân Tiêu cùng chúng nữ nhìn nhau, cũng không nói gì. Vân Tiêu mở miệng nói :
- Phu quân, ta từng nói qua, bất luận cuối cùng thế nào, tỷ muội chúng ta cũng sẽ theo bên cạnh chàng. Hay là chàng đã quên lời hứa trước đây ?
Thương Thanh Quân trong mắt lộ vẻ mông lung, nói :
- Phu quân, bây giờ đã là thời điểm cuối cùng, mặc dù phu quân có nhiều dự mưu, nhưng cuối cùng thắng bại vẫn chưa rõ. Việc khác tỷ muội chúng ta đều thuận theo phu quân, chỉ duy việc này, thì lại không thể. Mặc kệ cuối cùng thành cũng được, bại cũng được, hãy để chúng ta cùng đối mặt với phu quân.
Quỳnh Tiêu cũng nói :
- Kỳ thật Bích Du cung cũng không phải là nơi an toàn tuyệt đối, chẳng lẽ phu quân không nhớ việc Tây Côn Lôn ? Nếu vị Nguyên Thủy Thiên Tôn kia thật sự quyết tâm, khó bảo đảm lúc sư tôn không có mặt, Bích Du cung lại không gặp nguy hiểm gì.
Chúng nữ mỗi người một lời cùng thốt lên, ngay cả người ngày thường nhút nhát như Dương Cửu cũng biểu đạt quyết tâm đồng sinh cộng tử cùng Trương Tử Tinh. Trương Tử Tinh trong lòng cảm động, trầm ngâm thật lâu, sau đó cũng đáp ứng, chỉ là dặn dò chúng nữ lúc đó phải tuân theo sắp xếp của hắn mà làm, lấy an toàn đặt lên hàng đầu, chúng nữ thấy hắn chịu xuống nước, nhất thời đều hân hoan, miệng không ngừng đáp ứng.
Sau đó không lâu, Trương Tử Tinh ở Chiêu Tuyên điện triệu kiến hai người Tử Giao cùng Vi Tử Diễn.
Nhìn hai người dưới thềm, Trương Tử Tinh bỗng nhiên có loại ảo giác, giống như đang ở tràng cảnh năm xưa chính mình tại Chiêu Tuyên điện đối diện " Phụ thân" Đế Ất, một đêm đó, cũng trong đại điện này, rốt cục hắn cũng tiếp nhận số phận hôn quân " Trụ Vương", cũng bắt đầu quá trình đấu tranh dài lâu cùng thiên mệnh. Hiện giờ, quyết định quan trọng trong đại điện này, cũng là vận mệnh tương lai của thiên hạ.
Trương Tử Tinh tứ tọa(1) cho hai người rồi nói :
- Nhị vương huynh, Giao nhi, hôm nay quả nhân triệu hai người đến đây là vì một đại sự.
(1): nhà vua ban cho được ngồi gọi là tứ tọa
Vi Tử Diễn cùng Tử Giao vội vàng ngưng thần lắng nghe, chợt nghe Trương Tử Tinh nói :
- Quả nhân nghĩ sẽ chọn một trong hai người kế thừa ngôi vị Hoàng đế, tương lai quân lâm thiên hạ, ân trạch vạn dân, các ngươi nghĩ thế nào ?
Tử Giao cuống quít nói :
- Phụ Hoàng đang trong độ tuổi cường thịnh, được vạn dân kính ngưỡng, tại sao lại có tính toán như vậy ?
Vi Tử Diễn lại trầm ngâm nói :
- Bệ hạ, lúc này phản quân thế mạnh, phía nam quân giặc đông đảo, nhưng phía đông có hiểm địa Du Hồn Quan, bệ hạ nên mang Tông miếu và đồ dùng cúng tế, cùng Thái Sư mang quân tinh nhuệ đột phá hướng đông mà đi, trước đi tới Du Hồn Quan, cùng Đông Tề Nguyệt Phi nương nương hội hợp, ngày sau tất có lúc quật khởi. Hạ thần nguyện dẫn tàn binh tại Triều Ca, cùng phản quân quyết trận tử chiến, hết lòng vì bệ hạ mà kéo dài thời gian.
