Hình Thiên xoay người, trảm xuống.
Nhưng mà trong nháy mắt Kiền Thích thần phù sắp hạ xuống, thân hình Hiền Thiên mạnh mẽ dừng lại, cố gắng thu lại tất cả thế công.
Bởi vì trước người hắn, cũng không phải là địch nhân uy hiếp to lớn gì, mà là một cái đầu lâu.
Gần như là một cái đầu lâu.
Đầu lâu này tóc tai bù xù, mày rậm râu quai nón, hai mắt nhắm nghiền, nhìn qua có vẻ thập phần bình thường.
Nhưng mà, bàn tay nắm Kiền thích thần phủ của Hình Thiên lại bắt đầu thấm ra mồ hôi lạnh.
Bởi vì, đây đúng là đầu của hắn.
Năm đó mưu kế chống chế nhân giới của thiên giới thất bại mà giận chó đánh mèo đánh ma thần tộc, ý muốn đuổi tận giết tuyệt, kết quả Hình Thiên giận dữ phạt thiên, giết chết vô số tiên nhân thiên giới, cuối cùng không địch lại Hạo Thiên cùng Kim Mẫu, bị chém rơi đầu, may mà tham ngộ được Bất diệt phùng xuân thuật, không chỉ có thể bảo vệ tánh mạng, mà tu vị còn tiến nhanh.
Đầu Hình Thiên bị Dao Trì Kim Mẫu thi thuật phong bế ở trong núi Thường Dương, không biết vì sao lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này!
Hơn nữa, cái đầu này giờ mang theo một loại lực lượng vô cùng yêu dị, khiến cho Hình Thiên sinh ra một loại bản năng tự phát mãnh liệt.
Trong lòng Hình Thiên, có hai thanh âm luân phiên hô lớn:
_ Đầu này nhất định có trá! Hủy nó đi!
_ Đây là đầu của ta! Ta không muốn làm người không đầu! Ta muốn lấy lại cái đầu này!
Tuy rằng Hình Thiên biết rõ việc này chắc chắn kỳ quái. Lại vẫn không thể ngăn chặn loại bản năng này. Hai chân giống như bị dính chặt vậy, không thể hoạt động được. Nếu nói đây là tác dụng của một loại "Thuật", chẳng bằng nói là chính "Tâm" của Hình Thiên đang hoang mang. Tựu như trong quá trình tu luyện xuất hiện tâm ma vậy.
Địch nhân lớn nhất của hắn. Chính là bản thân.
Cái đầu kia mặc dù hai mắt nhắm nghiền. Khóe miệng lại tựa hộ hiện ra vẻ tươi cười quỷ dị.
Sương khói tan đi lại dần dần khép lại.
Ở xa địa phương đầy sương khói đó, Trương Tử Tinh cũng không biết nghĩa đệ Hình Thiên đang gặp một khảo nghiệm thật lớn. Trước mặt hắn đang phải đối phó với địch nhân đông đảo vô bờ.
Trận chiến Thái cực Mông Ế thiên này, đã là tất cả thực lực của thiên giới, còn thêm cả viện quân của Xiển Giáo, Hạo Thiên Thượng Đế cùng Dao Trì Kim Mẫu có thể nói là được ăn cả ngã về không.
Thực lực của một thiên binh cũng không phải là rất cường đại. Trình độ tu luyện của thiên binh cũng chỉ là chân tiên. Tu luyện thành kim tiên cũng không nhiều, Phù Nguyên Tiên Ông đã chết có thể xem như cao nhân ở thiên giới rồi.
Thiên binh thiên tướng sở dĩ có thể phát huy ra sức chiến đấu như thế, nguyên nhân lớn nhất là có Thiên vị lực duy trì, rất nhiều người trình độ chỉ là chân tiên thậm chí còn có thể phát huy ra sức chiến đấu như kim tiên, lại có một đám người có thể trực tiếp sử dụng một bộ phận vị giai lực, thân mang "Thần vị" tiên nhân. Những tiên nhân này nếu đơn giản luận về tu vi thì có thể cũng không tính là gì, lại có thể phát huy rất nhiều thần thông đặc dị. Như năm đó Trương Tử Tinh gặp mấy người Thất Tình tiên tử cùng Chuế Không tiên tử cũng là như thế.
Nếu phong thần chấm dứt, ba trăm sau mươi lăm vị chính thần có được thần vị lực trở về vị trí cũ, các tiên nhân không chỉ có thể bảo lưu lại được tu vi bản thân như hiện giờ, còn có thêm được thần vị lực mới, tuy rằng tương lai tiến độ tu luyện có thể bị thần vị tương ứng hạn chế. Nhưng sức chiến đấu tổng thể, có thể nói là đệ nhất tam giới. Ngoại trừ nhân tố thánh nhân ra. Lực lượng thiên giới ngay cả Triệt Giáo chỉ sợ cũng phải cam bái hạ phong, trách không được Hạo Thiên Thượng Đế cùng Dao Trì Kim Mẫu có dã tâm lớn như vậy.
Trong lòng đám thiên binh đang vây quanh Trương Tử Tinh đều hiểu rõ cho dù là đường đường Thiên Đế đối mặt với người này, cũng chỉ có thể trốn tránh, có thể thấy được lợi hại của người này. Nhưng hiện giờ có Thiên Đế ẩn thân ở phía sau, tất nhiên là không dám chậm trễ, lập tức ỷ vào ưu thế nhân số, cả gan bay tới, lợi dụng cung tiễn trong tay thử phát động công kích.
Lúc này bỗng nhiên một cự đỉnh hiện ra ở không trung, bạch quang chớp động, cảm giác như có một dòng nước xoáy xuất hiện, vô số tiên binh mới tiến lại xung quanh liền bị hút vào trong đỉnh. Đám thiên binh bao vây xung quanh bỗng chốc chỉ còn là một mảng trống không. Số thiên binh còn lại vô cùng sợ hãi, làm sao còn dám tiếp cận, chỉ dám từ xa đem các loại pháp bảo đánh tới. Mấy pháp bảo này đều thực là tầm thường, nhưng số lượng quá nhiều thành ra cũng tạo ra cảm giác phô thiên cái địa.
Tuy rằng lực lượng Càn Khôn Đỉnh cũng đã bị Thiên Vị Lực làm ảnh hưởng, nhưng phòng bị mấy thứ này tất nhiên là không cần nói, lập tức đem hàng nghìn hàng vạn vật kia hấp thu lấy. Trương Tử Tinh đem Càn Khôn Đỉnh gọi ra phía trước, lại hút lấy một một vòng thiên binh lớn, khiến cho vòng vây lại mở rộng ra, mọi người nhất thời đều không dám tiếp cận.
Trương Tử Tinh nhìn thấy trên dưới khắp nơi đều có địch nhân vô tận, lông mày nhíu chặt. Lấy diệu dụng của Càn Khôn Đỉnh, cho dù địch nhân có nhiều hơn nữa, nhất thời cũng không sợ, nhưng trước mắt không thấy bóng dáng Hạo Thiên Thượng Đế cùng Nam Cực Tiên Công, nếu lại ẩn núp ở phía sau tình cách ám toán hắn, hoặc là lợi dụng đám thiên binh này kéo dài giữ hắn lại, để rảnh tay đối phó những người khác có thực lực yếu hơn, tiêu diệt từng bộ phận, vậy không ổn chút nào.
