Trương Tử Tinh nhớ tới điều này, rốt cuộc không công kích Nguyên Thủy Thiên Tôn nữa, tâm niệm vừa động đã hiện lên trước mặt đám người Khổng Tuyên. Vận xuất thần thông đem mọi người thu vào trong càn khôn. Lập tức hư không ở trước người tỏa ra những làn sóng nhộn nhạo kỳ dị, cả người liền biến mất không thấy.
Chư thánh không nghĩ tới Trương Tử Tinh đang chiếm thế thượng phong tuyệt đối không một lời liền rời đi, trong lòng biết có chuyện khác thường liền nhanh chóng đuổi theo. Nguyên Thủy Thiên Tôn nương cơ hội này khôi phục lại tướng mạo bề ngoài, do dự một lát rồi cũng đi theo.
Trương Tử Tinh một đường toàn lực thi triển thần thông, nhanh chóng di động trong không gian vũ trụ. Loại di động này có thể gọi là đại thuấn di, khoảng cách được "co rút" lại vô cùng kinh người.
Khi đám người Khổng Tuyên từ trong càn không đi ra, thì trước mắt đã là Đại trung ương thiên tầng cao nhất của ba mươi ba tầng trời, mà cảnh tượng trước mắt làm cho tất cả mọi người đều chấn động.
Cả không gian đang chấn động, ở mặt ngoài có thể thấy được những vết vặn vẹo đứt gãy khủng bố. Trương Tử Tinh đứng trong hư không, trên người tỏa ra một cổ lực lượng cường đại khó có thể hình dung, ý đồ muốn bổ khuyết những chỗ bị đứt gãy này. Nhưng khi hắn bổ khuyết được một vết đứt gãy này, thì càng nhiều vết nứt gãy khác xuất hiện. Vô số hào quang màu vàng nhạt từ trong các khe hở bay ra, hội tụ trong không trung, trở thành chín cái phù hiệu ảm đamh, cuối cùng liền lại thành một hình một cái cự đỉnh, cự đỉnh này như là linh khí đã đại hao, suy sụp mà hạ xuống. Trương Tử Tinh thở dài một tiếng đem đỉnh này thu hồi.
Càn Khôn Đỉnh vừa thu lại, tình hình của Đại Trung ương thiên càng thêm bất ổn, từ những vết đứt gãy không ngừng tràn ra hào quang chói mắt, không ngừng tràn lan xuống dưới khiến cho vết đứt gãy lan tràn khắp ba mươi ba tầng trời. Cỗ khí tức này ngay cả các Huyền Tiên đỉnh cấp cũng cảm thấy sợ hãi phát ra từ nội tâm.
Lúc này nhóm sáu Thánh nhân Lão Tử Thông Thiên Giáo Chủ cũng đã đuổi tới, gặp tình cảnh như thế đều lộ ra vẻ lo lắng, cũng hiểu được Trương Tử Tinh vì sao đang chiến đấu với Nguyên Thủy Thiên Tôn lại vội vàng rời đi.
Nhưng các vị Thánh nhân cũng không ý tiến lên hỗ trợ. Bởi vì chư thánh đều hiểu được kiếp số này là loại gì. Tam giới đều phải ứng kiếp, đã không thể tránh khỏi. Trừ một số người có khí vận đặc biệt có thể may mắn sống sót, các sinh linh khác đều gặp phải họa diệt vong, như là ngũ thú loạn năm đó bắt đầu nên sát kiếp vậy. Trừ một số ít hợp với thiên số có thể sống sót, một ít bị cầm từ trong Quy Khư ra, còn lại không ai có thể may mắn thoát khỏi. Cho dù đào thoát được nhất thời, cũng không thể đào thoát cả đời.
Đây là đại thế của thiên đạo, cho dù là thần thông của Thánh nhân cũng đành bất lực. Thông Thiên Giáo Chủ cùng nhị thánh Tây Phương đã sớm thi triển thần thông an bài đối với Môn nhân, chỉ có thể hy vọng trong Môn nhân có thể sống sót thêm được một số người mà thôi. Sau khi trọng khai thủy hỏa phong có thể nhanh chóng trọng kiến căn cơ Triệt giáo cùng Tây Phương, tranh đoạt khí vận mới.
Trương Tử Tinh làm sao không biết cái lý lẽ số kiếp khó thoát kia. Ngay cả Lục Áp kia từng lấy Tam thi thần thông với ý đồ thâu thiên hoán nhật, cuối cùng cũng không tránh khỏi Tam kiếp chi ách mà bỏ mạng. Nhưng hắn không thể tỏ ra bình thường như các Thánh nhân, lấy góc độ bàng quan mà nhìn những người thân của mình tính mạng bị tiêu diệt mà không làm bất cứ điều gì, bất chấp bản thân hắn có thể ở bên ngoài kiếp nạn này. Trận chiến cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn đã chứng minh, đã có được lực lượng tuyệt đối là ngang bằng với Thánh nhân nhưng Trương Tử Tinh bản thân cũng hiểu rõ hắn không phải là Thánh nhân, hoặc có thể nói hắn cùng với Thánh nhân khác nhau về phần căn bản nhất.
Loại này hành vi ngu xuẩn khi Nguyên Thủy Thiên Tôn thấy được, lập tức âm thầm cười lạnh. Đối với hắn mà nói sẽ không ngăn cản Trương Tử Tinh làm gì. Ngược lại, Trương Tử Tinh lực lượng tiêu hao càng lớn đối với hắn càng có lợi. Đến lúc đó trọng khai thủy hỏa phong, lại càng có lực để làm "đối thủ cạnh tranh" phân hưởng khí vận công đức.
Lúc này Đại Trung ương thiên đã từng bước đi tới bờ vực sụp đổ. Ngay cả Tiêu Diêu tiên phủ cùng Lăng Tiêu thiên phủ cũng như vậy, đã bắt đầu xuất hiện vết nứt gãy, các tiên sơn còn lại cũng đã đều sụp đổ, phân giải, rơi vào trong các "khe nứt". Loại tình huống này đềuhwowsng xuống dưới, cả ba mươi ba tầng trời đang bắt đầu bị hủy diệt.
Dưới sự tổ chức của Long Cát công chúa, các thiên binh thiên tướng đã sớm tập hợp tại Đại Trung ương thiên, đang chuẩn bị tùy thời mà tị nạn. Nhưng Trương Tử Tinh rõ ràng tam giới đều phải ứng kiếp, loại trốn tránh tạm thời này cũng không có bao nhiêu tác dụng. Càng làm cho hắn run sợ là hạ giới chịu sự ảnh hưởng của ba mươi ba tầng trời đã bắt đầu xảy ra tai nạn. Mà đây chỉ mới là mở đầu của đại kiếp mà thôi.