Trương Tử Tinh liếc mắt nhìn Vi Tử Diễn thật sâu, thở dài :
- Nhị vương huynh, quả nhân lúc này phải cảm khái một câu, ngươi thật sự đã thay đổi quá nhiều. Nếu năm đó Đại vương huynh… Có biết trước lúc lâm chung Đại vương huynh có di ngôn sao không ? Chỉ có một câu, không hợp sống trong gia đình đế vương.
Vi Tử Diễn cũng cảm thán nói :
- Nếu là ta sinh trong gia đình bần hàn, huynh đệ gian khổ có nhau, thì như thế nào lại có việc huynh đệ tương tàn ?
- Nói đến huynh đệ tương tàn, Đại Thương ta cùng Tây Chu, thậm chí là tứ phương chư hầu có khác gì như thế ?
Trương Tử Tinh nói :
- Thượng cổ có một điển cố, gọi là Ngô Việt đồng thuyền, người Ngô cùng người Việt vốn là thủy hỏa bất dung, nhiều thế hệ cừu địch, nhưng mà hai bên khi đi thuyền rời bến cùng lúc, gặp cơn bão lớn lại có thể cứu viện lẫn nhau, đồng tâm hiệp lực. Giống như hai bên đã từng phối hợp từ rất lâu rồi. Trị quốc cũng thế, cho dù là kẻ thù truyền kiếp, hoặc phản loạn, chỉ cần có thể làm thành tình huống đồng thuyền, thì cũng có thể cùng tiến, cứ thế mãi, dù là cừu hận, cũng có thể nhạt phai. Cuối cùng phải thành tâm quy phục. Thiên tử khi thống trị thiên hạ, phải có lòng bao dung.
Vi Tử Diễn cùng Tử Giao biết Trương Tử Tinh đang truyền thụ đạo trị thế cho hai người. Đều cẩn thận lắng nghe.
Trương Tử Tinh nói một lúc, hỏi :
- Ta hỏi hai người các ngươi, lấy cái gì trị dân mới là hiền quân ?
Vi Tử Diễn trầm ngâm không nói, Tử Giao nghĩ ngợi rồi nói :
- Nếu có thể lấy nghiêm pháp trị dân, làm cho thiên hạ đều theo khuôn phép. An cư lạc nghiệp, không sinh phản loạn. Tận trung tùng mệnh, có thể nói là hiền quân.
Trương Tử Tinh lắc đầu nói :
- Giao nhi, ngươi chỉ nói đúng một câu đó là an cư lạc nghiệp. Kỳ thật mỗi người đều sợ chết, nếu thật bị ép tới cảnh không sợ chết cũng là vì cảm thấy không còn đường sống. Quả nhân cũng từng nói với ngươi, nền cai trị hà khắc, bạo ngược áp bức cũng như vậy. Chính là làm cho dân chúng cảm thấy không còn đường sống. Pháp luật cũng được, nhưng chỉ có thể nghiêm chứ không thể hà khắc. Nếu có thể sử dụng chính sách lợi dân, làm cho dân chúng an cư lạc nghiệp, quý trọng sinh mệnh, thì sinh ra tâm tham sống sợ chết. Lúc đó, đối với những kẻ phạm pháp, liền lấy nghiêm pháp xử trí, như thế tự nhiên thiên hạ an bình, tứ hải giai phục.
- Bệ hạ lời bàn cao kiến, hạ thần kính phục
Vi Tử Diễn bổng nhiên đứng dậy quỳ gối hỏi :
- Nhưng xin thứ cho hạ thần cả gan hỏi một câu, bệ hạ có thuyết Ngô Việt đồng thuyền chi luận, vì sao… Vì sao hôm nay thiên hạ loạn lạc như thế ?
- Nhị vương huynh, nếu không có thế cục nguy cấp như bây giờ, làm sao có thể nhìn thấy được hạng người có đảm lược đây ?
Trương Tử Tinh nhìn Vi Tử Diễn vẫn còn đang quỳ không dám động, lệnh bình thân, đáp :
- Vương huynh là người thế tục, tất nhiên là không biết số trời; Giao nhi mặc dù học nghệ với Quảng Thành Tử của Xiển giáo, nhưng cũng chỉ biết vụn vặt. Lúc này đúng lúc sát kiếp lâm thế, nhân giới chiến loạn cũng có liên quan đến sát kiếp, thân bất do kỷ. Không giấu gì Vương huynh, quả nhân đã sớm biết loạn lạc ở nhân giới cũng không thể tránh, cho nên cố ý tạo nên tình thế hôm nay.