Trương Tử Tinh hiểu được điểm này, lúc này thu hồi Càn Khôn Đỉnh, chúng thiên binh vừa không thấy cự đỉnh kia, lúc này cung tiễn tề phát, ngàn vạn điểm quang mang hội tụ lại trung ương.
Kỳ quái chính là, công kích mạnh mẽ này khi phóng tới chung quanh người Trương Tử Tinh, bỗng nhiên ôn thuận như du ngư, chợt phóng chậm lại, chậm rãi chuyển động chung quanh thân thể hắn, dường như hợp thành một cái Thái cực đồ văn. Trong tay Trương Tử Tinh xuất hiện thêm một cái kiếm tiên màu vàng, chậm rãi vũ động.
Thống lĩnh thiên binh thấy cung tiễn không có hiệu quả, lập tức phát động mệnh lệnh xung phong. Ngay khi phần đông thiên binh sắp tới gần, là lúc những mũi tên đang lưu động kia cảnh giác như thợ săn, đột nhiên hướng đến địch quân phóng tới, tốc độ bắn cũng chợt nhanh hơn.
Thiên binh xông đến gần thấy kỳ cảnh như vậy, trong lòng biết không ổn, tiên cung trong tay đột nhiên biến mất, đổi thành tiên thuẫn. Quả nhiên thấy những mũi tên này bay với tốc độ cao, hướng bốn phương tám hướng mà bắn. Những thiên binh này đều là quân tinh nhuệ, ứng biến nhanh nhẹn nhưng đáng tiếc chênh lệch thực lực quá lớn khiến cho loại phòng ngự này không có hiệu quả. Những mũi tên mang theo lực lượng mạnh mẽ dễ dàng xuyên qua tiên thuẫn, cắm vào cơ thể rồi bạo liệt.
Một vòng xạ kích này khiến các thiên binh thương vong không nhỏ, nhưng chút tên này cũng rất nhanh dùng hết, dũng khí của các thiên binh lại tăng lên một chút, từ bốn phương tám hướng vọt tới, vòng vây nhanh chóng thu nhỏ lại. Mà Trương Tử Tinh đối với trọng trọng thiên binh vây quanh và tiến đến cảm giác như có không trong mắt , chỉ lấy Định Thương Kiếm trong tay múa lên, một vòng kim sắc quang mang nhàn nhạt khuyếch tán ra bốn phía.
Các thiên binh rất nhanh tiếp cận lại gần, khi đụng tới vầng sáng kia, cũng không có phát động công kích. Bỗng nhiên động tác cũng chậm lại, sau đó thân bất do kỷ chậm rãi xoay xung quanh Trương Tử Tinh. Liền giống như những mũi tên lúc trước. Nhưng mà, cùng với lúc trước, bất đồng chính là, đám thiên binh này cũng không có bị "Phát xạ" ra ngoài, mà theo sự khuếch đại của vầng sáng kia, chạm tới đâu là tất cả thiên binh thiên tướng đều bị khống chế. Từ xa nhìn lại trông như một hình cầu rỗng, vừa xoay tròn vừa mở rộng không ngừng.
Khi đường kích của quả cầu mầu đen kia mở rộng đến khoảng mấy trăm trượng, thì mới dần dần ngưng lại, lập tức dưới sự khống chế của trung ương "Hình cầu" đã xảy ra biến hóa. Hình cầu chậm rãi biến đổi, hóa thành một con bạch tuộc khổng lồ, vươn tám xúc tu do biển người tạo thành vừa di động, vừa tấn công thiên binh xung quanh.
"Bạch tuộc" này trên thực tế tương đương với một trận pháp nào đó. Kết cấu bên trong là bị một loại lực lượng kỳ dị nào đó khống chế, không ngừng tuần hoàn xoay tròn thiên binh. "Huy động" các xúc tua kia cũng là từ một bộ phận xoay tròn của trung ương kéo theo một loại phương thức vận động kỳ ảo, tuy rằng thoạt nhìn thanh thế cùng lực lượng cực kỳ kinh người nhưng tiên lực của bản thân Trương Tử Tinh tiêu hao cũng không nhiều.
Bạch tuộc to lớn kia hoa chân múa tay vui sướng, nhảy vào trong đám thiên binh chi chít kia. Khiến trận thế của đám thiên binh thất linh bát lạc( chắc là tán loạn), hơn nữa ở bên ngoài xúc tua(cái vòi của nó ý) còn cố ý bố trí binh khí tạo thành sát thương to lớn. Tuy rằng Hạo Thiên Thượng Đế âm thầm hạ lệnh chúng thiên binh không cần cố kỵ đồng bạn, có thể tùy ý giết chóc, nhưng "Bạch tuộc" này có năng lực là khi bị hao tổn thì lại không ngừng hấp thu thiên binh bổ sung vào, sinh sôi không thôi.
Thanh âm Trương Tử Tinh tử trong "Bạch tuộc" truyền ra, vang vọng toàn bộ Thái Cực Mông Ế Thiên:
- Hạo Thiên, ngươi đường đường là Thiên Đế, vì sao nhát gan không dám cùng ta chiến một trận, lại uổng phí nhiều tánh mạng của sĩ tốt vô tội như vậy! Ngươi căn bản không xứng là Thiên Đế!
Nam Cực Tiên Ông xa xa nhìn thấy "Bạch tuộc" khủng bố như vậy, cả kinh nói:
- Bệ hạ, tên Tiêu Dao Tử này vì sao còn có thể phát huy ra lực lượng mạnh mẽ như vậy? Hay là Càn Khôn Đỉnh kia có thể triệt tiêu sự áp chế của Thiên Vị Chi Lực sao?
- Đế quân có điều không biết, Càn Không Đỉnh mặc có thể làm suy yếu áp chế của thiên vị lực, nhưng không có khả năng hoàn toàn biến mất, hơn nữa người thực lực mạnh mẽ, lại chịu áp chế càng lớn. Nhưng hiện giờ hắn cũng không thi triển Càn Khôn Đỉnh, cũng không phải là vì ở trong phạm vi bảo hộ của Hà Đồ, chỉ là thi triển kiếm khí quỷ dị mà thôi …
Trong lòng Hạo Thiên Thượng Đế cũng không khỏi sinh ra hàn ý:
- Nói cách này, đây là thực lực của hắn sau khi bị Thiên vị lực áp chế.
Nam Cực Tiên Ông âm thầm rung mình một cái: bị Thiên vị lực áp chế như vậy, còn có thể phát huy ra thực lực đáng sợ như thế, như vậy thực lực đích thực của Tiêu Dao Tử chẳng lẽ không phải …..
Về phương diện khác, trận hình chiến đấu của các cơ giáp chiến sĩ, đã tiêu diệt không ít thiên binh thiên tướng, nhưng năng lượng tiêu hao khiến cho sức chiến đấu của cơ giáp giảm đi rất nhiều. May mắn hai người lái cơ giáp là Na Tra cùng Viên Phương vẫn mạnh mẽ như cũ, được hai người yểm hộ cùng chỉ huy, tiểu đội cơ giáp dần dần hợp lại một chỗ, vừa chiến vừa lui, toàn bộ trận hình lùi về phía Tiêu Dao Tiên Phủ, trở lại căn cứ để tiến hành bổ sung năng lượng.