Nhìn lên bầu trời đang phát sinh những dấu hiệu tai họa đáng sợ, những cũng không ai biết đó là những dấu hiệu gì, đều hướng lên trời mà cầu phúc. Thái tử đang nhiếp chính sau khi nhận được các báo cáo về tai nạn, trong lòng càng lo lắng, âm thầm cầu nguyện cho mẫu hậu cùng phụ hoàng đang ở Thiên giới được an toàn.
Ngay cả các loài động vật trong rừng sâu theo bản năng cũng cảm ứng được điềm báo đáng sợ, đều chạy trốn loạn ra tứ phương. Nhưng loại cố gắng này cũng không thể giúp chúng thoát khỏi tai ách. Có lẽ chỉ là những giãy dụa bất lực trước khi chết mà thôi. Về điểm này, các sinh linh trong tam giới tình cảnh đều như nhau.
Trương Tử Tinh cũng như các động vật này, cũng không tiếc hao phí lực lượng, đang cố gắng "phí công". Đám người Khổng Tuyên Phục Hy tuy có tâm tương trợ, nhưng bởi vì lực lượng chênh lệch quá lớn, cũng không thể góp sức.
Trương Tử Tinh trong mắt thần quang đại phát, đem hết sức lực bình sinh mà thi triển ra. Một thân thần thông đã phát huy đến mức tận cùng, chung quanh hiện ra hiện tượng ép nén vũ trụ, hướng ra ngoài mà lan tràn, bao trùm cả Đại Trung ương thiên. Lục thánh bàng quan cảm giác được một cỗ lực lượng vô cùng huyền diệu như là vũ trụ mênh mông vậy, trong lòng âm thầm kinh hãi, cũng hiểu được lúc trước Nguyên Thủy Thiên Tôn thất bại cũng không phải là ngẫu nhiên.
Ngoại trừ việc thần thông của Thiên tử tương khắc với Bàn Cổ phiến ra thì thực lực của bản thân quả thật cũng hơn một bậc. Trong lục thánh chỉ có Lão Tử mới có thể cùng hắn đối địch được.
Trương Tử Tinh toàn lực thi triển thần thông, uy lực không phải là nhỏ. Mọi người ở dưới hạ giới cầu nguyện chỉ thấy trên bầu trời hiện ra một pháp tướng mơ hồ, toàn thân tản mát ra hào quang ấm áp mà lạnh nhạt, bao trùm cả chân trời. Trong lúc nhất thời, các tai nạn như hồng thủy núi lửa bộc phát… thậm chí là trời rung chuyển cũng bình tức lại không ít. Dân chúng thấy tình cảnh hiển thánh như thế, biết có "tiên nhân" tương trợ, đều quỳ gối cầu khẩn.
Nhưng biểu hiện bờ ngoài thì nguy cơ đã giảm bớt, nhưng vẫn không hề chân chính được giải trừ. Trương Tử Tinh giờ phút này đúng là vô cùng gian nan, lực lượng cùng thần thông toàn thân đã phát huy đến mức tận cùng, cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngăn chặn loại lực lượng không thể kháng cự này. Chuẩn xác mà nói, đối mặt cũng không phải là lực lượng, mà là một loại quy tắc. Càng đáng chết là, Đả Thần Tiên trong càn khôn của Trương Tử Tinh lại phát ra dao động kỳ dị, cùng với "quy tắc" kia càng lúc càng tương ứng dần dần áp chế càn khôn của hắn.
Dưới áp lực của hai phía làm cho Trương Tử Tinh duy trì không nổi nữa, pháp tướng cũng đã tan rã, ba mươi ba tầng trời càng thêm sụp đổ. Trương Tử Tinh không nghĩ tới đây vốn là "hộ thân phù" nhưng trong thời khắc mấu chốt lại biến thành ám khí chết người mà nổi giận, lấy Đả Thần Tiên ra. Chỉ thấy Đả Thần Tiên lúc này tản ra một loại khí huyền diệu, dẫn động ngũ hành khí của cả tam giới. Mà ngũ hành khí cuồng bạo loạn này làm cho tốc độ sụp đổ của ba mươi ba tầng trời càng nghiêm trọng. Ngay cả thần thông của Trương Tử Tinh cũng không thể hoàn toàn áp chế cỗ khí tức này.
Trương Tử Tinh mắt thấy Tiêu Diêu tiên phủ vất vả lắm mới gầy dựng được đã sụp đổ.
Tiên sơn đều đã bị hủy diệt, thấy ba mươi ba tầng trời đang càng lúc càng sập xuống không khỏi kinh hãi. Hạ giới cũng bắt đầu xuất hiện sụp đổ nứt gãy với diện tích lớn. Các loại tai hại như mãnh thú điên cuồng đã lấy đi sinh mạng của không ít sinh linh. Dân chúng nhìn thấy pháp tướng kia đã biến mất, bầu trời chấn động kịch liệt, đã dự cảm thấy đại họa trước mắt lại chỉ có thể hướng lên trời mà khổ khổ cầu xin, hy vọng các tiên nhân thần linh có thể tạo nên kỳ tích, miễn trừ đại nạn phủ xuống.
Trương Tử Tinh nghĩ đến Hồng Quân từng nói qua việc ngũ thần thú, truyền thanh nói với Lão Tử: "Lý đạo hữu thỉnh cho mượn Ly Diễm Quang dùng một chút".
Lão Tử không nghĩ tới hắn lại nói như thế, ánh mắt xẹt qua Nguyên Thủy Thiên Tôn, truyền thanh nói: "Lá cờ kia ta đã ban cho Môn nhân Vũ Dực Tiên, ngươi cứ mượn ở hắn".
Vũ Dực Tiên ở bên này trên tay liền xuất hiện một vật, đúng là Ly Diễm Quang Kỳ được Lão Tử ban cho.
Trương Tử Tinh hiểu được lòng của Lão Tử, truyền thanh tạ ơn, lại hướng tới Tiếp Dẫn đạo nhân mượn Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ.
Tiếp Dẫn do dự một chút, ý niệm trong đầu xoay chuyển, truyền thanh nói: "Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ vốn không nhiễm hồng trần, nhưng hôm nay nói vậy cũng nên cho mượn".
Bất luận như thế nào, nếu có thể giao hảo với vị "Thánh nhân" mới thực lực trác tuyệt này, Trong tương lai đối với Tây Phương giáo tự nhiên là rất có lợi, cùng với Lão Tử "ngầm cho mượn" cũng khác. Tiếp Dẫn đạo nhân [trực tiếp xuất ra một đạo thanh quang, nhẹ nhàng bay tới Tử Tinh. Loại hành động mượn cờ này cũng làm cho trong mắt Nguyên Thủy Thiên Tôn vẻ lo lắng lại thêm vài phần.
Trương Tử Tinh xa xa thi lễ, tạ ơn Tiếp Dẫn đạo nhân. Lại từ chỗ của Vũ Dực Tiên tới chỗ của Long Cát để lấy Ly Diễm Quang Kỳ cùng Tố Sắc Vân Giới Kỳ. Hơn nữa hắn vốn có Chân Võ Tạo Điêu Kỳ cùng Hạnh Hoàng Kỳ mới đoạt được. Lúc này đã tề tụ Tiên thiên ngũ phương kỳ.
