Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 47: Thu phong từ

/492


Đã vào đầu thu, cũng không còn sự ẩm ướt cuối xuân, cũng không có mặt trời chói chan, đi từ triều đến Kính hồ gần Nam Giao, cảm thụ từng trận gió mát thổi tới, cũng rất là thỏa mãn.

Trên bầu trời Kính hồ đang lơ lửng một cánh diều lớn trông khá kỳ quái, cánh diều lớn này được điều khiển bởi một cô gái. Cô gái này mặc váy màu xanh, tướng mạo hết sức xinh đẹp, da thịt trắng như ngọc, đang cao hứng lôi kéo sợi dây diều, vừa chạy bên cạnh Kính hồ, vừa khống chế cánh diều trên bầu trời.

"Tiểu tặc, cánh diều này quả nhiên là đẹp!"Cô gái này đúng là Đặng Thiền Ngọc, mặc dù đã không còn đối địch với Trương Tử Tinh, nhưng hai chữ "tiểu tặc" đã trở thành thuận miệng, mặc cho Thanh nhi khuyên bảo thế nào, cũng không muốn sửa đổi.

Thanh nhi vẫn mặc đồ trắng, đeo mạng che mặt, đứng ở bên cạnh khen Trương Tử Tinh: "Tiên sinh quả nhiên là ý tưởng thật tuyệt vời, con diều này lợi dụng sức gió để lơ lửng bay lượn, nếu có thể áp dụng vào chiến sự, tất có thể thu được hiệu quả kỳ diệu".

Trương Tử Tinh mỉm cười nói: "Tiểu thư quả nhiên rất mẫn tiệp, liếc mắt đã có thể nhìn ra ảo diệu trong đó, bất quá hôm nay đi chơi, chỉ muốn vui vẻ giải trí, không nói chuyện khác, con diều này cũng chỉ là vật giải trí, tại sao không bỏ qua hoài bão, mà tận hứng sung sướng một hồi?"

Thanh nhi bị hắn nói như vậy, tựa hồ mặt có chút đỏ, nhưng nàng cũng là một cô gái thông minh, lập tức gật đầu, rồi đuổi theo Đặng Thiền Ngọc.

Trương Tử Tinh nhìn hai nàng cười nói vui vẻ, tâm tình cũng sáng sủa hẳn lên, Đặng Thiền Ngọc đổ mồ hôi đầm đìa chạy tới ngồi trên đám cỏ bên cạnh hắn, miệng cười nói: "Tiểu tặc, ngươi không phải văn thơ xuất chúng sao? Ngâm một bài thơ đi, nếu hay, bổn tiểu thư sẽ có trọng thưởng!"

"Cô cũng không có đưa Tụ lôi bình cho ta, hôm qua ngược lại còn nuốt của ta 234 viên thủy tinh, còn có thể nói hai chữ "trọng thưởng" nữa sao?" Trương Tử Tinh cố ý ca thán: "Không phải trước tiên phải thanh toán tiền thù lao số thủy tinh kia sao!"

"Ngươi phải nhớ cho rõ ràng à nha! Cái gì mà nuốt mất? Bổn tiểu thư chỉ là mượn mà thôi! Tụ lôi bình ngươi không phải đã có sao? Tại sao còn muốn phiền bổn tiểu thư ngàn dặm xa xôi phiền đến sư tôn?"

Đặng Thiền Ngọc nghểnh mặt làm ra bộ dáng "Ta nuốt của ngươi thì sao", ngược lại còn nói hắn: "Tục ngữ có câu, đại trượng phu thi ân không cần báo đáp, mà người nhe ngươi, lại không chịu vào triều làm quan, cả ngày chỉ đi tìm những món lợi nho nhỏ!"

"Muội muội lại khi dễ tiên sinh?" Thanh nhi vừa kéo diều, vừa cười đi tới, "Tiên sinh không phải là người tham lợi như vậy, muội muội chẳng lẻ không nhớ rõ, tỷ đem triều trung trọng thưởng chuyển tặng cho tiên sinh, tiên sinh kiên quyết không nhận sao?"

"Cô danh điếu dự, tinh tinh tác thái, biệt hữu dụng tâm (Công danh không cần, lại cứ ra vẻ, ắt có dụng tâm)" Đặng Thiền Ngọc nói một hơi, ngẫm lại vẫn chưa đủ để hình dung, còn rán thêm một câu nữa: "Tiểu tặc này dù sao cũng không phải người tốt!"

"Điêu man nhâm tính, xảo thủ hào đoạt, thị vũ lăng nhân (Bản tính điêu ngoa, lại hay cướp đồ, ý võ hiếp người)!" Lập tức bị Trương Tử Tinh cười to phản kích lại: "Cô cũng không phải là người tốt, ha ha!"

"Bổn tiểu thư không phải là người tốt?" Đặng Thiền Ngọc thấy Trương Tử Tinh bộ dáng ghê tởm như vậy, vừa định xuất ra Ngũ quang thạch đánh hắn, lại bị bốn chữ "Ỷ võ hiếp người" níu lại, muốn tìm mấy câu để đối đáp lại, nhưng mà đấu khẩu thì đấu không lại tiểu tặc này, cuối cùng chỉ phải hận hận trừng mắt nhìn hắn mà thôi.

