Thương Thanh Quân nguyên vốn tưởng rằng Trương Tử Tinh và Vu Phiết sẽ rất hợp, đối với vị bằng hữu của cha này tương lai có thể trở thành trợ lực cho hôn nhân của nàng và Trương Tử Tinh, không ngờ kết quả lại thế này. Trương Tử Tinh cũng không để ở trong lòng, chỉ dẫn hai nàng du ngoạn, đối với bênh tình của Đặng mẫu hắn tự có tính toán.
Thông qua một trận đánh ngày hôm qua tại Đông Thị, Đặng Thiền Ngọc đã biết thân phận tu chân của Trương Tử Tinh, cùng Trương Tử Tinh đàm luận chuyện tu luyện giới, lại phát hiện thì ra hắn chỉ bất quá là "tự học". Kỳ quái chính là, nha đầu kia thái độ khác hẵn bộ dạng ngang ngược thường ngày, kiên nhẫn giải thích cho hắn rất nhiều khái niệm cơ bản, Trương Tử Tinh hồi tưởng lý luận của Vân Trung Tử năm tại phủ Thọ vương, lúc này mới hoàn toàn hiểu được ý nghĩa chân chính của Kim đan, Hóa anh cảnh giới tu luyện, đồng thời cũng hiểu rõ cảnh giới trước mắt của mình. Từ miệng của Đặng Thiền Ngọc, hắn biết được một chuyện trọng yếu khác – thì ra giới tu luyện giới cũ giống như nhân gian, là nơi kẻ mạnh làm vua, thậm chí còn hơn cả nhân gian. Nhân gian ít nhất còn có luật pháp kềm chế, còn tu luyện giới thì người nào có pháp lực cao, người đó ở trên, chính là lão Đại, về phần giết người đoạt bảo, cũng là chuyện thường ngày, làm cho Trương Tử Tinh một trận cảm khái.
Sau khi đưa hai nàng hồi phủ, Trương Tử Tinh đang định về cung, đột nhiên cảm giác được có người theo dõi, nhưng lại không chỉ một người. Sau khi trải qua chuyện Thanh Giác, Trương Tử Tinh linh giác và cảnh giác đều đề cao không ít, đồng thời cũng sợ thân phận bị vạch trần, lập tức quay đầu đi về chõo có nhiều người, đổi hướng liên tục, cho đến khi hoàn toàn cắt đuôi. Vào lúc này, hắn đột nhiên cảm giác trong túi pháp bảo có loại rung động đặc dị, nhớ tới nguyên thần của Tuyết nhi nọ, bất chấp hồi cung, nhanh chóng tìm một chỗ yên tĩnh, trước tiên xuất ra siêu não, khải động Ma Khải, mới lấy ra túi pháp bảo.
Trương Tử Tinh từ nơi Đặng Thiền Ngọc biết được nguyên tắc của tu luyện giới, tự nghĩ mặc dù vô tình cứu Tuyết nhi này một mạng, nhưng đối phương nếu đã kết thành nguyên thần, tu vi ít nhất cũng là Luyện thần kỳ, thực lực tuyệt đối trên hắn, ai biết có thể lấy oán báo ưon hay không, cắn trả một cái? Hơn nữa hắn trong lòng đối với thân phận "Tiêu Dao tán nhân" này cũng đã có những sự bắt đầu, trước mắt cũng không muốn tùy ý hiển lộ ra thân phận thật.
Mới vừa mở ra túi pháp bảo, Hồng Vân song kiếm liền tự động bay ra, hạ xuống trên mặt đất, trên thân kiếm bay ra một đạo bạch quang, y tạo thành hình một người con gái, cô gái này hướng về phía Trương Tử Tinh hạ bái: "Tiện thiếp Tuyết nhi ra mắt ân công!"
Trương Tử Tinh gật đầu, hỏi: "Không cần đa lễ, nguyên thần của cô có khôi phục toàn bộ lại chưa?"
"Nhờ có ân công đưa vào Hồng Vân song kiếm, Tuyết nhi nương theo thân kiếm linh khí đã thành công củng cố thành nguyên thần, đã có thể dẫn thần ngự kiếm, phá không mà bay, ân cứu mạng, trọn đời không quên".
Trương Tử Tinh đem các chiến lợi phẩm lấy từ chỗ của Thanh Giác tất cả đều đổ ra, nói: "Song kiếm này vốn là của cô, ta cũng không xuất lực gì. Pháp bảo này cũng là ta từ chỗ của Thanh Giác đoạt được, cô và ta gặp nhau cũng là duyên phận, hôm nay sắp chia tay, cô xem cái gì cần thiết thì cứ lấy đi".