Năm đạo khói màu xuất hiện bân người Trương Tử Tinh đều hiện ra dị trạng. Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ bạch khí nhẹ nhàng, kim quang vạn đạo; Ly Diễm Quang Kỳ ấn ngũ hành kỳ trân; Tố Sắc Vân Giới Kỳ biến ảo, dị hương bao phủ; Chân Võ Tạo Điêu Kỳ trong khói đen chiếu ra kim quang nhàn nhạt; Mậu Ký Hạnh Hoàng Kỳ kim quang lập lòe, ẩn hiện kim hoa vạn đóa.
Nguyên Thủy Thiên Tôn ở xa xa cảm giác được Mậu Kỷ Hạnh Hoàng Kỳ bị Trương Tử Tinh thi triển thần thông đặc dị nào đó, khiến cho hắn nguyên là chủ nhân nhất thời không thể khống chế. Nguyên Thủy Thiên Tôn vốn muốn nhân cơ hội này ra tay cướp đoạt, nhưng nhìn thấy Trương Tử Tinh đang cố hết sức như thế, tâm niệm vừa chuyển lại thay đổi chủ ý: sát kiếp vốn đã không thể tiêu mất. Mà người này lại không biết tự lượng sức ý đồ thay đổi càn khôn. Hôm nay vừa lúc làm cho hắn hao tổn lực lượng, nếu làm vào lúc này chỉ sợ còn có thể sinh ra biến hóa. Mà cho dù muốn đoạt lại Hạn Hoàng Kỳ, đợi cho đến khi lực lượng của hắn hao hết, thì xuống tay cũng không muộn.
Tiên thiên ngũ phương kỳ này vừa ra, Đả Thần Tiên tựa hồ đã bị áp chế nào đó, ngu hành lực đang quay cuồng mãnh liệt chung quanh cũng bị ngũ kỳ này dẫn dắt, cũng bớt lộn xộn. Nhưng mà lực lượng quy tắc kia cũng không thể kháng cự. Lực lượng của không gian sụp đổ kia cũng đang không ngừng tăng lớn. Vũ trụ càn khôn của Trương Tử căng thẳng đến cực điểm cũng đã hỏng mất
"Cứ như vậy thì không ổn rồi! "Kết thúc cũng là bắt đầu" theo như lời Hồng Quân nói thì đến tột cùng là cái gì?"
Trương Tử Tinh ánh mắt dừng ở Đả Thần Tiên đang tản ra khí tức kỳ dị, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một ý niệm. Hai tay trong khoảnh khắc ngưng tụ lực lượng, cầm hai đầu Đả Thần Tiên phát lực gập lại. Nào biết đâu một cổ phản lực truyền đến làm cho hai tay hắn cơ hồ không chịu nổi. Mà Đả Thần Tiên vẫn không chút ảnh hưởng, ngũ hành khí ngược lại càng thêm mạnh. Trương Tử Tinh cả kinh, Càn Khôn Đỉnh cùng Côn Lôn kính hiện lên trên đỉnh đầu, quanh người hiện ra vũ trụ tinh thần, toàn lực vặn một cái.
Thông Thiên Giáo Chủ vừa thấy nưh vậy cuống quít truyền thanh: "Bệ hạ chậm đã!"
Vừa mới dứt lời, Trương Tử Tinh đã toàn lực mà vặn, chỉ thấy vũ trụ tinh thần kia đột nhiên biến thành vặn vẹo, tinh thần đều phát ra cường quang rồi lập tức biến mất vô tung. Mà sắc mặt Trương Tử Tinh tái nhợt hẳn đi, phảng phất như bị thương nặng tới nguyên khí. Lực lượng của Trương Tử Tinh hôm nay, cho dù là tinh thần cũng có thể đập nát. Nhưng Đả Thần Tiên này vẫn bất động. Chẳng qua, Trương Tử Tinh vẫn cảm giác được. Mới vừa rồi khi hắn dùng hết toàn lực, Đả Thần Tiên như đã xuất hiện một sự chấn động nhẹ, nhưng chỉ là chấn động một chút mà thôi.
Thông Thiên Giáo Chủ vội nói: "Bệ hạ vạn lần như làm như thế! Đả Thần Tiên là do Hồng Quân từ Bàn Cổ tiên thiên dị khí mà chế ra. Tuyệt đối là các tiên thiên bảo vật khác không thể so được. Nếu bị tổn hại đi, thì sẽ có đại nhân quả cho dù là Thánh nhân, cũng khó tránh đại ách".
Trương Tử Tinh nhanh chóng bình phục lực lượng trong cơ thể bị phản chấn đang không ngừng xáo trộn, nghe được câu nói của Thông Thiên Giáo Chủ không khỏi âm thầm cười khổ: Tổn hại nó? Ngươi cứ thử xem?
Hắn nhìn Đả Thần Tiên trong tay, ánh mắt ngừng lại trên Tiên thiên ngũ phương kỳ ở chung quanh bỗng nhiên chợt tỉnh ngộ: "Kết thúc cũng là bắt đầu"?
Bắt đầu? Kết thúc?
Kết thúc? Bắt đầu?
Chẳng lẽ muốn hóa giải trường sát kiếp này chỉ có thể…
Trong lúc nhất thời, Trương Tử Tinh chợt cảm thấy hô hấp đột nhiên trở nên trầm trọng hẳn lên.
Lúc này hắn rốt cuộc đã hiểu được thâm ý một câu của Hồng Quân trước khi đi "Nếu hỏi tam giới kiếp. Đạo như thế nào, thì làm thế đó".
Thông Thiên Giáo Chủ lại truyền thanh: "Cuộc chiến tại nhân giới lúc trước chỉ xem như là bắt đầu của sát kiếp, hôm nay mới thực sự là sát kiếp cực mạnh của tam giới. Thật sự là người tính không bằng trời tính! Cái này đều là thiên số. Ngay cả Thánh nhân chúng ta cũng không thể nghịch chuyển, cũng không thể can thiệp. Không bằng ngươi và ta hai người liên thủ áp chế Nguyên Thủy Thiên Tôn, tranh đoạt công đức khí vận trọng khai thủy hỏa phong, rồi đem công đức trọng khai càn khôn phân cho những thân hữu của ngươi cùng Môn nhân tinh anh của Triệt giáo ta. Cùng thi triển thần thông bảo vệ có thể miễn trừ đại ách kia, chiếm lấy thế vận mới, cũng là cách lưỡng toàn tề mỹ".
Trương Tử Tinh nghe đến câu cuối cùng thì nhịn không được cũng động lòng. Thông Thiên Giáo Chủ ý đồ này tuy là vì Triệt giáo, nhưng đối với phía Trương Tử Tinh mà nói một khi đã nằm ngoài việc này, dĩ nhiên sẽ có năng lực bảo toàn thê tử cùng các huynh đệ an toàn, quả thật là biện pháp vẹn cả đôi đường.