Vi Tử Diễn động dung nói :
- Bệ hạ vì sao như thế ? Hay là cố ý hủy tổ tông xã tắc trong tay phản nghịch ?
- Phản quân mặc dù thế mạnh, nhưng trong mắt quả nhân, chỉ giống như gà đất chó sành mà thôi.
Trương Tử Tinh giơ một ngón tay
- Chỉ cần một trận chiến, quả nhân liền có thể đánh bại đám phản quân này, khiến cho không thể trở mình. Chư hầu trong thiên hạ, đều xem trọng lợi ích, tư tâm quá nhiều. Hơn nữa tình thế Tây Kỳ, vài đời tới này, do thắng Đại Thương, vài vị tiên đế đối với điểm này đều kiêng kỵ không ít, hoặc trảm sát, hoặc liên thân, cuối cùng cũng khó giải trừ mối họa này. Hiện giờ mượn sát kiếp này thay đổi đại thế thiên hạ, đi đến cảnh hoàn toàn phá rồi sau lại lập, củng cố quân quyền, mới có thể chính thức giống thuyết Ngô Việt đồng thuyền.
Vi Tử Diễn kinh hãi, Tử Giao đối với điều này sớm đã có chuẩn bị tâm lý, Vi Tử Diễn thấy Trương Tử Tinh cùng Tử Giao đều trấn định tự nhiên, trong lòng càng thêm sợ hãi, vội hỏi :
- Đã như thế, vì sao bệ hạ lại có ý thoái vị ? Lấy uy vọng của bệ hạ, trong trận này đánh bại phản quân, bình định tứ hải, kiến thiết đế nghiệp thiên thu nhất thống, làm cho vạn dân an cư lạc nghiệp, mãi mãi không còn chiến loạn.
- Vương huynh có điều không biết, ta đã luyện thành tiên thể, không thể nắm giữ đế vị lâu được. Về việc Vương huynh nói mãi không còn chiến loạn bất quá chỉ là một lý tưởng mà thôi.
Trương Tử Tinh thở dài, lắc đầu nói :
- Địa phương nào có người, thì còn có phân tranh, hòa bình vĩnh viễn chỉ là mơ ước mà thôi. Có lẽ, vì có sự tàn khốc của chiến tranh nên giá trị của hòa bình mới đáng quý, mới làm cho người ta càng thêm quý trọng hòa bình. Ta không hy vọng xa vời rằng vĩnh viễn không còn chiến tranh, ta chỉ hy vọng nhân loại có thể thoát khỏi loại chiến tranh không thể khống chế này thôi, không thể trở thành cái gọi là vật hy sinh cho đại đạo.
Tử Giao trong mắt lóe ra kỳ dị quang mang, vị " Phụ thân" này, từ nhỏ đã là đối tượng hắn sùng bái, đến nay vẫn không hề thay đổi, lập tức nói: "
- Tài trí và kinh nghiệm của con không bằng Vương thúc, huống hồ thân đã thành chân tiên chi thể, không nên thống trị thiên hạ. Hài nhi nguyện mãi bên cạnh Phụ hoàng, Mẫu hậu, cho tròn hiếu đạo.
Trương Tử Tinh còn chưa mở miệng, Vi Tử Diễn đã quỳ xuống khấu đầu không ngớt, khóc ròng nói :
- Hạ thần năm đó vô tri, lại gây khó dễ với bệ hạ, bệ hạ không những không nhớ thù xưa, mà còn tín nhiệm, hạ thần cảm động không cầm được nước mắt, nguyện thề rằng, cả đời này không dám còn ý nghĩ mơ ước đến quân quyền ! Hoàng điệt tuổi nhỏ tài cao, năng lực cùng tư chất hiếm thấy. Chính là nhân tuyển tốt nhất cho đế vị. Chỉ cần bệ hạ và Hoàng điệt không chê, hạ thần nguyện noi gương Hoàng thúc Tỷ Can, phụ tá Hoàng điệt thống trị thiên hạ trong tương lai, cúc cung tận tụy, tuyệt không có chút lòng trễ nãi.
Trương Tử Tinh thấy Vi Tử Khải dập đầu đến xuất huyết, quả thật là tâm thành ý thật, vội vàng rời khỏi bệ ngọc nâng hắn dậy, lúc này Tử Giao cũng mãi thể hiện quyết tâm không tham đế vị.