Cùng lúc đó, Thương Thanh Quân cũng tính ra năng lượng cơ giáp có vấn đề, hạ lệnh đội thức hai phóng ra, để thay thể nhóm quân đi trước đã tiêu hao năng lượng quá lớn. Lúc này Tam Tiêu đã trở lại tiên phủ, Bích Tiêu bị Tam Bảo Ngọc Như Ý đánh lén, thương thế không nhẹ, cũng may dùng Càn Khôn Xích cản lại một chút, lại có Tuyêt Khỉ Tiên Đái hộ thân, cho nên cũng không có bị thương tổn đến căn cơ, sau khi về tiên phủ được ăn tiên dược của Hạm Chi Tiên, khiến tình trạng chuyển biến tốt đẹp không ít.
Vân Tiêu lo lắng tình thế bên ngoài cấp bách, lưu lại Quỳnh Tiêu bảo hộ đám người Thương Thanh Quân, Khương Văn Sắc, cùng Long Cát Công Chúa suất lĩnh Hắc Đế, Đặng Thiền Ngọc, Nguyệt Cơ cùng một ít ma thần tộc nhân từ tiên phủ, lợi dụng địa hình hiểm yếu tiêu diệt thiên binh trên đảo, bản thân thì mang theo đám người Hạm Chi Tiên, Thải Vân Tiên Tử, Thải Vân Đồng Tử phân công nhau đi tiếp ứng cơ giáp chiến sĩ và đám người Văn Trọng ở phụ cận.
Văn Trọng cùng một số người quả thật đang lâm vào khổ chiến, chúng tướng có thể đã đem tiềm lực bản thân phát huy tới mức cực hạn rồi, nhất là Ma Gia tứ tướng, Thanh Vân Kiếm, Tỳ Bà, Hỗn Nguyên Tán cùng quần công pháp bảo hiện ra lực sát thương cường địa. Nhưng pháp bảo chúng tướng tuy rằng lợi hại, nhưng chưa bao giờ gặp được một tràng chiến đấu gian khổ như thể, một lúc sau, dần dần lộ ra vẻ mệt mỏi.
Trịnh Luân chỉ cảm thấy choáng váng đầu óc, mỗi lần "Hanh" lên một tiếng, đều phải tiêu phí tâm lực rất lớn, mà lại cảm giác được Bạch Cốt Phiên trên không cơ hồ nặng ngàn cân, cơ hồ không thể ổn định, ngay đến cả Hoa Hồ Điêu của Ma Lễ Thọ cũng biến thành hình dáng tiểu thử(chuột nhỏ), vô lực tái chiến. Ngoại trừ Văn Trọng, những người còn lại chỉ có thể dựa vào sự dũng mãnh gan dạ cắn răng kiên trì.
Trong lòng Văn Trọng biết không thể kéo dài như này, chỉ huy chúng tướng nhanh chóng tấn công một vòng, đẩy lui thiên binh, đến lúc muốn lui lại, chung quanh bỗng nhiên xuất hiện tám cái cột trụ màu đỏ trống rỗng, chiều cao vượt quá ba trượng, vây chúng tướng lại.
Văn Trọng liếc mắt một cái đã nhìn ra. Tám cái trụ ấn này đứng ở tám phương vị là kiền, khảm, cấn, chấn, tốn, ly, khôn, đoái, thập phần huyển ảo, trong lòng biết không ổn, nhanh chóng đem người rút lui khỏi đó. Nào biết tám cái cột trụ này nhìn như đơn giản, bên trong lại giống như một cái mê cung phức tạp, chúng tướng chạy vội một hồi, vẫn như cũ là ở trong vòng tám cột trụ, dường như đảo quanh tại chỗ, không thể thoát ra.
Lúc này tiếng sấm vang lên, tám cái cột trụ bỗng nhiên cháy bừng lên, hiện ra bốn mươi chín đầu hỏa long, nhất thời lửa cháy bừng bừng. Văn Trọng đột nhiên nhớ tới đồng môn từng nói tới Đoạt Phách Trận của Trương Nhĩ Định Quang Tiên bị phá, kinh hô:
- Thông thiên thần hỏa trụ!
Từ trong tám cái Thông Thiên Thần Hỏa Trụ phát ra âm thanh tán thưởng :
- Văn đạo hữu hảo nhãn lực!
Văn Trọng đem người tả xung hữu đột cũng không ra được, cắn răng nói:
- Vân Trung Tử! Ngươi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn! Thật là đê tiện!
Thi triển Thông Thiên Thần Hỏa Trụ, đúng là Xiển Giáo kim tiên Vân Trung Tử. Vân Trung Tử nghe thấy tiếng mắng của Văn Trọng, thầm than một tiếng, im lặng không nói. Lần này quần tiên Xiển Giáo đều rời động phủ tới tương trợ thiên giới, là vì Nam Cực Tiên Công dùng Tam Bảo Ngọc Như Ý lấy danh nghĩa Nguyên Thủy Thiên Tôn hỏa tốc triệu tập. Mà chiến lực bí mật ẩn núp ở gần đó rồi đánh lén, cũng là mệnh lệnh "Đại truyền" của Nam Cực Tiên Ông.
Cách đó không xa, Hắc sắc phong vũ cùng Xích Vũ càng đấu càng kịch liệt. Lực lượng tự thân của Xích Vũ dường như cao hơn một bậc so với hắc sắc phong vũ. Nhưng hắc sắc vũ này hơn ở "Kỹ", hơn nữa có hắc phong tương trợ, nhất thời lực lượng ngang nhau, khó phân thắng bại.
Hồng vũ đang đối địch với hắc sắc phong vũ, khôi phục thành nguyên mạo Xích Tùng Tử, tay trái là Thủy Ngọc Kiếm Tiên, tay phải là Đằng Tiên, đạo bào trên người tổn hại không chịu nổi, nhiều điểm đã cháy đen thành than. Hắc sắc phong vũ cũng ngừng lại, hiện ra thân ảnh Phi Liêm cùng Dữ Hào, hai người đều là bàn tay trần, quần áo trên người cũng không có hư hao gì, chỉ là trên mặt cùng da thịt có vài đạo vệt máu, giống như bị lợi khí chém vào.
Tu vi Xích Tùng Tử vốn cao hơn nhiều so với Phi Liêm, lại thêm hai người bị Thiên vị lực ảnh hưởng, cho nên dù lấy một địch hai, cũng có thể dễ dàng chiến thắng. Không ngờ kỹ thuật khống chế mưa của Hào cực kỳ cao minh, có thể đem lực lượng của hắn hóa thành của mình, mà Phi Liêm cùng Hào phối hợp cực kỳ ăn ý, hai người liên thủ, thực lực nhân lên rất nhiều, hắn đem hết toàn lực, cũng chỉ có thể đánh ngang tay. Đáng tiếc thuật lợi hại nhất của hắn là Thủy ngọc phân thân thuật đã bị La Tuyên phá vỡ trong Vạn Tiên Trận, nếu không hôm nay tất có thể nắm chắc phần thắng.