Nhưng hắn thực có thể làm được "đặt mình ở bên ngoài" như Thánh nhân kia được không?
Im lặng mặc cho chúng sinh tam giới hủy diệt. Đây là thứ mà hắn vẫn "kiên trì" sao?
Nếu là như thế, hắn lúc trước vì cái gì mà bỏ qua "đỉnh núi" kia?
Trương Tử Tinh ánh mắt đảo qua Vũ Tiên Thiên Dao Tam Tiêu cùng đám người Khổng Tuyên Phục Hy ở xa xa: Chính là thê tử huynh đệ hay là bằng hữu?
Nói cách khác, chẳng phải là đều vì mình hết sao?
Những sự tình phát sinh từ khi đến thế giới này như một bộ phim xẹt qua trước mắt, so với trước đây có sự khác biệt. Hình ảnh các thê tử, huynh đệ khắc sâu trong lòng càng ngày càng ít đi, càng lúc càng nhiều là những hình ảnh "không quan trọng".
Sinh cơ bừng bừng…
Sông núi xinh đẹp như họa…
Rừng rậm với hoa thơm chim hót đầy sinh cơ…
Các tu sĩ trong thanh sơn thúy cốc uống rượu nói cười…
Người đến người đi an cư lạc nghiệp trong các thành trấn lớn nhỏ…
Thần tử trung can lịch đảm không sợ chết…
Những binh sĩ bình phàm vì một mệnh lệnh của hắn mà cam nguyện máu đổ sa trường…
Ánh mắt tha thiết của những người già…
Những đứa trẻ ngây thơ…
…
Thì ra, muốn bảo vệ không chỉ có nhiêu đó…
Giờ phút này. Sự sụp đổ của ba mươi ba tầng trời đã đến thời khắc cuối cùng. Con người ở hạ giới chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện những vết nứt gãy cực lớn. Những vết nứt gãy này tỏa ra ánh sáng vô cùng chói mắt, ngẫu nhiên dừng ở trên bề mặt hình thành những tia chớp hoặc cơn lốc có lực lượng hủy diệt cực mạnh, nghiền nát những gì nó gặp phải.
Vết đứt gãy đang không ngừng gia tăng. Trước thiên họa như thế thì con người quá sức nhỏ bé vô lực, thậm chí chạy trốn cũng không thể làm được. Điều duy nhất có thể làm là cầu nguyện.
Những âm thanh cầu nguyện này dừng ở trong tai Trương Tử Tinh, lại càng khiến cho hắn càng thêm mờ mịt, trong lòng có một thanh âm đang lớn tiếng hỏi hắn: "Đạo" của ngươi đến tột cùng là gì?!
Hồng Quân nói không sai, lấy góc độ này mà nói, sinh tử thịnh suy tuần hoàn vô tận, là phép tắc vĩnh hằng. Vô số sinh linh đối với cả vũ trụ mà nói, chỉ là những khách qua đường trong nháy mắt không chút quan trọng mà thôi.
Có lẽ phải theo như lời Thông Thiên Giáo Chủ, không thể can thiệp?
Nhưng trong đầu Trương Tử Tinh lại hiện lên câu nói của hắn đối với Hồng Quân: "Ta sở dĩ có thể lĩnh ngộ. Tuyệt không phải bởi vì buông bỏ chấp niệm, mà là bởi vì ta so với trước đây càng chấp nhất hơn".
Có lẽ một điểm kia, mới là biển cả.
"Lão công. Chàng tại sao nghi hoặc?" Bên tai một thanh âm nữ tử quen thuộc khiến cho hắn tỉnh táo lại, mới phát hiện chẳng biết từ khi nào, mấy người Vỹ Tiên Thương Thanh Quân đã cùng nhau bay tới, đang thiết tha nhìn hắn.
Tuy giờ phút này đã là thời điểm cuối cùng, nhưng không một ai lộ ra vẻ khiếp đảm, cho dù là ngày thường rất nhát gan. Bởi vì có hắn ở đây.
"Phu quân. Còn nhớ ước định của chúng ta chứ?" Vân Tiêu mở miệng nói: "Vô luận chàng đưa ra quyết định gì. Tỷ muội chúng ta thủy chung vẫn ở bên cạnh chàng".
Những người còn lại nhìn nhau, ăn ý cùng thấp giọng nói: "Sinh tử không rời".
Trương Tử Tinh chỉ cảm thấy một luồng khí nóng hội tụ trong lòng, cả người lại tràn ngập lực lượng. Hắn thâm tình nhìn chăm chú gương mặt mỗi một vị thê tử. Cho dù thực "ngộ" thì sao? Có thể có các nàng bên cạnh, cũng là không tiếc nuối.
Thông Thiên Giáo Chủ vốn thấy ánh mắt của hắn hoảng hốt, sắc mặt âm tình bất định, mà vào giờ phút đại kiếp sắp toàn diện phát động lại tính buông thả tất cả, liền truyền thanh kêu lên: "Bệ hạ hôm nay người đã ngộ tháNh nhân đại đạo, kiến thức trước đây không thể nào so sánh được, hãy cân nhắc nặng nhẹ mà tính kế lâu dài".
Trương Tử Tinh bỗng nhiên cười nói với Thông Thiên Giáo Chủ: "Giáo chủ. Người sai rồi. Thứ nhất, ta thực chưa có "ngộ"; thứ hai, cũng khồn phải là Thánh nhân".
Chư thánh đối với câu "cũng không phải là Thánh nhân" nghe rất khó hiểu. Cho dù là Lão Tử cũng không hiểu được ý nghĩa trong đó.
Trương Tử Tinh không có giải thích mà hứong tới mấy người Khổng Tuyên Hình Thiên Phục Hy ở xa xa mà thi lễ. Đám người Khổng Tuyên vội vàng hoàn lễ, đợi đến khi bay đến thì lại bị một cỗ lực lượng ngăn lại. Khổng Tuyên cùng Trương Tử Tinh tương giao đã lâu, khi thấy ánh mắt của huynh trưởng trong lòng tự nhiên sinh ra một loại hợ hãi khó hiểu.
Tiên thiên ngũ phương kỳ phân Đông Tây Nam Bắc Trung ương các vị trí, chậm rãi thăng không. Trong quá trình bay lên phát ra hào quang mãnh liệt trước đó chưa từng có, hình thành một mảng ngũ sắc vân hà bao trùm cả bầu trời. Ngũ sắc vân hà hình thành một đạo hào quang, đem Trương Tử Tinh cùng các thê tử vây vào giữa.