- Địa vị chí tôn này, trong thiên hạ không biết có bao người mơ ước, hai người các người cứ như vậy mà đùn đẩy !
Trương Tử Tinh cười khổ, vốn định nói thêm điều gì. Dường như cảm giác được điều gì, sửa lời nói :
- Hôm nay quyết định, quả nhân đã có sẵn trong lòng, đến lúc đó sẽ có phân phó, trước mắt cần phải đánh tan phản quân rồi nói sau. Các ngươi lui ra trước !
Tử Giao cùng Vi Tử Khải vội vàng cáo lui, hai người vừa mới rời đi, Khổng Tuyên liền hiện ra trước cửa điện. Nội thị cùng hộ vệ trong cung sớm đã được Trương Tử Tinh ra lệnh lui xuống, cho nên cũng không có người cản lại.
Phía sau Khổng Tuyên là hai gã đạo nhân tướng mạo bình thường, nhưng lúc này thần sắc của Khổng Tuyên lại có chút cẩn thận hiếm thấy, thậm chí là khẩn trương, hoàn toàn mất đi vẻ bình tĩnh ngày thường, tựa hồ hai gã xú đạo nhân xanh xao là địch nhân rất đáng sợ.
Khi thấy hai gã đạo nhân, lúc này Trương Tử Tinh đứng dậy, xa xa thi lễ nói :
- Nhị vị Thánh nhân, quả nhân có lễ.
Nguyên lai hai gã đạo nhân này đúng là Tây Phương nhị thánh : Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề. Bạn đang đọc truyện tại
Nhất là biết rõ sự lợi hại của Thánh nhân như đám người Tam Tiêu, nhìn thấy phu quân bình an vô sự, nhịn không được đều rơi nước mắt.
Trương Tử Tinh an ủi Tam Tiêu một hồi, Thương Thanh Quân nói :
- Phu quân sử dụng vũ khí kia rất lợi hại, cho dù xa xôi như ở Triều Ca, cũng có cảm giác lay động, mới vừa rồi phần đông viên quan thượng biểu, nói là các lộ phản quân làm cho thiên nộ dân oán, thiên phạt giáng xuống, thậm chí còn làm đại địa rung chuyển, phản quân tất không được chết già…
Hoàng Phi Yến cả kinh nói : "
- Mới vừa rồi ta ở trong cung, chỉ thấy gương trang điểm nhoáng lên, còn tưởng chính mình bị nháng đầu, còn thấy toàn bộ mặt đất đều có chút rung chuyển, còn tưởng là có tai họa gì, nào ngờ lại do chính phu quân gây nên !
Vân Tiêu mới vừa lau nước mắt, nghe vậy lộ ra vẻ kinh ngạc :
- Nguyên lai lời của Thanh Quân muội muội là thật ! Phu quân… Người sao lại lớn mật như thế, dám công kích Xiển giáo Côn Lôn sơn ?
- Không chỉ là công kích… Côn Lôn sơn mà ngay cả Ngọc Hư cung kia, hiện giờ đã là một mảnh phế tích, đã không còn tồn tại nữa.
Trương Tử Tinh nhìn Tam Tiêu, cùng Long Cát và Hạm Chi Tiên đang trợn mắt há mồm nói :
- Nguyên Thủy Thiên Tôn thi triển quỷ kế, năm đó làm ta cùng Nữ Oa nương nương xung đột, thậm chí còn sai yêu nữ vào cung, làm loạn đại Thương ta. Lần trước Văn Sắc, Cửu Nhi cùng Phi Yến suýt nữa thân tử, cũng bởi Xiển giáo cố ý dung túng mà ra, rồi sau đó biết bao lần tính kế, sai Thân Công Báo suýt chút nữa đoạt luôn tính mạng của ta, thậm chí không để ý mặt mũi hạ độc thủ với tỷ muội Vân Tiêu… Đủ loại việc xấu nhiều không kể xiết. Mà hôm nay lại câu kết Hạo Thiên, Nguyên Khanh huyết tẩy Tây Côn Lôn, hại chết tiểu muội Thanh Lam, làm Tây Vương mẫu nương nương bị bắt, Thần Nông, Hoàng Đế nhị vị thánh hoàng sanh tử không rõ. Bây giờ ta cùng với Thánh nhân Triệt giáo đánh bại Nguyên Thủy Thiên Tôn tại Tru Tiên trận, lại diệt căn cơ của hắn, xem như là cho chính ta, cho các ngươi, những người bị hắn giết trút giận một lần, cũng khiến cho ý đồ độc bá Huyền đạo của hắn hoàn toàn bị phá sản.