Xích Tùng Tử nhanh chóng ăn vào một viên đan dược màu trắng, thân hình lay động, hóa thành một xích long vừa dài vừa lớn, đánh về phía Dữ Hào cùng Phi Liêm. Hào bay ngược về mấy trượng, trên đường thối lui đã biến thành thành một con chim khổng lổ. Phi Liêm ở bên cạnh cũng xuất hiện gió xoáy cao tốc, hình thái trong đó cũng phát sinh biến hóa thành đầu chim mình hươu, trên đầu có sừng dài, cái đuôi như mãng xà, thân hình có hoa văn báo mờ ảo, cùng chim khổng lồ, đánh về phía xích long.
Xích Long cùng cự điểu, kỳ thú tranh đấu kịch liệt trên không trung, khi thì hóa thành hình thú, khi thì biến thành mưa giao, đỏ, đen văng khắp nơi, còn tạo ra những đạo quái phong như lưỡi đao. Đám thiên binh chẳng dám tới gần, chỉ dám trơ mắt nhìn ba "Người" đánh nhau mà thôi.
Vân Trung Tử dùng Ngọc Thanh Thần Lôi thôi động, ngọn lửa của Thông Thiên Thần Hỏa Trụ trở nên nóng cháy hơn, tình thế Văn Trọng cùng chúng tướng đã cực kỳ nguy hiểm. Uy lực của Thông Thiên Thần Hỏa Trụ cũng không thể dùng tị hỏa quyết là có thể dễ dàng tránh được, hơn nữa tu vi chúng tướng cũng không đủ, mắt thấy sẽ bị thần hỏa kia đốt thành tro bụi.
Lúc này hai luồng hồng hắc đã đấu đến phía trên Thông Thiên Thần Hỏa Trụ, cảm giác được sức nóng của ngọn lửa kia, nhưng lại nhất tề lao suống phía dưới. Bất quá nếu quan sát kỳ, hồng vũ kia lực lượng tăng mạnh của hắc sắc phong vũ liên thủ áp chế không tự chủ được mà phải rơi xuống, cho dù kiệt lực giãy dụa, cũng không thể ngăn được việc rơi xuống.
"Oanh" một tiếng, dường như có vật nặng gì đó rơi vào bên trong Thông Thiên Thần Hỏa Trụ, mà hắc sắc phong vũ cùng hồng vũ trong nháy mắt rơi vào trong Thông Thiên Thần Hỏa Trụ, lại nhanh chóng tản ra, khôi phục thành hình hai người. Đúng là Phi Liêm cùng Dữ Hào, chỉ là sắc mặt có vẻ tái nhợt.
Vân Trung Tử nhìn ra hồng vũ kia đúng là đồng môn Xích Tùng Tử, giật mình kinh hãi, đang muốn dừng lại thần hỏa, chợt thấy ngọn lửa kia ngược lại lại cao lên mấy trượng, trong dòng hỏa diễm hiện ra thân hình Xích Tùng Tử vẫn bình yên vô sự.
Xích Tùng Tử cười lạnh nói:
- Các ngươi tính toán thật khéo! Vừa rồi đột nhiên hao tổn nguyên khí để thi triển ra bí thuật, khiến cho trong nháy mắt thực lực tăng vọt, hóa ra làm muốn cho ta cùng Thông Thiên Thần Hỏa Trụ tạo thành thế lưỡng bại câu thương! Hay là không biết ta có thể dẫn lửa thiêu thân, hoàn toàn không bị tổn hao gì sao?
Vừa mới dứt lời, toàn thân Xích Tùng Tử bỗng nhiên run lên, lộ ra thần sắc cổ quái, toàn bộ thân thể dường như là xơ cứng lại, toàn bộ dựa vào thần hỏa lực mới có thể miễn cưỡng lơ lửng tại không trung. Ngay sau đó, thân thể "Ca" một tiếng, giống như là cái gì nứt ra vậy.
Lần này đến phiên Hào cười lạnh:
- Buồn cười, ngươi cậy vào thủy ngọc lực thành đạo, tự gọi là Vũ Sư, cũng không thông hiểu Ngưng tích thuật là thuật tối tầm thường trong Khống vu thuật! Thủy ngọc tuy rằng không sợ nước lửa, nhưng cũng không phải là không có kẽ hở. Nếu khi gặp cường nhiệt mạnh mẽ, có thể khiến cơ thể rắn lại. Thủy Ngọc thân thể của ngươi bị ta dùng thuật ngưng đến cực hạn, lại mượn Ngũ Muội Chân Hỏa khiến cho nó bành trướng, để rồi sau đó, ngươi lại vọng động Thủy ngọc lực. Nhóm lửa tự đốt, lúc này ta liền dẫn phát ra Ngưng tích thuật, tất nhiên là dễ dàng đắc thủ, hiện giờ ngươi chỉ còn một đường là nổ tan xác thôi!"( Đại khái là gặp cực nóng, rồi ngay sau đó gặp cực lạnh thì vật đó sẽ vỡ- DG :D)
Phi Liêm ăn ý tiếp lời nói:
- Mới vừa rồi thi triển bí thuật cũng không phải là vì để áp chế ngươi, mà là để thi triển Ngưng tích thuật đối với ngươi!
- Ngưng tích thuật tuy là tiểu đạo không mấy quan trọng, có lẽ căn bản không được ngươi đặt ở trong mắt. Nhưng chân chính là thần thông giả thì có thể khiến bùn đất biến thành thần kỳ, tuy là tiểu đạo, chỉ cần nắm chắc vận dụng thích đáng, cũng có thể phát huy tác dụng thần kỳ!
Hào hừ lạnh nói:
- Ta nói rồi, ta mới chân chính là Vũ Sư!
Xích Tùng Tử không nghĩ tới bản thân lại thua bởi một tiểu thuật, mắt lộ ra vẻ không tin, giống như muốn mở miệng nói cái gì đó, vừa mới mở miệng, khóe miệng lập tức truyền đến tiếng răng rắc. Ngay sau đó toàn bộ thân thể tứ phân ngũ liệt, chợt bạo liệt. Vô số hào quang màu trắng rơi rụng lên Thông thiên thần hỏa trụ, nhất thời khiến cho ngọn lửa kia bị áp chế tới mức thấp nhất.
Vân Trung Tử đang khống chế Thông Thiên Thần Hỏa Trụ, thấy nháy mắt Xích Tùng Tử bị nổ tan xác mà chết, ngay cả cứu viện cũng không kịp, không khỏi kinh hãi, rút tiên kiếm sau lưng ra, đánh về phía Phi Liêm.
Nhưng vào lúc này, bỗng dưng có một tiếng nổ, tám cái Thông Thiên Thần Họa Trụ dường như bị cái gì đánh mạnh vào, liền chấn động sụp mất một cây, nguyên lai chính là một cây thước lớn. Tuy rằng chỉ bị phá hủy một cây, nhưng đã phá hủy toàn bộ trận pháp của Thông Thiên Thần Hỏa Trụ, đám người Văn Trọng vốn đã nguy ngập nhanh chóng chạy thoát được, Trần Kỳ có tu vi hơi kém, đã bị ngất đi, được Ma Gia Tứ Tướng cõng ở sau lưng.
- Lượng Thiên Xích!
Vân Trung Tử nhận ra lai lịch cây thước lớn kia, mới giật mình kinh hô, bỗng nhiên cảm thấy đuợc ngực đau đớn, đã bị cái gì đó gắt gao khóa trụ, tiên lực toàn thân không thể vận dụng, dưới bụng quặn đau. Bạn đang đọc truyện tại
Nhưng mà trong nháy mắt Kiền Thích thần phù sắp hạ xuống, thân hình Hiền Thiên mạnh mẽ dừng lại, cố gắng thu lại tất cả thế công.