Cái này một là ra ân, hai là ra vẻ thần bí, tỏ vẻ đồ vật này hắn cũng không để vào trong mắt. Nguồn truyện:
Thông qua một trận đánh ngày hôm qua tại Đông Thị, Đặng Thiền Ngọc đã biết thân phận tu chân của Trương Tử Tinh, cùng Trương Tử Tinh đàm luận chuyện tu luyện giới, lại phát hiện thì ra hắn chỉ bất quá là "tự học". Kỳ quái chính là, nha đầu kia thái độ khác hẵn bộ dạng ngang ngược thường ngày, kiên nhẫn giải thích cho hắn rất nhiều khái niệm cơ bản, Trương Tử Tinh hồi tưởng lý luận của Vân Trung Tử năm tại phủ Thọ vương, lúc này mới hoàn toàn hiểu được ý nghĩa chân chính của Kim đan, Hóa anh cảnh giới tu luyện, đồng thời cũng hiểu rõ cảnh giới trước mắt của mình. Từ miệng của Đặng Thiền Ngọc, hắn biết được một chuyện trọng yếu khác – thì ra giới tu luyện giới cũ giống như nhân gian, là nơi kẻ mạnh làm vua, thậm chí còn hơn cả nhân gian. Nhân gian ít nhất còn có luật pháp kềm chế, còn tu luyện giới thì người nào có pháp lực cao, người đó ở trên, chính là lão Đại, về phần giết người đoạt bảo, cũng là chuyện thường ngày, làm cho Trương Tử Tinh một trận cảm khái.
Sau khi đưa hai nàng hồi phủ, Trương Tử Tinh đang định về cung, đột nhiên cảm giác được có người theo dõi, nhưng lại không chỉ một người. Sau khi trải qua chuyện Thanh Giác, Trương Tử Tinh linh giác và cảnh giác đều đề cao không ít, đồng thời cũng sợ thân phận bị vạch trần, lập tức quay đầu đi về chõo có nhiều người, đổi hướng liên tục, cho đến khi hoàn toàn cắt đuôi. Vào lúc này, hắn đột nhiên cảm giác trong túi pháp bảo có loại rung động đặc dị, nhớ tới nguyên thần của Tuyết nhi nọ, bất chấp hồi cung, nhanh chóng tìm một chỗ yên tĩnh, trước tiên xuất ra siêu não, khải động Ma Khải, mới lấy ra túi pháp bảo.
Trương Tử Tinh từ nơi Đặng Thiền Ngọc biết được nguyên tắc của tu luyện giới, tự nghĩ mặc dù vô tình cứu Tuyết nhi này một mạng, nhưng đối phương nếu đã kết thành nguyên thần, tu vi ít nhất cũng là Luyện thần kỳ, thực lực tuyệt đối trên hắn, ai biết có thể lấy oán báo ưon hay không, cắn trả một cái? Hơn nữa hắn trong lòng đối với thân phận "Tiêu Dao tán nhân" này cũng đã có những sự bắt đầu, trước mắt cũng không muốn tùy ý hiển lộ ra thân phận thật.
Mới vừa mở ra túi pháp bảo, Hồng Vân song kiếm liền tự động bay ra, hạ xuống trên mặt đất, trên thân kiếm bay ra một đạo bạch quang, y tạo thành hình một người con gái, cô gái này hướng về phía Trương Tử Tinh hạ bái: "Tiện thiếp Tuyết nhi ra mắt ân công!"
Trương Tử Tinh gật đầu, hỏi: "Không cần đa lễ, nguyên thần của cô có khôi phục toàn bộ lại chưa?"
"Nhờ có ân công đưa vào Hồng Vân song kiếm, Tuyết nhi nương theo thân kiếm linh khí đã thành công củng cố thành nguyên thần, đã có thể dẫn thần ngự kiếm, phá không mà bay, ân cứu mạng, trọn đời không quên".
Trương Tử Tinh đem các chiến lợi phẩm lấy từ chỗ của Thanh Giác tất cả đều đổ ra, nói: "Song kiếm này vốn là của cô, ta cũng không xuất lực gì. Pháp bảo này cũng là ta từ chỗ của Thanh Giác đoạt được, cô và ta gặp nhau cũng là duyên phận, hôm nay sắp chia tay, cô xem cái gì cần thiết thì cứ lấy đi".
Cái này một là ra ân, hai là ra vẻ thần bí, tỏ vẻ đồ vật này hắn cũng không để vào trong mắt. Nguồn truyện:
/492
|