Vân Tiêu nhớ lại năm đó Trương Tử Tinh liều mình cứu mạng tỷ muội mình trong tay Nguyên Thủy Thiên Tôn. Từng lớn mật phát ngôn bừa bãi rằng muốn trả thù Nguyên Thủy Thiên Tôn, thay ba người mình trút giận, không ngờ được hôm nay quả nhiên ứng nghiệm, trong mắt lộ ra vẻ ôn nhu, nhưng lại lo lắng hỏi một câu :
- Phu quân, thân thể của Thánh nhân là vạn kiếp bất diệt, tuy nói rằng coi trọng mặt mũi. Nhưng trọng yếu nhất vẫn là giáo phái cùng khí vận. Lần này phu quân hủy đi Côn Lôn sơn khiến cho khí vận không còn, lại suýt nữa diệt đi chính thống đạo Nho. Dĩ nhiên là khiến bọn thiếp hãnh diện, nhưng tính cách của vị nhị sư bá này, trong lòng phu quân chắc hiểu rõ, đừng vì nóng nảy nhất thời, mà sau này hậu hoạn khôn lường.
Trương Tử Tinh mỉm cười nói :
- Vân Tiêu bảo bối, nàng rất biết nhìn đại cục, nhưng mà, việc lần này, không phải là ta cậy mạnh nhất thời. Tuy rằng Nguyên Thủy Thiên Tôn bị ta dùng ngôn ngữ ràng buộc, tạm thời không tiện ra tay trả thù, nhưng tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ. Đối với việc này ta đã có an bài khác, nàng không cần phải lo lắng.
Vân Tiêu biết phu quân đã có dự mưu, cũng không truy vấn nữa, chỉ mỉm cười với hắn. Trương Tử Tinh biết nàng là người rất hiểu ý người khác, vừa cười vừa nói :
- Bảo các nàng ở Tiêu Dao Tiên Phủ đợi, cuối cùng lại không nghe lời chạy tới đây. Chẳng qua như vậy cũng tốt, sáng sớm mai, các nàng dẫn theo Văn Sắc cùng các tỷ muội trở về Bích Du cung ở tạm một thời gian. Đợi ta hoàn tất mọi việc, sẽ lại đoàn tụ với các nàng.
Vân Tiêu cùng chúng nữ nhìn nhau, cũng không nói gì. Vân Tiêu mở miệng nói :
- Phu quân, ta từng nói qua, bất luận cuối cùng thế nào, tỷ muội chúng ta cũng sẽ theo bên cạnh chàng. Hay là chàng đã quên lời hứa trước đây ?
Thương Thanh Quân trong mắt lộ vẻ mông lung, nói :
- Phu quân, bây giờ đã là thời điểm cuối cùng, mặc dù phu quân có nhiều dự mưu, nhưng cuối cùng thắng bại vẫn chưa rõ. Việc khác tỷ muội chúng ta đều thuận theo phu quân, chỉ duy việc này, thì lại không thể. Mặc kệ cuối cùng thành cũng được, bại cũng được, hãy để chúng ta cùng đối mặt với phu quân.
Quỳnh Tiêu cũng nói :
- Kỳ thật Bích Du cung cũng không phải là nơi an toàn tuyệt đối, chẳng lẽ phu quân không nhớ việc Tây Côn Lôn ? Nếu vị Nguyên Thủy Thiên Tôn kia thật sự quyết tâm, khó bảo đảm lúc sư tôn không có mặt, Bích Du cung lại không gặp nguy hiểm gì.
Chúng nữ mỗi người một lời cùng thốt lên, ngay cả người ngày thường nhút nhát như Dương Cửu cũng biểu đạt quyết tâm đồng sinh cộng tử cùng Trương Tử Tinh. Trương Tử Tinh trong lòng cảm động, trầm ngâm thật lâu, sau đó cũng đáp ứng, chỉ là dặn dò chúng nữ lúc đó phải tuân theo sắp xếp của hắn mà làm, lấy an toàn đặt lên hàng đầu, chúng nữ thấy hắn chịu xuống nước, nhất thời đều hân hoan, miệng không ngừng đáp ứng.