Bởi vì trước người hắn, cũng không phải là địch nhân uy hiếp to lớn gì, mà là một cái đầu lâu.
Gần như là một cái đầu lâu.
Đầu lâu này tóc tai bù xù, mày rậm râu quai nón, hai mắt nhắm nghiền, nhìn qua có vẻ thập phần bình thường.
Nhưng mà, bàn tay nắm Kiền thích thần phủ của Hình Thiên lại bắt đầu thấm ra mồ hôi lạnh.
Bởi vì, đây đúng là đầu của hắn.
Năm đó mưu kế chống chế nhân giới của thiên giới thất bại mà giận chó đánh mèo đánh ma thần tộc, ý muốn đuổi tận giết tuyệt, kết quả Hình Thiên giận dữ phạt thiên, giết chết vô số tiên nhân thiên giới, cuối cùng không địch lại Hạo Thiên cùng Kim Mẫu, bị chém rơi đầu, may mà tham ngộ được Bất diệt phùng xuân thuật, không chỉ có thể bảo vệ tánh mạng, mà tu vị còn tiến nhanh.
Đầu Hình Thiên bị Dao Trì Kim Mẫu thi thuật phong bế ở trong núi Thường Dương, không biết vì sao lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này!
Hơn nữa, cái đầu này giờ mang theo một loại lực lượng vô cùng yêu dị, khiến cho Hình Thiên sinh ra một loại bản năng tự phát mãnh liệt.
Trong lòng Hình Thiên, có hai thanh âm luân phiên hô lớn:
_ Đầu này nhất định có trá! Hủy nó đi!
_ Đây là đầu của ta! Ta không muốn làm người không đầu! Ta muốn lấy lại cái đầu này!
Tuy rằng Hình Thiên biết rõ việc này chắc chắn kỳ quái. Lại vẫn không thể ngăn chặn loại bản năng này. Hai chân giống như bị dính chặt vậy, không thể hoạt động được. Nếu nói đây là tác dụng của một loại "Thuật", chẳng bằng nói là chính "Tâm" của Hình Thiên đang hoang mang. Tựu như trong quá trình tu luyện xuất hiện tâm ma vậy.
Địch nhân lớn nhất của hắn. Chính là bản thân.
Cái đầu kia mặc dù hai mắt nhắm nghiền. Khóe miệng lại tựa hộ hiện ra vẻ tươi cười quỷ dị.
Sương khói tan đi lại dần dần khép lại.
Ở xa địa phương đầy sương khói đó, Trương Tử Tinh cũng không biết nghĩa đệ Hình Thiên đang gặp một khảo nghiệm thật lớn. Trước mặt hắn đang phải đối phó với địch nhân đông đảo vô bờ.
Trận chiến Thái cực Mông Ế thiên này, đã là tất cả thực lực của thiên giới, còn thêm cả viện quân của Xiển Giáo, Hạo Thiên Thượng Đế cùng Dao Trì Kim Mẫu có thể nói là được ăn cả ngã về không.
Thực lực của một thiên binh cũng không phải là rất cường đại. Trình độ tu luyện của thiên binh cũng chỉ là chân tiên. Tu luyện thành kim tiên cũng không nhiều, Phù Nguyên Tiên Ông đã chết có thể xem như cao nhân ở thiên giới rồi.
Thiên binh thiên tướng sở dĩ có thể phát huy ra sức chiến đấu như thế, nguyên nhân lớn nhất là có Thiên vị lực duy trì, rất nhiều người trình độ chỉ là chân tiên thậm chí còn có thể phát huy ra sức chiến đấu như kim tiên, lại có một đám người có thể trực tiếp sử dụng một bộ phận vị giai lực, thân mang "Thần vị" tiên nhân. Những tiên nhân này nếu đơn giản luận về tu vi thì có thể cũng không tính là gì, lại có thể phát huy rất nhiều thần thông đặc dị. Như năm đó Trương Tử Tinh gặp mấy người Thất Tình tiên tử cùng Chuế Không tiên tử cũng là như thế.
Nếu phong thần chấm dứt, ba trăm sau mươi lăm vị chính thần có được thần vị lực trở về vị trí cũ, các tiên nhân không chỉ có thể bảo lưu lại được tu vi bản thân như hiện giờ, còn có thêm được thần vị lực mới, tuy rằng tương lai tiến độ tu luyện có thể bị thần vị tương ứng hạn chế. Nhưng sức chiến đấu tổng thể, có thể nói là đệ nhất tam giới. Ngoại trừ nhân tố thánh nhân ra. Lực lượng thiên giới ngay cả Triệt Giáo chỉ sợ cũng phải cam bái hạ phong, trách không được Hạo Thiên Thượng Đế cùng Dao Trì Kim Mẫu có dã tâm lớn như vậy.
Trong lòng đám thiên binh đang vây quanh Trương Tử Tinh đều hiểu rõ cho dù là đường đường Thiên Đế đối mặt với người này, cũng chỉ có thể trốn tránh, có thể thấy được lợi hại của người này. Nhưng hiện giờ có Thiên Đế ẩn thân ở phía sau, tất nhiên là không dám chậm trễ, lập tức ỷ vào ưu thế nhân số, cả gan bay tới, lợi dụng cung tiễn trong tay thử phát động công kích.
Lúc này bỗng nhiên một cự đỉnh hiện ra ở không trung, bạch quang chớp động, cảm giác như có một dòng nước xoáy xuất hiện, vô số tiên binh mới tiến lại xung quanh liền bị hút vào trong đỉnh. Đám thiên binh bao vây xung quanh bỗng chốc chỉ còn là một mảng trống không. Số thiên binh còn lại vô cùng sợ hãi, làm sao còn dám tiếp cận, chỉ dám từ xa đem các loại pháp bảo đánh tới. Mấy pháp bảo này đều thực là tầm thường, nhưng số lượng quá nhiều thành ra cũng tạo ra cảm giác phô thiên cái địa.
Tuy rằng lực lượng Càn Khôn Đỉnh cũng đã bị Thiên Vị Lực làm ảnh hưởng, nhưng phòng bị mấy thứ này tất nhiên là không cần nói, lập tức đem hàng nghìn hàng vạn vật kia hấp thu lấy. Trương Tử Tinh đem Càn Khôn Đỉnh gọi ra phía trước, lại hút lấy một một vòng thiên binh lớn, khiến cho vòng vây lại mở rộng ra, mọi người nhất thời đều không dám tiếp cận.
Trương Tử Tinh nhìn thấy trên dưới khắp nơi đều có địch nhân vô tận, lông mày nhíu chặt. Lấy diệu dụng của Càn Khôn Đỉnh, cho dù địch nhân có nhiều hơn nữa, nhất thời cũng không sợ, nhưng trước mắt không thấy bóng dáng Hạo Thiên Thượng Đế cùng Nam Cực Tiên Công, nếu lại ẩn núp ở phía sau tình cách ám toán hắn, hoặc là lợi dụng đám thiên binh này kéo dài giữ hắn lại, để rảnh tay đối phó những người khác có thực lực yếu hơn, tiêu diệt từng bộ phận, vậy không ổn chút nào.