Trương Tử Tinh hai tay đưa Đả Thần Tiên lên cao, cả người tản mát ra một cỗ hào quang nhàn nhạt, loại hào quang này mang theo khí tức hủy diệt đáng sợ, vô cùng khủng bố, phảng phất như đem toàn bộ lực lượng của vũ trụ đều tập trung vào điểm này. Cho dù là lục thánh cũng kinh ngạc sợ hãi. Bạn đang đọc truyện tại
Chư thánh không nghĩ tới Trương Tử Tinh đang chiếm thế thượng phong tuyệt đối không một lời liền rời đi, trong lòng biết có chuyện khác thường liền nhanh chóng đuổi theo. Nguyên Thủy Thiên Tôn nương cơ hội này khôi phục lại tướng mạo bề ngoài, do dự một lát rồi cũng đi theo.
Trương Tử Tinh một đường toàn lực thi triển thần thông, nhanh chóng di động trong không gian vũ trụ. Loại di động này có thể gọi là đại thuấn di, khoảng cách được "co rút" lại vô cùng kinh người.
Khi đám người Khổng Tuyên từ trong càn không đi ra, thì trước mắt đã là Đại trung ương thiên tầng cao nhất của ba mươi ba tầng trời, mà cảnh tượng trước mắt làm cho tất cả mọi người đều chấn động.
Cả không gian đang chấn động, ở mặt ngoài có thể thấy được những vết vặn vẹo đứt gãy khủng bố. Trương Tử Tinh đứng trong hư không, trên người tỏa ra một cổ lực lượng cường đại khó có thể hình dung, ý đồ muốn bổ khuyết những chỗ bị đứt gãy này. Nhưng khi hắn bổ khuyết được một vết đứt gãy này, thì càng nhiều vết nứt gãy khác xuất hiện. Vô số hào quang màu vàng nhạt từ trong các khe hở bay ra, hội tụ trong không trung, trở thành chín cái phù hiệu ảm đamh, cuối cùng liền lại thành một hình một cái cự đỉnh, cự đỉnh này như là linh khí đã đại hao, suy sụp mà hạ xuống. Trương Tử Tinh thở dài một tiếng đem đỉnh này thu hồi.
Càn Khôn Đỉnh vừa thu lại, tình hình của Đại Trung ương thiên càng thêm bất ổn, từ những vết đứt gãy không ngừng tràn ra hào quang chói mắt, không ngừng tràn lan xuống dưới khiến cho vết đứt gãy lan tràn khắp ba mươi ba tầng trời. Cỗ khí tức này ngay cả các Huyền Tiên đỉnh cấp cũng cảm thấy sợ hãi phát ra từ nội tâm.
Lúc này nhóm sáu Thánh nhân Lão Tử Thông Thiên Giáo Chủ cũng đã đuổi tới, gặp tình cảnh như thế đều lộ ra vẻ lo lắng, cũng hiểu được Trương Tử Tinh vì sao đang chiến đấu với Nguyên Thủy Thiên Tôn lại vội vàng rời đi.
Nhưng các vị Thánh nhân cũng không ý tiến lên hỗ trợ. Bởi vì chư thánh đều hiểu được kiếp số này là loại gì. Tam giới đều phải ứng kiếp, đã không thể tránh khỏi. Trừ một số người có khí vận đặc biệt có thể may mắn sống sót, các sinh linh khác đều gặp phải họa diệt vong, như là ngũ thú loạn năm đó bắt đầu nên sát kiếp vậy. Trừ một số ít hợp với thiên số có thể sống sót, một ít bị cầm từ trong Quy Khư ra, còn lại không ai có thể may mắn thoát khỏi. Cho dù đào thoát được nhất thời, cũng không thể đào thoát cả đời.
Đây là đại thế của thiên đạo, cho dù là thần thông của Thánh nhân cũng đành bất lực. Thông Thiên Giáo Chủ cùng nhị thánh Tây Phương đã sớm thi triển thần thông an bài đối với Môn nhân, chỉ có thể hy vọng trong Môn nhân có thể sống sót thêm được một số người mà thôi. Sau khi trọng khai thủy hỏa phong có thể nhanh chóng trọng kiến căn cơ Triệt giáo cùng Tây Phương, tranh đoạt khí vận mới.
Trương Tử Tinh làm sao không biết cái lý lẽ số kiếp khó thoát kia. Ngay cả Lục Áp kia từng lấy Tam thi thần thông với ý đồ thâu thiên hoán nhật, cuối cùng cũng không tránh khỏi Tam kiếp chi ách mà bỏ mạng. Nhưng hắn không thể tỏ ra bình thường như các Thánh nhân, lấy góc độ bàng quan mà nhìn những người thân của mình tính mạng bị tiêu diệt mà không làm bất cứ điều gì, bất chấp bản thân hắn có thể ở bên ngoài kiếp nạn này. Trận chiến cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn đã chứng minh, đã có được lực lượng tuyệt đối là ngang bằng với Thánh nhân nhưng Trương Tử Tinh bản thân cũng hiểu rõ hắn không phải là Thánh nhân, hoặc có thể nói hắn cùng với Thánh nhân khác nhau về phần căn bản nhất.
Loại này hành vi ngu xuẩn khi Nguyên Thủy Thiên Tôn thấy được, lập tức âm thầm cười lạnh. Đối với hắn mà nói sẽ không ngăn cản Trương Tử Tinh làm gì. Ngược lại, Trương Tử Tinh lực lượng tiêu hao càng lớn đối với hắn càng có lợi. Đến lúc đó trọng khai thủy hỏa phong, lại càng có lực để làm "đối thủ cạnh tranh" phân hưởng khí vận công đức.
Lúc này Đại Trung ương thiên đã từng bước đi tới bờ vực sụp đổ. Ngay cả Tiêu Diêu tiên phủ cùng Lăng Tiêu thiên phủ cũng như vậy, đã bắt đầu xuất hiện vết nứt gãy, các tiên sơn còn lại cũng đã đều sụp đổ, phân giải, rơi vào trong các "khe nứt". Loại tình huống này đềuhwowsng xuống dưới, cả ba mươi ba tầng trời đang bắt đầu bị hủy diệt.
Dưới sự tổ chức của Long Cát công chúa, các thiên binh thiên tướng đã sớm tập hợp tại Đại Trung ương thiên, đang chuẩn bị tùy thời mà tị nạn. Nhưng Trương Tử Tinh rõ ràng tam giới đều phải ứng kiếp, loại trốn tránh tạm thời này cũng không có bao nhiêu tác dụng. Càng làm cho hắn run sợ là hạ giới chịu sự ảnh hưởng của ba mươi ba tầng trời đã bắt đầu xảy ra tai nạn. Mà đây chỉ mới là mở đầu của đại kiếp mà thôi.
Nhìn lên bầu trời đang phát sinh những dấu hiệu tai họa đáng sợ, những cũng không ai biết đó là những dấu hiệu gì, đều hướng lên trời mà cầu phúc. Thái tử đang nhiếp chính sau khi nhận được các báo cáo về tai nạn, trong lòng càng lo lắng, âm thầm cầu nguyện cho mẫu hậu cùng phụ hoàng đang ở Thiên giới được an toàn.