Sau đó không lâu, Trương Tử Tinh ở Chiêu Tuyên điện triệu kiến hai người Tử Giao cùng Vi Tử Diễn.
Nhìn hai người dưới thềm, Trương Tử Tinh bỗng nhiên có loại ảo giác, giống như đang ở tràng cảnh năm xưa chính mình tại Chiêu Tuyên điện đối diện " Phụ thân" Đế Ất, một đêm đó, cũng trong đại điện này, rốt cục hắn cũng tiếp nhận số phận hôn quân " Trụ Vương", cũng bắt đầu quá trình đấu tranh dài lâu cùng thiên mệnh. Hiện giờ, quyết định quan trọng trong đại điện này, cũng là vận mệnh tương lai của thiên hạ.
Trương Tử Tinh tứ tọa(1) cho hai người rồi nói :
- Nhị vương huynh, Giao nhi, hôm nay quả nhân triệu hai người đến đây là vì một đại sự.
(1): nhà vua ban cho được ngồi gọi là tứ tọa
Vi Tử Diễn cùng Tử Giao vội vàng ngưng thần lắng nghe, chợt nghe Trương Tử Tinh nói :
- Quả nhân nghĩ sẽ chọn một trong hai người kế thừa ngôi vị Hoàng đế, tương lai quân lâm thiên hạ, ân trạch vạn dân, các ngươi nghĩ thế nào ?
Tử Giao cuống quít nói :
- Phụ Hoàng đang trong độ tuổi cường thịnh, được vạn dân kính ngưỡng, tại sao lại có tính toán như vậy ?
Vi Tử Diễn lại trầm ngâm nói :
- Bệ hạ, lúc này phản quân thế mạnh, phía nam quân giặc đông đảo, nhưng phía đông có hiểm địa Du Hồn Quan, bệ hạ nên mang Tông miếu và đồ dùng cúng tế, cùng Thái Sư mang quân tinh nhuệ đột phá hướng đông mà đi, trước đi tới Du Hồn Quan, cùng Đông Tề Nguyệt Phi nương nương hội hợp, ngày sau tất có lúc quật khởi. Hạ thần nguyện dẫn tàn binh tại Triều Ca, cùng phản quân quyết trận tử chiến, hết lòng vì bệ hạ mà kéo dài thời gian.
Trương Tử Tinh liếc mắt nhìn Vi Tử Diễn thật sâu, thở dài :
- Nhị vương huynh, quả nhân lúc này phải cảm khái một câu, ngươi thật sự đã thay đổi quá nhiều. Nếu năm đó Đại vương huynh… Có biết trước lúc lâm chung Đại vương huynh có di ngôn sao không ? Chỉ có một câu, không hợp sống trong gia đình đế vương.
Vi Tử Diễn cũng cảm thán nói :
- Nếu là ta sinh trong gia đình bần hàn, huynh đệ gian khổ có nhau, thì như thế nào lại có việc huynh đệ tương tàn ?
- Nói đến huynh đệ tương tàn, Đại Thương ta cùng Tây Chu, thậm chí là tứ phương chư hầu có khác gì như thế ?
Trương Tử Tinh nói :
- Thượng cổ có một điển cố, gọi là Ngô Việt đồng thuyền, người Ngô cùng người Việt vốn là thủy hỏa bất dung, nhiều thế hệ cừu địch, nhưng mà hai bên khi đi thuyền rời bến cùng lúc, gặp cơn bão lớn lại có thể cứu viện lẫn nhau, đồng tâm hiệp lực. Giống như hai bên đã từng phối hợp từ rất lâu rồi. Trị quốc cũng thế, cho dù là kẻ thù truyền kiếp, hoặc phản loạn, chỉ cần có thể làm thành tình huống đồng thuyền, thì cũng có thể cùng tiến, cứ thế mãi, dù là cừu hận, cũng có thể nhạt phai. Cuối cùng phải thành tâm quy phục. Thiên tử khi thống trị thiên hạ, phải có lòng bao dung.
Vi Tử Diễn cùng Tử Giao biết Trương Tử Tinh đang truyền thụ đạo trị thế cho hai người. Đều cẩn thận lắng nghe.