Trương Tử Tinh hiểu được điểm này, lúc này thu hồi Càn Khôn Đỉnh, chúng thiên binh vừa không thấy cự đỉnh kia, lúc này cung tiễn tề phát, ngàn vạn điểm quang mang hội tụ lại trung ương.
Kỳ quái chính là, công kích mạnh mẽ này khi phóng tới chung quanh người Trương Tử Tinh, bỗng nhiên ôn thuận như du ngư, chợt phóng chậm lại, chậm rãi chuyển động chung quanh thân thể hắn, dường như hợp thành một cái Thái cực đồ văn. Trong tay Trương Tử Tinh xuất hiện thêm một cái kiếm tiên màu vàng, chậm rãi vũ động.
Thống lĩnh thiên binh thấy cung tiễn không có hiệu quả, lập tức phát động mệnh lệnh xung phong. Ngay khi phần đông thiên binh sắp tới gần, là lúc những mũi tên đang lưu động kia cảnh giác như thợ săn, đột nhiên hướng đến địch quân phóng tới, tốc độ bắn cũng chợt nhanh hơn.
Thiên binh xông đến gần thấy kỳ cảnh như vậy, trong lòng biết không ổn, tiên cung trong tay đột nhiên biến mất, đổi thành tiên thuẫn. Quả nhiên thấy những mũi tên này bay với tốc độ cao, hướng bốn phương tám hướng mà bắn. Những thiên binh này đều là quân tinh nhuệ, ứng biến nhanh nhẹn nhưng đáng tiếc chênh lệch thực lực quá lớn khiến cho loại phòng ngự này không có hiệu quả. Những mũi tên mang theo lực lượng mạnh mẽ dễ dàng xuyên qua tiên thuẫn, cắm vào cơ thể rồi bạo liệt.
Một vòng xạ kích này khiến các thiên binh thương vong không nhỏ, nhưng chút tên này cũng rất nhanh dùng hết, dũng khí của các thiên binh lại tăng lên một chút, từ bốn phương tám hướng vọt tới, vòng vây nhanh chóng thu nhỏ lại. Mà Trương Tử Tinh đối với trọng trọng thiên binh vây quanh và tiến đến cảm giác như có không trong mắt , chỉ lấy Định Thương Kiếm trong tay múa lên, một vòng kim sắc quang mang nhàn nhạt khuyếch tán ra bốn phía.
Các thiên binh rất nhanh tiếp cận lại gần, khi đụng tới vầng sáng kia, cũng không có phát động công kích. Bỗng nhiên động tác cũng chậm lại, sau đó thân bất do kỷ chậm rãi xoay xung quanh Trương Tử Tinh. Liền giống như những mũi tên lúc trước. Nhưng mà, cùng với lúc trước, bất đồng chính là, đám thiên binh này cũng không có bị "Phát xạ" ra ngoài, mà theo sự khuếch đại của vầng sáng kia, chạm tới đâu là tất cả thiên binh thiên tướng đều bị khống chế. Từ xa nhìn lại trông như một hình cầu rỗng, vừa xoay tròn vừa mở rộng không ngừng.
Khi đường kích của quả cầu mầu đen kia mở rộng đến khoảng mấy trăm trượng, thì mới dần dần ngưng lại, lập tức dưới sự khống chế của trung ương "Hình cầu" đã xảy ra biến hóa. Hình cầu chậm rãi biến đổi, hóa thành một con bạch tuộc khổng lồ, vươn tám xúc tu do biển người tạo thành vừa di động, vừa tấn công thiên binh xung quanh.
"Bạch tuộc" này trên thực tế tương đương với một trận pháp nào đó. Kết cấu bên trong là bị một loại lực lượng kỳ dị nào đó khống chế, không ngừng tuần hoàn xoay tròn thiên binh. "Huy động" các xúc tua kia cũng là từ một bộ phận xoay tròn của trung ương kéo theo một loại phương thức vận động kỳ ảo, tuy rằng thoạt nhìn thanh thế cùng lực lượng cực kỳ kinh người nhưng tiên lực của bản thân Trương Tử Tinh tiêu hao cũng không nhiều.
Bạch tuộc to lớn kia hoa chân múa tay vui sướng, nhảy vào trong đám thiên binh chi chít kia. Khiến trận thế của đám thiên binh thất linh bát lạc( chắc là tán loạn), hơn nữa ở bên ngoài xúc tua(cái vòi của nó ý) còn cố ý bố trí binh khí tạo thành sát thương to lớn. Tuy rằng Hạo Thiên Thượng Đế âm thầm hạ lệnh chúng thiên binh không cần cố kỵ đồng bạn, có thể tùy ý giết chóc, nhưng "Bạch tuộc" này có năng lực là khi bị hao tổn thì lại không ngừng hấp thu thiên binh bổ sung vào, sinh sôi không thôi.
Thanh âm Trương Tử Tinh tử trong "Bạch tuộc" truyền ra, vang vọng toàn bộ Thái Cực Mông Ế Thiên:
- Hạo Thiên, ngươi đường đường là Thiên Đế, vì sao nhát gan không dám cùng ta chiến một trận, lại uổng phí nhiều tánh mạng của sĩ tốt vô tội như vậy! Ngươi căn bản không xứng là Thiên Đế!
Nam Cực Tiên Ông xa xa nhìn thấy "Bạch tuộc" khủng bố như vậy, cả kinh nói:
- Bệ hạ, tên Tiêu Dao Tử này vì sao còn có thể phát huy ra lực lượng mạnh mẽ như vậy? Hay là Càn Khôn Đỉnh kia có thể triệt tiêu sự áp chế của Thiên Vị Chi Lực sao?
- Đế quân có điều không biết, Càn Không Đỉnh mặc có thể làm suy yếu áp chế của thiên vị lực, nhưng không có khả năng hoàn toàn biến mất, hơn nữa người thực lực mạnh mẽ, lại chịu áp chế càng lớn. Nhưng hiện giờ hắn cũng không thi triển Càn Khôn Đỉnh, cũng không phải là vì ở trong phạm vi bảo hộ của Hà Đồ, chỉ là thi triển kiếm khí quỷ dị mà thôi …
Trong lòng Hạo Thiên Thượng Đế cũng không khỏi sinh ra hàn ý:
- Nói cách này, đây là thực lực của hắn sau khi bị Thiên vị lực áp chế.
Nam Cực Tiên Ông âm thầm rung mình một cái: bị Thiên vị lực áp chế như vậy, còn có thể phát huy ra thực lực đáng sợ như thế, như vậy thực lực đích thực của Tiêu Dao Tử chẳng lẽ không phải …..
Về phương diện khác, trận hình chiến đấu của các cơ giáp chiến sĩ, đã tiêu diệt không ít thiên binh thiên tướng, nhưng năng lượng tiêu hao khiến cho sức chiến đấu của cơ giáp giảm đi rất nhiều. May mắn hai người lái cơ giáp là Na Tra cùng Viên Phương vẫn mạnh mẽ như cũ, được hai người yểm hộ cùng chỉ huy, tiểu đội cơ giáp dần dần hợp lại một chỗ, vừa chiến vừa lui, toàn bộ trận hình lùi về phía Tiêu Dao Tiên Phủ, trở lại căn cứ để tiến hành bổ sung năng lượng.