Ngay cả các loài động vật trong rừng sâu theo bản năng cũng cảm ứng được điềm báo đáng sợ, đều chạy trốn loạn ra tứ phương. Nhưng loại cố gắng này cũng không thể giúp chúng thoát khỏi tai ách. Có lẽ chỉ là những giãy dụa bất lực trước khi chết mà thôi. Về điểm này, các sinh linh trong tam giới tình cảnh đều như nhau.
Trương Tử Tinh cũng như các động vật này, cũng không tiếc hao phí lực lượng, đang cố gắng "phí công". Đám người Khổng Tuyên Phục Hy tuy có tâm tương trợ, nhưng bởi vì lực lượng chênh lệch quá lớn, cũng không thể góp sức.
Trương Tử Tinh trong mắt thần quang đại phát, đem hết sức lực bình sinh mà thi triển ra. Một thân thần thông đã phát huy đến mức tận cùng, chung quanh hiện ra hiện tượng ép nén vũ trụ, hướng ra ngoài mà lan tràn, bao trùm cả Đại Trung ương thiên. Lục thánh bàng quan cảm giác được một cỗ lực lượng vô cùng huyền diệu như là vũ trụ mênh mông vậy, trong lòng âm thầm kinh hãi, cũng hiểu được lúc trước Nguyên Thủy Thiên Tôn thất bại cũng không phải là ngẫu nhiên.
Ngoại trừ việc thần thông của Thiên tử tương khắc với Bàn Cổ phiến ra thì thực lực của bản thân quả thật cũng hơn một bậc. Trong lục thánh chỉ có Lão Tử mới có thể cùng hắn đối địch được.
Trương Tử Tinh toàn lực thi triển thần thông, uy lực không phải là nhỏ. Mọi người ở dưới hạ giới cầu nguyện chỉ thấy trên bầu trời hiện ra một pháp tướng mơ hồ, toàn thân tản mát ra hào quang ấm áp mà lạnh nhạt, bao trùm cả chân trời. Trong lúc nhất thời, các tai nạn như hồng thủy núi lửa bộc phát… thậm chí là trời rung chuyển cũng bình tức lại không ít. Dân chúng thấy tình cảnh hiển thánh như thế, biết có "tiên nhân" tương trợ, đều quỳ gối cầu khẩn.
Nhưng biểu hiện bờ ngoài thì nguy cơ đã giảm bớt, nhưng vẫn không hề chân chính được giải trừ. Trương Tử Tinh giờ phút này đúng là vô cùng gian nan, lực lượng cùng thần thông toàn thân đã phát huy đến mức tận cùng, cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngăn chặn loại lực lượng không thể kháng cự này. Chuẩn xác mà nói, đối mặt cũng không phải là lực lượng, mà là một loại quy tắc. Càng đáng chết là, Đả Thần Tiên trong càn khôn của Trương Tử Tinh lại phát ra dao động kỳ dị, cùng với "quy tắc" kia càng lúc càng tương ứng dần dần áp chế càn khôn của hắn.
Dưới áp lực của hai phía làm cho Trương Tử Tinh duy trì không nổi nữa, pháp tướng cũng đã tan rã, ba mươi ba tầng trời càng thêm sụp đổ. Trương Tử Tinh không nghĩ tới đây vốn là "hộ thân phù" nhưng trong thời khắc mấu chốt lại biến thành ám khí chết người mà nổi giận, lấy Đả Thần Tiên ra. Chỉ thấy Đả Thần Tiên lúc này tản ra một loại khí huyền diệu, dẫn động ngũ hành khí của cả tam giới. Mà ngũ hành khí cuồng bạo loạn này làm cho tốc độ sụp đổ của ba mươi ba tầng trời càng nghiêm trọng. Ngay cả thần thông của Trương Tử Tinh cũng không thể hoàn toàn áp chế cỗ khí tức này.
Trương Tử Tinh mắt thấy Tiêu Diêu tiên phủ vất vả lắm mới gầy dựng được đã sụp đổ.
Tiên sơn đều đã bị hủy diệt, thấy ba mươi ba tầng trời đang càng lúc càng sập xuống không khỏi kinh hãi. Hạ giới cũng bắt đầu xuất hiện sụp đổ nứt gãy với diện tích lớn. Các loại tai hại như mãnh thú điên cuồng đã lấy đi sinh mạng của không ít sinh linh. Dân chúng nhìn thấy pháp tướng kia đã biến mất, bầu trời chấn động kịch liệt, đã dự cảm thấy đại họa trước mắt lại chỉ có thể hướng lên trời mà khổ khổ cầu xin, hy vọng các tiên nhân thần linh có thể tạo nên kỳ tích, miễn trừ đại nạn phủ xuống.
Trương Tử Tinh nghĩ đến Hồng Quân từng nói qua việc ngũ thần thú, truyền thanh nói với Lão Tử: "Lý đạo hữu thỉnh cho mượn Ly Diễm Quang dùng một chút".
Lão Tử không nghĩ tới hắn lại nói như thế, ánh mắt xẹt qua Nguyên Thủy Thiên Tôn, truyền thanh nói: "Lá cờ kia ta đã ban cho Môn nhân Vũ Dực Tiên, ngươi cứ mượn ở hắn".
Vũ Dực Tiên ở bên này trên tay liền xuất hiện một vật, đúng là Ly Diễm Quang Kỳ được Lão Tử ban cho.
Trương Tử Tinh hiểu được lòng của Lão Tử, truyền thanh tạ ơn, lại hướng tới Tiếp Dẫn đạo nhân mượn Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ.
Tiếp Dẫn do dự một chút, ý niệm trong đầu xoay chuyển, truyền thanh nói: "Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ vốn không nhiễm hồng trần, nhưng hôm nay nói vậy cũng nên cho mượn".
Bất luận như thế nào, nếu có thể giao hảo với vị "Thánh nhân" mới thực lực trác tuyệt này, Trong tương lai đối với Tây Phương giáo tự nhiên là rất có lợi, cùng với Lão Tử "ngầm cho mượn" cũng khác. Tiếp Dẫn đạo nhân [trực tiếp xuất ra một đạo thanh quang, nhẹ nhàng bay tới Tử Tinh. Loại hành động mượn cờ này cũng làm cho trong mắt Nguyên Thủy Thiên Tôn vẻ lo lắng lại thêm vài phần.
Trương Tử Tinh xa xa thi lễ, tạ ơn Tiếp Dẫn đạo nhân. Lại từ chỗ của Vũ Dực Tiên tới chỗ của Long Cát để lấy Ly Diễm Quang Kỳ cùng Tố Sắc Vân Giới Kỳ. Hơn nữa hắn vốn có Chân Võ Tạo Điêu Kỳ cùng Hạnh Hoàng Kỳ mới đoạt được. Lúc này đã tề tụ Tiên thiên ngũ phương kỳ.