Thì ra, vài ngày trước Thừa tướng Thương Dung tại triều dâng lên Thiên tử kỳ vật "Toán bàn" cùng khẩu quyết, xưng là ngẫu nhiên phát hiện di bảo của tiên nhân, Trương Tử Tinh âm thầm cười trộm, trọng thưởng Thương Dung, cũng hạ lệnh cả nước thúc đẩy sử dụng toán bàn. Thương Dung cũng thưởng cho nữ nhi, để cho nàng chuyển tặng cho vị kỳ sĩ không muốn rạng danh kia.

Trương Tử Tinh tại thảo đường gặp được Thanh nhi, không chỉ có kiên quyết cự tuyệt phần thưởng này, lại mang đến rất nhiều viên thủy tinh do Hoàng gia công phường bí chế, nói là có bằng hữu đưa tới Tụ lôi bình, thành công chế tạo ta "thủy tinh". Đặng Thiền Ngọc vừa nhìn thấy số thủy tinh này, hai mắt như tỏa ánh sáng, bởi vì nàng tu luyện ám khí Ngũquang thạch chính là đem lực lượng của bản thân nhập vào trong đá thủy tinh để đả thương địch thủ, đá thủy tinh càng tinh khiết càng tốt. Nàng trước kia sử dụng đá thủy tinh phần lớn là có tạp chất, hoặc là có các lực lượng khác, ngược lại đối với công pháp vận hành có trở ngại, ảnh hưởng lớn đến uy lực. Hôm nay số viên "thủy tinh" này cơ hồ không chút tạp chất hoặc các thứ khác quấy nhiễu, đúng là thứ nàng cần nhất.

Đặng Thiền Ngọc thử dùng bí pháp bổn môn phóng "thủy tinh châu" này ra, uy lực dĩ nhiên so với trước kia mạnh hơn mấy lần, nhất thời mừng rỡ như điên, không khỏi đem toàn bộ số thủ tinh này ra "Trưng dụng". Trương Tử Tinh vốn đối với pha lê giả thủy tinh này còn có chút chưa vừa lòng, không ngờ lại có thể thay thế được, cũng là âm thầm cao hứng.

Thanh nhi thấy hai người lại muốn tranh chấp, cười đưa cánh diều cho Trương Tử Tinh, làm trung gian nói: "Tiên sinh đừng vội trêu muội muội, Thanh nhi cũng đang mong chờ được nghe tiên sinh sáng tác đây!"

Trương Tử Tinh nhìn ra cánh nhạn ở phương xa, trong lòng có chút cảm hứng, thuận miệng ngâm: "Thu phong khởi hề bạch vân phi, thảo mộc hoàng lạc hề nhạn nam quy" (Gió thu thổi hề mây rắng bay, cỏ cây vàng úa hề nhạn nam bay).

Đây là hai câu trong bài "Thu phong từ" của Hán vũ đế Lưu Triệt, Thanh nhi nhẹ giọng ngâm, chỉ cảm thấy xa thẳm lạ thường, ý cảnh phi phàm, làm cho kẻ khác trầm mê trong đó. Đặng Thiền Ngọc cũng bị câu tuyệt xướng này làm cho ngẩn ra, không có náo loạn với hắn nữa.

"Tiên sinh làm nên câu này thật tuyệt diệu, Thanh nhi cơ hồ tìm không được câu từ nào thích hợp để tán dương," Thanh nhi cảm thán: "Chỉ là Thanh nhi cảm giác tựa hồ ý vẫn chưa tận, tiên sinh có làm tiếp hay không?"

Trương Tử Tinh trên mặt hiện lên vẻ buồn bả, bởi vì bài "Thu phong từ" này người vợ đã mất Vũ Tiên năm đó là một trong những bài nàng thích nhất, bình thường cũng thuộc, hôm nay thuận miệng ngâm lên, trong đầu không khỏi hiện ra bộ dáng của Vũ Tiên, mới vừa nghĩ đến, thì ra hắn đã đi tới thế giới kỳ dị này đã hơn năm năm rồi.

Nghĩ đến đây, vốn tâm tình đang cao hứng đột nhiên trầm xuống, Thanh nhi cũng không biết việc này, lại xin hắn làm tiếp, Trương Tử Tinh than nhẹ một tiếng ngâm: "Lan hữu tú hề cúc hữu phương, hoài giai nhân hề bất năng vong" (Lan có đẹp hề cúc có thơm, nhớ gian nhân hề sao quên được).

Một câu này tình cảm triền miên, chính là tinh hoa của cả bài thơ, Thanh nhi tinh tế thưởng thức ý cảnh trong thơ, thân thể đột nhiên thoáng rung lên, run giọng hỏi: "Tiên sinh, chẳng phải là… đang nhớ người trong lòng sao?"

"Nàng… đã đi xa nhiều năm rồi…" Trương Tử Tinh nói một câu, cũng mặc kệ cánh diều trong tay, yên lặng đi thẳng tới trước. Nguồn truyện:

/492

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status