Cùng lúc đó, Thương Thanh Quân cũng tính ra năng lượng cơ giáp có vấn đề, hạ lệnh đội thức hai phóng ra, để thay thể nhóm quân đi trước đã tiêu hao năng lượng quá lớn. Lúc này Tam Tiêu đã trở lại tiên phủ, Bích Tiêu bị Tam Bảo Ngọc Như Ý đánh lén, thương thế không nhẹ, cũng may dùng Càn Khôn Xích cản lại một chút, lại có Tuyêt Khỉ Tiên Đái hộ thân, cho nên cũng không có bị thương tổn đến căn cơ, sau khi về tiên phủ được ăn tiên dược của Hạm Chi Tiên, khiến tình trạng chuyển biến tốt đẹp không ít.
Vân Tiêu lo lắng tình thế bên ngoài cấp bách, lưu lại Quỳnh Tiêu bảo hộ đám người Thương Thanh Quân, Khương Văn Sắc, cùng Long Cát Công Chúa suất lĩnh Hắc Đế, Đặng Thiền Ngọc, Nguyệt Cơ cùng một ít ma thần tộc nhân từ tiên phủ, lợi dụng địa hình hiểm yếu tiêu diệt thiên binh trên đảo, bản thân thì mang theo đám người Hạm Chi Tiên, Thải Vân Tiên Tử, Thải Vân Đồng Tử phân công nhau đi tiếp ứng cơ giáp chiến sĩ và đám người Văn Trọng ở phụ cận.
Văn Trọng cùng một số người quả thật đang lâm vào khổ chiến, chúng tướng có thể đã đem tiềm lực bản thân phát huy tới mức cực hạn rồi, nhất là Ma Gia tứ tướng, Thanh Vân Kiếm, Tỳ Bà, Hỗn Nguyên Tán cùng quần công pháp bảo hiện ra lực sát thương cường địa. Nhưng pháp bảo chúng tướng tuy rằng lợi hại, nhưng chưa bao giờ gặp được một tràng chiến đấu gian khổ như thể, một lúc sau, dần dần lộ ra vẻ mệt mỏi.
Trịnh Luân chỉ cảm thấy choáng váng đầu óc, mỗi lần "Hanh" lên một tiếng, đều phải tiêu phí tâm lực rất lớn, mà lại cảm giác được Bạch Cốt Phiên trên không cơ hồ nặng ngàn cân, cơ hồ không thể ổn định, ngay đến cả Hoa Hồ Điêu của Ma Lễ Thọ cũng biến thành hình dáng tiểu thử(chuột nhỏ), vô lực tái chiến. Ngoại trừ Văn Trọng, những người còn lại chỉ có thể dựa vào sự dũng mãnh gan dạ cắn răng kiên trì.
Trong lòng Văn Trọng biết không thể kéo dài như này, chỉ huy chúng tướng nhanh chóng tấn công một vòng, đẩy lui thiên binh, đến lúc muốn lui lại, chung quanh bỗng nhiên xuất hiện tám cái cột trụ màu đỏ trống rỗng, chiều cao vượt quá ba trượng, vây chúng tướng lại.
Văn Trọng liếc mắt một cái đã nhìn ra. Tám cái trụ ấn này đứng ở tám phương vị là kiền, khảm, cấn, chấn, tốn, ly, khôn, đoái, thập phần huyển ảo, trong lòng biết không ổn, nhanh chóng đem người rút lui khỏi đó. Nào biết tám cái cột trụ này nhìn như đơn giản, bên trong lại giống như một cái mê cung phức tạp, chúng tướng chạy vội một hồi, vẫn như cũ là ở trong vòng tám cột trụ, dường như đảo quanh tại chỗ, không thể thoát ra.
Lúc này tiếng sấm vang lên, tám cái cột trụ bỗng nhiên cháy bừng lên, hiện ra bốn mươi chín đầu hỏa long, nhất thời lửa cháy bừng bừng. Văn Trọng đột nhiên nhớ tới đồng môn từng nói tới Đoạt Phách Trận của Trương Nhĩ Định Quang Tiên bị phá, kinh hô:
- Thông thiên thần hỏa trụ!
Từ trong tám cái Thông Thiên Thần Hỏa Trụ phát ra âm thanh tán thưởng :
- Văn đạo hữu hảo nhãn lực!
Văn Trọng đem người tả xung hữu đột cũng không ra được, cắn răng nói:
- Vân Trung Tử! Ngươi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn! Thật là đê tiện!
Thi triển Thông Thiên Thần Hỏa Trụ, đúng là Xiển Giáo kim tiên Vân Trung Tử. Vân Trung Tử nghe thấy tiếng mắng của Văn Trọng, thầm than một tiếng, im lặng không nói. Lần này quần tiên Xiển Giáo đều rời động phủ tới tương trợ thiên giới, là vì Nam Cực Tiên Công dùng Tam Bảo Ngọc Như Ý lấy danh nghĩa Nguyên Thủy Thiên Tôn hỏa tốc triệu tập. Mà chiến lực bí mật ẩn núp ở gần đó rồi đánh lén, cũng là mệnh lệnh "Đại truyền" của Nam Cực Tiên Ông.
Cách đó không xa, Hắc sắc phong vũ cùng Xích Vũ càng đấu càng kịch liệt. Lực lượng tự thân của Xích Vũ dường như cao hơn một bậc so với hắc sắc phong vũ. Nhưng hắc sắc vũ này hơn ở "Kỹ", hơn nữa có hắc phong tương trợ, nhất thời lực lượng ngang nhau, khó phân thắng bại.
Hồng vũ đang đối địch với hắc sắc phong vũ, khôi phục thành nguyên mạo Xích Tùng Tử, tay trái là Thủy Ngọc Kiếm Tiên, tay phải là Đằng Tiên, đạo bào trên người tổn hại không chịu nổi, nhiều điểm đã cháy đen thành than. Hắc sắc phong vũ cũng ngừng lại, hiện ra thân ảnh Phi Liêm cùng Dữ Hào, hai người đều là bàn tay trần, quần áo trên người cũng không có hư hao gì, chỉ là trên mặt cùng da thịt có vài đạo vệt máu, giống như bị lợi khí chém vào.
Tu vi Xích Tùng Tử vốn cao hơn nhiều so với Phi Liêm, lại thêm hai người bị Thiên vị lực ảnh hưởng, cho nên dù lấy một địch hai, cũng có thể dễ dàng chiến thắng. Không ngờ kỹ thuật khống chế mưa của Hào cực kỳ cao minh, có thể đem lực lượng của hắn hóa thành của mình, mà Phi Liêm cùng Hào phối hợp cực kỳ ăn ý, hai người liên thủ, thực lực nhân lên rất nhiều, hắn đem hết toàn lực, cũng chỉ có thể đánh ngang tay. Đáng tiếc thuật lợi hại nhất của hắn là Thủy ngọc phân thân thuật đã bị La Tuyên phá vỡ trong Vạn Tiên Trận, nếu không hôm nay tất có thể nắm chắc phần thắng.