Năm đạo khói màu xuất hiện bân người Trương Tử Tinh đều hiện ra dị trạng. Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ bạch khí nhẹ nhàng, kim quang vạn đạo; Ly Diễm Quang Kỳ ấn ngũ hành kỳ trân; Tố Sắc Vân Giới Kỳ biến ảo, dị hương bao phủ; Chân Võ Tạo Điêu Kỳ trong khói đen chiếu ra kim quang nhàn nhạt; Mậu Ký Hạnh Hoàng Kỳ kim quang lập lòe, ẩn hiện kim hoa vạn đóa.
Nguyên Thủy Thiên Tôn ở xa xa cảm giác được Mậu Kỷ Hạnh Hoàng Kỳ bị Trương Tử Tinh thi triển thần thông đặc dị nào đó, khiến cho hắn nguyên là chủ nhân nhất thời không thể khống chế. Nguyên Thủy Thiên Tôn vốn muốn nhân cơ hội này ra tay cướp đoạt, nhưng nhìn thấy Trương Tử Tinh đang cố hết sức như thế, tâm niệm vừa chuyển lại thay đổi chủ ý: sát kiếp vốn đã không thể tiêu mất. Mà người này lại không biết tự lượng sức ý đồ thay đổi càn khôn. Hôm nay vừa lúc làm cho hắn hao tổn lực lượng, nếu làm vào lúc này chỉ sợ còn có thể sinh ra biến hóa. Mà cho dù muốn đoạt lại Hạn Hoàng Kỳ, đợi cho đến khi lực lượng của hắn hao hết, thì xuống tay cũng không muộn.
Tiên thiên ngũ phương kỳ này vừa ra, Đả Thần Tiên tựa hồ đã bị áp chế nào đó, ngu hành lực đang quay cuồng mãnh liệt chung quanh cũng bị ngũ kỳ này dẫn dắt, cũng bớt lộn xộn. Nhưng mà lực lượng quy tắc kia cũng không thể kháng cự. Lực lượng của không gian sụp đổ kia cũng đang không ngừng tăng lớn. Vũ trụ càn khôn của Trương Tử căng thẳng đến cực điểm cũng đã hỏng mất
"Cứ như vậy thì không ổn rồi! "Kết thúc cũng là bắt đầu" theo như lời Hồng Quân nói thì đến tột cùng là cái gì?"
Trương Tử Tinh ánh mắt dừng ở Đả Thần Tiên đang tản ra khí tức kỳ dị, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một ý niệm. Hai tay trong khoảnh khắc ngưng tụ lực lượng, cầm hai đầu Đả Thần Tiên phát lực gập lại. Nào biết đâu một cổ phản lực truyền đến làm cho hai tay hắn cơ hồ không chịu nổi. Mà Đả Thần Tiên vẫn không chút ảnh hưởng, ngũ hành khí ngược lại càng thêm mạnh. Trương Tử Tinh cả kinh, Càn Khôn Đỉnh cùng Côn Lôn kính hiện lên trên đỉnh đầu, quanh người hiện ra vũ trụ tinh thần, toàn lực vặn một cái.
Thông Thiên Giáo Chủ vừa thấy nưh vậy cuống quít truyền thanh: "Bệ hạ chậm đã!"
Vừa mới dứt lời, Trương Tử Tinh đã toàn lực mà vặn, chỉ thấy vũ trụ tinh thần kia đột nhiên biến thành vặn vẹo, tinh thần đều phát ra cường quang rồi lập tức biến mất vô tung. Mà sắc mặt Trương Tử Tinh tái nhợt hẳn đi, phảng phất như bị thương nặng tới nguyên khí. Lực lượng của Trương Tử Tinh hôm nay, cho dù là tinh thần cũng có thể đập nát. Nhưng Đả Thần Tiên này vẫn bất động. Chẳng qua, Trương Tử Tinh vẫn cảm giác được. Mới vừa rồi khi hắn dùng hết toàn lực, Đả Thần Tiên như đã xuất hiện một sự chấn động nhẹ, nhưng chỉ là chấn động một chút mà thôi.
Thông Thiên Giáo Chủ vội nói: "Bệ hạ vạn lần như làm như thế! Đả Thần Tiên là do Hồng Quân từ Bàn Cổ tiên thiên dị khí mà chế ra. Tuyệt đối là các tiên thiên bảo vật khác không thể so được. Nếu bị tổn hại đi, thì sẽ có đại nhân quả cho dù là Thánh nhân, cũng khó tránh đại ách".
Trương Tử Tinh nhanh chóng bình phục lực lượng trong cơ thể bị phản chấn đang không ngừng xáo trộn, nghe được câu nói của Thông Thiên Giáo Chủ không khỏi âm thầm cười khổ: Tổn hại nó? Ngươi cứ thử xem?
Hắn nhìn Đả Thần Tiên trong tay, ánh mắt ngừng lại trên Tiên thiên ngũ phương kỳ ở chung quanh bỗng nhiên chợt tỉnh ngộ: "Kết thúc cũng là bắt đầu"?
Bắt đầu? Kết thúc?
Kết thúc? Bắt đầu?
Chẳng lẽ muốn hóa giải trường sát kiếp này chỉ có thể…
Trong lúc nhất thời, Trương Tử Tinh chợt cảm thấy hô hấp đột nhiên trở nên trầm trọng hẳn lên.
Lúc này hắn rốt cuộc đã hiểu được thâm ý một câu của Hồng Quân trước khi đi "Nếu hỏi tam giới kiếp. Đạo như thế nào, thì làm thế đó".
Thông Thiên Giáo Chủ lại truyền thanh: "Cuộc chiến tại nhân giới lúc trước chỉ xem như là bắt đầu của sát kiếp, hôm nay mới thực sự là sát kiếp cực mạnh của tam giới. Thật sự là người tính không bằng trời tính! Cái này đều là thiên số. Ngay cả Thánh nhân chúng ta cũng không thể nghịch chuyển, cũng không thể can thiệp. Không bằng ngươi và ta hai người liên thủ áp chế Nguyên Thủy Thiên Tôn, tranh đoạt công đức khí vận trọng khai thủy hỏa phong, rồi đem công đức trọng khai càn khôn phân cho những thân hữu của ngươi cùng Môn nhân tinh anh của Triệt giáo ta. Cùng thi triển thần thông bảo vệ có thể miễn trừ đại ách kia, chiếm lấy thế vận mới, cũng là cách lưỡng toàn tề mỹ".
Trương Tử Tinh nghe đến câu cuối cùng thì nhịn không được cũng động lòng. Thông Thiên Giáo Chủ ý đồ này tuy là vì Triệt giáo, nhưng đối với phía Trương Tử Tinh mà nói một khi đã nằm ngoài việc này, dĩ nhiên sẽ có năng lực bảo toàn thê tử cùng các huynh đệ an toàn, quả thật là biện pháp vẹn cả đôi đường.
Nhưng hắn thực có thể làm được "đặt mình ở bên ngoài" như Thánh nhân kia được không?