Trương Tử Tinh nói một lúc, hỏi :
- Ta hỏi hai người các ngươi, lấy cái gì trị dân mới là hiền quân ?
Vi Tử Diễn trầm ngâm không nói, Tử Giao nghĩ ngợi rồi nói :
- Nếu có thể lấy nghiêm pháp trị dân, làm cho thiên hạ đều theo khuôn phép. An cư lạc nghiệp, không sinh phản loạn. Tận trung tùng mệnh, có thể nói là hiền quân.
Trương Tử Tinh lắc đầu nói :
- Giao nhi, ngươi chỉ nói đúng một câu đó là an cư lạc nghiệp. Kỳ thật mỗi người đều sợ chết, nếu thật bị ép tới cảnh không sợ chết cũng là vì cảm thấy không còn đường sống. Quả nhân cũng từng nói với ngươi, nền cai trị hà khắc, bạo ngược áp bức cũng như vậy. Chính là làm cho dân chúng cảm thấy không còn đường sống. Pháp luật cũng được, nhưng chỉ có thể nghiêm chứ không thể hà khắc. Nếu có thể sử dụng chính sách lợi dân, làm cho dân chúng an cư lạc nghiệp, quý trọng sinh mệnh, thì sinh ra tâm tham sống sợ chết. Lúc đó, đối với những kẻ phạm pháp, liền lấy nghiêm pháp xử trí, như thế tự nhiên thiên hạ an bình, tứ hải giai phục.
- Bệ hạ lời bàn cao kiến, hạ thần kính phục
Vi Tử Diễn bổng nhiên đứng dậy quỳ gối hỏi :
- Nhưng xin thứ cho hạ thần cả gan hỏi một câu, bệ hạ có thuyết Ngô Việt đồng thuyền chi luận, vì sao… Vì sao hôm nay thiên hạ loạn lạc như thế ?
- Nhị vương huynh, nếu không có thế cục nguy cấp như bây giờ, làm sao có thể nhìn thấy được hạng người có đảm lược đây ?
Trương Tử Tinh nhìn Vi Tử Diễn vẫn còn đang quỳ không dám động, lệnh bình thân, đáp :
- Vương huynh là người thế tục, tất nhiên là không biết số trời; Giao nhi mặc dù học nghệ với Quảng Thành Tử của Xiển giáo, nhưng cũng chỉ biết vụn vặt. Lúc này đúng lúc sát kiếp lâm thế, nhân giới chiến loạn cũng có liên quan đến sát kiếp, thân bất do kỷ. Không giấu gì Vương huynh, quả nhân đã sớm biết loạn lạc ở nhân giới cũng không thể tránh, cho nên cố ý tạo nên tình thế hôm nay.
Vi Tử Diễn động dung nói :
- Bệ hạ vì sao như thế ? Hay là cố ý hủy tổ tông xã tắc trong tay phản nghịch ?
- Phản quân mặc dù thế mạnh, nhưng trong mắt quả nhân, chỉ giống như gà đất chó sành mà thôi.
Trương Tử Tinh giơ một ngón tay
- Chỉ cần một trận chiến, quả nhân liền có thể đánh bại đám phản quân này, khiến cho không thể trở mình. Chư hầu trong thiên hạ, đều xem trọng lợi ích, tư tâm quá nhiều. Hơn nữa tình thế Tây Kỳ, vài đời tới này, do thắng Đại Thương, vài vị tiên đế đối với điểm này đều kiêng kỵ không ít, hoặc trảm sát, hoặc liên thân, cuối cùng cũng khó giải trừ mối họa này. Hiện giờ mượn sát kiếp này thay đổi đại thế thiên hạ, đi đến cảnh hoàn toàn phá rồi sau lại lập, củng cố quân quyền, mới có thể chính thức giống thuyết Ngô Việt đồng thuyền.
Vi Tử Diễn kinh hãi, Tử Giao đối với điều này sớm đã có chuẩn bị tâm lý, Vi Tử Diễn thấy Trương Tử Tinh cùng Tử Giao đều trấn định tự nhiên, trong lòng càng thêm sợ hãi, vội hỏi :
- Đã như thế, vì sao bệ hạ lại có ý thoái vị ? Lấy uy vọng của bệ hạ, trong trận này đánh bại phản quân, bình định tứ hải, kiến thiết đế nghiệp thiên thu nhất thống, làm cho vạn dân an cư lạc nghiệp, mãi mãi không còn chiến loạn.