Xích Tùng Tử nhanh chóng ăn vào một viên đan dược màu trắng, thân hình lay động, hóa thành một xích long vừa dài vừa lớn, đánh về phía Dữ Hào cùng Phi Liêm. Hào bay ngược về mấy trượng, trên đường thối lui đã biến thành thành một con chim khổng lổ. Phi Liêm ở bên cạnh cũng xuất hiện gió xoáy cao tốc, hình thái trong đó cũng phát sinh biến hóa thành đầu chim mình hươu, trên đầu có sừng dài, cái đuôi như mãng xà, thân hình có hoa văn báo mờ ảo, cùng chim khổng lồ, đánh về phía xích long.
Xích Long cùng cự điểu, kỳ thú tranh đấu kịch liệt trên không trung, khi thì hóa thành hình thú, khi thì biến thành mưa giao, đỏ, đen văng khắp nơi, còn tạo ra những đạo quái phong như lưỡi đao. Đám thiên binh chẳng dám tới gần, chỉ dám trơ mắt nhìn ba "Người" đánh nhau mà thôi.
Vân Trung Tử dùng Ngọc Thanh Thần Lôi thôi động, ngọn lửa của Thông Thiên Thần Hỏa Trụ trở nên nóng cháy hơn, tình thế Văn Trọng cùng chúng tướng đã cực kỳ nguy hiểm. Uy lực của Thông Thiên Thần Hỏa Trụ cũng không thể dùng tị hỏa quyết là có thể dễ dàng tránh được, hơn nữa tu vi chúng tướng cũng không đủ, mắt thấy sẽ bị thần hỏa kia đốt thành tro bụi.
Lúc này hai luồng hồng hắc đã đấu đến phía trên Thông Thiên Thần Hỏa Trụ, cảm giác được sức nóng của ngọn lửa kia, nhưng lại nhất tề lao suống phía dưới. Bất quá nếu quan sát kỳ, hồng vũ kia lực lượng tăng mạnh của hắc sắc phong vũ liên thủ áp chế không tự chủ được mà phải rơi xuống, cho dù kiệt lực giãy dụa, cũng không thể ngăn được việc rơi xuống.
"Oanh" một tiếng, dường như có vật nặng gì đó rơi vào bên trong Thông Thiên Thần Hỏa Trụ, mà hắc sắc phong vũ cùng hồng vũ trong nháy mắt rơi vào trong Thông Thiên Thần Hỏa Trụ, lại nhanh chóng tản ra, khôi phục thành hình hai người. Đúng là Phi Liêm cùng Dữ Hào, chỉ là sắc mặt có vẻ tái nhợt.
Vân Trung Tử nhìn ra hồng vũ kia đúng là đồng môn Xích Tùng Tử, giật mình kinh hãi, đang muốn dừng lại thần hỏa, chợt thấy ngọn lửa kia ngược lại lại cao lên mấy trượng, trong dòng hỏa diễm hiện ra thân hình Xích Tùng Tử vẫn bình yên vô sự.
Xích Tùng Tử cười lạnh nói:
- Các ngươi tính toán thật khéo! Vừa rồi đột nhiên hao tổn nguyên khí để thi triển ra bí thuật, khiến cho trong nháy mắt thực lực tăng vọt, hóa ra làm muốn cho ta cùng Thông Thiên Thần Hỏa Trụ tạo thành thế lưỡng bại câu thương! Hay là không biết ta có thể dẫn lửa thiêu thân, hoàn toàn không bị tổn hao gì sao?
Vừa mới dứt lời, toàn thân Xích Tùng Tử bỗng nhiên run lên, lộ ra thần sắc cổ quái, toàn bộ thân thể dường như là xơ cứng lại, toàn bộ dựa vào thần hỏa lực mới có thể miễn cưỡng lơ lửng tại không trung. Ngay sau đó, thân thể "Ca" một tiếng, giống như là cái gì nứt ra vậy.
Lần này đến phiên Hào cười lạnh:
- Buồn cười, ngươi cậy vào thủy ngọc lực thành đạo, tự gọi là Vũ Sư, cũng không thông hiểu Ngưng tích thuật là thuật tối tầm thường trong Khống vu thuật! Thủy ngọc tuy rằng không sợ nước lửa, nhưng cũng không phải là không có kẽ hở. Nếu khi gặp cường nhiệt mạnh mẽ, có thể khiến cơ thể rắn lại. Thủy Ngọc thân thể của ngươi bị ta dùng thuật ngưng đến cực hạn, lại mượn Ngũ Muội Chân Hỏa khiến cho nó bành trướng, để rồi sau đó, ngươi lại vọng động Thủy ngọc lực. Nhóm lửa tự đốt, lúc này ta liền dẫn phát ra Ngưng tích thuật, tất nhiên là dễ dàng đắc thủ, hiện giờ ngươi chỉ còn một đường là nổ tan xác thôi!"( Đại khái là gặp cực nóng, rồi ngay sau đó gặp cực lạnh thì vật đó sẽ vỡ- DG :D)
Phi Liêm ăn ý tiếp lời nói:
- Mới vừa rồi thi triển bí thuật cũng không phải là vì để áp chế ngươi, mà là để thi triển Ngưng tích thuật đối với ngươi!
- Ngưng tích thuật tuy là tiểu đạo không mấy quan trọng, có lẽ căn bản không được ngươi đặt ở trong mắt. Nhưng chân chính là thần thông giả thì có thể khiến bùn đất biến thành thần kỳ, tuy là tiểu đạo, chỉ cần nắm chắc vận dụng thích đáng, cũng có thể phát huy tác dụng thần kỳ!
Hào hừ lạnh nói:
- Ta nói rồi, ta mới chân chính là Vũ Sư!
Xích Tùng Tử không nghĩ tới bản thân lại thua bởi một tiểu thuật, mắt lộ ra vẻ không tin, giống như muốn mở miệng nói cái gì đó, vừa mới mở miệng, khóe miệng lập tức truyền đến tiếng răng rắc. Ngay sau đó toàn bộ thân thể tứ phân ngũ liệt, chợt bạo liệt. Vô số hào quang màu trắng rơi rụng lên Thông thiên thần hỏa trụ, nhất thời khiến cho ngọn lửa kia bị áp chế tới mức thấp nhất.
Vân Trung Tử đang khống chế Thông Thiên Thần Hỏa Trụ, thấy nháy mắt Xích Tùng Tử bị nổ tan xác mà chết, ngay cả cứu viện cũng không kịp, không khỏi kinh hãi, rút tiên kiếm sau lưng ra, đánh về phía Phi Liêm.
Nhưng vào lúc này, bỗng dưng có một tiếng nổ, tám cái Thông Thiên Thần Họa Trụ dường như bị cái gì đánh mạnh vào, liền chấn động sụp mất một cây, nguyên lai chính là một cây thước lớn. Tuy rằng chỉ bị phá hủy một cây, nhưng đã phá hủy toàn bộ trận pháp của Thông Thiên Thần Hỏa Trụ, đám người Văn Trọng vốn đã nguy ngập nhanh chóng chạy thoát được, Trần Kỳ có tu vi hơi kém, đã bị ngất đi, được Ma Gia Tứ Tướng cõng ở sau lưng.
- Lượng Thiên Xích!
Vân Trung Tử nhận ra lai lịch cây thước lớn kia, mới giật mình kinh hô, bỗng nhiên cảm thấy đuợc ngực đau đớn, đã bị cái gì đó gắt gao khóa trụ, tiên lực toàn thân không thể vận dụng, dưới bụng quặn đau. Bạn đang đọc truyện tại
/492
|