Im lặng mặc cho chúng sinh tam giới hủy diệt. Đây là thứ mà hắn vẫn "kiên trì" sao?
Nếu là như thế, hắn lúc trước vì cái gì mà bỏ qua "đỉnh núi" kia?
Trương Tử Tinh ánh mắt đảo qua Vũ Tiên Thiên Dao Tam Tiêu cùng đám người Khổng Tuyên Phục Hy ở xa xa: Chính là thê tử huynh đệ hay là bằng hữu?
Nói cách khác, chẳng phải là đều vì mình hết sao?
Những sự tình phát sinh từ khi đến thế giới này như một bộ phim xẹt qua trước mắt, so với trước đây có sự khác biệt. Hình ảnh các thê tử, huynh đệ khắc sâu trong lòng càng ngày càng ít đi, càng lúc càng nhiều là những hình ảnh "không quan trọng".
Sinh cơ bừng bừng…
Sông núi xinh đẹp như họa…
Rừng rậm với hoa thơm chim hót đầy sinh cơ…
Các tu sĩ trong thanh sơn thúy cốc uống rượu nói cười…
Người đến người đi an cư lạc nghiệp trong các thành trấn lớn nhỏ…
Thần tử trung can lịch đảm không sợ chết…
Những binh sĩ bình phàm vì một mệnh lệnh của hắn mà cam nguyện máu đổ sa trường…
Ánh mắt tha thiết của những người già…
Những đứa trẻ ngây thơ…
…
Thì ra, muốn bảo vệ không chỉ có nhiêu đó…
Giờ phút này. Sự sụp đổ của ba mươi ba tầng trời đã đến thời khắc cuối cùng. Con người ở hạ giới chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện những vết nứt gãy cực lớn. Những vết nứt gãy này tỏa ra ánh sáng vô cùng chói mắt, ngẫu nhiên dừng ở trên bề mặt hình thành những tia chớp hoặc cơn lốc có lực lượng hủy diệt cực mạnh, nghiền nát những gì nó gặp phải.
Vết đứt gãy đang không ngừng gia tăng. Trước thiên họa như thế thì con người quá sức nhỏ bé vô lực, thậm chí chạy trốn cũng không thể làm được. Điều duy nhất có thể làm là cầu nguyện.
Những âm thanh cầu nguyện này dừng ở trong tai Trương Tử Tinh, lại càng khiến cho hắn càng thêm mờ mịt, trong lòng có một thanh âm đang lớn tiếng hỏi hắn: "Đạo" của ngươi đến tột cùng là gì?!
Hồng Quân nói không sai, lấy góc độ này mà nói, sinh tử thịnh suy tuần hoàn vô tận, là phép tắc vĩnh hằng. Vô số sinh linh đối với cả vũ trụ mà nói, chỉ là những khách qua đường trong nháy mắt không chút quan trọng mà thôi.
Có lẽ phải theo như lời Thông Thiên Giáo Chủ, không thể can thiệp?
Nhưng trong đầu Trương Tử Tinh lại hiện lên câu nói của hắn đối với Hồng Quân: "Ta sở dĩ có thể lĩnh ngộ. Tuyệt không phải bởi vì buông bỏ chấp niệm, mà là bởi vì ta so với trước đây càng chấp nhất hơn".
Có lẽ một điểm kia, mới là biển cả.
"Lão công. Chàng tại sao nghi hoặc?" Bên tai một thanh âm nữ tử quen thuộc khiến cho hắn tỉnh táo lại, mới phát hiện chẳng biết từ khi nào, mấy người Vỹ Tiên Thương Thanh Quân đã cùng nhau bay tới, đang thiết tha nhìn hắn.
Tuy giờ phút này đã là thời điểm cuối cùng, nhưng không một ai lộ ra vẻ khiếp đảm, cho dù là ngày thường rất nhát gan. Bởi vì có hắn ở đây.
"Phu quân. Còn nhớ ước định của chúng ta chứ?" Vân Tiêu mở miệng nói: "Vô luận chàng đưa ra quyết định gì. Tỷ muội chúng ta thủy chung vẫn ở bên cạnh chàng".
Những người còn lại nhìn nhau, ăn ý cùng thấp giọng nói: "Sinh tử không rời".
Trương Tử Tinh chỉ cảm thấy một luồng khí nóng hội tụ trong lòng, cả người lại tràn ngập lực lượng. Hắn thâm tình nhìn chăm chú gương mặt mỗi một vị thê tử. Cho dù thực "ngộ" thì sao? Có thể có các nàng bên cạnh, cũng là không tiếc nuối.
Thông Thiên Giáo Chủ vốn thấy ánh mắt của hắn hoảng hốt, sắc mặt âm tình bất định, mà vào giờ phút đại kiếp sắp toàn diện phát động lại tính buông thả tất cả, liền truyền thanh kêu lên: "Bệ hạ hôm nay người đã ngộ tháNh nhân đại đạo, kiến thức trước đây không thể nào so sánh được, hãy cân nhắc nặng nhẹ mà tính kế lâu dài".
Trương Tử Tinh bỗng nhiên cười nói với Thông Thiên Giáo Chủ: "Giáo chủ. Người sai rồi. Thứ nhất, ta thực chưa có "ngộ"; thứ hai, cũng khồn phải là Thánh nhân".
Chư thánh đối với câu "cũng không phải là Thánh nhân" nghe rất khó hiểu. Cho dù là Lão Tử cũng không hiểu được ý nghĩa trong đó.
Trương Tử Tinh không có giải thích mà hứong tới mấy người Khổng Tuyên Hình Thiên Phục Hy ở xa xa mà thi lễ. Đám người Khổng Tuyên vội vàng hoàn lễ, đợi đến khi bay đến thì lại bị một cỗ lực lượng ngăn lại. Khổng Tuyên cùng Trương Tử Tinh tương giao đã lâu, khi thấy ánh mắt của huynh trưởng trong lòng tự nhiên sinh ra một loại hợ hãi khó hiểu.
Tiên thiên ngũ phương kỳ phân Đông Tây Nam Bắc Trung ương các vị trí, chậm rãi thăng không. Trong quá trình bay lên phát ra hào quang mãnh liệt trước đó chưa từng có, hình thành một mảng ngũ sắc vân hà bao trùm cả bầu trời. Ngũ sắc vân hà hình thành một đạo hào quang, đem Trương Tử Tinh cùng các thê tử vây vào giữa.
Trương Tử Tinh hai tay đưa Đả Thần Tiên lên cao, cả người tản mát ra một cỗ hào quang nhàn nhạt, loại hào quang này mang theo khí tức hủy diệt đáng sợ, vô cùng khủng bố, phảng phất như đem toàn bộ lực lượng của vũ trụ đều tập trung vào điểm này. Cho dù là lục thánh cũng kinh ngạc sợ hãi. Bạn đang đọc truyện tại
/492
|