- Vương huynh có điều không biết, ta đã luyện thành tiên thể, không thể nắm giữ đế vị lâu được. Về việc Vương huynh nói mãi không còn chiến loạn bất quá chỉ là một lý tưởng mà thôi.
Trương Tử Tinh thở dài, lắc đầu nói :
- Địa phương nào có người, thì còn có phân tranh, hòa bình vĩnh viễn chỉ là mơ ước mà thôi. Có lẽ, vì có sự tàn khốc của chiến tranh nên giá trị của hòa bình mới đáng quý, mới làm cho người ta càng thêm quý trọng hòa bình. Ta không hy vọng xa vời rằng vĩnh viễn không còn chiến tranh, ta chỉ hy vọng nhân loại có thể thoát khỏi loại chiến tranh không thể khống chế này thôi, không thể trở thành cái gọi là vật hy sinh cho đại đạo.
Tử Giao trong mắt lóe ra kỳ dị quang mang, vị " Phụ thân" này, từ nhỏ đã là đối tượng hắn sùng bái, đến nay vẫn không hề thay đổi, lập tức nói: "
- Tài trí và kinh nghiệm của con không bằng Vương thúc, huống hồ thân đã thành chân tiên chi thể, không nên thống trị thiên hạ. Hài nhi nguyện mãi bên cạnh Phụ hoàng, Mẫu hậu, cho tròn hiếu đạo.
Trương Tử Tinh còn chưa mở miệng, Vi Tử Diễn đã quỳ xuống khấu đầu không ngớt, khóc ròng nói :
- Hạ thần năm đó vô tri, lại gây khó dễ với bệ hạ, bệ hạ không những không nhớ thù xưa, mà còn tín nhiệm, hạ thần cảm động không cầm được nước mắt, nguyện thề rằng, cả đời này không dám còn ý nghĩ mơ ước đến quân quyền ! Hoàng điệt tuổi nhỏ tài cao, năng lực cùng tư chất hiếm thấy. Chính là nhân tuyển tốt nhất cho đế vị. Chỉ cần bệ hạ và Hoàng điệt không chê, hạ thần nguyện noi gương Hoàng thúc Tỷ Can, phụ tá Hoàng điệt thống trị thiên hạ trong tương lai, cúc cung tận tụy, tuyệt không có chút lòng trễ nãi.
Trương Tử Tinh thấy Vi Tử Khải dập đầu đến xuất huyết, quả thật là tâm thành ý thật, vội vàng rời khỏi bệ ngọc nâng hắn dậy, lúc này Tử Giao cũng mãi thể hiện quyết tâm không tham đế vị.
- Địa vị chí tôn này, trong thiên hạ không biết có bao người mơ ước, hai người các người cứ như vậy mà đùn đẩy !
Trương Tử Tinh cười khổ, vốn định nói thêm điều gì. Dường như cảm giác được điều gì, sửa lời nói :
- Hôm nay quyết định, quả nhân đã có sẵn trong lòng, đến lúc đó sẽ có phân phó, trước mắt cần phải đánh tan phản quân rồi nói sau. Các ngươi lui ra trước !
Tử Giao cùng Vi Tử Khải vội vàng cáo lui, hai người vừa mới rời đi, Khổng Tuyên liền hiện ra trước cửa điện. Nội thị cùng hộ vệ trong cung sớm đã được Trương Tử Tinh ra lệnh lui xuống, cho nên cũng không có người cản lại.
Phía sau Khổng Tuyên là hai gã đạo nhân tướng mạo bình thường, nhưng lúc này thần sắc của Khổng Tuyên lại có chút cẩn thận hiếm thấy, thậm chí là khẩn trương, hoàn toàn mất đi vẻ bình tĩnh ngày thường, tựa hồ hai gã xú đạo nhân xanh xao là địch nhân rất đáng sợ.
Khi thấy hai gã đạo nhân, lúc này Trương Tử Tinh đứng dậy, xa xa thi lễ nói :
- Nhị vị Thánh nhân, quả nhân có lễ.
Nguyên lai hai gã đạo nhân này đúng là Tây Phương nhị thánh : Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề. Bạn đang đọc truyện tại
/492
|